Chương : 13
Ngô quản gia nhìn thấy Trương Đại Phật Gia đến vội vội vàng vàng, mới vào trong nói chuyện mấy câu với Ngũ gia đã đi, thậm chí tách trà Bích hoa xuân mới cũng chưa uống một ngụm. Nhưng người đi rồi mà chủ nhân nhà mình vẫn đứng yên một chỗ không có tí phản ứng, bàn tay cứng nhắc vuốt lông Tam Thốn Đinh, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua trần nhà.
Trong lòng quản gia nghĩ thầm chẳng lẽ Phật Gia và Ngũ gia đã nói chuyện gì đó động trời lắm, làm cho linh hồn nhỏ bé của chủ nhân nhà mình cũng bay đi mất. Chẳng lẽ mấy tin đồn chiến tranh gần đây là thật? Nếu như vậy, cũng phải lo lắng xem mình có nên tránh đi hay không.
Hắn lại không biết, trong lòng Ngô Lão Cẩu lúc này lại nghĩ rất đơn giản.
Đơn giản là lúc vị Phật Gia kia ra đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Ngũ gia đang ngồi đối diện nói một câu: “Về sau nếu không có những người khác ở đây, cậu có thể không cần phải gọi ta là Phật Gia.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Ta thèm vào, không gọi ngươi là Đại Phật Gia, không lẽ phải gọi ngươi là Nhị Đại Gia?”
Nhưng Trương Khải Sơn không để cho y có cơ hội phát biểu ý kiến, vừa nói xong liền xoay người rời khỏi Ngô gia.
Vì vậy mới khiến cho Ngũ gia vẫn duy trì tư thế 45 độ nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem nếu không gọi ngài là Phật Gia, vậy phải gọi bằng gì?
Bất quá, lúc Ngô Lão Cẩu nói ngày mốt phải xa nhà một chuyến đi hỗ trợ Trương Khải Sơn gắp lạt ma, quản gia liền thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, so với tin giặc đến thì tin Ngũ gia đi hạ đấu vẫn còn rất bình thường, tuy rằng lần này đi hơi xa, nhưng chỉ cần không nguy hiểm gì là tốt rồi. Đối với bản lãnh của chủ nhân nhà mình, quản gia vẫn rất tin tưởng —– Chỉ là, không giống với mấy lần trước đi hạ đấu Ngũ gia thường rất thoải mái, lần này hình như có chút lo lắng.
Chẳng lẽ lần này đi hạ đấu có nguy hiểm? Quản gia thở dài, đối với loại chuyện hạ đấu này mình cũng không giúp được gì, bất quá lần này đi cùng Trương Đại Phật Gia, nghe nói bản lĩnh của người trong Cửu Môn chỉ đứng nhất đứng nhì, hơn nữa còn có Ngũ gia nhà mình tài giỏi, chắc là không phải vấn đề gì lớn nhỉ?
Có thể đứng đầu trong Cửu Môn Đề Đốc, thanh danh của Trương Khải Sơn cũng không phải là hư ảo.
Chỉ cần có một ngày, người đã có thể thu thập được tất cả tư liệu có liên quan đến Trường Lăng, chuẩn bị tất cả công cụ dùng để hạ đấu, liên hệ với tất cả những nguồn bên ngoài, kêu gọi đội ngũ gắp lạt ma.
Nếu là chuyện liên quan đến tồn vong của Lão Cửu Môn, lần này Trương Khải Sơn tự mình ra trận, hơn nữa còn có Cẩu Ngũ gia bản lĩnh đầy mình, một tay khoái đao trứ danh như Hắc Bối Lão Lục, còn có Trần Bì A Tứ thân thủ bất phàm ——- cũng không biết Trương Khải Sơn nói với Trần Bì A Tứ như thế nào, nhưng cuối cùng hắn cũng đồng ý rồi, mà sau khi giải thích xong mọi chuyện, Trương Khải Sơn nói hắn rằng xuống đất sẽ gặp chút khó khăn, sau đó hắn quả thật rất được việc, vô cùng chắc chắn. Lúc Trần Bì A Tứ nói chuyện, Trương Khải Sơn chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng làm cho thuộc hạ nghiêm túc nhớ những chi tiết mà hắn nói.
Ngoài thực lực của mấy người bọn họ, còn có hai tên hạ nhân của Trương gia.
Trong đó có một phó quan không rời Trương Khải Sơn, tên là Chung Thanh. Trước đây Ngô Lão Cẩu không thân thiết với Trương Khải Sơn, cho nên không gặp Chung Thanh nhiều, chỉ nói hắn đi theo Trương Khải Sơn xử lí mấy chuyện quân sự, lại không ngờ bản lĩnh của hắn cũng rất cao. Chung Thanh này nhìn qua cũng chỉ 25 26 tuổi, bộ dạng lại vô cùng chỉnh tề, nhưng vì đi theo Trương Khải Sơn lâu ngày, trên mặt cũng là loại biểu tình không thấy ấm lạnh. Theo lời Ngô Lão Cẩu thì, nếu hạ đấu phải chơi trò mặt đối mặt không cười với bánh tông, nói không chừng chủ phó nhà Trương Khải Sơn có thể sẽ thắng.
Một người khác là A Sinh mà Cẩu Ngũ gia chọn. Tên A Sinh này chính là cái tên suýt hại chết Ngô Lão Cẩu trong mộ tướng quân. Có điều, hắn và Ngô Lão Cẩu lại hợp tính nhau không ngờ, cho nên y cảm thấy quen thuộc với hắn hơn những người khác. A Sinh lớn lên gầy gầy nhỏ nhỏ, không biết có phải lúc nhỏ rất nghèo không, hiện giờ ăn nhiều thế nào cũng y như da bọc xương. Sau này Ngô Lão Cẩu hỏi tuổi của hắn, hắn nói năm nay tính theo tuổi ta là 20, tuổi thật mới 19. Lúc nói ra mấy lời này, A Sinh hướng Ngô Lão Cẩu cười đến tít mắt lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ là một đứa nhỏ khờ khạo, hoàn toàn không có chút khôn lanh tính toán của thổ phu tử. Ngô Lão Cẩu nhìn thấy trong lòng không khỏi thổn thức, năm mình ra đời tuổi cũng cỡ cỡ hắn, tất nhiên là đã cảm khái nhiều chua xót của nhân gian, vì thế cảm thấy thương xót cho A Sinh nhiều hơn.
Ngô Lão Cẩu biết, làm nghề này, dựa vào kinh nghiệm và thân thủ, A Sinh chắc là người nhỏ nhất trong chuyến đi vào mộ tướng quân lần đó, tất nhiên thân thủ cũng không tệ. Nếu lần này hạ đấu với Trương Khải Sơn là tình thế bắt buộc, sẽ có rất nhiều phiêu lưu, cho nên Ngô Lão Cẩu nghĩ trong lúc nguy hiểm cho A Sinh luyện tập thêm một chút, lần này đi vào đại đấu, cũng coi như tăng kinh nghiệm của hắn, sau này có người mời hắn, cũng có thể ra giá cao hơn —— đây cũng là cách duy nhất để giúp đứa nhỏ này.
Chuyện duy nhất Ngô Lão Cẩu không suy nghĩ cẩn thận, là tại sao những người khác không hỏi gì về lần hạ đấu này, thậm chí cả Giải Cửu cũng không tỏ vẻ gì là biết chuyện này.
Theo lý mà nói, hạ đấu lớn như vậy nên tránh tai mắt người khác, nhưng sự tình quá mức khẩn cấp, khó tránh khỏi gió thổi mây bay. Nhưng đến ngày xuất phát, trừ những người nên đến, những người khác ở Trường Sa thành giống như là không biết gì cả.
“Nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, mày nói xem?” Ngô Lão Cẩu sờ sờ lông Tam Thốn Đinh, lẩm bẩm nói.
Trong lòng quản gia nghĩ thầm chẳng lẽ Phật Gia và Ngũ gia đã nói chuyện gì đó động trời lắm, làm cho linh hồn nhỏ bé của chủ nhân nhà mình cũng bay đi mất. Chẳng lẽ mấy tin đồn chiến tranh gần đây là thật? Nếu như vậy, cũng phải lo lắng xem mình có nên tránh đi hay không.
Hắn lại không biết, trong lòng Ngô Lão Cẩu lúc này lại nghĩ rất đơn giản.
Đơn giản là lúc vị Phật Gia kia ra đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Ngũ gia đang ngồi đối diện nói một câu: “Về sau nếu không có những người khác ở đây, cậu có thể không cần phải gọi ta là Phật Gia.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Ta thèm vào, không gọi ngươi là Đại Phật Gia, không lẽ phải gọi ngươi là Nhị Đại Gia?”
Nhưng Trương Khải Sơn không để cho y có cơ hội phát biểu ý kiến, vừa nói xong liền xoay người rời khỏi Ngô gia.
Vì vậy mới khiến cho Ngũ gia vẫn duy trì tư thế 45 độ nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem nếu không gọi ngài là Phật Gia, vậy phải gọi bằng gì?
Bất quá, lúc Ngô Lão Cẩu nói ngày mốt phải xa nhà một chuyến đi hỗ trợ Trương Khải Sơn gắp lạt ma, quản gia liền thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, so với tin giặc đến thì tin Ngũ gia đi hạ đấu vẫn còn rất bình thường, tuy rằng lần này đi hơi xa, nhưng chỉ cần không nguy hiểm gì là tốt rồi. Đối với bản lãnh của chủ nhân nhà mình, quản gia vẫn rất tin tưởng —– Chỉ là, không giống với mấy lần trước đi hạ đấu Ngũ gia thường rất thoải mái, lần này hình như có chút lo lắng.
Chẳng lẽ lần này đi hạ đấu có nguy hiểm? Quản gia thở dài, đối với loại chuyện hạ đấu này mình cũng không giúp được gì, bất quá lần này đi cùng Trương Đại Phật Gia, nghe nói bản lĩnh của người trong Cửu Môn chỉ đứng nhất đứng nhì, hơn nữa còn có Ngũ gia nhà mình tài giỏi, chắc là không phải vấn đề gì lớn nhỉ?
Có thể đứng đầu trong Cửu Môn Đề Đốc, thanh danh của Trương Khải Sơn cũng không phải là hư ảo.
Chỉ cần có một ngày, người đã có thể thu thập được tất cả tư liệu có liên quan đến Trường Lăng, chuẩn bị tất cả công cụ dùng để hạ đấu, liên hệ với tất cả những nguồn bên ngoài, kêu gọi đội ngũ gắp lạt ma.
Nếu là chuyện liên quan đến tồn vong của Lão Cửu Môn, lần này Trương Khải Sơn tự mình ra trận, hơn nữa còn có Cẩu Ngũ gia bản lĩnh đầy mình, một tay khoái đao trứ danh như Hắc Bối Lão Lục, còn có Trần Bì A Tứ thân thủ bất phàm ——- cũng không biết Trương Khải Sơn nói với Trần Bì A Tứ như thế nào, nhưng cuối cùng hắn cũng đồng ý rồi, mà sau khi giải thích xong mọi chuyện, Trương Khải Sơn nói hắn rằng xuống đất sẽ gặp chút khó khăn, sau đó hắn quả thật rất được việc, vô cùng chắc chắn. Lúc Trần Bì A Tứ nói chuyện, Trương Khải Sơn chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng làm cho thuộc hạ nghiêm túc nhớ những chi tiết mà hắn nói.
Ngoài thực lực của mấy người bọn họ, còn có hai tên hạ nhân của Trương gia.
Trong đó có một phó quan không rời Trương Khải Sơn, tên là Chung Thanh. Trước đây Ngô Lão Cẩu không thân thiết với Trương Khải Sơn, cho nên không gặp Chung Thanh nhiều, chỉ nói hắn đi theo Trương Khải Sơn xử lí mấy chuyện quân sự, lại không ngờ bản lĩnh của hắn cũng rất cao. Chung Thanh này nhìn qua cũng chỉ 25 26 tuổi, bộ dạng lại vô cùng chỉnh tề, nhưng vì đi theo Trương Khải Sơn lâu ngày, trên mặt cũng là loại biểu tình không thấy ấm lạnh. Theo lời Ngô Lão Cẩu thì, nếu hạ đấu phải chơi trò mặt đối mặt không cười với bánh tông, nói không chừng chủ phó nhà Trương Khải Sơn có thể sẽ thắng.
Một người khác là A Sinh mà Cẩu Ngũ gia chọn. Tên A Sinh này chính là cái tên suýt hại chết Ngô Lão Cẩu trong mộ tướng quân. Có điều, hắn và Ngô Lão Cẩu lại hợp tính nhau không ngờ, cho nên y cảm thấy quen thuộc với hắn hơn những người khác. A Sinh lớn lên gầy gầy nhỏ nhỏ, không biết có phải lúc nhỏ rất nghèo không, hiện giờ ăn nhiều thế nào cũng y như da bọc xương. Sau này Ngô Lão Cẩu hỏi tuổi của hắn, hắn nói năm nay tính theo tuổi ta là 20, tuổi thật mới 19. Lúc nói ra mấy lời này, A Sinh hướng Ngô Lão Cẩu cười đến tít mắt lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ là một đứa nhỏ khờ khạo, hoàn toàn không có chút khôn lanh tính toán của thổ phu tử. Ngô Lão Cẩu nhìn thấy trong lòng không khỏi thổn thức, năm mình ra đời tuổi cũng cỡ cỡ hắn, tất nhiên là đã cảm khái nhiều chua xót của nhân gian, vì thế cảm thấy thương xót cho A Sinh nhiều hơn.
Ngô Lão Cẩu biết, làm nghề này, dựa vào kinh nghiệm và thân thủ, A Sinh chắc là người nhỏ nhất trong chuyến đi vào mộ tướng quân lần đó, tất nhiên thân thủ cũng không tệ. Nếu lần này hạ đấu với Trương Khải Sơn là tình thế bắt buộc, sẽ có rất nhiều phiêu lưu, cho nên Ngô Lão Cẩu nghĩ trong lúc nguy hiểm cho A Sinh luyện tập thêm một chút, lần này đi vào đại đấu, cũng coi như tăng kinh nghiệm của hắn, sau này có người mời hắn, cũng có thể ra giá cao hơn —— đây cũng là cách duy nhất để giúp đứa nhỏ này.
Chuyện duy nhất Ngô Lão Cẩu không suy nghĩ cẩn thận, là tại sao những người khác không hỏi gì về lần hạ đấu này, thậm chí cả Giải Cửu cũng không tỏ vẻ gì là biết chuyện này.
Theo lý mà nói, hạ đấu lớn như vậy nên tránh tai mắt người khác, nhưng sự tình quá mức khẩn cấp, khó tránh khỏi gió thổi mây bay. Nhưng đến ngày xuất phát, trừ những người nên đến, những người khác ở Trường Sa thành giống như là không biết gì cả.
“Nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, mày nói xem?” Ngô Lão Cẩu sờ sờ lông Tam Thốn Đinh, lẩm bẩm nói.