Chương : 141
Hoàng Thành tràn ngập nắng vàng rực rỡ chói lọi, giống như một vị chiến thần cầm trong tay Kim Cương Chử* sừng sững đứng dưới vầng thái dương phương đông mà thần thoại hay nhắc đến, vô số tia nắng từ phía sau nó tản ra, như kim châm vào mắt, Hoàng Thành cao to uy nghiêm lại tràn đầy kim quang luôn khiến con người ta không thể không cúi đầu quỳ bái.
Vào lúc chạng vạng trước khi cổng thành đóng, Lâm Cửu từ Ân Đô đã đến Hoàng Thành.
Đoàn người gián đoạn tiến tiến xuất xuất ở cổng Hoàng Thành, dưới cái đồ sộ to lớn của Hoàng Thành lại giống như một đàn kiến bận rộn, híp híp mắt nghẩng đầu đánh giá hoàng cung nguy nga bên trong cách đó không xa, Lâm Cửu ôm Tiểu thối miêu trong lòng tiến về phía đó, ánh mặt trời xán lạn như vậy, nhưng y vẫn luôn cảm thấy áp lực.
Rốt cuộc là do đáy lòng y quá mức tăm tối, thế nên ánh dương quang mới không thể chiếu vào nội tâm y, hay do hắc ám dưới quang minh đã bắt đầu ăn mòn cả thể xác và tinh thần y a?
Gió thu hiu quạnh, bóng người điêu linh.
Kéo kéo lại tấm áo choàng trên người, lúc tiến vào Hoàng Thành, Lâm Cửu cất bước chậm rãi đi về hướng Lâm phủ, trong đầu đã sớm nghĩ ra cái cớ để giải thích cho người nhà vì sao y lại trở về một mình, ít nhiều còn có chút may mắn Hoàng Phủ Thiên Niên phong cho y một chức quan thái tử phó nhàn tản, nên Lâm Cửu cũng có thêm một lí do trở về.
Nhớ người nhà, muốn dốc sức vì nước —— mấy lí do này cũng đủ chính đáng, đủ trọn vẹn rồi đi?
Lâm Cửu tự giễu, không nhanh không chậm lắc lư lắc lư trên đường, nếu như ấn theo cách nói của Trần Khôi, vậy bên người Hoàng Phủ Thiên Niên nhất định mang theo một bảo bình cất giấu một trong ba hồn của Diệt Thiên, những người thực lực cao thâm lại không lộ ra ngoài giống kiểu như Hoàng Phủ Thiên Niên hay Tây Sa Thương Hải, thường thường cũng là những người cực kì tự tin vào bản thân.
Nếu như tìm một nơi bí mật để Hoàng Phủ Thiên Niên hay Tây Sa Thương Hải, còn cả Hoa Tư cất giấu ba hồn của Diệt Thiên, chi bằng đặt ở ngay trên người mình, nếu đổi lại là Lâm Cửu, y cũng sẽ chọn cách đó, nếu mình đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn có nơi nào an toàn hơn bên người mình sao?
Nhưng mà y phải làm thế nào để tới gần Hoàng Phủ Thiên Niên lấy được cái bình đó đây?
Đối với Hoàng Phủ Thiên Niên, trong đầu Lâm Cửu đã có cách, lợi dụng thân phận thái phó của thái tử và đệ tử Hiền Môn, y có thể thường xuyên tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên, nghĩ vài cái biện pháp hẳn là có thể lấy được tàn hồn của Diệt Thiên từ trên người Hoàng Phủ Thiên Niên; đối với Hoa Tư, mình còn có thân phận là sư đệ, nhờ Trần Khôi đến hỗ trợ có lẽ còn có hy vọng.
Nghĩ đến Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu lại thấy đau đầu vô cớ, nam nhân kia so với Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư thì cẩn thận hơn rất nhiều, tuy Tây Sa Thương Hải thoạt nhìn là một tên vừa cao ngạo lại phóng đãng, nhưng tâm tư nam nhân này tinh tế tỉ mỉ chỉ sợ đến Lâm Cửu cũng phải thấy thán phục, huống chi Lâm Cửu đã từng rơi vào tay Tây Sa Thương Hải không chỉ một lần, một lần lại một lần lỗ vốn, nam nhân từ sâu trong đáy lòng thấy hơi sợ Tây Sa Thương Hải.
Kệ đi, chuyện sau này sau này nghĩ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Lắc lắc đầu, Lâm Cửu tiếp tục bước về hướng Lâm phủ, đi tới đi lui, Tiểu thối miêu trong lòng đột nhiên kêu lên một tiếng nho nhỏ hàm chứa địch ý, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, nhất thời thấy mình quá sơ suất, vừa rồi chìm đắm trong thế giới của chính mình nên không nhận ra có người đang tới gần y.
Nhưng mà trong Hoàng Thành ai lại có thể nhận ra y, huống chi y còn khoác áo choàng?
Nên động, hay bất động a?
“Ngoan.” Nhẹ nhàng vuốt ve trấn an Tiểu thối miêu trong lòng, Lâm Cửu lựa chọn bất động, vẫn tự nhiên như chưa cảm nhận được cái gì tiếp tục đi lên phía trước, y cũng không nhận thấy trên người người đang tới gần mình kia có chút sát khí nào, hơn nữa khi đối phương tới gần, Lâm Cửu càng lúc càng thấy có khí tức kia có chút quen thuộc, như là người y quen biết.
Chẳng lẽ là…
Hoài nghi còn chưa xong, người kia đã đứng ở sau lưng vỗ lên vai Lâm Cửu, thanh âm ôn hoà dễ nghe gọi ra nhũ danh của Lâm Cửu: “Tiểu Cửu.”
Lâm Cửu vừa quay đầu lại nhìn, nhãn tình sáng lên, khoé miệng cong lên một độ cung kinh hỉ: “Vân Nhiễm?!”
Nam nhân thoáng cái nhào vào lòng người vừa tới, hung hăng vỗ vỗ lên lưng Vân Nhiễm: “Sao lại là ngươi… hỗn đản nhà ngươi sao lại chạy tới đây!”
Vân Nhiễm một thân tiên nho đạo bào bị nhiệt tình của Lâm Cửu doạ phát sợ, cúi đầu nhìn dáng dấp vừa mừng vừa sợ của đối phương, trên khuôn mặt vạn năm nghiêm túc kìm lòng không đậu lộ ra ý cười sủng nịnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nam tử.
…
…
Thật không ngờ lại có thể gặp được Vân Nhiễm ở Hoàng Thành, tâm tình một khắc trước còn chìm trong sương mù lập tức tỉnh táo hẳn lên, kéo nam tử đến một tửu lâu thanh tịnh tầm nhìn không tồi gần đó, gọi đồ ăn và rượu, cùng trò chuyện với Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, sao người lại hạ sơn tới đây?” Rót rượu, Lâm Cửu cười hỏi, “Ngươi uống rượu được chứ, hay là muốn đổi trà?”
“Không cần.” Lắc lắc đầu, Vân Nhiễm nhấc chén rượu uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu ngồi đối diện mình lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, từ khi Lâm Cửu rời Vọng Nguyệt Sơn tới giờ cũng đã hơn nửa năm, trước đây lúc còn ở Vọng Nguyệt Sơn mỗi ngày đều có thể thấy thằng nhóc này nghịch ngợm gây sự, nửa năm không gặp, cũng có chút nhớ y.
“Không ngờ tửu lượng của ngươi cũng không tồi nha, sau này nên bồi ta uống rượu, ngươi không biết chứ Hoàng Thành tuy rộng lớn người nhiều, thế nhưng muốn tìm một người có thể bồi ta uống rượu chuyện trò cũng rất khó.” Lâm Cửu cười, lại thay Vân Nhiễm rót một chén rượu đầy, tiếp tục nói, “Lòng người cách cái bụng, có đôi khi thực sự là rất khó để tìm được một người có thể nói chuyện hợp nhau.”
“Sư huynh Tiếu Thiên của ngươi thì sao?” Mỉm cười, Vân Nhiễm nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện tới chỗ mà Lâm Cửu không muốn đụng đến nhất, “Lúc ngươi hạ sơn quả là gây ra không ít chuyện, đầu tiên là ở Ân Đô ngâm thơ làm đối thắng thánh nữ Trung Thiên Quốc, sau lại đột nhiên thành sư đệ Hiền Môn Thánh Giả, ta biết ngay tiểu tử người hạ sơn nhất định sẽ rước lấy phiền phức.”
Lâm Cửu cúi đầu uống một ngụm rượu, vị cay nồng tràn ngập khoang miệng, thở dài, nói: “Ngươi nói cứ như ta trời sinh đã là một tên chuyên gây rối vậy, ngươi không biết người ngoài gọi ta thế nào, gọi cái gì mà, nga, Lâm Hoạ Thuỷ, ha ha! Ngươi nếu như dám gọi như thế, ta liền chân chính phá hoại cho người xem.”
“Ngươi còn chưa trả lời ta, Tiếu Thiên sư huynh của ngươi có phải là một người mà ngươi có thể uống rượu nói chuyện cùng hay không.” Vân Nhiễm cười khổ lắc đầu, “Người khác nói cũng chỉ là gió thoảng qua tai, đừng quan tâm đến là được.”
“Ta thật muốn cùng Tiếu Thiên sư huynh uống rượu chuyện trò, thế nhưng hắn lại chỉ thích trà không thích uống rượu, lúc nói chuyện a, cũng nói rất ít.” Than thở một câu, Lâm Cửu nghiêng đầu nhìn đằng xa: “Cũng không biết năm đó hắn như thế nào có thể mở miệng truyền giáo được, đại thánh nhân ha, đại để là đều có chút kì quái, hắn là đệ nhất đại thánh nhân cũng chính là một quái nhân.”
Quay đầu, Lâm Cửu nâng chén rượu vừa cười vừa nói với Vân Nhiễm: “Thật không dễ mới có thể gặp lại ngươi, nói Tiếu Thiên làm gì, mau nói cho ta nghe xem, mấy lão gia hoả trên Vọng Nguyệt Sơn thế nào, sao Vân Nhiễm ngươi lại hạ sơn tới đây, không phải là đã coi trọng cô nương nhà ai nên không muốn thành tiên nữa đấy chứ?”
“Tiểu tử này, vừa mở mồm là nói linh tinh.” Gắp một miếng thức ăn trực tiếp nhét vào mồm Lâm Cửu, người kia cũng không ghét bỏ ăn sạch trơn, Vân Nhiễm cười khổ khẽ lắc đầu, nói: “Mấy gia hoả trên Vọng Nguyệt Sơn đều rất tốt, ngươi ở đó hai năm cũng đâu phải không hiểu bọn họ, mỗi ngày ngoài việc tu luyện thì cũng là đánh cái trò mạt trượt do ngươi dạy, đâu như ngươi, chạy tới chạy lui.”
Trên mặt lộ ra một tia thương tiếc, Vân Nhiễm liếc mắt liền thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Cửu, tuy không biết Lâm Cửu xảy ra chuyện gì, nhưng người chốn hồng trần luôn luôn phải chịu đau khổ.
“Đa tạ Vân Nhiễm đại tiên hiệp quan tâm.” Khoa trương làm một cái lễ, Lâm Cửu cười ha ha nói.
“Meo ô ——” Tiểu thối miêu vẫn bị bỏ quên một bên “phịch” một cái nhảy lên bàn, há mồm tìm thức ăn trong bát Lâm Cửu, vừa ăn vừa vô cùng nhân tính hoá dùng đôi mắt tròn tròn trừng Vân Nhiễm, giống như đang thủ hộ vật sở hữu vậy, bá đạo mà lại khả ái.
Lâm Cửu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu thối miêu, cười cười nói với Vân Nhiễm: “Ta đây trời sinh chính là mệnh khổ, không thể cứu a.”
Trên mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ, Vân Nhiễm vẫn luôn không biết phải làm thế nào với nam nhân trước mặt, y nói: “Lần này ta xuống núi là muốn đến xem thử xem ngươi có gặp phải rắc rối gì hay không, thứ hai thuận tiện đến thăm Lâm phủ, ngươi đúng là, về thì không về, lại kéo ta đến khách điếm uống rượu.”
Tầm mắt nhẹ nhàng phiêu đến tiểu hắc miêu như môn thần ghé vào người Lâm Cửu, ánh mắt Vân Nhiễm hơi đổi, thầm nghĩ: Sao lại cứ thấy con tiểu miêu này quen quen.
“Chúng ta nếu như về nhà a, ta đâu có thể kéo ngươi đi uống rượu a, đại nương nhị nương tam nương hơn nữa còn có cha ta… ai yêu, ta đau đầu.” Lâm Cửu cười ha ha làm bộ đau đầu.
Hàn huyên cùng Vân Nhiễm một lúc, hai người cùng nhau rời khỏi khách điếm trở về Lâm phủ, Lâm Cửu trở về lần nữa và sự xuất hiện của Vân Nhiễm khiến Lâm phủ náo nhiệt một phen, có điều Lâm Cửu và Vân Nhiễm cũng không quá thích náo nhiệt, cùng người nhà ăn uống trò chuyện, Lâm Cửu cũng nói luôn cho người nhà chuyện y trở về —— Diệt Thiên cần nghỉ ngơi ở Bắc Quốc một năm, y không đành rời nhà nên tạm thời trở về trước.
Đương nhiên, đây đều là những lời nói dối bất đắc dĩ.
Vào lúc chạng vạng trước khi cổng thành đóng, Lâm Cửu từ Ân Đô đã đến Hoàng Thành.
Đoàn người gián đoạn tiến tiến xuất xuất ở cổng Hoàng Thành, dưới cái đồ sộ to lớn của Hoàng Thành lại giống như một đàn kiến bận rộn, híp híp mắt nghẩng đầu đánh giá hoàng cung nguy nga bên trong cách đó không xa, Lâm Cửu ôm Tiểu thối miêu trong lòng tiến về phía đó, ánh mặt trời xán lạn như vậy, nhưng y vẫn luôn cảm thấy áp lực.
Rốt cuộc là do đáy lòng y quá mức tăm tối, thế nên ánh dương quang mới không thể chiếu vào nội tâm y, hay do hắc ám dưới quang minh đã bắt đầu ăn mòn cả thể xác và tinh thần y a?
Gió thu hiu quạnh, bóng người điêu linh.
Kéo kéo lại tấm áo choàng trên người, lúc tiến vào Hoàng Thành, Lâm Cửu cất bước chậm rãi đi về hướng Lâm phủ, trong đầu đã sớm nghĩ ra cái cớ để giải thích cho người nhà vì sao y lại trở về một mình, ít nhiều còn có chút may mắn Hoàng Phủ Thiên Niên phong cho y một chức quan thái tử phó nhàn tản, nên Lâm Cửu cũng có thêm một lí do trở về.
Nhớ người nhà, muốn dốc sức vì nước —— mấy lí do này cũng đủ chính đáng, đủ trọn vẹn rồi đi?
Lâm Cửu tự giễu, không nhanh không chậm lắc lư lắc lư trên đường, nếu như ấn theo cách nói của Trần Khôi, vậy bên người Hoàng Phủ Thiên Niên nhất định mang theo một bảo bình cất giấu một trong ba hồn của Diệt Thiên, những người thực lực cao thâm lại không lộ ra ngoài giống kiểu như Hoàng Phủ Thiên Niên hay Tây Sa Thương Hải, thường thường cũng là những người cực kì tự tin vào bản thân.
Nếu như tìm một nơi bí mật để Hoàng Phủ Thiên Niên hay Tây Sa Thương Hải, còn cả Hoa Tư cất giấu ba hồn của Diệt Thiên, chi bằng đặt ở ngay trên người mình, nếu đổi lại là Lâm Cửu, y cũng sẽ chọn cách đó, nếu mình đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn có nơi nào an toàn hơn bên người mình sao?
Nhưng mà y phải làm thế nào để tới gần Hoàng Phủ Thiên Niên lấy được cái bình đó đây?
Đối với Hoàng Phủ Thiên Niên, trong đầu Lâm Cửu đã có cách, lợi dụng thân phận thái phó của thái tử và đệ tử Hiền Môn, y có thể thường xuyên tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên, nghĩ vài cái biện pháp hẳn là có thể lấy được tàn hồn của Diệt Thiên từ trên người Hoàng Phủ Thiên Niên; đối với Hoa Tư, mình còn có thân phận là sư đệ, nhờ Trần Khôi đến hỗ trợ có lẽ còn có hy vọng.
Nghĩ đến Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu lại thấy đau đầu vô cớ, nam nhân kia so với Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư thì cẩn thận hơn rất nhiều, tuy Tây Sa Thương Hải thoạt nhìn là một tên vừa cao ngạo lại phóng đãng, nhưng tâm tư nam nhân này tinh tế tỉ mỉ chỉ sợ đến Lâm Cửu cũng phải thấy thán phục, huống chi Lâm Cửu đã từng rơi vào tay Tây Sa Thương Hải không chỉ một lần, một lần lại một lần lỗ vốn, nam nhân từ sâu trong đáy lòng thấy hơi sợ Tây Sa Thương Hải.
Kệ đi, chuyện sau này sau này nghĩ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Lắc lắc đầu, Lâm Cửu tiếp tục bước về hướng Lâm phủ, đi tới đi lui, Tiểu thối miêu trong lòng đột nhiên kêu lên một tiếng nho nhỏ hàm chứa địch ý, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, nhất thời thấy mình quá sơ suất, vừa rồi chìm đắm trong thế giới của chính mình nên không nhận ra có người đang tới gần y.
Nhưng mà trong Hoàng Thành ai lại có thể nhận ra y, huống chi y còn khoác áo choàng?
Nên động, hay bất động a?
“Ngoan.” Nhẹ nhàng vuốt ve trấn an Tiểu thối miêu trong lòng, Lâm Cửu lựa chọn bất động, vẫn tự nhiên như chưa cảm nhận được cái gì tiếp tục đi lên phía trước, y cũng không nhận thấy trên người người đang tới gần mình kia có chút sát khí nào, hơn nữa khi đối phương tới gần, Lâm Cửu càng lúc càng thấy có khí tức kia có chút quen thuộc, như là người y quen biết.
Chẳng lẽ là…
Hoài nghi còn chưa xong, người kia đã đứng ở sau lưng vỗ lên vai Lâm Cửu, thanh âm ôn hoà dễ nghe gọi ra nhũ danh của Lâm Cửu: “Tiểu Cửu.”
Lâm Cửu vừa quay đầu lại nhìn, nhãn tình sáng lên, khoé miệng cong lên một độ cung kinh hỉ: “Vân Nhiễm?!”
Nam nhân thoáng cái nhào vào lòng người vừa tới, hung hăng vỗ vỗ lên lưng Vân Nhiễm: “Sao lại là ngươi… hỗn đản nhà ngươi sao lại chạy tới đây!”
Vân Nhiễm một thân tiên nho đạo bào bị nhiệt tình của Lâm Cửu doạ phát sợ, cúi đầu nhìn dáng dấp vừa mừng vừa sợ của đối phương, trên khuôn mặt vạn năm nghiêm túc kìm lòng không đậu lộ ra ý cười sủng nịnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nam tử.
…
…
Thật không ngờ lại có thể gặp được Vân Nhiễm ở Hoàng Thành, tâm tình một khắc trước còn chìm trong sương mù lập tức tỉnh táo hẳn lên, kéo nam tử đến một tửu lâu thanh tịnh tầm nhìn không tồi gần đó, gọi đồ ăn và rượu, cùng trò chuyện với Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, sao người lại hạ sơn tới đây?” Rót rượu, Lâm Cửu cười hỏi, “Ngươi uống rượu được chứ, hay là muốn đổi trà?”
“Không cần.” Lắc lắc đầu, Vân Nhiễm nhấc chén rượu uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu ngồi đối diện mình lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, từ khi Lâm Cửu rời Vọng Nguyệt Sơn tới giờ cũng đã hơn nửa năm, trước đây lúc còn ở Vọng Nguyệt Sơn mỗi ngày đều có thể thấy thằng nhóc này nghịch ngợm gây sự, nửa năm không gặp, cũng có chút nhớ y.
“Không ngờ tửu lượng của ngươi cũng không tồi nha, sau này nên bồi ta uống rượu, ngươi không biết chứ Hoàng Thành tuy rộng lớn người nhiều, thế nhưng muốn tìm một người có thể bồi ta uống rượu chuyện trò cũng rất khó.” Lâm Cửu cười, lại thay Vân Nhiễm rót một chén rượu đầy, tiếp tục nói, “Lòng người cách cái bụng, có đôi khi thực sự là rất khó để tìm được một người có thể nói chuyện hợp nhau.”
“Sư huynh Tiếu Thiên của ngươi thì sao?” Mỉm cười, Vân Nhiễm nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện tới chỗ mà Lâm Cửu không muốn đụng đến nhất, “Lúc ngươi hạ sơn quả là gây ra không ít chuyện, đầu tiên là ở Ân Đô ngâm thơ làm đối thắng thánh nữ Trung Thiên Quốc, sau lại đột nhiên thành sư đệ Hiền Môn Thánh Giả, ta biết ngay tiểu tử người hạ sơn nhất định sẽ rước lấy phiền phức.”
Lâm Cửu cúi đầu uống một ngụm rượu, vị cay nồng tràn ngập khoang miệng, thở dài, nói: “Ngươi nói cứ như ta trời sinh đã là một tên chuyên gây rối vậy, ngươi không biết người ngoài gọi ta thế nào, gọi cái gì mà, nga, Lâm Hoạ Thuỷ, ha ha! Ngươi nếu như dám gọi như thế, ta liền chân chính phá hoại cho người xem.”
“Ngươi còn chưa trả lời ta, Tiếu Thiên sư huynh của ngươi có phải là một người mà ngươi có thể uống rượu nói chuyện cùng hay không.” Vân Nhiễm cười khổ lắc đầu, “Người khác nói cũng chỉ là gió thoảng qua tai, đừng quan tâm đến là được.”
“Ta thật muốn cùng Tiếu Thiên sư huynh uống rượu chuyện trò, thế nhưng hắn lại chỉ thích trà không thích uống rượu, lúc nói chuyện a, cũng nói rất ít.” Than thở một câu, Lâm Cửu nghiêng đầu nhìn đằng xa: “Cũng không biết năm đó hắn như thế nào có thể mở miệng truyền giáo được, đại thánh nhân ha, đại để là đều có chút kì quái, hắn là đệ nhất đại thánh nhân cũng chính là một quái nhân.”
Quay đầu, Lâm Cửu nâng chén rượu vừa cười vừa nói với Vân Nhiễm: “Thật không dễ mới có thể gặp lại ngươi, nói Tiếu Thiên làm gì, mau nói cho ta nghe xem, mấy lão gia hoả trên Vọng Nguyệt Sơn thế nào, sao Vân Nhiễm ngươi lại hạ sơn tới đây, không phải là đã coi trọng cô nương nhà ai nên không muốn thành tiên nữa đấy chứ?”
“Tiểu tử này, vừa mở mồm là nói linh tinh.” Gắp một miếng thức ăn trực tiếp nhét vào mồm Lâm Cửu, người kia cũng không ghét bỏ ăn sạch trơn, Vân Nhiễm cười khổ khẽ lắc đầu, nói: “Mấy gia hoả trên Vọng Nguyệt Sơn đều rất tốt, ngươi ở đó hai năm cũng đâu phải không hiểu bọn họ, mỗi ngày ngoài việc tu luyện thì cũng là đánh cái trò mạt trượt do ngươi dạy, đâu như ngươi, chạy tới chạy lui.”
Trên mặt lộ ra một tia thương tiếc, Vân Nhiễm liếc mắt liền thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Cửu, tuy không biết Lâm Cửu xảy ra chuyện gì, nhưng người chốn hồng trần luôn luôn phải chịu đau khổ.
“Đa tạ Vân Nhiễm đại tiên hiệp quan tâm.” Khoa trương làm một cái lễ, Lâm Cửu cười ha ha nói.
“Meo ô ——” Tiểu thối miêu vẫn bị bỏ quên một bên “phịch” một cái nhảy lên bàn, há mồm tìm thức ăn trong bát Lâm Cửu, vừa ăn vừa vô cùng nhân tính hoá dùng đôi mắt tròn tròn trừng Vân Nhiễm, giống như đang thủ hộ vật sở hữu vậy, bá đạo mà lại khả ái.
Lâm Cửu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu thối miêu, cười cười nói với Vân Nhiễm: “Ta đây trời sinh chính là mệnh khổ, không thể cứu a.”
Trên mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ, Vân Nhiễm vẫn luôn không biết phải làm thế nào với nam nhân trước mặt, y nói: “Lần này ta xuống núi là muốn đến xem thử xem ngươi có gặp phải rắc rối gì hay không, thứ hai thuận tiện đến thăm Lâm phủ, ngươi đúng là, về thì không về, lại kéo ta đến khách điếm uống rượu.”
Tầm mắt nhẹ nhàng phiêu đến tiểu hắc miêu như môn thần ghé vào người Lâm Cửu, ánh mắt Vân Nhiễm hơi đổi, thầm nghĩ: Sao lại cứ thấy con tiểu miêu này quen quen.
“Chúng ta nếu như về nhà a, ta đâu có thể kéo ngươi đi uống rượu a, đại nương nhị nương tam nương hơn nữa còn có cha ta… ai yêu, ta đau đầu.” Lâm Cửu cười ha ha làm bộ đau đầu.
Hàn huyên cùng Vân Nhiễm một lúc, hai người cùng nhau rời khỏi khách điếm trở về Lâm phủ, Lâm Cửu trở về lần nữa và sự xuất hiện của Vân Nhiễm khiến Lâm phủ náo nhiệt một phen, có điều Lâm Cửu và Vân Nhiễm cũng không quá thích náo nhiệt, cùng người nhà ăn uống trò chuyện, Lâm Cửu cũng nói luôn cho người nhà chuyện y trở về —— Diệt Thiên cần nghỉ ngơi ở Bắc Quốc một năm, y không đành rời nhà nên tạm thời trở về trước.
Đương nhiên, đây đều là những lời nói dối bất đắc dĩ.