Chương : 166
Ban đêm ở Trung Thiên Quốc, đèn hoa rực rỡ treo lên, sáng lạn mà tinh xảo mỹ lệ, hoàng đế Trung Thiên Quốc sẽ nghênh thú Trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ của Hoàng Phủ Để Quốc, dân chúng xung quanh vui vẻ huyên náo, châm đèn lồng, đốt dây pháo, pháo hoa nở bung, trên nền tuyết trắng dày đặc.
Thời khắc náo nhiệt như vậy, thân ảnh hai người thoạt nhìn có chút cô đơn, cùng nhau nâng chén mời trăng đối ẩm, Lâm Cửu hiếm khi an tĩnh như vậy, Nghiệp Hoả Hồng Liên thì vẫn an tĩnh trước sau như một.
Rõ ràng là hai người, thế nhưng ở cùng một chỗ lại càng thêm vẻ cô đơn.
Bầu không khí cô đơn tịch mịch, tràn ngập như tuyết đêm, hoan nhạc ầm ĩ xa xa, nhưng không cách nào truyền đến được trên người bọn họ, chỉ là có vẻ càng thêm thanh lãnh, ngụm rượu ấm áp uống vào trong bụng chỉ khiến cho mảnh tương tư trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Cửu phát hiện Nghiệp Hoả Hồng Liên là một người rất tốt để bầu bạn uống rượu, Nghiệp Hoả Hồng Liên vốn không nói nhiều, nhưng lại thường xuyên tán gẫu rất nhiều chuyện với y, có lẽ bọn họ kiếp trước chính là bằng hữu đi, bằng không sao lại có thể khiến y có một loại cảm giác như đã từng quen biết thế này, hình thức ở chung giống như bạn bè luôn luôn tràn ngập ăn ý.
Chỉ là trước kia hồng y nam tử này cư nhiện lại có thể che giấu kĩ như vậy, lừa gạt người ta như vậy, cũng không thể không nói, còn may bọn họ là bằng hữu, bằng không Lâm Cửu cũng không biết khi nào y sẽ chết dưới lớp nguỵ trang của nam tử này, chỉ là nguỵ trang đã lâu, lừa dối đã lâu, có thể đến chính mình cũng lừa hay không a?
Vấn đề này, Lâm Cửu đã hỏi qua Nghiệp Hoả Hồng Liên, người nọ cho y một đáp án khẳng định kiên quyết —— sẽ không.
Người tỉnh táo lừa dối nguỵ trang, nhưng lại khiến cho Lâm Cửu có một chút ưu thương nhàn nhạt.
Lâm Cửu hỏi hắn, làm thế nào lấy được tử liên bình từ trong tay Hoa Tư, đánh một trận sao? Không phải là đánh Hoa Tư đến trọng thương, thế cho nên Hoa Tư mới phải bế quan dưỡng thương đi.
Nghiệp Hoả Hồng Liên chỉ cười cười, vân đạm phong khinh nói cho Lâm Cửu, bọn họ không đánh, thậm chí cũng không có quá nhiều khắc khẩu, Nghiệp Hoả Hồng Liên chỉ là từ chỗ Hoa Tư cầm đi tử liên bình, mà Hoa Tư cũng chỉ nhìn hắn lấy đi, nhìn hắn rời đi mà thôi, về phần những cái khác, Nghiệp Hoả Hồng Liên không chịu nói cho Lâm Cửu.
[Y là một người nhu nhược]
Đây là câu nói cuối cùng mà đêm kia Nghiệp Hoả Hồng Liên nói với Lâm Cửu, sau đó nam nhân như hoả này liền li khai, Lâm Cửu đoán Nghiệp Hoả Hồng Liên và Hoa Tư có lẽ trước kia là bằng hữu rất tốt của nhau, chỉ là hiện tại thoạt nhìn, Hoa Tư kia hiển nhiên không xứng với Nghiệp Hoả, Lâm Cửu nghĩ như vậy.
Nghiệp Hoả Hồng Liên đi, hắn nói với Lâm Cửu hắn sẽ không giúp Lâm Cửu lấy đi thanh liên bình từ chỗ Hỗn Độn Thanh Liên, sẽ không giúp đỡ Lâm Cửu bất luận cái gì nữa, chuyện giữa Hỗn Độn Thanh Liên và Chí Thiện Bạch Liên phải để Lâm Cửu tự mình giải quyết.
Lâm Cửu nghĩ thầm, kiếp trước của y – Chí Thiện Bạch Liên và Hỗn Độn Thanh Liên có chuyện gì khúc mắc không thể rõ ràng a? Mặc kệ là gì, nếu Nghiệp Hoả Hồng Liên không thể giúp y, vậy chỉ có thể để chính Lâm Cửu y đi cướp lấy thanh liên bình trong tay Hỗn Độn Thanh Liên, đều đã lấy được kim liên bình và tử liên bình, chẳng lẽ còn một cái thanh liên bình cuối cùng mà cũng không lấy được sao?
Chỉ là, y phải dùng biện pháp gì đến Tây Sa Thương Ưng Quốc, lại nhân cơ hội nào tiếp cận Tây Sa Thương Hải cướp đoạt thanh liên bình a?
Trong màn tuyết mênh mông giữa đêm khuya, Lâm Cửu ngửa đầu nhìn phương Tây xa xôi, thảo nguyên lúc này hẳn cũng hạ tuyết đi.
….
….
Cho dù tuyết rơi gió lạnh cũng không ngăn cản được bước chân đoàn thương nhân vì lợi ích tiến lên, cho dù là một trong tứ đại danh môn trong thiên hạ, cũng cần phải ăn uống kiếm tiền.
Thanh Thạch Giản ở các nơi đều có ngân hàng tư nhân và khách điếm của mình, các hoà thượng Thiên Thánh Nham thì còn có tiền nhan đèn của bách tính nuôi, cốc chủ U Lan Cốc Hồ Điệp Lan chính là một nữ tử am hiểu về sinh ý, mà Đại Tuyết Sơn nhiều năm ở sâu trong Tuyết Sơn cũng có sinh tài của mình.
Lui tới các nơi, thông qua vận chuyển hàng hoá mua bán kiếm tiến, Đại Tuyết Sơn đem ngưu dương của Tây Sa Thương Ưng Quốc, nhân sâm tuyết liên trong tuyết sơn từ phía tây Xích Thổ Đại Địa vận chuyên ra bên ngoài, lúc vận chuyển hàng hoá ra ngoài bán, thì lại lấy ngọc của Hoàng Phủ Để Quốc, lương thực của Trung Thiên Quốc, đặc sản của Bắc Quốc vận chuyển trở về Tây Sa Thương Ưng Quốc tiếp tục tiến hành một vòng buôn bán.
Dựa vào ưu thế vũ lực của Đại Tuyết Sơn, thương đội của Đại Tuyết Sơn bình thường còn nương theo lực lượng của bọn họ dẫn một vài lữ khách xuyên qua thảo nguyên, mang người kèm theo vật phẩm để kiếm chút tiền thù lao.
Phương pháp thì hàng nghìn hàng vạn, cuối cùng chỉ chỉ vì một mục đích —— kiếm tiền.
Đầu đông đến nay, thương đội Đại Tuyết Sơn đã kiếm được không ít lời ở Trung Thiên Quốc, da dê da trâu trên thảo nguyên là thứ tốt nhất để làm ra quần áo mùa đông, thịt trâu thịt dê cũng là thức ăn được bách tính Trung Thiên Quốc ưa thích vào lễ mừng năm mới, mà vải vóc Trung Thiên Quốc, đồ gốm và lương thực, cũng là thứ người Tây Sa Thương Ưng Quốc thích.
Vội vàng về nhà ăn lễ mừng năm mới, cũng để kiếm thêm chút thu nhập đầu năm, thương đội Đại Tuyết Sơn trùng trùng điệp điệp từ Trung Thiên Quốc xuất phát, bắt đầu lên đường trở về.
Một con hắc miêu mở đôi mắt đỏ tươi nhìn mảnh tuyết trắng mênh mang ngoài cửa sổ, dường như không chút nào cảm nhận được hàn lãnh bên ngoài, mà chủ nhân của Tiểu Thối Miêu đã bọc kín người như một cái bánh trưng, lui vào trong tấm thảm da lông dày cộp trong mã xa ngủ vù vù.
Ít nhiều Diệt Thiên cũng đã từng mai phục người ở các nơi, Lâm Cửu có thể ngồi lên mã xa của Đại Tuyết Sơn đi tới Tây Sa Thương Ưng Quốc, còn nhớ lúc ở Ân Đô, Lâm Cửu đã từng đi tìm người tên Hoả Sơn kia, đáng tiếc lúc đó mặn mặn nhạt nhạt, sau lại cực ít có cơ hội để Hoả Sơn đến hỗ trợ, bấm ngón tay tính tính, cũng chỉ nhờ hắn có mỗi chuyện liên hệ một chút với đường dây trong cung mà thôi.
Ai, tiện nghi cho tên Hoả Sơn đó quá rồi.
Còn may Thánh Nữ Mạc Âm của Đại Tuyết Sơn còn phân rõ phải trái một chút, y tuỳ tiện nói đối phương liền đáp ứng, có điều trong đó không chừng có Nghiệp Hoả Hồng Liên giúp đỡ, nam tử đó tuy rằng nói sẽ không giúp y, nhưng cuối cùng vẫn giúp y liên hệ với thương đội Đại Tuyết Sơn, liên hệ với Đại Tuyết Sơn Thánh Nữ Mạc Âm.
[Tất cả xin nghe theo Thiên Thánh Giả phân phó]
Một câu này của Thánh Nữ Mạc Âm, như là đã cho Lâm Cửu một sự trợ giúp lớn lao rồi, mặc dù y vẫn chưa từng nghĩ y thực sự cần sự trợ giúp đặc biệt gì, có đôi khi con người phải dựa vào chính sức mình, đối với bang trợ trừ phía ngoài, chung quy cũng không nên suy nghĩ quá mức tốt đẹp.
Từ Trung Thiên Quốc xuất phát đi Tây Sa Thương Ưng Quốc, lấy thân phận thương nhân đi tới hoàng cung gặp mặt thương đế Tây Sa Thương Hải đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của Lâm Cửu.
Tây Sa Thương Hải tuy là một tên siêu cấp hỗn đản, nhưng tựa hồ cũng là một vị hoàng đế không tồi, cực kì chú trọng phát triển kinh tế đất nước, bởi vậy khi rảnh rỗi thường tự mình trực tiếp gặp một vài thương nhân quan trọng đến từ các quốc gia khác, hành động này kì thực là cổ vũ người nước khác đến Tây Sa Thương Ưng Quốc tăng cường buôn bán, đầu tư, đến nộp thuế.
Đồng thời cũng là một việc làm quan trọng lợi dụng huyết mạch kinh tế tăng cường mối quan hệ gữa các quốc gia, mà trong các quốc gia lâu đời, Hoàng Phủ Để Quốc và Trung Thiên Quốc chính là hai quốc gia có mối liên hệ chặt chẽ nhất.
Lâm Cửu tính toán, dù sao Tây Sa Thương Hải cũng chưa từng gặp qua bản nhân y, tốc độ truyền đạt tin tức ở thời đại này có thể nói là vô cùng chậm chạp, không có internet cũng chẳng có truyền thông, thì dù ngươi có biết một người gọi là Lâm Cửu, cũng sẽ không biết y có bộ dáng thế nào.
Lâm Cửu tin chắc rằng dù Tây Sa Thương Hải có thấy y thì cũng không thể biết được y là ai, lại càng không thể nhận ra y là Lục Tiểu Phụng đã từng đụng phải hắn ở Băng Nguyên Cực Bắc.
Cưỡi gió bay lên cửu thiên, ngạo thị thiên hạ, Lâm Cửu chỉ làm một nửa phần, phần sau, còn chờ chuyện phát triển rồi tính tiếp.
Lợi dụng quãng đường dài dằng dặc từ Trung Thiên Quốc đến Tây Sa Thương Ưng Quốc, Lâm Cửu từ chỗ Thánh Nữ Mạc Âm học được một chút cách nói và khí chất của thương nhân, Tây Sa Thương Hải là một người đa nghi mẫn cảm, cho dù đối phương không nhận ra Lâm Cửu là Lục Tiểu Phụng, Lâm Cửu cũng không thể để lộ ra sơ hở cho đối phương nắm thóp.
Cũng may kiếp trước Lâm Cửu từng xông pha thương trường, người cũng thông minh, không bao lâu liền học được ít bản sắc —— hàm súc, ưu nhã mà tham tài.
Tham tài —— vĩnh viễn là bản chất của thương nhân, thương nhân không yêu tiền không phải là một thương nhân giỏi không phải sao?
Cũng như là nếu Lâm Cửu không muốn cướp đoạt thanh liên bình, vậy sẽ không phải là Lâm Cửu.
Trải qua một tháng lộ trình, thương đội Đại Tuyết Sơn đã tiếp cận thủ đô Tây Sa Thương Ưng Quốc – Thương Đô.
Thảo nguyên mênh mang, đưa mắt nhìn ra một mảnh tuyết trắng tinh khôi, thỉnh thoảng cũng có nơi màu xanh tràn ngập, nhưng những nơi này đều là cực ít, đại đa số đều là bị tuyết trắng bao trùm, tuyết rơi là điềm báo một năm được mùa, dưới lớp tuyết trắng là cỏ xanh khát khao phá đất mọc lên, năm sau, chắc hẳn sẽ là một năm tốt đẹp ha.
Thảo nguyên mênh mông tít tắp chăn trời, bao la hùng vĩ vô biên, khiến từ tận đáy lòng cảm thấy phóng khoáng giữa thiên địa, nếu như ở đây có thể giục ngựa phi nhanh thì quả là một chuyện cực kì sảng khoái.
Lâm Cửu thầm nghĩ, đợi Diệt Thiên tỉnh lại, y nhất định phải học cưỡi ngựa, mặc kệ là dưới ánh chiều tà hay trên tuyết liên, đều có thể cùng ngươi nọ giục ngựa phi nhanh, mặc kệ bọn họ sắp sửa đến nơi nào. Đi nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng là… người làm bạn bên mình.
“Cũng sắp tới rồi, mọi người nhanh nhanh tăng tốc a!”
Bên ngoài truyền đến từng hồi thanh âm vang dội, đội thương nhân sắp trở lại đế đô quê hương phát sinh từng tiếng hoan hô, đoàn xe lập tức tăng nhanh tốc độ.
Lâm Cửu từ trong mã xa thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy giữa bình nguyên vô biên lẳng lặng đứng một toà núi nguy nga, phía trước Đại Tuyết Sơn là thảo nguyên mênh mông, phía sau núi non trùng điệp, nhìn từ xa trông thật hùng vĩ, mà trên Đại Tuyết Sơn xây dựng không ít phòng ốc.
Lấy mình núi làm móng, lấy đỉnh núi làm cung điện, đế đô Tây Sa Thương Ưng Quốc, giống như con chim ưng bay liệng trên bầu trời, công khai kiến tạo trên một toà Đại Tuyết Sơn sừng sững, khí phách phi thường.
Thời khắc náo nhiệt như vậy, thân ảnh hai người thoạt nhìn có chút cô đơn, cùng nhau nâng chén mời trăng đối ẩm, Lâm Cửu hiếm khi an tĩnh như vậy, Nghiệp Hoả Hồng Liên thì vẫn an tĩnh trước sau như một.
Rõ ràng là hai người, thế nhưng ở cùng một chỗ lại càng thêm vẻ cô đơn.
Bầu không khí cô đơn tịch mịch, tràn ngập như tuyết đêm, hoan nhạc ầm ĩ xa xa, nhưng không cách nào truyền đến được trên người bọn họ, chỉ là có vẻ càng thêm thanh lãnh, ngụm rượu ấm áp uống vào trong bụng chỉ khiến cho mảnh tương tư trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Cửu phát hiện Nghiệp Hoả Hồng Liên là một người rất tốt để bầu bạn uống rượu, Nghiệp Hoả Hồng Liên vốn không nói nhiều, nhưng lại thường xuyên tán gẫu rất nhiều chuyện với y, có lẽ bọn họ kiếp trước chính là bằng hữu đi, bằng không sao lại có thể khiến y có một loại cảm giác như đã từng quen biết thế này, hình thức ở chung giống như bạn bè luôn luôn tràn ngập ăn ý.
Chỉ là trước kia hồng y nam tử này cư nhiện lại có thể che giấu kĩ như vậy, lừa gạt người ta như vậy, cũng không thể không nói, còn may bọn họ là bằng hữu, bằng không Lâm Cửu cũng không biết khi nào y sẽ chết dưới lớp nguỵ trang của nam tử này, chỉ là nguỵ trang đã lâu, lừa dối đã lâu, có thể đến chính mình cũng lừa hay không a?
Vấn đề này, Lâm Cửu đã hỏi qua Nghiệp Hoả Hồng Liên, người nọ cho y một đáp án khẳng định kiên quyết —— sẽ không.
Người tỉnh táo lừa dối nguỵ trang, nhưng lại khiến cho Lâm Cửu có một chút ưu thương nhàn nhạt.
Lâm Cửu hỏi hắn, làm thế nào lấy được tử liên bình từ trong tay Hoa Tư, đánh một trận sao? Không phải là đánh Hoa Tư đến trọng thương, thế cho nên Hoa Tư mới phải bế quan dưỡng thương đi.
Nghiệp Hoả Hồng Liên chỉ cười cười, vân đạm phong khinh nói cho Lâm Cửu, bọn họ không đánh, thậm chí cũng không có quá nhiều khắc khẩu, Nghiệp Hoả Hồng Liên chỉ là từ chỗ Hoa Tư cầm đi tử liên bình, mà Hoa Tư cũng chỉ nhìn hắn lấy đi, nhìn hắn rời đi mà thôi, về phần những cái khác, Nghiệp Hoả Hồng Liên không chịu nói cho Lâm Cửu.
[Y là một người nhu nhược]
Đây là câu nói cuối cùng mà đêm kia Nghiệp Hoả Hồng Liên nói với Lâm Cửu, sau đó nam nhân như hoả này liền li khai, Lâm Cửu đoán Nghiệp Hoả Hồng Liên và Hoa Tư có lẽ trước kia là bằng hữu rất tốt của nhau, chỉ là hiện tại thoạt nhìn, Hoa Tư kia hiển nhiên không xứng với Nghiệp Hoả, Lâm Cửu nghĩ như vậy.
Nghiệp Hoả Hồng Liên đi, hắn nói với Lâm Cửu hắn sẽ không giúp Lâm Cửu lấy đi thanh liên bình từ chỗ Hỗn Độn Thanh Liên, sẽ không giúp đỡ Lâm Cửu bất luận cái gì nữa, chuyện giữa Hỗn Độn Thanh Liên và Chí Thiện Bạch Liên phải để Lâm Cửu tự mình giải quyết.
Lâm Cửu nghĩ thầm, kiếp trước của y – Chí Thiện Bạch Liên và Hỗn Độn Thanh Liên có chuyện gì khúc mắc không thể rõ ràng a? Mặc kệ là gì, nếu Nghiệp Hoả Hồng Liên không thể giúp y, vậy chỉ có thể để chính Lâm Cửu y đi cướp lấy thanh liên bình trong tay Hỗn Độn Thanh Liên, đều đã lấy được kim liên bình và tử liên bình, chẳng lẽ còn một cái thanh liên bình cuối cùng mà cũng không lấy được sao?
Chỉ là, y phải dùng biện pháp gì đến Tây Sa Thương Ưng Quốc, lại nhân cơ hội nào tiếp cận Tây Sa Thương Hải cướp đoạt thanh liên bình a?
Trong màn tuyết mênh mông giữa đêm khuya, Lâm Cửu ngửa đầu nhìn phương Tây xa xôi, thảo nguyên lúc này hẳn cũng hạ tuyết đi.
….
….
Cho dù tuyết rơi gió lạnh cũng không ngăn cản được bước chân đoàn thương nhân vì lợi ích tiến lên, cho dù là một trong tứ đại danh môn trong thiên hạ, cũng cần phải ăn uống kiếm tiền.
Thanh Thạch Giản ở các nơi đều có ngân hàng tư nhân và khách điếm của mình, các hoà thượng Thiên Thánh Nham thì còn có tiền nhan đèn của bách tính nuôi, cốc chủ U Lan Cốc Hồ Điệp Lan chính là một nữ tử am hiểu về sinh ý, mà Đại Tuyết Sơn nhiều năm ở sâu trong Tuyết Sơn cũng có sinh tài của mình.
Lui tới các nơi, thông qua vận chuyển hàng hoá mua bán kiếm tiến, Đại Tuyết Sơn đem ngưu dương của Tây Sa Thương Ưng Quốc, nhân sâm tuyết liên trong tuyết sơn từ phía tây Xích Thổ Đại Địa vận chuyên ra bên ngoài, lúc vận chuyển hàng hoá ra ngoài bán, thì lại lấy ngọc của Hoàng Phủ Để Quốc, lương thực của Trung Thiên Quốc, đặc sản của Bắc Quốc vận chuyển trở về Tây Sa Thương Ưng Quốc tiếp tục tiến hành một vòng buôn bán.
Dựa vào ưu thế vũ lực của Đại Tuyết Sơn, thương đội của Đại Tuyết Sơn bình thường còn nương theo lực lượng của bọn họ dẫn một vài lữ khách xuyên qua thảo nguyên, mang người kèm theo vật phẩm để kiếm chút tiền thù lao.
Phương pháp thì hàng nghìn hàng vạn, cuối cùng chỉ chỉ vì một mục đích —— kiếm tiền.
Đầu đông đến nay, thương đội Đại Tuyết Sơn đã kiếm được không ít lời ở Trung Thiên Quốc, da dê da trâu trên thảo nguyên là thứ tốt nhất để làm ra quần áo mùa đông, thịt trâu thịt dê cũng là thức ăn được bách tính Trung Thiên Quốc ưa thích vào lễ mừng năm mới, mà vải vóc Trung Thiên Quốc, đồ gốm và lương thực, cũng là thứ người Tây Sa Thương Ưng Quốc thích.
Vội vàng về nhà ăn lễ mừng năm mới, cũng để kiếm thêm chút thu nhập đầu năm, thương đội Đại Tuyết Sơn trùng trùng điệp điệp từ Trung Thiên Quốc xuất phát, bắt đầu lên đường trở về.
Một con hắc miêu mở đôi mắt đỏ tươi nhìn mảnh tuyết trắng mênh mang ngoài cửa sổ, dường như không chút nào cảm nhận được hàn lãnh bên ngoài, mà chủ nhân của Tiểu Thối Miêu đã bọc kín người như một cái bánh trưng, lui vào trong tấm thảm da lông dày cộp trong mã xa ngủ vù vù.
Ít nhiều Diệt Thiên cũng đã từng mai phục người ở các nơi, Lâm Cửu có thể ngồi lên mã xa của Đại Tuyết Sơn đi tới Tây Sa Thương Ưng Quốc, còn nhớ lúc ở Ân Đô, Lâm Cửu đã từng đi tìm người tên Hoả Sơn kia, đáng tiếc lúc đó mặn mặn nhạt nhạt, sau lại cực ít có cơ hội để Hoả Sơn đến hỗ trợ, bấm ngón tay tính tính, cũng chỉ nhờ hắn có mỗi chuyện liên hệ một chút với đường dây trong cung mà thôi.
Ai, tiện nghi cho tên Hoả Sơn đó quá rồi.
Còn may Thánh Nữ Mạc Âm của Đại Tuyết Sơn còn phân rõ phải trái một chút, y tuỳ tiện nói đối phương liền đáp ứng, có điều trong đó không chừng có Nghiệp Hoả Hồng Liên giúp đỡ, nam tử đó tuy rằng nói sẽ không giúp y, nhưng cuối cùng vẫn giúp y liên hệ với thương đội Đại Tuyết Sơn, liên hệ với Đại Tuyết Sơn Thánh Nữ Mạc Âm.
[Tất cả xin nghe theo Thiên Thánh Giả phân phó]
Một câu này của Thánh Nữ Mạc Âm, như là đã cho Lâm Cửu một sự trợ giúp lớn lao rồi, mặc dù y vẫn chưa từng nghĩ y thực sự cần sự trợ giúp đặc biệt gì, có đôi khi con người phải dựa vào chính sức mình, đối với bang trợ trừ phía ngoài, chung quy cũng không nên suy nghĩ quá mức tốt đẹp.
Từ Trung Thiên Quốc xuất phát đi Tây Sa Thương Ưng Quốc, lấy thân phận thương nhân đi tới hoàng cung gặp mặt thương đế Tây Sa Thương Hải đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của Lâm Cửu.
Tây Sa Thương Hải tuy là một tên siêu cấp hỗn đản, nhưng tựa hồ cũng là một vị hoàng đế không tồi, cực kì chú trọng phát triển kinh tế đất nước, bởi vậy khi rảnh rỗi thường tự mình trực tiếp gặp một vài thương nhân quan trọng đến từ các quốc gia khác, hành động này kì thực là cổ vũ người nước khác đến Tây Sa Thương Ưng Quốc tăng cường buôn bán, đầu tư, đến nộp thuế.
Đồng thời cũng là một việc làm quan trọng lợi dụng huyết mạch kinh tế tăng cường mối quan hệ gữa các quốc gia, mà trong các quốc gia lâu đời, Hoàng Phủ Để Quốc và Trung Thiên Quốc chính là hai quốc gia có mối liên hệ chặt chẽ nhất.
Lâm Cửu tính toán, dù sao Tây Sa Thương Hải cũng chưa từng gặp qua bản nhân y, tốc độ truyền đạt tin tức ở thời đại này có thể nói là vô cùng chậm chạp, không có internet cũng chẳng có truyền thông, thì dù ngươi có biết một người gọi là Lâm Cửu, cũng sẽ không biết y có bộ dáng thế nào.
Lâm Cửu tin chắc rằng dù Tây Sa Thương Hải có thấy y thì cũng không thể biết được y là ai, lại càng không thể nhận ra y là Lục Tiểu Phụng đã từng đụng phải hắn ở Băng Nguyên Cực Bắc.
Cưỡi gió bay lên cửu thiên, ngạo thị thiên hạ, Lâm Cửu chỉ làm một nửa phần, phần sau, còn chờ chuyện phát triển rồi tính tiếp.
Lợi dụng quãng đường dài dằng dặc từ Trung Thiên Quốc đến Tây Sa Thương Ưng Quốc, Lâm Cửu từ chỗ Thánh Nữ Mạc Âm học được một chút cách nói và khí chất của thương nhân, Tây Sa Thương Hải là một người đa nghi mẫn cảm, cho dù đối phương không nhận ra Lâm Cửu là Lục Tiểu Phụng, Lâm Cửu cũng không thể để lộ ra sơ hở cho đối phương nắm thóp.
Cũng may kiếp trước Lâm Cửu từng xông pha thương trường, người cũng thông minh, không bao lâu liền học được ít bản sắc —— hàm súc, ưu nhã mà tham tài.
Tham tài —— vĩnh viễn là bản chất của thương nhân, thương nhân không yêu tiền không phải là một thương nhân giỏi không phải sao?
Cũng như là nếu Lâm Cửu không muốn cướp đoạt thanh liên bình, vậy sẽ không phải là Lâm Cửu.
Trải qua một tháng lộ trình, thương đội Đại Tuyết Sơn đã tiếp cận thủ đô Tây Sa Thương Ưng Quốc – Thương Đô.
Thảo nguyên mênh mang, đưa mắt nhìn ra một mảnh tuyết trắng tinh khôi, thỉnh thoảng cũng có nơi màu xanh tràn ngập, nhưng những nơi này đều là cực ít, đại đa số đều là bị tuyết trắng bao trùm, tuyết rơi là điềm báo một năm được mùa, dưới lớp tuyết trắng là cỏ xanh khát khao phá đất mọc lên, năm sau, chắc hẳn sẽ là một năm tốt đẹp ha.
Thảo nguyên mênh mông tít tắp chăn trời, bao la hùng vĩ vô biên, khiến từ tận đáy lòng cảm thấy phóng khoáng giữa thiên địa, nếu như ở đây có thể giục ngựa phi nhanh thì quả là một chuyện cực kì sảng khoái.
Lâm Cửu thầm nghĩ, đợi Diệt Thiên tỉnh lại, y nhất định phải học cưỡi ngựa, mặc kệ là dưới ánh chiều tà hay trên tuyết liên, đều có thể cùng ngươi nọ giục ngựa phi nhanh, mặc kệ bọn họ sắp sửa đến nơi nào. Đi nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng là… người làm bạn bên mình.
“Cũng sắp tới rồi, mọi người nhanh nhanh tăng tốc a!”
Bên ngoài truyền đến từng hồi thanh âm vang dội, đội thương nhân sắp trở lại đế đô quê hương phát sinh từng tiếng hoan hô, đoàn xe lập tức tăng nhanh tốc độ.
Lâm Cửu từ trong mã xa thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy giữa bình nguyên vô biên lẳng lặng đứng một toà núi nguy nga, phía trước Đại Tuyết Sơn là thảo nguyên mênh mông, phía sau núi non trùng điệp, nhìn từ xa trông thật hùng vĩ, mà trên Đại Tuyết Sơn xây dựng không ít phòng ốc.
Lấy mình núi làm móng, lấy đỉnh núi làm cung điện, đế đô Tây Sa Thương Ưng Quốc, giống như con chim ưng bay liệng trên bầu trời, công khai kiến tạo trên một toà Đại Tuyết Sơn sừng sững, khí phách phi thường.