Chương : 172
Nghênh đón tia nắng ban mai rạng ngời mà ấm áp, Cửu Thiên Phượng Hoàng hoả diễm nóng rực ngửa đầu hót vang giữa trời rộng vô biên. Bóng đêm qua đi, bình minh lại tới tựa như ánh sáng hi vọng. Cho dù thế giới quanh đây có gian khổ tối tăm bao nhiêu, thì ánh lửa đó cũng vĩnh viễn cháy lên trong lòng mỗi người.
Cơn gió hây hẩy, tóc đen tung bay.
Giữa nền trời xanh nhạt, thân ảnh màu trắng kéo theo một chiếc bóng hư vô thật dài cùng với ngọn lửa đỏ tươi diễm lệ. Sự hứng khởi không thể kiềm chế này đã sớm thiêu trụi hết uỷ khuất và chua cay trong tim Lâm Cửu, để thứ duy nhất còn sót lại, là tâm tình mong ngóng có thể chạy nhanh về tới nơi kia. Thật khát khao biết bao nhiêu, ngay lập tức trở lại bên người nọ.
Mỗi một phút một giây đều dài đằng đẵng như thể vô tận, dày vò lòng hào hứng khó kiềm nén được của y.
Tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực trái, nam tử đứng trên lưng phượng hoàng, khoé miệng không kìm nổi lộ ra một nụ cười khẽ ấm áp, Diệt Thiên Diệt Thiên, rốt cuộc ta có thể gặp lại ngươi rồi, mỗi lần trong giấc mơ nhìn thấy ngươi vẫn còn ngủ say trong băng phong hắc liên, ta tựa hồ cũng cảm nhận được phần lạnh lẽo đó.
Cuối cùng thì, sau hơn một trăm ngày ngày đêm đêm bị nỗi tương tư dày vò, Lâm Cửu đã tự mình, từng bước từng bước một, vượt qua nhiều con đường như vậy. Y đã trải qua một mùa thu đầy bi thương, đón những ngày đông thật tàn khốc, rồi trong thời khắc tràn ngập nắng sớm này lấy được tàn hồn của Diệt Thiên. Trả giá nhiều như vậy, cuối cùng cũng nhận được hồi báo.
Thối ma đâu a thối ma đầu, ngươi nhớ phải bồi thường cho ta đấy.
Tự nhủ phải nhớ kỹ chuyện này, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn về phương xa, thế giới của y, tràn ngập ánh mặt trời khiến y suýt chút nữa thì rơi lệ.
Quá trình phấn đấu khổ cực này, mặc dù khó mà nói rõ được đủ loại cảm xúc trong lòng, nhưng ước muốn được bù đắp vào phút cuối cùng mới khiến cho y cảm thấy sảng khoái nhất. Y dùng hành động của y để trả thù cuộc sống khốc liệt này, y cũng dùng hành động của y để chứng minh tình yêu giữa mình và Diệt Thiên chưa từng có vết nứt nào. Thế gian này, luôn luôn có một người xứng đáng để y trả giá hết thảy.
Thứ bọn họ chờ đợi, là sự đền bù như mong muốn sau khi phải nếm trải trăm cay nghìn đắng. Hàng nghìn hàng vạn người đang giãy giụa, vùng vẫy trong đau khổ trên thế gian này, cái họ đợi, cũng chỉ là niềm vui sướng khi được trả thù cuộc sống mà thôi.
Mọi người đều tin chắc rằng mình có thể chiến thắng được sự giày vò nghiệt ngã của cuộc đời. Họ một mực giữ niềm tin này từ đầu tới cuối, có người nhận được đền bù như mong muốn, nhưng cũng có người, điều chờ đợi được lại là kết cục mà họ chưa từng ngờ tới.
Cửu Thiên Phượng Hoàng, giương cánh bay liệng, thiên sơn vạn thuỷ, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Dưới chân, cánh đồng tuyết mênh mông bất tận của Tây Sa Thương Ưng Quốc dần dần mất hút. Xa xa, pháo hoa đón tết ở Trung Thiên Quốc vẫn y như trước kia phóng ngay giữa ban ngày, tách ra trông thật lộng lẫy hoa mỹ. Qua Trung Thiên Quốc, bọn họ về tới Hoàng Phủ Đế Quốc, lại đi một mạch từ Bắc đến Nam, lướt qua núi cao, bay ngang hồ nước, sau khi tới Ân Đô, đích đến cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Huyền nhai vẫn chót vót như trước, màu xanh mơn mởn hoặc rậm hoặc thưa đã không còn nữa do bị bao phủ kín dưới lớp tuyết dày.
Bên dưới huyền nhai, trong U Cốc, Lâm Cửu cưỡi phượng hoàng dần dần hạ xuống.
Hồ nước trong suốt đã đóng thành một lớp băng dày cộp, giống như một tấm gương mờ mông lung mà thần bí, cánh rừng bên cạnh căn nhà trúc cũng đã thành tuyết lâm. Gian nhà dựa bên hồ băng vẫn dập dờn màu xanh như cũ, giữa thế giới trắng xóa tuyết này trở nên vô cùng nổi bật, cũng vô cùng yên tĩnh.
Chỉ là sự rực rỡ của nắng sớm, bất luận mùa nào, bất luận lúc nào, đều không thể chiếu rọi cả U Cốc, tất cả mọi thứ, là vì chủ nhân của U Cốc từ trước đến giờ đều không thích dương quang ấm áp. So ra, Diệt Thiên càng yêu thích ánh trăng thanh lãnh ban đêm hơn, cô độc, lãnh ngạo mà lại tàn nhẫn.
Vừa bước vào trong U Cốc lạnh như băng, Lâm Cửu không rảnh mà quan tâm cảnh sắc hai bên, gần như là vội vội vàng vàng nhảy từ trên người Cửu Thiên Phượng Hoàng xuống. Nam tử không dừng lại nghỉ ngơi, lập tức chạy ngay vào trong căn nhà trúc, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo y, trong sự yên lặng này chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Nhảy vào trong pháp trận thông đến thế giới u ám khác, Lâm Cửu chạy băng băng, chạy băng băng… căn phòng phía xa trông như cái miếu lại một lần nữa xuất hiện trong mắt Lâm Cửu.
Đẩy ra cánh cửa nặng trịch, ánh lửa hai bên vách tường đột nhiên vụt sáng lên, quầng sáng dạ minh châu dập dờn trong thế giới hắc ám, không biết cơn gió từ đâu thổi tới, tựa như một bài ca dao từ nghìn năm xa xôi trước, kể lại một cố sự không muốn ai biết.
Năm đó, những người đó, thời gian cùng lịch sử đó, đều đã chìm trong tiếng ca dao, như tiếng sáo, như tiếng tiêu, như tiếng tỳ bà u oán, như tiếng cổ cầm du dương, mọi thứ đều đã ngủ say ngàn năm dưới lòng đất này, dường như cũng nghe thấy tiếng kêu gào của linh hồn đang được bạch y nam tử cất trong lòng ngực, khẽ run rẩy, phủ phục, quỳ bái.
“U… u…”
Như là tiếng khóc, khẽ đu đưa vang vọng trong thế giới hắc ám vô biên.
Trong đầu Lâm Cửu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là lập tức chạy ngay tới bên cạnh Diệt Thiên. Ý nghĩ này mạnh mẽ đến nỗi, khiến Lâm Cửu không phát hiện được sự biến đổi đang dần xảy ra xung quanh.
Lại một lần nữa, khi y bước vào trong thế giới bị đóng băng này, khi y lại một lần nữa được nhìn thấy nam tử ngủ say trong hắc liên băng phong, cách một tầng băng trong suốt dày cộp, Lâm Cửu không cách nào khống chế được đôi tay thôi ngừng run rẩy. Nhanh, rất nhanh thôi bọn họ sẽ lại được gặp nhau.
Nỗi nhớ nhung dày vò Lâm Cửu, rốt cuộc ngày hôm nay cũng kết thúc rồi, chỉ hy vọng từ nay đến nghìn nghìn vạn vạn năm tháng về sau đừng để y phải chịu nỗi khổ tương tư này nữa.
Đặt bàn tay tái nhợt lên lớp băng dày, Lâm Cửu chuyên chú mà thâm tình nhìn nam tử trong tầng băng, so với trước khi y li khai hình như cũng không có nhiều thay đổi cho lắm, Diệt Thiên vẫn giống như đang ngủ, an tĩnh đến kì lạ.
Lâm Cửu khẽ mỉm cười, cúi đầu lấy từ trong ngực ra thanh liên bình vừa đoạt được từ chỗ Tây Sa Thương Hải. Rút nút bình, Lâm Cửu suy nghĩ một chút rồi trút thẳng vào trong miệng mình, băng lãnh trong nháy mắt đó khiến bên ngoài tóc và da mặt Lâm Cửu ngưng kết lại thành một tầng băng mỏng.
Mở miệng ra chính là luồng không khí giá buốt trắng xóa, nhưng Lâm Cửu lại như không cảm nhận được cái lạnh này, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào như trước, y hơi cúi người, cách một tầng băng mà hôn xuống.
“Phù —―”
Nghe như là tiếng gió thổi, từng luồng từng luồng khí nhẹ nhàng từ trong miệng Lâm Cửu dần dần chảy ra.
“Rắc rắc rắc ——” Tiếng băng vỡ rung động không ngừng vang lên, hồ nước đen xung quanh hắc liên dần dần tan băng. Hồ nước lạnh lẽo từ từ lưu động, lấp lóe ánh huỳnh quang màu đen, lộ ra sự ma quái vừa kỳ dị mà lại kì diệu. Hắc liên nhẹ nhàng thong thả di chuyển vòng quanh hồ, như có một vòng xoáy nước.
Tầng băng cứng rắn ngăn cách Lâm Cửu và Diệt Thiên càng lúc càng mỏng, càng lúc càng ít, nam nhân trên hắc liên bàn dần dần hãm nhập vào trong hắc liên khổng lồ.
Khối băng tan vỡ biến thành từng làn sương đen, sương mù đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, cho đến khi đâu đâu cũng đều là sương đen hoặc dày hoặc mỏng, nó dường như cũng có sinh mệnh mà chầm chậm chuyển động ngược dòng nước chảy, quanh quẩn ở trung tâm hắc liên, vấn vít xung quanh nam tử nằm trên hắc liên kia.
Đợi sau khi băng tuyết tan hết, Lâm Cửu lại một lần nữa chạm vào phiến môi giá lạnh và mềm mại nhưng khiến y cảm thấy an tâm.
“Phù —―” Nhẹ nhàng, Lâm Cửu hơi hé miệng hôn lên Diệt Thiên. Tàn hồn vẫn cắm sâu trong ngực trái Lâm Cửu lập tức bừng lên, tam hồn bị áp chế ngàn năm trong địa ngục cảm giác được sự triệu hoán của bản tôn, liền điên cuồng lao ra khỏi cơ thể Lâm Cửu.
Nụ hôn gắn kết tương giao, tàn hồn mạnh mẽ thoát ly.
Lâm Cửu gắt gao ôm lấy ma đầu trong hắc liên. Tàn hồn từ trong cơ thể thoát ra ngoài, tựa như sinh sôi xé rách trái tim y, khiến y đau đớn choáng váng đến suýt ngất. Có lẽ nhận biết được đau đớn của Lâm Cửu, một đạo chân khí dịu dàng nương theo nụ hôn chậm rãi chảy vào trong thân thể y, lập tức che đi đau đớn do tàn hồn thoát khỏi trái tim gây nên.
Cho dù đang hôn mê, ngươi cũng có thể cảm giác được thống khổ của ta, có thể lo lắng cho ta sao? Đôi mắt Lâm Cửu bất chợt ươn ướt, chỉ cần một hành động vô ý thức này của Diệt Thiên thôi, đã là quá đủ để y xoá đi tất cả cực khổ từng phải chịu vì ma đầu này. Khắp thế gian, vĩnh viễn cũng chỉ có Diệt Thiên có thể mang tới cho y cảm giác an toàn và được quan tâm thời thời khắc khắc.
Ba tàn hồn đều đã rời khỏi cơ thể Lâm Cửu đi tới thân thể Diệt Thiên, hắc liên ấn kí ảm đạm không ánh sáng trên trán ma đầu ngủ say đột nhiên trở nên tà mị mà oánh nhuận, tử khí tràn ngập trên mặt dường như cũng phai nhạt đi. Tam hồn trở về vị trí cũ, U Minh tái thế.
“Diệt Thiên…Diệt Thiên…tỉnh lại đi, đừng ngủ tiếp nữa….” Ghé vào bên cạnh hắc liên, nước mắt nóng bỏng của nam tử từng giọt từng giọt rơi xuống trên gương mặt ma đầu đang từ từ thức tỉnh, một tiếng lại một tiếng kêu gọi, chỉ hy vọng đối phương có thể một lần nữa dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn một mình y.
Phiến lông mi như chiếc quạt lông đen khẽ run rẩy, sau một khắc, ma đầu ngủ say chẳng biết đã bao nhiêu năm rốt cuộc mở ra đôi mắt như biển rộng hồ sâu, bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Ma đầu từ từ thanh tỉnh, trong mắt phản chiếu ra hình ảnh một nam tử cách hắn rất gần, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh, chẳng biết nghĩ đến cái gì, chỉ nhìn nam tử nọ ở trước mặt hắn liên tục hô lên: “Diệt Thiên, sao ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ ta sao? Ta là Lâm Cửu…là Tiểu Cửu của ngươi đây mà…”
“Nhớ chứ…đương nhiên còn nhớ..” Trong mắt ma đầu hiện ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, hắn làm sao có thể quên được nam tử này chứ, người hắn đã từng yêu sâu sắc nhưng lại thương tổn phản bội lại hắn – Chí Thiện Bạch Liên…
Cơn gió hây hẩy, tóc đen tung bay.
Giữa nền trời xanh nhạt, thân ảnh màu trắng kéo theo một chiếc bóng hư vô thật dài cùng với ngọn lửa đỏ tươi diễm lệ. Sự hứng khởi không thể kiềm chế này đã sớm thiêu trụi hết uỷ khuất và chua cay trong tim Lâm Cửu, để thứ duy nhất còn sót lại, là tâm tình mong ngóng có thể chạy nhanh về tới nơi kia. Thật khát khao biết bao nhiêu, ngay lập tức trở lại bên người nọ.
Mỗi một phút một giây đều dài đằng đẵng như thể vô tận, dày vò lòng hào hứng khó kiềm nén được của y.
Tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực trái, nam tử đứng trên lưng phượng hoàng, khoé miệng không kìm nổi lộ ra một nụ cười khẽ ấm áp, Diệt Thiên Diệt Thiên, rốt cuộc ta có thể gặp lại ngươi rồi, mỗi lần trong giấc mơ nhìn thấy ngươi vẫn còn ngủ say trong băng phong hắc liên, ta tựa hồ cũng cảm nhận được phần lạnh lẽo đó.
Cuối cùng thì, sau hơn một trăm ngày ngày đêm đêm bị nỗi tương tư dày vò, Lâm Cửu đã tự mình, từng bước từng bước một, vượt qua nhiều con đường như vậy. Y đã trải qua một mùa thu đầy bi thương, đón những ngày đông thật tàn khốc, rồi trong thời khắc tràn ngập nắng sớm này lấy được tàn hồn của Diệt Thiên. Trả giá nhiều như vậy, cuối cùng cũng nhận được hồi báo.
Thối ma đâu a thối ma đầu, ngươi nhớ phải bồi thường cho ta đấy.
Tự nhủ phải nhớ kỹ chuyện này, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn về phương xa, thế giới của y, tràn ngập ánh mặt trời khiến y suýt chút nữa thì rơi lệ.
Quá trình phấn đấu khổ cực này, mặc dù khó mà nói rõ được đủ loại cảm xúc trong lòng, nhưng ước muốn được bù đắp vào phút cuối cùng mới khiến cho y cảm thấy sảng khoái nhất. Y dùng hành động của y để trả thù cuộc sống khốc liệt này, y cũng dùng hành động của y để chứng minh tình yêu giữa mình và Diệt Thiên chưa từng có vết nứt nào. Thế gian này, luôn luôn có một người xứng đáng để y trả giá hết thảy.
Thứ bọn họ chờ đợi, là sự đền bù như mong muốn sau khi phải nếm trải trăm cay nghìn đắng. Hàng nghìn hàng vạn người đang giãy giụa, vùng vẫy trong đau khổ trên thế gian này, cái họ đợi, cũng chỉ là niềm vui sướng khi được trả thù cuộc sống mà thôi.
Mọi người đều tin chắc rằng mình có thể chiến thắng được sự giày vò nghiệt ngã của cuộc đời. Họ một mực giữ niềm tin này từ đầu tới cuối, có người nhận được đền bù như mong muốn, nhưng cũng có người, điều chờ đợi được lại là kết cục mà họ chưa từng ngờ tới.
Cửu Thiên Phượng Hoàng, giương cánh bay liệng, thiên sơn vạn thuỷ, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Dưới chân, cánh đồng tuyết mênh mông bất tận của Tây Sa Thương Ưng Quốc dần dần mất hút. Xa xa, pháo hoa đón tết ở Trung Thiên Quốc vẫn y như trước kia phóng ngay giữa ban ngày, tách ra trông thật lộng lẫy hoa mỹ. Qua Trung Thiên Quốc, bọn họ về tới Hoàng Phủ Đế Quốc, lại đi một mạch từ Bắc đến Nam, lướt qua núi cao, bay ngang hồ nước, sau khi tới Ân Đô, đích đến cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Huyền nhai vẫn chót vót như trước, màu xanh mơn mởn hoặc rậm hoặc thưa đã không còn nữa do bị bao phủ kín dưới lớp tuyết dày.
Bên dưới huyền nhai, trong U Cốc, Lâm Cửu cưỡi phượng hoàng dần dần hạ xuống.
Hồ nước trong suốt đã đóng thành một lớp băng dày cộp, giống như một tấm gương mờ mông lung mà thần bí, cánh rừng bên cạnh căn nhà trúc cũng đã thành tuyết lâm. Gian nhà dựa bên hồ băng vẫn dập dờn màu xanh như cũ, giữa thế giới trắng xóa tuyết này trở nên vô cùng nổi bật, cũng vô cùng yên tĩnh.
Chỉ là sự rực rỡ của nắng sớm, bất luận mùa nào, bất luận lúc nào, đều không thể chiếu rọi cả U Cốc, tất cả mọi thứ, là vì chủ nhân của U Cốc từ trước đến giờ đều không thích dương quang ấm áp. So ra, Diệt Thiên càng yêu thích ánh trăng thanh lãnh ban đêm hơn, cô độc, lãnh ngạo mà lại tàn nhẫn.
Vừa bước vào trong U Cốc lạnh như băng, Lâm Cửu không rảnh mà quan tâm cảnh sắc hai bên, gần như là vội vội vàng vàng nhảy từ trên người Cửu Thiên Phượng Hoàng xuống. Nam tử không dừng lại nghỉ ngơi, lập tức chạy ngay vào trong căn nhà trúc, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo y, trong sự yên lặng này chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Nhảy vào trong pháp trận thông đến thế giới u ám khác, Lâm Cửu chạy băng băng, chạy băng băng… căn phòng phía xa trông như cái miếu lại một lần nữa xuất hiện trong mắt Lâm Cửu.
Đẩy ra cánh cửa nặng trịch, ánh lửa hai bên vách tường đột nhiên vụt sáng lên, quầng sáng dạ minh châu dập dờn trong thế giới hắc ám, không biết cơn gió từ đâu thổi tới, tựa như một bài ca dao từ nghìn năm xa xôi trước, kể lại một cố sự không muốn ai biết.
Năm đó, những người đó, thời gian cùng lịch sử đó, đều đã chìm trong tiếng ca dao, như tiếng sáo, như tiếng tiêu, như tiếng tỳ bà u oán, như tiếng cổ cầm du dương, mọi thứ đều đã ngủ say ngàn năm dưới lòng đất này, dường như cũng nghe thấy tiếng kêu gào của linh hồn đang được bạch y nam tử cất trong lòng ngực, khẽ run rẩy, phủ phục, quỳ bái.
“U… u…”
Như là tiếng khóc, khẽ đu đưa vang vọng trong thế giới hắc ám vô biên.
Trong đầu Lâm Cửu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là lập tức chạy ngay tới bên cạnh Diệt Thiên. Ý nghĩ này mạnh mẽ đến nỗi, khiến Lâm Cửu không phát hiện được sự biến đổi đang dần xảy ra xung quanh.
Lại một lần nữa, khi y bước vào trong thế giới bị đóng băng này, khi y lại một lần nữa được nhìn thấy nam tử ngủ say trong hắc liên băng phong, cách một tầng băng trong suốt dày cộp, Lâm Cửu không cách nào khống chế được đôi tay thôi ngừng run rẩy. Nhanh, rất nhanh thôi bọn họ sẽ lại được gặp nhau.
Nỗi nhớ nhung dày vò Lâm Cửu, rốt cuộc ngày hôm nay cũng kết thúc rồi, chỉ hy vọng từ nay đến nghìn nghìn vạn vạn năm tháng về sau đừng để y phải chịu nỗi khổ tương tư này nữa.
Đặt bàn tay tái nhợt lên lớp băng dày, Lâm Cửu chuyên chú mà thâm tình nhìn nam tử trong tầng băng, so với trước khi y li khai hình như cũng không có nhiều thay đổi cho lắm, Diệt Thiên vẫn giống như đang ngủ, an tĩnh đến kì lạ.
Lâm Cửu khẽ mỉm cười, cúi đầu lấy từ trong ngực ra thanh liên bình vừa đoạt được từ chỗ Tây Sa Thương Hải. Rút nút bình, Lâm Cửu suy nghĩ một chút rồi trút thẳng vào trong miệng mình, băng lãnh trong nháy mắt đó khiến bên ngoài tóc và da mặt Lâm Cửu ngưng kết lại thành một tầng băng mỏng.
Mở miệng ra chính là luồng không khí giá buốt trắng xóa, nhưng Lâm Cửu lại như không cảm nhận được cái lạnh này, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào như trước, y hơi cúi người, cách một tầng băng mà hôn xuống.
“Phù —―”
Nghe như là tiếng gió thổi, từng luồng từng luồng khí nhẹ nhàng từ trong miệng Lâm Cửu dần dần chảy ra.
“Rắc rắc rắc ——” Tiếng băng vỡ rung động không ngừng vang lên, hồ nước đen xung quanh hắc liên dần dần tan băng. Hồ nước lạnh lẽo từ từ lưu động, lấp lóe ánh huỳnh quang màu đen, lộ ra sự ma quái vừa kỳ dị mà lại kì diệu. Hắc liên nhẹ nhàng thong thả di chuyển vòng quanh hồ, như có một vòng xoáy nước.
Tầng băng cứng rắn ngăn cách Lâm Cửu và Diệt Thiên càng lúc càng mỏng, càng lúc càng ít, nam nhân trên hắc liên bàn dần dần hãm nhập vào trong hắc liên khổng lồ.
Khối băng tan vỡ biến thành từng làn sương đen, sương mù đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, cho đến khi đâu đâu cũng đều là sương đen hoặc dày hoặc mỏng, nó dường như cũng có sinh mệnh mà chầm chậm chuyển động ngược dòng nước chảy, quanh quẩn ở trung tâm hắc liên, vấn vít xung quanh nam tử nằm trên hắc liên kia.
Đợi sau khi băng tuyết tan hết, Lâm Cửu lại một lần nữa chạm vào phiến môi giá lạnh và mềm mại nhưng khiến y cảm thấy an tâm.
“Phù —―” Nhẹ nhàng, Lâm Cửu hơi hé miệng hôn lên Diệt Thiên. Tàn hồn vẫn cắm sâu trong ngực trái Lâm Cửu lập tức bừng lên, tam hồn bị áp chế ngàn năm trong địa ngục cảm giác được sự triệu hoán của bản tôn, liền điên cuồng lao ra khỏi cơ thể Lâm Cửu.
Nụ hôn gắn kết tương giao, tàn hồn mạnh mẽ thoát ly.
Lâm Cửu gắt gao ôm lấy ma đầu trong hắc liên. Tàn hồn từ trong cơ thể thoát ra ngoài, tựa như sinh sôi xé rách trái tim y, khiến y đau đớn choáng váng đến suýt ngất. Có lẽ nhận biết được đau đớn của Lâm Cửu, một đạo chân khí dịu dàng nương theo nụ hôn chậm rãi chảy vào trong thân thể y, lập tức che đi đau đớn do tàn hồn thoát khỏi trái tim gây nên.
Cho dù đang hôn mê, ngươi cũng có thể cảm giác được thống khổ của ta, có thể lo lắng cho ta sao? Đôi mắt Lâm Cửu bất chợt ươn ướt, chỉ cần một hành động vô ý thức này của Diệt Thiên thôi, đã là quá đủ để y xoá đi tất cả cực khổ từng phải chịu vì ma đầu này. Khắp thế gian, vĩnh viễn cũng chỉ có Diệt Thiên có thể mang tới cho y cảm giác an toàn và được quan tâm thời thời khắc khắc.
Ba tàn hồn đều đã rời khỏi cơ thể Lâm Cửu đi tới thân thể Diệt Thiên, hắc liên ấn kí ảm đạm không ánh sáng trên trán ma đầu ngủ say đột nhiên trở nên tà mị mà oánh nhuận, tử khí tràn ngập trên mặt dường như cũng phai nhạt đi. Tam hồn trở về vị trí cũ, U Minh tái thế.
“Diệt Thiên…Diệt Thiên…tỉnh lại đi, đừng ngủ tiếp nữa….” Ghé vào bên cạnh hắc liên, nước mắt nóng bỏng của nam tử từng giọt từng giọt rơi xuống trên gương mặt ma đầu đang từ từ thức tỉnh, một tiếng lại một tiếng kêu gọi, chỉ hy vọng đối phương có thể một lần nữa dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn một mình y.
Phiến lông mi như chiếc quạt lông đen khẽ run rẩy, sau một khắc, ma đầu ngủ say chẳng biết đã bao nhiêu năm rốt cuộc mở ra đôi mắt như biển rộng hồ sâu, bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Ma đầu từ từ thanh tỉnh, trong mắt phản chiếu ra hình ảnh một nam tử cách hắn rất gần, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh, chẳng biết nghĩ đến cái gì, chỉ nhìn nam tử nọ ở trước mặt hắn liên tục hô lên: “Diệt Thiên, sao ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ ta sao? Ta là Lâm Cửu…là Tiểu Cửu của ngươi đây mà…”
“Nhớ chứ…đương nhiên còn nhớ..” Trong mắt ma đầu hiện ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, hắn làm sao có thể quên được nam tử này chứ, người hắn đã từng yêu sâu sắc nhưng lại thương tổn phản bội lại hắn – Chí Thiện Bạch Liên…