Chương : 175
Vỗ đôi cánh lớn phi lên khoảng không, Mặc Viêm cắn răng bỏ chạy.
Thối ma đầu đáng ghét, cư nhiên muốn giết bản vương ——
Lần thứ hai thua trong tay Diệt Thiên, thất bại lúc này đây so với lần đầu tiên càng thêm triệt để, cũng càng thêm đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã chết trên tay Diệt Thiên rồi. Nếu như không phải hắn nhân lúc Diệt Thiên thất thần mà bứt ra li khai, chỉ sợ bây giờ đã sớm bị hắc liên hoả đáng sợ kia đốt thành tro tàn, từ nay về sau sẽ tiêu thất trong thiên địa, vô tung vô ảnh.
Trong lòng Mặc Viêm phẫn hận không thôi, hắn hận cho dù là trong thời đỉnh cao của mình mà vẫn không thể chống cự nổi Diệt Thiên, lại càng tức giận với sự thay đổi của đại ma đầu. Cái gì mà Cửu Thiên Thần Liên, cả đám tính cách đều kì quái như vậy, thay đổi thất thường, nói đánh là đánh, nói giết liền giết, khiến hắn hoàn toàn không bắt được ý nghĩ.
Nếu như không phải ngay từ đầu hắn đã âm thầm đề phòng Diệt Thiên, hắn thật không dám tưởng tượng đường đường một Thú Vương như hắn sẽ bị lửa thiêu thành cái bộ dáng gì nữa, mặc dù tình huống hiện tại của hắn cũng không mấy lạc quan cho lắm.
Ngay lúc Thú Vương thầm mắng thối ma đầu, đang vui mừng bản thân may mắn trốn thoát được, phía sau Mặc Viêm đột nhiên truyền đến tiếng rít xé rách trời không của tiễn vũ, không cho phép Thú Vương có một chút suy nghĩ dư thừa nào, tiễn vũ bốc cháy rừng rực đâm xuyên qua đôi cánh đen như chim đại bàng của Mặc Viêm, xuyên qua bờ vai hắn, giữa không trung nổ ra một trận sương máu.
“Ai ——”
Đau đớn kịch liệt lập tức khiến hai mắt Mặc Viêm tối sầm, đôi cánh tàn tạ đã không thể nào chống đỡ thân thể tiếp tục bay trên không trung, nam tử cả người đầy máu lảo đảo lắc lư, rơi thẳng xuống mặt đất.
Không được rồi…đau quá…
Hai cánh đã hoàn toàn mất đi cảm giác, vô pháp chèo chống thân thể hắn tiếp tục bay về phía trước.
Thân thể không ngừng rơi xuống, ý thức Mặc Viêm cũng dần dần mơ hồ, khoé miệng nam tử không khỏi khẽ cong lên lộ ra ý cười bi thương mà châm chọc, thật không ngờ có một ngày, đường đường Thú Vương như hắn lại chết uất ức như vậy, bị người ta dễ dàng đánh hai ba phát liền giải quyết xong, nếu như để cho mấy lão gia hoả trong nhà biết, còn không cười chết hắn?
Thực sự là tên đại ma đầu đáng ghét, hoàn toàn không có chút thủ hạ lưu tình, nhất định là muốn giết hắn, hắn chọc phải cái tên đại ma đầu này từ khi nào vậy? Cũng không biết Lâm Cửu thế nào rồi, phàm nhân ngu ngốc kia đâu thể là đối thủ của đại ma đầu. Nhưng mà sau khi đại ma đầu này tỉnh lại, Lâm Cửu chắc hẳn sẽ rất vui mừng?!
Lâm Cửu a Lâm Cửu, ngươi không thấy đại ma đầu hung ác tàn nhẫn thế nào sao?
Không —— không đúng ——
Diệt Thiên vẫn là Diệt Thiên, đại ma đầu thật ra vẫn là đại ma đầu trước kia, thế nhưng cảm giác lại có chút khác biệt. Giống như ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm cường liệt ở trên người Diệt Thiên vậy, Mặc Viêm cũng dựa vào bản năng cảm giác được một tia bất đồng trên người Diệt Thiên.
Nam nhân kia tuy rằng dung mạo không thay đổi chút nào, thậm chí đến thái độ cao ngạo lạnh lùng cũng y đúc, thế nhưng vẫn không giống so với trước kia, trở nên càng khiến hắn không muốn tới gần, khí tức nguy hiểm mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy từng cơn chán ghét, Diệt Thiên sau khi tỉnh lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Nam tử kia —— Lâm Cửu lại không biết chút gì, Lâm Cửu bây giờ còn khoẻ không?
Không được —— hắn không thể cứ chết như vậy!
Ánh mắt lạnh lùng của Diệt Thiên càng không ngừng hiện lên trong đầu Mặc Viêm, hắn không thể chết uất ức như thế, hắn đường đường là vạn thú vương, sao có thể cứ như vậy mà chết đi?!
Nghiến chặt răng, Mặc Viêm đề khí xuất ra đôi cánh tàn tạ trên lưng, cố gắng lảo đảo bay đến một địa phương không biết tên nào đó, hắn không thể chết được, hắn không thể chết, hắn không thể cứ đơn giản như vậy mà chết đi, quả thực là mất hết vinh quang của tổ tiên…..
Nam tử một thân nhuộm máu, người đầy vết thương, mang theo thân thể tàn phá gần như bị đốt trụi bay về phương Nam. Hai mắt bị tiên huyết che kín nhìn không rõ, Mặc Viêm gần như đã mất đi ý thức chỉ thấy được xa xa một ngọn núi tuyết trắng tựa Thương Sơn.
“Lẽ nào ta đã bay đến Tây Sa Thương Ưng Quốc rồi sao? Cũng không biết Tây Sa Thương Hải có còn ở đây hay không…” Mặc Viêm thầm nghĩ. Thể lực đã gần cạn kiệt, Mặc Viêm không tài nào điều khiển được bản thân nữa, nhìn mảnh tuyết trắng gần ngay trước mắt, tựa như con diều đứt dây theo gió rơi xuống…
“Ầm ——” Ngã mạnh lên lớp tuyết trên đại sơn, lập tức làm nổi lên một mảnh hoa tuyết bay lượn, một mạt đỏ thắm chảy ra, trên nền tuyết trắng càng thêm chói mắt.
Mặc Viêm thân thể đã đạt đến cực hạn, hôn mê trong lớp tuyết lạnh lẽo, một khắc cuối cùng, hắn chỉ nhìn thấy một mảnh xiêm y như áng mây, rất xa, rất xa, đi về phía hắn…
….
….
Lâm Cửu mở mắt ra, đập vào mí mắt chính là một màu sắc yên lặng tường hoà, xanh tươi ướt át, trong không khí mơ hồ tản ra một cỗ khí tức trong lành thuộc về Diệt Thiên tràn ngập bốn phía, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy yên tĩnh cùng thư thái, chẳng qua…đây là đâu?
Đầu vẫn còn có chút choáng, Lâm Cửu day day trán ngồi dậy, đây là một gian phòng rộng rãi, kiến tạo vô cùng đặc biệt, đẩy cửa ra giống như đang ở trên một cái đài, từ ngoài cửa có thể thấy được một mảnh xanh ngát dày đặc, căn phòng không biết được xây lên ở chỗ cao nào, phía dưới tựa hồ là một hồ nước tĩnh lặng mà trong veo, ánh nắng dịu dàng tản mát trên mặt hồ, một mảnh sóng gợn lăn tăn.
Ở đây không phải là u cốc dưới huyển nhai, chuyện duy nhất Lâm Cửu có thể xác định được cũng chỉ có vậy.
Diệt Thiên ở đâu? Lâm Cửu nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nước, bèn quay đầu nhìn qua.
“Rào rào ——”
Ngay cách giường không xa là một bức mành được làm từ trúc, gió mát nhè nhẹ thổi qua, từng phiến từng phiến trúc theo gió chập chờn, va chạm vào nhau phát ra những tiếng vang êm tai. Xuyên qua kẽ hở, Lâm Cửu nhìn thấy phía sau bức mành tựa hồ có một người nam nhân, một nam nhân đang ngâm mình trong dục trì, múc nước dội lên đầu, xối lên toàn thân.
Nam nhân phía sau mành hình như ra khỏi dục trì, từng kiện từng kiện áo choàng rộng thùng thình treo trên mành bị nam nhân kéo xuống khoác lên người, đai lưng vừa cài, mái tóc ướt sũng nháy mắt liền khô, nhu thuận bay bên vai và sau lưng, một mảnh đen nhánh.
Lâm Cửu ngồi trên giường nhìn thân ảnh nam nhân phía sau mành khi thì hiện lên khi thì vụt mất, nhẹ giọng gọi: “Diệt Thiên, là ngươi sao?”
Không ai đáp lại, Lâm Cửu xốc tấm chăn mềm mại lên, đôi chân trần từ trên giường đi xuống, trên người y mặc một bộ y bào hoàn toàn mới, cũng không biết là dùng chất liệu gì để tạo thành, nhẹ nhàng mềm mại thoải mái giống như lông ngỗng vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lại càng trông có vẻ trong suốt.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn y phục trên người mình, sau đó bước tới trước dùng hai tay đẩy mành ra, phía sau mành là một hồ nước trong vắt, trong hồ không có một ai, vậy người kia đi đâu rồi?
Ngay lúc Lâm Cửu nghi hoặc không ngớt, phía sau liền truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Lâm Cửu, tỉnh rồi sao?”
Lâm Cửu xoay mạnh người lại, hai mắt khẽ run lên, đứng ở nơi cách y không xa đúng thật là Diệt Thiên, nam nhân đó mặc một bộ hắc sắc bào tử nhưng không khoác áo choàng, đặt bát cháo trong tay lên bàn.
“Sao không nói lời nào?” Trên mặt vẫn lộ ra ý cười ôn nhu, Diệt Thiên đi tới trước mặt Lâm Cửu, vươn tay nhẹ nhàng vén lên sợi tóc trên trán y, sau đó thuận thế ôm nam nhân vào lòng, thanh âm dịu dàng như nước: “Còn đau không? Xin lỗi, ta chỉ là quá nhớ ngươi thôi, ta cứ tưởng…sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Đau —— đương nhiên đau rồi! Lâm Cửu trong lòng uỷ khuất, y sao có thể không uỷ khuất, không phiền muộn hoảng loạn cơ chứ?
Trông mong lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, vì cái gì chứ, còn không phải là để có thể một lần nữa nhìn thấy nam nhân này, lại một lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của đối phương hay sao?
Nhưng Diệt Thiên đã mang cho y cái gì….
Y sao có thể không đau nhức, sao có thể không uỷ khuất, sao có thể không khó chịu?
Tựa trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu lập tức giật ra y phục trên vai người nọ, ngay tại nơi đã từng bị Lâm Cửu cắn qua một lần, vẫn còn in lại dấu răng rõ ràng trên người Diệt Thiên, hung hăng cắn xuống một phát .
Lông mày không nhăn dù chỉ một chút, ma đầu để mặc Lâm Cửu cắn phá dấu răng trước kia, cho đến khi vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng Lâm Cửu, Lâm Cửu mới ngừng lại, thật muốn cho y cắn, y cũng không nỡ cắn rách thịt Diệt Thiên.
Cắn một chút, hả giận một chút, cũng liền cho qua đi.
“Ngươi làm ta sợ…” Buồn bực rúc trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu hít một hơi thật sâu khí tức lạnh lẽo trên người nam nhân này, khí tức quen thuộc khiến y cảm thấy an tâm không ít, chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, cũng theo đó mà quên đi, đối với sai lầm của ái nhân, mọi người luôn luôn ôm theo lòng khoan dung cực đại.
Chỉ cần Diệt Thiên trở lại, vẫn là thối ma đầu như trước kia, Lâm Cửu cũng không còn mong cái gì xa xôi nữa. Về phần chuyện phát sinh một ngày trước, cứ coi như một chuyện ngoài ý muốn là được rồi.
“Không cắn thêm mấy cái nữa cho nguôi giận?” Diệt Thiên mỉm cười kéo lại Lâm Cửu, thấy người nọ vẫn còn đang nhìn vết máu trên vai mình, liền tuỳ ý kéo lại y phục che lại nơi bị Lâm Cửu cắn rách, lại kéo tay y đi tới bên bàn, cầm chén cháo thơm nức đưa lên trước mặt, “Uống trước chút gì đó đi.”
“Diệt Thiên, đây là đâu?” Chén cháo nóng hầm hập thoáng cái khơi dậy sự thèm ăn của Lâm Cửu, tính ra thì mấy ngày nay y chưa ăn gì, y một bên cúi đầu uống cháo, một bên hỏi.
“Ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ dẫn ngươi tới xem một nơi —— Tội Ác Quốc Gia.”
Thối ma đầu đáng ghét, cư nhiên muốn giết bản vương ——
Lần thứ hai thua trong tay Diệt Thiên, thất bại lúc này đây so với lần đầu tiên càng thêm triệt để, cũng càng thêm đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã chết trên tay Diệt Thiên rồi. Nếu như không phải hắn nhân lúc Diệt Thiên thất thần mà bứt ra li khai, chỉ sợ bây giờ đã sớm bị hắc liên hoả đáng sợ kia đốt thành tro tàn, từ nay về sau sẽ tiêu thất trong thiên địa, vô tung vô ảnh.
Trong lòng Mặc Viêm phẫn hận không thôi, hắn hận cho dù là trong thời đỉnh cao của mình mà vẫn không thể chống cự nổi Diệt Thiên, lại càng tức giận với sự thay đổi của đại ma đầu. Cái gì mà Cửu Thiên Thần Liên, cả đám tính cách đều kì quái như vậy, thay đổi thất thường, nói đánh là đánh, nói giết liền giết, khiến hắn hoàn toàn không bắt được ý nghĩ.
Nếu như không phải ngay từ đầu hắn đã âm thầm đề phòng Diệt Thiên, hắn thật không dám tưởng tượng đường đường một Thú Vương như hắn sẽ bị lửa thiêu thành cái bộ dáng gì nữa, mặc dù tình huống hiện tại của hắn cũng không mấy lạc quan cho lắm.
Ngay lúc Thú Vương thầm mắng thối ma đầu, đang vui mừng bản thân may mắn trốn thoát được, phía sau Mặc Viêm đột nhiên truyền đến tiếng rít xé rách trời không của tiễn vũ, không cho phép Thú Vương có một chút suy nghĩ dư thừa nào, tiễn vũ bốc cháy rừng rực đâm xuyên qua đôi cánh đen như chim đại bàng của Mặc Viêm, xuyên qua bờ vai hắn, giữa không trung nổ ra một trận sương máu.
“Ai ——”
Đau đớn kịch liệt lập tức khiến hai mắt Mặc Viêm tối sầm, đôi cánh tàn tạ đã không thể nào chống đỡ thân thể tiếp tục bay trên không trung, nam tử cả người đầy máu lảo đảo lắc lư, rơi thẳng xuống mặt đất.
Không được rồi…đau quá…
Hai cánh đã hoàn toàn mất đi cảm giác, vô pháp chèo chống thân thể hắn tiếp tục bay về phía trước.
Thân thể không ngừng rơi xuống, ý thức Mặc Viêm cũng dần dần mơ hồ, khoé miệng nam tử không khỏi khẽ cong lên lộ ra ý cười bi thương mà châm chọc, thật không ngờ có một ngày, đường đường Thú Vương như hắn lại chết uất ức như vậy, bị người ta dễ dàng đánh hai ba phát liền giải quyết xong, nếu như để cho mấy lão gia hoả trong nhà biết, còn không cười chết hắn?
Thực sự là tên đại ma đầu đáng ghét, hoàn toàn không có chút thủ hạ lưu tình, nhất định là muốn giết hắn, hắn chọc phải cái tên đại ma đầu này từ khi nào vậy? Cũng không biết Lâm Cửu thế nào rồi, phàm nhân ngu ngốc kia đâu thể là đối thủ của đại ma đầu. Nhưng mà sau khi đại ma đầu này tỉnh lại, Lâm Cửu chắc hẳn sẽ rất vui mừng?!
Lâm Cửu a Lâm Cửu, ngươi không thấy đại ma đầu hung ác tàn nhẫn thế nào sao?
Không —— không đúng ——
Diệt Thiên vẫn là Diệt Thiên, đại ma đầu thật ra vẫn là đại ma đầu trước kia, thế nhưng cảm giác lại có chút khác biệt. Giống như ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm cường liệt ở trên người Diệt Thiên vậy, Mặc Viêm cũng dựa vào bản năng cảm giác được một tia bất đồng trên người Diệt Thiên.
Nam nhân kia tuy rằng dung mạo không thay đổi chút nào, thậm chí đến thái độ cao ngạo lạnh lùng cũng y đúc, thế nhưng vẫn không giống so với trước kia, trở nên càng khiến hắn không muốn tới gần, khí tức nguy hiểm mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy từng cơn chán ghét, Diệt Thiên sau khi tỉnh lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Nam tử kia —— Lâm Cửu lại không biết chút gì, Lâm Cửu bây giờ còn khoẻ không?
Không được —— hắn không thể cứ chết như vậy!
Ánh mắt lạnh lùng của Diệt Thiên càng không ngừng hiện lên trong đầu Mặc Viêm, hắn không thể chết uất ức như thế, hắn đường đường là vạn thú vương, sao có thể cứ như vậy mà chết đi?!
Nghiến chặt răng, Mặc Viêm đề khí xuất ra đôi cánh tàn tạ trên lưng, cố gắng lảo đảo bay đến một địa phương không biết tên nào đó, hắn không thể chết được, hắn không thể chết, hắn không thể cứ đơn giản như vậy mà chết đi, quả thực là mất hết vinh quang của tổ tiên…..
Nam tử một thân nhuộm máu, người đầy vết thương, mang theo thân thể tàn phá gần như bị đốt trụi bay về phương Nam. Hai mắt bị tiên huyết che kín nhìn không rõ, Mặc Viêm gần như đã mất đi ý thức chỉ thấy được xa xa một ngọn núi tuyết trắng tựa Thương Sơn.
“Lẽ nào ta đã bay đến Tây Sa Thương Ưng Quốc rồi sao? Cũng không biết Tây Sa Thương Hải có còn ở đây hay không…” Mặc Viêm thầm nghĩ. Thể lực đã gần cạn kiệt, Mặc Viêm không tài nào điều khiển được bản thân nữa, nhìn mảnh tuyết trắng gần ngay trước mắt, tựa như con diều đứt dây theo gió rơi xuống…
“Ầm ——” Ngã mạnh lên lớp tuyết trên đại sơn, lập tức làm nổi lên một mảnh hoa tuyết bay lượn, một mạt đỏ thắm chảy ra, trên nền tuyết trắng càng thêm chói mắt.
Mặc Viêm thân thể đã đạt đến cực hạn, hôn mê trong lớp tuyết lạnh lẽo, một khắc cuối cùng, hắn chỉ nhìn thấy một mảnh xiêm y như áng mây, rất xa, rất xa, đi về phía hắn…
….
….
Lâm Cửu mở mắt ra, đập vào mí mắt chính là một màu sắc yên lặng tường hoà, xanh tươi ướt át, trong không khí mơ hồ tản ra một cỗ khí tức trong lành thuộc về Diệt Thiên tràn ngập bốn phía, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy yên tĩnh cùng thư thái, chẳng qua…đây là đâu?
Đầu vẫn còn có chút choáng, Lâm Cửu day day trán ngồi dậy, đây là một gian phòng rộng rãi, kiến tạo vô cùng đặc biệt, đẩy cửa ra giống như đang ở trên một cái đài, từ ngoài cửa có thể thấy được một mảnh xanh ngát dày đặc, căn phòng không biết được xây lên ở chỗ cao nào, phía dưới tựa hồ là một hồ nước tĩnh lặng mà trong veo, ánh nắng dịu dàng tản mát trên mặt hồ, một mảnh sóng gợn lăn tăn.
Ở đây không phải là u cốc dưới huyển nhai, chuyện duy nhất Lâm Cửu có thể xác định được cũng chỉ có vậy.
Diệt Thiên ở đâu? Lâm Cửu nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nước, bèn quay đầu nhìn qua.
“Rào rào ——”
Ngay cách giường không xa là một bức mành được làm từ trúc, gió mát nhè nhẹ thổi qua, từng phiến từng phiến trúc theo gió chập chờn, va chạm vào nhau phát ra những tiếng vang êm tai. Xuyên qua kẽ hở, Lâm Cửu nhìn thấy phía sau bức mành tựa hồ có một người nam nhân, một nam nhân đang ngâm mình trong dục trì, múc nước dội lên đầu, xối lên toàn thân.
Nam nhân phía sau mành hình như ra khỏi dục trì, từng kiện từng kiện áo choàng rộng thùng thình treo trên mành bị nam nhân kéo xuống khoác lên người, đai lưng vừa cài, mái tóc ướt sũng nháy mắt liền khô, nhu thuận bay bên vai và sau lưng, một mảnh đen nhánh.
Lâm Cửu ngồi trên giường nhìn thân ảnh nam nhân phía sau mành khi thì hiện lên khi thì vụt mất, nhẹ giọng gọi: “Diệt Thiên, là ngươi sao?”
Không ai đáp lại, Lâm Cửu xốc tấm chăn mềm mại lên, đôi chân trần từ trên giường đi xuống, trên người y mặc một bộ y bào hoàn toàn mới, cũng không biết là dùng chất liệu gì để tạo thành, nhẹ nhàng mềm mại thoải mái giống như lông ngỗng vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lại càng trông có vẻ trong suốt.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn y phục trên người mình, sau đó bước tới trước dùng hai tay đẩy mành ra, phía sau mành là một hồ nước trong vắt, trong hồ không có một ai, vậy người kia đi đâu rồi?
Ngay lúc Lâm Cửu nghi hoặc không ngớt, phía sau liền truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Lâm Cửu, tỉnh rồi sao?”
Lâm Cửu xoay mạnh người lại, hai mắt khẽ run lên, đứng ở nơi cách y không xa đúng thật là Diệt Thiên, nam nhân đó mặc một bộ hắc sắc bào tử nhưng không khoác áo choàng, đặt bát cháo trong tay lên bàn.
“Sao không nói lời nào?” Trên mặt vẫn lộ ra ý cười ôn nhu, Diệt Thiên đi tới trước mặt Lâm Cửu, vươn tay nhẹ nhàng vén lên sợi tóc trên trán y, sau đó thuận thế ôm nam nhân vào lòng, thanh âm dịu dàng như nước: “Còn đau không? Xin lỗi, ta chỉ là quá nhớ ngươi thôi, ta cứ tưởng…sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Đau —— đương nhiên đau rồi! Lâm Cửu trong lòng uỷ khuất, y sao có thể không uỷ khuất, không phiền muộn hoảng loạn cơ chứ?
Trông mong lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, vì cái gì chứ, còn không phải là để có thể một lần nữa nhìn thấy nam nhân này, lại một lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của đối phương hay sao?
Nhưng Diệt Thiên đã mang cho y cái gì….
Y sao có thể không đau nhức, sao có thể không uỷ khuất, sao có thể không khó chịu?
Tựa trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu lập tức giật ra y phục trên vai người nọ, ngay tại nơi đã từng bị Lâm Cửu cắn qua một lần, vẫn còn in lại dấu răng rõ ràng trên người Diệt Thiên, hung hăng cắn xuống một phát .
Lông mày không nhăn dù chỉ một chút, ma đầu để mặc Lâm Cửu cắn phá dấu răng trước kia, cho đến khi vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng Lâm Cửu, Lâm Cửu mới ngừng lại, thật muốn cho y cắn, y cũng không nỡ cắn rách thịt Diệt Thiên.
Cắn một chút, hả giận một chút, cũng liền cho qua đi.
“Ngươi làm ta sợ…” Buồn bực rúc trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu hít một hơi thật sâu khí tức lạnh lẽo trên người nam nhân này, khí tức quen thuộc khiến y cảm thấy an tâm không ít, chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, cũng theo đó mà quên đi, đối với sai lầm của ái nhân, mọi người luôn luôn ôm theo lòng khoan dung cực đại.
Chỉ cần Diệt Thiên trở lại, vẫn là thối ma đầu như trước kia, Lâm Cửu cũng không còn mong cái gì xa xôi nữa. Về phần chuyện phát sinh một ngày trước, cứ coi như một chuyện ngoài ý muốn là được rồi.
“Không cắn thêm mấy cái nữa cho nguôi giận?” Diệt Thiên mỉm cười kéo lại Lâm Cửu, thấy người nọ vẫn còn đang nhìn vết máu trên vai mình, liền tuỳ ý kéo lại y phục che lại nơi bị Lâm Cửu cắn rách, lại kéo tay y đi tới bên bàn, cầm chén cháo thơm nức đưa lên trước mặt, “Uống trước chút gì đó đi.”
“Diệt Thiên, đây là đâu?” Chén cháo nóng hầm hập thoáng cái khơi dậy sự thèm ăn của Lâm Cửu, tính ra thì mấy ngày nay y chưa ăn gì, y một bên cúi đầu uống cháo, một bên hỏi.
“Ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ dẫn ngươi tới xem một nơi —— Tội Ác Quốc Gia.”