Chương : 180
Cơn giông trước lúc mưa nguồn*, Xích Thổ Đại Địa nhìn như yên ả tường hoà mơ hồ ẩn giấu nguy cơ, ở nơi không có internet, thời đại tin tức truyền đi nhanh chóng, mọi thứ phát sinh bên trong Tội Ác Quốc Gia đều không để cho người ngoài biết, lại càng không để bách tính sinh sống trên Xích Thổ Đại Địa biết.
Cái lạnh giá của mùa đông dần dần qua đi, xuân hàn se lạnh, vạn vật chờ được sinh sôi, đầu năm mới thời tiết quả là tốt.
Băng tuyết trên Vọng Nguyệt Sơn ở Hoàng Phủ Đế Quốc dần dần tan chảy. Những chồi non bị đóng băng suốt một mùa đông vội vã chui ra khỏi mặt đất, như thể chỉ cần chúng nó phá tan lớp đất này là có thể trở thành một cây đại thụ chọc trời tràn ngập sức sống. Đám dã thú ngủ đông trong núi sâu cũng đã đi ra khỏi sơn động, hưởng thụ ánh nắng ấm áp thơm ngát đầu xuân.
Chúng tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn mặc kệ là xuân hạ thu đông, mặc kệ hôm nay là năm nào, vẫn luôn siêng năng chuyên tâm tu luyện. Ánh mặt trời xán lạn tràn ngập của mùa xuân luôn luôn khiến cho con người ta yêu thích, tâm tình này dù là Vân Nhiễm cũng không ngoại lệ.
Tuấn lãng nam tử trẻ tuổi tên Mặc Viêm được Vân Nhiễm cứu mấy tháng trước đã có thể xuống đất đi lại, nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, lần đầu tiên Vân Nhiễm nhìn thấy Mặc Viêm hấp hối nằm trên mặt đất, cả người chi chít những vết thương đáng sợ, lục phủ ngũ tạng gần như bị thiêu huỷ hết, Vân Nhiễm vẫn luôn cảm thấy có chút khó tin.
Chuyện kỳ diệu như vậy y mới chỉ thấy hai lần, một lần là ba năm trước Lâm Cửu vốn chết đã lâu đột nhiên sống lại, chuyện còn lại, chính là một người khó có khả năng sống lại vẫn còn sống, hơn nữa không chỉ sống qua mùa đông giá rét tàn khốc, mà mới đầu mùa xuân đã có thể khôi phục sức khoẻ xuống đất đi lại.
Nam tử này liệu có phải là có thể chất gì đặc biệt không, thực sự là cường hãn khiến Vân Nhiễm có chút không thể tin nổi.
Vọng Nguyệt Sơn vốn không được tuỳ tiện thu lưu ngoại nhân, chỉ là khi Vân Nhiễm gặp gỡ Mặc Viêm luôn cảm thấy đây là một loại duyên phận, sau đó Mặc Viêm lại có thể từ trong tình trạng cận kề cái chết mà sống lại, kì tích đó càng khiến cho Vân Nhiễm nghĩ đây là mệnh của y đã định trước phải cứu một người như thế. Có lẽ bởi vì chuyện Lâm Cửu chết rồi sống lại lúc trước, Vân Nhiễm cũng hết sức chiếu cố Mặc Viêm.
Lại nói tiếp không biết Tiểu Cửu hiện giờ thế nào, đến tận mấy hôm trước Vân Nhiễm mới nghe được tin Lâm Cửu theo trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ đến Trung Thiên Quốc đột nhiên mất tích, ai cũng không tìm thấy, cứ như là Lâm Cửu đột nhiên tiêu thất vậy, hoàn toàn tan biến trước mắt mọi người.
Không lẽ nào là do mãnh thú biến thành tiểu hắc miêu kia đã làm gì đó?
Mãnh thú nọ tuy rằng vẫn khiến Vân Nhiễm vô cùng mâu thuẫn, lại thêm hồi ức kinh khủng kia, nhưng Vân Nhiễm không thừa nhận cũng không được, mãnh thú đó hẳn là sẽ không gây nguy hại gì cho Lâm Cửu.
Vân Nhiễm khó tránh khỏi có chút lo lắng, mặc dù trực giác nói cho y rằng Lâm Cửu tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng việc Lâm Cửu đột nhiên biến mất thực sự là có chút kì quặc, người mà trước đó không lâu vẫn còn khoẻ mạnh sao lại đột nhiên mất tích được? Có lẽ chờ thương thế của Mặc Viêm tốt hơn một chút, y sẽ xuống núi đi tìm tung tích Lâm Cửu.
Đi tới trước cửa một căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi, Vân Nhiễm vừa đẩy cửa liền thấy thanh niên tuấn lãng đang ở bên trong lau bàn. Người kia nghe thấy tiếng cửa mở lập tức quay lại, sau khi nhìn thấy Vân Nhiễm liền lộ ra hàm răng trắng trắng, cười đến xán lạn mê người: “Vân Nhiễm, chào buổi sáng.”
“Sao không nghỉ ngơi tiếp đi, tuy khả năng phục hồi của ngươi rất tốt, nhưng đừng nên cậy mạnh.” Quan tâm quở mắng một câu, Vân Nhiễm tiến lên cầm lấy giẻ lau trên tay Mặc Viêm, tiện thể đặt cái rổ đang cầm trong tay lên bàn, trong rổ là bữa sáng Vân Nhiễm chuẩn bị cho Mặc Viêm.
“Ăn một chút gì đi.” Vân Nhiễm vừa mở rổ lấy thức ăn ra vừa nói.
“Cảm ơn.” Sau mấy tháng ở chung như thế, Mặc Viêm xem như là có một cái nhìn khác đối với Vân Nhiễm. Người trong Tiên Hiệp Điện đa phần đều nghiêm túc, Vân Nhiễm cũng vậy, nhưng tính tình lại ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ quở mắng người khác, nhưng đều là xuất phát từ ý tốt.
Nam nhân này kì thực cũng không xấu, có điều mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như nước của Vân Nhiễm, Mặc Viêm sẽ nhớ đến một ít chuyện không nên nhớ, như là vẻ ẩn nhẫn, yếu đuối, áp lực trên mặt nam nhân này, cùng với rất nhiều biểu tình nhân tính hoá mà bình thường căn bản không thể thấy.
Mặc Viêm nghĩ mình bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ.
Sao lại bởi vì một lần làm loại chuyện đó, lại đột nhiên đối với nam nhân tên Vân Nhiễm này nhớ mãi không quên cơ chứ? Có lẽ đến khi nào lành thương, hắn phải đi tìm một thư thú mới được.
Từ mấy tháng trước tới giờ, Mặc Viêm đều không thể xuống giường đi lại. Trong lòng hắn mặc dù có chút lo lắng cho Lâm Cửu, nhưng trực giác nói cho hắn Lâm Cửu lúc này tuyệt đối không có chuyện gì. Đại ma đầu Diệt Thiên kia dù có trở nên quái dị thế nào đi nữa nhưng hắn thực sự yêu nam tử kia, cũng sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến Lâm Cửu, hẳn là Lâm Cửu tạm thời sẽ không có việc gì.
Vì vậy Mặc Viêm cũng liền thanh thản ổn định tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn dưỡng thương, đến tận mấy hôm trước hắn mới có thể miễn cưỡng từ trên giường xuống đất đi lại. Đại ma đầu chết tiệt kia thực sự là thiếu chút nữa đã giết hắn, với thương tích nặng như vậy, chỉ sợ cả đời này Mặc Viêm cũng khó mà quên nổi sự đau đớn đó.
Nhưng hôm nay hắn đã có thể xuống đất đi lại mà vẫn còn muốn tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn sao? Trong lòng Mặc Viêm minh bạch hắn còn có chuyện càng trọng yếu hơn cần làm, nhưng trải qua những ngày êm đềm trên Vọng Nguyệt Sơn, lại khiến hắn có chút lưu luyến. Hắn còn nhớ rõ đó là lúc hắn nằm trên giường không thể nhúc nhích, nhưng lại cần thay dược tắm rửa, mặc dù Vân Nhiễm đã là trưởng lão trong Tiên Hiệp Điện, chuyện đổi dược hay lau người căn bản không tới phiên y, nhưng thương thế của Mặc Viêm quá nặng, Vân Nhiễm sợ người khác không chú ý sẽ khiến thương thế của Mặc Viêm càng nặng hơn, kết quả là cuối cùng tự mình động thủ giúp Mặc Viêm lau người.
Nhớ đến nam tử kia vẫn luôn yên lặng không nói lời nào dùng nước ấm giúp hắn lau người, còn có thỉnh thoảng cũng có thể thấy trên mặt y phiếm phiếm hồng, Mặc Viêm chợt cảm thấy thật thú vị. Nam nhân này chắc là sống trên Vọng Nguyệt Sơn đã lâu, rất nhiều chuyện chưa từng làm qua, cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, mặc dù đều là nam nhân, nhưng chắc sẽ có chút xấu hổ.
Mà lần ngượng ngập nhất chính là lúc Vân Nhiễm chạm qua nơi kia, Mặc Viêm không chịu thua kém liền có phản ứng, lúc đó khỏi phải nói cũng biết hai người có bao nhiêu xấu hổ…
Đáng tiếc sau khi Mặc Viêm có thể xuống giường đi lại, Vân Nhiễm liền không còn giúp hắn lau thân thể nữa, ít nhiều gì cũng có một chút nhớ, nhưng hắn đã không thể tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn được nữa rồi. Có lẽ, đã đến lúc hắn cần phải rời đi.
“Vân Nhiễm sư thúc! Vân Nhiễm sư thúc!” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang, một tiểu tiên hiệp từ bên ngoài chạy tới, vừa thở phì phò vừa lao vào phòng, nhìn Vân Nhiễm nói: “Vân Nhiễm sư thúc, chưởng môn có việc tìm người, phiền người qua đó một chuyến.”
“Ừm, biết rồi.” Gật đầu, Vân Nhiễm xoay người nhìn Mặc Viêm, nói: “Một lát nữa ta sẽ quay lại, ngươi chớ chạy đi đâu xa quá, nếu động đến miệng vết thương, chịu khổ cũng chỉ có mình ngươi thôi.”
Nói xong, Vân Nhiễm liền theo tiểu tiên hiệp rời khỏi gian nhà.
“Vân Nhiễm…” Mặc Viêm đột nhiên gọi lại nam nhân.
Vân Nhiễm quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Mặc Viêm: “Sao vậy?”
Muốn nói lời từ biệt sao? Ngực Mặc Viêm bỗng nhiên hồi hộp, nhìn Vân Nhiễm rồi lại không thốt lên lời, lời từ biệt làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi miệng, mà hắn cũng còn rất nhiều chuyện mắc kẹt trong lòng không cách nào nói ra trước mặt Vân Nhiễm.
“Xin lỗi.” Lời xin lỗi này, không biết có muộn hay không? Nhưng dù có muộn, cũng tốt hơn là vĩnh viễn không nói ra.
Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó khoé miệng khẽ cong lên lộ ra tiếu ý nhàn nhạt: “Nói xin lỗi với ta làm gì? Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
“Vân Nhiễm——” Thấy nam nhân muốn rời đi, Mặc Viêm lại gọi tên đối phương một lần nữa.
“Mặc Viêm, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Vân Nhiễm vừa cười vừa nói: “Bây giờ ta phải đi qua chỗ chưởng môn, đợi ta quay lại ngươi hẵng nói tiếp nhé.”
Quay lại…đợi ngươi quay lại có lẽ ta đã không còn ở chỗ này nữa, ta đã rời đi mất rồi.
Lúc này đây, điều ta muốn nói cũng không nói ra được, lúc này đây, ta không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại, mà cũng không biết có cơ hội gặp lại nữa hay không.
Khẽ cắn răng, Mặc Viêm thấy Vân Nhiễm đã sắp bước ra khỏi cửa, trái tim đập thình thịch, đột nhiên chạy tới thoáng cái đã từ phía sau ôm lấy nam nhân. Hành động bất ngờ này hù doạ Vân Nhiễm, cũng càng hù doạ Mặc Viêm, thế nhưng trong nháy mắt ôm lấy y khiến Mặc Viêm có một loại cảm giác là lạ.
Sao đột nhiên hắn lại muốn ôm Vân Nhiễm a?
“Cảm ơn ngươi.”
Sau khi nói một câu, Mặc Viêm nhanh chóng buông nam nhân có chút cứng ngắc trong lòng ra lui về phía sau một chút, vừa nãy hắn điên rồi đúng không? Có lẽ, đó chỉ là bởi vì một chút áy náy trong lòng hắn đối với Vân Nhiễm, còn có một chút biết ơn người đã cứu mạng mình, trừ những điều này ra, không còn gì nữa.
“Không cần cảm ơn ta…”
Quay đầu lại nhìn Mặc Viêm, Vân Nhiễm mang tai đã đỏ ửng tuỳ tiện nói một câu sau đó vội vã rời khỏi căn nhà, trong lòng hoang mang, sao đột nhiên nam nhân kia lại ôm chầm lấy y, khiến y giật mình, càng doạ đến trái tim của y, từng ấy năm đến nay, y chưa từng cùng người nào thân cận như vậy.
Trong đầu tràn ngập đều là dáng vẻ Mặc Viêm trẻ tuổi tuấn lãng, lại nói tiếp mấy tháng qua, Vân Nhiễm đã dành không ít thời gian ở bên cạnh Mặc Viêm, hình như là có chút không ổn lắm.
Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ, có phải y đã gặp phải tâm ma rồi không?
Cái lạnh giá của mùa đông dần dần qua đi, xuân hàn se lạnh, vạn vật chờ được sinh sôi, đầu năm mới thời tiết quả là tốt.
Băng tuyết trên Vọng Nguyệt Sơn ở Hoàng Phủ Đế Quốc dần dần tan chảy. Những chồi non bị đóng băng suốt một mùa đông vội vã chui ra khỏi mặt đất, như thể chỉ cần chúng nó phá tan lớp đất này là có thể trở thành một cây đại thụ chọc trời tràn ngập sức sống. Đám dã thú ngủ đông trong núi sâu cũng đã đi ra khỏi sơn động, hưởng thụ ánh nắng ấm áp thơm ngát đầu xuân.
Chúng tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn mặc kệ là xuân hạ thu đông, mặc kệ hôm nay là năm nào, vẫn luôn siêng năng chuyên tâm tu luyện. Ánh mặt trời xán lạn tràn ngập của mùa xuân luôn luôn khiến cho con người ta yêu thích, tâm tình này dù là Vân Nhiễm cũng không ngoại lệ.
Tuấn lãng nam tử trẻ tuổi tên Mặc Viêm được Vân Nhiễm cứu mấy tháng trước đã có thể xuống đất đi lại, nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, lần đầu tiên Vân Nhiễm nhìn thấy Mặc Viêm hấp hối nằm trên mặt đất, cả người chi chít những vết thương đáng sợ, lục phủ ngũ tạng gần như bị thiêu huỷ hết, Vân Nhiễm vẫn luôn cảm thấy có chút khó tin.
Chuyện kỳ diệu như vậy y mới chỉ thấy hai lần, một lần là ba năm trước Lâm Cửu vốn chết đã lâu đột nhiên sống lại, chuyện còn lại, chính là một người khó có khả năng sống lại vẫn còn sống, hơn nữa không chỉ sống qua mùa đông giá rét tàn khốc, mà mới đầu mùa xuân đã có thể khôi phục sức khoẻ xuống đất đi lại.
Nam tử này liệu có phải là có thể chất gì đặc biệt không, thực sự là cường hãn khiến Vân Nhiễm có chút không thể tin nổi.
Vọng Nguyệt Sơn vốn không được tuỳ tiện thu lưu ngoại nhân, chỉ là khi Vân Nhiễm gặp gỡ Mặc Viêm luôn cảm thấy đây là một loại duyên phận, sau đó Mặc Viêm lại có thể từ trong tình trạng cận kề cái chết mà sống lại, kì tích đó càng khiến cho Vân Nhiễm nghĩ đây là mệnh của y đã định trước phải cứu một người như thế. Có lẽ bởi vì chuyện Lâm Cửu chết rồi sống lại lúc trước, Vân Nhiễm cũng hết sức chiếu cố Mặc Viêm.
Lại nói tiếp không biết Tiểu Cửu hiện giờ thế nào, đến tận mấy hôm trước Vân Nhiễm mới nghe được tin Lâm Cửu theo trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ đến Trung Thiên Quốc đột nhiên mất tích, ai cũng không tìm thấy, cứ như là Lâm Cửu đột nhiên tiêu thất vậy, hoàn toàn tan biến trước mắt mọi người.
Không lẽ nào là do mãnh thú biến thành tiểu hắc miêu kia đã làm gì đó?
Mãnh thú nọ tuy rằng vẫn khiến Vân Nhiễm vô cùng mâu thuẫn, lại thêm hồi ức kinh khủng kia, nhưng Vân Nhiễm không thừa nhận cũng không được, mãnh thú đó hẳn là sẽ không gây nguy hại gì cho Lâm Cửu.
Vân Nhiễm khó tránh khỏi có chút lo lắng, mặc dù trực giác nói cho y rằng Lâm Cửu tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng việc Lâm Cửu đột nhiên biến mất thực sự là có chút kì quặc, người mà trước đó không lâu vẫn còn khoẻ mạnh sao lại đột nhiên mất tích được? Có lẽ chờ thương thế của Mặc Viêm tốt hơn một chút, y sẽ xuống núi đi tìm tung tích Lâm Cửu.
Đi tới trước cửa một căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi, Vân Nhiễm vừa đẩy cửa liền thấy thanh niên tuấn lãng đang ở bên trong lau bàn. Người kia nghe thấy tiếng cửa mở lập tức quay lại, sau khi nhìn thấy Vân Nhiễm liền lộ ra hàm răng trắng trắng, cười đến xán lạn mê người: “Vân Nhiễm, chào buổi sáng.”
“Sao không nghỉ ngơi tiếp đi, tuy khả năng phục hồi của ngươi rất tốt, nhưng đừng nên cậy mạnh.” Quan tâm quở mắng một câu, Vân Nhiễm tiến lên cầm lấy giẻ lau trên tay Mặc Viêm, tiện thể đặt cái rổ đang cầm trong tay lên bàn, trong rổ là bữa sáng Vân Nhiễm chuẩn bị cho Mặc Viêm.
“Ăn một chút gì đi.” Vân Nhiễm vừa mở rổ lấy thức ăn ra vừa nói.
“Cảm ơn.” Sau mấy tháng ở chung như thế, Mặc Viêm xem như là có một cái nhìn khác đối với Vân Nhiễm. Người trong Tiên Hiệp Điện đa phần đều nghiêm túc, Vân Nhiễm cũng vậy, nhưng tính tình lại ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ quở mắng người khác, nhưng đều là xuất phát từ ý tốt.
Nam nhân này kì thực cũng không xấu, có điều mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như nước của Vân Nhiễm, Mặc Viêm sẽ nhớ đến một ít chuyện không nên nhớ, như là vẻ ẩn nhẫn, yếu đuối, áp lực trên mặt nam nhân này, cùng với rất nhiều biểu tình nhân tính hoá mà bình thường căn bản không thể thấy.
Mặc Viêm nghĩ mình bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ.
Sao lại bởi vì một lần làm loại chuyện đó, lại đột nhiên đối với nam nhân tên Vân Nhiễm này nhớ mãi không quên cơ chứ? Có lẽ đến khi nào lành thương, hắn phải đi tìm một thư thú mới được.
Từ mấy tháng trước tới giờ, Mặc Viêm đều không thể xuống giường đi lại. Trong lòng hắn mặc dù có chút lo lắng cho Lâm Cửu, nhưng trực giác nói cho hắn Lâm Cửu lúc này tuyệt đối không có chuyện gì. Đại ma đầu Diệt Thiên kia dù có trở nên quái dị thế nào đi nữa nhưng hắn thực sự yêu nam tử kia, cũng sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến Lâm Cửu, hẳn là Lâm Cửu tạm thời sẽ không có việc gì.
Vì vậy Mặc Viêm cũng liền thanh thản ổn định tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn dưỡng thương, đến tận mấy hôm trước hắn mới có thể miễn cưỡng từ trên giường xuống đất đi lại. Đại ma đầu chết tiệt kia thực sự là thiếu chút nữa đã giết hắn, với thương tích nặng như vậy, chỉ sợ cả đời này Mặc Viêm cũng khó mà quên nổi sự đau đớn đó.
Nhưng hôm nay hắn đã có thể xuống đất đi lại mà vẫn còn muốn tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn sao? Trong lòng Mặc Viêm minh bạch hắn còn có chuyện càng trọng yếu hơn cần làm, nhưng trải qua những ngày êm đềm trên Vọng Nguyệt Sơn, lại khiến hắn có chút lưu luyến. Hắn còn nhớ rõ đó là lúc hắn nằm trên giường không thể nhúc nhích, nhưng lại cần thay dược tắm rửa, mặc dù Vân Nhiễm đã là trưởng lão trong Tiên Hiệp Điện, chuyện đổi dược hay lau người căn bản không tới phiên y, nhưng thương thế của Mặc Viêm quá nặng, Vân Nhiễm sợ người khác không chú ý sẽ khiến thương thế của Mặc Viêm càng nặng hơn, kết quả là cuối cùng tự mình động thủ giúp Mặc Viêm lau người.
Nhớ đến nam tử kia vẫn luôn yên lặng không nói lời nào dùng nước ấm giúp hắn lau người, còn có thỉnh thoảng cũng có thể thấy trên mặt y phiếm phiếm hồng, Mặc Viêm chợt cảm thấy thật thú vị. Nam nhân này chắc là sống trên Vọng Nguyệt Sơn đã lâu, rất nhiều chuyện chưa từng làm qua, cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, mặc dù đều là nam nhân, nhưng chắc sẽ có chút xấu hổ.
Mà lần ngượng ngập nhất chính là lúc Vân Nhiễm chạm qua nơi kia, Mặc Viêm không chịu thua kém liền có phản ứng, lúc đó khỏi phải nói cũng biết hai người có bao nhiêu xấu hổ…
Đáng tiếc sau khi Mặc Viêm có thể xuống giường đi lại, Vân Nhiễm liền không còn giúp hắn lau thân thể nữa, ít nhiều gì cũng có một chút nhớ, nhưng hắn đã không thể tiếp tục ở lại Vọng Nguyệt Sơn được nữa rồi. Có lẽ, đã đến lúc hắn cần phải rời đi.
“Vân Nhiễm sư thúc! Vân Nhiễm sư thúc!” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang, một tiểu tiên hiệp từ bên ngoài chạy tới, vừa thở phì phò vừa lao vào phòng, nhìn Vân Nhiễm nói: “Vân Nhiễm sư thúc, chưởng môn có việc tìm người, phiền người qua đó một chuyến.”
“Ừm, biết rồi.” Gật đầu, Vân Nhiễm xoay người nhìn Mặc Viêm, nói: “Một lát nữa ta sẽ quay lại, ngươi chớ chạy đi đâu xa quá, nếu động đến miệng vết thương, chịu khổ cũng chỉ có mình ngươi thôi.”
Nói xong, Vân Nhiễm liền theo tiểu tiên hiệp rời khỏi gian nhà.
“Vân Nhiễm…” Mặc Viêm đột nhiên gọi lại nam nhân.
Vân Nhiễm quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Mặc Viêm: “Sao vậy?”
Muốn nói lời từ biệt sao? Ngực Mặc Viêm bỗng nhiên hồi hộp, nhìn Vân Nhiễm rồi lại không thốt lên lời, lời từ biệt làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi miệng, mà hắn cũng còn rất nhiều chuyện mắc kẹt trong lòng không cách nào nói ra trước mặt Vân Nhiễm.
“Xin lỗi.” Lời xin lỗi này, không biết có muộn hay không? Nhưng dù có muộn, cũng tốt hơn là vĩnh viễn không nói ra.
Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó khoé miệng khẽ cong lên lộ ra tiếu ý nhàn nhạt: “Nói xin lỗi với ta làm gì? Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
“Vân Nhiễm——” Thấy nam nhân muốn rời đi, Mặc Viêm lại gọi tên đối phương một lần nữa.
“Mặc Viêm, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Vân Nhiễm vừa cười vừa nói: “Bây giờ ta phải đi qua chỗ chưởng môn, đợi ta quay lại ngươi hẵng nói tiếp nhé.”
Quay lại…đợi ngươi quay lại có lẽ ta đã không còn ở chỗ này nữa, ta đã rời đi mất rồi.
Lúc này đây, điều ta muốn nói cũng không nói ra được, lúc này đây, ta không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại, mà cũng không biết có cơ hội gặp lại nữa hay không.
Khẽ cắn răng, Mặc Viêm thấy Vân Nhiễm đã sắp bước ra khỏi cửa, trái tim đập thình thịch, đột nhiên chạy tới thoáng cái đã từ phía sau ôm lấy nam nhân. Hành động bất ngờ này hù doạ Vân Nhiễm, cũng càng hù doạ Mặc Viêm, thế nhưng trong nháy mắt ôm lấy y khiến Mặc Viêm có một loại cảm giác là lạ.
Sao đột nhiên hắn lại muốn ôm Vân Nhiễm a?
“Cảm ơn ngươi.”
Sau khi nói một câu, Mặc Viêm nhanh chóng buông nam nhân có chút cứng ngắc trong lòng ra lui về phía sau một chút, vừa nãy hắn điên rồi đúng không? Có lẽ, đó chỉ là bởi vì một chút áy náy trong lòng hắn đối với Vân Nhiễm, còn có một chút biết ơn người đã cứu mạng mình, trừ những điều này ra, không còn gì nữa.
“Không cần cảm ơn ta…”
Quay đầu lại nhìn Mặc Viêm, Vân Nhiễm mang tai đã đỏ ửng tuỳ tiện nói một câu sau đó vội vã rời khỏi căn nhà, trong lòng hoang mang, sao đột nhiên nam nhân kia lại ôm chầm lấy y, khiến y giật mình, càng doạ đến trái tim của y, từng ấy năm đến nay, y chưa từng cùng người nào thân cận như vậy.
Trong đầu tràn ngập đều là dáng vẻ Mặc Viêm trẻ tuổi tuấn lãng, lại nói tiếp mấy tháng qua, Vân Nhiễm đã dành không ít thời gian ở bên cạnh Mặc Viêm, hình như là có chút không ổn lắm.
Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ, có phải y đã gặp phải tâm ma rồi không?