Chương : 222
Hôm nay hoa khôi Mẫu Đơn tham gia thưởng hoa hội, tin tức này vừa truyền ra khiến người người ủng hộ không ngớt, Mẫu Đơn ngày thường rất hiếm khi tham dự thưởng hoa hội, nếu gặp phải thì có thể nói là vận khí vô cùng tốt, dù sao người ở Quốc Sắc Lâu đều ở đây, hôm nay tất có người có thể giành được hoa của Mẫu Đơn, ai cũng có cơ hội này.
Mặc kệ là có tài hay có tiền cũng đều ôm chút hi vọng muốn thử xem sao, chờ người trên đài tuyên bố cách để lấy được phương tâm của Mẫu Đơn.
Ai biết kinh hỉ một người nối tiếp một người, ma ma tang trên đài cất tiếng nói, vẻ mặt tràn đầy ngạo khí và hưng phấn, tuyên bố trước mặt mọi người: “Hôm nay chư vị khách quan thật có phúc phần, ai chẳng biết hoa khôi Mẫu Đơn cô nương của Quốc Sắc Lâu chúng ta là trang tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, ngày thường căn bản không xuất đầu lộ diện, nhưng hôm nay thì khác, buổi tối hôm nay, Mẫu Đơn cô nương không chỉ tự mình tham gia thưởng hoa hội, mà còn tự thân tuyên bố quy tắc thi đấu!”
Tiếng nói vừa dứt, Mẫu Đơn cô nương liền xuất hiện bên lan can tầng hai trong một cái bao sương nửa mở phía trên sân khấu lầu một.
Lâm Cửu theo ánh mắt mọi người nhìn qua, cái eo mềm mại như lụa, tai đeo chiếc khuyên mặt trăng, mái tóc như mây, dung nhan kiều diễm, càng hiếm có đó là nữ tử không trang điểm mà nhan sắc trắng tuyết như ánh bình minh, tại chốn yên hoa, phong lưu tuyết nguyệt này, quả là một đoá Mẫu Đơn cao quý diễm lệ một vùng.
Chúng nam nhân trong Quốc Sắc Lâu đều mang theo ánh mắt ngưỡng mộ hoặc là tham lam chăm chú nhìn chòng chọc vào Mẫu Đơn, điều này khiến Lâm Cửu liên tưởng cảnh đến một đám chim diều hâu đang nhìn chằm chằm miếng thịt, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Mẫu Đơn cô nương không thèm liếc mắt nhìn đám nam nhân một cái, đứng trên lầu hai, hướng về phía sau nàng thi lễ, không lâu sau, một nam tử thanh lãnh với mái tóc bạc đi tới bên cạnh Mẫu Đơn ngồi xuống, tư thái cao cao tại thượng lại trong trẻo mà lạnh lùng cùng với dung mạo tuấn mỹ như vậy, ngoại trừ đại ma đầu ra thì còn ai vào đây.
Nữ tử mỹ, nam tử tuấn, nhưng lại đúng là một đôi quyến lữ vô cùng xứng đôi vừa mắt.
Lâm Cửu khẽ ngây ra một lúc, sau đó cũng chỉ tiếp tục ngồi vào bao sương một mình uống rượu sầu, tuy y cách bao sương của hai người kia không quá xa, nhưng Diệt Thiên không hề liếc nhìn qua bên này một cái, là do không phát hiện, hay không muốn nhìn đây? Lâm Cửu quả thật cảm thấy trò đùa trước mắt rất có ý vị.
Hoa khôi Mẫu Đơn, Thánh Giả Tiếu Thiên, hai con người đặc biệt ngồi bên nhau là muốn làm gì?
“Hôm nay khó có được cơ hội Thánh Giả Tiếu Thiên đến đây theo ước hẹn của Mẫu Đơn, vậy hôm nay Mẫu Đơn cũng xin nhân tiện thỉnh Thánh Giả Tiếu Thiên làm chứng, nếu hôm nay có thể có người đối được đề tài ta ra, Mẫu Đơn sẽ tự mình dâng hoa lên.” Mẫu Đơn cô nương nhỏ nhẹ nói ra một câu, nhưng lại giống như một khối đá lớn rơi vào Quốc Sắc Lâu, nhất thời khiến cho tất cả khách nhân ở đây lặng ngắt như tờ.
Mẫu Đơn ra đề mục, Tiếu Thiên làm chứng, hai người này đang có chủ ý gì?
Chống má, gác chân, Lâm Cửu chờ xem kịch hay, tân khách lầu dưới lầu trên đều hưởng ứng nhiệt liệt, y đang nghĩ, nếu như có thể, y cũng nhảy vào trận xem sao, dù sao nhàn rỗi như vậy cũng nhàm chán, chẳng bằng tìm chuyện gì đó mà làm, nếu Diệt Thiên muốn tìm nữ nhân đến cho y, vậy y liền nhắm ngay hoa khôi mà tìm!
Trên lầu, hoa khôi Mẫu Đơn khẽ nghiêng về phía Tiếu Thiên, ôn nhu nói thầm: “Thánh Giả, ngài là Hiền Môn thánh nhân lững lẫy tiếng tăm trong thiên hạ, lời nói ra không thể không tính a!”
“Đương nhiên.” Diệt Thiên thản nhiên đáp.
“Trước mới vừa vinh hạnh được trò chuyện cùng Thánh Giả, trong cuộc trò chuyện Thánh Giả đã đưa ra cho thiếp một câu đối, thiếp tự nhận bản thân làm đối không quá tốt, lúc này cố ý muốn lấy ra để các vị khách nhân đang ngồi đây cùng hỗ trợ suy nghĩ một chút, rốt cuộc làm thế nào mới đối hợp với vế đối này.” Sau khi Mẫu Đơn cô nương nói xong thì vỗ nhẹ tay, trên lầu hai có một người thả xuống vế đối trên.
Trên đó đề: “Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, Nam Cực Bắc Đẩu, thuỳ thị trích tinh thủ?”
(Đông Sao Mai, Tây Sao Hôm, Nam Tinh Bắc Đẩu, ai là người hái sao?)
Vế trên của Mẫu Đơn cô nương vừa đưa ra, tân khách phía dưới có người trầm ngâm suy nghĩ, có người châu đầu ghé tai với bằng hữu của mình, cũng có người lập tức đứng dậy, bút mực vung lên, đối rằng: “Xuân bá chủng, Hạ canh vân, Thu thu Đông tàng, quân ứng tích lạp mễ!”
(Xuân gieo hạt, Hạ cày cấy, Thu thu hoạch Đông tích trữ, vua quý từng hạt gạo!)
Trường tụ Mẫu Đơn che miệng cười, nói: “Câu đối của ngài còn không hay bằng thiếp, Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, là chỉ ngôi sao trên bầu trời, vế dưới của ngài tuy cũng rất xảo diệu, thế nhưng, gieo trồng, cày cấy và thu hoạch cùng tích trữ, một chút cũng không giống ngôi sao, cảnh ý cũng có chút khiếm khuyết.”
“Mẫu Đơn cô nương nói rất hay!”
“Đúng vậy, sao đầy trời tuyệt vời như vậy, sao lại còn đối ra cày ruộng chứ.” Không ít người hùa theo nói.
“Nghe nói Mẫu Đơn cô nương cũng là một nữ nhân tài ba, chẳng hay Mẫu Đơn cô nương đối vế dưới là gì, có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không.” Dưới đài có một vị nam tử ăn mặc giống như sinh chắp tay nói.
Trong chốn phong hoa tuyết nguyệt thời cổ đại này, ngoài những vị đạt quan quý nhân thích tới ra, thì chuộng tới nhất có lẽ chính là những bị văn nhân mặc khách này, Lâm Cửu cũng biết vài người, trong đó nổi danh nhất là một người tên Liễu Vĩnh(1), một câu “Y đái tiệm khoan chung bất hối*” không biết đã hát say tâm bao nhiêu người.
(*Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu) cũng không hối hận)
Có lẽ cuộc sống tửu sắc nơi phong hoa tuyết nguyệt này, thích hợp nhất cho tài tử phong lưu tài trí tuôn ra.
“Thiếp bất tài, đối vế dưới là: Đông hoa dung, Hạ nguyệt mạo, Xuân hận Thu bi, đáo để vi thuỳ nghiên?” (*Đông hoa dung, Hạ nguyệt mạo, Xuân hận thu bi, vì ai mà tương tư?) Mẫu Đơn cúi đầu than nhẹ một tiếng, uyển chuyện hàm xúc động lòng người, “Đáng tiếc hận và bi của Xuân hận Thu bi thực sự không đối với Nam Cực Bắc Đẩu, vậy nên mới muốn xem các vị có thể đối ra vế dưới đối xứng với vế trên Thánh Giả đề ra hay không.”
Diệt Thiên lên tiếng nói: “Cho dù vế đối không chuẩn, thế nhưng vế sau của cô nương cũng thực có ý nhị.”
“Đa tạ Thánh Giả khích lệ, có điều thiếp tự mình hiểu được, một chút học vấn nhỏ bé trong bụng ấy không thể so sánh được với người đọc sách của Hiền Môn.” Mẫu Đơn cô nương nhất thời thẹn thùng.
Một lát sau, cũng có không ít người đưa ra vế dưới, hoặc là không đối, hoặc không tinh tế, hoặc là trong ý cảnh luôn có khiếm khuyết, vẫn không đúng ý Mẫu Đơn, cũng không xuất hiện vế dưới khiến Diệt Thiên thoả mãn.
“Thánh Giả, ta đã nói rồi mà, tất cả nam nhân trong Quốc Sắc Lâu này không người nào có thể so sánh với ngài, hơn phân nửa số câu đối ra còn không hay bằng thiếp.” Mẫu Đơn nhỏ giọng thì thầm với Diệt Thiên.
Vừa nói đến đây, mọi người đột nhiên nghe thấy thanh âm một nam tử truyền đến từ một bao sương trên lầu hai, chỉ nghe thấy người nọ đối về dưới thế này: “Xuân mẫu đơn, Hạ thược dược, Thu cúc Đông mai, ta là thám hoa lang.(2)”
Nam tử trong bao sương được bao kín bởi một chiếc đấu bồng không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng nghe thanh âm thì hẳn là một công tử trẻ tuổi, nhưng mà không biết vì sao lại không lấy bộ mặt thật gặp người khác.
“Ba ba ba ——”
Mẫu Đơn cô nương vỗ tay, liên tục ca ngợi: “Hay, vế dưới quá hay, không chỉ tinh tế, mà ý cảnh cũng vô cùng tuyệt diệu, thám hoa lang thám hoa lang, xuân có mẫu đơn, hạ có thược dược, thu có cúc mà đông thì mai, không biết các hạ tới thám đoá hoa nào đây, sao đến diện mạo cũng không để thiếp nhìn một cái.”
Người đối vế dưới chính là Lâm Cửu.
“Đương nhiên là thám hoa khôi Quốc Sắc, vua các loài hoa, Mẫu Đơn cô nương rồi.” Lâm Cửu đáp lại một câu, đôi mắt bên dưới tấm áo choàng lén liếc nhìn Diệt Thiên, trong lòng tăng thêm vài phần nghi hoặc.
Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, Nam Cực Bắc Đẩu, ai là trích tinh thủ
Xuân mẫu đơn. Hạ thược dược, Thu cúc Đông mai, ta là thám hoa lang!
Rõ ràng đây chính là câu đối Lâm Cửu từng nói qua cho Diệt Thiên nghe, hôm nay Diệt Thiên lại nói cho hoa khôi Mẫu Đơn, hoa khôi Mẫu Đơn lại mang câu đối này ra làm đề mục tỉ thí.
Lâm Cửu không rõ, đây là Diệt Thiên lấy câu đối của y đi tán gái, hay là cố ý lấy câu đối này ra để cho người đã sớm biết đáp án là y đối vế dưới.
Nếu là Diệt Thiên cố ý, vậy đại ma đầu chẳng phải là thực sự giúp y tìm nữ nhân, hơn nữa lại còn tìm hoa khôi của Quốc Sắc Lâu hay sao.
“Thánh Giả, ngài thấy trong các câu đối này, vị công tử nào đối hay nhất đây? Thiếp cảm thấy vị thám hoa lang kia đối hay nhất.” Mẫu Đơn cô nương vừa cười vừa nói.
“Mẫu Đơn cô nương thấy hay, vậy tự nhiên là thám hoa lang đối hay rồi.” Diệt Thiên nhìn thoáng qua về hướng của Lâm Cửu.
“Vị thám hoa lang này, câu đối ngài đối rồi, nhưng tiếp theo vẫn còn vài câu hỏi, ngài cũng đừng làm ta thất vọng a!” Sau vài tiếng cười khẽ Mẫu Đơn cô nương lại tiếp tục đưa ra câu hỏi.
Lúc này đố vẫn là thi từ câu đối, nhưng lại phải tương liên với khúc, Mẫu Đơn cô nương nói: “Vài ngày trước thiếp vừa đánh ra một thủ khúc, đáng tiếc chưa có người phối thi phối từ, hôm nay thiếp đa tạ các vị khách quan đã hân hạnh đến Quốc Sắc Lâu, bây giờ xin đánh một khúc cho các vị khách quan ở đây nghe, thế nhưng cũng mong các vị có thể giúp thiếp phối thi từ cho khúc này, để thiếp có thể xướng.”
Mẫu Đơn cô nương sai người mang ra một cây đàn cổ, lúc đang chuẩn bị gảy, đột nhiên Diệt Thiên nói: “Lúc này, nếu Mẫu Đơn cô nương không ngại, Tiếu Thiên nguyện thay mặt cô nương khảy một bản.”
“Tốt quá, đã sớm nghe nói qua Thánh Giả cầm kì hơn người, hôm nay có thể nghe được tiếng đàn của Thánh Giả, đây chính là vinh hạnh của Mẫu Đơn.” Mẫu Đơn cô nương vừa nghe Tiếu Thiên muốn thay nàng khảy đàn, vui vẻ ra mặt.
Diệt Thiên tiếp nhận cầm, mười ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn khoan thai, vẻ mặt thản nhiên.
Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, trong trẻo du dương, không giống tà âm chốn phong hoa tuyết nguyệt, cũng không như nỗi tư oán sầu bi của nữ tử khổ đau, trái lại trong tiếng đàn lại lộ ra một tia yên hoả và an hoà, như một người vẫn luôn đằng đẵng chờ đợi ái tình, cũng là hy vọng của nữ tử có thể ở trên một phiến cỏ xanh mơn mởn hay bên khe suối trong xanh khảy một khúc ấm áp cho người mình yêu thương.
Mẫu Đơn khẽ ngẩn người, khúc của nàng khi được Diệt Thiên đánh ra lại thay đổi một vị đạo mới, thiếu vài phần tư vị hồng trần, thêm một chút triền miên khiến người ta ấm lòng.
Nàng không tin, người chưa bao giờ nếm trải qua ái tình lại có thể tấu ra tiếng đàn ngọt ngào đến vậy, chỉ là không biết thánh nhân chẳng lẽ cũng có người để yêu sao?
Khúc dừng, nhưng thi từ lại ở nơi nao?
“Ta dục cầu gì, mãi nắm tay nhau
Cùng ngắm trăng sáng, cùng đọc sách thơ
Ăn chung giữa đình, dựa chung gốc liễu
Năm năm thành đá, tháng tháng dạo chơi.
Ta dục cầu gì, răng long đầu bạc,
Bầu bạn đến già, không oán không hối.
Ẩn nơi sơn lâm, suối chảy róc rách
Sau này về đất, một huyệt cùng chôn(3).”
Thanh âm vang lên, lại một lần nữa từ bao sương thám hoa lang truyền tới, mang theo một tia ngọt ngào đã mất, một tia phiền muộn lắng xuống, mà đăm chiêu thì lại càng nhiều.
Chẳng bao lâu sau, đây chính là cuộc sống mà Lâm Cửu chờ đợi, mãi nắm tay nhau, răng long đầu bạc, sau khi về đất, một huyệt cùng chôn…
Cầm của hắn, thơ của hắn, tình của hắn, ái của hắn, có còn như trước hay không đây?
Mặc kệ là có tài hay có tiền cũng đều ôm chút hi vọng muốn thử xem sao, chờ người trên đài tuyên bố cách để lấy được phương tâm của Mẫu Đơn.
Ai biết kinh hỉ một người nối tiếp một người, ma ma tang trên đài cất tiếng nói, vẻ mặt tràn đầy ngạo khí và hưng phấn, tuyên bố trước mặt mọi người: “Hôm nay chư vị khách quan thật có phúc phần, ai chẳng biết hoa khôi Mẫu Đơn cô nương của Quốc Sắc Lâu chúng ta là trang tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, ngày thường căn bản không xuất đầu lộ diện, nhưng hôm nay thì khác, buổi tối hôm nay, Mẫu Đơn cô nương không chỉ tự mình tham gia thưởng hoa hội, mà còn tự thân tuyên bố quy tắc thi đấu!”
Tiếng nói vừa dứt, Mẫu Đơn cô nương liền xuất hiện bên lan can tầng hai trong một cái bao sương nửa mở phía trên sân khấu lầu một.
Lâm Cửu theo ánh mắt mọi người nhìn qua, cái eo mềm mại như lụa, tai đeo chiếc khuyên mặt trăng, mái tóc như mây, dung nhan kiều diễm, càng hiếm có đó là nữ tử không trang điểm mà nhan sắc trắng tuyết như ánh bình minh, tại chốn yên hoa, phong lưu tuyết nguyệt này, quả là một đoá Mẫu Đơn cao quý diễm lệ một vùng.
Chúng nam nhân trong Quốc Sắc Lâu đều mang theo ánh mắt ngưỡng mộ hoặc là tham lam chăm chú nhìn chòng chọc vào Mẫu Đơn, điều này khiến Lâm Cửu liên tưởng cảnh đến một đám chim diều hâu đang nhìn chằm chằm miếng thịt, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Mẫu Đơn cô nương không thèm liếc mắt nhìn đám nam nhân một cái, đứng trên lầu hai, hướng về phía sau nàng thi lễ, không lâu sau, một nam tử thanh lãnh với mái tóc bạc đi tới bên cạnh Mẫu Đơn ngồi xuống, tư thái cao cao tại thượng lại trong trẻo mà lạnh lùng cùng với dung mạo tuấn mỹ như vậy, ngoại trừ đại ma đầu ra thì còn ai vào đây.
Nữ tử mỹ, nam tử tuấn, nhưng lại đúng là một đôi quyến lữ vô cùng xứng đôi vừa mắt.
Lâm Cửu khẽ ngây ra một lúc, sau đó cũng chỉ tiếp tục ngồi vào bao sương một mình uống rượu sầu, tuy y cách bao sương của hai người kia không quá xa, nhưng Diệt Thiên không hề liếc nhìn qua bên này một cái, là do không phát hiện, hay không muốn nhìn đây? Lâm Cửu quả thật cảm thấy trò đùa trước mắt rất có ý vị.
Hoa khôi Mẫu Đơn, Thánh Giả Tiếu Thiên, hai con người đặc biệt ngồi bên nhau là muốn làm gì?
“Hôm nay khó có được cơ hội Thánh Giả Tiếu Thiên đến đây theo ước hẹn của Mẫu Đơn, vậy hôm nay Mẫu Đơn cũng xin nhân tiện thỉnh Thánh Giả Tiếu Thiên làm chứng, nếu hôm nay có thể có người đối được đề tài ta ra, Mẫu Đơn sẽ tự mình dâng hoa lên.” Mẫu Đơn cô nương nhỏ nhẹ nói ra một câu, nhưng lại giống như một khối đá lớn rơi vào Quốc Sắc Lâu, nhất thời khiến cho tất cả khách nhân ở đây lặng ngắt như tờ.
Mẫu Đơn ra đề mục, Tiếu Thiên làm chứng, hai người này đang có chủ ý gì?
Chống má, gác chân, Lâm Cửu chờ xem kịch hay, tân khách lầu dưới lầu trên đều hưởng ứng nhiệt liệt, y đang nghĩ, nếu như có thể, y cũng nhảy vào trận xem sao, dù sao nhàn rỗi như vậy cũng nhàm chán, chẳng bằng tìm chuyện gì đó mà làm, nếu Diệt Thiên muốn tìm nữ nhân đến cho y, vậy y liền nhắm ngay hoa khôi mà tìm!
Trên lầu, hoa khôi Mẫu Đơn khẽ nghiêng về phía Tiếu Thiên, ôn nhu nói thầm: “Thánh Giả, ngài là Hiền Môn thánh nhân lững lẫy tiếng tăm trong thiên hạ, lời nói ra không thể không tính a!”
“Đương nhiên.” Diệt Thiên thản nhiên đáp.
“Trước mới vừa vinh hạnh được trò chuyện cùng Thánh Giả, trong cuộc trò chuyện Thánh Giả đã đưa ra cho thiếp một câu đối, thiếp tự nhận bản thân làm đối không quá tốt, lúc này cố ý muốn lấy ra để các vị khách nhân đang ngồi đây cùng hỗ trợ suy nghĩ một chút, rốt cuộc làm thế nào mới đối hợp với vế đối này.” Sau khi Mẫu Đơn cô nương nói xong thì vỗ nhẹ tay, trên lầu hai có một người thả xuống vế đối trên.
Trên đó đề: “Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, Nam Cực Bắc Đẩu, thuỳ thị trích tinh thủ?”
(Đông Sao Mai, Tây Sao Hôm, Nam Tinh Bắc Đẩu, ai là người hái sao?)
Vế trên của Mẫu Đơn cô nương vừa đưa ra, tân khách phía dưới có người trầm ngâm suy nghĩ, có người châu đầu ghé tai với bằng hữu của mình, cũng có người lập tức đứng dậy, bút mực vung lên, đối rằng: “Xuân bá chủng, Hạ canh vân, Thu thu Đông tàng, quân ứng tích lạp mễ!”
(Xuân gieo hạt, Hạ cày cấy, Thu thu hoạch Đông tích trữ, vua quý từng hạt gạo!)
Trường tụ Mẫu Đơn che miệng cười, nói: “Câu đối của ngài còn không hay bằng thiếp, Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, là chỉ ngôi sao trên bầu trời, vế dưới của ngài tuy cũng rất xảo diệu, thế nhưng, gieo trồng, cày cấy và thu hoạch cùng tích trữ, một chút cũng không giống ngôi sao, cảnh ý cũng có chút khiếm khuyết.”
“Mẫu Đơn cô nương nói rất hay!”
“Đúng vậy, sao đầy trời tuyệt vời như vậy, sao lại còn đối ra cày ruộng chứ.” Không ít người hùa theo nói.
“Nghe nói Mẫu Đơn cô nương cũng là một nữ nhân tài ba, chẳng hay Mẫu Đơn cô nương đối vế dưới là gì, có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không.” Dưới đài có một vị nam tử ăn mặc giống như sinh chắp tay nói.
Trong chốn phong hoa tuyết nguyệt thời cổ đại này, ngoài những vị đạt quan quý nhân thích tới ra, thì chuộng tới nhất có lẽ chính là những bị văn nhân mặc khách này, Lâm Cửu cũng biết vài người, trong đó nổi danh nhất là một người tên Liễu Vĩnh(1), một câu “Y đái tiệm khoan chung bất hối*” không biết đã hát say tâm bao nhiêu người.
(*Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu) cũng không hối hận)
Có lẽ cuộc sống tửu sắc nơi phong hoa tuyết nguyệt này, thích hợp nhất cho tài tử phong lưu tài trí tuôn ra.
“Thiếp bất tài, đối vế dưới là: Đông hoa dung, Hạ nguyệt mạo, Xuân hận Thu bi, đáo để vi thuỳ nghiên?” (*Đông hoa dung, Hạ nguyệt mạo, Xuân hận thu bi, vì ai mà tương tư?) Mẫu Đơn cúi đầu than nhẹ một tiếng, uyển chuyện hàm xúc động lòng người, “Đáng tiếc hận và bi của Xuân hận Thu bi thực sự không đối với Nam Cực Bắc Đẩu, vậy nên mới muốn xem các vị có thể đối ra vế dưới đối xứng với vế trên Thánh Giả đề ra hay không.”
Diệt Thiên lên tiếng nói: “Cho dù vế đối không chuẩn, thế nhưng vế sau của cô nương cũng thực có ý nhị.”
“Đa tạ Thánh Giả khích lệ, có điều thiếp tự mình hiểu được, một chút học vấn nhỏ bé trong bụng ấy không thể so sánh được với người đọc sách của Hiền Môn.” Mẫu Đơn cô nương nhất thời thẹn thùng.
Một lát sau, cũng có không ít người đưa ra vế dưới, hoặc là không đối, hoặc không tinh tế, hoặc là trong ý cảnh luôn có khiếm khuyết, vẫn không đúng ý Mẫu Đơn, cũng không xuất hiện vế dưới khiến Diệt Thiên thoả mãn.
“Thánh Giả, ta đã nói rồi mà, tất cả nam nhân trong Quốc Sắc Lâu này không người nào có thể so sánh với ngài, hơn phân nửa số câu đối ra còn không hay bằng thiếp.” Mẫu Đơn nhỏ giọng thì thầm với Diệt Thiên.
Vừa nói đến đây, mọi người đột nhiên nghe thấy thanh âm một nam tử truyền đến từ một bao sương trên lầu hai, chỉ nghe thấy người nọ đối về dưới thế này: “Xuân mẫu đơn, Hạ thược dược, Thu cúc Đông mai, ta là thám hoa lang.(2)”
Nam tử trong bao sương được bao kín bởi một chiếc đấu bồng không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng nghe thanh âm thì hẳn là một công tử trẻ tuổi, nhưng mà không biết vì sao lại không lấy bộ mặt thật gặp người khác.
“Ba ba ba ——”
Mẫu Đơn cô nương vỗ tay, liên tục ca ngợi: “Hay, vế dưới quá hay, không chỉ tinh tế, mà ý cảnh cũng vô cùng tuyệt diệu, thám hoa lang thám hoa lang, xuân có mẫu đơn, hạ có thược dược, thu có cúc mà đông thì mai, không biết các hạ tới thám đoá hoa nào đây, sao đến diện mạo cũng không để thiếp nhìn một cái.”
Người đối vế dưới chính là Lâm Cửu.
“Đương nhiên là thám hoa khôi Quốc Sắc, vua các loài hoa, Mẫu Đơn cô nương rồi.” Lâm Cửu đáp lại một câu, đôi mắt bên dưới tấm áo choàng lén liếc nhìn Diệt Thiên, trong lòng tăng thêm vài phần nghi hoặc.
Đông Khải Minh, Tây Trường Canh, Nam Cực Bắc Đẩu, ai là trích tinh thủ
Xuân mẫu đơn. Hạ thược dược, Thu cúc Đông mai, ta là thám hoa lang!
Rõ ràng đây chính là câu đối Lâm Cửu từng nói qua cho Diệt Thiên nghe, hôm nay Diệt Thiên lại nói cho hoa khôi Mẫu Đơn, hoa khôi Mẫu Đơn lại mang câu đối này ra làm đề mục tỉ thí.
Lâm Cửu không rõ, đây là Diệt Thiên lấy câu đối của y đi tán gái, hay là cố ý lấy câu đối này ra để cho người đã sớm biết đáp án là y đối vế dưới.
Nếu là Diệt Thiên cố ý, vậy đại ma đầu chẳng phải là thực sự giúp y tìm nữ nhân, hơn nữa lại còn tìm hoa khôi của Quốc Sắc Lâu hay sao.
“Thánh Giả, ngài thấy trong các câu đối này, vị công tử nào đối hay nhất đây? Thiếp cảm thấy vị thám hoa lang kia đối hay nhất.” Mẫu Đơn cô nương vừa cười vừa nói.
“Mẫu Đơn cô nương thấy hay, vậy tự nhiên là thám hoa lang đối hay rồi.” Diệt Thiên nhìn thoáng qua về hướng của Lâm Cửu.
“Vị thám hoa lang này, câu đối ngài đối rồi, nhưng tiếp theo vẫn còn vài câu hỏi, ngài cũng đừng làm ta thất vọng a!” Sau vài tiếng cười khẽ Mẫu Đơn cô nương lại tiếp tục đưa ra câu hỏi.
Lúc này đố vẫn là thi từ câu đối, nhưng lại phải tương liên với khúc, Mẫu Đơn cô nương nói: “Vài ngày trước thiếp vừa đánh ra một thủ khúc, đáng tiếc chưa có người phối thi phối từ, hôm nay thiếp đa tạ các vị khách quan đã hân hạnh đến Quốc Sắc Lâu, bây giờ xin đánh một khúc cho các vị khách quan ở đây nghe, thế nhưng cũng mong các vị có thể giúp thiếp phối thi từ cho khúc này, để thiếp có thể xướng.”
Mẫu Đơn cô nương sai người mang ra một cây đàn cổ, lúc đang chuẩn bị gảy, đột nhiên Diệt Thiên nói: “Lúc này, nếu Mẫu Đơn cô nương không ngại, Tiếu Thiên nguyện thay mặt cô nương khảy một bản.”
“Tốt quá, đã sớm nghe nói qua Thánh Giả cầm kì hơn người, hôm nay có thể nghe được tiếng đàn của Thánh Giả, đây chính là vinh hạnh của Mẫu Đơn.” Mẫu Đơn cô nương vừa nghe Tiếu Thiên muốn thay nàng khảy đàn, vui vẻ ra mặt.
Diệt Thiên tiếp nhận cầm, mười ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn khoan thai, vẻ mặt thản nhiên.
Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, trong trẻo du dương, không giống tà âm chốn phong hoa tuyết nguyệt, cũng không như nỗi tư oán sầu bi của nữ tử khổ đau, trái lại trong tiếng đàn lại lộ ra một tia yên hoả và an hoà, như một người vẫn luôn đằng đẵng chờ đợi ái tình, cũng là hy vọng của nữ tử có thể ở trên một phiến cỏ xanh mơn mởn hay bên khe suối trong xanh khảy một khúc ấm áp cho người mình yêu thương.
Mẫu Đơn khẽ ngẩn người, khúc của nàng khi được Diệt Thiên đánh ra lại thay đổi một vị đạo mới, thiếu vài phần tư vị hồng trần, thêm một chút triền miên khiến người ta ấm lòng.
Nàng không tin, người chưa bao giờ nếm trải qua ái tình lại có thể tấu ra tiếng đàn ngọt ngào đến vậy, chỉ là không biết thánh nhân chẳng lẽ cũng có người để yêu sao?
Khúc dừng, nhưng thi từ lại ở nơi nao?
“Ta dục cầu gì, mãi nắm tay nhau
Cùng ngắm trăng sáng, cùng đọc sách thơ
Ăn chung giữa đình, dựa chung gốc liễu
Năm năm thành đá, tháng tháng dạo chơi.
Ta dục cầu gì, răng long đầu bạc,
Bầu bạn đến già, không oán không hối.
Ẩn nơi sơn lâm, suối chảy róc rách
Sau này về đất, một huyệt cùng chôn(3).”
Thanh âm vang lên, lại một lần nữa từ bao sương thám hoa lang truyền tới, mang theo một tia ngọt ngào đã mất, một tia phiền muộn lắng xuống, mà đăm chiêu thì lại càng nhiều.
Chẳng bao lâu sau, đây chính là cuộc sống mà Lâm Cửu chờ đợi, mãi nắm tay nhau, răng long đầu bạc, sau khi về đất, một huyệt cùng chôn…
Cầm của hắn, thơ của hắn, tình của hắn, ái của hắn, có còn như trước hay không đây?