Chương : 5
Những bông tuyết đọng trên cành cây dần dần tan thành nước, nhỏ giọt xuống mặt đất thấm ướt mấy chồi non mới nhú ra, gió lạnh hiu hiu, luồn lách qua khe hở trên song cửa gỗ tiến vào.
Trong phòng một người đang ngồi, mặt như quan ngọc, thiên thiên quân tử, trên thân mặc trường bào màu đen, trên đó lấy vàng, bạc làm chỉ mà thêu lên bức tranh chim thú, muốn quải bàn long ngọc, bên ngoài khoác áo da thú ngắn không có tay, đầu đội mũ miện, mái tóc đen nhánh thật dài thật dài buông xoã phía sau.
Mày kiếm nhập tấn, mắt tựa ánh sao, môi trên mỏng dưới dày, cái mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt tựa như một con dao sắc, tinh xảo mà hoa quý, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở uy nghiêm mà chỉ người ở địa vị cao mới có.
Từng tập, từng tập tấu chương đặt ngay ngắn chỉnh tề trên chiếc bàn gỗ lê, cây bút lông sói chưa khô trên tay mãi vẫn chưa hạ xuống.
Chốc lát, một cơn gió mát quất vào mặt, mang đến cảm giác lành lạnh.
“Ai…”
Khẽ thở dài một tiếng, cây mai ngoài phòng đã có giấu hiệu suy tàn, hoa đỏ rơi xuống đầy đất, trong trắng lại lộ ra đỏ, tựa như màu của máu.
Thanh âm thanh đạm lộ ra tiếc nuối, gió thổi qua, tan, vô tung cũng vô ảnh.
Một năm này, Lâm gia Lâm Cửu nhảy xuống hồ sen tự sát thân vong, thế nhân chỉ biết mùa đông năm đó, y bệnh nặng một thời gian rồi qua đời, không rõ thực hư chân tướng.
Thể diện của hoàng gia, không được khinh nhờn.
Thanh danh của tân hoàng, không được vấy bẩn.
Hoa đỏ rơi là vật vô tình, hoá thành bùn xuân che chở cho hoa.
…
…
[Hai năm sau]
Ngay giữa Xích Thổ Đại Địa có một ngọn núi cao ngất như chọc thủng cả bầu trời, đứng ở dưới chân núi phóng mắt nhìn lên, không thể nhìn thấy đỉnh, chỉ có thể thấy mây mù mờ ảo vây quanh thân núi, núi này có tên là Vọng Nguyệt Sơn.
Dưới chân Vọng Nguyệt Sơn có một thành trấn không lớn lắm, gọi là Vọng Nguyệt Trấn, mọi người trong trấn rất ít khi vào núi, cho dù có đi đến Vọng Nguyệt Sơn cũng chỉ ở dưới chân núi bồi hồi một lát rồi cũng không dám… đi tiếp lên nữa, có vài nguyên nhân; thứ nhất, là bởi vì sườn núi Vọng Nguyệt Sơn dốc đứng, phàm nhân căn bản khó có thể trèo lên; thứ hai, Vọng Nguyệt Sơn có không ít trân cầm mãnh thú có thể làm người bị thương; cuối cũng chính là theo truyền thuyết, trong núi có tiên hiệp tu tiên, không thích phàm nhân tới quấy rầy.
Hàng năm Vọng Nguyệt Trấn mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, nghe nói đây đều là do được tiên hiệp phù hộ, bởi vậy mọi người trong trấn tự định ra một quy củ, trong trấn không ai được phép chạy vào núi, không được quấy nhiễu tiên hiệp thanh tu.
Có điều hết thảy quy củ, luôn luôn sẽ có người không tuân theo.
“Ta… ta nhìn thấy rồi! Ta thực sự thấy được!” Một hài tử tám tuổi bẩn thỉu vội vã chạy tới góc tường, có mấy đứa nhỏ khác cùng tầm tuổi cũng ngồi xổm bên cạnh.
“Nhị Cẩu Tử, ngươi nhìn thấy cái gì?” Mấy tiểu hài tử bẩn thỉu thấy bằng hữu vội vàng chạy tới, cũng vội vã hẳn lên.
“Ta… ta nhìn thấy tiên nhân a!” Nhị Cẩu Tử kích động nhảy nhảy tại chỗ, nói năng lộn xộn: “Cực kì đẹp, cực kì đẹp, bộ dáng đẹp vô cùng! So với, so với Tiểu Hoa cách vách còn đẹp gấp một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần!”
Đời này cậu nhóc chưa từng thấy ai đẹp như vậy, tuy rằng vị thần tiên xinh đẹp đó lúc sau lại thả chó cắn cậu, doạ cậu chạy toé khói ra khỏi núi, may mà cậu chạy nhanh, không thì đã bị mất một miếng thịt cho con chó đó rồi.
Có điều, có điều bộ dáng người nọ thật là đẹp nha.
Nhị Cẩu Tử nhìn ngọn núi phủ đầy sương mù phía xa xa, nếu có thể được nhìn thấy người xinh đẹp đó thêm một lần nữa, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, đời này cậu có chết cũng đáng.
Chỉ có điều Nhị Cẩu Tử không biết, còn có một số ít người có nguyện vọng tương phản với cậu, nếu chỉ cần liếc mắt nhìn người xinh đẹp đó một cái, bọn họ quả thực chính là muốn đi tìm cái chết!
“Tiểu Cửu! Ngươi lại chạy đi đâu!”
Trong Vọng Nguyệt Sơn, tuấn mỹ nam tử áo trắng phiêu phiêu sau khi đi vòng quanh núi nửa ngày, rốt cuộc trong một sơn động túm được một thanh niên ra ngoài, người nọ tóc tai rối bù mặt mũi lấm lem, một thân áo trắng cũng bị rách tả tơi lại bẩn bẩn, mười phần thì cả mười đều giống một tên khất cái.
Trong ngực thanh niên ôm một con gì đó đen sì sì, ngẩng đầu nhếch miệng cười với nam tử lộ ra một miệng răng trắng đều đặn.
Vân Nhiễm ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài chìa tay túm lấy người nọ, nháy mắt bay lên đỉnh núi, đều đã qua hơn hai năm, mỗi lần nhìn thấy xú tiểu tử này vẫn nhịn không được ngốc lăng sửng sốt, thật đúng là tên gây hoạ a.
Trên đỉnh Vọng Nguyệt sơn, cây xanh hàng hàng, mây mù mờ mịt, tiên hạc lượn lờ, tựa như chỉ cần nâng tay là có thể chạm đến bầu trời, cúi đầu vọng không thấy chúng sinh, một toà đại điện to lớn lẳng lặng đứng ngay giữa đỉnh núi, trên đại môn bằng ngọc thạch màu trắng cao hơn ba mươi thước treo một bức hoành, trên đó viết ba chữ to tiêu sái mà phóng khoáng: TIÊN HIỆP ĐIỆN.
Một đồng tử đứng trong đại điện, miệng lẩm bẩm, ngón tay vung lên, cái chổi kia liền tự di động, “xoát xoát xoát” quét sạch nền nhà, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến, đồng tử ngước mắt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ dưới chân núi đột nhiên bay lên hai bóng người, khi nhìn rõ là ai, vẻ mặt đồng tử vốn đang lạnh nhạt, lập tức biến sắc, la lớn: “Không xong rồi! Không xong rồi! Tiểu ác ma đã trở về rồi!”
“Gì? Tiểu ác ma đã trở lại?” Thủ vệ canh cửa lập tức trốn ra sau cửa.
“Ôi, mạng ta tiêu rồi!” Đại sư Luyện Đan hoang mang rối loạn nhanh chóng đứng lên đóng chặt cửa, vội vàng giấu tiên đan đi.
Trong Tiên Hiệp Điện an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, mỗi người đều có bộ dáng như đại địch sắp tiến đến.
“Tiểu Cửu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tự tiện xuống núi, trong núi nhiều dã thú như vậy, ngươi thì một chút pháp lực cũng không có, ai!” Vân Nhiễm đã không còn khí lực để tiếp tục nói nữa, những lời này y đều đã nói hơn hai năm nay, cũng chẳng trông mong gì rằng Lâm Cửu hiện tại có thể nghe vào đầu.
Ánh mắt Lâm Cửu đảo qua, đầu lưỡi thè ra, hướng Vân Nhiễm làm cái mặt quỷ.
“Ngươi… ngươi… không biết ăn năn, không chí tiến thủ! Phạt ngươi không được ăn cơm, úp mặt vào tường ba ngày.” Trường tụ vung lên, Vân Nhiễm thở hổn hển nói.
Lâm Cửu cười với Vân Nhiễm, không khách khí giơ ngón tay giữa lên, khiến Vân Nhiễm tức giận đến muốn xỉu.
Bị nhốt trong phòng Lâm Cửu hừ nhẹ một tiếng, lăn lên giường ngủ vù vù, nửa đêm, một vật nhỏ cả người đen thui như mực từ trong ngực Lâm Cửu lăn ra, một đôi mắt thú đỏ tươi trong đêm tối đặc biệt sáng ngời.
Vẫy vẫy cái đuôi, cái đầu tiểu hắc miêu tròn tròn dí sát vào Lâm Cửu ngửi ngửi, nam tử ngủ say chép chép miệng, thân mình nghiêng đi, bàn tay duỗi ra, khéo léo tóm được tiểu hắc miêu mềm mại, nam tử dáng ngủ cực xấu lại còn ngáy to kéo tiểu hắc miêu thiếu chút nữa bị bóp chết vào trong lòng ôm, tiếp tục ngủ.
A! Phàm nhân ngu xuẩn, hèn mọn, ngươi ngáy ngủ còn chưa tính, cư nhiên lại còn chảy nước miếng!
Nước miếng! Nước miếng —— không được sắp rơi vào người bổn vương, phàm nhân dơ bẩn, bổn vương muốn giết ngươi!
Mèo con “ngao ngao” kêu lên, làm ồn khiến Lâm Cửu nhíu nhíu mày, sau đó nắm lấy mèo con trong lòng một chưởng ấn xuống.
Thế giới, im lặng.
Mèo con, bị đập hôn mê.
Lâm Cửu mơ một giấc mộng, y đang thoải mái ngủ thì đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, sau đó y không chút do dự vỗ xuống, đồng hồ báo thức phát ra tiếng mèo kêu không kêu nữa, cuối cùng y lại thư thư phục phục mà ngủ tiếp.
“Ngao u ——”
“Ba!”
Ban ngày, Lâm Cửu không chút khách khí một chưởng đập vào đầu mèo con, kêu kêu kêu, kêu cái gì mà kêu, mèo không phải đều kêu “meo meo meo” sao? Con tiểu tặc miêu đầu tròn tròn này thế nào mà lại học dã thú kêu “Ngao u Ngao u” a.
“Ngao u ~~~~”
“Ba!”
“Ngao u ~~”
“Ba!”
“Ngao ~”
“Ba!”
Sau vài lần lặp đi lặp lại, mèo con sợ bị đánh không dám kêu nữa, lui vào góc giường trừng mắt nhìn Lâm Cửu, phàm nhân đáng ghét này, cư nhiên dám động thủ đánh bổn vương, nếu không phải hiện tại bổn vương đang bị thương, nhất định sẽ cắn chết ngươi! Không, dùng lửa nướng lên, quên đi, vẫn là dùng nước dìm, hay là dùng sét đánh?
Lâm Cửu tuy rằng không hiểu thú ngữ, không biết tiểu tặc miêu đang muốn nói cái gì, có điều nhìn ánh mắt của Tiểu thối miêu thì biết ngay tặc miêu này nhất định là đang mắng y, hừ! Dám mắng đại gia ta? Muốn ăn đòn!
Trong phòng một người đang ngồi, mặt như quan ngọc, thiên thiên quân tử, trên thân mặc trường bào màu đen, trên đó lấy vàng, bạc làm chỉ mà thêu lên bức tranh chim thú, muốn quải bàn long ngọc, bên ngoài khoác áo da thú ngắn không có tay, đầu đội mũ miện, mái tóc đen nhánh thật dài thật dài buông xoã phía sau.
Mày kiếm nhập tấn, mắt tựa ánh sao, môi trên mỏng dưới dày, cái mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt tựa như một con dao sắc, tinh xảo mà hoa quý, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở uy nghiêm mà chỉ người ở địa vị cao mới có.
Từng tập, từng tập tấu chương đặt ngay ngắn chỉnh tề trên chiếc bàn gỗ lê, cây bút lông sói chưa khô trên tay mãi vẫn chưa hạ xuống.
Chốc lát, một cơn gió mát quất vào mặt, mang đến cảm giác lành lạnh.
“Ai…”
Khẽ thở dài một tiếng, cây mai ngoài phòng đã có giấu hiệu suy tàn, hoa đỏ rơi xuống đầy đất, trong trắng lại lộ ra đỏ, tựa như màu của máu.
Thanh âm thanh đạm lộ ra tiếc nuối, gió thổi qua, tan, vô tung cũng vô ảnh.
Một năm này, Lâm gia Lâm Cửu nhảy xuống hồ sen tự sát thân vong, thế nhân chỉ biết mùa đông năm đó, y bệnh nặng một thời gian rồi qua đời, không rõ thực hư chân tướng.
Thể diện của hoàng gia, không được khinh nhờn.
Thanh danh của tân hoàng, không được vấy bẩn.
Hoa đỏ rơi là vật vô tình, hoá thành bùn xuân che chở cho hoa.
…
…
[Hai năm sau]
Ngay giữa Xích Thổ Đại Địa có một ngọn núi cao ngất như chọc thủng cả bầu trời, đứng ở dưới chân núi phóng mắt nhìn lên, không thể nhìn thấy đỉnh, chỉ có thể thấy mây mù mờ ảo vây quanh thân núi, núi này có tên là Vọng Nguyệt Sơn.
Dưới chân Vọng Nguyệt Sơn có một thành trấn không lớn lắm, gọi là Vọng Nguyệt Trấn, mọi người trong trấn rất ít khi vào núi, cho dù có đi đến Vọng Nguyệt Sơn cũng chỉ ở dưới chân núi bồi hồi một lát rồi cũng không dám… đi tiếp lên nữa, có vài nguyên nhân; thứ nhất, là bởi vì sườn núi Vọng Nguyệt Sơn dốc đứng, phàm nhân căn bản khó có thể trèo lên; thứ hai, Vọng Nguyệt Sơn có không ít trân cầm mãnh thú có thể làm người bị thương; cuối cũng chính là theo truyền thuyết, trong núi có tiên hiệp tu tiên, không thích phàm nhân tới quấy rầy.
Hàng năm Vọng Nguyệt Trấn mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, nghe nói đây đều là do được tiên hiệp phù hộ, bởi vậy mọi người trong trấn tự định ra một quy củ, trong trấn không ai được phép chạy vào núi, không được quấy nhiễu tiên hiệp thanh tu.
Có điều hết thảy quy củ, luôn luôn sẽ có người không tuân theo.
“Ta… ta nhìn thấy rồi! Ta thực sự thấy được!” Một hài tử tám tuổi bẩn thỉu vội vã chạy tới góc tường, có mấy đứa nhỏ khác cùng tầm tuổi cũng ngồi xổm bên cạnh.
“Nhị Cẩu Tử, ngươi nhìn thấy cái gì?” Mấy tiểu hài tử bẩn thỉu thấy bằng hữu vội vàng chạy tới, cũng vội vã hẳn lên.
“Ta… ta nhìn thấy tiên nhân a!” Nhị Cẩu Tử kích động nhảy nhảy tại chỗ, nói năng lộn xộn: “Cực kì đẹp, cực kì đẹp, bộ dáng đẹp vô cùng! So với, so với Tiểu Hoa cách vách còn đẹp gấp một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần!”
Đời này cậu nhóc chưa từng thấy ai đẹp như vậy, tuy rằng vị thần tiên xinh đẹp đó lúc sau lại thả chó cắn cậu, doạ cậu chạy toé khói ra khỏi núi, may mà cậu chạy nhanh, không thì đã bị mất một miếng thịt cho con chó đó rồi.
Có điều, có điều bộ dáng người nọ thật là đẹp nha.
Nhị Cẩu Tử nhìn ngọn núi phủ đầy sương mù phía xa xa, nếu có thể được nhìn thấy người xinh đẹp đó thêm một lần nữa, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, đời này cậu có chết cũng đáng.
Chỉ có điều Nhị Cẩu Tử không biết, còn có một số ít người có nguyện vọng tương phản với cậu, nếu chỉ cần liếc mắt nhìn người xinh đẹp đó một cái, bọn họ quả thực chính là muốn đi tìm cái chết!
“Tiểu Cửu! Ngươi lại chạy đi đâu!”
Trong Vọng Nguyệt Sơn, tuấn mỹ nam tử áo trắng phiêu phiêu sau khi đi vòng quanh núi nửa ngày, rốt cuộc trong một sơn động túm được một thanh niên ra ngoài, người nọ tóc tai rối bù mặt mũi lấm lem, một thân áo trắng cũng bị rách tả tơi lại bẩn bẩn, mười phần thì cả mười đều giống một tên khất cái.
Trong ngực thanh niên ôm một con gì đó đen sì sì, ngẩng đầu nhếch miệng cười với nam tử lộ ra một miệng răng trắng đều đặn.
Vân Nhiễm ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài chìa tay túm lấy người nọ, nháy mắt bay lên đỉnh núi, đều đã qua hơn hai năm, mỗi lần nhìn thấy xú tiểu tử này vẫn nhịn không được ngốc lăng sửng sốt, thật đúng là tên gây hoạ a.
Trên đỉnh Vọng Nguyệt sơn, cây xanh hàng hàng, mây mù mờ mịt, tiên hạc lượn lờ, tựa như chỉ cần nâng tay là có thể chạm đến bầu trời, cúi đầu vọng không thấy chúng sinh, một toà đại điện to lớn lẳng lặng đứng ngay giữa đỉnh núi, trên đại môn bằng ngọc thạch màu trắng cao hơn ba mươi thước treo một bức hoành, trên đó viết ba chữ to tiêu sái mà phóng khoáng: TIÊN HIỆP ĐIỆN.
Một đồng tử đứng trong đại điện, miệng lẩm bẩm, ngón tay vung lên, cái chổi kia liền tự di động, “xoát xoát xoát” quét sạch nền nhà, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến, đồng tử ngước mắt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ dưới chân núi đột nhiên bay lên hai bóng người, khi nhìn rõ là ai, vẻ mặt đồng tử vốn đang lạnh nhạt, lập tức biến sắc, la lớn: “Không xong rồi! Không xong rồi! Tiểu ác ma đã trở về rồi!”
“Gì? Tiểu ác ma đã trở lại?” Thủ vệ canh cửa lập tức trốn ra sau cửa.
“Ôi, mạng ta tiêu rồi!” Đại sư Luyện Đan hoang mang rối loạn nhanh chóng đứng lên đóng chặt cửa, vội vàng giấu tiên đan đi.
Trong Tiên Hiệp Điện an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, mỗi người đều có bộ dáng như đại địch sắp tiến đến.
“Tiểu Cửu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tự tiện xuống núi, trong núi nhiều dã thú như vậy, ngươi thì một chút pháp lực cũng không có, ai!” Vân Nhiễm đã không còn khí lực để tiếp tục nói nữa, những lời này y đều đã nói hơn hai năm nay, cũng chẳng trông mong gì rằng Lâm Cửu hiện tại có thể nghe vào đầu.
Ánh mắt Lâm Cửu đảo qua, đầu lưỡi thè ra, hướng Vân Nhiễm làm cái mặt quỷ.
“Ngươi… ngươi… không biết ăn năn, không chí tiến thủ! Phạt ngươi không được ăn cơm, úp mặt vào tường ba ngày.” Trường tụ vung lên, Vân Nhiễm thở hổn hển nói.
Lâm Cửu cười với Vân Nhiễm, không khách khí giơ ngón tay giữa lên, khiến Vân Nhiễm tức giận đến muốn xỉu.
Bị nhốt trong phòng Lâm Cửu hừ nhẹ một tiếng, lăn lên giường ngủ vù vù, nửa đêm, một vật nhỏ cả người đen thui như mực từ trong ngực Lâm Cửu lăn ra, một đôi mắt thú đỏ tươi trong đêm tối đặc biệt sáng ngời.
Vẫy vẫy cái đuôi, cái đầu tiểu hắc miêu tròn tròn dí sát vào Lâm Cửu ngửi ngửi, nam tử ngủ say chép chép miệng, thân mình nghiêng đi, bàn tay duỗi ra, khéo léo tóm được tiểu hắc miêu mềm mại, nam tử dáng ngủ cực xấu lại còn ngáy to kéo tiểu hắc miêu thiếu chút nữa bị bóp chết vào trong lòng ôm, tiếp tục ngủ.
A! Phàm nhân ngu xuẩn, hèn mọn, ngươi ngáy ngủ còn chưa tính, cư nhiên lại còn chảy nước miếng!
Nước miếng! Nước miếng —— không được sắp rơi vào người bổn vương, phàm nhân dơ bẩn, bổn vương muốn giết ngươi!
Mèo con “ngao ngao” kêu lên, làm ồn khiến Lâm Cửu nhíu nhíu mày, sau đó nắm lấy mèo con trong lòng một chưởng ấn xuống.
Thế giới, im lặng.
Mèo con, bị đập hôn mê.
Lâm Cửu mơ một giấc mộng, y đang thoải mái ngủ thì đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, sau đó y không chút do dự vỗ xuống, đồng hồ báo thức phát ra tiếng mèo kêu không kêu nữa, cuối cùng y lại thư thư phục phục mà ngủ tiếp.
“Ngao u ——”
“Ba!”
Ban ngày, Lâm Cửu không chút khách khí một chưởng đập vào đầu mèo con, kêu kêu kêu, kêu cái gì mà kêu, mèo không phải đều kêu “meo meo meo” sao? Con tiểu tặc miêu đầu tròn tròn này thế nào mà lại học dã thú kêu “Ngao u Ngao u” a.
“Ngao u ~~~~”
“Ba!”
“Ngao u ~~”
“Ba!”
“Ngao ~”
“Ba!”
Sau vài lần lặp đi lặp lại, mèo con sợ bị đánh không dám kêu nữa, lui vào góc giường trừng mắt nhìn Lâm Cửu, phàm nhân đáng ghét này, cư nhiên dám động thủ đánh bổn vương, nếu không phải hiện tại bổn vương đang bị thương, nhất định sẽ cắn chết ngươi! Không, dùng lửa nướng lên, quên đi, vẫn là dùng nước dìm, hay là dùng sét đánh?
Lâm Cửu tuy rằng không hiểu thú ngữ, không biết tiểu tặc miêu đang muốn nói cái gì, có điều nhìn ánh mắt của Tiểu thối miêu thì biết ngay tặc miêu này nhất định là đang mắng y, hừ! Dám mắng đại gia ta? Muốn ăn đòn!