Chương 23: C23: Quý Nhân Gì
Đúng như dự đoán, hai phút sau, cửa phòng điện tử vang lên tiếng mở khóa, 'Tô Nhiên mặc quần áo thể thao, thoải mái đi vào.ƠI!!"Anh sửa xe?""Anh không chạy mất à?"Nhìn thấy Diệp Cửu Trung, Tô Nhiên kích động thốt lên một câu. Suốt đường đi, Tô Nhiên vẫn luôn lo lắng cho Diệp Cửu Trung!Dưới cái nhìn của cô, một anh chàng mất trí nhớ ở lại nơi xa lạ thế này, chắc chắn anh ta sẽ như một con ruồi không đầu vậy, chạy loạn lung tung!Nhưng không ngờ tên này lại yên lặng chờ mình trong biệt thự cho thuê.Sau khi Diệp Cửu Trung nhìn thấy Tô Nhiên, anh cũng cười cười: "Tôi không đi đâu cả, tôi đang chờ cô mài""Ha ha không sail Anh thông minh đấy, còn biết chờ tôi nữa! Nếu như anh chạy mất, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé." Tô Nhiên vừa đặt túi xuống, vừa nói."Tiểu Hắc à, em nhớ chị lắm rồi phải không?"Vừa để túi xuống, Tô Nhiên đã chạy tới chỗ con chó đen bên kia, xoa xoa cái đầu to của nó.Tiểu Hắc hơi nhích người về phía Diệp Cửu Trung. "Tiểu Trung Trung à, cám ơn anh lúc trước nhé." Tô Nhiên vừa đứng dậy, vừa nói với Diệp Cửu Trung.Ế?"Cô gọi tôi là gì?" Diệp Cửu Trung hơi bối rối."Gọi anh là Tiểu Trung Trung đó, không phải anh tên là Diệp Cửu Trung sao?” Tô Nhiên nói.Diệp Cửu Trung: ".. "Đường đường là Chiến Thần Hoa Hạ, Cửu Trung vương, lại bị cô nhóc này gọi là: Tiểu Trung Trung???"Tiểu Trung Trung à, cám ơn anh đã giải vây cho tôi, còn dạy dỗ gã khốn họ. Triệu kia nữa!" Tô Nhiên lặp lại lần nữa.Diệp Cửu Trung cũng không để ý đến xưng hô của Tô Nhiên dành cho mình, anh khẽ mỉm cười nói: "Khách sáo rồil""Nhưng mà, thằng khốn họ Triệu kia có thù tất báo đấy, hắn làm đủ trò xấu, tôi chỉ lo anh ta sẽ trả thù anh thôi!"Đột nhiên Tô Nhiên lại lo lắng lẩm bẩm một câu."Tiểu Trung Trung à, nếu không, tôi cho anh ít tiền, anh chạy trốn đi!" Cái gì?"Chạy trốn?"Đây là lần đầu tiên có người nói với Diệp Cửu Trung hai chữ như thế này. "Đúng vậy! Tên ác ôn họ Triệu kia là công tử bột hai đời vô phép vô tắc ở Giang Thành! Anh đã đánh anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng buông. tha cho anh được! Vì thế tôi cảm thấy, tốt nhất anh nên chạy cho nhanh, đỡ bị anhta bắt nạt." Tô Nhiên tốt bụng nói. Diệp Cửu Trung lại chỉ nở nụ cười. Trong thiên hạ này?Vẫn còn có người khiến cho Cửu Trung vương chạy trốn được hay sao?"Yên tâm đi, tôi sống đến từng này tuổi rồi còn chưa từng bị người ta bắt nạt gì đâu!" Diệp Cửu Trung nói thật."Cái gì, Tiểu Trung Trung à, sao anh cố chấp quá vậy? Tôi biết là anh biết đánh nhau, nhưng dù sao anh cũng chỉ là người sửa xe, hơn nữa còn bị mất trí nhớ! Anh nói tôi nghe, làm sao có thể đối phó với gã họ Triệu hư hỏng đó?" TôNhiên nói.Diệp Cửu Trung hất khuôn mặt anh tuấn lên, nói: "Tin tôi đi, anh ta không bắt nạt được tôi đây.""Nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh không muốn đi thì cứ ở lại đây đi!""Yên tâm, có chị ở đây rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ tốt cho anh, không để tên ác ôn kia bắt nạt anh đâu!"Tô Nhiên vừa nói vừa vỗ vỗ vai Diệp Cửu Trung. Diệp Cửu Trung đen mặt!Này này, cô gái à, cô nói rõ ra nhé?Tôi với cô, là ai bảo vệ ai hả?"Tiểu Trung Trung à, anh biết không? Hôm nay tôi gặp được một quý nhân đấy!"Tô Nhiên chuyển sang chuyện khác, cô vừa đi sang bên, cầm lấy một trái chuối tiêu nhét vào trong miệng, bắt đầu ăn. "Quý nhân gì?" Diệp Cửu Trung nhíu mày lại. "Cái này à? Nói ra dài dòng lắm!" "Anh có nhớ tôi bị người trong nhà bắt về nhà không?” Diệp Cửu Trung "ừ" một tiếng. 'Tô Nhiên tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng lần này bị gia tộc bắt lại thì không ra được nữa, không ngờ chiều nay, đột nhiên người giàu nhất Giang Thành là tập đoàn Đế Hào lại tìm tới Tô gia chúng ta!" Nghe đến đó, khóe miệng Diệp Cửu Trung dâng lên ý cười.