Chương 11: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (11)
Trong tiết thể dục, Trình Tu có cảm giác không yên tâm một cách khó hiểu.
Mặt trời hôm nay lên rất cao, mười phần là nắng nóng.
Học sinh lớp 1 đều là con cái nhà giàu, giáo viên thể dục không dám để cho các vị thiếu gia tiểu thư này những bài tập quá khó, chỉ yêu cầu bọn họ chạy chậm hai vòng để khởi động, sau khi chạy xong là có thể hoạt động tự do.
Ba người Tu ca quyết định cùng chơi với nhau, mấy người trong lớp thích chơi thể thao ở xa xa vẫy tay với anh ta, hỏi: “Tu ca, tới chơi bóng rổ cùng bọn tôi không?”
Bên ngoài sân bóng rổ không có người, vắng vẻ trống trơn.
Trình Tu nhìn khắp sân, còn chưa đáp lại, Hạ Ninh An đã tức giận nói: “Chơi bóng rổ cái gì, không chê bị phơi cháy đen à?”
“Alpha như chúng ta thì sợ phơi nắng gì chứ”, mấy tên Alpha kia không biết ngại ngùng cười lên, xoay bóng rổ trên đầu ngón tay, “Chỉ có Omega mới sợ phơi nắng.”
Nói xong rồi bọn họ hất cằm lên, ý bảo Hạ Ninh An nhìn về phía có bóng râm dưới sân.
Mấy Omega đang ngồi nghỉ ở đó, thân hình mỏng manh, nước da trắng nõn, dễ chọc cho người nhìn nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc. Hình như đã nhận ra có người nhìn tới, mấy Omega kia cẩn thận nhìn qua, nét mặt mềm mại nhu hoà, nhìn từ trên xuống dưới đều mang một vẻ yếu ớt, quyến rũ.
——Cùng với bộ dáng của Alpha hoàn toàn bất đồng.
Chớp mắt trên mặt của Hạ Ninh An hiện lên tia chán ghét, một ngọn lửa khó hiểu trong lòng gã đằng đằng nổi lên, mặt lạnh xuống, không nói lời nào đi về hướng khu dạy học, mấy tên Alpha không nghĩ rằng sắc mặt của gã lại thay đổi nhanh như vậy, cũng không thể hiểu được.
“Tâm trạng của Ninh An gần đây không tốt lắm, tôi không muốn chơi, các cậu đi chơi đi.” Trình Tu lên tiếng hoà giải.
Mấy nam sinh kia cũng cho anh ta chút mặt mũi: “Ừ được, vậy bọn tôi đi đây Tu ca.”
Một trận phong ba bão tố đã biến mất trong âm thầm.
Kỷ Niên nãy giờ đứng ngoài quan sát mới đi đến bên cạnh Hạ Ninh An, giọng nói dịu dàng an ủi gã: “Ninh An, cậu với những Omega yếu ớt kia không giống nhau, tớ với A Tu vẫn là thích cậu hơn.”
“Tớ mới không thèm quản các cậu thích gì”, Hạ Ninh An nắm chặt tay, bực bội nói: “Các cậu yêu ai thích ai thì thích đi, tớ mới không quan tâm.”
“Cậu đó, sao lại nói chuyện như trẻ con vậy nè.” Kỷ Niên bất đắc dĩ nháy mắt với Trình Tu, ra hiệu cho anh ta để anh ta cũng cùng dỗ dành Hạ Ninh An.
Trình Tu cau mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt như có như không của Hạ Ninh An hướng về đây, vẫn là mở miệng bày tỏ: “Tớ cũng giống A Niên, tớ thích cậu hơn.”
Hai người bạn của mình đều đứng ở bên cạnh gã, lửa giận trong lòng Hạ Ninh An tiêu tán không ít, gã miễn cưỡng ‘ồ’ lên một tiếng, tốc độ đi của gã chậm lại, kéo Trình Tu và Kỷ Niên rời khỏi sân thể dục.
Trên thực tế, Hạ Ninh An cũng không biết mình tại sao lại tức giận, gã chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào mà đã cảm thấy chán ghét Omega, ghét sự nhu nhược yếu đuối của bọn họ, ghét ánh mắt bọn họ ngượng ngùng của họ, ghét nhất là mọi hành động thu hút người khác chú ý mình của họ.
Ý thức ở chỗ sâu nhất trong tiềm thức của gã nói cho gã biết là gã đang ghen tị.
Ghen tị thân phận quang minh chính đại của những Omega đó, ghen ghét Kỷ Niên và Trình Tu sớm muộn gì cũng tìm Omega thuộc về mình, ghen tị cho dù gã có thân thiết với Trình Tu và Kỷ Niên như thế nào, trong mắt người ngoài thì bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Cái thân phận Alpha này giống như có một khoảng cách, hoàn toàn tạo ra một khoảng trống lớn giữa gã với Trình Tu và Kỷ Niên.
Cho dù hiện giờ thân cận như thế nào thì trong tương lai, Trình Tu và Kỷ Niên cũng sẽ có Omega thuộc về bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Hạ Ninh An cảm thấy có chút chán nản, cho đến khi trở về lớp, cũng chẳng có hứng thú để nói chuyện.
“Uống nước không?” Gã bước vào lớp liền nằm bò lên bàn, rũ mắt, giống như mèo nhỏ đang phát cáu, khi xem tiểu thuyết, Kỷ Niên thích nhất chính là tính cách kiêu ngạo của Hạ Ninh An, lúc này thấy thế, nhịn không được tiến lại gần dò hỏi.
“Không uống.” Hạ Ninh An rầu rĩ xoay đầu, quay cái ót về phía Kỷ Niên.
Trong lòng Kỷ Niên ngứa ngáy, để tay nửa đặt lên vai của Hạ Ninh An, đổ nước trong bình giữ nhiệt vào trong ly cho nguội, rồi dỗ dành để Hạ Ninh An uống một ngụm: “Tớ đã để nó nguội rồi, Ninh An, uống một ngụm giải khát đi.”
Lại là giọng điệu dỗ dành nhẹ nhàng tình cảm, Hạ Ninh An được Kỷ Niên dỗ dành đến không hay biết lúc nào đã dựa vào trong lòng ngực của gã (Niên), dùng tay gã nhấp một ngụm nước.
“Cậu cũng uống đi.” Hạ Ninh An ngậm cười, kiêu căng nói.
Kỷ Niên cầm ly nước của mình lên: “Được, tớ cũng uống.”
Không ai ở trong lớp, hai cái máy điều hoà phía trước và sau đều bật ở mức 25°, nhiệt độ thích hợp.
Cơn gió khô nóng thổi tung tấm màn màu xanh thẩm, như tuyết đung đưa ở góc bàn, làm rớt hộp bút trên bàn xuống.
Phanh phanh phanh ——
Hộp bút ở trên mặt đất xoay tròn mấy vòng.
Trình Tu ngồi trên bàn phía sau, thất thần nghĩ chuyện khác.
Anh ta rũ mắt xuống, ánh mắt không biết lúc nào đã rơi vào bàn tay của Hạ Ninh An, tay của Hạ Ninh An thật đẹp, trắng trẻo thon dài, khớp xương hơi lộ ra, là bàn tay của một nghệ sĩ.
Một bên bức màn của cửa sổ mở ra, ánh hoàng hôn chiếu vào, chiếu một nửa lên tay và khuôn mặt của Hạ Ninh An, phảng phất vì gã mà phủ thêm một lớp màu vàng, khung cảnh mông lung mờ ảo, Trình Tu choáng váng, dường như nhìn thấy một đôi tay khác.
Trắng tuyết, thon dài, đầu ngón tay hồng như nụ hoa, một lớp mồ hôi mỏng, áp lên vách tường thô ráp đêm tối, giống như một gốc cây phàn ở góc u ám nở hoa.
Suy nghĩ không thể dừng lại, bắt đầu không khống chế được.
Trình Tu có chút khát nước, câu được câu không nhìn chằm chằm vào tay của Hạ Ninh An, nắm chặt ly nước, uống một miếng nước.
Bình thường anh ta không uống nước ngay dưới tầm mắt mình, nhưng trong lớp có không ít nam sinh thích lấy lòng anh ta, thường xuyên nhất là giúp anh ta trực nhật, lấy nước, đổ rác, ngẫu nhiên có vài lần thật sự không kịp, Trình Tu cũng sẽ uống nước bọn họ róc cho.
Không ai to gan lớn mật đến nổi dám bỏ gì đó vào trong nước của anh ta, bất quá vụ bỏ thuốc Kỷ Vọng vào lần trước làm cho Trình Tu theo bản năng mà sinh ra kháng cự với nước, hôm nay bất tri bất giác lại phá kiêng kị, anh ta có chút bực bội.
Nước dưới bụng ấm áp, lại làm anh ta càng thêm bực bội.
Trời đang nóng, vì sao lại uống nước ấm vào thời tiết này?
Anh ta mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn, đối diện với gió lạnh của điều hoà đập vào mặt, vẫn nóng như cũ, đồng phục bị tẩm một tầng mồ hôi, dính vào sau lưng, anh ta từ cái bàn nhảy xuống, cầm lấy cái điều khiển từ xa, đem nhiệt độ giảm xuống ba độ.
Khi đứng lên, tầm mắt có chút choàng váng, máu chảy sôi trào liên tục trong cơ thể.
Trình Tu đứng không vững, vịn vào cái bàn, cúi đầu xuống, đột nhiên một cổ khô nóng táo bạo tức khắc xông lên, thật khó chịu, muốn đánh nhau, muốn giết sạch tất cả những người làm anh ta khó chịu.
Anh ta thô bạo cởi nút áo trước ngực, miệng lưỡi khô khốc hỏi Kỷ Niên và Hạ Ninh An: “Các cậu có thấy nóng không? Tớ giảm nhiệt độ xuống thấp một chút.”
Không có tiếng đáp lại.
Không phải anh ta chưa từng bị hai người bọn họ phớt lờ, nhưng lúc này đây, Trình Tu lại tức giận hơn bao giờ hết, hận bây giờ không thể đánh Kỷ Niên một cái, hỏi gã có thể nói tiếng nào hay không!
Mặt anh ta lạnh xuống, quay người ——
“A Tu?”
Trong không khí khuếch tán mùi hương tin tức tố ngọt ngào, nhẹ nhàng, trêu chọc lòng người, là tin tức tố của Hạ Ninh An.
Không gian nháy mắt cũng biến thành bầu không khí ái muội ướt át màu hồng, không khí trở nên xao động bất an.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cách mấy dãy ghế, Hạ Ninh An đã ngồi trên đùi Kỷ Niên, hai má ửng hồng, thái dương bị mồ hôi làm ướt đẫm, Trình Tu hoa mắt vươn tay ra, đầu ngón tay phiến hồng, có chút quen thuộc lạ thường, ngón tay xinh đẹp nhỏ dài dùng sức cuộn tròn đặt trên vai của Kỷ Niên.
“…… A Tu, cậu lại đây……” ánh mắt của Hạ Ninh An loé lên, tự mình sa ngã, ghen ghét, phẫn uất, dường như tại thời khắc này đã tìm được chỗ phát tiết.
Gã (An) dựa sát vào người của Kỷ Niên, phảng phất dục vọng như muốn bay lên, mỗi một tế bào trên cơ thể đều phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Ác dục không giới hạn, như con tằm ăn mòn lý trí của gã, những việc làm gã ghen ghét đến điên cuồng kia vào giờ phút này tại phòng học không có một bóng người ngoài trừ ba người bọn họ, tất cả đã bắt đầu bộc phát.
Từ khi ngửi được trong không khí lan tràn mùi hương tin tức tố là của Alpha trong kỳ nhạy cảm, Hạ Ninh An liền rơi vào trạng thái giằng co, lý trí nói với gã, phải nhanh chóng đưa Trình Tu, Kỷ Niên vào phòng cách ly, nhưng dục vọng lại kêu gã làm bộ như cái gì cũng không phát hiện.
Chỉ cần cái gì cũng làm như không có nhận ra, tình hình kế tiếp, là có thể bị gã khống chế ——
Gã là Alpha bị khuyết tật, tin tức tố bẩm sinh đã biến dị, khác với những Alpha mang tin tức tố tràn ngập tính công kích, ngược lại, ở trong thế giới của Alpha, gã cũng chỉ là một Alpha thấp kém nhất.
Hạ Ninh An rất tự ti, lại tuyệt vọng, Trình Tu và Kỷ Niên lại ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành gã, bảo vệ gã như vậy, gã làm sao có thể không sinh ra ý nghĩ không sạch sẽ được…… Nếu quan hệ của ba người bọn họ có thể tiến thêm một bước, vậy trong tương lai, gã có phải không thể làm bạn ở bên cạnh Trình Tu, Kỷ Niên nữa không?
Chiếc hộp Pandora đã mở một cái miệng ra, vào giờ phút này, Hạ Ninh An đưa ra quyết định.
…… Tất cả là do kỳ nhạy cảm.
Là do trong phòng học chỉ có ba người bọn họ.
Gã buông thả bản thân, đắm chìm trong dục vọng bị người khác độc chiếm, trên mặt thầm lặng lộ ra nụ cười, đầu ngón tay truyền đến một loại cảm giác ươn ướt, mở mắt ra, là Trình Tu.
Trình Tu ngồi trên bàn, hốc mắt nổi lên tơ máu hồng hồng, nhiệt tình nắm tay gã, hôn lên và khép lại.
Mùi hương của tin tức tố trong kỳ nhạy cảm càng thêm nồng đậm, hoà quyện vào nhau, lan toả, giống như rượu sau khi lên men, trầm mê, làm bọn họ say đắm.
Vốn là có hứng thú đối với gã (An), nên Kỷ Niên chưa từng nghĩ đến kiềm chế, liền cởi bỏ nút quần áo, hăng hái cúi đầu hôn gã.
Trong không khí chỉ có tin tức tố của Alpha mê hoặc Hạ Ninh An, không có mùi của Omega làm buồn nôn, càng không có ánh mắt không biết điều của những người khác tiến đến quấy rầy.
Nóng.
Thật nóng.
Hạ Ninh An lộ ra một nụ cười bệnh hoạn, thoả mãn lại nuông chiều.
Omega thì sao chứ…… Không có ai, có thể cướp Kỷ Niên đi, không có ai, có thể cướp Trình Tu đi.
Gã không hề kiềm chế chính mình, lợi dụng lúc bên trong lớp không có người, camera cũng không bật lên, cười rộ lên.
……
Ba người ăn ý thân mật với nhau, hoàn toàn mặc kệ những dư luận, tin tức bên ngoài đang đảo lộn.
Tin tức tố tán loạn xen qua khe cửa bay ra ngoài, các giáo viên, các bạn học khác đang dạy và học chịu phải công kích, lập tức nhanh chóng rời đi, có Omega còn nghiêm trọng hơn nên phải vào phòng y tế, tiếp nhận điều trị dị ứng.
Các giáo viên của tổ kỷ luật cùng một số giáo viên khác, toàn bộ vũ trang được hiệu trưởng điều động tới khu dạy học, leo lên lầu 5.
Cửa phòng lớp 1 bị khoá kín mít, cửa sổ cũng khoá, tấm rèm bị kéo xuống, không biết ba Alpha trong kỳ nhạy cảm sao có thể ở chung một phòng.
Trưởng khoa đeo khẩu trang, trong lòng hoảng sợ: “Tôi nhớ kỳ nhạy cảm của hai đồng học Trình Tu và Kỷ Niên là đầu tháng mà! Sao kỳ nhạy cảm tháng này lại đến nữa vậy?”
Kỳ nhạy cảm của các Alpha tất cả đều được ghi chép trong danh sách, gần đến mấy ngày sẽ được các giáo viên từng phút đều chú ý, kịp thời tiêm thuốc ức chế.
Các giáo viên còn lại bối rối: “Đúng vậy, kỳ nhạy cảm ở đầu tháng của Trình Tu và Kỷ Niên đã kết thúc, lúc trước đã được chúng ta tiêm thuốc ức chế rồi.”
“Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào?”
“Này……” Các giáo viên khác cũng không biết trả lời như thế nào, vẫn là giáo viên y tế nói: “Trước tiên đây không phải là điều cần lo lắng, ý thức lãnh thổ của các Alpha rất mạnh, không thể để bọn họ ở chung một phòng, chúng ta phải nghĩ biện pháp mở cửa ra! Nếu không bọn họ sẽ bị thương!”
“Người của bộ phận vũ trang đã đến chưa?”
“Đến rồi, thầy Dương, chúng ta đã chuẩn bị phá cửa sổ.”
Sắc mặt của một đám giáo viên có vẻ nghiêm túc, cảm nhận được mùi hương của ba người dung hợp với nhau, từ khe hở của cửa sổ truyền ra, sắc mắt đều trở khó coi, cũng có chút nghi hoặc trong lòng.
Biết là ba người này có quan hệ tốt, nhưng không cần thiết tới nổi tại loại thời điểm này còn dính thành một khối với nhau đi?
Kỳ nhạy cảm của các Alpha sẽ công kích lẫn nhau, vậy sao trong phòng học này lại có thể yên tĩnh đến thế, chẳng lẽ quan hệ của ba người bọn họ tốt đến như vậy, liền trong kỳ nhạy cảm đều có thể khống chế?
Dương Bình đứng đằng trước, mí mắt giật giật có phần bất an không thể tả.
Ông ấy nớ lỏng cà vạt trước ngực, kiệt sức giữ vẫn bình tĩnh mà thở ra một hơi.
Các giáo viên tổ vũ trang lấy dụng cụ ra, ông ấy nghiêm túc nhìn: “Mau phá cửa đi, học sinh của chúng ta còn ở bên trong, nếu không xử lý kịp thời sẽ xảy ra va chạm, chúng ta sẽ không có trả công đạo lại cho các phụ huynh.”
“Tốt!”
Máy khoan điện đã chuẩn bị xong, hiệu trưởng cùng các giáo viên sôi nổi lùi về phía sau.
Dương Bình cũng lui mấy bước về phía sau, tại thời khắc này nổi bất an khó hiểu trong lòng trỗi dậy lớn hơn, ông ấy không xê dịch nhìn chằm chầm vào chuyển động của máy khoan điện, trước khi máy khoan điện sắp đụng đến khoá cửa, một tiếng hô to đột nhiên truyền đến ——
“Đợi đã!!!”
Mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên, tim của Dương Bình đập thình thịch, cực kỳ ngạc nhiên, tầm mắt ông ấy tối sầm, một đốm sáng trắng đen lập loè.
Ông ấy xoay người, định mắng các giáo viên không biết nặng nhẹ nhanh chậm này, đã thấy sắc mặt của nhóm lãnh đạo trắng bệch, tiếp theo điện thoại nhanh chóng được gọi đến, biểu tình trên mặt của nhóm lãnh đạo trở nên hoảng sợ hít thở không thông, giống như đã thấy tận thế vậy ——
“Đừng nhúc nhích! Ai cũng không được nhúc nhích! Mọi người tản ra —— tất cả tản ra —— ngoại trừ giáo viên y tế và giáo viên tổ vũ trang —— mọi người tản ra ——!!!”
Mặt trời hôm nay lên rất cao, mười phần là nắng nóng.
Học sinh lớp 1 đều là con cái nhà giàu, giáo viên thể dục không dám để cho các vị thiếu gia tiểu thư này những bài tập quá khó, chỉ yêu cầu bọn họ chạy chậm hai vòng để khởi động, sau khi chạy xong là có thể hoạt động tự do.
Ba người Tu ca quyết định cùng chơi với nhau, mấy người trong lớp thích chơi thể thao ở xa xa vẫy tay với anh ta, hỏi: “Tu ca, tới chơi bóng rổ cùng bọn tôi không?”
Bên ngoài sân bóng rổ không có người, vắng vẻ trống trơn.
Trình Tu nhìn khắp sân, còn chưa đáp lại, Hạ Ninh An đã tức giận nói: “Chơi bóng rổ cái gì, không chê bị phơi cháy đen à?”
“Alpha như chúng ta thì sợ phơi nắng gì chứ”, mấy tên Alpha kia không biết ngại ngùng cười lên, xoay bóng rổ trên đầu ngón tay, “Chỉ có Omega mới sợ phơi nắng.”
Nói xong rồi bọn họ hất cằm lên, ý bảo Hạ Ninh An nhìn về phía có bóng râm dưới sân.
Mấy Omega đang ngồi nghỉ ở đó, thân hình mỏng manh, nước da trắng nõn, dễ chọc cho người nhìn nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc. Hình như đã nhận ra có người nhìn tới, mấy Omega kia cẩn thận nhìn qua, nét mặt mềm mại nhu hoà, nhìn từ trên xuống dưới đều mang một vẻ yếu ớt, quyến rũ.
——Cùng với bộ dáng của Alpha hoàn toàn bất đồng.
Chớp mắt trên mặt của Hạ Ninh An hiện lên tia chán ghét, một ngọn lửa khó hiểu trong lòng gã đằng đằng nổi lên, mặt lạnh xuống, không nói lời nào đi về hướng khu dạy học, mấy tên Alpha không nghĩ rằng sắc mặt của gã lại thay đổi nhanh như vậy, cũng không thể hiểu được.
“Tâm trạng của Ninh An gần đây không tốt lắm, tôi không muốn chơi, các cậu đi chơi đi.” Trình Tu lên tiếng hoà giải.
Mấy nam sinh kia cũng cho anh ta chút mặt mũi: “Ừ được, vậy bọn tôi đi đây Tu ca.”
Một trận phong ba bão tố đã biến mất trong âm thầm.
Kỷ Niên nãy giờ đứng ngoài quan sát mới đi đến bên cạnh Hạ Ninh An, giọng nói dịu dàng an ủi gã: “Ninh An, cậu với những Omega yếu ớt kia không giống nhau, tớ với A Tu vẫn là thích cậu hơn.”
“Tớ mới không thèm quản các cậu thích gì”, Hạ Ninh An nắm chặt tay, bực bội nói: “Các cậu yêu ai thích ai thì thích đi, tớ mới không quan tâm.”
“Cậu đó, sao lại nói chuyện như trẻ con vậy nè.” Kỷ Niên bất đắc dĩ nháy mắt với Trình Tu, ra hiệu cho anh ta để anh ta cũng cùng dỗ dành Hạ Ninh An.
Trình Tu cau mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt như có như không của Hạ Ninh An hướng về đây, vẫn là mở miệng bày tỏ: “Tớ cũng giống A Niên, tớ thích cậu hơn.”
Hai người bạn của mình đều đứng ở bên cạnh gã, lửa giận trong lòng Hạ Ninh An tiêu tán không ít, gã miễn cưỡng ‘ồ’ lên một tiếng, tốc độ đi của gã chậm lại, kéo Trình Tu và Kỷ Niên rời khỏi sân thể dục.
Trên thực tế, Hạ Ninh An cũng không biết mình tại sao lại tức giận, gã chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào mà đã cảm thấy chán ghét Omega, ghét sự nhu nhược yếu đuối của bọn họ, ghét ánh mắt bọn họ ngượng ngùng của họ, ghét nhất là mọi hành động thu hút người khác chú ý mình của họ.
Ý thức ở chỗ sâu nhất trong tiềm thức của gã nói cho gã biết là gã đang ghen tị.
Ghen tị thân phận quang minh chính đại của những Omega đó, ghen ghét Kỷ Niên và Trình Tu sớm muộn gì cũng tìm Omega thuộc về mình, ghen tị cho dù gã có thân thiết với Trình Tu và Kỷ Niên như thế nào, trong mắt người ngoài thì bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Cái thân phận Alpha này giống như có một khoảng cách, hoàn toàn tạo ra một khoảng trống lớn giữa gã với Trình Tu và Kỷ Niên.
Cho dù hiện giờ thân cận như thế nào thì trong tương lai, Trình Tu và Kỷ Niên cũng sẽ có Omega thuộc về bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Hạ Ninh An cảm thấy có chút chán nản, cho đến khi trở về lớp, cũng chẳng có hứng thú để nói chuyện.
“Uống nước không?” Gã bước vào lớp liền nằm bò lên bàn, rũ mắt, giống như mèo nhỏ đang phát cáu, khi xem tiểu thuyết, Kỷ Niên thích nhất chính là tính cách kiêu ngạo của Hạ Ninh An, lúc này thấy thế, nhịn không được tiến lại gần dò hỏi.
“Không uống.” Hạ Ninh An rầu rĩ xoay đầu, quay cái ót về phía Kỷ Niên.
Trong lòng Kỷ Niên ngứa ngáy, để tay nửa đặt lên vai của Hạ Ninh An, đổ nước trong bình giữ nhiệt vào trong ly cho nguội, rồi dỗ dành để Hạ Ninh An uống một ngụm: “Tớ đã để nó nguội rồi, Ninh An, uống một ngụm giải khát đi.”
Lại là giọng điệu dỗ dành nhẹ nhàng tình cảm, Hạ Ninh An được Kỷ Niên dỗ dành đến không hay biết lúc nào đã dựa vào trong lòng ngực của gã (Niên), dùng tay gã nhấp một ngụm nước.
“Cậu cũng uống đi.” Hạ Ninh An ngậm cười, kiêu căng nói.
Kỷ Niên cầm ly nước của mình lên: “Được, tớ cũng uống.”
Không ai ở trong lớp, hai cái máy điều hoà phía trước và sau đều bật ở mức 25°, nhiệt độ thích hợp.
Cơn gió khô nóng thổi tung tấm màn màu xanh thẩm, như tuyết đung đưa ở góc bàn, làm rớt hộp bút trên bàn xuống.
Phanh phanh phanh ——
Hộp bút ở trên mặt đất xoay tròn mấy vòng.
Trình Tu ngồi trên bàn phía sau, thất thần nghĩ chuyện khác.
Anh ta rũ mắt xuống, ánh mắt không biết lúc nào đã rơi vào bàn tay của Hạ Ninh An, tay của Hạ Ninh An thật đẹp, trắng trẻo thon dài, khớp xương hơi lộ ra, là bàn tay của một nghệ sĩ.
Một bên bức màn của cửa sổ mở ra, ánh hoàng hôn chiếu vào, chiếu một nửa lên tay và khuôn mặt của Hạ Ninh An, phảng phất vì gã mà phủ thêm một lớp màu vàng, khung cảnh mông lung mờ ảo, Trình Tu choáng váng, dường như nhìn thấy một đôi tay khác.
Trắng tuyết, thon dài, đầu ngón tay hồng như nụ hoa, một lớp mồ hôi mỏng, áp lên vách tường thô ráp đêm tối, giống như một gốc cây phàn ở góc u ám nở hoa.
Suy nghĩ không thể dừng lại, bắt đầu không khống chế được.
Trình Tu có chút khát nước, câu được câu không nhìn chằm chằm vào tay của Hạ Ninh An, nắm chặt ly nước, uống một miếng nước.
Bình thường anh ta không uống nước ngay dưới tầm mắt mình, nhưng trong lớp có không ít nam sinh thích lấy lòng anh ta, thường xuyên nhất là giúp anh ta trực nhật, lấy nước, đổ rác, ngẫu nhiên có vài lần thật sự không kịp, Trình Tu cũng sẽ uống nước bọn họ róc cho.
Không ai to gan lớn mật đến nổi dám bỏ gì đó vào trong nước của anh ta, bất quá vụ bỏ thuốc Kỷ Vọng vào lần trước làm cho Trình Tu theo bản năng mà sinh ra kháng cự với nước, hôm nay bất tri bất giác lại phá kiêng kị, anh ta có chút bực bội.
Nước dưới bụng ấm áp, lại làm anh ta càng thêm bực bội.
Trời đang nóng, vì sao lại uống nước ấm vào thời tiết này?
Anh ta mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn, đối diện với gió lạnh của điều hoà đập vào mặt, vẫn nóng như cũ, đồng phục bị tẩm một tầng mồ hôi, dính vào sau lưng, anh ta từ cái bàn nhảy xuống, cầm lấy cái điều khiển từ xa, đem nhiệt độ giảm xuống ba độ.
Khi đứng lên, tầm mắt có chút choàng váng, máu chảy sôi trào liên tục trong cơ thể.
Trình Tu đứng không vững, vịn vào cái bàn, cúi đầu xuống, đột nhiên một cổ khô nóng táo bạo tức khắc xông lên, thật khó chịu, muốn đánh nhau, muốn giết sạch tất cả những người làm anh ta khó chịu.
Anh ta thô bạo cởi nút áo trước ngực, miệng lưỡi khô khốc hỏi Kỷ Niên và Hạ Ninh An: “Các cậu có thấy nóng không? Tớ giảm nhiệt độ xuống thấp một chút.”
Không có tiếng đáp lại.
Không phải anh ta chưa từng bị hai người bọn họ phớt lờ, nhưng lúc này đây, Trình Tu lại tức giận hơn bao giờ hết, hận bây giờ không thể đánh Kỷ Niên một cái, hỏi gã có thể nói tiếng nào hay không!
Mặt anh ta lạnh xuống, quay người ——
“A Tu?”
Trong không khí khuếch tán mùi hương tin tức tố ngọt ngào, nhẹ nhàng, trêu chọc lòng người, là tin tức tố của Hạ Ninh An.
Không gian nháy mắt cũng biến thành bầu không khí ái muội ướt át màu hồng, không khí trở nên xao động bất an.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cách mấy dãy ghế, Hạ Ninh An đã ngồi trên đùi Kỷ Niên, hai má ửng hồng, thái dương bị mồ hôi làm ướt đẫm, Trình Tu hoa mắt vươn tay ra, đầu ngón tay phiến hồng, có chút quen thuộc lạ thường, ngón tay xinh đẹp nhỏ dài dùng sức cuộn tròn đặt trên vai của Kỷ Niên.
“…… A Tu, cậu lại đây……” ánh mắt của Hạ Ninh An loé lên, tự mình sa ngã, ghen ghét, phẫn uất, dường như tại thời khắc này đã tìm được chỗ phát tiết.
Gã (An) dựa sát vào người của Kỷ Niên, phảng phất dục vọng như muốn bay lên, mỗi một tế bào trên cơ thể đều phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Ác dục không giới hạn, như con tằm ăn mòn lý trí của gã, những việc làm gã ghen ghét đến điên cuồng kia vào giờ phút này tại phòng học không có một bóng người ngoài trừ ba người bọn họ, tất cả đã bắt đầu bộc phát.
Từ khi ngửi được trong không khí lan tràn mùi hương tin tức tố là của Alpha trong kỳ nhạy cảm, Hạ Ninh An liền rơi vào trạng thái giằng co, lý trí nói với gã, phải nhanh chóng đưa Trình Tu, Kỷ Niên vào phòng cách ly, nhưng dục vọng lại kêu gã làm bộ như cái gì cũng không phát hiện.
Chỉ cần cái gì cũng làm như không có nhận ra, tình hình kế tiếp, là có thể bị gã khống chế ——
Gã là Alpha bị khuyết tật, tin tức tố bẩm sinh đã biến dị, khác với những Alpha mang tin tức tố tràn ngập tính công kích, ngược lại, ở trong thế giới của Alpha, gã cũng chỉ là một Alpha thấp kém nhất.
Hạ Ninh An rất tự ti, lại tuyệt vọng, Trình Tu và Kỷ Niên lại ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành gã, bảo vệ gã như vậy, gã làm sao có thể không sinh ra ý nghĩ không sạch sẽ được…… Nếu quan hệ của ba người bọn họ có thể tiến thêm một bước, vậy trong tương lai, gã có phải không thể làm bạn ở bên cạnh Trình Tu, Kỷ Niên nữa không?
Chiếc hộp Pandora đã mở một cái miệng ra, vào giờ phút này, Hạ Ninh An đưa ra quyết định.
…… Tất cả là do kỳ nhạy cảm.
Là do trong phòng học chỉ có ba người bọn họ.
Gã buông thả bản thân, đắm chìm trong dục vọng bị người khác độc chiếm, trên mặt thầm lặng lộ ra nụ cười, đầu ngón tay truyền đến một loại cảm giác ươn ướt, mở mắt ra, là Trình Tu.
Trình Tu ngồi trên bàn, hốc mắt nổi lên tơ máu hồng hồng, nhiệt tình nắm tay gã, hôn lên và khép lại.
Mùi hương của tin tức tố trong kỳ nhạy cảm càng thêm nồng đậm, hoà quyện vào nhau, lan toả, giống như rượu sau khi lên men, trầm mê, làm bọn họ say đắm.
Vốn là có hứng thú đối với gã (An), nên Kỷ Niên chưa từng nghĩ đến kiềm chế, liền cởi bỏ nút quần áo, hăng hái cúi đầu hôn gã.
Trong không khí chỉ có tin tức tố của Alpha mê hoặc Hạ Ninh An, không có mùi của Omega làm buồn nôn, càng không có ánh mắt không biết điều của những người khác tiến đến quấy rầy.
Nóng.
Thật nóng.
Hạ Ninh An lộ ra một nụ cười bệnh hoạn, thoả mãn lại nuông chiều.
Omega thì sao chứ…… Không có ai, có thể cướp Kỷ Niên đi, không có ai, có thể cướp Trình Tu đi.
Gã không hề kiềm chế chính mình, lợi dụng lúc bên trong lớp không có người, camera cũng không bật lên, cười rộ lên.
……
Ba người ăn ý thân mật với nhau, hoàn toàn mặc kệ những dư luận, tin tức bên ngoài đang đảo lộn.
Tin tức tố tán loạn xen qua khe cửa bay ra ngoài, các giáo viên, các bạn học khác đang dạy và học chịu phải công kích, lập tức nhanh chóng rời đi, có Omega còn nghiêm trọng hơn nên phải vào phòng y tế, tiếp nhận điều trị dị ứng.
Các giáo viên của tổ kỷ luật cùng một số giáo viên khác, toàn bộ vũ trang được hiệu trưởng điều động tới khu dạy học, leo lên lầu 5.
Cửa phòng lớp 1 bị khoá kín mít, cửa sổ cũng khoá, tấm rèm bị kéo xuống, không biết ba Alpha trong kỳ nhạy cảm sao có thể ở chung một phòng.
Trưởng khoa đeo khẩu trang, trong lòng hoảng sợ: “Tôi nhớ kỳ nhạy cảm của hai đồng học Trình Tu và Kỷ Niên là đầu tháng mà! Sao kỳ nhạy cảm tháng này lại đến nữa vậy?”
Kỳ nhạy cảm của các Alpha tất cả đều được ghi chép trong danh sách, gần đến mấy ngày sẽ được các giáo viên từng phút đều chú ý, kịp thời tiêm thuốc ức chế.
Các giáo viên còn lại bối rối: “Đúng vậy, kỳ nhạy cảm ở đầu tháng của Trình Tu và Kỷ Niên đã kết thúc, lúc trước đã được chúng ta tiêm thuốc ức chế rồi.”
“Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào?”
“Này……” Các giáo viên khác cũng không biết trả lời như thế nào, vẫn là giáo viên y tế nói: “Trước tiên đây không phải là điều cần lo lắng, ý thức lãnh thổ của các Alpha rất mạnh, không thể để bọn họ ở chung một phòng, chúng ta phải nghĩ biện pháp mở cửa ra! Nếu không bọn họ sẽ bị thương!”
“Người của bộ phận vũ trang đã đến chưa?”
“Đến rồi, thầy Dương, chúng ta đã chuẩn bị phá cửa sổ.”
Sắc mặt của một đám giáo viên có vẻ nghiêm túc, cảm nhận được mùi hương của ba người dung hợp với nhau, từ khe hở của cửa sổ truyền ra, sắc mắt đều trở khó coi, cũng có chút nghi hoặc trong lòng.
Biết là ba người này có quan hệ tốt, nhưng không cần thiết tới nổi tại loại thời điểm này còn dính thành một khối với nhau đi?
Kỳ nhạy cảm của các Alpha sẽ công kích lẫn nhau, vậy sao trong phòng học này lại có thể yên tĩnh đến thế, chẳng lẽ quan hệ của ba người bọn họ tốt đến như vậy, liền trong kỳ nhạy cảm đều có thể khống chế?
Dương Bình đứng đằng trước, mí mắt giật giật có phần bất an không thể tả.
Ông ấy nớ lỏng cà vạt trước ngực, kiệt sức giữ vẫn bình tĩnh mà thở ra một hơi.
Các giáo viên tổ vũ trang lấy dụng cụ ra, ông ấy nghiêm túc nhìn: “Mau phá cửa đi, học sinh của chúng ta còn ở bên trong, nếu không xử lý kịp thời sẽ xảy ra va chạm, chúng ta sẽ không có trả công đạo lại cho các phụ huynh.”
“Tốt!”
Máy khoan điện đã chuẩn bị xong, hiệu trưởng cùng các giáo viên sôi nổi lùi về phía sau.
Dương Bình cũng lui mấy bước về phía sau, tại thời khắc này nổi bất an khó hiểu trong lòng trỗi dậy lớn hơn, ông ấy không xê dịch nhìn chằm chầm vào chuyển động của máy khoan điện, trước khi máy khoan điện sắp đụng đến khoá cửa, một tiếng hô to đột nhiên truyền đến ——
“Đợi đã!!!”
Mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên, tim của Dương Bình đập thình thịch, cực kỳ ngạc nhiên, tầm mắt ông ấy tối sầm, một đốm sáng trắng đen lập loè.
Ông ấy xoay người, định mắng các giáo viên không biết nặng nhẹ nhanh chậm này, đã thấy sắc mặt của nhóm lãnh đạo trắng bệch, tiếp theo điện thoại nhanh chóng được gọi đến, biểu tình trên mặt của nhóm lãnh đạo trở nên hoảng sợ hít thở không thông, giống như đã thấy tận thế vậy ——
“Đừng nhúc nhích! Ai cũng không được nhúc nhích! Mọi người tản ra —— tất cả tản ra —— ngoại trừ giáo viên y tế và giáo viên tổ vũ trang —— mọi người tản ra ——!!!”