Chương 3
Một màn trước mắt mỹ lệ lại kì dị, quả thực làm cho người ta hoài nghi nhân sinh. Lạc Hàm là người theo chủ nghĩa mê cái đẹp, nên nàng áp nỗi sợ xuống tận đáy nồi, chậm rãi tới gần Lăng Thanh Tiêu, cẩn thận vén lọn tóc dài.
Sắc thanh trần bất nhiễm (*), cùng bạch nguyệt tương hòa. Nàng cho rằng đại ma vương hủy thiên diệt địa sẽ là tên hung thần ác sát, ít nhất cũng mang hình tượng ma khí trùng thiên (*). Biết đâu ai ngờ, lại là bộ dáng tiên nhân mỹ lệ thanh lãnh.
(*) một mảy bụi không nhiễm, tinh khiết, trong sạch, không vướng nhiễm một điều xấu xa nào.
(*) tận trời
Lạc Hàm nhìn diện mạo khó gặp của đại phản diện, bỗng nhớ tới giả thiết trong sách.
Tiên tộc lấy tu luyện hóa nhân dạng làm vi tôn (*), hóa thành nguyên hình đồng nghĩa trọng thương bất dũ (*), hiện tại Lăng Thanh Tiêu bán thân hóa long vĩ, thấy được lúc này linh lực hắn không cách nào bảo trì nhân dạng. Nói cách khác, đây là thời khắc suy yếu khó có thể gặp của hắn.
(*) tôn chỉ, được coi trọng
(*) không khỏi, không lành lại
Trước khi đi, Bồ Đề căn dặn, ngăn Lăng Thanh Tiêu.
Chỉ cần nhân lúc này sấn tới cho hắn thăng luôn, hết thảy đều chấm dứt.
Lạc Hàm nhìn đăm đăm mặt hắn, lập tức xóa bay biến suy nghĩ này ra khỏi đầu. Mặc dù mỹ nam tàn ác nhưng cũng có nỗi khổ riêng, nàng sao có thể thương tổn mỹ nhân cho được?
Mê sắc như nàng thì liêm sỉ là thứ gì, Lạc Hàm lập tức vén tay áo, muốn thử đem Lăng Thanh Tiêu lôi đến nơi bằng phẳng hơn. Nàng vận hết cơ lôi bả vai hắn đi, bất động toàn tập, thôi bỏ đi mà làm người, quyết định phân phối lại, đổi qua vận chuyển từ đuôi hắn đi.
Nàng vừa xuyên qua, trên người vẫn ăn bận quần áo hiện đại, y phục hiện tại là các vị lão tổ tại kết giới liên thủ làm cho nàng. Lúc đấy chỉ thấy Bồ Đề nắm lấy vài mảnh lá cây từ thân, Huyền Quy lấy ra mấy viên trân châu từ Đông Hải, các vị lão tổ từng người xoa xoa nhéo nhéo, ra thành quả là bộ y phục này đây. Lạc Hàm cảm thấy y phục chỉ tạm thời chắp vá thành hình, không ngờ được, hiện tại té ngã do kéo hắn, y phục lại mảy may không tì vết.
Chất lượng cũng tốt ghê. Lạc Hàm một bên nghĩ, một bên kéo đuôi rồng của Lăng Thanh Tiêu, chạy đến trước dọn dẹp qua, dùng hết sức bình sinh (*) kéo chóp đuôi hắn nâng lên một đoạn ngắn, bỗng thấy ngân dực vĩ (*) hoa lệ chuyển động.
(*) trong đời mình, suốt cả cuộc đời
(*) cánh đuôi màu bạc
Theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện Lăng Thanh Tiêu không biết đã tỉnh lại từ bao giờ. Nhìn đến long vĩ bị nàng ôm, sắc mặt lạnh căm, nơi Lạc Hàm tiếp xúc bỗng kết ra băng.
Nàng bị hàn khí kích thích một chút, buông tay theo bản năng, long vĩ vốn chồng chất vết thương bị thả bụp trên mặt đất. Đến nàng nghe còn thấy đau giùm, lập tức thu hồi tay, giấu ở sau lưng vô tội, nói: "Ta cũng không cố ý. Do ngươi đột nhiên nhả băng ra."
Lăng Thanh Tiêu muốn giết người đến nơi rồi, sắc mặt thối vô cùng, long vĩ đột nhiên tản ra ngân quang li ti, nhanh chóng ngưng tụ thành đôi chân. Lạc Hàm chứng kiến một màn vừa rồi, yên lặng cảm khái mình vừa dạo qua Quỷ môn quan, nếu vừa rồi nàng đối Lăng Thanh Tiêu động sát tâm, thì lúc này dưới mặt đất nhớ chừa một chỗ cho nàng nằm với.
Lăng Thanh Tiêu thân hình khẽ nhúc nhích, từ trên mặt đất gắng gượng ngồi dậy. Lạc Hàm nhìn, dè dặt: "Cần ta đỡ ngươi không?"
"Không cần."
Khẩu ngữ (*) hắn thanh lãnh, tựa băng toái ngọc (*). Lạc Hàm thu hồi tay, yên lặng cảm thán âm tuyến thần tiên gì đây.
(*) tiếng nói
(*) băng ngọc nát
Ở hoàn cảnh chật vật không phải ai cũng nguyện ý tiếp nhận tương trợ từ người khác, đôi khi tương kính (*) còn trọng yếu (*) hơn so với thiện lương. Huống chi.. Cách đây không lâu vị thí chủ này còn chĩa kiếm muốn xiên chết ta, ngươi cho rằng bần tăng không ghi thù sao?
(*) tôn trọng
(*) quan trọng
Nhiều vị lão tổ hợp lực đế tạo (*) thông đạo thời không đều bị hắn đập cho nát tươm, để nàng lưu lạc đến bây giờ, đừng quên hắn góp công lao cực lớn như nào.
(*) sáng lập
Nhờ động tác của Lăng Thanh Tiêu, miệng vết thương trên người hắn lại bắt đầu bị xé toạc, đổ máu. Theo đầu ngón tay thon dài, uyển duyên (*) uốn lượn thấm vào đất đai.
(*) ngoằn ngoèo, quanh co, uốn khúc
Lạc Hàm thật sự không đành lòng nhìn, thấp giọng khuyên: "Ngươi cẩn thận chút. Thương nặng đến vậy, tội gì tự ngược mình?"
Lăng Thanh Tiêu môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Hắn nhìn Lạc Hàm, ánh mắt băng lãnh: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Vì sao lại liên tiếp chú ý hắn? Vừa rồi mất sức bất tỉnh, nhưng thần thức thanh tỉnh, nhất cử nhất động tại ngoại giới hắn vẫn luôn nhận rõ.
Không nhân cơ hội mà hạ thủ như hắn đã tưởng, nàng ta có ý đồ kéo hắn đi. Nhiều năm tự trì thanh lãnh (*), hiện giờ Lăng Thanh Tiêu thật sự khó hiểu, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
(*) sống khép kín không màng, tự kiềm chế lãnh đạm
Kết quả còn chưa hết, đảm đại bao thiên (*), dám chạm vào đuôi hắn.
(*) to gan lớn mật
Một ngàn năm đến nay, trừ bỏ mới sinh ra còn quấn tã, khoảng thời gian còn lại Lăng Thanh Tiêu không cùng bất cứ một ai tiếp xúc tứ chi. Bởi vì bẩm sinh tính tình lãnh đạm, ngày càng chán ghét tiếp xúc cùng người khác, từ tinh thần lẫn thể xác.
Thời điểm nàng đụng đuôi hắn, xúc cảm ấm áp cùng mềm mại truyền đến. Là thể nghiệm (*) chưa có từ trước tới nay, Lăng Thanh Tiêu thất thần trong nháy mắt. Chờ hắn định thần, lập tức không chút do dự thoát ra.
(*) qua kinh nghiệm, qua thực tiễn mà nhận xét
Kỳ thực Lăng Thanh Tiêu có thể dùng long vĩ quét tên mạo phạm mình văng đi, long tộc được thiên vị, ưu ái ban thần thông, mỗi bộ vị (*) thân thể đều là bảo vật. Bì phu (*) bản thân chính là pháp bảo đao thương bất nhập, long vĩ mang lực đủ để phá sơn liệt địa (*).
(*) vị trí một bộ phận
(*) làn da
(*) phá núi nứt đất
Bởi Lạc Hàm không có tu vi, mặc dù hắn chỉ đảo nhẹ qua, chỉ sợ nàng cũng chết bất đắc kỳ tử. Hắn cuối cùng nhịn được, chịu đựng kinh mạch đau nhức điều động linh lực, khiến Lạc Hàm buông tay.
Nàng tặc lưỡi thầm trong lòng, nhìn nết ngươi kìa, thứ không hiểu phong tình, giữ không được nữ chính, vừa lòng ta lắm.
Hiện tại Lạc Hàm xác định tên nam phụ này, mang số không ai chứa nổi rồi. Nghĩ đến nghiệp lớn cứu thương sinh, chỉ có thể nhẫn nại, cùng Lăng Thanh Tiêu ôn nhu: "Ta nói rồi, ta tới là để cứu ngươi. Đá nơi đây sắc nhọn, ngươi có thương tích trong người, ta giúp ngươi đến nơi quang đãng hơn tĩnh dưỡng. Nếu tỉnh rồi, có đứng lên đi được không? Tốt nhất nên chuyển qua chỗ khác đi."
Thật nực cười, nàng ta rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả thường thức (*) cơ bản nhất cũng không rõ. Cảm thấy đá vụn gây thương tích đến rồng sao?
(*) điều hiểu biết phổ thông
Quả thật làm trò cười cho thiên hạ, Tiên tộc cùng cảnh giới dùng pháp khí xuất một kích toàn lực, cũng chỉ vẽ một đường mờ nhạt tại thân hắn. Thương tích trên người bây giờ, đều do Thiên lôi lưu lại.
Lạc Hàm thấy Lăng Thanh Tiêu trầm ngâm, liền cho rằng hắn nguyện ý. Nàng thử vươn tay tới đỡ mỹ nhân, thấy không, hắn vẫn tránh tay nàng đi như cũ, dùng kiếm chính mình chống tự đứng lên.
Thế thôi, Lạc Hàm yên lặng thu hồi tay. Lăng Thanh Tiêu thật sự là không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác, nàng từng chọn theo tâm lý học một thời gian, biết được nếu thời thơ ấu không cùng phụ mẫu tiếp xúc thân mật, sau khi lớn lên tiểu hài tử sẽ gặp khó khăn trong việc thành lập quan hệ giữa người với người, về mặt tâm lí cũng càng dễ xuất hiện một ít vẫn đề.
Đương nhiên đây là dành cho phàm nhân, có lẽ thần tiên đều như bọn họ thanh cao lãnh đạm, không để tâm đến phàm trần đâu.
Sau khi Lăng Thanh Tiêu đứng lên, không biết dùng cách nào phân biệt phương hướng, tiến về một đường. Năm điểm tấn công có sức chiến đấu ngang ngửa cọng bún như nàng không dám tụt lại, chạy nhanh theo sau Lăng Thanh Tiêu.
Nàng cách không xa cũng không gần mà đi theo, duy trì khoảng cách không quá thân cận vừa tránh hắn bài xích, cũng tránh mình bị đẩy ra ngoài. Hai người một trước một sau, không giao tiếp. Nàng nhàm chán, nhịn không được liếc hắn một cái, mà thôi, để liếc nhiều cái đi.
Nói không phải điêu, dẹp cốt truyện sang một bên không đề cập đến, diện mạo Lăng Thanh Tiêu thật sự là cực phẩm tiên gian. Mặc dù lúc này hắn đang thụ thương, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ sáng lòe con mắt.
Nguyệt hạ tiên nhân (*), thanh lãnh xuất trần.
(*) Tiên nhân dưới ánh trăng
Hắn không cần vầng sáng, chính hắn đã là hào quang.
Không biết nam chính rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì, mới khiến cho sắc đẹp của Lăng Thanh Tiêu không phát huy tác dụng với nữ chính, mù quáng mê mẩn theo nam chính.
Lăng Thanh Tiêu tìm được một nơi tạm thời an toàn nghỉ chân. Trên người hắn thương tích do lôi kiếp còn chưa lành, nơi Long đan bị đào ra đau co thắt lại, mỗi một bước đi đều như dày vò, xác thực hắn cần nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lạc Hàm thấy hắn dừng lại, lập tức quen nẻo đường tiến lại gần. Hiện tại nàng khắc sâu trong tiềm thức về độ nguy hiểm của Tu chân giới, mang tiếng Thiên Đạo nhưng giờ nàng vẫn chỉ là phàm nhân có sức chiến đấu bằng cọng bún thôi, tuyệt không dám bại lộ ở bên ngoài. Bất kể Lăng Thanh Tiêu có nguyện ý hay không thì tại thâm uyên này, Lạc Hàm sẽ bám dính hắn cọ tí điểm kinh nghiệm.
Hiện giờ đến thở dốc Lăng Thanh Tiêu cũng thấy thống khổ, thật sự không có sức vứt nàng ta ra xa. Hắn ngồi ở một bên điều dưỡng khí tức, Lạc Hàm ôm đầu gối ngồi cách đó không xa nhìn hắn.
Lăng Thanh Tiêu thoạt nhìn thật sự rất khó chịu, nàng thở dài, đúng thôi, bị chủ mẫu buộc tự đào nội đan chính mình ra, ăn trọn năm mươi đạo Thiên lôi, lúc sau lại không có bất cứ phòng vệ nào bị quẳng xuống vực sâu vạn trượng. Còn thở đến giờ cũng được các cụ gánh còng đốt sống lưng chứ chả đùa.
Nghĩ đến trước khi rời đi, Bồ Đề vội đưa cho nàng mặt dây chuyền chạm khắc hình lá cây, dặn đây là trữ vật không gian, bên trong chứa mấy đạo cụ bảo mệnh, thời khắc nguy cấp có thể lôi ra dùng. Lạc Hàm nghĩ có lẽ Bồ Đề sợ nàng chết nhất, nếu có tặng, chắc hẳn thuốc trị thương chiếm hơn nửa đi.
Nàng túm mặt dây từ trong cổ ra, tinh oánh dịch thấu (*), đường vân rành mạch, tựa như phiến lá sống động vô cùng. Lạc Hàm mân mê hồi lâu, tuyệt vọng hết sức, nàng không mở ra được.
(*) trong suốt lấp lánh
Trữ vật không gian cần linh lực để mở, nàng không tu luyện, lấy đâu ra linh khí?
Lăng Thanh Tiêu phát hiện động tác của nàng, hờ hững nhìn. Thấy tầm mắt hắn, Lạc Hàm có chút ngượng nghịu, nàng lay sợi dây lá Bồ Đề trước hắn, nói: "Đây là trữ vật không gian trưởng bối đưa ta, nhưng ta không mở ra. Ngươi có thể giúp ta không?"
Ồn ào, Lăng Thanh Tiêu không để tâm đến, nhắm mắt lại. Lạc Hàm đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện cảm ứng từ một mảnh lá cây.
Tâm niệm vừa động, lập tức tiến vào thế giới bên trong lá Bồ Đề. Tại đây chứa rất nhiều chai lọ vại bình, nàng không dám lấy bừa, rút nắp bình, cẩn thận cảm nhận khí tức bên trong.
Thiên Đạo, cảm ứng vạn vật đã là thiên bẩm.
Nàng vội xác nhận trữ vật không gian, nhất thời không ai trò chuyện, không gian lâm vào tĩnh lặng. Lăng Thanh Tiêu thử dùng linh khí tu bổ lại nội tạng bị hao tổn, một luồng đau đớn kịch liệt lan đến toàn thân. Đau đớn ở mức độ này không phải không chịu được, Lăng Thanh Tiêu nhất thời không thể nghĩ ra, vì cái gì muốn hắn phải nhẫn nhịn.
Phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, sư muội, tại thời khắc mấu chốt toàn bộ đều ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn từng liều mạng tu luyện, buộc chính mình làm mọi thứ thật hoàn mỹ, đổi lấy tán dương từ phụ mẫu. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu, trong thâm tâm bọn họ, hắn là thứ không được hoan nghênh, thứ không đáng được tồn tại.
Vĩnh viễn thấp kém so với Lăng Trọng Dục, không có thứ gọi là chân chính tán thành. Nếu thế, hắn kiên trì có ý nghĩa gì, lúc này chịu đựng thống khổ chữa trị, có ý nghĩa gì không?
Vì cái gì phải tồn tại?
Lăng Thanh Tiêu tâm sinh ma chướng, linh khí trong cơ thể đấu đá rối loạn, vết thương chồng chất nay gặp va chạm càng trở nên rách nát. Hắn rơi vào trạng thái hoang mang, trống rỗng, bỗng thanh âm kinh hỉ vang lên bên tai: "Tìm được rồi!"
Âm thanh uyển chuyển êm ả, giữa câu từ phảng phất mang theo mạc danh (*) huyền pháp, lập tức đem Lăng Thanh Tiêu từ trạng thái bán ma thức tỉnh. Hắn nhắm mắt, phát hiện ra là nàng ta, nữ tử không rõ lai lịch lại vô cùng ồn ào.
(*) không tên
Lạc Hàm cầm bình ngọc lui đến bên người Lăng Thanh Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Cái này có thể chữa thương không?"
Hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt đáp: "Tinh hoa vạn năm của Bồ Đề, đương nhiên có thể."
Lạc Hàm lập tức vui vẻ đem bình ngọc nhét vào tay Lăng Thanh Tiêu, nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi mau thử dùng đi."
Hắn không phòng bị cứ thế bị nàng nhét vào trong tay. Kinh ngạc nhìn nàng: "Cho ta?"
"Chứ gì nữa." Lạc Hàm mở to hai mắt nhìn hắn, ánh lên toàn là vẻ trông chờ, "Ngươi mau thử xem. Uống hết ta vẫn còn vài bình."
Lăng Thanh Tiêu không có động tĩnh, nhìn Lạc Hàm, nghi hoặc: "Ngươi có hiểu tinh hoa của Bồ Đề là thứ gì không?"
Nàng xác thật không rõ, cho rằng đây là điều cần chú trọng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Là thứ gì vậy?"
Ánh mắt nàng quá mức cương trực, phảng phất căn bản không biết thứ này rốt cuộc giá trị đến nhường nào. Lăng Thanh Tiêu nhắm mắt lại, bình ngọc trôi dạt từ từ lơ lửng, lại lần nữa rơi vào tay nàng: "Vật này trân quý, giữ kĩ, sau này không cần lộ ra trước mắt ai."
Lạc Hàm không biết, nhưng Lăng Thanh Tiêu lại biết rất rõ tinh hoa của Bồ Đề là dược liệu quý báu đến cỡ nào. Dùng quý báu để hình dung đều chưa đủ, bởi đây là thứ tồn tại gần với truyền thuyết.
Tinh hoa ngưng kết từ Thế giới chi tâm (*) – cây Bồ Đề, cải tử hoàn sinh, thanh tâm tịnh chướng. Duy chỉ một giọt, đủ dẫn phát Lục giới rung chuyển.
(*) Tim của thế giới
Nữ tử này lấy ra một bình hoàn chỉnh, còn muốn tặng hắn.
Thật không rõ nàng ngây thơ hay do đầu óc không bình thường.
Lạc Hàm không nghĩ tới nguyên nhân lại vậy. Nàng đoán được vật phẩm do Bồ Đề tặng sẽ hiếm có, nhưng xem biểu hiện Lăng Thanh Tiêu, giá trị có vẻ vượt hơi xa dự đoán của nàng.
Lạc Hàm dùng sức đem thuốc nhét vào tay Lăng Thanh Tiêu, còn nhanh tay rút về sau lưng: "So với ta ngươi còn cần hơn. Ngoài ra, ta cũng không để ngươi lấy không."
Nàng biết đại ma vương thanh quý kiêu ngạo, nếu tặng không, hắn tuyệt đối sẽ không nhận, cho nên nàng dứt khoát nói thành giao dịch: "Ta đem thuốc sang tay cho ngươi, nhưng ta không thu tiền, muốn ngươi lấy công gán nợ, thế nào? Hiện tại ta không có khả năng tự bảo vệ mình, một bình dược này, đổi lấy việc ngươi làm bảo tiêu cho ta một năm."
Lạc Hàm vẫn mang tư duy phàm nhân, vừa mở miệng liền lấy năm làm đơn vị tính toán, thậm chí còn cảm thấy ăn được của hời. Lăng Thanh Tiêu thật sự không biết nàng muốn làm cái gì, ngón tay hắn khẽ động, bình ngọc không đến tay hắn mà treo lơ lửng không trung.
"Đây căn bản không phải cùng một vấn đề."
"Vậy ngươi tự nhìn mà làm, cảm thấy bảo vệ ta được bao lâu cho bằng giá trị một bình này thì tự định đi. Như vậy đã ổn chưa?"
Lạc Hàm cảm thấy nàng đúng thật là lương tâm di động của giới thương nhân rồi, là cố chủ, nhưng giao cho bảo tiêu tự định giá.
Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm, lại cảm thấy vô cùng hoài nghi. Tại dĩ vãng trong cuộc đời những thứ như mờ mịt, do dự, yếu đuối, chưa bao giờ xuất hiện để hình dung hắn, trong thế giới hắn, chỉ có kế hoạch.
Chỉ tồn tại hai loại khác biệt, kế hoạch nên thành công và kế hoạch cần phải thành công.
Nữ tử trước mắt này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, thậm chí Lăng Thanh Tiêu còn không có cách nào phán đoán nàng dựa trên kinh nghiệm của mình. Hắn đăm chiêu nhìn nàng hồi lâu, lặp lại một lần: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Có làm gì đâu." Lạc Hàm nhìn hắn, đôi mắt cong lên đượm ý cười, "Ta đến vì ngươi đây, nguyện vọng duy nhất là cứu ngươi nha."
Nàng không rõ hắn có tiếp nhận lý do này không, bởi hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu sau, cuối cùng nhắm mắt lại, chưa nói có đáp ứng hay không. Thăm dò tâm ý hắn Lạc Hàm thật sự chịu thua rồi, đành đem dược phẩm trong trữ vật không gian trải trên mặt đất, chứng minh nàng thật sự có rất nhiều đấy.
Đôi bên giằng co, đến cuối Lăng Thanh Tiêu rốt cuộc cố mà tiếp nhận, nhưng hắn chỉ dùng nửa bình.
Tuy hắn trưng bộ dáng cao lãnh, nhưng Lạc Hàm lại đoán được, hắn cảm thấy đây là vật bảo mệnh của trưởng bối để lại nên tận lực điều chỉnh, nửa bình đã là dung lượng thấp nhất để hắn giữ được tính mạng.
Trong một chốc Lạc Hàm không biết diễn tả thế nào, đại ma vương trong tưởng tượng của nàng chênh lệch có vẻ khá nhiều đây.
Nàng cho rằng hắn là ma đầu, trên thực tế đối với Tiên tộc lại càng giống thần tiên hơn; nghĩ hắn thù hằn, cực đoan như Ma tộc, kết quả hắn lại đoan chính tuân thủ nguyên tắc, thời điểm sắp bước một chân vào nhà Diêm Vương, tinh hoa Bồ Đề trước mặt hắn nhiều như vậy, hắn cũng chỉ nói: "Giữ kĩ, sau này không cần lộ ra trước mắt ai."
Hắn bị người cô phụ nhiều đến như vậy, thân phụ đánh tráo, thân mẫu rút máu đào đan, dưỡng mẫu lừa gạt, còn bị nữ chính đâm sau lưng một đao trí mạng. Quá rõ ràng, hắn mới là người có tư cách làm phản Tiên giới, đọa Ma báo thù.
Nhưng hắn lại không có. Tại hậu kì trong sách, tuy rằng hắc hóa, là tên cuồng bạo không hơn không kém, nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn là một Đế vương vô cùng tốt.
Lạc Hàm không khỏi thở dài cảm thán. Cho nên rốt cuộc vì lí do gì nữ chính lại chọn nam chính? Hắn đối với nàng khốn nạn đủ đường, làm trò sủng hạnh với nữ nhân khác, nàng ta vẫn một mực lăn về bên người nam chính, Lăng Thanh Tiêu đến tột cùng là không tốt điểm nào vậy?
Vẫn chưa có lời giải đáp đâu, thật vi diệu nha.
Lăng Thanh Tiêu ngồi tại sơn động luyện hóa tinh hoa Bồ Đề, Lạc Hàm tận mắt chứng kiến thương thế hắn lành lại nhanh chóng. Ước chừng mất ba ngày ba đêm, nàng thiếp đi được mấy lần, chờ lần cuối nàng tỉnh lại, liền thấy Lăng Thanh Tiêu thanh lãnh quý khí, bất nhiễm thanh trần, ngồi tại nơi kia tựa tiên nhân tiến vào mộng cảnh.
Lạc Hàm vừa mới tỉnh, vẫn mơ màng hỗn độn, hỏi: "Thương thế ngươi ổn chưa?"
"Không còn trở ngại." Lăng Thanh Tiêu đáp, sắc mặt nghiêm chính: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*). Ân này của ngươi ta khắc ghi trong tâm, ngàn năm kế tiếp, bất luận yêu cầu gì từ ngươi, ta tuyệt không chối từ."
(*) Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Lạc Hàm không biết nghĩ như thế nào, buột miệng thốt ra: "Bao gồm song tu không?"
Sắc thanh trần bất nhiễm (*), cùng bạch nguyệt tương hòa. Nàng cho rằng đại ma vương hủy thiên diệt địa sẽ là tên hung thần ác sát, ít nhất cũng mang hình tượng ma khí trùng thiên (*). Biết đâu ai ngờ, lại là bộ dáng tiên nhân mỹ lệ thanh lãnh.
(*) một mảy bụi không nhiễm, tinh khiết, trong sạch, không vướng nhiễm một điều xấu xa nào.
(*) tận trời
Lạc Hàm nhìn diện mạo khó gặp của đại phản diện, bỗng nhớ tới giả thiết trong sách.
Tiên tộc lấy tu luyện hóa nhân dạng làm vi tôn (*), hóa thành nguyên hình đồng nghĩa trọng thương bất dũ (*), hiện tại Lăng Thanh Tiêu bán thân hóa long vĩ, thấy được lúc này linh lực hắn không cách nào bảo trì nhân dạng. Nói cách khác, đây là thời khắc suy yếu khó có thể gặp của hắn.
(*) tôn chỉ, được coi trọng
(*) không khỏi, không lành lại
Trước khi đi, Bồ Đề căn dặn, ngăn Lăng Thanh Tiêu.
Chỉ cần nhân lúc này sấn tới cho hắn thăng luôn, hết thảy đều chấm dứt.
Lạc Hàm nhìn đăm đăm mặt hắn, lập tức xóa bay biến suy nghĩ này ra khỏi đầu. Mặc dù mỹ nam tàn ác nhưng cũng có nỗi khổ riêng, nàng sao có thể thương tổn mỹ nhân cho được?
Mê sắc như nàng thì liêm sỉ là thứ gì, Lạc Hàm lập tức vén tay áo, muốn thử đem Lăng Thanh Tiêu lôi đến nơi bằng phẳng hơn. Nàng vận hết cơ lôi bả vai hắn đi, bất động toàn tập, thôi bỏ đi mà làm người, quyết định phân phối lại, đổi qua vận chuyển từ đuôi hắn đi.
Nàng vừa xuyên qua, trên người vẫn ăn bận quần áo hiện đại, y phục hiện tại là các vị lão tổ tại kết giới liên thủ làm cho nàng. Lúc đấy chỉ thấy Bồ Đề nắm lấy vài mảnh lá cây từ thân, Huyền Quy lấy ra mấy viên trân châu từ Đông Hải, các vị lão tổ từng người xoa xoa nhéo nhéo, ra thành quả là bộ y phục này đây. Lạc Hàm cảm thấy y phục chỉ tạm thời chắp vá thành hình, không ngờ được, hiện tại té ngã do kéo hắn, y phục lại mảy may không tì vết.
Chất lượng cũng tốt ghê. Lạc Hàm một bên nghĩ, một bên kéo đuôi rồng của Lăng Thanh Tiêu, chạy đến trước dọn dẹp qua, dùng hết sức bình sinh (*) kéo chóp đuôi hắn nâng lên một đoạn ngắn, bỗng thấy ngân dực vĩ (*) hoa lệ chuyển động.
(*) trong đời mình, suốt cả cuộc đời
(*) cánh đuôi màu bạc
Theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện Lăng Thanh Tiêu không biết đã tỉnh lại từ bao giờ. Nhìn đến long vĩ bị nàng ôm, sắc mặt lạnh căm, nơi Lạc Hàm tiếp xúc bỗng kết ra băng.
Nàng bị hàn khí kích thích một chút, buông tay theo bản năng, long vĩ vốn chồng chất vết thương bị thả bụp trên mặt đất. Đến nàng nghe còn thấy đau giùm, lập tức thu hồi tay, giấu ở sau lưng vô tội, nói: "Ta cũng không cố ý. Do ngươi đột nhiên nhả băng ra."
Lăng Thanh Tiêu muốn giết người đến nơi rồi, sắc mặt thối vô cùng, long vĩ đột nhiên tản ra ngân quang li ti, nhanh chóng ngưng tụ thành đôi chân. Lạc Hàm chứng kiến một màn vừa rồi, yên lặng cảm khái mình vừa dạo qua Quỷ môn quan, nếu vừa rồi nàng đối Lăng Thanh Tiêu động sát tâm, thì lúc này dưới mặt đất nhớ chừa một chỗ cho nàng nằm với.
Lăng Thanh Tiêu thân hình khẽ nhúc nhích, từ trên mặt đất gắng gượng ngồi dậy. Lạc Hàm nhìn, dè dặt: "Cần ta đỡ ngươi không?"
"Không cần."
Khẩu ngữ (*) hắn thanh lãnh, tựa băng toái ngọc (*). Lạc Hàm thu hồi tay, yên lặng cảm thán âm tuyến thần tiên gì đây.
(*) tiếng nói
(*) băng ngọc nát
Ở hoàn cảnh chật vật không phải ai cũng nguyện ý tiếp nhận tương trợ từ người khác, đôi khi tương kính (*) còn trọng yếu (*) hơn so với thiện lương. Huống chi.. Cách đây không lâu vị thí chủ này còn chĩa kiếm muốn xiên chết ta, ngươi cho rằng bần tăng không ghi thù sao?
(*) tôn trọng
(*) quan trọng
Nhiều vị lão tổ hợp lực đế tạo (*) thông đạo thời không đều bị hắn đập cho nát tươm, để nàng lưu lạc đến bây giờ, đừng quên hắn góp công lao cực lớn như nào.
(*) sáng lập
Nhờ động tác của Lăng Thanh Tiêu, miệng vết thương trên người hắn lại bắt đầu bị xé toạc, đổ máu. Theo đầu ngón tay thon dài, uyển duyên (*) uốn lượn thấm vào đất đai.
(*) ngoằn ngoèo, quanh co, uốn khúc
Lạc Hàm thật sự không đành lòng nhìn, thấp giọng khuyên: "Ngươi cẩn thận chút. Thương nặng đến vậy, tội gì tự ngược mình?"
Lăng Thanh Tiêu môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt. Hắn nhìn Lạc Hàm, ánh mắt băng lãnh: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Vì sao lại liên tiếp chú ý hắn? Vừa rồi mất sức bất tỉnh, nhưng thần thức thanh tỉnh, nhất cử nhất động tại ngoại giới hắn vẫn luôn nhận rõ.
Không nhân cơ hội mà hạ thủ như hắn đã tưởng, nàng ta có ý đồ kéo hắn đi. Nhiều năm tự trì thanh lãnh (*), hiện giờ Lăng Thanh Tiêu thật sự khó hiểu, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
(*) sống khép kín không màng, tự kiềm chế lãnh đạm
Kết quả còn chưa hết, đảm đại bao thiên (*), dám chạm vào đuôi hắn.
(*) to gan lớn mật
Một ngàn năm đến nay, trừ bỏ mới sinh ra còn quấn tã, khoảng thời gian còn lại Lăng Thanh Tiêu không cùng bất cứ một ai tiếp xúc tứ chi. Bởi vì bẩm sinh tính tình lãnh đạm, ngày càng chán ghét tiếp xúc cùng người khác, từ tinh thần lẫn thể xác.
Thời điểm nàng đụng đuôi hắn, xúc cảm ấm áp cùng mềm mại truyền đến. Là thể nghiệm (*) chưa có từ trước tới nay, Lăng Thanh Tiêu thất thần trong nháy mắt. Chờ hắn định thần, lập tức không chút do dự thoát ra.
(*) qua kinh nghiệm, qua thực tiễn mà nhận xét
Kỳ thực Lăng Thanh Tiêu có thể dùng long vĩ quét tên mạo phạm mình văng đi, long tộc được thiên vị, ưu ái ban thần thông, mỗi bộ vị (*) thân thể đều là bảo vật. Bì phu (*) bản thân chính là pháp bảo đao thương bất nhập, long vĩ mang lực đủ để phá sơn liệt địa (*).
(*) vị trí một bộ phận
(*) làn da
(*) phá núi nứt đất
Bởi Lạc Hàm không có tu vi, mặc dù hắn chỉ đảo nhẹ qua, chỉ sợ nàng cũng chết bất đắc kỳ tử. Hắn cuối cùng nhịn được, chịu đựng kinh mạch đau nhức điều động linh lực, khiến Lạc Hàm buông tay.
Nàng tặc lưỡi thầm trong lòng, nhìn nết ngươi kìa, thứ không hiểu phong tình, giữ không được nữ chính, vừa lòng ta lắm.
Hiện tại Lạc Hàm xác định tên nam phụ này, mang số không ai chứa nổi rồi. Nghĩ đến nghiệp lớn cứu thương sinh, chỉ có thể nhẫn nại, cùng Lăng Thanh Tiêu ôn nhu: "Ta nói rồi, ta tới là để cứu ngươi. Đá nơi đây sắc nhọn, ngươi có thương tích trong người, ta giúp ngươi đến nơi quang đãng hơn tĩnh dưỡng. Nếu tỉnh rồi, có đứng lên đi được không? Tốt nhất nên chuyển qua chỗ khác đi."
Thật nực cười, nàng ta rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả thường thức (*) cơ bản nhất cũng không rõ. Cảm thấy đá vụn gây thương tích đến rồng sao?
(*) điều hiểu biết phổ thông
Quả thật làm trò cười cho thiên hạ, Tiên tộc cùng cảnh giới dùng pháp khí xuất một kích toàn lực, cũng chỉ vẽ một đường mờ nhạt tại thân hắn. Thương tích trên người bây giờ, đều do Thiên lôi lưu lại.
Lạc Hàm thấy Lăng Thanh Tiêu trầm ngâm, liền cho rằng hắn nguyện ý. Nàng thử vươn tay tới đỡ mỹ nhân, thấy không, hắn vẫn tránh tay nàng đi như cũ, dùng kiếm chính mình chống tự đứng lên.
Thế thôi, Lạc Hàm yên lặng thu hồi tay. Lăng Thanh Tiêu thật sự là không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác, nàng từng chọn theo tâm lý học một thời gian, biết được nếu thời thơ ấu không cùng phụ mẫu tiếp xúc thân mật, sau khi lớn lên tiểu hài tử sẽ gặp khó khăn trong việc thành lập quan hệ giữa người với người, về mặt tâm lí cũng càng dễ xuất hiện một ít vẫn đề.
Đương nhiên đây là dành cho phàm nhân, có lẽ thần tiên đều như bọn họ thanh cao lãnh đạm, không để tâm đến phàm trần đâu.
Sau khi Lăng Thanh Tiêu đứng lên, không biết dùng cách nào phân biệt phương hướng, tiến về một đường. Năm điểm tấn công có sức chiến đấu ngang ngửa cọng bún như nàng không dám tụt lại, chạy nhanh theo sau Lăng Thanh Tiêu.
Nàng cách không xa cũng không gần mà đi theo, duy trì khoảng cách không quá thân cận vừa tránh hắn bài xích, cũng tránh mình bị đẩy ra ngoài. Hai người một trước một sau, không giao tiếp. Nàng nhàm chán, nhịn không được liếc hắn một cái, mà thôi, để liếc nhiều cái đi.
Nói không phải điêu, dẹp cốt truyện sang một bên không đề cập đến, diện mạo Lăng Thanh Tiêu thật sự là cực phẩm tiên gian. Mặc dù lúc này hắn đang thụ thương, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ sáng lòe con mắt.
Nguyệt hạ tiên nhân (*), thanh lãnh xuất trần.
(*) Tiên nhân dưới ánh trăng
Hắn không cần vầng sáng, chính hắn đã là hào quang.
Không biết nam chính rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì, mới khiến cho sắc đẹp của Lăng Thanh Tiêu không phát huy tác dụng với nữ chính, mù quáng mê mẩn theo nam chính.
Lăng Thanh Tiêu tìm được một nơi tạm thời an toàn nghỉ chân. Trên người hắn thương tích do lôi kiếp còn chưa lành, nơi Long đan bị đào ra đau co thắt lại, mỗi một bước đi đều như dày vò, xác thực hắn cần nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lạc Hàm thấy hắn dừng lại, lập tức quen nẻo đường tiến lại gần. Hiện tại nàng khắc sâu trong tiềm thức về độ nguy hiểm của Tu chân giới, mang tiếng Thiên Đạo nhưng giờ nàng vẫn chỉ là phàm nhân có sức chiến đấu bằng cọng bún thôi, tuyệt không dám bại lộ ở bên ngoài. Bất kể Lăng Thanh Tiêu có nguyện ý hay không thì tại thâm uyên này, Lạc Hàm sẽ bám dính hắn cọ tí điểm kinh nghiệm.
Hiện giờ đến thở dốc Lăng Thanh Tiêu cũng thấy thống khổ, thật sự không có sức vứt nàng ta ra xa. Hắn ngồi ở một bên điều dưỡng khí tức, Lạc Hàm ôm đầu gối ngồi cách đó không xa nhìn hắn.
Lăng Thanh Tiêu thoạt nhìn thật sự rất khó chịu, nàng thở dài, đúng thôi, bị chủ mẫu buộc tự đào nội đan chính mình ra, ăn trọn năm mươi đạo Thiên lôi, lúc sau lại không có bất cứ phòng vệ nào bị quẳng xuống vực sâu vạn trượng. Còn thở đến giờ cũng được các cụ gánh còng đốt sống lưng chứ chả đùa.
Nghĩ đến trước khi rời đi, Bồ Đề vội đưa cho nàng mặt dây chuyền chạm khắc hình lá cây, dặn đây là trữ vật không gian, bên trong chứa mấy đạo cụ bảo mệnh, thời khắc nguy cấp có thể lôi ra dùng. Lạc Hàm nghĩ có lẽ Bồ Đề sợ nàng chết nhất, nếu có tặng, chắc hẳn thuốc trị thương chiếm hơn nửa đi.
Nàng túm mặt dây từ trong cổ ra, tinh oánh dịch thấu (*), đường vân rành mạch, tựa như phiến lá sống động vô cùng. Lạc Hàm mân mê hồi lâu, tuyệt vọng hết sức, nàng không mở ra được.
(*) trong suốt lấp lánh
Trữ vật không gian cần linh lực để mở, nàng không tu luyện, lấy đâu ra linh khí?
Lăng Thanh Tiêu phát hiện động tác của nàng, hờ hững nhìn. Thấy tầm mắt hắn, Lạc Hàm có chút ngượng nghịu, nàng lay sợi dây lá Bồ Đề trước hắn, nói: "Đây là trữ vật không gian trưởng bối đưa ta, nhưng ta không mở ra. Ngươi có thể giúp ta không?"
Ồn ào, Lăng Thanh Tiêu không để tâm đến, nhắm mắt lại. Lạc Hàm đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện cảm ứng từ một mảnh lá cây.
Tâm niệm vừa động, lập tức tiến vào thế giới bên trong lá Bồ Đề. Tại đây chứa rất nhiều chai lọ vại bình, nàng không dám lấy bừa, rút nắp bình, cẩn thận cảm nhận khí tức bên trong.
Thiên Đạo, cảm ứng vạn vật đã là thiên bẩm.
Nàng vội xác nhận trữ vật không gian, nhất thời không ai trò chuyện, không gian lâm vào tĩnh lặng. Lăng Thanh Tiêu thử dùng linh khí tu bổ lại nội tạng bị hao tổn, một luồng đau đớn kịch liệt lan đến toàn thân. Đau đớn ở mức độ này không phải không chịu được, Lăng Thanh Tiêu nhất thời không thể nghĩ ra, vì cái gì muốn hắn phải nhẫn nhịn.
Phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, sư muội, tại thời khắc mấu chốt toàn bộ đều ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn từng liều mạng tu luyện, buộc chính mình làm mọi thứ thật hoàn mỹ, đổi lấy tán dương từ phụ mẫu. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu, trong thâm tâm bọn họ, hắn là thứ không được hoan nghênh, thứ không đáng được tồn tại.
Vĩnh viễn thấp kém so với Lăng Trọng Dục, không có thứ gọi là chân chính tán thành. Nếu thế, hắn kiên trì có ý nghĩa gì, lúc này chịu đựng thống khổ chữa trị, có ý nghĩa gì không?
Vì cái gì phải tồn tại?
Lăng Thanh Tiêu tâm sinh ma chướng, linh khí trong cơ thể đấu đá rối loạn, vết thương chồng chất nay gặp va chạm càng trở nên rách nát. Hắn rơi vào trạng thái hoang mang, trống rỗng, bỗng thanh âm kinh hỉ vang lên bên tai: "Tìm được rồi!"
Âm thanh uyển chuyển êm ả, giữa câu từ phảng phất mang theo mạc danh (*) huyền pháp, lập tức đem Lăng Thanh Tiêu từ trạng thái bán ma thức tỉnh. Hắn nhắm mắt, phát hiện ra là nàng ta, nữ tử không rõ lai lịch lại vô cùng ồn ào.
(*) không tên
Lạc Hàm cầm bình ngọc lui đến bên người Lăng Thanh Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Cái này có thể chữa thương không?"
Hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt đáp: "Tinh hoa vạn năm của Bồ Đề, đương nhiên có thể."
Lạc Hàm lập tức vui vẻ đem bình ngọc nhét vào tay Lăng Thanh Tiêu, nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi mau thử dùng đi."
Hắn không phòng bị cứ thế bị nàng nhét vào trong tay. Kinh ngạc nhìn nàng: "Cho ta?"
"Chứ gì nữa." Lạc Hàm mở to hai mắt nhìn hắn, ánh lên toàn là vẻ trông chờ, "Ngươi mau thử xem. Uống hết ta vẫn còn vài bình."
Lăng Thanh Tiêu không có động tĩnh, nhìn Lạc Hàm, nghi hoặc: "Ngươi có hiểu tinh hoa của Bồ Đề là thứ gì không?"
Nàng xác thật không rõ, cho rằng đây là điều cần chú trọng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Là thứ gì vậy?"
Ánh mắt nàng quá mức cương trực, phảng phất căn bản không biết thứ này rốt cuộc giá trị đến nhường nào. Lăng Thanh Tiêu nhắm mắt lại, bình ngọc trôi dạt từ từ lơ lửng, lại lần nữa rơi vào tay nàng: "Vật này trân quý, giữ kĩ, sau này không cần lộ ra trước mắt ai."
Lạc Hàm không biết, nhưng Lăng Thanh Tiêu lại biết rất rõ tinh hoa của Bồ Đề là dược liệu quý báu đến cỡ nào. Dùng quý báu để hình dung đều chưa đủ, bởi đây là thứ tồn tại gần với truyền thuyết.
Tinh hoa ngưng kết từ Thế giới chi tâm (*) – cây Bồ Đề, cải tử hoàn sinh, thanh tâm tịnh chướng. Duy chỉ một giọt, đủ dẫn phát Lục giới rung chuyển.
(*) Tim của thế giới
Nữ tử này lấy ra một bình hoàn chỉnh, còn muốn tặng hắn.
Thật không rõ nàng ngây thơ hay do đầu óc không bình thường.
Lạc Hàm không nghĩ tới nguyên nhân lại vậy. Nàng đoán được vật phẩm do Bồ Đề tặng sẽ hiếm có, nhưng xem biểu hiện Lăng Thanh Tiêu, giá trị có vẻ vượt hơi xa dự đoán của nàng.
Lạc Hàm dùng sức đem thuốc nhét vào tay Lăng Thanh Tiêu, còn nhanh tay rút về sau lưng: "So với ta ngươi còn cần hơn. Ngoài ra, ta cũng không để ngươi lấy không."
Nàng biết đại ma vương thanh quý kiêu ngạo, nếu tặng không, hắn tuyệt đối sẽ không nhận, cho nên nàng dứt khoát nói thành giao dịch: "Ta đem thuốc sang tay cho ngươi, nhưng ta không thu tiền, muốn ngươi lấy công gán nợ, thế nào? Hiện tại ta không có khả năng tự bảo vệ mình, một bình dược này, đổi lấy việc ngươi làm bảo tiêu cho ta một năm."
Lạc Hàm vẫn mang tư duy phàm nhân, vừa mở miệng liền lấy năm làm đơn vị tính toán, thậm chí còn cảm thấy ăn được của hời. Lăng Thanh Tiêu thật sự không biết nàng muốn làm cái gì, ngón tay hắn khẽ động, bình ngọc không đến tay hắn mà treo lơ lửng không trung.
"Đây căn bản không phải cùng một vấn đề."
"Vậy ngươi tự nhìn mà làm, cảm thấy bảo vệ ta được bao lâu cho bằng giá trị một bình này thì tự định đi. Như vậy đã ổn chưa?"
Lạc Hàm cảm thấy nàng đúng thật là lương tâm di động của giới thương nhân rồi, là cố chủ, nhưng giao cho bảo tiêu tự định giá.
Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm, lại cảm thấy vô cùng hoài nghi. Tại dĩ vãng trong cuộc đời những thứ như mờ mịt, do dự, yếu đuối, chưa bao giờ xuất hiện để hình dung hắn, trong thế giới hắn, chỉ có kế hoạch.
Chỉ tồn tại hai loại khác biệt, kế hoạch nên thành công và kế hoạch cần phải thành công.
Nữ tử trước mắt này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, thậm chí Lăng Thanh Tiêu còn không có cách nào phán đoán nàng dựa trên kinh nghiệm của mình. Hắn đăm chiêu nhìn nàng hồi lâu, lặp lại một lần: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Có làm gì đâu." Lạc Hàm nhìn hắn, đôi mắt cong lên đượm ý cười, "Ta đến vì ngươi đây, nguyện vọng duy nhất là cứu ngươi nha."
Nàng không rõ hắn có tiếp nhận lý do này không, bởi hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu sau, cuối cùng nhắm mắt lại, chưa nói có đáp ứng hay không. Thăm dò tâm ý hắn Lạc Hàm thật sự chịu thua rồi, đành đem dược phẩm trong trữ vật không gian trải trên mặt đất, chứng minh nàng thật sự có rất nhiều đấy.
Đôi bên giằng co, đến cuối Lăng Thanh Tiêu rốt cuộc cố mà tiếp nhận, nhưng hắn chỉ dùng nửa bình.
Tuy hắn trưng bộ dáng cao lãnh, nhưng Lạc Hàm lại đoán được, hắn cảm thấy đây là vật bảo mệnh của trưởng bối để lại nên tận lực điều chỉnh, nửa bình đã là dung lượng thấp nhất để hắn giữ được tính mạng.
Trong một chốc Lạc Hàm không biết diễn tả thế nào, đại ma vương trong tưởng tượng của nàng chênh lệch có vẻ khá nhiều đây.
Nàng cho rằng hắn là ma đầu, trên thực tế đối với Tiên tộc lại càng giống thần tiên hơn; nghĩ hắn thù hằn, cực đoan như Ma tộc, kết quả hắn lại đoan chính tuân thủ nguyên tắc, thời điểm sắp bước một chân vào nhà Diêm Vương, tinh hoa Bồ Đề trước mặt hắn nhiều như vậy, hắn cũng chỉ nói: "Giữ kĩ, sau này không cần lộ ra trước mắt ai."
Hắn bị người cô phụ nhiều đến như vậy, thân phụ đánh tráo, thân mẫu rút máu đào đan, dưỡng mẫu lừa gạt, còn bị nữ chính đâm sau lưng một đao trí mạng. Quá rõ ràng, hắn mới là người có tư cách làm phản Tiên giới, đọa Ma báo thù.
Nhưng hắn lại không có. Tại hậu kì trong sách, tuy rằng hắc hóa, là tên cuồng bạo không hơn không kém, nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn là một Đế vương vô cùng tốt.
Lạc Hàm không khỏi thở dài cảm thán. Cho nên rốt cuộc vì lí do gì nữ chính lại chọn nam chính? Hắn đối với nàng khốn nạn đủ đường, làm trò sủng hạnh với nữ nhân khác, nàng ta vẫn một mực lăn về bên người nam chính, Lăng Thanh Tiêu đến tột cùng là không tốt điểm nào vậy?
Vẫn chưa có lời giải đáp đâu, thật vi diệu nha.
Lăng Thanh Tiêu ngồi tại sơn động luyện hóa tinh hoa Bồ Đề, Lạc Hàm tận mắt chứng kiến thương thế hắn lành lại nhanh chóng. Ước chừng mất ba ngày ba đêm, nàng thiếp đi được mấy lần, chờ lần cuối nàng tỉnh lại, liền thấy Lăng Thanh Tiêu thanh lãnh quý khí, bất nhiễm thanh trần, ngồi tại nơi kia tựa tiên nhân tiến vào mộng cảnh.
Lạc Hàm vừa mới tỉnh, vẫn mơ màng hỗn độn, hỏi: "Thương thế ngươi ổn chưa?"
"Không còn trở ngại." Lăng Thanh Tiêu đáp, sắc mặt nghiêm chính: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*). Ân này của ngươi ta khắc ghi trong tâm, ngàn năm kế tiếp, bất luận yêu cầu gì từ ngươi, ta tuyệt không chối từ."
(*) Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Lạc Hàm không biết nghĩ như thế nào, buột miệng thốt ra: "Bao gồm song tu không?"