Chương 13: Chương 13
Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo vẫn không ngừng tranh cãi, Tiêu Hàm khuyên thế nào cũng không được, liếc mắt nhìn thấy tình cảnh này lần nữa ra hiệu bọn họ giữ im lặng, đưa mắt ám chỉ nhìn về phía Lưu Tịnh Dung đang dựa vào gốc cây thiếp đi.Tiền Bảo Bảo vội vàng đưa tay che miệng, Hạng Hạo cũng nể tình ngậm miệng.Hai người Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm rón rén đi đến gần, Lưu Tịnh Dung thực chất chỉ nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn nâng cao cảnh giác, hai người họ vừa đến gần, cô đã cảm nhận được, lập tức mở mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén, tâm trạng căng thẳng.Đến khi nhìn thấy Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hơi thả lỏng.- Tịnh Dung, chị mệt lắm sao? – Tiền Bảo Bảo lo lắng hỏi.Lưu Tịnh Dung khẽ mỉm cười lắc đầu.- Đã mệt như vậy sao còn chấp hành nhiệm vụ nữa chứ, lần sau vẫn còn cơ hội thực hiện nhiệm vụ mà – Tiêu Hàm cũng nói.Lưu Tịnh Dung lần nữa lắc đầu đáp:- Không sao, dạo này ta về thăm nhà ngoại, đường sá xa xôi lại thiếu nghỉ ngơi một chút thôi, không sao.Thôi không nói nữa, tôi cũng đi giúp nữa – Dứt lời liền đứng lên đi đến gần chỗ chuyển đồ.Nhưng Thẩm Văn Đào lại ngăn cản:- Tịnh Dung, chút chuyện này chúng tôi làm được rồi, cô đừng nhúng tay, nghỉ ngơi nhiều hơn đi – Nhìn vẻ mặt thấm đượm mệt mỏi của Lưu Tịnh Dung, hắn có chút không nỡ để cô làm mấy việc này, huống chi một đám đàn ông con trai mấy việc khuân vác chuyển đồ này cần gì con gái động tay.Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc chân thành của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung cũng không từ chối ý tốt của hắn.Trên đường chuyển đồ quay về, mọi người tâm trạng vô cùng thoải mái, dù sao đây chỉ là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, duy chỉ có Lưu Tịnh Dung tâm thần không yên, bên Mã Nhất Nhãn cô đã giải quyết được nhưng Lý gia và Lý Thiên Hàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt một mũi tên trúng hai đích, vừa diệt trừ được cái gai trong mắt Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào vừa lấy được lô quân nhu này.Quả nhiên tiếng "đùng" vang lên, bánh xe bị người khác bắn vỡ, xe bị chệch hướng, mọi người đành phải xuống xe, cảnh giác nhìn một vòng.Lưu Tịnh Dung luôn cẩn thận nhìn chung quanh, rốt cuộc để cho cô phát hiện mấy cái đỉnh đầu đang núp sau lùm cây, họng súng đang chĩa về phía Tiêu Hàm chuẩn bị nổ súng, gần như không do dự cô ôm lấy Tiêu Hàm nghiêng người né tránh lăn vài vòng trên đất.Hành động của Lưu Tịnh Dung lại thêm tiếng súng vang lên đã báo hiệu cho mọi người, lập tức nấp đi rút ra súng trên người, cẩn thận quan sát tình hình.Lưu Tịnh Dung cũng nhanh chóng đứng dậy, kéo theo Tiêu Hàm nấp sang một bên.- Các người là ai? Đây là lương thực tiếp tế của trường quân đội, các ngươi cũng dám cướp sao? – Tiền Bảo Bảo lớn tiếng hỏi.Nhưng không ai trả lời cô, bên kia lại nổ súng hướng bọn họ liên tục bắn, mấy người Hạng Hạo đành phải bắn trả.- Rốt cuộc là chuyện gì đây? – Hạng Hảo than vãn.Hai bên đấu súng giằng co, bụi đất bay đầy trời, bên kia người xông lên không ít, đều bị mấy người Hạng Hạo thay phiên bắn chết.Người này chết lại thêm người khác xông lên, Tiền Bảo Bảo nhìn tình hình này nhíu mày nói:- Nè, đừng bắn nữa, tiết kiệm đạn đi.Nhưng Hạng Hạo lại không nghe lọt tai:- Bắn tiếp – Bị Tiền Bảo Bảo gõ vào đầu một cái, trừng mắt nói:- Nghe lời đi.Hạng Hạo nhăn mày mếu máo nói:- Cô tôn trọng tôi chút đi được không?Bên kia lại bắt đầu ném pháo, khi pháo còn trên không trung chưa rơi xuống Hạng Hạo đã bắn súng làm nó nổ tung trên trời, hắn vô cùng hí hửng.Cái pháo thứ hai ném tới, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đồng thời nổ súng, nó vẫn nổ tung trên trời, mấy người cảm thán:- Lợi hại thật.Kẻ che mặt bên kia tức giận lần này quăng đồng thời hai cái pháo tới, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào lại lần nữa muốn nổ súng, nhưng súng của Hạng Hạo hết đạn.Cái pháo còn lại đó rơi vào chỗ của bọn họ lập tức né tránh sang một bên, Hạng Hạo che chở cho Tiền Bảo Bảo nhưng vẫn bị cô trừng mắt hận không thể ra tay đánh hắn một trận nhưng cuối cùng rốt cuộc chỉ nhéo vào tai hắn một cái.- Vừa nãy tôi hết đạn rồi – Hạng Hạo gượng gạo giải thích.Bên kia thấy bọn họ đều ngã vật ra lập tức xông lên, mấy người Hạng Hạo thủ thế chuẩn bị bắn trả bất kì lúc nào, Lưu Tịnh Dung cắn răng thầm nghĩ sao người còn chưa đến nhỉ.Khi bên kia xông đến được nửa đường, “bằng” tiếng súng lần nữa vang lên nhưng không từ bên phía Hạng Hạo mà từ hai bên hướng khác xông tới.Tình thế lập tức xoay chuyển, Hạng Hạo trở thành bên thắng thế, lập tức thừa thế xông lên, bên kia nhanh chóng thấy tình hình không ổn rút lui.Thẩm Văn Đào nhìn người đến suy đoán mấy người này có thể là sơn tặc gì đó, nhưng người đó vừa giúp cho bọn họ, họ không thể thất lễ nghiêm túc nói:- Xin đa tạ các vị đã giúp đỡ, không biết các vị là ai?- Chúng tôi là có người… à không tiện tay giúp đỡ, các người không cần để ý – Người được Lưu Tịnh Dung nhờ đến giúp đỡ, Mã Nhất Nhãn liếc nhìn cô một cái, khoát tay nói, nói xong lập tức dẫn người của mình rời đi, hắn vẫn không có ấn tượng tốt với mấy học viên của trường quân đội cho lắm, tất nhiên là ngoại trừ Lưu Tịnh Dung.- Ê, này, các người … - Hạng Hạo khó hiểu gọi với theo nhưng không ai để ý hắn.Tất cả mọi người đều thắc mắc người đến rồi nhanh chóng rời đi là ai, Thẩm Văn Đào tinh tế hơn suy đoán:- Nếu tôi nhìn không lầm thì tên một mắt đó là tên thổ phỉ cầm đầu nổi danh giang hồ Mã Nhất Nhãn, nhưng hắn chỉ làm loạn trong giang hồ, không biết tại sao lại chạy đến Long thành, bây giờ lại còn giúp cho chúng ta quá khó hiểu.- Lúc nãy rõ ràng trong lời của hắn muốn nói có người bảo hắn tới nhưng sau đó lại đổi lời, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì? – Tiêu Hàm không hổ là giáo quan tâm lý học lập tức từ trên gương mặt và trong lời nói của Mã Nhất Nhãn đoán được ít nhiều.- Có người bảo hắn tới?- Có người này có phải là người của hôm đó không? – Hạng Hạo lại suy đoán, hắn có một suy nghĩ hơi hoang đường nhưng cũng có lý, người muốn Mã Nhất Nhãn giúp cho bọn họ hôm nay và người báo tin cho bọn họ hôm vận chuyển vũ khí có thể là một người.Những người biết chuyện liếc nhìn nhau dường như đều có cùng ý nghĩ với Hạng Hạo.Đám người Cố Tiểu Bạch không hiểu gì hết liếc nhìn nhau muốn hỏi nhưng chưa gì đã nghe Tiền Bảo Bảo kinh hoảng kêu lên:- Tịnh Dung, cô có sao không? Sao sắc mặt càng ngày càng kém vậy?Từ bả vai truyền đến cảm giác đau đớn khôn cùng, xem ra cú ngã đã chạm vào vết thương cũ ở trên tàu và hôm đánh nhau với Mã Nhất Nhãn làm cho nó nặng thêm, có thể là trật vai, mồ hôi chảy ướt đẫm vầng trán, Lưu Tịnh Dung vẫn gắng gượng trả lời:- Không sao, chắc khi nãy ngã không cẩn thận vai đụng trúng hòn đá, bị chút thương nhẹ thôi.Tiêu Hàm chạy đến bên người Lưu Tịnh Dung, đỡ cô, quan tâm lo lắng hỏi han:- Cô cảm thấy sao? Đau lắm hả?- Chúng ta mau quay về trường quân đội để bác sĩ Tô khám xem – Thẩm Văn Đào đề nghị, mọi người đều đồng ý, nhanh chân trở về trường quân đội bởi ai cũng lo lắng cho những người đang bị thương.Bên ngoài phòng bệnh của Lưu Tịnh Dung có rất nhiều người đang chờ đợi, rốt cuộc Tô Duệ cũng bước ra nói rõ bệnh tình của cô:- Lưu Tịnh Dung không sao, quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi.Chỉ là vết thương ở vai trật khớp rất nghiêm trọng, tôi đã nắn lại, thời gian tới phải dưỡng cẩn thận, tránh làm việc nặng hay luyện tập độ khó cao.Chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn đi.Nghe vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi..