Chương 22: Chương 22
Mấy người Thẩm Văn Đào đứng lên đưa tay nhận lấy, Tiền Bảo Bảo khách khí nói:- Mọi người khách khí quá rồi, là bọn cháu gây thêm phiền phức.- Nói thật lòng, bọn cháu đã đi hết một ngày dài, đúng là đã đói bụng – Hạng Hạo cũng nói.Cha của Tiểu Ngư nhi vẻ mặt có chút kì lạ nói:- Xin mời các vị, các vị cứ tự nhiên.Mới ăn được miếng đầu tiên, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đã có chút khựng lại, bọn họ từ nhỏ ăn sung mặc sướng đã quen, trước giờ chưa từng ăn những món như thế này, cười cười cố lắm mới nuốt xuống được, Thẩm Văn Đào thì còn đỡ, Hạng Hạo còn bị sặc, ho sụ sụ một hồi, Tiền Bảo Bảo có chút ngại ngùng khẽ vỗ vài cái trên lưng của Hạng Hạo.- Đây là cái gì vậy? – Hạng Hạo thắc mắc, trong miệng chẳng có chút mùi vị gì, nhạt nhẽo còn hơn nước suông.Bọn họ cũng nhìn ra Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào ăn không được món này, có chút xấu hổ giải thích:- Đây là cơm canh, người giàu các vị chắc không quen ăn những thứ này, nhưng trước mắt trong nhà chỉ có thứ này thôi, thật sự xin lỗi.- Không sao, không sao đâu, mặc kệ anh ấy, anh ấy như vậy đó – Tiền Bảo Bảo lại cảm thấy ngượng ngùng đáp.Bị vỗ vỗ mấy cái, Hạng Hạo quay đầu nhìn sang bị Tiền Bảo Bảo ra hiệu nhìn Tiểu Ngư nhi ngồi ở một góc.Lúc này Hạng Hạo mới nhìn thấy Tiểu Ngư nhi đang nhìn chén cơm canh trên tay hắn một cách thòm thèm, còn đến nỗi nuốt nước bọt.Hạng Hạo lập tức đứng lên để lại một câu:- Mọi người cứ nói chuyện đi – Rồi đi đến chỗ của Tiểu Ngư nhi, mở miệng hỏi:- Anh bạn nhỏ, uống cái gì đó?- Canh rễ cỏ - Tiểu Ngư nhi ngây thơ trả lời.- Anh thấy canh rễ nhỏ này của em thơm lắm, chúng ta đổi nha – Hạng Hạo lại nói.Tiểu Ngư nhi lập tức đồng ý.Ở bên kia, Lưu Tịnh Dung tuy cũng là tiểu thư nhà giàu nhưng sau khi gia nhập Hội cứu quốc giúp người cô đã đến không ít những nơi như thế này, ăn những món này cũng không ít nên cô nhanh chóng ăn xong.- Không ngờ cuộc sống của mọi người ở đây vất vả quá – Tiền Bảo Bảo cảm thán.Canh rễ cỏ đó Hạng Hạo càng không nuốt trôi, mới đúc vô miệng đã nhả ra.Mẹ của Tiểu Ngư nhi cũng mỉm cười nói:- Thật là khiến các vị chê cười rồi, thật ra chỗ chúng tôi có cái ăn có cái mặc là tạ ơn trời đất rồi, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.- Dân làm nông nghèo khổ, không dám trông mong ăn mặc phú quý, chỉ cần cả nhà có thể bình an là chúng tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi – Cha của Tiểu Ngư nhi cũng tiếp lời.Hạng Hạo nghe được lại thắc mắc:- Chẳng phải đại soái thường xuyên phái binh đi tiêu diệt bọn thổ phỉ, tại sao mọi người vẫn phải chạy trốn như vậy chứ?- Bọn họ và đám thổ phỉ đó là một, tôi thấy mấy người đại soái đó chẳng qua chỉ là có thêm mấy khẩu súng, có được cái tên chính thống mà thôi, thật ra bọn họ vốn dĩ chẳng khác gì thổ phỉ, bọn họ cả ngày đánh đông đánh tây nói là cứu nước cứu dân, thật ra là muốn cướp địa bàn, cuối cùng người khổ nhất vẫn là dân nghèo chúng tôi đây – Cha Tiểu Ngư nhi khó chịu nói.- Còn không phải sao, đến cuối cùng chẳng phải cứ đòi lương thực trai tráng của chúng tôi sao, nếu không chúng tôi phải chạy nạn đến đây sao – Mẹ Tiểu Ngư nhi cũng tức giận không kém.Những người dân này không có chút ấn tượng tốt nào với quân binh của đại soái, mấy người Hạng Hạo cảm thấy vô cùng may mắn hôm nay không mặc quân trang đến nếu không sao lại nghe được mấy chuyện này.Bỗng nhiên một thanh niên đi vào trong, vừa nhìn thấy Lưu Tịnh Dung mắt đã sáng rỡ, lên tiếng gọi:- Chị… - Lại bị một tiếng ho nhẹ cắt ngang.Thanh âm phát ra từ phía Lưu Tịnh Dung, cô nhẹ lắc đầu ra hiệu với thanh niên đó làm cho tiếng gọi người của thanh niên đó nghẹn trở lại.Cha Tiểu Ngư nhi nhìn thấy anh ta liền vui vẻ gọi:- Tiểu Võ, cháu đến rồi sao? Mau ngồi xuống, con ăn gì chưa?- Con ăn rồi, cô chú để dành cho mình ăn đi – Người gọi Tiểu Võ, hay gọi là Từ Võ mỉm cười đáp lại.Từ Võ ngồi xuống bàn, ánh mắt ra hiệu trao đổi với Lưu Tịnh Dung, hai người đưa mắt qua lại một hồi sau đó Lưu Tịnh Dung đứng lên mở miệng đề nghị:- Tôi đi ra ngoài dạo một chút đi.Từ Võ cũng vội vàng đứng lên đề nghị:- Vị này, tôi đưa chị đi.Lưu Tịnh Dung tất nhiên gật đầu đồng ý, hai người bọn họ người trước người sau đi ra bên ngoài, tìm được một chỗ tương đối kín đáo, Lưu Tịnh Dung mới nhíu mày lên tiếng:- Tiểu Võ, không phải chị đã sớm dặn dò không thể để dân chạy nạn đến đây sao, nơi này chắc chắn được chọn là nơi tác chiến, bây giờ sao lại như vậy chứ? – Thực tế hai người bọn họ quen biết, họ đều là người của Hội cứu quốc.Từ Võ vốn đang sốt ruột nhìn thấy Lưu Tịnh Dung như nhìn thấy vị cứu tinh nói:- Chị Dung, mấy ngày trước em trở về thôn mới phát hiện bọn họ đã chuyển đến đây, em sợ muốn chết muốn bọn họ lập tức chuyển đi nhưng Thẩm Quốc Thuấn đã cho quân bao vây ở đây, bây giờ nếu chúng em rời khỏi có thể bị xem là thổ phỉ tiêu diệt luôn đó.Em đang không biết làm sao thì chị tới rồi.Lưu Tịnh Dung trừng mắt nhìn Từ Võ nói:- Tình cảnh này thì chị có thể làm gì được chứ, bây giờ chị cũng không thể đưa người rời khỏi được.Bên Hội cứu quốc thì sao, em báo tin chưa?- Chưa, em không thể báo tin cho bên Hội cứu quốc được, bị giam chân ở đây em gấp muốn chết, may là gặp được chị.Chị Dung, chị nhất định phải giúp em nghĩ cách cứu mọi người, họ đều là người nhìn em lớn lên – Từ Võ gấp gáp, trong ấn tượng của hắn chưa từng có việc gì Lưu Tịnh Dung làm không được.- Để chị nghĩ xem, để chị nghĩ xem – Lưu Tịnh Dung nhíu mày thì thầm.Từ Võ không dám mở miệng thúc giục Lưu Tịnh Dung, nghĩ một hồi cô kéo Từ Võ đến gần nói nhỏ vào tai của hắn.Trên đường trở về, Tiền Bảo Bảo vẫn còn buồn rầu than thở:- Những lão bá tánh này có cuộc sống thật là khó khăn, không có thức ăn không có đồ mặc, cuộc sống của họ thật là thê thảm.- Thẩm Văn Đào, nếu như làm theo kế hoạch tác chiến của cậu, đánh nhau với thổ phỉ ở núi Ngọa Ngưu này thì người dân của vùng này tất cả sẽ trở thành vật hi sinh của chiến tranh – Hạng Hạo nói với Thẩm Văn Đào.Thẩm Văn Đào đối diện với ánh mắt trông mong lo lắng của bọn họ suy nghĩ một lát rồi mở miệng:- Chúng ta quay về rồi nói.Đứng trước sơ đồ tác chiến, Thẩm Văn Đào vẫn đứng suy tư rồi lại mở miệng giải thích:- Hai người xem phía trước núi Ngọa Ngưu đều là những dải đất rộng, vốn dĩ không thể nào mai phục, phía sau núi Vọng Quân đường đi khá dốc còn có hai con suối nhỏ, binh lính muốn lên cũng khó, chứ đừng nói đến vũ khí nặng.Cho nên trừ núi Ngọa Ngưu ra không còn nơi nào khác thích hợp chiến đấu nữa – Hắn cũng rất khó xử suy nghĩ rất lâu nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được nơi khác.Tiền Bảo Bảo lại phản bác:- Bá tánh là quan trọng nhất, chúng ta không thể vì một nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ mà hi sinh những bá tánh này.- Suy nghĩ kĩ đi, nhất định sẽ có cách – Hạng Hạo không tin không nghĩ ra cách giải quyết chuyện này..