Chương 38
"Con bé này ăn nói khéo quá." Tạ Đông Vạn cảm khái xong, theo lệ muốn cúi đầu nhìn thằng con trai lạnh lùng tổn thương bố mình sâu sắc.
Tạ Vân nhìn thấy ánh mắt anh ta, liếc mắt, nhìn sang bên khác.
"Đưa nào cũng giỏi, đứa nào cũng có ưu điểm riêng." Lâm Bồi rơi lại cuối cùng nói, "Con anh từ nhỏ đến lớn giỏi toàn diện cả khoa, có thằng con bớt lo anh còn không hài lòng?"
"Tôi ngược lại muốn nhọc lòng vì nó." Tạ Đông Vạn nói thầm, "Sinh con, ngoài thời gian còn thay tã, tôi còn chẳng có cảm giác chân thực khi làm bố."
Anh ta vươn tay chọc Tạ Vân khăng khăng muốn tự mình leo núi, không cần người dắt càng không cần người ta bế, nói: "Con cũng đi đánh nhau gây gổ, để bố được mời phụ huynh một lần được không? Con xem con trai nhà nào không đánh nhau? Đây là một kinh nghiệm nhân sinh quý giá đó."
Tạ Vân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ý "tên ngốc này sao lại là bố tôi" lộ rõ trên mặt.
"Được rồi." Chương Xuân nở nụ cười khổ, "Kinh nghiệm nhân sinh này nhiều cũng không tốt."
Chương Linh Tấn chuyên gây chuyện rụt bả vai, rất tự mình hiểu lấy giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Một đoàn người lên tới đỉnh núi, bước qua cánh cổng tiến vào sân rộng nhà trưởng thôn.
"Anh nói, hoạt động đặc biệt mà chị Lý Tĩnh nói rồi cuộc là cái gì?" Lâm Manh đi đến bên cạnh Chương Linh Tấn, nghi hoặc hỏi.
Chương Linh Tấn thờ ơ nói: "Không biết, đi vào chẳng phải sẽ biết?"
Cậu nhóc mập mạp chỉ chú ý tới chuyện của Đường Na.
Tiến vào nhà trưởng thôn, Ngu Trạch thả Đường Na xuống, Lý Tĩnh đeo khẩu trang xuất hiện.
Làm "người ngưỡng mộ", Đường Na lập tức quan tâm: "Chị Lý Tĩnh, chị bị ốm ạ?"
Lý Tĩnh nở nụ cười dối trá, xoa đầu Đường Na, "Có chút ho khan, Na Na không cần lo lắng. Tất cả mọi người đi theo tôi."
Lý Tĩnh dẫn một đoàn người tới một gian phòng rộng lớn, bảo bọn họ đợi trong phòng một lát.
Cô nhóc hiếu kì Lâm Manh lần nữa hỏi thăm: "Chị Lý Tĩnh, rốt cuộc hoạt động đặc biệt là cái gì ạ?"
Câu trả lời trước khi đi của Lý Tĩnh càng làm người ta không bắt được manh mối: "Hiện tại chưa thể nói cho em, nhưng khẳng định sẽ khiến em gái Manh Manh sung sướng kêu chuyện tốt."
Bọn họ lần lượt ngồi xuống ghế sô pha, sau khi trò chuyện các thứ một hồi, Lý Tĩnh lần nữa trở về, tinh thần phấn chấn nói: "Các bạn nhỏ, nhìn xem là ai tới?"
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía sau lưng Lý Tĩnh, Lý Tĩnh cười tránh ra, ba người phụ nữ trẻ phong cách khác nhau lần lượt đi đến.
"A!!" Lâm Manh quả nhiên xông pha đi đầu hét lên: "Mẹ!"
Hai bạn nhỏ khác phản ứng khác nhau, nhưng đều là vui vẻ, Tạ Vân rời ghế sô pha đứng lên, Chương Linh Tấn nhanh chóng chạy tới.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm..." Lâm Manh ôm mẹ, cô bé kiên cường hoạt bát không nói mấy câu giọng đã nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, mẹ xem con gầy rồi nè! Có phải con sắp trưởng thành đúng không ạ?!" Chương Linh Tấn bóp cái bụng gầy đi một vòng của mình, kiêu ngạo biểu hiện với mẹ mình.
Tạ Vân nghiêm túc bàn với mẹ mình: "Mẹ dẫn bố về đi, con có thể một mình ghi hình tiết mục."
Mẹ Tạ Vân buồn cười hỏi cậu vì sao, cậu vô cùng chăm chú nghiêm túc nói: "Con không muốn chăm sóc bố, con mệt lắm."
Tạ Đông Vạn một bên nghe lén biểu thị tâm anh ta không mệt, chỉ là quá đau.
Chương Linh Tấn nhìn cái cửa trống rỗng, bỗng nhiên nói: "Mẹ em gái Na Na đâu ạ?"
Lời của cậu nhóc mập vừa ra, tất cả mọi người đang vui sướng vì gặp lại nhau đều ý thức được một vấn đề, chỉ có ba bà mẹ tới, như vậy Đường Na và Ngu Trạch thì sao?
Bọn họ nhìn về phía hai người, Đường Na không nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn nét mặt vui mừng chưa cởi của bọn họ, trên gương mặt tròn trắng nõn tràn ngập nụ cười ngọt ngào, hiện tại chỉ có mờ mịt và mất mát, mà Ngu Trạch bên cạnh, mặt anh không biểu tình, chỉ là thần sắc lạnh lẽo hơn thường ngày.
Chương Linh Tấn không hiểu không khí ngột ngạt, cậu thấy mọi người không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại đến hỏi Lý Tĩnh, "Chị Lý Tĩnh, mẹ em gái Na Na không tới ạ?"
Dù Lý Tĩnh đeo khẩu trang, cũng có thể từ ánh mắt cong lên của cô ta nhìn ra cô ta đang cười, nụ cười rất vui vẻ: "Hôm nay là ngày gặp mặt đặc biệt, bọn chị sẽ mời người liên lạc khẩn cấp của 'tiểu tổ tông' đến hiện trường tham dự trò chơi tương tác. Ba người bố đều rất ăn ý, điền cách liên lạc với mẹ trên mục người liên lạc khẩn cấp, Ngu Trạch điền là cách liên lạc với em trai..."
Tạ Đông Vạn giật mình "oa a" một tiếng.
Cái này cũng không thể trách anh ta ngạc nhiên, trên mạng không cô bối cảnh xuất thân của Ngu Trạch, không biết là ý của anh hay người sau lưng anh, tất cả phỏng vấn công khai đều không đề cập bối cảnh xuất thân của anh, dù cho đề cập, cũng là kiểu như "Năm Ngu Trạch mười tám tuổi rời nhà..."
Người không biết chuyện trong lúc vô tình có ảo giác Ngu Trạch chui từ đá ra cũng rất bình thường.
Ngu Trạch đã đoán được cô ta sẽ nói cái gì, nếu như là mời người đến hiện trường, rất hiển nhiên --
"Bởi vì em trai không ở thủ đô, cho nên rất đáng tiếc không thể tới tham gia hội gặp mặt đặc biệt lần này." Lý Tĩnh cười nói: "Nhưng chúng tôi chuẩn bị một đạo cụ nhỏ, có thể để Na Na gọi video với người mình muốn liên lạc."
Lý Tĩnh cầm một cái ipad đi tới, ngồi bên cạnh Đường Na: "Na Na muốn gọi điện thoại cho ai? Bố hay mẹ?"
Đường Na thầm phát ra tiếng cười trào phúng.
Muốn biết cô có bối cảnh gì? Cô không nói cho cô ta đấy!
Đường Na lắc đầu: "Em không muốn quấy rầy mẹ."
"Vậy em muốn gọi cho bố sao?" Lý Tĩnh hỏi.
Đường Na lắc đầu, ôm chặt cánh tay Ngu Trạch: "Na Na không muốn gọi điện thoại cho người ta."
Lý Tĩnh nhìn về phía Ngu Trạch, "Anh thì sao? Muốn gọi video cho em trai không?"
Ngu Trạch cũng từ chối.
Hội gặp mặt đặc biệt một nhà đoàn tụ vốn nên tràn ngập tiếng nói tiếng cười, nhưng bởi vì bên cạnh có một cặp khách quý cô đơn, phụ huynh ba nhà khác đều có chút khiêm tốn.
Bọn nhỏ thì không nghĩ nhiều như vậy, đặc biệt là Lâm Manh và Chương Linh Tấn, không bao lâu liền vang lên tiếng cười vang dội.
Lúc mấy ông bố ra sân chơi trò chơi, bố những đứa trẻ khác lên sân chơi trò chơi, bên cạnh bọn họ còn có mẹ làm bạn nói chuyện, Đường Na ở phía dưới cô đơn một mình, làm nổi bật càng thêm cô đơn đáng thương.
Lúc này Lý Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta quan tâm, dịu dàng hỏi thăm: "Na Na, rời mẹ nhiều ngày như vậy, em có nhớ mẹ không?"
Lão sói xám tới, muốn thừa dịp người giám hộ không có mặt ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lại không biết dưới mũ khăn đỏ là một con sói xám tinh ranh hơn cô ta.
Đường Na nhỏ giọng nói: "Nhớ..."
"Đã nhớ, vì sao không gọi điện thoại cho mẹ?"
"Bởi vì..." Mặt Đường Na lộ vẻ do dự nhìn Lý Tĩnh: "Mẹ không cho phép em ở bên ngoài gọi điện thoại cho mẹ, em sợ mẹ sẽ tức giận..."
Lý Tĩnh quả nhiên mắc câu, lập tức hỏi: "Sao mẹ lại không cho phép em ở bên ngoài gọi điện thoại cho mình?"
Đường Na khờ dại nói: "Mẹ nói không thể để người khác biết thân phận của chúng em."
Lý Tĩnh hỏi: "Na Na biết mẹ làm việc gì không?"
Đường Na dùng giọng trẻ con non nớt nói: "Mẹ nói công việc của mình chính là uống trà mua sắm phơi nắng."
"Về sau Na Na cũng muốn làm công việc như mẹ sao?" Lý Tĩnh cười hỏi.
Đường Na nghiêm túc nói: "Mẹ nói Na Na không giống mẹ, Na Na là tiểu công chúa, về sau phải làm việc của công chúa."
Người nghe được câu nói này đều nở nụ cười, ngay cả thợ quay phim phụ trách quay Đường Na cũng không ngoại lệ, cách vương thất sinh hoạt quá xa bọn họ, coi lời nói về thân phận thật của Đường Na như lời con trẻ, cười một tiếng cho qua.
Lý Tĩnh cũng đang cười, Đường Na rõ ý cười khóe mắt cô ta là cười nhạo.
Đường Na nhìn bọn họ không để cô ở trong lòng, không hề tức giận.
Nhưng cứ cười đi, cũng chỉ có thể cười trong khoảng thời gian này, chờ thân phận chân thật của cô lộ ra ánh sáng, bọn họ cũng chẳng cười được nữa.
Lý Tĩnh ôm Đường Na, tựa như thân mật hỏi: "Na Na tốt tính như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua công lao của bố mẹ, thời gian bọn họ bên em nhiều không?"
Đường Na cười lạnh trong lòng, đây là mắt thấy đường thẳng vô dụng, ngược lại bắt đầu nói bóng nói gió tiến công sao?
Đến a! Ai sợ ai!
Đường Na thuận thế dùng hai tay ôm chặt lấy Lý Tĩnh, thân mật hơn cô ta, vẻ mặt ngưỡng mộ càng có sức thuyết phục hơn cô ta đeo khẩu trang.
Nụ cười trên mặt Lý Tĩnh chớp mắt cứng ngắc, bị một người đáng ghét thân mật ôm chặt, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy vui sướng.
Đường Na cười càng ngọt: "Mẹ rất tốt với Na Na, mặc dù bố không ở bên cạnh, nhưng Na Na vẫn thích bọn họ nhất nhất luôn!"
"Na Na đáng yêu như vậy, ai lại nỡ không tốt với em?" Lý Tĩnh nhịn xuống chán ghét trong lòng, mặt tươi cười tiếp tục dò xét xuất thân của cô, "Na Na lớn lên ở Trung Quốc hả? Tiếng Trung của em rất tốt, như đứa trẻ lớn lên ở đây."
"Tiếng Trung của em là chị dạy." Đường Na nói.
Lý Tĩnh mừng rỡ, lập tức gặng hỏi: "Chị em là ai?"
"Em là tiểu công chúa, chị hai là nhị công chúa, chị cả là đại công chúa." Đường Na giấu chân tướng dưới lời trẻ con, trong dự liệu, ai cũng không tin cô.
Lý Tĩnh hơi thất vọng, cô ta còn chưa mở miệng nói chuyện, Đường Na nhìn cô ta, chậm rãi buông tay ra.
Lý Tĩnh thấy khoé miệng Đường Na méo xệch, giác quan thứ sáu chợt cảm thấy bất an.
Đường Na không chớp mắt nhìn cô ta, nói: "Chị Lý Tĩnh, chị không tin Na Na ạ?"
Lý Tĩnh vội vàng cười sửa chữa: "Làm sao lại thế? Chị Lý Tĩnh tin Na Na nhất, Na Na vẫn luôn là bé ngoan."
Cô ta xoa đầu Đường Na, Đường Na mở đôi mắt ướt át trong veo ngoan ngoãn nhìn cô ta, như thể việc này đã vượt qua.
Vượt qua?
Nói đùa, đây chỉ là tín hiệu mở màn trò hay "sân khấu của ma nữ".
Đối với ba bố con khác mà nói, một ngày vui vẻ kết thúc, bọn nhỏ lưu luyến không rời tiễn mẹ, ngoại trừ Lâm Manh rơi hai hạt đậu vàng, phần lớn lũ trẻ đều vui vẻ tạm biệt mẹ.
Một đoàn người dọc theo con đường lúc đến, giẫm lên ánh trăng bước trên con đường về hầm trú ẩn.
Đường Na thừa dịp không ai chú ý, tắt mic, nói nhỏ bên tai Ngu Trạch: "Lập tức khóc cho tôi."
Ngu Trạch cho là mình nghe lầm, lông mày nhíu chặt nhìn cô: "Cô nói cái gì?"
"Hiện tại, lập tức, khóc." Đường Na nói như chém đinh chặt sắt.
Ngu Trạch khó mà đuổi theo mạch suy nghĩ biến ảo khôn lường của cô, vừa rồi còn rất tốt, làm sao đột nhiên muốn khóc -- còn kêu anh khóc?
Anh ở trong mắt cô, là hình tượng nói khóc liền khóc sao?
Ánh mắt Ngu Trạch đầy phức tạp, "... Cô cho rằng nước mắt là nước bọt sao, nói đến là đến?"
Đường Na dùng hành động trả lời vấn đề của anh, Ngu Trạch trơ mắt nhìn, trong mấy giây ngắn ngủi, hốc mắt Đường Na nhanh chóng tụ lên nước mắt.
... Ok, đối với sách tinh mà nói, nước mắt chính là thứ dễ kiếm như nước bọt.
"Tôi khóc không ra." Ngu Trạch nói.
Lần trước anh rơi nước mắt, đại khái quay ngược lại năm sáu tuổi, ở tang lễ của mẹ, đó là lần cuối cùng anh rơi lệ.
"Khóc không ra cũng phải khóc." Sách tinh uy hiếp, "Khóc không ra tôi giúp anh khóc."
Ngu Trạch: "..." Chuyện chảy nước mắt, cô giúp thế nào?
Dùng ma pháp hả?
Lúc tay sách tinh nắm chặt tóc mai anh, anh rốt cuộc biết đáp án.
... Lĩnh ngộ đau đớn nhường nào.
Lúc Ngu Trạch cố gắng đấu tranh với tiểu ác ma dùng sức kéo tóc mai anh, Tạ Đông Vạn quấn chặt lấy áo khoác, nhét bàn tay trần vào túi áo, nhìn cậu con trai bé bỏng, "Con trai, cần bố ôm không?"
Cậu con trai lạnh lùng không hiểu lòng bố lần nữa dùng ánh mắt từ chối lời mời của anh ta.
"Aiz, để bố ôm một cái, con xem Na Na người ta rất biết hưởng thụ, sao con lại không biết hưởng thụ chứ?" Tạ Đông Vạn thở dài một tiếng, "Bố con từ khi con qua sinh nhật ba tuổi thì chẳng còn cơ hội nào ôm con."
Lâm Bồi ở bên cạnh tò mò hỏi một câu: "Vì sao?"
"Nó không muốn tôi ôm!" Tạ Đông Vạn căm giận bất bình nói: "Nó nói ngây thơ!"
Tạ Đông Vạn làm trên đường núi vang lên một trận tiếng cười.
"Đều là ăn trong bát nhìn trong nồi." Lâm Bồi cười nói: "Lão Tạ nếu được chọn một trong ba đứa nhà khác làm con, anh chọn ai?"
Tạ Đông Vạn không chút do dự, "Na Na."
Tạ Vân giương mắt nhìn về phía bố cậu, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Chương Xuân nhìn Đường Na, tinh anh giới kinh doanh mở miệng: "Đúng dịp, tôi cũng chọn Na Na, Ngu Trạch có áo bông nhỏ tri kỷ thật làm người ta hâm mộ."
Ngu Trạch sắp bị áo bông nhỏ tri kỷ kéo trọc tóc mai: "..."
Người dám mặc áo bông nhỏ này, chắc chắn là dũng sĩ dám ôm túi thuốc nổ.
Lâm Manh thì thầm vài câu với Chương Linh Tấn, Chương Linh Tấn chợt quát to: "Không được! Bố không thể chọn Na Na!"
Chương Xuân nhìn về phía con trai: "Vì sao?"
"Lâm Manh nói nếu Na Na làm em gái con, con không thể kết hôn với em ấy!" Cậu nhóc mập mạp lo lắng lớn tiếng nói.
Trên đường núi lập tức phát ra một trận cười vang.
Tạ Đông Vạn cười muốn rút gân, anh ta rút hai tay vì cười mà đổ mồ trong túi ra, nhìn về phía Chương Xuân vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con trai anh thú vị đấy, tham gia tiết mục một chuyến, vợ tương lai cũng tìm được rồi."
Chương Xuân nói: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ."
"Tuổi Linh Tấn và Na Na cũng kém không nhiều, nói không chừng về sau anh và Ngu Trạch có thể trở thành thông gia thật ấy chứ!" Tạ Đông Vạn nói.
Lâm Bồi cải chính: "Ngu Trạch cũng không phải bố Na Na, muốn kết thông gia cũng không phải kết với Ngu Trạch."
"Mấy người hiểu ý tôi là được rồi mà! Đúng không, Ngu..." Tạ Đông Vạn quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch.
Không nhìn không sao, vừa nhìn anh ta liền dừng bước: "Sao Na Na lại khóc?"
Ngu Trạch tiếp đó liền thấy, kẻ cầm đầu suýt kéo trọc mình, vẻ mặt quật cường "cháu ấm ức nhưng cháu không nói", ngậm miệng, dưới ánh trăng yên lặng rơi nước mắt.
Đây là sách tinh hay là diễn tinh? Theo một ý nghĩa nào đó, Ngu Trạch bội phục đầu rạp xuống đất vì Đường Na.
Chương Xuân nói: "Na Na sao thế? Ấm ức gì à, nói với các chú xem?"
"Đúng vậy! Nói với bọn anh xem! Anh xả giận cho!" Chương Linh Tấn cố gắng nhảy nhót, hi vọng được Đường Na chú ý.
"Chị Lý Tĩnh không tin Na Na." Đường Na nghẹn ngào nói: "Na Na chính là tiểu công chúa, chị Lý Tĩnh lại không tin Na Na."
Những người khác không rõ Lý Tĩnh và Đường Na nói chuyện gì, nhưng nghe được câu "cháu là tiểu công chúa", người bình thường đều sẽ coi nó là trò đùa.
Người nơi này cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Ngu Trạch rõ ràng, sách tinh tự xưng là quý tộc cũng mua một thân phận công chúa tôn quý cho mình trong cuộc sống.
"Chị Lý Tĩnh cứ hỏi chuyện bố mẹ cháu." Đường Na khóc thút thít, nước mắt liên tiếp từ hốc mắt sóng nước nhộn nhạo rơi xuống, "... Tại sao chị Lý Tĩnh không tin Na Na cũng có bố mẹ?"
"Sao lại vậy?" Chương Xuân đi gần nhất nhẹ giọng an ủi, "Mỗi người đều có bố mẹ, Na Na đương nhiên cũng có bố mẹ, chị Lý Tĩnh không nghĩ vậy đâu, có lẽ chị ấy chỉ là sợ Na Na một mình cô đơn, cho nên tới trò chuyện với cháu."
Chương Xuân giải thích rất thuyết phục, những người khác cũng nghĩ gần giống như anh ta.
Đường Na dường như cũng chấp nhận lời giải thích này, nức nở nói: "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật." Tạ Đông Vạn không chút do dự nói.
So với mấy ông bố não thô kia, Chương Xuân hiển nhiên nghĩ nhiều hơn, anh ta hỏi: "... Sao Na Na ại nghĩ như vậy?"
Đường Na vươn tay lau nước mắt, đỏ hồng mắt nói: "Cháu nghe có người lặng lẽ nói, Na Na không có bố mẹ, Na Na là con gái riêng của Đản Đản với phụ nữ ở ngoài sinh ra."
Mấy ông bố hai mặt nhìn nhau, Chương Linh Tấn tức giận kêu lên: "Là ai nói như vậy?! Anh muốn đánh chết anh ta!"
Sắc mặt Tạ Đông Vạn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lộ ra thái độ nghiêm túc khác thường: "Na Na, là ai nói như vậy?"
Đường Na không chịu nói nghe được từ đâu, quay người ôm lấy cổ Ngu Trạch.
Ánh mắt mọi người tự nhiên rơi xuống Ngu Trạch.
"... Con bé không nói với tôi." Ngu Trạch nói.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, mấy người đều có ấn tượng biến hoá nghiêng trời lệch đất với Ngu Trạch, đặc biệt là Tạ Đông Vạn thân thiết nhất với Ngu Trạch, anh ta thấy, ngoại trừ không thích nói chuyện, mặt mũi lạnh lùng, Ngu Trạch là một người mọi phương diện đều đáng được khen ngợi, mấy tin đồn trên mạng bao gồm "con gái riêng", ngay từ đầu anh ta còn bán tín bán nghi đã chuyển thành không tin chút nào.
Ngu Trạch không muốn công bố thân phận thật của Đường Na, chắc chắn có nỗi khổ trong lòng.
Những mầm mống lời đồn thật thật giả giả khiến Ngu Trạch và Na Na chịu đủ tổn thương, thật sự là quá đáng!
Lại nghĩ đến Lý Tĩnh, Tạ Đông Vạn không khỏi bắt đầu hoài nghi, Lý Tĩnh tra hỏi có phải cũng là bởi vì tin những lời đồn không có đạo lý đó?
Bất kể như thế nào, được mọi người an ủi, Đường Na cuối cùng cũng ngừng khóc.
Một đoàn người trở lại sân thì nhao nhao giải tán, đều về hầm trú ẩn của mình nghỉ ngơi.
Đường Na tắm rửa xong, Lý Tĩnh không biết từ chỗ nào nghe được tiếng gió vội vàng tới.
"Na Na, thật sực chị không có ý khác, chỉ là thấy em ngồi một mình cô đơn, cho nên mới trò chuyện với em." Lý Tĩnh chân thành tha thiết nói.
Đeo khẩu trang hiển nhiên ảnh hưởng tới biểu diễn chân thành cả cô ta, Lý Tĩnh đưa tay chuẩn bị tháo khẩu trang, Ngu Trạch bên ngoài cầm quần áo khô vào nhíu mày nói: "Sức khỏe Na Na yếu."
Ngụ ý cô cứ đeo tiếp đi.
Lý Tĩnh lúng túng đeo lại khẩu trang.
Đường Na ngạc nhiên nhìn Ngu Trạch, chẳng lẽ bò sát ngốc nghếch này tốt cuộc mở mang trí đầu óc?
Bò sát ngốc nghếch nhận được ánh mắt vui mừng của cô, lộ ra ánh mắt nghi ngờ, thì ra anh đơn thuần chỉ là lo lắng cô bị lấy virus cảm cúm.
... Ha ha, bò sát ngốc làm sao lại mở mang trí đầu óc? Là cô nghĩ nhiều.
Lý Tĩnh từ xa mà khoác bóng đêm đến xin lỗi cô, sao cô có thể không nhận chứ?
Làm một thiên thần tốt bụng, Đường Na nhận lời giải thích của Lý Tĩnh, không chỉ cùng cô ta "làm lành như lúc ban đầu", còn thân thiết tiễn cô ta đến cửa hầm trú ẩn, lưu luyến không rời tạm biệt hết lần này đến lần khác, rất có tư thế không đến bình minh không buông tay.
Thật vất vả, Lý Tĩnh rốt cuộc tìm được thời cơ thích hợp rời đi, cô ta quyết định thật nhanh, như bay mở cửa đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, khủng long nhỏ màu xanh lắc lư đi đến mép giường, khó khăn trèo lên, lăn vào chăn của mình.
Trông thấy Lý Tĩnh rời đi, Ngu Trạch mới đi tắm rửa.
Đường Na chờ anh tắm rửa xong, mặc đồ ngủ tắt đèn lên giường, mắt liếc camera vẫn cần cù chăm chỉ làm việc trên đỉnh đầu, lăn từ chăn mình đến chăn của Ngu Trạch.
Ngu Trạch vừa định đẩy cô về chăn của mình, Đường Na nhỏ giọng mở miệng: "Đản Đản, anh là người xấu hả?"
Ngu Trạch liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay không tự giác ngừng lại: "Sao thế?"
Đường Na không chớp mắt nhìn anh, mắt to ướt át dưới ánh sáng mờ tối vẫn rất linh động, "Tôi còn nghe thấy có người mắng anh."
"Mắng cái gì?"
"Mắng anh là bại hoại, cặn bã, đại móng heo, rác rưởi nhân tạo ngoài mặt chẳng có cái gì."
Ngu Trạch: "..." Người mắng có phải một tiểu ác ma tóc vàng cầm cây đinh ba?
Giọng Đường Na non nớt mềm mại lại ngây thơ, hỏi vấn đề rất nhiều người đều muốn hỏi cũng không dám hỏi: "Bọn họ nói anh hút ma tuý, hút ma tuý là có ý gì?"
Đây chính là điểm bạo của tập này! Đường Na cực kỳ chắc chắn, một màn bùng nổ này nhất định sẽ xuất hiện trong giới thiệu tập tiếp theo và tóm tắt tập này của « Tiểu tổ tông nhà tôi »!
Còn dùng hình thức hình động xuất hiện trên bài đăng và Weibo của tài khoản marketing!
Để điểm bạo thêm nhiệt, đặt câu hỏi lúc này cực kỳ thỏa đáng, cô đúng là ma pháp sư cơ trí toàn năng mà!
Lúc cô bái phục vì trí tuệ của mình, Ngu Trạch mở miệng: "Hút ma tuý là chuyện đồ hèn nhát vì trốn tránh hiện thực mới làm... Tôi vĩnh viễn sẽ không làm quỷ nhát gan."
Đường Na yên lặng nhìn ánh mắt đầy kiên định của anh trong bóng đêm, nhỏ giọng nói: "Tôi tin tưởng anh."
Sáng hôm sau, Đường Na chẳng biết tại sao lại kì kèo, lề mà lề mề không chịu rời giường.
Trong sân vang lên giọng nói đầy sức sống của Chương Linh Tấn và Lâm Manh, Ngu Trạch đã rửa mặt mặc quần áo xong đi đến mép giường, kéo khủng long nhỏ màu xanh trốn dưới chăn dày lên.
Ngu Trạch thấy cô mở to đôi mắt sáng tỏ long lanh nhìn anh, thế mới biết cô đã sớm tỉnh.
Ngu Trạch hỏi: "Cô không muốn ăn sáng hả?"
Đường Na nhìn thoáng qua cửa phòng, "Bọn họ dậy chưa?"
Ngu Trạch nói: "Chỉ còn mỗi cô còn nằm ỳ."
Đường Na vén chăn lên, thầm nói: "Tôi mới không nằm ỳ."
Đây là sách lược, bò sát nhỏ ngu xuẩn không hiểu đâu!
Lúc Đường Na đi ra hầm trú ẩn, hai bố con họ Chương và họ Tạ đang chuẩn bị đi ra ngoài, trông thấy Đường Na và Ngu Trạch, ngừng bước, kêu: "Mau tới, chúng tôi đang định đi nhận bữa sáng!"
Chương Linh Tấn cách thật xa bắt đầu nhiệt tình hò hét: "Na Na!"
Hôm nay Đường Na đeo một cái khăn quàng cổ lông cừu màu vàng nghệ, áo khoác lông cừu màu trắng sữa, hai quả cầu lông trắng trên mũ len rủ xuống theo động tác của cô đung đa đung đưa trên không trung.
"Người trẻ tuổi chăm trẻ con có khác." Tạ Đông Vạn nhìn thoáng qua con của mình.
Mới bắt đầu tiết mục, Tạ Vân chải tóc vuốt keo gọn gàng, ăn mặc như ông cụ non trưởng thành, qua bốn ngày, tóc Tạ Vân rối tung, trên mặc áo khoác màu đỏ, dưới mặc quần lông màu lam, áo len màu xám và áo giữ nhiệt màu đỏ lộn xộn trong cổ áo khoác ngoan cường giành lấy cảm giác tồn tại.
Lại nhìn Chương Linh Tấn, tốt hơn Tạ Vân một chút, nhưng cũng chỉ là "tốt hơn một chút".
Hai ông bố, một "ông bố thực tập", mang theo đứa trẻ nhà mình ra ngoài sân.
Đi đường núi gập ghềnh không đến mười phút, Đường Na thở hồng hộc vươn tay muốn Ngu Trạch bế.
Chương Xuân nhìn Đường Na được Ngu Trạch bế, nói: "Sức khỏe Na Na yếu quá, đi khám chưa?"
Ngu Trạch nhìn Đường Na "... Chưa ạ."
Chương Xuân nói: "Bớt thời gian dẫn Na Na đi khám đi, tôi biết một bác sĩ khoa nhi rất giỏi, cần tôi có thể sắp xếp giúp cậu."
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, toàn thân Đường Na không thoải mái, cô tranh thủ thời gian nói chen vào: "Na Na lớn lên là hết ạ."
Chương Xuân cười nói: "Na Na nghe lời, phải đi khám bác sĩ, chữa khỏi bệnh mới có thể trưởng thành vừa cao vừa xinh đẹp."
Đường Na nhếch miệng, không tiếp tục tranh chấp.
Cô không đi khám bác sĩ cũng vẫn cao vẫn xinh đẹp được không!
Người ba nhà rốt cuộc leo lên đỉnh núi, Lâm Manh đứng trong sân chờ Lâm Bồi đóng gói bữa sáng liếc thấy mấy người, cô bé lập tức nhảy lên vẫy gọi đám người: "Na Na! Linh Tấn! Tiểu Vân!"
Mấy người đi đến sân nhận bữa sáng, Tạ Đông Vạn trêu ghẹo: "Hôm nay Lâm Bồi lại dậy sớm như vậy, đây là dấu hiện mặt trời sắp mọc từ phía tây ư?"
Lâm Bồi nói: "Dậy sớm có gì khó? Tôi cũng là người đàn ông muốn làm là có thể làm được."
Lâm Manh ở bên cạnh bổ sung: "Nhưng mà không muốn làm."
Tạ Đông Vạn bật cười: "Vậy chúng tôi cần phải trân trọng một màn này, lần tiếp theo nói không chừng phải chờ sang năm."
Vào lúc những người khác nói chuyện phiếm, Ngu Trạch thả Đường Na xuống, đi đến bàn nhận bữa sáng của mình, Lý Tĩnh đang đứng trước bàn ăn cười chờ anh, hình như cảm cúm đỡ rồi, cô ta đã tháo khẩu trang.
Từ khi trông thấy nguyền rủa trên hạc giấy, Ngu Trạch khó có sắc mặt tốt với Lý Tĩnh, mặt lạnh đã là kết quả mà anh khắc chế.
Bữa sáng hôm nay có sáu loại, Ngu Trạch có thể lựa chọn ba loại, anh nhanh chóng nhìn lướt qua bàn ăn, nói: "Bánh bột mì mặn, trứng gà, sữa bò."
Đồ ăn lỏng dễ dàng bị động tay chân, thể rắn thì không cần phải lo lắng bị cắt xén trọng lượng, Lý Tĩnh còn chưa càn rỡ đến vậy.
Về phần sữa bò, lượng của hai người đều là một mình Đường Na uống, ít một chút cũng không sao.
Lý Tĩnh đặt hai cái bánh bột mì mặn vào hộp cơm của anh, cười hỏi Ngu Trạch nhìn chằm chằm cô ta: "Anh đói lắm hả?"
Ngu Trạch không muốn phản ứng cô ta, không trả lời.
Nói nhiều sai nhiều, sách tinh làm nhiều chuyện vì anh, anh không muốn bởi vì mình mà làm cô thất bại trong gang tấc.
Thấy anh không trả lời, Lý Tĩnh cố ý nói: "Có vẻ như anh có ý kiến với tôi? Nếu như tôi có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói ra, nếu như là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa."
Ngu Trạch rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Tỉnh táo, anh tự nhủ, học một ít dáng vẻ của tóc vàng.
Anh lạnh lùng nhìn Lý Tĩnh, nói: "Cô hiểu lầm, mặt tôi nó vậy."
Lý Tĩnh cười: "Vậy..."
Cô ta còn chưa nói xong, bên ngoài sân chợt vang lên tiếng khóc thương tâm gần chết của Đường Na.
Ngu Trạch biến sắc, không chút do dự chạy ra ngoài!
Đường Na khóc đứng trong bụi cỏ ngoài sân lớn nhà trưởng thôn, trông thấy Ngu Trạch dẫn đầu từ trong đại viện xông ra, duỗi hai tay về phía anh.
Nước mắt trân châu rơi từng chuỗi trên gương mặt trắng nõn, cô khóc thở không ra hơi, mắt và mặt đỏ rần.
Ngu Trạch căng thẳng, nhanh chân đi đến trước mặt cô ngồi xuống, Đường Na lập tức ôm lấy cổ anh.
Nước mắt của cô liên tiếp rơi xuống cổ anh, một người nắm tay người khác cũng muốn rửa tay, lại thần kỳ không có cảm giác phản cảm với nước mắt của cô.
Điểm này có lẽ còn phải cảm ơn sách tinh.
Sau khi bất đắc dĩ phải giặt đồ lót rồng phun lửa cho sách tinh, Ngu Trạch cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của mình đã cải thiện rất nhiều.
Phụ huynh và trẻ con rơi lại phía sau cũng liên tiếp từ trong sân đi ra, cậu nhóc mập mạp xông lên trước nhất, nhanh chân chạy tới chỗ hai người: "Na Na! Ai ăn hiếp em!"
Tạ Đông Vạn đi đằng sau Chương Linh Tấn, cũng đi rất gấp, bởi vì ưu thế chân dài, rất nhanh anh ta vượt qua cậu nhóc mập mạp, là người đầu tiên đi đến trước mặt hai người.
Đường Na khóc không bình thường làm thái độ Tạ Đông Vạn nghiêm túc khác thường, anh ta ngồi xuống trước mặt Đường Na, nghiêm túc hỏi: "Na Na sao thế?"
Anh ta còn nhớ lúc ra cửa Na Na tươi cười ngây thơ dễ thương, không đến một giờ, Na Na lại khóc thương tâm gần chết, ngay cả thở cũng không kịp thở, cặp mắt xanh tím ngây thơ trong veo đựng đầy nước mắt gợn sóng lăn tăn, bị đôi mắt này nhìn, dù trái tim cứng rắn cũng bởi vì nước mắt của cô mà mềm lòng.
Bị Tạ Đông Vạn và những người khác mồm năm miệng mười hỏi han, Na Na không ngừng khóc rốt cuộc chỉ tay về một bụi cỏ cách đó không xa.
Tạ Đông Vạn đứng lên đầu tiên: "Nơi đó có cái gì sao?"
Anh ta vừa mới đi một bước về hướng Đường Na chỉ, Chương Linh Tấn đã lao ra cực nhanh.
Cậu nhóc mập mạp linh hoạt đi tới nơi Đường Na chỉ, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc kêu lên: "Hạc giấy của Na Na!"
Tạ Đông Vạn đi tới: "Hạc giấy làm sao?"
Hạc giấy trong bụi cỏ rơi lả tả trên đất.
Bọn chúng lẫn lộn với bùn đất bẩn thỉu, ẩn trong bụi cỏ, không nhìn kỹ khó mà phát hiện, trên cây cỏ còn rơi một con hạc giấy đã mở ra, một mặt giấy gói kẹo màu lam viết đầy chữ.
Tạ Đông Vạn nhặt giấy gói kẹo màu lam, tim anh ta chợt ngừng đập khi nhìn rõ nội dung trên đó.
Anh ta giận tái mặt, cấp tốc nhặt mấy con hạc giấy dưới đất, mở ra đều là như thế -- viết đầy lời nguyền rủa Ngu Trạch và Đường Na.
Lý Tĩnh theo tổ tiết mục trong sân đi ra: "Na Na sao thế?"
Cậu nhóc mập mạp Chương Linh Tấn gầm thét: "Chị còn không biết xấu hổ mà nói? Tại sao chị lại ném hạc giấy Na Na tặng chị?!"
Lý Tĩnh sững sờ, nói: "Chị đâu có ném..."
Chương Linh Tấn càng thêm phẫn nộ, cậu nhặt một con hạc giấy màu xanh nhạt trên đất giơ lên cao, cao giọng chất vấn Lý Tĩnh: "Chị còn dám nói dối! Vậy chị nói đây là cái gì?!"
Lý Tĩnh trông thấy hạc giấy, biến sắc, bước chân không nhanh không chậm bỗng tăng tốc, mấy bước liền đi tới trước mặt Chương Linh Tấn.
Nhìn thấy hạc giấy rơi tán loạn, mặt mũi Lý Tĩnh trắng bệch: "Không phải tôi ném!"
"Không phải cô ném?" Tạ Đông Vạn giơ giấy gói kẹo đầy nguyền rủa trong tay, sắc mặt xanh xám nói: "Vậy cái này, cô định giải thích thế nào? Nguyền rủa trên này, cũng không phải cô viết hả?"
Lâm Bồi nhíu mày đi tới: "Nguyền rủa cái gì?"
Anh ta đưa tay nhận nhìn thoáng qua giấy gói trong tay Tạ Đông Vạn, sắc mặt đại biến.
Chương Xuân mở một giấy gói trong tay Tạ Đông Vạn, nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch, "Chữ trên này giống chữ viết trên thẻ nhiệm vụ."
Chương Xuân chậm rãi nói: "Tôi nhớ thẻ nhiệm vụ là cô viết."
Các nhân viên xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục quay không.
Thợ quay phim đi theo đã quay được nội dung trên hạc giấy, nhưng mà -- cảnh này, có thể truyền ra không?
Nếu như nguyền rủa trên hạc giấy thật sự là Lý Tĩnh viết -- MC nguyền rủa khách quý tiết mục, việc này cũng không phải sự cố quay phim bình thường.
Sự tình đến trình độ này, làm nhà sản xuất, Trần Thao không thể tiếp tục im lặng.
Anh ta từ trong đám nhân viên công tác đi ra, đi vào trung tâm ghi hình, đầu tiên anh ta trấn an Đường Na không ngừng nghẹn ngào trong ngực Ngu Trạch vài câu, sau đó nhặt một con hạc màu vàng nhạt dưới đất mở ra.
Chữ viết quen thuộc trên giấy gói làm anh ta sầm mặt.
Lý Tĩnh nhìn thấy ánh mắt khác thường của người chung quanh, gấp gáp sắp điên rồi, cô ta vội lớn tiếng giải thích: "Không phải tôi! Tôi không viết cái này! Tôi cũng không ném hạc giấy của con bé!"
Cô ta rất muốn ném!
Nhưng sau khi ném hạc giấy đầy nguyền rủa đầu tiên, cô ta đã nhận ra không ổn, về sau Đường Na tặng hạc giấy, đều được cô ta dùng một cái hộp chuyên dụng để đựng!
Cô ta chỉ viết một con hạc giấy, vì sao trước mắt trên những hạc giấy này đều có bút tích của cô ta?!
Nhớ tới hộp đựng hạc giấy, Lý Tĩnh như thể bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức nói với mọi người: "Tôi có thể chứng minh mình tôi không ném! Tôi lập tức lấy cho mọi người xem!"
Lý Tĩnh cuống quít chạy tới nhà trưởng thôn.
Tại sao trong sân có hạc giấy?
Tại sao trên hạc giấy có bút tích của cô ta?
Cô ta không nghĩ ra, đầu loạn thành một đống bột nhão.
Lý Tĩnh ngồi xổm trước một cái tủ gỗ nhỏ dưới bậc thang, cực nhanh mở cửa tủ lấy ra cái hộp cô ta dùng để đựng hạc giấy
Chắc chắn còn, chắc chắn còn...
Mở nắp hộp, cái hộp rỗng tuếch đập vào mắt cô ta, cô ta không thể tin trừng mắt nhìn đáy hộp trống rỗng, khí lạnh thấu xương theo xương sống mà xuống, nhanh chóng khuếch tán toàn thân.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?!
Vì để phòng ngừa, cô ta gom toàn bộ hạc giấy đặt chung một chỗ! Trong hộp làm sao lại không có gì cả chứ?!
Lý Tĩnh muốn thét lên, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn, làm môi cô ta khép khép mở mở lại nói không nên lời.
Đúng, camera --
Mặt Lý Tĩnh mừng rỡ như điên khi thấy trên trần không có vật gì cứng lại.
Lúc trước vì cố ý né tránh camera, cô ta mới giấu đồ ở chỗ này.
Ai có thể biết, lúc trước cẩn thận sẽ trở thành thứ đè chết cọng rơm của cô ta ngày hôm nay?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lý Tĩnh cứng ngắc nhìn lại, Trần Thao cầm đầu mọi người từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt Trần Thao rơi xuống tay cô ta, cô ta vô ý thức dùng tay che khuất cái hộp rỗng tuếch.
Trần Thao hỏi: "Đã tìm được chưa?"
Lý Tĩnh á khẩu không trả lời được, không biết nên chứng minh trong sạch của mình như thế nào.
Cô ta khẩn cầu nhìn lướt qua từng gương mặt, phát hiện những người ngày thường thân thiết với cô ta đều ánh mắt phức tạp tránh tầm mắt cô ta, mà những người ngày thường gần gũi với Ngu Trạch Đường Na thì vẻ mặt chán ghét nhìn cô ta.
Cô ta xong rồi.
Sợ hãi bao phủ cô ta.
Khi thấy Ngu Trạch và Đường Na đi vào đại sảnh sau cùng, Lý Tĩnh ném hộp xông tới: "Na Na! Na Na! Em tin chị, em tin chị không làm những chuyện đó đúng không?!"
Cô ta bị Tạ Đông Vạn ngăn bên ngoài, không cho phép tới gần Đường Na, Đường Na nức nở quay người ôm chặt cổ Ngu Trạch, bất luận cô ta nói cái gì cũng không muốn nhìn cô ta.
Tạ Đông Vạn gầm lên giận dữ: "Nếu như hạc giấy bên ngoài không phải cô ném, vậy hạc giấy của cô đâu? Na Na thích cô như vậy, cô hung ác quyết tâm nguyền rủa con bé chết sớm! Cô còn là con người hả?! Cô quả thực lòng lang dạ sói!"
Lý Tĩnh bỗng kích động, cô ta lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Mấy người không cảm thấy kỳ lạ ư?! Tôi đâu có lý do làm những chuyện này! Quan hệ giữa Na Na và tôi mấy người rõ như ban ngày, tại sao tôi phải làm chuyện này chứ?!"
Bỏ mặc Tạ Đông Vạn hung dữ trừng cô ta, Lý Tĩnh túm lấy cánh tay Trần Thao, khóc lóc kể lể, "Trần D, tôi không làm, anh tin tưởng tôi..."
Chương Xuân nhìn Lý Tĩnh thi khóc với Đường Na, mở miệng nói: "Muốn điều tra rõ có phải hãm hại hay không rất đơn giản, cầm hạc giấy đi làm giám định nét chữ là được rồi."
Trần Thao nhìn về phía Lý Tĩnh: "Cô dám làm không?"
Lý Tĩnh lập tức nói: "Dám!"
Trần Thao gọi một nhân viên công tác, bảo anh ta thu thập bút tích của Lý Tĩnh, lập tức đưa tới trung tâm giám định giám định với nét chữ trên hạc giấy.
Trần Thao quay đầu nói với mọi người, "Trước khi có kết quả giám định, chuyện này tạm thời để xuống, tiết mục còn hai ngày ngắn ngủi, tôi hi vọng mọi người có thể vì công việc mà bỏ tình cảm riêng tư sang một bên..."
Trần Thao còn chưa dứt lời, Tạ Đông Vạn không nhịn được ra mặt thay Ngu Trạch, "Bỏ sang một bên? Làm sao bỏ sang một bên? Nếu như cái này là cô ta viết thật, anh cảm thấy chúng tôi vẫn có thể yên tâm để người phụ nữ lòng dạ rắn rết ở lại bên cạnh bọn trẻ sao?!"
Lâm Bồi bình tĩnh mở miệng: "Tôi đồng ý điểm này."
Trần Thao xin giúp đỡ nhìn về phía Chương Xuân, đối phương mở miệng: "Tôi quen người cơ quan giám định, tôi nói một tiếng, cả đi cả về chỉ cần một ngày là có thể có kết quả."
Trần Thao không ôm hi vọng nhìn về phía Ngu Trạch, anh bắt mắt đứng trong đám người, một tay ôm cô bé khóc đến mệt, chỉ có thể nghẹn ngào đáng thương như con mèo con.
Trông thấy ánh mắt anh ta, Ngu Trạch lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt anh lạnh băng, động tác lại rất dịu dàng, tay trái vỗ nhẹ lưng cô bé đang khóc, im lặng an ủi tâm trạng cô.
Trông thấy dáng vẻ của Ngu Trạch, Trần Thao biết, anh cũng sẽ không đứng bên mình.
Đổi chỗ suy nghĩ, Trần Thao có thể hiểu tâm trạng Ngu Trạch lúc này.
Anh ta thở dài, không thể làm gì khác hơn, "Trước khi có kết quả giám định, tôi sẽ điều động người khác làm MC."
Lý Tĩnh khó có thể tin nắm chặt cánh tay anh ta: "Trần D!"
"Trong tiết mục sẽ nói là cô bị cảm, tạm thời rời đi một lát." Trần Thao nói: "Chờ có kết quả giám định, chỉ cần bút tích bên trên không phải cô, cô có thể trở lại tiết mục."
Lý Tĩnh không cam lòng, nhưng cũng biết đây đã là kết quả tốt nhất trước mắt.
Cô ta khàn giọng nói: "Được, Tôi chờ..."
Tạ Vân nhìn thấy ánh mắt anh ta, liếc mắt, nhìn sang bên khác.
"Đưa nào cũng giỏi, đứa nào cũng có ưu điểm riêng." Lâm Bồi rơi lại cuối cùng nói, "Con anh từ nhỏ đến lớn giỏi toàn diện cả khoa, có thằng con bớt lo anh còn không hài lòng?"
"Tôi ngược lại muốn nhọc lòng vì nó." Tạ Đông Vạn nói thầm, "Sinh con, ngoài thời gian còn thay tã, tôi còn chẳng có cảm giác chân thực khi làm bố."
Anh ta vươn tay chọc Tạ Vân khăng khăng muốn tự mình leo núi, không cần người dắt càng không cần người ta bế, nói: "Con cũng đi đánh nhau gây gổ, để bố được mời phụ huynh một lần được không? Con xem con trai nhà nào không đánh nhau? Đây là một kinh nghiệm nhân sinh quý giá đó."
Tạ Vân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ý "tên ngốc này sao lại là bố tôi" lộ rõ trên mặt.
"Được rồi." Chương Xuân nở nụ cười khổ, "Kinh nghiệm nhân sinh này nhiều cũng không tốt."
Chương Linh Tấn chuyên gây chuyện rụt bả vai, rất tự mình hiểu lấy giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Một đoàn người lên tới đỉnh núi, bước qua cánh cổng tiến vào sân rộng nhà trưởng thôn.
"Anh nói, hoạt động đặc biệt mà chị Lý Tĩnh nói rồi cuộc là cái gì?" Lâm Manh đi đến bên cạnh Chương Linh Tấn, nghi hoặc hỏi.
Chương Linh Tấn thờ ơ nói: "Không biết, đi vào chẳng phải sẽ biết?"
Cậu nhóc mập mạp chỉ chú ý tới chuyện của Đường Na.
Tiến vào nhà trưởng thôn, Ngu Trạch thả Đường Na xuống, Lý Tĩnh đeo khẩu trang xuất hiện.
Làm "người ngưỡng mộ", Đường Na lập tức quan tâm: "Chị Lý Tĩnh, chị bị ốm ạ?"
Lý Tĩnh nở nụ cười dối trá, xoa đầu Đường Na, "Có chút ho khan, Na Na không cần lo lắng. Tất cả mọi người đi theo tôi."
Lý Tĩnh dẫn một đoàn người tới một gian phòng rộng lớn, bảo bọn họ đợi trong phòng một lát.
Cô nhóc hiếu kì Lâm Manh lần nữa hỏi thăm: "Chị Lý Tĩnh, rốt cuộc hoạt động đặc biệt là cái gì ạ?"
Câu trả lời trước khi đi của Lý Tĩnh càng làm người ta không bắt được manh mối: "Hiện tại chưa thể nói cho em, nhưng khẳng định sẽ khiến em gái Manh Manh sung sướng kêu chuyện tốt."
Bọn họ lần lượt ngồi xuống ghế sô pha, sau khi trò chuyện các thứ một hồi, Lý Tĩnh lần nữa trở về, tinh thần phấn chấn nói: "Các bạn nhỏ, nhìn xem là ai tới?"
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía sau lưng Lý Tĩnh, Lý Tĩnh cười tránh ra, ba người phụ nữ trẻ phong cách khác nhau lần lượt đi đến.
"A!!" Lâm Manh quả nhiên xông pha đi đầu hét lên: "Mẹ!"
Hai bạn nhỏ khác phản ứng khác nhau, nhưng đều là vui vẻ, Tạ Vân rời ghế sô pha đứng lên, Chương Linh Tấn nhanh chóng chạy tới.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm..." Lâm Manh ôm mẹ, cô bé kiên cường hoạt bát không nói mấy câu giọng đã nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, mẹ xem con gầy rồi nè! Có phải con sắp trưởng thành đúng không ạ?!" Chương Linh Tấn bóp cái bụng gầy đi một vòng của mình, kiêu ngạo biểu hiện với mẹ mình.
Tạ Vân nghiêm túc bàn với mẹ mình: "Mẹ dẫn bố về đi, con có thể một mình ghi hình tiết mục."
Mẹ Tạ Vân buồn cười hỏi cậu vì sao, cậu vô cùng chăm chú nghiêm túc nói: "Con không muốn chăm sóc bố, con mệt lắm."
Tạ Đông Vạn một bên nghe lén biểu thị tâm anh ta không mệt, chỉ là quá đau.
Chương Linh Tấn nhìn cái cửa trống rỗng, bỗng nhiên nói: "Mẹ em gái Na Na đâu ạ?"
Lời của cậu nhóc mập vừa ra, tất cả mọi người đang vui sướng vì gặp lại nhau đều ý thức được một vấn đề, chỉ có ba bà mẹ tới, như vậy Đường Na và Ngu Trạch thì sao?
Bọn họ nhìn về phía hai người, Đường Na không nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn nét mặt vui mừng chưa cởi của bọn họ, trên gương mặt tròn trắng nõn tràn ngập nụ cười ngọt ngào, hiện tại chỉ có mờ mịt và mất mát, mà Ngu Trạch bên cạnh, mặt anh không biểu tình, chỉ là thần sắc lạnh lẽo hơn thường ngày.
Chương Linh Tấn không hiểu không khí ngột ngạt, cậu thấy mọi người không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại đến hỏi Lý Tĩnh, "Chị Lý Tĩnh, mẹ em gái Na Na không tới ạ?"
Dù Lý Tĩnh đeo khẩu trang, cũng có thể từ ánh mắt cong lên của cô ta nhìn ra cô ta đang cười, nụ cười rất vui vẻ: "Hôm nay là ngày gặp mặt đặc biệt, bọn chị sẽ mời người liên lạc khẩn cấp của 'tiểu tổ tông' đến hiện trường tham dự trò chơi tương tác. Ba người bố đều rất ăn ý, điền cách liên lạc với mẹ trên mục người liên lạc khẩn cấp, Ngu Trạch điền là cách liên lạc với em trai..."
Tạ Đông Vạn giật mình "oa a" một tiếng.
Cái này cũng không thể trách anh ta ngạc nhiên, trên mạng không cô bối cảnh xuất thân của Ngu Trạch, không biết là ý của anh hay người sau lưng anh, tất cả phỏng vấn công khai đều không đề cập bối cảnh xuất thân của anh, dù cho đề cập, cũng là kiểu như "Năm Ngu Trạch mười tám tuổi rời nhà..."
Người không biết chuyện trong lúc vô tình có ảo giác Ngu Trạch chui từ đá ra cũng rất bình thường.
Ngu Trạch đã đoán được cô ta sẽ nói cái gì, nếu như là mời người đến hiện trường, rất hiển nhiên --
"Bởi vì em trai không ở thủ đô, cho nên rất đáng tiếc không thể tới tham gia hội gặp mặt đặc biệt lần này." Lý Tĩnh cười nói: "Nhưng chúng tôi chuẩn bị một đạo cụ nhỏ, có thể để Na Na gọi video với người mình muốn liên lạc."
Lý Tĩnh cầm một cái ipad đi tới, ngồi bên cạnh Đường Na: "Na Na muốn gọi điện thoại cho ai? Bố hay mẹ?"
Đường Na thầm phát ra tiếng cười trào phúng.
Muốn biết cô có bối cảnh gì? Cô không nói cho cô ta đấy!
Đường Na lắc đầu: "Em không muốn quấy rầy mẹ."
"Vậy em muốn gọi cho bố sao?" Lý Tĩnh hỏi.
Đường Na lắc đầu, ôm chặt cánh tay Ngu Trạch: "Na Na không muốn gọi điện thoại cho người ta."
Lý Tĩnh nhìn về phía Ngu Trạch, "Anh thì sao? Muốn gọi video cho em trai không?"
Ngu Trạch cũng từ chối.
Hội gặp mặt đặc biệt một nhà đoàn tụ vốn nên tràn ngập tiếng nói tiếng cười, nhưng bởi vì bên cạnh có một cặp khách quý cô đơn, phụ huynh ba nhà khác đều có chút khiêm tốn.
Bọn nhỏ thì không nghĩ nhiều như vậy, đặc biệt là Lâm Manh và Chương Linh Tấn, không bao lâu liền vang lên tiếng cười vang dội.
Lúc mấy ông bố ra sân chơi trò chơi, bố những đứa trẻ khác lên sân chơi trò chơi, bên cạnh bọn họ còn có mẹ làm bạn nói chuyện, Đường Na ở phía dưới cô đơn một mình, làm nổi bật càng thêm cô đơn đáng thương.
Lúc này Lý Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta quan tâm, dịu dàng hỏi thăm: "Na Na, rời mẹ nhiều ngày như vậy, em có nhớ mẹ không?"
Lão sói xám tới, muốn thừa dịp người giám hộ không có mặt ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lại không biết dưới mũ khăn đỏ là một con sói xám tinh ranh hơn cô ta.
Đường Na nhỏ giọng nói: "Nhớ..."
"Đã nhớ, vì sao không gọi điện thoại cho mẹ?"
"Bởi vì..." Mặt Đường Na lộ vẻ do dự nhìn Lý Tĩnh: "Mẹ không cho phép em ở bên ngoài gọi điện thoại cho mẹ, em sợ mẹ sẽ tức giận..."
Lý Tĩnh quả nhiên mắc câu, lập tức hỏi: "Sao mẹ lại không cho phép em ở bên ngoài gọi điện thoại cho mình?"
Đường Na khờ dại nói: "Mẹ nói không thể để người khác biết thân phận của chúng em."
Lý Tĩnh hỏi: "Na Na biết mẹ làm việc gì không?"
Đường Na dùng giọng trẻ con non nớt nói: "Mẹ nói công việc của mình chính là uống trà mua sắm phơi nắng."
"Về sau Na Na cũng muốn làm công việc như mẹ sao?" Lý Tĩnh cười hỏi.
Đường Na nghiêm túc nói: "Mẹ nói Na Na không giống mẹ, Na Na là tiểu công chúa, về sau phải làm việc của công chúa."
Người nghe được câu nói này đều nở nụ cười, ngay cả thợ quay phim phụ trách quay Đường Na cũng không ngoại lệ, cách vương thất sinh hoạt quá xa bọn họ, coi lời nói về thân phận thật của Đường Na như lời con trẻ, cười một tiếng cho qua.
Lý Tĩnh cũng đang cười, Đường Na rõ ý cười khóe mắt cô ta là cười nhạo.
Đường Na nhìn bọn họ không để cô ở trong lòng, không hề tức giận.
Nhưng cứ cười đi, cũng chỉ có thể cười trong khoảng thời gian này, chờ thân phận chân thật của cô lộ ra ánh sáng, bọn họ cũng chẳng cười được nữa.
Lý Tĩnh ôm Đường Na, tựa như thân mật hỏi: "Na Na tốt tính như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua công lao của bố mẹ, thời gian bọn họ bên em nhiều không?"
Đường Na cười lạnh trong lòng, đây là mắt thấy đường thẳng vô dụng, ngược lại bắt đầu nói bóng nói gió tiến công sao?
Đến a! Ai sợ ai!
Đường Na thuận thế dùng hai tay ôm chặt lấy Lý Tĩnh, thân mật hơn cô ta, vẻ mặt ngưỡng mộ càng có sức thuyết phục hơn cô ta đeo khẩu trang.
Nụ cười trên mặt Lý Tĩnh chớp mắt cứng ngắc, bị một người đáng ghét thân mật ôm chặt, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy vui sướng.
Đường Na cười càng ngọt: "Mẹ rất tốt với Na Na, mặc dù bố không ở bên cạnh, nhưng Na Na vẫn thích bọn họ nhất nhất luôn!"
"Na Na đáng yêu như vậy, ai lại nỡ không tốt với em?" Lý Tĩnh nhịn xuống chán ghét trong lòng, mặt tươi cười tiếp tục dò xét xuất thân của cô, "Na Na lớn lên ở Trung Quốc hả? Tiếng Trung của em rất tốt, như đứa trẻ lớn lên ở đây."
"Tiếng Trung của em là chị dạy." Đường Na nói.
Lý Tĩnh mừng rỡ, lập tức gặng hỏi: "Chị em là ai?"
"Em là tiểu công chúa, chị hai là nhị công chúa, chị cả là đại công chúa." Đường Na giấu chân tướng dưới lời trẻ con, trong dự liệu, ai cũng không tin cô.
Lý Tĩnh hơi thất vọng, cô ta còn chưa mở miệng nói chuyện, Đường Na nhìn cô ta, chậm rãi buông tay ra.
Lý Tĩnh thấy khoé miệng Đường Na méo xệch, giác quan thứ sáu chợt cảm thấy bất an.
Đường Na không chớp mắt nhìn cô ta, nói: "Chị Lý Tĩnh, chị không tin Na Na ạ?"
Lý Tĩnh vội vàng cười sửa chữa: "Làm sao lại thế? Chị Lý Tĩnh tin Na Na nhất, Na Na vẫn luôn là bé ngoan."
Cô ta xoa đầu Đường Na, Đường Na mở đôi mắt ướt át trong veo ngoan ngoãn nhìn cô ta, như thể việc này đã vượt qua.
Vượt qua?
Nói đùa, đây chỉ là tín hiệu mở màn trò hay "sân khấu của ma nữ".
Đối với ba bố con khác mà nói, một ngày vui vẻ kết thúc, bọn nhỏ lưu luyến không rời tiễn mẹ, ngoại trừ Lâm Manh rơi hai hạt đậu vàng, phần lớn lũ trẻ đều vui vẻ tạm biệt mẹ.
Một đoàn người dọc theo con đường lúc đến, giẫm lên ánh trăng bước trên con đường về hầm trú ẩn.
Đường Na thừa dịp không ai chú ý, tắt mic, nói nhỏ bên tai Ngu Trạch: "Lập tức khóc cho tôi."
Ngu Trạch cho là mình nghe lầm, lông mày nhíu chặt nhìn cô: "Cô nói cái gì?"
"Hiện tại, lập tức, khóc." Đường Na nói như chém đinh chặt sắt.
Ngu Trạch khó mà đuổi theo mạch suy nghĩ biến ảo khôn lường của cô, vừa rồi còn rất tốt, làm sao đột nhiên muốn khóc -- còn kêu anh khóc?
Anh ở trong mắt cô, là hình tượng nói khóc liền khóc sao?
Ánh mắt Ngu Trạch đầy phức tạp, "... Cô cho rằng nước mắt là nước bọt sao, nói đến là đến?"
Đường Na dùng hành động trả lời vấn đề của anh, Ngu Trạch trơ mắt nhìn, trong mấy giây ngắn ngủi, hốc mắt Đường Na nhanh chóng tụ lên nước mắt.
... Ok, đối với sách tinh mà nói, nước mắt chính là thứ dễ kiếm như nước bọt.
"Tôi khóc không ra." Ngu Trạch nói.
Lần trước anh rơi nước mắt, đại khái quay ngược lại năm sáu tuổi, ở tang lễ của mẹ, đó là lần cuối cùng anh rơi lệ.
"Khóc không ra cũng phải khóc." Sách tinh uy hiếp, "Khóc không ra tôi giúp anh khóc."
Ngu Trạch: "..." Chuyện chảy nước mắt, cô giúp thế nào?
Dùng ma pháp hả?
Lúc tay sách tinh nắm chặt tóc mai anh, anh rốt cuộc biết đáp án.
... Lĩnh ngộ đau đớn nhường nào.
Lúc Ngu Trạch cố gắng đấu tranh với tiểu ác ma dùng sức kéo tóc mai anh, Tạ Đông Vạn quấn chặt lấy áo khoác, nhét bàn tay trần vào túi áo, nhìn cậu con trai bé bỏng, "Con trai, cần bố ôm không?"
Cậu con trai lạnh lùng không hiểu lòng bố lần nữa dùng ánh mắt từ chối lời mời của anh ta.
"Aiz, để bố ôm một cái, con xem Na Na người ta rất biết hưởng thụ, sao con lại không biết hưởng thụ chứ?" Tạ Đông Vạn thở dài một tiếng, "Bố con từ khi con qua sinh nhật ba tuổi thì chẳng còn cơ hội nào ôm con."
Lâm Bồi ở bên cạnh tò mò hỏi một câu: "Vì sao?"
"Nó không muốn tôi ôm!" Tạ Đông Vạn căm giận bất bình nói: "Nó nói ngây thơ!"
Tạ Đông Vạn làm trên đường núi vang lên một trận tiếng cười.
"Đều là ăn trong bát nhìn trong nồi." Lâm Bồi cười nói: "Lão Tạ nếu được chọn một trong ba đứa nhà khác làm con, anh chọn ai?"
Tạ Đông Vạn không chút do dự, "Na Na."
Tạ Vân giương mắt nhìn về phía bố cậu, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Chương Xuân nhìn Đường Na, tinh anh giới kinh doanh mở miệng: "Đúng dịp, tôi cũng chọn Na Na, Ngu Trạch có áo bông nhỏ tri kỷ thật làm người ta hâm mộ."
Ngu Trạch sắp bị áo bông nhỏ tri kỷ kéo trọc tóc mai: "..."
Người dám mặc áo bông nhỏ này, chắc chắn là dũng sĩ dám ôm túi thuốc nổ.
Lâm Manh thì thầm vài câu với Chương Linh Tấn, Chương Linh Tấn chợt quát to: "Không được! Bố không thể chọn Na Na!"
Chương Xuân nhìn về phía con trai: "Vì sao?"
"Lâm Manh nói nếu Na Na làm em gái con, con không thể kết hôn với em ấy!" Cậu nhóc mập mạp lo lắng lớn tiếng nói.
Trên đường núi lập tức phát ra một trận cười vang.
Tạ Đông Vạn cười muốn rút gân, anh ta rút hai tay vì cười mà đổ mồ trong túi ra, nhìn về phía Chương Xuân vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con trai anh thú vị đấy, tham gia tiết mục một chuyến, vợ tương lai cũng tìm được rồi."
Chương Xuân nói: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ."
"Tuổi Linh Tấn và Na Na cũng kém không nhiều, nói không chừng về sau anh và Ngu Trạch có thể trở thành thông gia thật ấy chứ!" Tạ Đông Vạn nói.
Lâm Bồi cải chính: "Ngu Trạch cũng không phải bố Na Na, muốn kết thông gia cũng không phải kết với Ngu Trạch."
"Mấy người hiểu ý tôi là được rồi mà! Đúng không, Ngu..." Tạ Đông Vạn quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch.
Không nhìn không sao, vừa nhìn anh ta liền dừng bước: "Sao Na Na lại khóc?"
Ngu Trạch tiếp đó liền thấy, kẻ cầm đầu suýt kéo trọc mình, vẻ mặt quật cường "cháu ấm ức nhưng cháu không nói", ngậm miệng, dưới ánh trăng yên lặng rơi nước mắt.
Đây là sách tinh hay là diễn tinh? Theo một ý nghĩa nào đó, Ngu Trạch bội phục đầu rạp xuống đất vì Đường Na.
Chương Xuân nói: "Na Na sao thế? Ấm ức gì à, nói với các chú xem?"
"Đúng vậy! Nói với bọn anh xem! Anh xả giận cho!" Chương Linh Tấn cố gắng nhảy nhót, hi vọng được Đường Na chú ý.
"Chị Lý Tĩnh không tin Na Na." Đường Na nghẹn ngào nói: "Na Na chính là tiểu công chúa, chị Lý Tĩnh lại không tin Na Na."
Những người khác không rõ Lý Tĩnh và Đường Na nói chuyện gì, nhưng nghe được câu "cháu là tiểu công chúa", người bình thường đều sẽ coi nó là trò đùa.
Người nơi này cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Ngu Trạch rõ ràng, sách tinh tự xưng là quý tộc cũng mua một thân phận công chúa tôn quý cho mình trong cuộc sống.
"Chị Lý Tĩnh cứ hỏi chuyện bố mẹ cháu." Đường Na khóc thút thít, nước mắt liên tiếp từ hốc mắt sóng nước nhộn nhạo rơi xuống, "... Tại sao chị Lý Tĩnh không tin Na Na cũng có bố mẹ?"
"Sao lại vậy?" Chương Xuân đi gần nhất nhẹ giọng an ủi, "Mỗi người đều có bố mẹ, Na Na đương nhiên cũng có bố mẹ, chị Lý Tĩnh không nghĩ vậy đâu, có lẽ chị ấy chỉ là sợ Na Na một mình cô đơn, cho nên tới trò chuyện với cháu."
Chương Xuân giải thích rất thuyết phục, những người khác cũng nghĩ gần giống như anh ta.
Đường Na dường như cũng chấp nhận lời giải thích này, nức nở nói: "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật." Tạ Đông Vạn không chút do dự nói.
So với mấy ông bố não thô kia, Chương Xuân hiển nhiên nghĩ nhiều hơn, anh ta hỏi: "... Sao Na Na ại nghĩ như vậy?"
Đường Na vươn tay lau nước mắt, đỏ hồng mắt nói: "Cháu nghe có người lặng lẽ nói, Na Na không có bố mẹ, Na Na là con gái riêng của Đản Đản với phụ nữ ở ngoài sinh ra."
Mấy ông bố hai mặt nhìn nhau, Chương Linh Tấn tức giận kêu lên: "Là ai nói như vậy?! Anh muốn đánh chết anh ta!"
Sắc mặt Tạ Đông Vạn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lộ ra thái độ nghiêm túc khác thường: "Na Na, là ai nói như vậy?"
Đường Na không chịu nói nghe được từ đâu, quay người ôm lấy cổ Ngu Trạch.
Ánh mắt mọi người tự nhiên rơi xuống Ngu Trạch.
"... Con bé không nói với tôi." Ngu Trạch nói.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, mấy người đều có ấn tượng biến hoá nghiêng trời lệch đất với Ngu Trạch, đặc biệt là Tạ Đông Vạn thân thiết nhất với Ngu Trạch, anh ta thấy, ngoại trừ không thích nói chuyện, mặt mũi lạnh lùng, Ngu Trạch là một người mọi phương diện đều đáng được khen ngợi, mấy tin đồn trên mạng bao gồm "con gái riêng", ngay từ đầu anh ta còn bán tín bán nghi đã chuyển thành không tin chút nào.
Ngu Trạch không muốn công bố thân phận thật của Đường Na, chắc chắn có nỗi khổ trong lòng.
Những mầm mống lời đồn thật thật giả giả khiến Ngu Trạch và Na Na chịu đủ tổn thương, thật sự là quá đáng!
Lại nghĩ đến Lý Tĩnh, Tạ Đông Vạn không khỏi bắt đầu hoài nghi, Lý Tĩnh tra hỏi có phải cũng là bởi vì tin những lời đồn không có đạo lý đó?
Bất kể như thế nào, được mọi người an ủi, Đường Na cuối cùng cũng ngừng khóc.
Một đoàn người trở lại sân thì nhao nhao giải tán, đều về hầm trú ẩn của mình nghỉ ngơi.
Đường Na tắm rửa xong, Lý Tĩnh không biết từ chỗ nào nghe được tiếng gió vội vàng tới.
"Na Na, thật sực chị không có ý khác, chỉ là thấy em ngồi một mình cô đơn, cho nên mới trò chuyện với em." Lý Tĩnh chân thành tha thiết nói.
Đeo khẩu trang hiển nhiên ảnh hưởng tới biểu diễn chân thành cả cô ta, Lý Tĩnh đưa tay chuẩn bị tháo khẩu trang, Ngu Trạch bên ngoài cầm quần áo khô vào nhíu mày nói: "Sức khỏe Na Na yếu."
Ngụ ý cô cứ đeo tiếp đi.
Lý Tĩnh lúng túng đeo lại khẩu trang.
Đường Na ngạc nhiên nhìn Ngu Trạch, chẳng lẽ bò sát ngốc nghếch này tốt cuộc mở mang trí đầu óc?
Bò sát ngốc nghếch nhận được ánh mắt vui mừng của cô, lộ ra ánh mắt nghi ngờ, thì ra anh đơn thuần chỉ là lo lắng cô bị lấy virus cảm cúm.
... Ha ha, bò sát ngốc làm sao lại mở mang trí đầu óc? Là cô nghĩ nhiều.
Lý Tĩnh từ xa mà khoác bóng đêm đến xin lỗi cô, sao cô có thể không nhận chứ?
Làm một thiên thần tốt bụng, Đường Na nhận lời giải thích của Lý Tĩnh, không chỉ cùng cô ta "làm lành như lúc ban đầu", còn thân thiết tiễn cô ta đến cửa hầm trú ẩn, lưu luyến không rời tạm biệt hết lần này đến lần khác, rất có tư thế không đến bình minh không buông tay.
Thật vất vả, Lý Tĩnh rốt cuộc tìm được thời cơ thích hợp rời đi, cô ta quyết định thật nhanh, như bay mở cửa đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, khủng long nhỏ màu xanh lắc lư đi đến mép giường, khó khăn trèo lên, lăn vào chăn của mình.
Trông thấy Lý Tĩnh rời đi, Ngu Trạch mới đi tắm rửa.
Đường Na chờ anh tắm rửa xong, mặc đồ ngủ tắt đèn lên giường, mắt liếc camera vẫn cần cù chăm chỉ làm việc trên đỉnh đầu, lăn từ chăn mình đến chăn của Ngu Trạch.
Ngu Trạch vừa định đẩy cô về chăn của mình, Đường Na nhỏ giọng mở miệng: "Đản Đản, anh là người xấu hả?"
Ngu Trạch liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay không tự giác ngừng lại: "Sao thế?"
Đường Na không chớp mắt nhìn anh, mắt to ướt át dưới ánh sáng mờ tối vẫn rất linh động, "Tôi còn nghe thấy có người mắng anh."
"Mắng cái gì?"
"Mắng anh là bại hoại, cặn bã, đại móng heo, rác rưởi nhân tạo ngoài mặt chẳng có cái gì."
Ngu Trạch: "..." Người mắng có phải một tiểu ác ma tóc vàng cầm cây đinh ba?
Giọng Đường Na non nớt mềm mại lại ngây thơ, hỏi vấn đề rất nhiều người đều muốn hỏi cũng không dám hỏi: "Bọn họ nói anh hút ma tuý, hút ma tuý là có ý gì?"
Đây chính là điểm bạo của tập này! Đường Na cực kỳ chắc chắn, một màn bùng nổ này nhất định sẽ xuất hiện trong giới thiệu tập tiếp theo và tóm tắt tập này của « Tiểu tổ tông nhà tôi »!
Còn dùng hình thức hình động xuất hiện trên bài đăng và Weibo của tài khoản marketing!
Để điểm bạo thêm nhiệt, đặt câu hỏi lúc này cực kỳ thỏa đáng, cô đúng là ma pháp sư cơ trí toàn năng mà!
Lúc cô bái phục vì trí tuệ của mình, Ngu Trạch mở miệng: "Hút ma tuý là chuyện đồ hèn nhát vì trốn tránh hiện thực mới làm... Tôi vĩnh viễn sẽ không làm quỷ nhát gan."
Đường Na yên lặng nhìn ánh mắt đầy kiên định của anh trong bóng đêm, nhỏ giọng nói: "Tôi tin tưởng anh."
Sáng hôm sau, Đường Na chẳng biết tại sao lại kì kèo, lề mà lề mề không chịu rời giường.
Trong sân vang lên giọng nói đầy sức sống của Chương Linh Tấn và Lâm Manh, Ngu Trạch đã rửa mặt mặc quần áo xong đi đến mép giường, kéo khủng long nhỏ màu xanh trốn dưới chăn dày lên.
Ngu Trạch thấy cô mở to đôi mắt sáng tỏ long lanh nhìn anh, thế mới biết cô đã sớm tỉnh.
Ngu Trạch hỏi: "Cô không muốn ăn sáng hả?"
Đường Na nhìn thoáng qua cửa phòng, "Bọn họ dậy chưa?"
Ngu Trạch nói: "Chỉ còn mỗi cô còn nằm ỳ."
Đường Na vén chăn lên, thầm nói: "Tôi mới không nằm ỳ."
Đây là sách lược, bò sát nhỏ ngu xuẩn không hiểu đâu!
Lúc Đường Na đi ra hầm trú ẩn, hai bố con họ Chương và họ Tạ đang chuẩn bị đi ra ngoài, trông thấy Đường Na và Ngu Trạch, ngừng bước, kêu: "Mau tới, chúng tôi đang định đi nhận bữa sáng!"
Chương Linh Tấn cách thật xa bắt đầu nhiệt tình hò hét: "Na Na!"
Hôm nay Đường Na đeo một cái khăn quàng cổ lông cừu màu vàng nghệ, áo khoác lông cừu màu trắng sữa, hai quả cầu lông trắng trên mũ len rủ xuống theo động tác của cô đung đa đung đưa trên không trung.
"Người trẻ tuổi chăm trẻ con có khác." Tạ Đông Vạn nhìn thoáng qua con của mình.
Mới bắt đầu tiết mục, Tạ Vân chải tóc vuốt keo gọn gàng, ăn mặc như ông cụ non trưởng thành, qua bốn ngày, tóc Tạ Vân rối tung, trên mặc áo khoác màu đỏ, dưới mặc quần lông màu lam, áo len màu xám và áo giữ nhiệt màu đỏ lộn xộn trong cổ áo khoác ngoan cường giành lấy cảm giác tồn tại.
Lại nhìn Chương Linh Tấn, tốt hơn Tạ Vân một chút, nhưng cũng chỉ là "tốt hơn một chút".
Hai ông bố, một "ông bố thực tập", mang theo đứa trẻ nhà mình ra ngoài sân.
Đi đường núi gập ghềnh không đến mười phút, Đường Na thở hồng hộc vươn tay muốn Ngu Trạch bế.
Chương Xuân nhìn Đường Na được Ngu Trạch bế, nói: "Sức khỏe Na Na yếu quá, đi khám chưa?"
Ngu Trạch nhìn Đường Na "... Chưa ạ."
Chương Xuân nói: "Bớt thời gian dẫn Na Na đi khám đi, tôi biết một bác sĩ khoa nhi rất giỏi, cần tôi có thể sắp xếp giúp cậu."
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, toàn thân Đường Na không thoải mái, cô tranh thủ thời gian nói chen vào: "Na Na lớn lên là hết ạ."
Chương Xuân cười nói: "Na Na nghe lời, phải đi khám bác sĩ, chữa khỏi bệnh mới có thể trưởng thành vừa cao vừa xinh đẹp."
Đường Na nhếch miệng, không tiếp tục tranh chấp.
Cô không đi khám bác sĩ cũng vẫn cao vẫn xinh đẹp được không!
Người ba nhà rốt cuộc leo lên đỉnh núi, Lâm Manh đứng trong sân chờ Lâm Bồi đóng gói bữa sáng liếc thấy mấy người, cô bé lập tức nhảy lên vẫy gọi đám người: "Na Na! Linh Tấn! Tiểu Vân!"
Mấy người đi đến sân nhận bữa sáng, Tạ Đông Vạn trêu ghẹo: "Hôm nay Lâm Bồi lại dậy sớm như vậy, đây là dấu hiện mặt trời sắp mọc từ phía tây ư?"
Lâm Bồi nói: "Dậy sớm có gì khó? Tôi cũng là người đàn ông muốn làm là có thể làm được."
Lâm Manh ở bên cạnh bổ sung: "Nhưng mà không muốn làm."
Tạ Đông Vạn bật cười: "Vậy chúng tôi cần phải trân trọng một màn này, lần tiếp theo nói không chừng phải chờ sang năm."
Vào lúc những người khác nói chuyện phiếm, Ngu Trạch thả Đường Na xuống, đi đến bàn nhận bữa sáng của mình, Lý Tĩnh đang đứng trước bàn ăn cười chờ anh, hình như cảm cúm đỡ rồi, cô ta đã tháo khẩu trang.
Từ khi trông thấy nguyền rủa trên hạc giấy, Ngu Trạch khó có sắc mặt tốt với Lý Tĩnh, mặt lạnh đã là kết quả mà anh khắc chế.
Bữa sáng hôm nay có sáu loại, Ngu Trạch có thể lựa chọn ba loại, anh nhanh chóng nhìn lướt qua bàn ăn, nói: "Bánh bột mì mặn, trứng gà, sữa bò."
Đồ ăn lỏng dễ dàng bị động tay chân, thể rắn thì không cần phải lo lắng bị cắt xén trọng lượng, Lý Tĩnh còn chưa càn rỡ đến vậy.
Về phần sữa bò, lượng của hai người đều là một mình Đường Na uống, ít một chút cũng không sao.
Lý Tĩnh đặt hai cái bánh bột mì mặn vào hộp cơm của anh, cười hỏi Ngu Trạch nhìn chằm chằm cô ta: "Anh đói lắm hả?"
Ngu Trạch không muốn phản ứng cô ta, không trả lời.
Nói nhiều sai nhiều, sách tinh làm nhiều chuyện vì anh, anh không muốn bởi vì mình mà làm cô thất bại trong gang tấc.
Thấy anh không trả lời, Lý Tĩnh cố ý nói: "Có vẻ như anh có ý kiến với tôi? Nếu như tôi có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói ra, nếu như là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa."
Ngu Trạch rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Tỉnh táo, anh tự nhủ, học một ít dáng vẻ của tóc vàng.
Anh lạnh lùng nhìn Lý Tĩnh, nói: "Cô hiểu lầm, mặt tôi nó vậy."
Lý Tĩnh cười: "Vậy..."
Cô ta còn chưa nói xong, bên ngoài sân chợt vang lên tiếng khóc thương tâm gần chết của Đường Na.
Ngu Trạch biến sắc, không chút do dự chạy ra ngoài!
Đường Na khóc đứng trong bụi cỏ ngoài sân lớn nhà trưởng thôn, trông thấy Ngu Trạch dẫn đầu từ trong đại viện xông ra, duỗi hai tay về phía anh.
Nước mắt trân châu rơi từng chuỗi trên gương mặt trắng nõn, cô khóc thở không ra hơi, mắt và mặt đỏ rần.
Ngu Trạch căng thẳng, nhanh chân đi đến trước mặt cô ngồi xuống, Đường Na lập tức ôm lấy cổ anh.
Nước mắt của cô liên tiếp rơi xuống cổ anh, một người nắm tay người khác cũng muốn rửa tay, lại thần kỳ không có cảm giác phản cảm với nước mắt của cô.
Điểm này có lẽ còn phải cảm ơn sách tinh.
Sau khi bất đắc dĩ phải giặt đồ lót rồng phun lửa cho sách tinh, Ngu Trạch cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của mình đã cải thiện rất nhiều.
Phụ huynh và trẻ con rơi lại phía sau cũng liên tiếp từ trong sân đi ra, cậu nhóc mập mạp xông lên trước nhất, nhanh chân chạy tới chỗ hai người: "Na Na! Ai ăn hiếp em!"
Tạ Đông Vạn đi đằng sau Chương Linh Tấn, cũng đi rất gấp, bởi vì ưu thế chân dài, rất nhanh anh ta vượt qua cậu nhóc mập mạp, là người đầu tiên đi đến trước mặt hai người.
Đường Na khóc không bình thường làm thái độ Tạ Đông Vạn nghiêm túc khác thường, anh ta ngồi xuống trước mặt Đường Na, nghiêm túc hỏi: "Na Na sao thế?"
Anh ta còn nhớ lúc ra cửa Na Na tươi cười ngây thơ dễ thương, không đến một giờ, Na Na lại khóc thương tâm gần chết, ngay cả thở cũng không kịp thở, cặp mắt xanh tím ngây thơ trong veo đựng đầy nước mắt gợn sóng lăn tăn, bị đôi mắt này nhìn, dù trái tim cứng rắn cũng bởi vì nước mắt của cô mà mềm lòng.
Bị Tạ Đông Vạn và những người khác mồm năm miệng mười hỏi han, Na Na không ngừng khóc rốt cuộc chỉ tay về một bụi cỏ cách đó không xa.
Tạ Đông Vạn đứng lên đầu tiên: "Nơi đó có cái gì sao?"
Anh ta vừa mới đi một bước về hướng Đường Na chỉ, Chương Linh Tấn đã lao ra cực nhanh.
Cậu nhóc mập mạp linh hoạt đi tới nơi Đường Na chỉ, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc kêu lên: "Hạc giấy của Na Na!"
Tạ Đông Vạn đi tới: "Hạc giấy làm sao?"
Hạc giấy trong bụi cỏ rơi lả tả trên đất.
Bọn chúng lẫn lộn với bùn đất bẩn thỉu, ẩn trong bụi cỏ, không nhìn kỹ khó mà phát hiện, trên cây cỏ còn rơi một con hạc giấy đã mở ra, một mặt giấy gói kẹo màu lam viết đầy chữ.
Tạ Đông Vạn nhặt giấy gói kẹo màu lam, tim anh ta chợt ngừng đập khi nhìn rõ nội dung trên đó.
Anh ta giận tái mặt, cấp tốc nhặt mấy con hạc giấy dưới đất, mở ra đều là như thế -- viết đầy lời nguyền rủa Ngu Trạch và Đường Na.
Lý Tĩnh theo tổ tiết mục trong sân đi ra: "Na Na sao thế?"
Cậu nhóc mập mạp Chương Linh Tấn gầm thét: "Chị còn không biết xấu hổ mà nói? Tại sao chị lại ném hạc giấy Na Na tặng chị?!"
Lý Tĩnh sững sờ, nói: "Chị đâu có ném..."
Chương Linh Tấn càng thêm phẫn nộ, cậu nhặt một con hạc giấy màu xanh nhạt trên đất giơ lên cao, cao giọng chất vấn Lý Tĩnh: "Chị còn dám nói dối! Vậy chị nói đây là cái gì?!"
Lý Tĩnh trông thấy hạc giấy, biến sắc, bước chân không nhanh không chậm bỗng tăng tốc, mấy bước liền đi tới trước mặt Chương Linh Tấn.
Nhìn thấy hạc giấy rơi tán loạn, mặt mũi Lý Tĩnh trắng bệch: "Không phải tôi ném!"
"Không phải cô ném?" Tạ Đông Vạn giơ giấy gói kẹo đầy nguyền rủa trong tay, sắc mặt xanh xám nói: "Vậy cái này, cô định giải thích thế nào? Nguyền rủa trên này, cũng không phải cô viết hả?"
Lâm Bồi nhíu mày đi tới: "Nguyền rủa cái gì?"
Anh ta đưa tay nhận nhìn thoáng qua giấy gói trong tay Tạ Đông Vạn, sắc mặt đại biến.
Chương Xuân mở một giấy gói trong tay Tạ Đông Vạn, nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch, "Chữ trên này giống chữ viết trên thẻ nhiệm vụ."
Chương Xuân chậm rãi nói: "Tôi nhớ thẻ nhiệm vụ là cô viết."
Các nhân viên xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục quay không.
Thợ quay phim đi theo đã quay được nội dung trên hạc giấy, nhưng mà -- cảnh này, có thể truyền ra không?
Nếu như nguyền rủa trên hạc giấy thật sự là Lý Tĩnh viết -- MC nguyền rủa khách quý tiết mục, việc này cũng không phải sự cố quay phim bình thường.
Sự tình đến trình độ này, làm nhà sản xuất, Trần Thao không thể tiếp tục im lặng.
Anh ta từ trong đám nhân viên công tác đi ra, đi vào trung tâm ghi hình, đầu tiên anh ta trấn an Đường Na không ngừng nghẹn ngào trong ngực Ngu Trạch vài câu, sau đó nhặt một con hạc màu vàng nhạt dưới đất mở ra.
Chữ viết quen thuộc trên giấy gói làm anh ta sầm mặt.
Lý Tĩnh nhìn thấy ánh mắt khác thường của người chung quanh, gấp gáp sắp điên rồi, cô ta vội lớn tiếng giải thích: "Không phải tôi! Tôi không viết cái này! Tôi cũng không ném hạc giấy của con bé!"
Cô ta rất muốn ném!
Nhưng sau khi ném hạc giấy đầy nguyền rủa đầu tiên, cô ta đã nhận ra không ổn, về sau Đường Na tặng hạc giấy, đều được cô ta dùng một cái hộp chuyên dụng để đựng!
Cô ta chỉ viết một con hạc giấy, vì sao trước mắt trên những hạc giấy này đều có bút tích của cô ta?!
Nhớ tới hộp đựng hạc giấy, Lý Tĩnh như thể bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức nói với mọi người: "Tôi có thể chứng minh mình tôi không ném! Tôi lập tức lấy cho mọi người xem!"
Lý Tĩnh cuống quít chạy tới nhà trưởng thôn.
Tại sao trong sân có hạc giấy?
Tại sao trên hạc giấy có bút tích của cô ta?
Cô ta không nghĩ ra, đầu loạn thành một đống bột nhão.
Lý Tĩnh ngồi xổm trước một cái tủ gỗ nhỏ dưới bậc thang, cực nhanh mở cửa tủ lấy ra cái hộp cô ta dùng để đựng hạc giấy
Chắc chắn còn, chắc chắn còn...
Mở nắp hộp, cái hộp rỗng tuếch đập vào mắt cô ta, cô ta không thể tin trừng mắt nhìn đáy hộp trống rỗng, khí lạnh thấu xương theo xương sống mà xuống, nhanh chóng khuếch tán toàn thân.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?!
Vì để phòng ngừa, cô ta gom toàn bộ hạc giấy đặt chung một chỗ! Trong hộp làm sao lại không có gì cả chứ?!
Lý Tĩnh muốn thét lên, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn, làm môi cô ta khép khép mở mở lại nói không nên lời.
Đúng, camera --
Mặt Lý Tĩnh mừng rỡ như điên khi thấy trên trần không có vật gì cứng lại.
Lúc trước vì cố ý né tránh camera, cô ta mới giấu đồ ở chỗ này.
Ai có thể biết, lúc trước cẩn thận sẽ trở thành thứ đè chết cọng rơm của cô ta ngày hôm nay?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lý Tĩnh cứng ngắc nhìn lại, Trần Thao cầm đầu mọi người từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt Trần Thao rơi xuống tay cô ta, cô ta vô ý thức dùng tay che khuất cái hộp rỗng tuếch.
Trần Thao hỏi: "Đã tìm được chưa?"
Lý Tĩnh á khẩu không trả lời được, không biết nên chứng minh trong sạch của mình như thế nào.
Cô ta khẩn cầu nhìn lướt qua từng gương mặt, phát hiện những người ngày thường thân thiết với cô ta đều ánh mắt phức tạp tránh tầm mắt cô ta, mà những người ngày thường gần gũi với Ngu Trạch Đường Na thì vẻ mặt chán ghét nhìn cô ta.
Cô ta xong rồi.
Sợ hãi bao phủ cô ta.
Khi thấy Ngu Trạch và Đường Na đi vào đại sảnh sau cùng, Lý Tĩnh ném hộp xông tới: "Na Na! Na Na! Em tin chị, em tin chị không làm những chuyện đó đúng không?!"
Cô ta bị Tạ Đông Vạn ngăn bên ngoài, không cho phép tới gần Đường Na, Đường Na nức nở quay người ôm chặt cổ Ngu Trạch, bất luận cô ta nói cái gì cũng không muốn nhìn cô ta.
Tạ Đông Vạn gầm lên giận dữ: "Nếu như hạc giấy bên ngoài không phải cô ném, vậy hạc giấy của cô đâu? Na Na thích cô như vậy, cô hung ác quyết tâm nguyền rủa con bé chết sớm! Cô còn là con người hả?! Cô quả thực lòng lang dạ sói!"
Lý Tĩnh bỗng kích động, cô ta lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Mấy người không cảm thấy kỳ lạ ư?! Tôi đâu có lý do làm những chuyện này! Quan hệ giữa Na Na và tôi mấy người rõ như ban ngày, tại sao tôi phải làm chuyện này chứ?!"
Bỏ mặc Tạ Đông Vạn hung dữ trừng cô ta, Lý Tĩnh túm lấy cánh tay Trần Thao, khóc lóc kể lể, "Trần D, tôi không làm, anh tin tưởng tôi..."
Chương Xuân nhìn Lý Tĩnh thi khóc với Đường Na, mở miệng nói: "Muốn điều tra rõ có phải hãm hại hay không rất đơn giản, cầm hạc giấy đi làm giám định nét chữ là được rồi."
Trần Thao nhìn về phía Lý Tĩnh: "Cô dám làm không?"
Lý Tĩnh lập tức nói: "Dám!"
Trần Thao gọi một nhân viên công tác, bảo anh ta thu thập bút tích của Lý Tĩnh, lập tức đưa tới trung tâm giám định giám định với nét chữ trên hạc giấy.
Trần Thao quay đầu nói với mọi người, "Trước khi có kết quả giám định, chuyện này tạm thời để xuống, tiết mục còn hai ngày ngắn ngủi, tôi hi vọng mọi người có thể vì công việc mà bỏ tình cảm riêng tư sang một bên..."
Trần Thao còn chưa dứt lời, Tạ Đông Vạn không nhịn được ra mặt thay Ngu Trạch, "Bỏ sang một bên? Làm sao bỏ sang một bên? Nếu như cái này là cô ta viết thật, anh cảm thấy chúng tôi vẫn có thể yên tâm để người phụ nữ lòng dạ rắn rết ở lại bên cạnh bọn trẻ sao?!"
Lâm Bồi bình tĩnh mở miệng: "Tôi đồng ý điểm này."
Trần Thao xin giúp đỡ nhìn về phía Chương Xuân, đối phương mở miệng: "Tôi quen người cơ quan giám định, tôi nói một tiếng, cả đi cả về chỉ cần một ngày là có thể có kết quả."
Trần Thao không ôm hi vọng nhìn về phía Ngu Trạch, anh bắt mắt đứng trong đám người, một tay ôm cô bé khóc đến mệt, chỉ có thể nghẹn ngào đáng thương như con mèo con.
Trông thấy ánh mắt anh ta, Ngu Trạch lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt anh lạnh băng, động tác lại rất dịu dàng, tay trái vỗ nhẹ lưng cô bé đang khóc, im lặng an ủi tâm trạng cô.
Trông thấy dáng vẻ của Ngu Trạch, Trần Thao biết, anh cũng sẽ không đứng bên mình.
Đổi chỗ suy nghĩ, Trần Thao có thể hiểu tâm trạng Ngu Trạch lúc này.
Anh ta thở dài, không thể làm gì khác hơn, "Trước khi có kết quả giám định, tôi sẽ điều động người khác làm MC."
Lý Tĩnh khó có thể tin nắm chặt cánh tay anh ta: "Trần D!"
"Trong tiết mục sẽ nói là cô bị cảm, tạm thời rời đi một lát." Trần Thao nói: "Chờ có kết quả giám định, chỉ cần bút tích bên trên không phải cô, cô có thể trở lại tiết mục."
Lý Tĩnh không cam lòng, nhưng cũng biết đây đã là kết quả tốt nhất trước mắt.
Cô ta khàn giọng nói: "Được, Tôi chờ..."