Chương 59
Đường Na kéo tay áo Ngu Trạch bảo anh thả mình xuống.
Sau khi hai chân chạm đất, cô đẩy Ngu Trạch ra, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa trống rỗng, yên lặng, giống như hết thảy như thường. Trong không khí có sự dao động của năng lượng bất thường.
Đường Na đi thẳng tới tầng ba, cô liếc mắt thấy trong bốn cánh cửa phòng thu âm vốn đóng chặt có một cánh cửa khép hờ.
Cô không quay đầu lại, hỏi Ngu Trạch sau lưng: "Còn bao lâu?"
Ngu Trạch cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua: "Còn hai phút."
Lên tầng phải gần một phút, như vậy xuống tầng cũng như vậy, thời gian dành cho Đường Na thu phục ác linh chỉ có một phút.
"Ha ha." Đường Na nhấc tay vén mái tóc dài vàng óng, chế giễu: "Case nhỏ."
Cô bước một bước dài, bỗng nhiên quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngu Trạch: "Anh không ngại thần tượng bị đánh chứ?"
"...Không ngại."
"Rất tốt." Đường Na quay đầu, đi về phía cửa phòng khép hờ: "Kế hoạch cứu vớt mì tôm, bắt đầu..."
Cô giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía cánh cửa: "59."
Pháp trận màu u lam phá tan cửa phòng, gần như đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng gào thét như của dã thú đang nổi giận.
"58."
Ác linh còn giữ được hình người mơ hồ đang thét gào xông ra từ trong phòng thu âm, như Đường Na dự đoán, đây là một ác linh cấp Bá tước.
Tứ chi của nó đã dính lại với nhau, cả người giống như một cây gậy được tạo thành từ những miếng thịt, nếu như để mặc một thời gian nữa, rất có thể sẽ thăng cấp thành ác linh cấp Công tước, đến lúc đó nếu muốn thu phục sẽ khó khăn.
"55."
Vô số sợi dây thừng như tia chớp bỗng dưng chui ra từ không khí, liên tiếp quấn lên cơ thể ác linh.
Sợi dây màu u lam giống như bụi dây gai có sinh mệnh, không ngừng quấn chặt lấy ác linh, trên sợi dây cũng sinh ra vô số đầu nhỏ đếm không xuể, chui vào trong cơ thể ác linh. Ác linh bị đau, phát ra tiếng thét giận dữ.
Ánh đèn hành lang và phòng thu âm đồng loạt lấp lóe, trong phòng thu âm rộng mở, các nút điều khiển trên đài hoà âm tự trượt lên xuống.
Tiếng thét chói tai của ác linh bị phóng đại mấy chục lần, vượt xa cực hạn mà một người bình thường có thể chịu đựng.
Ngu Trạch lùi về sau một bước, Đường Na quay đầu, trông thấy bò sát nhỏ dùng hai tay bịt tai, lông mày nhíu chặt lộ vẻ đau đớn.
Đường Na quay đầu tung một ma pháp hệ hoả cấp đại sư về phía ác linh.
Ác linh càng đau nhức dữ dội, gầm thét biến thành gào thét, vẫn chói tai như cũ, Đường Na thầm đọc chú ngữ, cơ thể ác linh càng ngày càng thấp, dây thừng màu u lam quấn chặt lấy nó trên mặt đất.
Một ma pháp trận cực lớn thành hình trên đỉnh đầu nó, uy áp khổng lồ bóp chặt cổ họng của nó, nó há to mồm, lại chỉ có thể phát ra tiếng gào thét vụn vỡ.
"10."
Đường Na đi về phía ác linh đã khó có thể động đậy. Nó sợ hãi nhìn cô, cơ thể bị trói chặt trên mặt đất liều mạng giãy giụa.
"Giòi bọ ngông cuồng, dám bắt nạt người của tôi."
Giày thể thao lớn chừng bàn tay giẫm lên khuôn mặt của người từng là thiên vương nhạc Pop.
"Time over, đến trong sách ma pháp sám hối đi."
Một tiếng nổ bóng bay vang lên, chân của cô rơi xuống mặt đất.
Trong đệm khí của giày thể thao lớn chừng bàn tay loé ánh sáng rực rỡ giống như đang ăn mừng chiến thắng lần nữa của ma nữ.
Nụ cười đắc ý trên mặt cô bé tóc vàng không kéo dài ba giây, thoáng cái biến thành hoảng hốt, cô xoay người, giang hai tay chạy về phía cỗ kiệu sức người...
"Mì tôm của tôi!"
Mì tôm trong nồi nhôm đã được nấu xong.
Hai tay Ngu Trạch bưng quai nồi, mang ra phòng khách, một nhóc lùn kè kè theo sát anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt trông mong của nhóc lùn.
Ngu Trạch đặt nồi nhôm lên bàn, nhóc lùn tự giác trèo lên ghế cao ngồi xuống.
Khi anh trở lại phòng bếp cầm bát đũa rồi đi ra thì nhìn thấy hình ảnh nhóc lùn nằm nhoài trên bàn, đang cố gắng vươn tay với mì tôm.
"Cẩn thận kẻo bỏng."
Ngu Trạch còn chưa dứt lời, Đường Na rụt tay lại như điện giật, "a" lên một tiếng.
"Bỏng rồi hả?" Ngu Trạch bước nhanh chân đi đến trước bàn ăn, sau khi đặt bát xuống lập tức cầm tay của cô lên xem.
Ngón tay nhỏ trắng trắng mập mập, không bị đỏ lên vì bỏng, Ngu Trạch yên lòng, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."
Đường Na không phục nói: "Tôi cũng sẽ không bị thương mà."
Ngu Trạch xoa đầu cô: "Cô sẽ đau."
Cô ngẩn người.
Ngu Trạch đứng múc cho cô một bát mì tôm, ngay cả đũa cũng đặt cẩn thận trước mặt cô.
Đường Na cầm lấy đũa, lén nhìn Ngu Trạch, anh cúi đầu, đang gắp mì cho mình, chú ý tới ánh mắt của cô, anh dừng động tác, nói: "Không thể ăn nhiều hơn."
"Không ăn thì không ăn." Cô bĩu môi.
Cô gắp một đũa và cuộn mì tôm lại, đút vào trong miệng, phồng má nhìn Ngu Trạch.
"Ngon không?" Ngu Trạch hỏi.
"Ngon." Cô gật đầu.
Ăn xong bữa ăn khuya, Ngu Trạch thu dọn nồi bát, bưng vào phòng bếp.
Đường Na ngồi trên sofa phòng khách, ôm một túi mơ khô lấy từ ngăn tủ dưới TV và lật sách ma pháp.
Chu Trọng đang gập bụng trong khung ảnh, hàng chữ nhỏ phía dưới vẫn không thay đổi: "Chu Trọng, nhân loại, chết vì rơi từ không trung xuống, năng khiếu chỉ đạo động tác, nguyện vọng là chiến thắng Ngu Trạch."
Cô lật sang tờ sau, trông thấy ác linh mới thu.
Thiên vương nhạc Pop một thời khôi phục dáng vẻ trước khi chết, khuôn mặt mờ mịt ngồi giữa khung ảnh.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: "Kha Sâm, nhân loại, chết vì mất máu quá nhiều, năng khiếu sản xuất âm nhạc."
Vậy mà không phải sáng tác âm nhạc mà là sản xuất âm nhạc?
Đường Na ném một quả mơ khô vào trong miệng, nhai nhóp nhép, giơ tay thả Kha Sâm từ trong sách ra, muốn xem vị thiên vương nhạc Pop một thời này nói thế nào.
Kha Sâm là người đàn ông chín chắn hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt keo chia ba bảy, ngũ quan anh tuấn. Sau khi ra khỏi sách ma pháp, anh ta nhìn quanh trái phải, ánh mắt nhìn thấy Đường Na cũng giống như không nhìn thấy.
Một lát sau, anh ta quay người, không nói hai lời chạy lên tầng, Đường Na đi theo anh ta lên tầng, phát hiện anh ta đi vào phòng thu âm, sau đó...
Ngồi xổm xuống, mặt úp vào góc tường, không nhúc nhích, không nói một lời.
"Sao rồi?" Ngu Trạch đi từ phía sau tới, trông thấy thần tượng ngồi xổm góc tường "trồng nấm", anh hơi sửng sốt: "...Anh ấy đang làm gì vậy?"
"Anh đi hỏi xem." Đường Na nói.
Ngu Trạch đi về phía Kha Sâm, đối mặt với thần tượng, trong lòng anh có sự kính trọng. Sau khi đứng đằng sau Kha Sâm một lúc lâu, anh mới đưa tay vỗ nhẹ vai Kha Sâm: "Tiền bối..."
Kha Sâm không thèm để ý, Ngu Trạch vỗ thêm mấy lần, anh ta mới ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Làm gì?"
"Tiền bối, anh đang làm gì vậy?" Ngu Trạch hỏi.
"Cậu không có mắt à, không nhìn ra tôi đang ngẩn người sao?" Kha Sâm tức giận nói.
Lúc Ngu Trạch có tư cách đứng chung sân khấu với Kha Sâm, Kha Sâm đã tạ thế. Mặc dù Ngu Trạch sớm nghe nói vị thiên vương này vui buồn thất thường, nhưng đối mặt chính diện vẫn là lần đầu tiên.
Ngu Trạch còn chưa lên tiếng, Kha Sâm đã che gáy nói: "Ai đánh tôi?!"
Một quả mơ khô rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng.
"Anh am hiểu cái gì, nói hết ra đi." Đường Na nói.
"Cô bảo tôi nói thì tôi nói chắc, cô là ai?" Kha Sâm nhếch môi cười khẩy.
Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch: "Anh không ngại tôi đánh thêm lần nữa chứ?"
"...Không ngại."
Đường Na gọi Chu Trọng ra, nói: "Đi, cơ hội tìm lại sự tự tin của anh tới rồi."
Chu Trọng không hề do dự đánh về phía Ngu Trạch, Ngu Trạch cũng không chút do dự nhấc chân.
Sau khi Chu Trọng bị anh đá bay, trông thấy Kha Sâm cách gần nhất, bản năng hiếu chiến của ác linh khiến anh ta lập tức trừng to mắt đánh về phía Kha Sâm.
Năm phút sau, Kha Sâm bị giáo dục bằng bạo lực một cách thê thảm đứng ở góc tường, trong quá trình giáo dục ác linh Chu Trọng thốt lên "đánh chết Ngu Trạch" cũng bị yêu cầu phạt đứng úp mặt vào tường.
"Nói, anh có năng khiếu gì?" Đường Na hỏi.
Kha Sâm mặt ủ mày chau, mệt mỏi trả lời: "Sản xuất âm nhạc."
"Kỹ càng một chút." Đường Na nói.
"Ha ha, còn phải kỹ càng thế nào nữa?" Kha Sâm rủ mắt xuống, trào phúng nhìn Đường Na còn không cao tới nửa người anh ta: "Trên danh sách sản xuất album có thể chỉ có tên của tôi, đủ kỹ càng chưa?"
Nói năng kỳ quặc.
Đường Na nhìn về phía Chu Trọng: "Lên."
Lại qua năm phút, Kha Sâm sưng mặt sưng mũi rất là biết điều, liệt kê tài nghệ mình am hiểu: "Hát, viết lời, soạn nhạc, hoà âm, phối khí, thu âm, mix, master, dàn trống, guitar, piano điện..."
"Được rồi." Đường Na ngắt lời liệt kê của Kha Sâm, quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch: "Ngày mai bắt đầu làm việc."
Sáng sớm hôm sau, Củng Niệm Du đi vào phòng thu âm, chỉ thấy một mình Đường Na trong biệt thự.
"Ngu Trạch ở bên trên?" Cô ấy tò mò nhìn cầu thang tầng hai.
"Anh ấy trở về thu dọn hành lý muốn chuyển tới..." Đường Na dừng một chút, nhìn vẻ mặt vui mừng của Củng Niệm Du, nói tiếp: "Nếu như chúng ta bàn hợp đồng ổn thoả."
"Em bàn với chị?" Củng Niệm Du hỏi.
"Có vấn đề không ạ?" Đường Na cười ngọt ngào.
"...Đương nhiên không có." Củng Niệm Du cười nói: "Em đã nghĩ kỹ muốn áp dụng loại nào chưa?"
"Em muốn thuê riêng phòng thu âm, lại thuê các chị phụ trách tuyên truyền album." Đường Na nói.
Củng Niệm Du sững sờ: "Thuê riêng? Em tìm được đoàn đội sản xuất khác sao?"
Đường Na nói: "Chúng em không cần đoàn đội sản xuất."
"Không cần?"
"Không cần." Đường Na nói chắc nịch.
Củng Niệm Du nói: "Như thế không thoả đáng..."
"Không thoả đáng thì tìm nhà khác." Đường Na cười ngọt ngào: "Na Na hi vọng chị Niệm Du cho một giá cả thoả đáng, như thế về sau Đản Đản chuẩn bị concert, nói không chừng Na Na sẽ cân nhắc chị Niệm Du đó."
Củng Niệm Du nhìn ra phương án này không ổn thoả lắm, sau khi do sau một lúc lâu, cô nói: "Thuê biệt thự một trăm nghìn một ngày, có thể tự do sử dụng cả biệt thự, nếu thuê riêng phòng thu âm, một phòng thu âm mỗi ngày mười nghìn, tuyên truyền hậu kỳ dự tính khoảng ba triệu."
Cô ngừng một chút, chủ động nói: "Nếu các em chỉ có hai người, có thể thuê phòng thu âm một gian, như thế có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí."
Cứ như vậy, Đường Na giảm chi phí sản xuất từ sáu mươi triệu xuống còn ba triệu.
Cô vẫn cảm thấy hơi đắt một xíu, nói: "Ba triệu đưa liền tay, tuyên truyền và một phòng thu âm."
"...Các em thuê bao lâu?"
"Một tháng."
Củng Niệm Du do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nể mặt "concert", gật đầu.
"Được, lần này chị không kiếm tiền, coi như kết bạn, ngày sau Đản... Ngu Trạch mở concert, mong ưu tiên nhớ đến bọn chị trước."
Củng Niệm Du cười bất đắc dĩ nói.
"Đương nhiên." Đường Na cười tủm tỉm vươn tay: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Củng Niệm Du đưa tay, nắm chặt bàn tay nho nhỏ:
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cùng ngày, Ngu Trạch và Đường Na mang theo hành lý chuyển vào biệt thự.
Ngu Trạch như học sinh tiểu học chờ lên lớp, quay lưng về phía đài hoà âm rộng lớn, ngồi trên ghế nhìn ba người khoanh tay.
Sau khi Kha Sâm buông bản thảo Ngu Trạch sáng tác, Đường Na hỏi: "Sao?"
Cô hỏi câu hỏi Ngu Trạch muốn hỏi nhất, Ngu Trạch không chớp mắt nhìn Kha Sâm.
Có thể có được sự khẳng định của Kha Sâm... cho dù là sự khẳng định của vong linh Kha Sâm sau khi chết, đối với ca sĩ nhạc Pop thế kỷ này mà nói đều là một vinh quang to lớn.
"Viết ra thứ này, cậu sống còn có ý nghĩa gì?" Mặt mũi Kha Sâm đầy ghét bỏ.
Đường Na cho Chu Trọng một ánh mắt, Chu Trọng đứng bên cạnh Kha Sâm giơ tay đánh một cái vào gáy Kha Sâm, người trước đây là thiên vương nhạc Pop, hiện là bệnh nhân trầm cảm.
Kha Sâm bị "Hàng Long Phục Hổ chưởng" đánh chảy nước mắt, anh ta che gáy, vẫn không muốn ngậm cái miệng gây tai hoạ lại: "Còn sống không thoải mái, chết vẫn không thoải mái, trời đất không thể tha cho linh hồn đau khổ của tôi ư?"
Đường Na không nhìn anh ta, nói với Ngu Trạch:
"Chúng ta chỉ có thời gian một tháng. Trong một tháng này, anh cần phải hoàn thành tất cả các công việc từ thu âm đến sản xuất hậu kỳ dưới sự trợ giúp của Kha Sâm, anh có lòng tin không?"
Ngu Trạch nói: "Có."
"Không hoàn thành đúng hạn thì làm sao?" Đường Na hỏi.
Ngu Trạch còn chưa trả lời, Kha Sâm đứng bên cạnh Đường Na đã nói trước: "Không hoàn thành thì đi chết đi, chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, sống cũng lãng phí không khí..."
Đường Na còn chưa ra hiệu, Chu Trọng đã đoán được suy nghĩ của chủ nhân, lại đập một cái lên gáy Kha Sâm.
"Không hoàn thành thì nấu mì tôm cho tôi." Đường Na vỗ tay một tiếng: "Công việc bắt đầu."
Mùa ăn dưa đi qua, ngành giải trí biến hoá theo thời tiết, cùng tiến vào mùa đông hiu quạnh.
Phòng làm việc của Từ Sài đưa tin ảnh leak đoàn làm phim Trì Linh Âm làm việc, phòng làm việc của Vu Tâm vừa bóc phốt một sao nam tuyến mười tám yêu đương với fan hâm mộ, mỗi lần cư dân mạng trông thấy tin bài nhàm chán này sẽ hoài niệm lúc "Na cũng quá tuyệt vời" còn chưa bị report tài khoản.
Nhanh, chuẩn, ác, bài đăng của "Na cũng quá tuyệt vời" xưa nay sẽ không làm người ta thất vọng.
Đường Na tạm thời không có suy nghĩ dựng lại "Na cũng quá tuyệt vời", cô đã thống nhất giới paparazzi, hai paparazzi lớn cấp dưới đang chờ phục vụ cho cô, cô còn tự làm paparazzi cái gì?
Làm một ma nữ IQ cao dùng đầu óc giành thắng lợi, cô chỉ cần nằm thắng là được rồi.
Lúc cô nằm quan sát Ngu Trạch học kỹ thuật trộn nhạc từ Kha Sâm, Tiểu Cua Tử cô mới thu đang ở Boston học làm sao trở thành một thám tử mới đủ tư cách.
Trong trung tâm thương mại Neiman Marcus ở trung tâm thành phố Boston, cua yêu giả vờ như đang dạo phố, theo sau Trương Tử Nhàn từ xa xa.
Làm diễn viên nữ đang nổi giới giải trí, bề ngoài của Trương Tử Nhàn sẽ không kém, cộng thêm cô ta ăn mặc rất thời thượng, bất luận đi vào cửa hàng nào, cô ta đều được nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
Cua yêu lại khác, tướng mạo anh ta rất phổ thông, quần áo bình thường, ngay cả tiếng Anh giao tiếp cơ sở nhất cũng nói không lưu loát, trong trung tâm thương mại được trang trí xa hoa, trông anh ta như thanh niên không nghề nghiệp vào để ké điều hoà nhiệt độ, những nhân viên cửa hàng chuyên nịnh hót ngay cả một câu "hello" cũng hiếm khi cho anh ta.
Cái này đúng ý cua yêu, anh ta giả bộ như hững hờ, miệng nhai nhồm nhoàm kẹo cao su, ánh mắt nhìn Trương Tử Nhàn luôn đi đằng trước.
Cô ta không xem quần áo xem túi xách, đi lại trong tầng quần áo dành cho nam một hồi lâu là muốn làm gì?
Lúc anh ta giả vờ giả vịt cầm một bộ vest màu đen, ánh mắt anh ta va chạm với Trương Tử Nhàn ở trong gương, trong lòng cua yêu chợt lạnh, lập tức cụp mắt xuống.
Bị phát hiện rồi?
Không thể nào, không thể nào, không thể nào...
Một lát sau, lúc anh ta ngẩng đầu lên, Trương Tử Nhàn đã nghiêng người đi xem một bộ quần áo khác, cua yêu thở phào một hơi, đã nói không thể nào mà...
"Bị theo dõi."
Trong lòng Trương Tử Nhàn nổi lên suy nghĩ này, trên mặt vẫn không thay đổi, duy trì nụ cười thản nhiên.
Là paparazzi sao? Cô ta suy đoán.
"Bộ này, phiền gói lại giúp tôi." Cô ta nói với nhân viên phục vụ tóc vàng ở bên cạnh.
"Cô rất tinh mắt, bộ này là bộ may sẵn cao cấp bán chạy nhất mùa đông năm nay của chúng tôi!" Mặt mũi nhân viên cửa hàng đầy nụ cười nhiệt tình.
Trương Tử Nhàn bỗng nhiên đưa tay ngăn nhân viên cửa hàng muốn lấy quần áo, hỏi: "Bán chạy nhất?"
"Đúng vậy." Nhân viên cửa hàng không biết vì sao, nói: "Bộ này là bộ bán chạy nhất mùa này của chúng tôi..."
"Được rồi, tôi xem lại." Trương Tử Nhàn cười nói: "Anh ấy ghét nhất đụng quần áo với người khác."
Cuối cùng, Trương Tử Nhàn chọn trúng một bộ vest khác, cô ta thích hoa văn mờ mờ màu tím trên ống tay áo của bộ này.
Cô ta còn lấy một chiếc cà vạt có hoa văn chìm màu đen trong mấy chục chiếc cà vạt tương tự, khiêm tốn nhưng không mất đi nét xa hoa.
Cô ta mỉm cười, nhìn nhân viên cửa hàng cẩn thận gấp quần áo và cà vạt rồi bỏ vào hộp quà, ngay cả phát hiện paparazzi cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng thoải mái của cô ta.
Nhân viên bỏ hộp quà vào túi giấy, hai tay đưa cho cô ta, cười trêu ghẹo một câu:
"Trông cô rất hạnh phúc, quà này nhất định là tặng cho người cô rất yêu."
Trương Tử Nhàn nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn, đây là quà sinh nhật cho người yêu tôi."
Nhân viên của hàng lại ân cần lấy lòng một hồi, Trương Tử Nhàn cong môi mỉm cười đi ra ngoài.
Vốn cô ta còn muốn dạo chơi thương hiệu khác, nhưng điện thoại trong túi cô ta vang lên, cô ta lấy ra nhìn thông báo trên màn hình, lông mày khẽ nhíu một cái.
Cô ta nhận điện thoại, âm thanh đã không dịu dàng như lúc nói chuyện với nhân viên cửa hàng vừa rồi: "Alo?"
"Nhàn Nhàn, con vẫn ở nước ngoài à?" Một giọng nói thận trọng vang lên từ trong điện thoại di động.
"Dạ."
Cô ta tích chữ như vàng.
"Chừng nào con về? Sắp sinh nhật bố con rồi..."
"Bố con?"
Giọng nói của Trương Tử Nhàn lạnh hẳn, cô ta nhìn cửa kính đi ngang qua, vẻ mặt người trên đó rất lạnh lùng, cô ta chợt nhếch môi.
Giống như đang gọi một cuộc diện thoại khiến người ta vui vẻ.
"Con đã nói với mẹ, con không có bố." Trên mặt mỉm cười nhưng giọng nói của cô ta lại lạnh như băng.
"Dù sao đi nữa ông ấy cũng là bố con..."
Giọng nói đầu kia điện thoại còn chưa nói xong, Trương Tử Nhàn ngắt lời bà ta: "Ông ta ly hôn cưới mẹ chưa? Ông ta là bố gì của con?"
"Nhàn..."
"Mẹ muốn bị coi thường thì làm, nhưng con... có chết cũng sẽ không trở thành người giống như mẹ."
Người đàn ông cô ta yêu, chỉ có thể yêu một mình cô ta.
Cúp điện thoại, Trương Tử Nhàn trực tiếp tắt máy, ném điện thoại vào trong túi xách.
Cô ta nhìn mặt kính phản quang đằng trước, người đàn ông Trung Quốc vẫn lén lút theo sau, giờ phút này cô ta chỉ cảm thấy hết sức phiền chán.
Không có tâm trạng dạo phố, cô ta xách túi giấy đi thẳng ra ngoài.
Trương Tử Nhàn đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm của trung tâm, ngồi lên xe thể thao màu đen, không đến một lát, cô ta nhìn thấy người đàn ông Trung Quốc vội vàng đi từ trong thang máy ra, nhìn quanh bốn phía.
Trương Tử Nhàn nắm chặt tay lái, đạp chân ga, phi xe về phía người đàn ông Trung Quốc đang chạy đến trung tâm làn xe.
Đối phương giật mình kêu lên, vội vàng tránh sang bên, góc gương chiếu hậu của xe thể thao xẹt qua góc áo anh ta, mặt Trương Tử Nhàn không thay đổi giẫm chân ga, xông ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Lúc cô ta trở lại khách sạn Hildon, trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng cởi giày chính cô ta phát ra.
Trương Tử Nhàn mở cửa tủ giày, đang định bỏ giày cao gót đã cởi vào trong thì trông thấy một đôi giày da của nam đặt ngay ngắn trong tủ.
Cô ta ngẩn người, một lát sau, lấy lại tinh thần, đặt giày cao gót của mình bên cạnh giày da.
Cô ta xoay người đứng tại chỗ, nhìn hai đôi giày một hồi, bỗng nhiên đưa tay dịch giày cao gót lấp lánh sang bên cạnh, dính sát đôi giày da của nam bóng loáng kế bên.
Nhìn hai đôi giày xếp cạnh nhau, cô ta nở nụ cười hài lòng, xách túi giấy gõ cửa và đẩy cửa phòng ngủ.
Trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc, Ngu Bái đang ngồi trước bàn sách bằng gỗ hồ đào màu đen nghe điện thoại, trên mặt bàn ngoài một chiếc máy tính đã khép màn hình, còn có mấy bản hợp đồng không biết nội dung chồng lên nhau, nửa ly cà phê, trong cái gạt tàn trên bàn đựng tàn thuốc, dưới đất lả tả mười mấy tờ giấy A4 in đầy chữ đen và biểu đồ.
Mặt Ngu Bái lạnh căm, giọng nói lại nhẹ nhàng như mọi khi: "...Nếu bọn họ không đồng ý bàn bạc chuyển nhượng kỹ thuật, vậy thu mua cả công ty và kỹ thuật của bọn họ đi."
Trương Tử Nhàn đặt túi giấy lên tủ quần áo bằng gỗ cao cỡ nửa người, ngồi xổm người xuống nhặt từng tờ giấy vương vãi dưới đất lên, xếp thành một chồng sau đó đặt lên bàn trước mặt Ngu Bái.
Ngu Bái mở mắt ra, ánh mắt lạnh lãi rơi trên mặt Trương Tử Nhàn, cô ta mỉm cười với anh ta.
"Không muốn thu mua tìm cách khiến bọn họ đồng ý thu mua." Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng.
Ngu Bái cụp mắt, ngón tay tái nhợt cầm chiếc bút ký tên màu đen trên bàn, đầu bút chống trên xấp giấy vừa mới xếp xong, đẩy về phía trước...
Trang giấy lần nữa rơi xuống, lả tả đầy đất.
"Tôi dùng tiền mời anh tới chính là để nghe anh hỏi tôi 'làm thế nào' sao? Tháng sau tôi trở về, tôi muốn trông thấy trên bàn có hợp đồng thu mua... hoặc là thư từ chức của anh."
Ngu Bái cúp điện thoại, điện thoại va bịch một tiếng trên bàn.
Trương Tử Nhàn ngồi xổm dưới đất, nhặt trang giấy rơi lung tung cuối cùng và đặt lên bàn một lần nữa.
Cô ta như thể chưa xảy ra chuyện gì, mỉm cười hỏi anh ta: "Ai lại chọc anh tức giận vậy?"
Ngu Bái lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có vẻ muốn trả lời câu hỏi của cô ta.
"Đừng nóng giận, hôm nay vất vả lắm mới về sớm, chúng ta cùng ra ngoài ăn tối nhé."
Cô ta đi đến sau lưng Ngu Bái, xoa bóp cơ vai căng cứng của anh ta.
Mặc dù Ngu Bái im lặng, cô ta vẫn không bị ảnh hưởng, tự nhiên nói: "Vai của anh cứng hết cả rồi, ngồi lâu phải nhớ đứng dậy hoạt động một chút."
Ngu Bái không nói lời nào, cô ta vẫn xoa bóp, xoa nhẹ một hồi lâu, cô ta nghe được giọng nói không có nhiệt độ từ Ngu Bái bên dưới truyền đến: "Không muốn ra ngoài."
Trương Tử Nhàn không quan tâm, cười nói: "Vậy chúng ta ăn ở đây, anh muốn ăn cái gì? Em gọi phục vụ khách sạn."
"...Tùy tiện."
"Bao giờ anh về?" Cô ta hỏi: "Ăn trưa chưa?"
Ngu Bái không nói lời nào, cô ta đã đoán được đáp án: "Trước khi anh về nhớ gọi điện thoại cho em, đừng quên ăn trưa, dạ dày anh..."
"Cô còn muốn nói tới khi nào?" Ngu Bái hất tay cô ta, mặt mũi đầy bực bội đẩy ghế ra.
Anh ta đẩy cánh tay duỗi đến đỡ của cô ta, chống bàn đứng dậy, anh ta đưa tay với cây gậy đặt ở bên cạnh bàn nhưng không với được, cây gậy rơi thẳng xuống đất, anh ta vô ý thức xoay người nhặt lên, trực tiếp mất cân bằng, chúi người về phía trước.
"Ngu Bái!" Trương Tử Nhàn giơ tay bắt lấy, chỉ chạm được góc áo của anh ta.
Anh ta ngã phịch một tiếng xuống đất.
"Ngu Bái..." Cô ta không chút nghĩ ngợi, đưa tay muốn kéo Ngu Bái dậy, Ngu Bái lại hất tay cô ta ra.
"Cút ra ngoài!" Anh ta nói.
"Ngu..."
"Cút, ra, ngoài." Anh ta cắn răng, gằn từng chữ.
Sắc mặt anh ta đỏ lên, đỏ đến mức sắp nhỏ máu, trong màu đỏ kia lại lộ ra màu xanh, gân xanh trên cổ nhô lên.
Trương Tử Nhàn chậm rãi thu hồi cái tay bị hất ra, cô ta nắm chặt tay, cụp mắt, không nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta: "Em đi gọi điện thoại gọi phục vụ khách sạn."
Cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại cho anh ta.
Trong phòng chỉ còn một mình Ngu Bái.
Một tay anh ta túm ghế, một tay túm góc bàn đọc sách, tư thế vụng về, cắn răng dốc hết sức, vất vả lắm mới đứng dậy được.
Anh ta thả người lên ghế, ngực im lặng phập phồng mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, anh ta cầm xấp giấy Trương Tử Nhàn để ở trên bàn ném mạnh ra ngoài.
Trang giấy màu trắng bay khắp phòng, anh ta ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, ngực phập phồng mãnh liệt hơn.
Sau khi Trương Tử Nhàn rời phòng ngủ, cầm điện thoại khách sạn gọi cho quầy phục vụ, yêu cầu một bữa tối dưới ánh nến, cô ta còn đặc biệt căn dặn, muốn một cái bánh sinh nhật.
Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta ngồi trên sofa gần phòng ngủ, không nhúc nhích, nhìn cánh cửa từ đầu đến cuối đều đóng chặt.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Trương Tử Nhàn đi tới, sau khi xác nhận là nhân viên phục vụ của khách sạn mới mở cửa. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đen trắng đẩy toa ăn di động đi đến.
"Chào buổi tối, thưa cô, cô muốn ăn cơm ở đâu?" Nhân viên phục vụ da trắng hỏi với thái độ rất tốt.
Trương Tử Nhàn bảo anh ta để toa ăn lại, đối phương khom người, lễ phép đóng cửa rời đi.
Trương Tử Nhàn đi đến trước cửa phòng ngủ đóng chặt, gõ khẽ một cái: "Anh muốn ăn cơm bên trong hay bên ngoài?"
Bên trong không truyền ra âm thanh gì.
Trương Tử Nhàn quay lại trước toa đồ ăn di động, mở nắp ra, lần lượt chuyển đồ ăn qua bàn ăn, đĩa hải sản tổng hợp lớn nhất đặt ở giữa, bánh gatô tinh xảo sáu tấc ở bên, cô ra lại châm ngọn nến trung tâm bàn.
Bữa tối dưới ánh nến bình thường phải ngồi đối diện nhau, cô ta không thích như thế, cô ta sắp xếp vị trí hai người ở cạnh nhau.
Cô ta thích nghiêng đầu là có thể trông thấy người yêu gần trong gang tấc.
Làm xong hết thảy, cô ta thỏa mãn nhìn bàn ăn.
Cá hồi phi lê tươi ngon long lanh dưới ánh nến dìu dịu, cà ra vàng tươi được đặt ở trên cá hồi phi lê.
Trương Tử Nhàn nhìn chằm chằm con cà ra sáng loáng nhíu mày lại, đây là phong cách trang trí mới lạ gì vậy?
Hơn nữa... Boston cũng bắt đầu ăn cà ra sao?
Chẳng lẽ là cung cấp đặc biệt cho người Trung Quốc?
Cô ta giơ tay muốn lấy con cà ra kia, bàn tay đến một nửa lại rút lại, được rồi, vẫn là về sau gọi điện thoại cho quầy phục vụ đề xuất ý kiến đi, bây giờ cô ta quan tâm chuyện khác hơn.
Cô ta quay người đi đến trước cửa phòng ngủ đóng chặt, gõ cửa một cái, hỏi: "Ngu Bái?"
Đợi một hồi cũng không ai đáp lại, cô ta trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng ngủ không có ai, phòng tắm sáng đèn, cô ta đi vào, trông thấy Ngu Bái ngồi trên sàn đá cẩm thạch cạnh bồn tắm, mặt mày vô cảm dùng khăn giấy lau vết máu rỉ ra do chèn ép mạch máu ở chân phải.
Trương Tử Nhàn lấy tăm bông tẩm cồn trong tủ đựng đồ trên bồn rửa mặt rồi đi về phía anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, vẫn là câu nói kia: "Cút ra ngoài."
"Lát nữa thì cút."
Cô ta ngồi xổm trước mặt Ngu Bái, đẩy cánh tay đang cầm khăn của anh ta ra, dùng tăm bông tẩm cồn lau nhẹ trên chân phải của anh ta.
Ngu Bái ném khăn giấy nhuộm máu trong tay sang một bên, nơi đó đã có một đống khăn tay đầy máu.
Anh ta lạnh giọng nói: "Cô mưu cầu cái gì?"
"Mưu cầu anh."
"Mưu cầu một người thọt?" Ngu Bái cười lạnh: "Hay là mưu cầu tài sản phía sau người thọt?"
Anh ta châm chọc nói: "Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Ngu là được? Anh hay em cũng không sao cả?"
"Có sao." Trương Tử Nhàn ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn anh ta: "Bây giờ em chỉ muốn kết hôn với anh."
Yếu hầu Ngu Bái lên xuống, hỏi: "Vì sao?"
"...Bởi vì em yêu anh nhất."
Ngu Bái nhếch môi.
Trương Tử Nhàn vừa định mỉm cười, Ngu Bái vặn vòi hoa sen.
Vòi hoa sen treo trên đỉnh phun nước lạnh, xối thẳng xuống người Trương Tử Nhàn.
Cô ta cố sức mở mắt dưới dòng nước xối xả, phía sau màn nước là nụ cười khẩy của Ngu Bái, nước từ bên trên dội xuống cũng làm ướt nửa người dưới của anh ta, dòng nước mang theo vết máu loang lổ trượt dọc theo bắp chân, tạo thành một đóa hoa máu yểu điệu trên nền đá cẩm thạch.
"...Nói dối."
Cô ta nghe được tiếng cười khàn khàn của Ngu Bái.
"Các người đều là kẻ lừa đảo."
Trương Tử Nhàn há to miệng, vừa muốn nói chuyện, một âm thanh giống như cái gì đó bị đụng đổ truyền từ ngoài cửa vào.
Hai người vô ý thức nhìn về phía ngoài cửa.
Trương Tử Nhàn đứng từ dưới đất dậy, cô ta tiện tay lau mặt, nói: "Ở đây đợi em."
Cô ta vuốt mái tóc ẩm ướt ra sau, đi về phía cửa phòng tắm.
Lúc ngang qua bồn rửa mặt, cô ta lấy dao cạo râu của Ngu Bái trong tủ đồ phía sau tấm gương, giấu trong túi quần đi ra ngoài.
Ngoài cửa yên tĩnh giống như bình thường.
Trương Tử Nhàn tìm hết căn phòng một lần, mỗi gian đều không có ai, lúc cô ta trở lại phòng khách, Ngu Bái từ trong phòng ngủ đi ra.
"Không có ai." Cô ta nói.
"Đó là tiếng gì?"
Trương Tử Nhàn đi từ từ đến trước bàn ăn, dựng ly rượu bị đổ lên: "Gió đánh đổ cái ly."
Tầm mắt cô ta lướt qua những vật khác trên bàn, dừng lại trước khay đựng cá phi lê.
"Sao vậy?" Ngu Bái lạnh giọng hỏi.
"...Không thấy cà ra ở đây." Trương Tử Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
"Không thấy?" Ngu Bái cười khẩy một tiếng: "Chẳng lẽ lại là sau khi thành tinh tự..."
Anh ta còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Cua yêu bước nhanh ra khỏi khách sạn Hildon, chạy một mạch tới một cửa hàng tạp hoá bật máy điều hoà nhiệt độ, nhảy nhót dưới điều hoà hồi lâu mới nhặt về nửa cái mạng.
Anh ta xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, ở trong lòng mắng nghề thám tử này không dành cho yêu quái.
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi hết video hôm nay quay được cho Đường Na.
Sao nữ đang nổi và một người đàn ông ở cùng một chỗ, còn cùng đón sinh nhật, ăn bữa tối dưới ánh nến, đây tính là tin tức yêu đương có bằng chứng xác thực?
Từ đáy lòng, cua yêu hi vọng tin tức này có thể làm cố chủ hài lòng, như thế anh ta có thể nhanh chóng về nhà chuẩn bị đám hỏi cua hoa.
Anh ta chờ một hồi lâu, thậm chí ăn hết mì tôm mua trong cửa hàng tạp hoá, Đường Na vẫn chưa trả lời anh ta, cua yêu thực sự không nhịn được, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đường Na.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, cua yêu vừa kích động muốn khoe thành tích, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói trầm thấp của một cô bé: "...Sáu giờ sáng gọi điện thoại cho tôi, anh chọn mồ xong chưa?"
Lúc này cua yêu mới nhớ chênh lệnh thời gian giữa hai nước, anh ta sợ đến mức không cầm nổi điện thoại, vô ý thức cúp máy.
"Tút tút tút..."
Đường Na nghe tiếng máy bận truyền ra từ điện thoại, quyết định chờ cua yêu về nước sẽ mời anh ta ăn bữa tiệc toàn cua.
Cô để điện thoại di động xuống, vừa định nhắm mắt, khóe mắt liếc qua video cua yêu gửi tới trên giao diện Wechat.
Cô ngược lại muốn xem xem, là cái gì khiến cua yêu có dũng khí gọi điện thoại cho cô khi trời còn chưa sáng.
Nếu như không phải thứ quan trọng, cô sẽ khiến anh ta trở thành một phần của bữa tiệc toàn cua.
Sau khi ấn mở video, xuất hiện đầu tiên trong ống kính là một căn phòng khách sạn, sau khi thị giác ống kính dạo qua một vòng, chậm rãi tới gần phòng ngủ có tiếng nói chuyện.
Video nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ mấy phút Đường Na xem hết toàn bộ video.
Ngu Bái và Trương Tử Nhàn ở cùng nhau, Đường Na không ngạc nhiên.
Cô giật mình là, hôm nay lại là sinh nhật Ngu Trạch ư?
Cơn buồn ngủ đã bay biến, cô dứt khoát vén chăn lên, giẫm lên đôi dép khủng long bằng vải bông nhảy xuống giường.
Sau khi Đường Na ra khỏi phòng ngủ, không khí lạnh làm cô ôm chặt hai tay, cô nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, vườn hoa ở dưới lầu lấp lánh hạt sương trong ánh ban mai.
Cô thu hồi ánh mắt, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ của Ngu Trạch.
Gõ cửa?
Yêu cầu ma nữ gõ cửa, đang đùa cái gì vậy trời?
Đường Na nắm tay vặn cửa, trực tiếp mở cửa xông vào căn phòng không bật đèn.
Thường ngày lúc này Ngu Trạch đã thức dậy chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ, hôm nay anh lại vẫn nằm trong chăn, Đường Na cảm thấy nghi ngờ, nhưng trước khi đưa ra nghi vấn...
"Lạnh quá a a a!"
Cô hất đôi dép khủng long màu xanh trên chân, nhảy lên giường của Ngu Trạch, nháy mắt chui vào trong chăn của Ngu Trạch giống như một con giun chui xuống mặt đất.
Không khí ấm áp từ bốn phương tám hướng ập tới, cơ thể Ngu Trạch ở bên cạnh không hề có phản ứng với việc cô đột nhiên xông vào.
Cô vươn hai bàn tay lạnh căm vào dưới áo thun của anh, áp lên bụng anh sưởi ấm, anh cũng không nhúc nhích.
Sau khi Đường Na dán bàn tay lên bụng anh để sưởi ấm xong thì uốn éo như con lươn, muốn chui ra ngoài chăn.
Một cái tay kéo cô từ trong chăn lên, cô thuận thế gối đầu mình lên cánh tay của anh.
Cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Đôi mắt ấy sững sờ.
...Nói sai rồi ư?
Đường Na ngờ vực, không phải những bò sát nhỏ này rất xem trọng cái gọi là "sinh nhật" sao?
"...Cảm ơn." Anh lấy lại tinh thần, mỉm cười với cô.
"Sao anh không vui?" Đường Na hỏi.
Đối với mấy bò sát nhỏ này, sinh nhật không phải là chuyện vui vẻ sao?
Thật là lạ, rõ ràng là sinh nhật, Ngu Bái trong video không vui, l Ngu Trạch trước mắt cũng không vui.
Ngu Trạch xoa nhẹ đầu cô, qua rất lâu mới nói: "Không."
Đường Na nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói: "Lúc anh nói dối, mỗi lần đều phải dừng rất lâu."
Lần này anh vẫn im lặng hồi lâu, rốt cuộc, anh mở miệng nói:
"...Hôm nay là ngày mẹ tôi xảy ra chuyện."
"Không phải ngày kia mẹ anh..." Đường Na nói được nửa câu thì dừng, cô nhớ lại, mặc dù mẹ Ngu Trạch qua đời sau tai nạn xe cộ ba ngày, nhưng ngày xảy ra tai nạn xe cộ lại là hôm nay.
Sinh nhật anh em sinh đôi.
Đường Na bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cô nhìn con ngươi tĩnh lặng của Ngu Trạch, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, sau khi không yên phận cọ xát ở trong chăn, cô dang tay ôm lấy cơ thể của anh.
Đây là phúc lợi của nhân viên.
Huyết tinh ma nữ, ân oán rõ ràng, đây chỉ là nể tình bình thường anh hầu hạ cô rất tốt, cho một chút phúc lợi... Cô lẩm bẩm trong lòng.
Sau một lúc lâu, Ngu Trạch duỗi một tay khác tới, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Anh hỏi: "Cô chuẩn bị tiền cho hội đấu giá xong chưa?"
"Anh quan tâm cái này làm gì?"
Anh nói: "Nếu như không gom đủ, căn nhà tôi cho thuê có thể vay ngân hàng bốn mươi triệu."
Đường Na ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, lại tĩnh lặng, đen nhánh thâm thuý giống như vũ trụ bao la.
"Vì sao?" Cô hỏi.
Anh giơ tay vén sợi tóc vàng rơi xuống gò má cô ra sau tai, nhẹ nói: "Bởi vì cô muốn về nhà."
Đường Na trợn mắt nhìn anh: "Anh muốn đuổi tôi như vậy ư?"
"Vậy ở lại đây đi." Ngu Trạch nói.
Cô giương mắt nhìn về phía anh, sắc mặt anh nghiêm túc, nhìn cô nói: "Nơi này cũng là nhà của cô."
"Sau khi cô trở về, còn có thể quay lại không?" Anh hỏi.
Đường Na không tự chủ tránh ánh mắt của anh.
Anh chờ một hồi, không đợi được câu trả lời của cô, tự cười khẽ một tiếng, nói: "Trước kia ước gì cô đi mau, bây giờ nghĩ đến có một ngày cô không có ở đây, thế mà lại cảm thấy..."
Anh dừng một chút, không nói tiếp.
"Anh hi vọng tôi đi hay là không đi?" Cô hỏi.
Anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Tôi hi vọng cô đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình."
"...Vì sao anh luôn không giống người khác?"
"Không giống chỗ nào?"
Chỗ nào cũng không giống.
Đường Na cúi đầu, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ trên người anh truyền đến, lạnh lẽo và tươi mát, lúc trước cô không nhận ra, bây giờ cô biết rồi.
Đó là mùi hoa ngọc lan.
"Anh biết..." Cô dừng một lát, mới nói tiếp: "Anh biết Ngu Bái ghét anh không?"
Tiếng tim đập bên tai hoàn toàn bình tĩnh như trước đây.
"Biết." Anh nói.
"Tôi phái người theo dõi Trương Tử Nhàn... Chụp được Ngu Bái cùng với Trương Tử Nhàn." Đường Na nói: "Chuyện tàng trữ ma tuý năm đó, nói không chừng chính anh ta sai Trương Tử Nhàn làm."
Qua nửa ngày, cô nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Đường Na giương mắt, sắc mặt anh bình tĩnh, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
Ngu Trạch biết Ngu Bái ghét anh, nhưng không ngờ cậu em này sẽ hận anh.
Hận đến nỗi muốn hoàn toàn hủy diệt anh.
Từ lúc còn nhỏ, mỗi tối giường sát vách ném tới cái nhìn chăm chú, anh đã biết cậu em trai này ghét mình.
Ngu Bái ban ngày và Ngu Bái ban đêm như hai người khác nhau, bọn họ một người không muốn xa rời anh, một người ghét anh.
Mỗi tối, trong phòng ngủ dành cho trẻ con rộng lớn sẽ có hai linh hồn đang chịu tra hỏi.
Ngu Bái trằn trọc cách đó không xa, bởi vì ốm đau mà phát ra tiếng rên rỉ hoặc nghẹn ngào, ngoại trừ nhắm mắt giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, anh không làm được cái gì.
Ngoại trừ làm như không thấy, xem như không nghe thấy, giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả để giữ lại chút tôn nghiêm sau cùng cho Ngu Bái, anh hoàn toàn không có cách gì với nỗi đau khổ của Ngu Bái.
"Anh không đau lòng ư?" Đường Na hỏi.
"Đau lòng."
"Anh hận anh ta không?"
"..."
Anh im lặng.
"Con và anh, mẹ thích ai nhất?"
Đọc tiếp ở đây.
Sau khi hai chân chạm đất, cô đẩy Ngu Trạch ra, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa trống rỗng, yên lặng, giống như hết thảy như thường. Trong không khí có sự dao động của năng lượng bất thường.
Đường Na đi thẳng tới tầng ba, cô liếc mắt thấy trong bốn cánh cửa phòng thu âm vốn đóng chặt có một cánh cửa khép hờ.
Cô không quay đầu lại, hỏi Ngu Trạch sau lưng: "Còn bao lâu?"
Ngu Trạch cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua: "Còn hai phút."
Lên tầng phải gần một phút, như vậy xuống tầng cũng như vậy, thời gian dành cho Đường Na thu phục ác linh chỉ có một phút.
"Ha ha." Đường Na nhấc tay vén mái tóc dài vàng óng, chế giễu: "Case nhỏ."
Cô bước một bước dài, bỗng nhiên quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngu Trạch: "Anh không ngại thần tượng bị đánh chứ?"
"...Không ngại."
"Rất tốt." Đường Na quay đầu, đi về phía cửa phòng khép hờ: "Kế hoạch cứu vớt mì tôm, bắt đầu..."
Cô giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía cánh cửa: "59."
Pháp trận màu u lam phá tan cửa phòng, gần như đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng gào thét như của dã thú đang nổi giận.
"58."
Ác linh còn giữ được hình người mơ hồ đang thét gào xông ra từ trong phòng thu âm, như Đường Na dự đoán, đây là một ác linh cấp Bá tước.
Tứ chi của nó đã dính lại với nhau, cả người giống như một cây gậy được tạo thành từ những miếng thịt, nếu như để mặc một thời gian nữa, rất có thể sẽ thăng cấp thành ác linh cấp Công tước, đến lúc đó nếu muốn thu phục sẽ khó khăn.
"55."
Vô số sợi dây thừng như tia chớp bỗng dưng chui ra từ không khí, liên tiếp quấn lên cơ thể ác linh.
Sợi dây màu u lam giống như bụi dây gai có sinh mệnh, không ngừng quấn chặt lấy ác linh, trên sợi dây cũng sinh ra vô số đầu nhỏ đếm không xuể, chui vào trong cơ thể ác linh. Ác linh bị đau, phát ra tiếng thét giận dữ.
Ánh đèn hành lang và phòng thu âm đồng loạt lấp lóe, trong phòng thu âm rộng mở, các nút điều khiển trên đài hoà âm tự trượt lên xuống.
Tiếng thét chói tai của ác linh bị phóng đại mấy chục lần, vượt xa cực hạn mà một người bình thường có thể chịu đựng.
Ngu Trạch lùi về sau một bước, Đường Na quay đầu, trông thấy bò sát nhỏ dùng hai tay bịt tai, lông mày nhíu chặt lộ vẻ đau đớn.
Đường Na quay đầu tung một ma pháp hệ hoả cấp đại sư về phía ác linh.
Ác linh càng đau nhức dữ dội, gầm thét biến thành gào thét, vẫn chói tai như cũ, Đường Na thầm đọc chú ngữ, cơ thể ác linh càng ngày càng thấp, dây thừng màu u lam quấn chặt lấy nó trên mặt đất.
Một ma pháp trận cực lớn thành hình trên đỉnh đầu nó, uy áp khổng lồ bóp chặt cổ họng của nó, nó há to mồm, lại chỉ có thể phát ra tiếng gào thét vụn vỡ.
"10."
Đường Na đi về phía ác linh đã khó có thể động đậy. Nó sợ hãi nhìn cô, cơ thể bị trói chặt trên mặt đất liều mạng giãy giụa.
"Giòi bọ ngông cuồng, dám bắt nạt người của tôi."
Giày thể thao lớn chừng bàn tay giẫm lên khuôn mặt của người từng là thiên vương nhạc Pop.
"Time over, đến trong sách ma pháp sám hối đi."
Một tiếng nổ bóng bay vang lên, chân của cô rơi xuống mặt đất.
Trong đệm khí của giày thể thao lớn chừng bàn tay loé ánh sáng rực rỡ giống như đang ăn mừng chiến thắng lần nữa của ma nữ.
Nụ cười đắc ý trên mặt cô bé tóc vàng không kéo dài ba giây, thoáng cái biến thành hoảng hốt, cô xoay người, giang hai tay chạy về phía cỗ kiệu sức người...
"Mì tôm của tôi!"
Mì tôm trong nồi nhôm đã được nấu xong.
Hai tay Ngu Trạch bưng quai nồi, mang ra phòng khách, một nhóc lùn kè kè theo sát anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt trông mong của nhóc lùn.
Ngu Trạch đặt nồi nhôm lên bàn, nhóc lùn tự giác trèo lên ghế cao ngồi xuống.
Khi anh trở lại phòng bếp cầm bát đũa rồi đi ra thì nhìn thấy hình ảnh nhóc lùn nằm nhoài trên bàn, đang cố gắng vươn tay với mì tôm.
"Cẩn thận kẻo bỏng."
Ngu Trạch còn chưa dứt lời, Đường Na rụt tay lại như điện giật, "a" lên một tiếng.
"Bỏng rồi hả?" Ngu Trạch bước nhanh chân đi đến trước bàn ăn, sau khi đặt bát xuống lập tức cầm tay của cô lên xem.
Ngón tay nhỏ trắng trắng mập mập, không bị đỏ lên vì bỏng, Ngu Trạch yên lòng, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."
Đường Na không phục nói: "Tôi cũng sẽ không bị thương mà."
Ngu Trạch xoa đầu cô: "Cô sẽ đau."
Cô ngẩn người.
Ngu Trạch đứng múc cho cô một bát mì tôm, ngay cả đũa cũng đặt cẩn thận trước mặt cô.
Đường Na cầm lấy đũa, lén nhìn Ngu Trạch, anh cúi đầu, đang gắp mì cho mình, chú ý tới ánh mắt của cô, anh dừng động tác, nói: "Không thể ăn nhiều hơn."
"Không ăn thì không ăn." Cô bĩu môi.
Cô gắp một đũa và cuộn mì tôm lại, đút vào trong miệng, phồng má nhìn Ngu Trạch.
"Ngon không?" Ngu Trạch hỏi.
"Ngon." Cô gật đầu.
Ăn xong bữa ăn khuya, Ngu Trạch thu dọn nồi bát, bưng vào phòng bếp.
Đường Na ngồi trên sofa phòng khách, ôm một túi mơ khô lấy từ ngăn tủ dưới TV và lật sách ma pháp.
Chu Trọng đang gập bụng trong khung ảnh, hàng chữ nhỏ phía dưới vẫn không thay đổi: "Chu Trọng, nhân loại, chết vì rơi từ không trung xuống, năng khiếu chỉ đạo động tác, nguyện vọng là chiến thắng Ngu Trạch."
Cô lật sang tờ sau, trông thấy ác linh mới thu.
Thiên vương nhạc Pop một thời khôi phục dáng vẻ trước khi chết, khuôn mặt mờ mịt ngồi giữa khung ảnh.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: "Kha Sâm, nhân loại, chết vì mất máu quá nhiều, năng khiếu sản xuất âm nhạc."
Vậy mà không phải sáng tác âm nhạc mà là sản xuất âm nhạc?
Đường Na ném một quả mơ khô vào trong miệng, nhai nhóp nhép, giơ tay thả Kha Sâm từ trong sách ra, muốn xem vị thiên vương nhạc Pop một thời này nói thế nào.
Kha Sâm là người đàn ông chín chắn hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt keo chia ba bảy, ngũ quan anh tuấn. Sau khi ra khỏi sách ma pháp, anh ta nhìn quanh trái phải, ánh mắt nhìn thấy Đường Na cũng giống như không nhìn thấy.
Một lát sau, anh ta quay người, không nói hai lời chạy lên tầng, Đường Na đi theo anh ta lên tầng, phát hiện anh ta đi vào phòng thu âm, sau đó...
Ngồi xổm xuống, mặt úp vào góc tường, không nhúc nhích, không nói một lời.
"Sao rồi?" Ngu Trạch đi từ phía sau tới, trông thấy thần tượng ngồi xổm góc tường "trồng nấm", anh hơi sửng sốt: "...Anh ấy đang làm gì vậy?"
"Anh đi hỏi xem." Đường Na nói.
Ngu Trạch đi về phía Kha Sâm, đối mặt với thần tượng, trong lòng anh có sự kính trọng. Sau khi đứng đằng sau Kha Sâm một lúc lâu, anh mới đưa tay vỗ nhẹ vai Kha Sâm: "Tiền bối..."
Kha Sâm không thèm để ý, Ngu Trạch vỗ thêm mấy lần, anh ta mới ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Làm gì?"
"Tiền bối, anh đang làm gì vậy?" Ngu Trạch hỏi.
"Cậu không có mắt à, không nhìn ra tôi đang ngẩn người sao?" Kha Sâm tức giận nói.
Lúc Ngu Trạch có tư cách đứng chung sân khấu với Kha Sâm, Kha Sâm đã tạ thế. Mặc dù Ngu Trạch sớm nghe nói vị thiên vương này vui buồn thất thường, nhưng đối mặt chính diện vẫn là lần đầu tiên.
Ngu Trạch còn chưa lên tiếng, Kha Sâm đã che gáy nói: "Ai đánh tôi?!"
Một quả mơ khô rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng.
"Anh am hiểu cái gì, nói hết ra đi." Đường Na nói.
"Cô bảo tôi nói thì tôi nói chắc, cô là ai?" Kha Sâm nhếch môi cười khẩy.
Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch: "Anh không ngại tôi đánh thêm lần nữa chứ?"
"...Không ngại."
Đường Na gọi Chu Trọng ra, nói: "Đi, cơ hội tìm lại sự tự tin của anh tới rồi."
Chu Trọng không hề do dự đánh về phía Ngu Trạch, Ngu Trạch cũng không chút do dự nhấc chân.
Sau khi Chu Trọng bị anh đá bay, trông thấy Kha Sâm cách gần nhất, bản năng hiếu chiến của ác linh khiến anh ta lập tức trừng to mắt đánh về phía Kha Sâm.
Năm phút sau, Kha Sâm bị giáo dục bằng bạo lực một cách thê thảm đứng ở góc tường, trong quá trình giáo dục ác linh Chu Trọng thốt lên "đánh chết Ngu Trạch" cũng bị yêu cầu phạt đứng úp mặt vào tường.
"Nói, anh có năng khiếu gì?" Đường Na hỏi.
Kha Sâm mặt ủ mày chau, mệt mỏi trả lời: "Sản xuất âm nhạc."
"Kỹ càng một chút." Đường Na nói.
"Ha ha, còn phải kỹ càng thế nào nữa?" Kha Sâm rủ mắt xuống, trào phúng nhìn Đường Na còn không cao tới nửa người anh ta: "Trên danh sách sản xuất album có thể chỉ có tên của tôi, đủ kỹ càng chưa?"
Nói năng kỳ quặc.
Đường Na nhìn về phía Chu Trọng: "Lên."
Lại qua năm phút, Kha Sâm sưng mặt sưng mũi rất là biết điều, liệt kê tài nghệ mình am hiểu: "Hát, viết lời, soạn nhạc, hoà âm, phối khí, thu âm, mix, master, dàn trống, guitar, piano điện..."
"Được rồi." Đường Na ngắt lời liệt kê của Kha Sâm, quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch: "Ngày mai bắt đầu làm việc."
Sáng sớm hôm sau, Củng Niệm Du đi vào phòng thu âm, chỉ thấy một mình Đường Na trong biệt thự.
"Ngu Trạch ở bên trên?" Cô ấy tò mò nhìn cầu thang tầng hai.
"Anh ấy trở về thu dọn hành lý muốn chuyển tới..." Đường Na dừng một chút, nhìn vẻ mặt vui mừng của Củng Niệm Du, nói tiếp: "Nếu như chúng ta bàn hợp đồng ổn thoả."
"Em bàn với chị?" Củng Niệm Du hỏi.
"Có vấn đề không ạ?" Đường Na cười ngọt ngào.
"...Đương nhiên không có." Củng Niệm Du cười nói: "Em đã nghĩ kỹ muốn áp dụng loại nào chưa?"
"Em muốn thuê riêng phòng thu âm, lại thuê các chị phụ trách tuyên truyền album." Đường Na nói.
Củng Niệm Du sững sờ: "Thuê riêng? Em tìm được đoàn đội sản xuất khác sao?"
Đường Na nói: "Chúng em không cần đoàn đội sản xuất."
"Không cần?"
"Không cần." Đường Na nói chắc nịch.
Củng Niệm Du nói: "Như thế không thoả đáng..."
"Không thoả đáng thì tìm nhà khác." Đường Na cười ngọt ngào: "Na Na hi vọng chị Niệm Du cho một giá cả thoả đáng, như thế về sau Đản Đản chuẩn bị concert, nói không chừng Na Na sẽ cân nhắc chị Niệm Du đó."
Củng Niệm Du nhìn ra phương án này không ổn thoả lắm, sau khi do sau một lúc lâu, cô nói: "Thuê biệt thự một trăm nghìn một ngày, có thể tự do sử dụng cả biệt thự, nếu thuê riêng phòng thu âm, một phòng thu âm mỗi ngày mười nghìn, tuyên truyền hậu kỳ dự tính khoảng ba triệu."
Cô ngừng một chút, chủ động nói: "Nếu các em chỉ có hai người, có thể thuê phòng thu âm một gian, như thế có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí."
Cứ như vậy, Đường Na giảm chi phí sản xuất từ sáu mươi triệu xuống còn ba triệu.
Cô vẫn cảm thấy hơi đắt một xíu, nói: "Ba triệu đưa liền tay, tuyên truyền và một phòng thu âm."
"...Các em thuê bao lâu?"
"Một tháng."
Củng Niệm Du do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nể mặt "concert", gật đầu.
"Được, lần này chị không kiếm tiền, coi như kết bạn, ngày sau Đản... Ngu Trạch mở concert, mong ưu tiên nhớ đến bọn chị trước."
Củng Niệm Du cười bất đắc dĩ nói.
"Đương nhiên." Đường Na cười tủm tỉm vươn tay: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Củng Niệm Du đưa tay, nắm chặt bàn tay nho nhỏ:
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cùng ngày, Ngu Trạch và Đường Na mang theo hành lý chuyển vào biệt thự.
Ngu Trạch như học sinh tiểu học chờ lên lớp, quay lưng về phía đài hoà âm rộng lớn, ngồi trên ghế nhìn ba người khoanh tay.
Sau khi Kha Sâm buông bản thảo Ngu Trạch sáng tác, Đường Na hỏi: "Sao?"
Cô hỏi câu hỏi Ngu Trạch muốn hỏi nhất, Ngu Trạch không chớp mắt nhìn Kha Sâm.
Có thể có được sự khẳng định của Kha Sâm... cho dù là sự khẳng định của vong linh Kha Sâm sau khi chết, đối với ca sĩ nhạc Pop thế kỷ này mà nói đều là một vinh quang to lớn.
"Viết ra thứ này, cậu sống còn có ý nghĩa gì?" Mặt mũi Kha Sâm đầy ghét bỏ.
Đường Na cho Chu Trọng một ánh mắt, Chu Trọng đứng bên cạnh Kha Sâm giơ tay đánh một cái vào gáy Kha Sâm, người trước đây là thiên vương nhạc Pop, hiện là bệnh nhân trầm cảm.
Kha Sâm bị "Hàng Long Phục Hổ chưởng" đánh chảy nước mắt, anh ta che gáy, vẫn không muốn ngậm cái miệng gây tai hoạ lại: "Còn sống không thoải mái, chết vẫn không thoải mái, trời đất không thể tha cho linh hồn đau khổ của tôi ư?"
Đường Na không nhìn anh ta, nói với Ngu Trạch:
"Chúng ta chỉ có thời gian một tháng. Trong một tháng này, anh cần phải hoàn thành tất cả các công việc từ thu âm đến sản xuất hậu kỳ dưới sự trợ giúp của Kha Sâm, anh có lòng tin không?"
Ngu Trạch nói: "Có."
"Không hoàn thành đúng hạn thì làm sao?" Đường Na hỏi.
Ngu Trạch còn chưa trả lời, Kha Sâm đứng bên cạnh Đường Na đã nói trước: "Không hoàn thành thì đi chết đi, chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, sống cũng lãng phí không khí..."
Đường Na còn chưa ra hiệu, Chu Trọng đã đoán được suy nghĩ của chủ nhân, lại đập một cái lên gáy Kha Sâm.
"Không hoàn thành thì nấu mì tôm cho tôi." Đường Na vỗ tay một tiếng: "Công việc bắt đầu."
Mùa ăn dưa đi qua, ngành giải trí biến hoá theo thời tiết, cùng tiến vào mùa đông hiu quạnh.
Phòng làm việc của Từ Sài đưa tin ảnh leak đoàn làm phim Trì Linh Âm làm việc, phòng làm việc của Vu Tâm vừa bóc phốt một sao nam tuyến mười tám yêu đương với fan hâm mộ, mỗi lần cư dân mạng trông thấy tin bài nhàm chán này sẽ hoài niệm lúc "Na cũng quá tuyệt vời" còn chưa bị report tài khoản.
Nhanh, chuẩn, ác, bài đăng của "Na cũng quá tuyệt vời" xưa nay sẽ không làm người ta thất vọng.
Đường Na tạm thời không có suy nghĩ dựng lại "Na cũng quá tuyệt vời", cô đã thống nhất giới paparazzi, hai paparazzi lớn cấp dưới đang chờ phục vụ cho cô, cô còn tự làm paparazzi cái gì?
Làm một ma nữ IQ cao dùng đầu óc giành thắng lợi, cô chỉ cần nằm thắng là được rồi.
Lúc cô nằm quan sát Ngu Trạch học kỹ thuật trộn nhạc từ Kha Sâm, Tiểu Cua Tử cô mới thu đang ở Boston học làm sao trở thành một thám tử mới đủ tư cách.
Trong trung tâm thương mại Neiman Marcus ở trung tâm thành phố Boston, cua yêu giả vờ như đang dạo phố, theo sau Trương Tử Nhàn từ xa xa.
Làm diễn viên nữ đang nổi giới giải trí, bề ngoài của Trương Tử Nhàn sẽ không kém, cộng thêm cô ta ăn mặc rất thời thượng, bất luận đi vào cửa hàng nào, cô ta đều được nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
Cua yêu lại khác, tướng mạo anh ta rất phổ thông, quần áo bình thường, ngay cả tiếng Anh giao tiếp cơ sở nhất cũng nói không lưu loát, trong trung tâm thương mại được trang trí xa hoa, trông anh ta như thanh niên không nghề nghiệp vào để ké điều hoà nhiệt độ, những nhân viên cửa hàng chuyên nịnh hót ngay cả một câu "hello" cũng hiếm khi cho anh ta.
Cái này đúng ý cua yêu, anh ta giả bộ như hững hờ, miệng nhai nhồm nhoàm kẹo cao su, ánh mắt nhìn Trương Tử Nhàn luôn đi đằng trước.
Cô ta không xem quần áo xem túi xách, đi lại trong tầng quần áo dành cho nam một hồi lâu là muốn làm gì?
Lúc anh ta giả vờ giả vịt cầm một bộ vest màu đen, ánh mắt anh ta va chạm với Trương Tử Nhàn ở trong gương, trong lòng cua yêu chợt lạnh, lập tức cụp mắt xuống.
Bị phát hiện rồi?
Không thể nào, không thể nào, không thể nào...
Một lát sau, lúc anh ta ngẩng đầu lên, Trương Tử Nhàn đã nghiêng người đi xem một bộ quần áo khác, cua yêu thở phào một hơi, đã nói không thể nào mà...
"Bị theo dõi."
Trong lòng Trương Tử Nhàn nổi lên suy nghĩ này, trên mặt vẫn không thay đổi, duy trì nụ cười thản nhiên.
Là paparazzi sao? Cô ta suy đoán.
"Bộ này, phiền gói lại giúp tôi." Cô ta nói với nhân viên phục vụ tóc vàng ở bên cạnh.
"Cô rất tinh mắt, bộ này là bộ may sẵn cao cấp bán chạy nhất mùa đông năm nay của chúng tôi!" Mặt mũi nhân viên cửa hàng đầy nụ cười nhiệt tình.
Trương Tử Nhàn bỗng nhiên đưa tay ngăn nhân viên cửa hàng muốn lấy quần áo, hỏi: "Bán chạy nhất?"
"Đúng vậy." Nhân viên cửa hàng không biết vì sao, nói: "Bộ này là bộ bán chạy nhất mùa này của chúng tôi..."
"Được rồi, tôi xem lại." Trương Tử Nhàn cười nói: "Anh ấy ghét nhất đụng quần áo với người khác."
Cuối cùng, Trương Tử Nhàn chọn trúng một bộ vest khác, cô ta thích hoa văn mờ mờ màu tím trên ống tay áo của bộ này.
Cô ta còn lấy một chiếc cà vạt có hoa văn chìm màu đen trong mấy chục chiếc cà vạt tương tự, khiêm tốn nhưng không mất đi nét xa hoa.
Cô ta mỉm cười, nhìn nhân viên cửa hàng cẩn thận gấp quần áo và cà vạt rồi bỏ vào hộp quà, ngay cả phát hiện paparazzi cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng thoải mái của cô ta.
Nhân viên bỏ hộp quà vào túi giấy, hai tay đưa cho cô ta, cười trêu ghẹo một câu:
"Trông cô rất hạnh phúc, quà này nhất định là tặng cho người cô rất yêu."
Trương Tử Nhàn nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn, đây là quà sinh nhật cho người yêu tôi."
Nhân viên của hàng lại ân cần lấy lòng một hồi, Trương Tử Nhàn cong môi mỉm cười đi ra ngoài.
Vốn cô ta còn muốn dạo chơi thương hiệu khác, nhưng điện thoại trong túi cô ta vang lên, cô ta lấy ra nhìn thông báo trên màn hình, lông mày khẽ nhíu một cái.
Cô ta nhận điện thoại, âm thanh đã không dịu dàng như lúc nói chuyện với nhân viên cửa hàng vừa rồi: "Alo?"
"Nhàn Nhàn, con vẫn ở nước ngoài à?" Một giọng nói thận trọng vang lên từ trong điện thoại di động.
"Dạ."
Cô ta tích chữ như vàng.
"Chừng nào con về? Sắp sinh nhật bố con rồi..."
"Bố con?"
Giọng nói của Trương Tử Nhàn lạnh hẳn, cô ta nhìn cửa kính đi ngang qua, vẻ mặt người trên đó rất lạnh lùng, cô ta chợt nhếch môi.
Giống như đang gọi một cuộc diện thoại khiến người ta vui vẻ.
"Con đã nói với mẹ, con không có bố." Trên mặt mỉm cười nhưng giọng nói của cô ta lại lạnh như băng.
"Dù sao đi nữa ông ấy cũng là bố con..."
Giọng nói đầu kia điện thoại còn chưa nói xong, Trương Tử Nhàn ngắt lời bà ta: "Ông ta ly hôn cưới mẹ chưa? Ông ta là bố gì của con?"
"Nhàn..."
"Mẹ muốn bị coi thường thì làm, nhưng con... có chết cũng sẽ không trở thành người giống như mẹ."
Người đàn ông cô ta yêu, chỉ có thể yêu một mình cô ta.
Cúp điện thoại, Trương Tử Nhàn trực tiếp tắt máy, ném điện thoại vào trong túi xách.
Cô ta nhìn mặt kính phản quang đằng trước, người đàn ông Trung Quốc vẫn lén lút theo sau, giờ phút này cô ta chỉ cảm thấy hết sức phiền chán.
Không có tâm trạng dạo phố, cô ta xách túi giấy đi thẳng ra ngoài.
Trương Tử Nhàn đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm của trung tâm, ngồi lên xe thể thao màu đen, không đến một lát, cô ta nhìn thấy người đàn ông Trung Quốc vội vàng đi từ trong thang máy ra, nhìn quanh bốn phía.
Trương Tử Nhàn nắm chặt tay lái, đạp chân ga, phi xe về phía người đàn ông Trung Quốc đang chạy đến trung tâm làn xe.
Đối phương giật mình kêu lên, vội vàng tránh sang bên, góc gương chiếu hậu của xe thể thao xẹt qua góc áo anh ta, mặt Trương Tử Nhàn không thay đổi giẫm chân ga, xông ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Lúc cô ta trở lại khách sạn Hildon, trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng cởi giày chính cô ta phát ra.
Trương Tử Nhàn mở cửa tủ giày, đang định bỏ giày cao gót đã cởi vào trong thì trông thấy một đôi giày da của nam đặt ngay ngắn trong tủ.
Cô ta ngẩn người, một lát sau, lấy lại tinh thần, đặt giày cao gót của mình bên cạnh giày da.
Cô ta xoay người đứng tại chỗ, nhìn hai đôi giày một hồi, bỗng nhiên đưa tay dịch giày cao gót lấp lánh sang bên cạnh, dính sát đôi giày da của nam bóng loáng kế bên.
Nhìn hai đôi giày xếp cạnh nhau, cô ta nở nụ cười hài lòng, xách túi giấy gõ cửa và đẩy cửa phòng ngủ.
Trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc, Ngu Bái đang ngồi trước bàn sách bằng gỗ hồ đào màu đen nghe điện thoại, trên mặt bàn ngoài một chiếc máy tính đã khép màn hình, còn có mấy bản hợp đồng không biết nội dung chồng lên nhau, nửa ly cà phê, trong cái gạt tàn trên bàn đựng tàn thuốc, dưới đất lả tả mười mấy tờ giấy A4 in đầy chữ đen và biểu đồ.
Mặt Ngu Bái lạnh căm, giọng nói lại nhẹ nhàng như mọi khi: "...Nếu bọn họ không đồng ý bàn bạc chuyển nhượng kỹ thuật, vậy thu mua cả công ty và kỹ thuật của bọn họ đi."
Trương Tử Nhàn đặt túi giấy lên tủ quần áo bằng gỗ cao cỡ nửa người, ngồi xổm người xuống nhặt từng tờ giấy vương vãi dưới đất lên, xếp thành một chồng sau đó đặt lên bàn trước mặt Ngu Bái.
Ngu Bái mở mắt ra, ánh mắt lạnh lãi rơi trên mặt Trương Tử Nhàn, cô ta mỉm cười với anh ta.
"Không muốn thu mua tìm cách khiến bọn họ đồng ý thu mua." Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng.
Ngu Bái cụp mắt, ngón tay tái nhợt cầm chiếc bút ký tên màu đen trên bàn, đầu bút chống trên xấp giấy vừa mới xếp xong, đẩy về phía trước...
Trang giấy lần nữa rơi xuống, lả tả đầy đất.
"Tôi dùng tiền mời anh tới chính là để nghe anh hỏi tôi 'làm thế nào' sao? Tháng sau tôi trở về, tôi muốn trông thấy trên bàn có hợp đồng thu mua... hoặc là thư từ chức của anh."
Ngu Bái cúp điện thoại, điện thoại va bịch một tiếng trên bàn.
Trương Tử Nhàn ngồi xổm dưới đất, nhặt trang giấy rơi lung tung cuối cùng và đặt lên bàn một lần nữa.
Cô ta như thể chưa xảy ra chuyện gì, mỉm cười hỏi anh ta: "Ai lại chọc anh tức giận vậy?"
Ngu Bái lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có vẻ muốn trả lời câu hỏi của cô ta.
"Đừng nóng giận, hôm nay vất vả lắm mới về sớm, chúng ta cùng ra ngoài ăn tối nhé."
Cô ta đi đến sau lưng Ngu Bái, xoa bóp cơ vai căng cứng của anh ta.
Mặc dù Ngu Bái im lặng, cô ta vẫn không bị ảnh hưởng, tự nhiên nói: "Vai của anh cứng hết cả rồi, ngồi lâu phải nhớ đứng dậy hoạt động một chút."
Ngu Bái không nói lời nào, cô ta vẫn xoa bóp, xoa nhẹ một hồi lâu, cô ta nghe được giọng nói không có nhiệt độ từ Ngu Bái bên dưới truyền đến: "Không muốn ra ngoài."
Trương Tử Nhàn không quan tâm, cười nói: "Vậy chúng ta ăn ở đây, anh muốn ăn cái gì? Em gọi phục vụ khách sạn."
"...Tùy tiện."
"Bao giờ anh về?" Cô ta hỏi: "Ăn trưa chưa?"
Ngu Bái không nói lời nào, cô ta đã đoán được đáp án: "Trước khi anh về nhớ gọi điện thoại cho em, đừng quên ăn trưa, dạ dày anh..."
"Cô còn muốn nói tới khi nào?" Ngu Bái hất tay cô ta, mặt mũi đầy bực bội đẩy ghế ra.
Anh ta đẩy cánh tay duỗi đến đỡ của cô ta, chống bàn đứng dậy, anh ta đưa tay với cây gậy đặt ở bên cạnh bàn nhưng không với được, cây gậy rơi thẳng xuống đất, anh ta vô ý thức xoay người nhặt lên, trực tiếp mất cân bằng, chúi người về phía trước.
"Ngu Bái!" Trương Tử Nhàn giơ tay bắt lấy, chỉ chạm được góc áo của anh ta.
Anh ta ngã phịch một tiếng xuống đất.
"Ngu Bái..." Cô ta không chút nghĩ ngợi, đưa tay muốn kéo Ngu Bái dậy, Ngu Bái lại hất tay cô ta ra.
"Cút ra ngoài!" Anh ta nói.
"Ngu..."
"Cút, ra, ngoài." Anh ta cắn răng, gằn từng chữ.
Sắc mặt anh ta đỏ lên, đỏ đến mức sắp nhỏ máu, trong màu đỏ kia lại lộ ra màu xanh, gân xanh trên cổ nhô lên.
Trương Tử Nhàn chậm rãi thu hồi cái tay bị hất ra, cô ta nắm chặt tay, cụp mắt, không nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta: "Em đi gọi điện thoại gọi phục vụ khách sạn."
Cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại cho anh ta.
Trong phòng chỉ còn một mình Ngu Bái.
Một tay anh ta túm ghế, một tay túm góc bàn đọc sách, tư thế vụng về, cắn răng dốc hết sức, vất vả lắm mới đứng dậy được.
Anh ta thả người lên ghế, ngực im lặng phập phồng mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, anh ta cầm xấp giấy Trương Tử Nhàn để ở trên bàn ném mạnh ra ngoài.
Trang giấy màu trắng bay khắp phòng, anh ta ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, ngực phập phồng mãnh liệt hơn.
Sau khi Trương Tử Nhàn rời phòng ngủ, cầm điện thoại khách sạn gọi cho quầy phục vụ, yêu cầu một bữa tối dưới ánh nến, cô ta còn đặc biệt căn dặn, muốn một cái bánh sinh nhật.
Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta ngồi trên sofa gần phòng ngủ, không nhúc nhích, nhìn cánh cửa từ đầu đến cuối đều đóng chặt.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Trương Tử Nhàn đi tới, sau khi xác nhận là nhân viên phục vụ của khách sạn mới mở cửa. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đen trắng đẩy toa ăn di động đi đến.
"Chào buổi tối, thưa cô, cô muốn ăn cơm ở đâu?" Nhân viên phục vụ da trắng hỏi với thái độ rất tốt.
Trương Tử Nhàn bảo anh ta để toa ăn lại, đối phương khom người, lễ phép đóng cửa rời đi.
Trương Tử Nhàn đi đến trước cửa phòng ngủ đóng chặt, gõ khẽ một cái: "Anh muốn ăn cơm bên trong hay bên ngoài?"
Bên trong không truyền ra âm thanh gì.
Trương Tử Nhàn quay lại trước toa đồ ăn di động, mở nắp ra, lần lượt chuyển đồ ăn qua bàn ăn, đĩa hải sản tổng hợp lớn nhất đặt ở giữa, bánh gatô tinh xảo sáu tấc ở bên, cô ra lại châm ngọn nến trung tâm bàn.
Bữa tối dưới ánh nến bình thường phải ngồi đối diện nhau, cô ta không thích như thế, cô ta sắp xếp vị trí hai người ở cạnh nhau.
Cô ta thích nghiêng đầu là có thể trông thấy người yêu gần trong gang tấc.
Làm xong hết thảy, cô ta thỏa mãn nhìn bàn ăn.
Cá hồi phi lê tươi ngon long lanh dưới ánh nến dìu dịu, cà ra vàng tươi được đặt ở trên cá hồi phi lê.
Trương Tử Nhàn nhìn chằm chằm con cà ra sáng loáng nhíu mày lại, đây là phong cách trang trí mới lạ gì vậy?
Hơn nữa... Boston cũng bắt đầu ăn cà ra sao?
Chẳng lẽ là cung cấp đặc biệt cho người Trung Quốc?
Cô ta giơ tay muốn lấy con cà ra kia, bàn tay đến một nửa lại rút lại, được rồi, vẫn là về sau gọi điện thoại cho quầy phục vụ đề xuất ý kiến đi, bây giờ cô ta quan tâm chuyện khác hơn.
Cô ta quay người đi đến trước cửa phòng ngủ đóng chặt, gõ cửa một cái, hỏi: "Ngu Bái?"
Đợi một hồi cũng không ai đáp lại, cô ta trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng ngủ không có ai, phòng tắm sáng đèn, cô ta đi vào, trông thấy Ngu Bái ngồi trên sàn đá cẩm thạch cạnh bồn tắm, mặt mày vô cảm dùng khăn giấy lau vết máu rỉ ra do chèn ép mạch máu ở chân phải.
Trương Tử Nhàn lấy tăm bông tẩm cồn trong tủ đựng đồ trên bồn rửa mặt rồi đi về phía anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, vẫn là câu nói kia: "Cút ra ngoài."
"Lát nữa thì cút."
Cô ta ngồi xổm trước mặt Ngu Bái, đẩy cánh tay đang cầm khăn của anh ta ra, dùng tăm bông tẩm cồn lau nhẹ trên chân phải của anh ta.
Ngu Bái ném khăn giấy nhuộm máu trong tay sang một bên, nơi đó đã có một đống khăn tay đầy máu.
Anh ta lạnh giọng nói: "Cô mưu cầu cái gì?"
"Mưu cầu anh."
"Mưu cầu một người thọt?" Ngu Bái cười lạnh: "Hay là mưu cầu tài sản phía sau người thọt?"
Anh ta châm chọc nói: "Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Ngu là được? Anh hay em cũng không sao cả?"
"Có sao." Trương Tử Nhàn ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn anh ta: "Bây giờ em chỉ muốn kết hôn với anh."
Yếu hầu Ngu Bái lên xuống, hỏi: "Vì sao?"
"...Bởi vì em yêu anh nhất."
Ngu Bái nhếch môi.
Trương Tử Nhàn vừa định mỉm cười, Ngu Bái vặn vòi hoa sen.
Vòi hoa sen treo trên đỉnh phun nước lạnh, xối thẳng xuống người Trương Tử Nhàn.
Cô ta cố sức mở mắt dưới dòng nước xối xả, phía sau màn nước là nụ cười khẩy của Ngu Bái, nước từ bên trên dội xuống cũng làm ướt nửa người dưới của anh ta, dòng nước mang theo vết máu loang lổ trượt dọc theo bắp chân, tạo thành một đóa hoa máu yểu điệu trên nền đá cẩm thạch.
"...Nói dối."
Cô ta nghe được tiếng cười khàn khàn của Ngu Bái.
"Các người đều là kẻ lừa đảo."
Trương Tử Nhàn há to miệng, vừa muốn nói chuyện, một âm thanh giống như cái gì đó bị đụng đổ truyền từ ngoài cửa vào.
Hai người vô ý thức nhìn về phía ngoài cửa.
Trương Tử Nhàn đứng từ dưới đất dậy, cô ta tiện tay lau mặt, nói: "Ở đây đợi em."
Cô ta vuốt mái tóc ẩm ướt ra sau, đi về phía cửa phòng tắm.
Lúc ngang qua bồn rửa mặt, cô ta lấy dao cạo râu của Ngu Bái trong tủ đồ phía sau tấm gương, giấu trong túi quần đi ra ngoài.
Ngoài cửa yên tĩnh giống như bình thường.
Trương Tử Nhàn tìm hết căn phòng một lần, mỗi gian đều không có ai, lúc cô ta trở lại phòng khách, Ngu Bái từ trong phòng ngủ đi ra.
"Không có ai." Cô ta nói.
"Đó là tiếng gì?"
Trương Tử Nhàn đi từ từ đến trước bàn ăn, dựng ly rượu bị đổ lên: "Gió đánh đổ cái ly."
Tầm mắt cô ta lướt qua những vật khác trên bàn, dừng lại trước khay đựng cá phi lê.
"Sao vậy?" Ngu Bái lạnh giọng hỏi.
"...Không thấy cà ra ở đây." Trương Tử Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
"Không thấy?" Ngu Bái cười khẩy một tiếng: "Chẳng lẽ lại là sau khi thành tinh tự..."
Anh ta còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Cua yêu bước nhanh ra khỏi khách sạn Hildon, chạy một mạch tới một cửa hàng tạp hoá bật máy điều hoà nhiệt độ, nhảy nhót dưới điều hoà hồi lâu mới nhặt về nửa cái mạng.
Anh ta xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, ở trong lòng mắng nghề thám tử này không dành cho yêu quái.
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi hết video hôm nay quay được cho Đường Na.
Sao nữ đang nổi và một người đàn ông ở cùng một chỗ, còn cùng đón sinh nhật, ăn bữa tối dưới ánh nến, đây tính là tin tức yêu đương có bằng chứng xác thực?
Từ đáy lòng, cua yêu hi vọng tin tức này có thể làm cố chủ hài lòng, như thế anh ta có thể nhanh chóng về nhà chuẩn bị đám hỏi cua hoa.
Anh ta chờ một hồi lâu, thậm chí ăn hết mì tôm mua trong cửa hàng tạp hoá, Đường Na vẫn chưa trả lời anh ta, cua yêu thực sự không nhịn được, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đường Na.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, cua yêu vừa kích động muốn khoe thành tích, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói trầm thấp của một cô bé: "...Sáu giờ sáng gọi điện thoại cho tôi, anh chọn mồ xong chưa?"
Lúc này cua yêu mới nhớ chênh lệnh thời gian giữa hai nước, anh ta sợ đến mức không cầm nổi điện thoại, vô ý thức cúp máy.
"Tút tút tút..."
Đường Na nghe tiếng máy bận truyền ra từ điện thoại, quyết định chờ cua yêu về nước sẽ mời anh ta ăn bữa tiệc toàn cua.
Cô để điện thoại di động xuống, vừa định nhắm mắt, khóe mắt liếc qua video cua yêu gửi tới trên giao diện Wechat.
Cô ngược lại muốn xem xem, là cái gì khiến cua yêu có dũng khí gọi điện thoại cho cô khi trời còn chưa sáng.
Nếu như không phải thứ quan trọng, cô sẽ khiến anh ta trở thành một phần của bữa tiệc toàn cua.
Sau khi ấn mở video, xuất hiện đầu tiên trong ống kính là một căn phòng khách sạn, sau khi thị giác ống kính dạo qua một vòng, chậm rãi tới gần phòng ngủ có tiếng nói chuyện.
Video nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ mấy phút Đường Na xem hết toàn bộ video.
Ngu Bái và Trương Tử Nhàn ở cùng nhau, Đường Na không ngạc nhiên.
Cô giật mình là, hôm nay lại là sinh nhật Ngu Trạch ư?
Cơn buồn ngủ đã bay biến, cô dứt khoát vén chăn lên, giẫm lên đôi dép khủng long bằng vải bông nhảy xuống giường.
Sau khi Đường Na ra khỏi phòng ngủ, không khí lạnh làm cô ôm chặt hai tay, cô nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, vườn hoa ở dưới lầu lấp lánh hạt sương trong ánh ban mai.
Cô thu hồi ánh mắt, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ của Ngu Trạch.
Gõ cửa?
Yêu cầu ma nữ gõ cửa, đang đùa cái gì vậy trời?
Đường Na nắm tay vặn cửa, trực tiếp mở cửa xông vào căn phòng không bật đèn.
Thường ngày lúc này Ngu Trạch đã thức dậy chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ, hôm nay anh lại vẫn nằm trong chăn, Đường Na cảm thấy nghi ngờ, nhưng trước khi đưa ra nghi vấn...
"Lạnh quá a a a!"
Cô hất đôi dép khủng long màu xanh trên chân, nhảy lên giường của Ngu Trạch, nháy mắt chui vào trong chăn của Ngu Trạch giống như một con giun chui xuống mặt đất.
Không khí ấm áp từ bốn phương tám hướng ập tới, cơ thể Ngu Trạch ở bên cạnh không hề có phản ứng với việc cô đột nhiên xông vào.
Cô vươn hai bàn tay lạnh căm vào dưới áo thun của anh, áp lên bụng anh sưởi ấm, anh cũng không nhúc nhích.
Sau khi Đường Na dán bàn tay lên bụng anh để sưởi ấm xong thì uốn éo như con lươn, muốn chui ra ngoài chăn.
Một cái tay kéo cô từ trong chăn lên, cô thuận thế gối đầu mình lên cánh tay của anh.
Cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Đôi mắt ấy sững sờ.
...Nói sai rồi ư?
Đường Na ngờ vực, không phải những bò sát nhỏ này rất xem trọng cái gọi là "sinh nhật" sao?
"...Cảm ơn." Anh lấy lại tinh thần, mỉm cười với cô.
"Sao anh không vui?" Đường Na hỏi.
Đối với mấy bò sát nhỏ này, sinh nhật không phải là chuyện vui vẻ sao?
Thật là lạ, rõ ràng là sinh nhật, Ngu Bái trong video không vui, l Ngu Trạch trước mắt cũng không vui.
Ngu Trạch xoa nhẹ đầu cô, qua rất lâu mới nói: "Không."
Đường Na nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói: "Lúc anh nói dối, mỗi lần đều phải dừng rất lâu."
Lần này anh vẫn im lặng hồi lâu, rốt cuộc, anh mở miệng nói:
"...Hôm nay là ngày mẹ tôi xảy ra chuyện."
"Không phải ngày kia mẹ anh..." Đường Na nói được nửa câu thì dừng, cô nhớ lại, mặc dù mẹ Ngu Trạch qua đời sau tai nạn xe cộ ba ngày, nhưng ngày xảy ra tai nạn xe cộ lại là hôm nay.
Sinh nhật anh em sinh đôi.
Đường Na bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cô nhìn con ngươi tĩnh lặng của Ngu Trạch, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, sau khi không yên phận cọ xát ở trong chăn, cô dang tay ôm lấy cơ thể của anh.
Đây là phúc lợi của nhân viên.
Huyết tinh ma nữ, ân oán rõ ràng, đây chỉ là nể tình bình thường anh hầu hạ cô rất tốt, cho một chút phúc lợi... Cô lẩm bẩm trong lòng.
Sau một lúc lâu, Ngu Trạch duỗi một tay khác tới, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Anh hỏi: "Cô chuẩn bị tiền cho hội đấu giá xong chưa?"
"Anh quan tâm cái này làm gì?"
Anh nói: "Nếu như không gom đủ, căn nhà tôi cho thuê có thể vay ngân hàng bốn mươi triệu."
Đường Na ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, lại tĩnh lặng, đen nhánh thâm thuý giống như vũ trụ bao la.
"Vì sao?" Cô hỏi.
Anh giơ tay vén sợi tóc vàng rơi xuống gò má cô ra sau tai, nhẹ nói: "Bởi vì cô muốn về nhà."
Đường Na trợn mắt nhìn anh: "Anh muốn đuổi tôi như vậy ư?"
"Vậy ở lại đây đi." Ngu Trạch nói.
Cô giương mắt nhìn về phía anh, sắc mặt anh nghiêm túc, nhìn cô nói: "Nơi này cũng là nhà của cô."
"Sau khi cô trở về, còn có thể quay lại không?" Anh hỏi.
Đường Na không tự chủ tránh ánh mắt của anh.
Anh chờ một hồi, không đợi được câu trả lời của cô, tự cười khẽ một tiếng, nói: "Trước kia ước gì cô đi mau, bây giờ nghĩ đến có một ngày cô không có ở đây, thế mà lại cảm thấy..."
Anh dừng một chút, không nói tiếp.
"Anh hi vọng tôi đi hay là không đi?" Cô hỏi.
Anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Tôi hi vọng cô đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình."
"...Vì sao anh luôn không giống người khác?"
"Không giống chỗ nào?"
Chỗ nào cũng không giống.
Đường Na cúi đầu, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ trên người anh truyền đến, lạnh lẽo và tươi mát, lúc trước cô không nhận ra, bây giờ cô biết rồi.
Đó là mùi hoa ngọc lan.
"Anh biết..." Cô dừng một lát, mới nói tiếp: "Anh biết Ngu Bái ghét anh không?"
Tiếng tim đập bên tai hoàn toàn bình tĩnh như trước đây.
"Biết." Anh nói.
"Tôi phái người theo dõi Trương Tử Nhàn... Chụp được Ngu Bái cùng với Trương Tử Nhàn." Đường Na nói: "Chuyện tàng trữ ma tuý năm đó, nói không chừng chính anh ta sai Trương Tử Nhàn làm."
Qua nửa ngày, cô nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Đường Na giương mắt, sắc mặt anh bình tĩnh, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.
Ngu Trạch biết Ngu Bái ghét anh, nhưng không ngờ cậu em này sẽ hận anh.
Hận đến nỗi muốn hoàn toàn hủy diệt anh.
Từ lúc còn nhỏ, mỗi tối giường sát vách ném tới cái nhìn chăm chú, anh đã biết cậu em trai này ghét mình.
Ngu Bái ban ngày và Ngu Bái ban đêm như hai người khác nhau, bọn họ một người không muốn xa rời anh, một người ghét anh.
Mỗi tối, trong phòng ngủ dành cho trẻ con rộng lớn sẽ có hai linh hồn đang chịu tra hỏi.
Ngu Bái trằn trọc cách đó không xa, bởi vì ốm đau mà phát ra tiếng rên rỉ hoặc nghẹn ngào, ngoại trừ nhắm mắt giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, anh không làm được cái gì.
Ngoại trừ làm như không thấy, xem như không nghe thấy, giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả để giữ lại chút tôn nghiêm sau cùng cho Ngu Bái, anh hoàn toàn không có cách gì với nỗi đau khổ của Ngu Bái.
"Anh không đau lòng ư?" Đường Na hỏi.
"Đau lòng."
"Anh hận anh ta không?"
"..."
Anh im lặng.
"Con và anh, mẹ thích ai nhất?"
Đọc tiếp ở đây.