Chương 61
Ngày hôm sau, Ngu Trạch gửi demo cho Củng Niệm Du, chuyện album ở chỗ bọn họ xem như đã kết thúc, tuyên truyền tiếp theo phải nhờ vào Giải trí Thiên Âm ra sức.
Nghỉ ngơi vài ngày, dựa theo lịch trình Đường Na sắp xếp cho Ngu Trạch, trước tiên bọn họ quay hai quảng cáo đại ngôn, cùng ngày Huawei và Leshi công bố bọn họ là người phát ngôn mới.
Trong ảnh tuyên truyền mà Leshi đăng, Đường Na mặc áo khoác lông cừu màu trắng đang đút bim bim cho Ngu Trạch, Ngu Trạch rủ mắt nhìn bin bim trên tay cô, lông mi dài đen nhánh.
Huawei công bố là video, trong video, Ngu Trạch mặc áo vest đen sơ mi trắng, vẻ mặt lạnh lùng, đồ vesst đơn giản nhất cũng bị anh mặc ra cảm giác cấm dục tránh xa người khác ngàn dặm.
Dưới ảnh tuyên truyền của Leshi, phần lớn cư dân mạng hét lên vì Đường Na, dưới video tuyên truyền của Huawei, chiếm top bình luận lại là fan bạn gái ngóc đầu trở lại của Ngu Trạch:
"Yêu anh nhiều nhiều!!!"
"Đẹp trai xỉu, tôi chớt mất đây, đúng lúc tôi muốn đổi điện thoại, Huawei là mày rồi."
"Huawei tổ chức buổi meeting cho anh tui đi! Tôi nhất định sẽ đặt vé bay tới tham gia! Mua mười chiếc điện thoại cũng tham gia!"
"Chúc mừng anh lấy được Huawei, mời tiếp tục đi đường hoa!"
Sau khi hai đại ngôn công bố chính thức, Ngu Trạch tiếp tục hai trang bìa tháng một và tháng hai của "Trí tộc GQ" và "Elle", cái trước một mình, cái sau chụp cùng Đường Na, địa điểm chụp hình tại sân trượt tuyết, để Đường Na trải niệm niềm vui trượt tuyết lần hai sau "Tiểu tổ tông nhà tôi"... nhưng không có.
Cô quyết tâm không bao giờ bước lên hai tấm ván đó nữa.
Sau khi chụp trang bìa là phỏng vấn độc quyền của hai tạp chí, cùng ngày Ngu Trạch nhận phỏng vấn độc quyền, anh cũng đăng Weibo chính thức tuyên bố album mới «Phá Kén» sẽ phát hành vào ngày mười ba tháng hai năm sau.
Kết thúc những công việc này đã qua hơn nửa tháng mười hai, nháy mắt tới ngày ghi hình "Thứ bảy điên cuồng".
Cách thời gian bắt đầu còn một giờ, trước sân khấu ghi hình đã tập trung rất nhiều nhân viên công tác.
Tuyên Nhạc là anh cả giới dẫn chương trình, vào nghề đã gần ba mươi năm, lúc trước đã hợp tác với Ngu Trạch và Đường Na một lần trong "Ký ức đầu ngón tay", anh ta không có gánh nặng hình tượng, lại là khách quý tới sớm nhất, mấy nhân viên quen biết cũng không nhịn được chạy tới buôn dưa lê với anh ta:
"Thầy Tuyên, nghe nói Ngu Trạch có bệnh ngôi sao, có phải thật không vậy?"
"Em cũng nghe nói, nói mặt anh ta luôn lạnh lùng, ai cũng không cho sắc mặt tốt."
"Trước kia lúc tôi giúp thương hiệu tổ chức hoạt động từng gặp cậu ta một lần ở hậu trường, gương mặt lạnh đáng sợ lắm, tôi chẳng dám nhìn nhiều."
Các nhân viên công tác nói không ngừng, Tuyên Nhạc buồn cười ngắt lời bọn họ: "Mọi người nghe được tin tức ngầm ở đâu vậy, Ngu Trạch hoàn toàn không phải loại người mọi người nói."
"Vậy cậu ta là người thế nào? Thầy Tuyên nói cho chúng tôi với!"
"Con người cậu ấy rất tốt, nếu mọi người có chuyện gì, yên tâm mạnh dạn nói với cậu ấy, tuyệt đối cậu ấy sẽ không nổi giận, cậu ấy chỉ trông dữ thôi, chứ thật ra ôn hoà lắm... Mọi người xem "Tiểu tổ tông" rồi đúng không? Cậu ấy ngoài đời giống hệt trong show."
Các nhân viên công tác nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên có người nhìn sau lưng Tuyên Nhạc kêu lên: "Thầy Bạch đến rồi!"
Tuyên Nhạc quay người, trông thấy Bạch Á Lâm đi về phía anh ta.
"Chào buổi sáng, Á Lâm."
"Thầy Tuyên, anh tới sớm thế."
Bạch Á Lâm đứng bên cạnh anh ta, ánh mắt lướt một vòng xung quanh: "Người đến đông đủ chưa?"
"Còn sớm mà, cậu cũng không phải không biết thói quen của lão Trần, hôm nay khẳng định cậu ấy lại 'kẹt xe' rồi." Tuyên Nhạc cười nói.
"Thầy Bạch tới sớm ghê! Chuyên nghiệp quá!" Nhân viên công tác bên cạnh xu nịnh nói.
Bạch Á Lâm mỉm cười.
Anh ta vừa cao vừa gầy, cắt kiểu tóc đầu đinh với mái chó gặm ngang trán đang thịnh hành nhất hiện nay, bình thường anh ta không hay cười, cười một tiếng, mấy nhân viên nữ gần đó nhìn thấy đều cảm thấy nhộn nhạo cả người.
Người vừa có tài vừa có sắc, ai mà không thích?
Nhân viên công tác cách xa hơn một chút che miệng khe khẽ bàn luận:
"Cô cảm thấy Bạch Á Lâm và Ngu Trạch ai đẹp trai hơn?"
"Bạch Á Lâm, đương nhiên là Á Lâm của chúng tôi rồi, Ngu Trạch lạnh như băng, thoạt nhìn chính là loại hình sẽ khiến người ta mặt nóng dán mông lạnh."
"Tôi thấy trên mạng có ít người nói là, Ngu Trạch trở về, địa vị lão đại giới âm nhạc của Bạch Á Lâm không ổn rồi."
"Đánh rắm, Ngu Trạch làm sao có thể so với Bạch Á Lâm? Bạch Á Lâm mới là người nghiêm túc sáng tác bài hát!"
Một nhân viên công tác khác vừa muốn mở miệng nói chuyện, một tiếng động cơ xe thể thao ngắt lời cô ta.
Siêu xe màu đen tuyền xa hoa lao nhanh vào sân bãi ghi hình dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vững vàng dừng bên cạnh xe buýt của tổ tiết mục.
Một lát sau, cửa xe hai bên tự động mở lên trên, một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi ghế lái, ánh nắng rơi trên mái tóc đen, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, anh đi đến trước cửa ghế phó lái, ôm lấy cô bé tóc vàng đang giang hai tay ra, quay người nhanh chân đi tới chỗ tổ tiết mục.
Xe thể thao đen tuyền sau lưng anh tự động hạ cửa xe xuống.
Sắc mặt người đàn ông tóc đen đầy lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài đi một bước bằng người khác đi hai bước, nháy mắt đi tới sân bãi tập trung rất nhiều nhân viên công tác.
"Chú Tuyên Nhạc, buổi sáng tốt lành!" Cô bé tóc vàng trong ngực anh nở nụ cười chào hỏi người xung quanh: "Mọi người buổi sáng tốt lành!"
Gần như tất cả mọi người đều tỏ vẻ hoan nghênh với sự có mặt của cô.
"Hai người tới sớm thế, ăn cơm chưa?" Tuyên Nhạc thân thiết hỏi.
Ngu Trạch chần chờ.
Tổ tiết mục bảo bọn họ chớ ăn sáng, nhưng anh cho Đường Na uống hộp sữa bò...
"Na Na lén uống một hộp sữa bò." Đường Na lên tiếng, cô làm động tác "suỵt": "Chú Tuyên Nhạc đừng nói cho người khác biết nhé."
Rõ ràng tất cả mọi người đều nghe thấy, cô còn nghiêm túc dặn dò như thế, Tuyên Nhạc không khỏi buồn cười: "Được, chú giữ bí mật cho cháu, nhờ tất cả mọi người trong này giữ bí mật cho Na Na."
Mọi người gần đó liên tục nói sẽ giữ bí mật cho cô.
Ánh mắt nhân viên công tác vừa hỏi đồng nghiệp Ngu Trạch và Bạch Á Lâm ai đẹp trai hơn đã sắp dính trên người Ngu Trạch.
Có chung khung hình ở trước mắt, cô đâu cần hỏi những người khác?
Ngu Trạch là người cao nhất, đẹp trai nhất, trắng nhất trong đám người ngoại trừ Đường Na, anh đứng trước mặt Tuyên Nhạc, không chỉ nổi bật Tuyên Nhạc đen mấy tông, còn khiến Bạch Á Lâm bên cạnh anh trông giống như một trợ lý xách túi cho anh chàng đẹp trai.
Người so với người, hù chết người.
Bình thường Bạch Á Lâm chung khung hình với nam tài tử khác cũng chưa từng bị tình trạng thành trợ lý làm nền, đứng bên cạnh Ngu Trạch, cao thấp hiện rõ.
Tuy nói ngành giải trí nổi tiếng hay không do vận may.
Nhưng có thể nổi tiếng sau một đêm, tuyệt đối có nguyên nhân do anh.
Năm đó Ngu Trạch có thể trở thành lưu lượng thần thoại, tuyệt không phải vận may nhất thời.
"Tiền bối Ngu." Bạch Á Lâm nói.
Ngu Trạch lạnh nhạt gật đầu với anh ta.
Cách đó không xa lập tức truyền tới một tiếng nói nhỏ không biết là của ai: "Kiêu căng thật..."
Đường Na tươi cười, lớn tiếng nói: "Cháu chào chú Ách Linh!"
Nụ cười xã giao vừa giương lên một nửa của Bạch Á Lâm rũ xuống, ai cũng có thể nhìn ra sự xấu hổ trên mặt anh ta.
Tuyên Nhạc vốn định giảng hòa, nhà sản xuất show đã bắt đầu bảo mọi người tập hợp... Xe của hai vị khách thường trú khác cũng tới, lập tức bắt đầu ghi hình.
Mấy người đi đến trung tâm sân bãi, nhà sản xuất đang sắp xếp chỗ đứng, anh ta bảo Ngu Trạch ôm Đường Na đứng bên ngoài ống kính, trước tập hợp nhóm khách quý thường trú thu hình đoạn dạo đầu, sau đó người dẫn chương trình Tuyên Nhạc tiết lộ tin tức hôm nay có khách mời mới đến.
"Để chúng ta mời khách quý sẽ cùng chúng vượt qua thứ bảy điên cuồng hôm nay nào... Ngu Trạch, Đường Na!"
Bốn khách quý thường trú đều nhiệt tình vỗ tay, huýt sáo.
Người đến cuối cùng là Trần Vinh Luân, người mới của chương trình giải trí đến từ Đài Loan, với lý do "kẹt xe kẹt xe, rất xin lỗi, tắc từ Thiên Môn An đến tận Hoa Liên", phong cách đi show mang theo sự khoa trương kiểu Đài Loan. Ngu Trạch và Đường Na đeo mic vừa lên sân khấu, anh ta lập tức dùng giọng Đài Loan gọi mười mấy tiếng "Na Na".
"Na Na, anh Trần Vinh Luân này là fan trung thành của cháu đó, cậu ấy thích cháu lắm!" Tuyên Nhạc cười nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh rất thích Na Na!" Trần Vinh Luân kêu lên.
Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa thoải mái mang phong cách năng động... Cô là nữ MC nổi tiếng đài truyền hình Thượng Kinh, thường xuyên xuất hiện trong các loại show giải trí và tiệc tối của đài truyền hình Thượng Kinh, cô nói: "Chị chứng minh, ngày nào Tiểu Luân Tử ăn cơm cũng xem Tiểu... Ấy chết, không thể nói tên show nhà bên được, khụ khụ, dù sao mọi người đều biết, show giải trí ấy ấy! Mỗi ngày Tiểu Luân Tử đều vừa xem show vừa ăn cơm."
"Haiz! Chị Ý quá đáng ghê, chị muốn em bị đài Hộ Hải sa thải, trở về dẫn chương trình tiết mục bảo vệ sức khoẻ sao?" Trần Vinh Luân ra vẻ tức giận nói.
Thạch Ý buồn cười, lắc đầu liên tục.
"Trước kia Ngu Trạch và Á Lâm cùng công ty quản lý nhỉ, thế nào, Á Lâm, trên tiết mục trông thấy người quen cũ có cảm giác gì?" Tuyên Nhạc ném thoại cho Bạch Á Lâm im lặng không nói.
Câu hỏi này cũng chỉ có Tuyên Nhạc làm tiền bối lớn mới dám hỏi.
Mối quan hệ giữa Bạch Á Lâm và Ngu Trạch rất rắc rối, cắt cũng không đứt, sau khi ghi chép nói chuyện phiếm trong phòng làm việc của Bạch Á Lâm bị lộ ra đã trở thành sự thật mọi người đều biết, tuy nói Triệu Kiện bán Ngu Trạch đổi đầu đề cho Bạch Á Lâm, Bạch Á Lâm có biết chuyện này hay không còn phải chờ kiểm chứng, nhưng quan hệ giữa hai người xấu hổ lại là sự thật không thể chạy được.
Trong khoảng thời gian này, fan hâm mộ của Ngu Trạch và fan hâm mộ của Bạch Á Lâm tranh nhau túi bụi, lửa nước khó dung xem ai mới là lão đại nền nhạc Pop hiện tại và tương lai, không liên quan lợi ích thực tế fan hâm mộ cũng có thể tranh cãi ầm ĩ, hai người có liên quan về mặt lợi ích còn có thể tâm đầu ý hợp hay sao?
Có thể gật đầu chào hỏi lúc không có người ở hậu trường cũng rất không tệ rồi.
Hỏi câu hỏi này rất dễ đắc tội người ta, Tuyên Nhạc cũng không muốn hỏi.
Nhưng anh ta có thể đi đến hôm nay chính là nhờ tận tâm, kính nghiệp, tổ tiết mục và người xem đều muốn nhìn thấy điểm sáng, công việc của khách quý chính là chế tạo điểm sáng, mà anh ta là người dẫn chương trình còn nhiều thêm một công việc, đó chính là khơi mào điểm sáng.
"Em vẫn luôn chờ cơ hội đứng chung sân khấu với tiền bối, hôm nay cũng coi như giấc mơ trở thành sự thật." Bạch Á Lâm nói.
Cao, Đường Na thầm nói ở trong lòng.
Ngu Trạch không hề phản ứng với câu nói này, không có vấn đề, anh là một bò sát ngay thẳng sắt thép, năng lực tiếp thu đối với những từ ngữ giàu ẩn ý này bằng không.
Để huyết tinh ma nữ vĩ đại phân tích hàm nghĩa hai mươi tư chữ này của Bạch Á Lâm.
Hàm nghĩa một: Tôi và Ngu Trạch không quen, trước đó còn chẳng từng đứng chung sân khấu.
Hàm nghĩa hai: Không đứng chung sân khấu là do Ngu Trạch, tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội đứng chung sân khấu.
Hàm nghĩa ba: Không thể đứng chung sân khấu là do cái gì của Ngu Trạch? Đương nhiên là Ngu Trạch chướng mắt tôm tép nhãi nhép như tôi.
Hàm nghĩa bốn: Mặc dù Ngu Trạch chướng mắt tôm tép nhãi nhép như tôi, nhưng Bạch Á Lâm tôi ngay thẳng, tốt bụng, không hề khúc mắc về việc này.
Nếu như năm nay có giải thưởng Bạch Liên Hoa, Đường Na nhất định sẽ bầu một phiếu cho Bạch Á Lâm.
Đường Na không vội đánh trả, chờ mặt trời xuống núi mới có thể biết ai có thể cười đến cuối cùng.
Đoạn dạo đầu chính thức kết thúc, tất cả mọi người chuyển đến quán ăn sáng kiểu Trung Quốc sau lưng tiếp tục ghi hình.
Sáu người, hai người một bàn chờ đợi tổ chế tác phát chỉ thị tiếp theo. Chủ cửa hàng ăn sáng cầm ba tờ menu tới, mỗi bàn một tờ.
"Chúng tôi có thể ăn sáng sao?" Trần Vinh Luân cầm menu, nghi ngờ nhìn tổ chế tác.
"Đương nhiên." Nhà sản xuất đứng bên máy quay phim nói: "Tổ tiết mục mời khách."
"Tôi không tin." Tuyên Nhạc cười khổ: "Các người sẽ tốt bụng như vậy ư?"
Thạch Ý cũng nói: "Tôi tới gần một năm, chưa tuần nào không phải 'Thứ bảy điên cuồng'."
"Thật mà, tiền bữa sáng ghi vào phí sản xuất của tổ tiết mục, mọi người có thể chọn món tuỳ ý." Nhà sản xuất và biên kịch nữ bên cạnh thì thầm với nhau vài câu, bổ sung: "Cho một gợi ý nhỏ, lượng vận động ngày hôm nay khá lớn, buổi trưa và buổi tối đều có một nửa người không được ăn cơm. Cho nên, bữa sáng nên gọi thế nào, chính mọi người nghĩ đi."
Hai bàn khác đã bắt đầu "hội nghị thời chiến", suy đoán lần này tổ tiết mục sẽ "chơi" người ta như thế nào.
Chỉ có bàn Đường Na và Ngu Trạch vô cùng hài hòa, bọn họ giống như không nghe thấy hai bàn sát vách xì xào bàn tán, gọi chủ quán tới, Đường Na cầm menu, không chút do dự gọi:
"Na Na muốn mì thịt viên! Chân gà luộc! Hoành thánh chiên! Mì xào nầm bò! Mì xào thịt kho với cả cháo xương sườn!"
Cô nói lớn tiếng, hai bàn bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn tới.
"Hai người không sợ tổ tiết mục lừa hả?" Tuyên Nhạc hỏi.
Trần Vinh Luân nói giúp: "Đúng đấy, Na Na em gọi ít một chút, đám tổ tiết mục xấu lắm, bọn họ có thể sẽ để bàn gọi nhiều nhất thanh toán tiền cho tất cả mọi người đó."
Đường Na không thèm để ý: "Không sao! Na Na có tiền!"
Bạch Á Lâm và Thạch Ý ngồi một bàn, anh ta mở miệng nói: "Gọi nhiều lãng phí cũng không tốt."
Đường Na nhìn về phía Bạch Á Lâm, ở trong lòng lại cho ghi một món nợ cho tên giòi bọ này.
"Chú Ách Linh, Na Na ăn không hết còn có Đản Đản nữa mà, chú không cần lo lắng."
Ngu Trạch nhìn Đường Na: "Tôi ăn không hết."
"Tin tưởng bản thân anh đi, anh có thể, cố lên." Đường Na giơ nắm tay đấm nhỏ, cổ vũ sĩ khí cho anh.
"...Đừng gọi nhiều như vậy, ăn không hết." Ngu Trạch ngẩng đầu nói với chủ quán: "Vừa rồi không cần..."
Anh còn chưa dứt lời, vẻ mặt chủ quán đầy khó xử ra hiệu chỉ về phía Đường Na với anh.
Ngu Trạch quay đầu nhìn, trông thấy hai mắt sách tinh lã chã chực khóc.
"...Thật sự không ăn hết." Ngu Trạch nói.
"Anh ăn hết, anh phải tin tưởng chính mình."
"...Tôi tin mình không ăn hết."
"Thế nhưng em muốn ăn cái này, cái này..." Cô cúi đầu nhìn về phía menu, lại bắt đầu đọc bữa sáng "hoàng đế": "Mì thịt viên, chân gà luộc,..."
Ngu Trạch ngắt lời cô: "Chọn một món muốn ăn nhất."
Cô yên lặng nhìn menu, hồi lâu cũng không chưa quyết định được.
Ngu Trạch vừa định giục cô thì thấy vẻ mặt cô tủi thân, hai mắt nhìn menu, giống như tự nói chuyện với mình, nhỏ giọng thầm thì: "Mỗi sáng sớm đều bắt Na Na ăn yến mạch, yến mạch, yến mạch, Na Na chính là phân tử hữu cơ tạo thành từ yến mạch, vất vả lắm mới có cơ hội ăn bữa ngon, tên thối tha cũng không cho phép..."
Mặt cô u oán nói: "Na Na, mày thật đáng thương..."
Trước khi huyết áp tăng cao, Ngu Trạch quay đầu, quả quyết nói với chủ quán: "Theo lời cô ấy."
Chủ quán cầm menu ba bàn đi, hai bàn bên cạnh kết thúc cuộc thảo luận chọn món ăn, Tuyên Nhạc ném chủ đề tới Đường Na: "Na Na, tuổi Á Lâm và Ngu Trạch gần như nhau, vì sao cháu gọi cậu ấy là chú?"
"Chú Ách Linh bao nhiêu tuổi?" Đường Na hỏi.
"Hai mươi bảy... Là hai mươi bảy nhỉ?" Tuyên Nhạc quay đầu xác nhận với Bạch Á Lâm, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, anh ta lại nhìn về phía Đường Na, cười nói: "Á Lâm mới hai mươi bảy tuổi, cháu gọi chú không thích hợp."
"Đúng là không thích hợp." Đường Na chớp chớp mắt to, vẻ mặt khờ dại gật đầu: "Na Na mới năm tuổi, vậy là ông Ách Linh rồi."
Trần Vinh Luân đang uống nước, nghe vậy phụt hết ra ngoài, nước còn sặc lên khí quản, anh ta đứng đậy, ho khan dữ dội.
Bạch Á Lâm muốn mỉm cười nhưng không nổi, sắc mặt có chút khó coi.
"Vì sao Ngu Trạch là anh, Ách Linh... Á Lâm là ông?" Tuyên Nhạc hỏi.
"Bởi vì Ngu Trạch và chị cháu..."
Ngu Trạch nhìn chằm chằm cô, ở trong lòng do dự có nên vượt lên trước bịt cái miệng không biết sẽ nói ra cái gì không.
"Hì hì, cháu không thể nói." Đường Na che miệng cười một tiếng.
Ngu Trạch: "..."
Cô bỗng nhiên nhìn về phía anh: "Sao?"
Ngu Trạch sửng sốt, anh nói chuyện à?
Đường Na chống trên bàn, nhích lại gần anh, một lát sau, lớn tiếng nói: "Em biết rồi!"
Tuyên Nhạc hỏi: "Ngu Trạch nói cái gì?"
Đường Na lớn tiếng nói: "Đản Đản nói không thể gọi ông Ách Linh phải gọi anh Ách Linh."
Ngu Trạch: "..." Anh nói sao?
Trong lúc vô tình, diễn xuất của ảnh hậu tóc vàng đã tinh xảo đến mức anh không cần mở miệng.
Cho cô một sân khấu, cô có thể diễn ra một thế giới.
"Đúng vậy, cháu phải gọi Ách Linh... Không đúng, đọc theo chú nào, Á Lâm... Không phải Ách Linh..." Tuyên Nhạc nói.
"Hì hì." Đường Na nghiêng đầu dựa vào bả vai, cười láu lỉnh: "Na Na là người nước ngoài, tiếng Trung thật là khó nha."
Tuyên Nhạc nói: "Á Lâm..."
Đường Na đọc theo: "Ách Linh..."
"Không phải, là Á Lâm, lin..."
"Ách Linh, Ách Linh, Ách Linh..."
Đường Na vui vẻ lặp lại.
Trên mặt Bạch Á Lâm viết in hoa bốn chữ "MIỄN CƯỠNG CƯỜI VUI".
Một người nước ngoài không xác định rõ sự khác nhau giữa Á Lâm và Ách Linh, quá bình thường đúng không?
Lại so đo thì là làm khó rồi.
Sau khi Tuyên Nhạc dạy mấy lần, quả quyết từ bỏ, vừa hay lúc này chủ quán và nhân viên phục vụ cũng bắt đầu lần lượt bưng thức ăn lên.
Đồ ăn hai bàn khác gọi được bày lên rất nhanh, bàn Bạch Á Lâm và Thạch Ý, dưới sự đề nghị của Bạch Á Lâm, bọn họ chỉ gọi một món, Tuyên Nhạc và Trần Vinh Luân cân nhắc nhắc nhở của tổ chế tác, gọi hai món chính, mỗi người một phần.
Đến lượt bàn Đường Na, chủ quán tới ba lần cũng không thể bưng hết đồ ăn lên.
Tuyên Nhạc nhìn mà líu lưỡi: "Hai người có thể ăn hết không?"
Đường Na rất chắc chắn: "Đản Đản có thể ăn hết."
Ngu Trạch: "..." Anh sẽ cố gắng.
Đường Na có rất ít cơ hội ăn ở ngoài, như quán ăn sáng ven đường này càng không có cơ hội, sau khi đồ ăn được bưng lên, cô tràn đầy phấn khởi mỗi loại đều nhét vào miệng, nói tóm lại, cô cũng ăn không ít, nhưng đối với lượng đồ ăn giảm bớt trên bàn mà nói, sự cố gắng của một cơ thể năm tuổi không khác hạt cát trong sa mạc.
Cũng không lâu lắm, Đường Na bỏ đũa xuống: "Đản Đản..."
Ngu Trạch bất đắc dĩ bưng mì xào nầm bò trước mặt cô qua.
"Cố lên! Cố lên!" Đường Na bắt đầu phất cờ hò reo.
Ngu Trạch cảm thấy mình không phải tới tham gia ghi hình chương trình truyền hình thực tế ngoài trời, mà là ghi hình tiết mục Dạ Dày Vương.
Sau khi ăn miếng hoành thánh chiên cuối cùng, lần đầu tiên Ngu Trạch hiểu cái gì gọi là "cảm giác một ngày không cần ăn cơm".
Anh no căng không muốn nói chuyện, dùng ánh mắt im lặng chỉ trích Đường Na.
Bé con gây rắc rối nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt anh muốn sờ bụng anh, Ngu Trạch bắt lấy tay của cô không cho cô sờ, cô bĩu môi nũng nịu trước mặt anh: "Na Na sợ buổi trưa anh không có cơm ăn, anh không nên tức giận."
Ngu Trạch không làm gì được cô, nghiêm mặt nói: "Trở về ngồi xuống."
Sau khi Đường Na ngồi trở lại chỗ cũ, hai bàn bên cạnh cũng ăn xong, nhà sản xuất mở miệng nói: "Tất cả mọi người ăn no rồi, tôi sẽ tuyên bố quy tắc trò chơi hôm nay."
"Em có dự cảm không tốt lắm." Trần Vinh Luân nói với Tuyên Nhạc: "Em cảm thấy chúng ta nên giống như Á Lâm, chỉ gọi một món thôi."
Những người khác chuyên chú nhìn nhà sản xuất.
Nhà sản xuất nói tiếp: "Chủ đề thứ bảy hôm nay là 'cuộc chiến tiền bạc', sáu người chia làm ba đội, ngồi cùng bàn mọi người chính là đồng đội hôm nay."
Đường Na nhìn hai bàn khác, dựa theo bàn ăn để chia đội, cô và Ngu Trạch là một đội, Trần Vinh Luân và Tuyên Nhạc là một đội, Bạch Á Lâm và Thạch Ý là một đội.
"Trò chơi kết thúc, đội có số tiền nhiều nhất giành thắng lợi, sau khi kết thúc ghi hình, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa đội chiến thắng quyên góp một trăm năm mươi nghìn cho trường học người khiếm thị."
"Tiền vốn của mỗi đội là..." Nhà sản xuất dừng một chút, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nói: "Chính là số tiền bữa ăn sáng nay của mọi người."
Tiếng nhà sản xuất rơi xuống, ba bàn người vui người sầu, còn có một người có tinh thần AQ, đang may mắn mình không chỉ gọi một món.
"Na Na thật sự là phúc tinh!" Tuyên Nhạc hâm mộ nói.
"Ha ha ha, Á Lâm sát vách..." Trần Vinh Luân vỗ đùi, cười chảy nước mắt.
Hai người buổi sáng không ăn bữa sáng, đáng thương chia nhau một bát cháo hải sản ngồi trước bàn, cười không nổi.
Thạch Ý lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: "Thất sách."
Gọi một bát cháo là chủ ý của Bạch Á Lâm, sắc mặt anh ta bất ngờ, thấp giọng nói: "Chị Ý, xin lỗi."
"Haiz, cái này đâu liên quan đến cậu." Thạch ý xua tay.
Bàn mèo mù gặp cá rán là bầu không khí ăn Tết.
Mèo con tóc vàng vừa mới cụp đuôi nay diễu võ giương oai vẫy đuôi.
Cô chạy đến trước mặt Ngu Trạch, dương dương đắc ý kéo tay áo anh tranh công: "Xem đi, nghe em không sai mà! Nếu không nhờ em, Đản Đản xấu xa anh sẽ thua rồi!"
"...Đi ra." Anh đẩy cô ra.
Trướng bụng, mệt tim.
Cô đứng tại chỗ, trợn to cặp mắt chó con nhìn anh: "Anh lại đẩy em ra, chẳng lẽ Na Bảo Bảo không phải bé cưng của anh ư?"
Vô số ánh mắt nhìn về phía anh, huyết áp của Ngu Trạch bắt đầu tăng cao.
"...Phải."
Mặt cô đầy thỏa mãn nhào tới, nói: "Anh cũng là Đản Đản tốt của Na Na."
"Hiện tại có ba đội, mọi người nghĩ một cái tên cho đội mình." Nhà sản xuất nói.
Ba đội cúi đầu thảo luận một hồi, Thạch Ý nói: "Đội chúng tôi là Bạch Thạch."
Tuyên Nhạc nói: "Vậy chúng tôi tên là Nhạc Vinh Vinh!"
Đường Na lớn tiếng nói: "Chúng tôi tên Cá chua ngọt (Đường Thố Ngư)!"
Nhà sản xuất bắt đầu gọi tên các đội, phân phát tiền vốn ban đầu, Đường Na cầm được một 102 tệ trong ba lô nhỏ vàng nhạt, hai đội khách quý khác chỉ có 22 tệ và 10 tệ, Đường Na vừa bắt đầu đã có được ưu thế cực lớn.
"Đi thôi." Tuyên Nhạc đứng dậy, chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài.
Sáu người vừa nói chuyện, vừa rời quán ăn sáng, vừa ra khỏi cửa, Đường Na đã nhìn thấy cửa ra vào bày biện ba cái bàn lớn, trên mỗi bàn có một cái hộp phủ vải nhung màu lam.
"Đây là cái gì?" Thạch Ý nhìn ba cái hộp ở cửa ra vào, người đầu tiên đặt câu hỏi.
"Mỗi đội lựa chọn một cái hộp." Nhà sản xuất nói.
Ba đội anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không muốn làm người dẫn đầu.
Đường Na dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy một số âm thanh khác thường, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lôi kéo Ngu Trạch.
Ngu Trạch đưa tay bế cô lên, cô ghé vào lỗ tai anh nói: "Họ hàng của anh tới."
Ngu Trạch: Cái quỷ gì?
Đường Na giơ tay lên: "Na Na chọn trúng cái hộp ở giữa!"
Sau khi Đường Na đưa ra lựa chọn, hai đội khác cũng lần lượt chọn ra cái hộp mình vừa ý.
Ngu Trạch ôm Đường Na đi đến cái ở giữa, Tuyên Nhạc hỏi: "Na Na, cái hộp ở giữa có gì đặc biệt sao?"
"Có ạ." Đường Na chớp mắt mấy cái: "Đây là vị trí trung tâm."
Thạch Ý bên cạnh buồn cười, "phụt" một tiếng, các nhân viên tổ chế tác cũng không khỏi bật cười.
Tuyên Nhạc cười nói: "Vậy trước hết chúng ta xem trong cái hộp vị trí trung tâm có gì nào."
Một tay Ngu Trạch cầm miếng vải nhung trên hộp, Tuyên Nhạc nói: "Mở!"
Vải nhung bị kéo ra để lộ hộp thủy tinh phía dưới, Thạch Ý trông tùy tiện sau khi nhìn thấy đồ vật trong hòm thì hét lên một tiếng hoảng sợ, giật nảy mình chạy ra xa.
Trong cái hộp Đường Na chọn là nửa hộp côn trùng giáp xác đen sì.
Ngu Trạch: "..."
Đây chính là họ hàng nhà anh sao?
Khóe môi Bạch Á Lâm lặng yên nhướng lên, anh ta vừa mới âm thầm cười trên nỗi đau của người khác không đến hai giây, Tuyên Nhạc gọi tên anh ta: "Á Lâm, cậu xem hộp của cậu là cái gì."
Thạch Ý nhìn thấy trong hộp của Đường Na có gì, nói thế nào cũng không muốn nhích lại gần hộp của mình, Bạch Á Lâm chỉ có thể một mình vén vải nhung trên hộp thủy tinh.
Phía dưới là nửa hộp rắn nhỏ màu xanh lúc nha lúc nhúc.
Nụ cười của Bạch Á Lâm cứng đờ.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười giễu cợt, Bạch Á Lâm cứng đờ quay đầu nhìn lại, trông thấy Đường Na cười tươi roi rói nói với Ngu Trạch: "Lâu lắm rồi Na Na chưa thấy côn trùng nhỏ ngốc như thế!"
Mặc dù mắng côn trùng nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao, Bạch Á Lâm có cảm giác bị chỉ vào mũi mắng.
Còn lại đội của Tuyên Nhạc, Tuyên Nhạc và Trần Vinh Vinh trước tiên chắp tay trước ngực cầu trời khấn phật một lúc lâu, mới nơm nớp lo sợ cầm vải nhung màu lam.
"Anh kéo đi!" Trần Vinh Luân nói.
"Sao cậu không kéo?!" Tuyên Nhạc tức cười.
Hai kẻ hèn nhát anh giục tôi, tôi giục anh, qua một hồi lâu, rốt cuộc cùng nhau kéo vải nhung.
Trong hộp thủy tinh dưới vải nhung là nửa hộp nhện lông xù lớn.
Khách quan mà nói, côn trùng trong hộp của Ngu Trạch và Đường Na lại là hộp tốt nhất.
Ba cái hộp đều được mở ra, nhà sản xuất mở miệng nói: "Tiếp theo di chuyển cần dùng xe, chìa khóa xe ngay..."
"Không phải đâu!" Trần Vinh Luân kêu rên lên đầu tiên.
Nhà sản suất không nao núng: "...Trong hộp của mọi người."
Một nhân viên công tác chạy tới, đặt một đôi găng tay cao su mỏng trước bàn của mỗi đội.
"Mọi người cần tự tìm được chìa khóa xe trong hộp của mình, thuận lợi đi tới đích đến kế tiếp." Nhà sản xuất nói: "Đến sớm hay muộn có ảnh hưởng rất lớn đối với thắng thua trận tranh tài tiếp theo của mọi người."
Không đợi mấy vị khách quý kịp phản ứng, anh ta đã bấm đồng hồ bấm giây tính thời gian: "Bắt đầu tính giờ."
Nghỉ ngơi vài ngày, dựa theo lịch trình Đường Na sắp xếp cho Ngu Trạch, trước tiên bọn họ quay hai quảng cáo đại ngôn, cùng ngày Huawei và Leshi công bố bọn họ là người phát ngôn mới.
Trong ảnh tuyên truyền mà Leshi đăng, Đường Na mặc áo khoác lông cừu màu trắng đang đút bim bim cho Ngu Trạch, Ngu Trạch rủ mắt nhìn bin bim trên tay cô, lông mi dài đen nhánh.
Huawei công bố là video, trong video, Ngu Trạch mặc áo vest đen sơ mi trắng, vẻ mặt lạnh lùng, đồ vesst đơn giản nhất cũng bị anh mặc ra cảm giác cấm dục tránh xa người khác ngàn dặm.
Dưới ảnh tuyên truyền của Leshi, phần lớn cư dân mạng hét lên vì Đường Na, dưới video tuyên truyền của Huawei, chiếm top bình luận lại là fan bạn gái ngóc đầu trở lại của Ngu Trạch:
"Yêu anh nhiều nhiều!!!"
"Đẹp trai xỉu, tôi chớt mất đây, đúng lúc tôi muốn đổi điện thoại, Huawei là mày rồi."
"Huawei tổ chức buổi meeting cho anh tui đi! Tôi nhất định sẽ đặt vé bay tới tham gia! Mua mười chiếc điện thoại cũng tham gia!"
"Chúc mừng anh lấy được Huawei, mời tiếp tục đi đường hoa!"
Sau khi hai đại ngôn công bố chính thức, Ngu Trạch tiếp tục hai trang bìa tháng một và tháng hai của "Trí tộc GQ" và "Elle", cái trước một mình, cái sau chụp cùng Đường Na, địa điểm chụp hình tại sân trượt tuyết, để Đường Na trải niệm niềm vui trượt tuyết lần hai sau "Tiểu tổ tông nhà tôi"... nhưng không có.
Cô quyết tâm không bao giờ bước lên hai tấm ván đó nữa.
Sau khi chụp trang bìa là phỏng vấn độc quyền của hai tạp chí, cùng ngày Ngu Trạch nhận phỏng vấn độc quyền, anh cũng đăng Weibo chính thức tuyên bố album mới «Phá Kén» sẽ phát hành vào ngày mười ba tháng hai năm sau.
Kết thúc những công việc này đã qua hơn nửa tháng mười hai, nháy mắt tới ngày ghi hình "Thứ bảy điên cuồng".
Cách thời gian bắt đầu còn một giờ, trước sân khấu ghi hình đã tập trung rất nhiều nhân viên công tác.
Tuyên Nhạc là anh cả giới dẫn chương trình, vào nghề đã gần ba mươi năm, lúc trước đã hợp tác với Ngu Trạch và Đường Na một lần trong "Ký ức đầu ngón tay", anh ta không có gánh nặng hình tượng, lại là khách quý tới sớm nhất, mấy nhân viên quen biết cũng không nhịn được chạy tới buôn dưa lê với anh ta:
"Thầy Tuyên, nghe nói Ngu Trạch có bệnh ngôi sao, có phải thật không vậy?"
"Em cũng nghe nói, nói mặt anh ta luôn lạnh lùng, ai cũng không cho sắc mặt tốt."
"Trước kia lúc tôi giúp thương hiệu tổ chức hoạt động từng gặp cậu ta một lần ở hậu trường, gương mặt lạnh đáng sợ lắm, tôi chẳng dám nhìn nhiều."
Các nhân viên công tác nói không ngừng, Tuyên Nhạc buồn cười ngắt lời bọn họ: "Mọi người nghe được tin tức ngầm ở đâu vậy, Ngu Trạch hoàn toàn không phải loại người mọi người nói."
"Vậy cậu ta là người thế nào? Thầy Tuyên nói cho chúng tôi với!"
"Con người cậu ấy rất tốt, nếu mọi người có chuyện gì, yên tâm mạnh dạn nói với cậu ấy, tuyệt đối cậu ấy sẽ không nổi giận, cậu ấy chỉ trông dữ thôi, chứ thật ra ôn hoà lắm... Mọi người xem "Tiểu tổ tông" rồi đúng không? Cậu ấy ngoài đời giống hệt trong show."
Các nhân viên công tác nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên có người nhìn sau lưng Tuyên Nhạc kêu lên: "Thầy Bạch đến rồi!"
Tuyên Nhạc quay người, trông thấy Bạch Á Lâm đi về phía anh ta.
"Chào buổi sáng, Á Lâm."
"Thầy Tuyên, anh tới sớm thế."
Bạch Á Lâm đứng bên cạnh anh ta, ánh mắt lướt một vòng xung quanh: "Người đến đông đủ chưa?"
"Còn sớm mà, cậu cũng không phải không biết thói quen của lão Trần, hôm nay khẳng định cậu ấy lại 'kẹt xe' rồi." Tuyên Nhạc cười nói.
"Thầy Bạch tới sớm ghê! Chuyên nghiệp quá!" Nhân viên công tác bên cạnh xu nịnh nói.
Bạch Á Lâm mỉm cười.
Anh ta vừa cao vừa gầy, cắt kiểu tóc đầu đinh với mái chó gặm ngang trán đang thịnh hành nhất hiện nay, bình thường anh ta không hay cười, cười một tiếng, mấy nhân viên nữ gần đó nhìn thấy đều cảm thấy nhộn nhạo cả người.
Người vừa có tài vừa có sắc, ai mà không thích?
Nhân viên công tác cách xa hơn một chút che miệng khe khẽ bàn luận:
"Cô cảm thấy Bạch Á Lâm và Ngu Trạch ai đẹp trai hơn?"
"Bạch Á Lâm, đương nhiên là Á Lâm của chúng tôi rồi, Ngu Trạch lạnh như băng, thoạt nhìn chính là loại hình sẽ khiến người ta mặt nóng dán mông lạnh."
"Tôi thấy trên mạng có ít người nói là, Ngu Trạch trở về, địa vị lão đại giới âm nhạc của Bạch Á Lâm không ổn rồi."
"Đánh rắm, Ngu Trạch làm sao có thể so với Bạch Á Lâm? Bạch Á Lâm mới là người nghiêm túc sáng tác bài hát!"
Một nhân viên công tác khác vừa muốn mở miệng nói chuyện, một tiếng động cơ xe thể thao ngắt lời cô ta.
Siêu xe màu đen tuyền xa hoa lao nhanh vào sân bãi ghi hình dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vững vàng dừng bên cạnh xe buýt của tổ tiết mục.
Một lát sau, cửa xe hai bên tự động mở lên trên, một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi ghế lái, ánh nắng rơi trên mái tóc đen, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, anh đi đến trước cửa ghế phó lái, ôm lấy cô bé tóc vàng đang giang hai tay ra, quay người nhanh chân đi tới chỗ tổ tiết mục.
Xe thể thao đen tuyền sau lưng anh tự động hạ cửa xe xuống.
Sắc mặt người đàn ông tóc đen đầy lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài đi một bước bằng người khác đi hai bước, nháy mắt đi tới sân bãi tập trung rất nhiều nhân viên công tác.
"Chú Tuyên Nhạc, buổi sáng tốt lành!" Cô bé tóc vàng trong ngực anh nở nụ cười chào hỏi người xung quanh: "Mọi người buổi sáng tốt lành!"
Gần như tất cả mọi người đều tỏ vẻ hoan nghênh với sự có mặt của cô.
"Hai người tới sớm thế, ăn cơm chưa?" Tuyên Nhạc thân thiết hỏi.
Ngu Trạch chần chờ.
Tổ tiết mục bảo bọn họ chớ ăn sáng, nhưng anh cho Đường Na uống hộp sữa bò...
"Na Na lén uống một hộp sữa bò." Đường Na lên tiếng, cô làm động tác "suỵt": "Chú Tuyên Nhạc đừng nói cho người khác biết nhé."
Rõ ràng tất cả mọi người đều nghe thấy, cô còn nghiêm túc dặn dò như thế, Tuyên Nhạc không khỏi buồn cười: "Được, chú giữ bí mật cho cháu, nhờ tất cả mọi người trong này giữ bí mật cho Na Na."
Mọi người gần đó liên tục nói sẽ giữ bí mật cho cô.
Ánh mắt nhân viên công tác vừa hỏi đồng nghiệp Ngu Trạch và Bạch Á Lâm ai đẹp trai hơn đã sắp dính trên người Ngu Trạch.
Có chung khung hình ở trước mắt, cô đâu cần hỏi những người khác?
Ngu Trạch là người cao nhất, đẹp trai nhất, trắng nhất trong đám người ngoại trừ Đường Na, anh đứng trước mặt Tuyên Nhạc, không chỉ nổi bật Tuyên Nhạc đen mấy tông, còn khiến Bạch Á Lâm bên cạnh anh trông giống như một trợ lý xách túi cho anh chàng đẹp trai.
Người so với người, hù chết người.
Bình thường Bạch Á Lâm chung khung hình với nam tài tử khác cũng chưa từng bị tình trạng thành trợ lý làm nền, đứng bên cạnh Ngu Trạch, cao thấp hiện rõ.
Tuy nói ngành giải trí nổi tiếng hay không do vận may.
Nhưng có thể nổi tiếng sau một đêm, tuyệt đối có nguyên nhân do anh.
Năm đó Ngu Trạch có thể trở thành lưu lượng thần thoại, tuyệt không phải vận may nhất thời.
"Tiền bối Ngu." Bạch Á Lâm nói.
Ngu Trạch lạnh nhạt gật đầu với anh ta.
Cách đó không xa lập tức truyền tới một tiếng nói nhỏ không biết là của ai: "Kiêu căng thật..."
Đường Na tươi cười, lớn tiếng nói: "Cháu chào chú Ách Linh!"
Nụ cười xã giao vừa giương lên một nửa của Bạch Á Lâm rũ xuống, ai cũng có thể nhìn ra sự xấu hổ trên mặt anh ta.
Tuyên Nhạc vốn định giảng hòa, nhà sản xuất show đã bắt đầu bảo mọi người tập hợp... Xe của hai vị khách thường trú khác cũng tới, lập tức bắt đầu ghi hình.
Mấy người đi đến trung tâm sân bãi, nhà sản xuất đang sắp xếp chỗ đứng, anh ta bảo Ngu Trạch ôm Đường Na đứng bên ngoài ống kính, trước tập hợp nhóm khách quý thường trú thu hình đoạn dạo đầu, sau đó người dẫn chương trình Tuyên Nhạc tiết lộ tin tức hôm nay có khách mời mới đến.
"Để chúng ta mời khách quý sẽ cùng chúng vượt qua thứ bảy điên cuồng hôm nay nào... Ngu Trạch, Đường Na!"
Bốn khách quý thường trú đều nhiệt tình vỗ tay, huýt sáo.
Người đến cuối cùng là Trần Vinh Luân, người mới của chương trình giải trí đến từ Đài Loan, với lý do "kẹt xe kẹt xe, rất xin lỗi, tắc từ Thiên Môn An đến tận Hoa Liên", phong cách đi show mang theo sự khoa trương kiểu Đài Loan. Ngu Trạch và Đường Na đeo mic vừa lên sân khấu, anh ta lập tức dùng giọng Đài Loan gọi mười mấy tiếng "Na Na".
"Na Na, anh Trần Vinh Luân này là fan trung thành của cháu đó, cậu ấy thích cháu lắm!" Tuyên Nhạc cười nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh rất thích Na Na!" Trần Vinh Luân kêu lên.
Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa thoải mái mang phong cách năng động... Cô là nữ MC nổi tiếng đài truyền hình Thượng Kinh, thường xuyên xuất hiện trong các loại show giải trí và tiệc tối của đài truyền hình Thượng Kinh, cô nói: "Chị chứng minh, ngày nào Tiểu Luân Tử ăn cơm cũng xem Tiểu... Ấy chết, không thể nói tên show nhà bên được, khụ khụ, dù sao mọi người đều biết, show giải trí ấy ấy! Mỗi ngày Tiểu Luân Tử đều vừa xem show vừa ăn cơm."
"Haiz! Chị Ý quá đáng ghê, chị muốn em bị đài Hộ Hải sa thải, trở về dẫn chương trình tiết mục bảo vệ sức khoẻ sao?" Trần Vinh Luân ra vẻ tức giận nói.
Thạch Ý buồn cười, lắc đầu liên tục.
"Trước kia Ngu Trạch và Á Lâm cùng công ty quản lý nhỉ, thế nào, Á Lâm, trên tiết mục trông thấy người quen cũ có cảm giác gì?" Tuyên Nhạc ném thoại cho Bạch Á Lâm im lặng không nói.
Câu hỏi này cũng chỉ có Tuyên Nhạc làm tiền bối lớn mới dám hỏi.
Mối quan hệ giữa Bạch Á Lâm và Ngu Trạch rất rắc rối, cắt cũng không đứt, sau khi ghi chép nói chuyện phiếm trong phòng làm việc của Bạch Á Lâm bị lộ ra đã trở thành sự thật mọi người đều biết, tuy nói Triệu Kiện bán Ngu Trạch đổi đầu đề cho Bạch Á Lâm, Bạch Á Lâm có biết chuyện này hay không còn phải chờ kiểm chứng, nhưng quan hệ giữa hai người xấu hổ lại là sự thật không thể chạy được.
Trong khoảng thời gian này, fan hâm mộ của Ngu Trạch và fan hâm mộ của Bạch Á Lâm tranh nhau túi bụi, lửa nước khó dung xem ai mới là lão đại nền nhạc Pop hiện tại và tương lai, không liên quan lợi ích thực tế fan hâm mộ cũng có thể tranh cãi ầm ĩ, hai người có liên quan về mặt lợi ích còn có thể tâm đầu ý hợp hay sao?
Có thể gật đầu chào hỏi lúc không có người ở hậu trường cũng rất không tệ rồi.
Hỏi câu hỏi này rất dễ đắc tội người ta, Tuyên Nhạc cũng không muốn hỏi.
Nhưng anh ta có thể đi đến hôm nay chính là nhờ tận tâm, kính nghiệp, tổ tiết mục và người xem đều muốn nhìn thấy điểm sáng, công việc của khách quý chính là chế tạo điểm sáng, mà anh ta là người dẫn chương trình còn nhiều thêm một công việc, đó chính là khơi mào điểm sáng.
"Em vẫn luôn chờ cơ hội đứng chung sân khấu với tiền bối, hôm nay cũng coi như giấc mơ trở thành sự thật." Bạch Á Lâm nói.
Cao, Đường Na thầm nói ở trong lòng.
Ngu Trạch không hề phản ứng với câu nói này, không có vấn đề, anh là một bò sát ngay thẳng sắt thép, năng lực tiếp thu đối với những từ ngữ giàu ẩn ý này bằng không.
Để huyết tinh ma nữ vĩ đại phân tích hàm nghĩa hai mươi tư chữ này của Bạch Á Lâm.
Hàm nghĩa một: Tôi và Ngu Trạch không quen, trước đó còn chẳng từng đứng chung sân khấu.
Hàm nghĩa hai: Không đứng chung sân khấu là do Ngu Trạch, tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội đứng chung sân khấu.
Hàm nghĩa ba: Không thể đứng chung sân khấu là do cái gì của Ngu Trạch? Đương nhiên là Ngu Trạch chướng mắt tôm tép nhãi nhép như tôi.
Hàm nghĩa bốn: Mặc dù Ngu Trạch chướng mắt tôm tép nhãi nhép như tôi, nhưng Bạch Á Lâm tôi ngay thẳng, tốt bụng, không hề khúc mắc về việc này.
Nếu như năm nay có giải thưởng Bạch Liên Hoa, Đường Na nhất định sẽ bầu một phiếu cho Bạch Á Lâm.
Đường Na không vội đánh trả, chờ mặt trời xuống núi mới có thể biết ai có thể cười đến cuối cùng.
Đoạn dạo đầu chính thức kết thúc, tất cả mọi người chuyển đến quán ăn sáng kiểu Trung Quốc sau lưng tiếp tục ghi hình.
Sáu người, hai người một bàn chờ đợi tổ chế tác phát chỉ thị tiếp theo. Chủ cửa hàng ăn sáng cầm ba tờ menu tới, mỗi bàn một tờ.
"Chúng tôi có thể ăn sáng sao?" Trần Vinh Luân cầm menu, nghi ngờ nhìn tổ chế tác.
"Đương nhiên." Nhà sản xuất đứng bên máy quay phim nói: "Tổ tiết mục mời khách."
"Tôi không tin." Tuyên Nhạc cười khổ: "Các người sẽ tốt bụng như vậy ư?"
Thạch Ý cũng nói: "Tôi tới gần một năm, chưa tuần nào không phải 'Thứ bảy điên cuồng'."
"Thật mà, tiền bữa sáng ghi vào phí sản xuất của tổ tiết mục, mọi người có thể chọn món tuỳ ý." Nhà sản xuất và biên kịch nữ bên cạnh thì thầm với nhau vài câu, bổ sung: "Cho một gợi ý nhỏ, lượng vận động ngày hôm nay khá lớn, buổi trưa và buổi tối đều có một nửa người không được ăn cơm. Cho nên, bữa sáng nên gọi thế nào, chính mọi người nghĩ đi."
Hai bàn khác đã bắt đầu "hội nghị thời chiến", suy đoán lần này tổ tiết mục sẽ "chơi" người ta như thế nào.
Chỉ có bàn Đường Na và Ngu Trạch vô cùng hài hòa, bọn họ giống như không nghe thấy hai bàn sát vách xì xào bàn tán, gọi chủ quán tới, Đường Na cầm menu, không chút do dự gọi:
"Na Na muốn mì thịt viên! Chân gà luộc! Hoành thánh chiên! Mì xào nầm bò! Mì xào thịt kho với cả cháo xương sườn!"
Cô nói lớn tiếng, hai bàn bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn tới.
"Hai người không sợ tổ tiết mục lừa hả?" Tuyên Nhạc hỏi.
Trần Vinh Luân nói giúp: "Đúng đấy, Na Na em gọi ít một chút, đám tổ tiết mục xấu lắm, bọn họ có thể sẽ để bàn gọi nhiều nhất thanh toán tiền cho tất cả mọi người đó."
Đường Na không thèm để ý: "Không sao! Na Na có tiền!"
Bạch Á Lâm và Thạch Ý ngồi một bàn, anh ta mở miệng nói: "Gọi nhiều lãng phí cũng không tốt."
Đường Na nhìn về phía Bạch Á Lâm, ở trong lòng lại cho ghi một món nợ cho tên giòi bọ này.
"Chú Ách Linh, Na Na ăn không hết còn có Đản Đản nữa mà, chú không cần lo lắng."
Ngu Trạch nhìn Đường Na: "Tôi ăn không hết."
"Tin tưởng bản thân anh đi, anh có thể, cố lên." Đường Na giơ nắm tay đấm nhỏ, cổ vũ sĩ khí cho anh.
"...Đừng gọi nhiều như vậy, ăn không hết." Ngu Trạch ngẩng đầu nói với chủ quán: "Vừa rồi không cần..."
Anh còn chưa dứt lời, vẻ mặt chủ quán đầy khó xử ra hiệu chỉ về phía Đường Na với anh.
Ngu Trạch quay đầu nhìn, trông thấy hai mắt sách tinh lã chã chực khóc.
"...Thật sự không ăn hết." Ngu Trạch nói.
"Anh ăn hết, anh phải tin tưởng chính mình."
"...Tôi tin mình không ăn hết."
"Thế nhưng em muốn ăn cái này, cái này..." Cô cúi đầu nhìn về phía menu, lại bắt đầu đọc bữa sáng "hoàng đế": "Mì thịt viên, chân gà luộc,..."
Ngu Trạch ngắt lời cô: "Chọn một món muốn ăn nhất."
Cô yên lặng nhìn menu, hồi lâu cũng không chưa quyết định được.
Ngu Trạch vừa định giục cô thì thấy vẻ mặt cô tủi thân, hai mắt nhìn menu, giống như tự nói chuyện với mình, nhỏ giọng thầm thì: "Mỗi sáng sớm đều bắt Na Na ăn yến mạch, yến mạch, yến mạch, Na Na chính là phân tử hữu cơ tạo thành từ yến mạch, vất vả lắm mới có cơ hội ăn bữa ngon, tên thối tha cũng không cho phép..."
Mặt cô u oán nói: "Na Na, mày thật đáng thương..."
Trước khi huyết áp tăng cao, Ngu Trạch quay đầu, quả quyết nói với chủ quán: "Theo lời cô ấy."
Chủ quán cầm menu ba bàn đi, hai bàn bên cạnh kết thúc cuộc thảo luận chọn món ăn, Tuyên Nhạc ném chủ đề tới Đường Na: "Na Na, tuổi Á Lâm và Ngu Trạch gần như nhau, vì sao cháu gọi cậu ấy là chú?"
"Chú Ách Linh bao nhiêu tuổi?" Đường Na hỏi.
"Hai mươi bảy... Là hai mươi bảy nhỉ?" Tuyên Nhạc quay đầu xác nhận với Bạch Á Lâm, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, anh ta lại nhìn về phía Đường Na, cười nói: "Á Lâm mới hai mươi bảy tuổi, cháu gọi chú không thích hợp."
"Đúng là không thích hợp." Đường Na chớp chớp mắt to, vẻ mặt khờ dại gật đầu: "Na Na mới năm tuổi, vậy là ông Ách Linh rồi."
Trần Vinh Luân đang uống nước, nghe vậy phụt hết ra ngoài, nước còn sặc lên khí quản, anh ta đứng đậy, ho khan dữ dội.
Bạch Á Lâm muốn mỉm cười nhưng không nổi, sắc mặt có chút khó coi.
"Vì sao Ngu Trạch là anh, Ách Linh... Á Lâm là ông?" Tuyên Nhạc hỏi.
"Bởi vì Ngu Trạch và chị cháu..."
Ngu Trạch nhìn chằm chằm cô, ở trong lòng do dự có nên vượt lên trước bịt cái miệng không biết sẽ nói ra cái gì không.
"Hì hì, cháu không thể nói." Đường Na che miệng cười một tiếng.
Ngu Trạch: "..."
Cô bỗng nhiên nhìn về phía anh: "Sao?"
Ngu Trạch sửng sốt, anh nói chuyện à?
Đường Na chống trên bàn, nhích lại gần anh, một lát sau, lớn tiếng nói: "Em biết rồi!"
Tuyên Nhạc hỏi: "Ngu Trạch nói cái gì?"
Đường Na lớn tiếng nói: "Đản Đản nói không thể gọi ông Ách Linh phải gọi anh Ách Linh."
Ngu Trạch: "..." Anh nói sao?
Trong lúc vô tình, diễn xuất của ảnh hậu tóc vàng đã tinh xảo đến mức anh không cần mở miệng.
Cho cô một sân khấu, cô có thể diễn ra một thế giới.
"Đúng vậy, cháu phải gọi Ách Linh... Không đúng, đọc theo chú nào, Á Lâm... Không phải Ách Linh..." Tuyên Nhạc nói.
"Hì hì." Đường Na nghiêng đầu dựa vào bả vai, cười láu lỉnh: "Na Na là người nước ngoài, tiếng Trung thật là khó nha."
Tuyên Nhạc nói: "Á Lâm..."
Đường Na đọc theo: "Ách Linh..."
"Không phải, là Á Lâm, lin..."
"Ách Linh, Ách Linh, Ách Linh..."
Đường Na vui vẻ lặp lại.
Trên mặt Bạch Á Lâm viết in hoa bốn chữ "MIỄN CƯỠNG CƯỜI VUI".
Một người nước ngoài không xác định rõ sự khác nhau giữa Á Lâm và Ách Linh, quá bình thường đúng không?
Lại so đo thì là làm khó rồi.
Sau khi Tuyên Nhạc dạy mấy lần, quả quyết từ bỏ, vừa hay lúc này chủ quán và nhân viên phục vụ cũng bắt đầu lần lượt bưng thức ăn lên.
Đồ ăn hai bàn khác gọi được bày lên rất nhanh, bàn Bạch Á Lâm và Thạch Ý, dưới sự đề nghị của Bạch Á Lâm, bọn họ chỉ gọi một món, Tuyên Nhạc và Trần Vinh Luân cân nhắc nhắc nhở của tổ chế tác, gọi hai món chính, mỗi người một phần.
Đến lượt bàn Đường Na, chủ quán tới ba lần cũng không thể bưng hết đồ ăn lên.
Tuyên Nhạc nhìn mà líu lưỡi: "Hai người có thể ăn hết không?"
Đường Na rất chắc chắn: "Đản Đản có thể ăn hết."
Ngu Trạch: "..." Anh sẽ cố gắng.
Đường Na có rất ít cơ hội ăn ở ngoài, như quán ăn sáng ven đường này càng không có cơ hội, sau khi đồ ăn được bưng lên, cô tràn đầy phấn khởi mỗi loại đều nhét vào miệng, nói tóm lại, cô cũng ăn không ít, nhưng đối với lượng đồ ăn giảm bớt trên bàn mà nói, sự cố gắng của một cơ thể năm tuổi không khác hạt cát trong sa mạc.
Cũng không lâu lắm, Đường Na bỏ đũa xuống: "Đản Đản..."
Ngu Trạch bất đắc dĩ bưng mì xào nầm bò trước mặt cô qua.
"Cố lên! Cố lên!" Đường Na bắt đầu phất cờ hò reo.
Ngu Trạch cảm thấy mình không phải tới tham gia ghi hình chương trình truyền hình thực tế ngoài trời, mà là ghi hình tiết mục Dạ Dày Vương.
Sau khi ăn miếng hoành thánh chiên cuối cùng, lần đầu tiên Ngu Trạch hiểu cái gì gọi là "cảm giác một ngày không cần ăn cơm".
Anh no căng không muốn nói chuyện, dùng ánh mắt im lặng chỉ trích Đường Na.
Bé con gây rắc rối nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt anh muốn sờ bụng anh, Ngu Trạch bắt lấy tay của cô không cho cô sờ, cô bĩu môi nũng nịu trước mặt anh: "Na Na sợ buổi trưa anh không có cơm ăn, anh không nên tức giận."
Ngu Trạch không làm gì được cô, nghiêm mặt nói: "Trở về ngồi xuống."
Sau khi Đường Na ngồi trở lại chỗ cũ, hai bàn bên cạnh cũng ăn xong, nhà sản xuất mở miệng nói: "Tất cả mọi người ăn no rồi, tôi sẽ tuyên bố quy tắc trò chơi hôm nay."
"Em có dự cảm không tốt lắm." Trần Vinh Luân nói với Tuyên Nhạc: "Em cảm thấy chúng ta nên giống như Á Lâm, chỉ gọi một món thôi."
Những người khác chuyên chú nhìn nhà sản xuất.
Nhà sản xuất nói tiếp: "Chủ đề thứ bảy hôm nay là 'cuộc chiến tiền bạc', sáu người chia làm ba đội, ngồi cùng bàn mọi người chính là đồng đội hôm nay."
Đường Na nhìn hai bàn khác, dựa theo bàn ăn để chia đội, cô và Ngu Trạch là một đội, Trần Vinh Luân và Tuyên Nhạc là một đội, Bạch Á Lâm và Thạch Ý là một đội.
"Trò chơi kết thúc, đội có số tiền nhiều nhất giành thắng lợi, sau khi kết thúc ghi hình, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa đội chiến thắng quyên góp một trăm năm mươi nghìn cho trường học người khiếm thị."
"Tiền vốn của mỗi đội là..." Nhà sản xuất dừng một chút, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nói: "Chính là số tiền bữa ăn sáng nay của mọi người."
Tiếng nhà sản xuất rơi xuống, ba bàn người vui người sầu, còn có một người có tinh thần AQ, đang may mắn mình không chỉ gọi một món.
"Na Na thật sự là phúc tinh!" Tuyên Nhạc hâm mộ nói.
"Ha ha ha, Á Lâm sát vách..." Trần Vinh Luân vỗ đùi, cười chảy nước mắt.
Hai người buổi sáng không ăn bữa sáng, đáng thương chia nhau một bát cháo hải sản ngồi trước bàn, cười không nổi.
Thạch Ý lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: "Thất sách."
Gọi một bát cháo là chủ ý của Bạch Á Lâm, sắc mặt anh ta bất ngờ, thấp giọng nói: "Chị Ý, xin lỗi."
"Haiz, cái này đâu liên quan đến cậu." Thạch ý xua tay.
Bàn mèo mù gặp cá rán là bầu không khí ăn Tết.
Mèo con tóc vàng vừa mới cụp đuôi nay diễu võ giương oai vẫy đuôi.
Cô chạy đến trước mặt Ngu Trạch, dương dương đắc ý kéo tay áo anh tranh công: "Xem đi, nghe em không sai mà! Nếu không nhờ em, Đản Đản xấu xa anh sẽ thua rồi!"
"...Đi ra." Anh đẩy cô ra.
Trướng bụng, mệt tim.
Cô đứng tại chỗ, trợn to cặp mắt chó con nhìn anh: "Anh lại đẩy em ra, chẳng lẽ Na Bảo Bảo không phải bé cưng của anh ư?"
Vô số ánh mắt nhìn về phía anh, huyết áp của Ngu Trạch bắt đầu tăng cao.
"...Phải."
Mặt cô đầy thỏa mãn nhào tới, nói: "Anh cũng là Đản Đản tốt của Na Na."
"Hiện tại có ba đội, mọi người nghĩ một cái tên cho đội mình." Nhà sản xuất nói.
Ba đội cúi đầu thảo luận một hồi, Thạch Ý nói: "Đội chúng tôi là Bạch Thạch."
Tuyên Nhạc nói: "Vậy chúng tôi tên là Nhạc Vinh Vinh!"
Đường Na lớn tiếng nói: "Chúng tôi tên Cá chua ngọt (Đường Thố Ngư)!"
Nhà sản xuất bắt đầu gọi tên các đội, phân phát tiền vốn ban đầu, Đường Na cầm được một 102 tệ trong ba lô nhỏ vàng nhạt, hai đội khách quý khác chỉ có 22 tệ và 10 tệ, Đường Na vừa bắt đầu đã có được ưu thế cực lớn.
"Đi thôi." Tuyên Nhạc đứng dậy, chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài.
Sáu người vừa nói chuyện, vừa rời quán ăn sáng, vừa ra khỏi cửa, Đường Na đã nhìn thấy cửa ra vào bày biện ba cái bàn lớn, trên mỗi bàn có một cái hộp phủ vải nhung màu lam.
"Đây là cái gì?" Thạch Ý nhìn ba cái hộp ở cửa ra vào, người đầu tiên đặt câu hỏi.
"Mỗi đội lựa chọn một cái hộp." Nhà sản xuất nói.
Ba đội anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không muốn làm người dẫn đầu.
Đường Na dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy một số âm thanh khác thường, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lôi kéo Ngu Trạch.
Ngu Trạch đưa tay bế cô lên, cô ghé vào lỗ tai anh nói: "Họ hàng của anh tới."
Ngu Trạch: Cái quỷ gì?
Đường Na giơ tay lên: "Na Na chọn trúng cái hộp ở giữa!"
Sau khi Đường Na đưa ra lựa chọn, hai đội khác cũng lần lượt chọn ra cái hộp mình vừa ý.
Ngu Trạch ôm Đường Na đi đến cái ở giữa, Tuyên Nhạc hỏi: "Na Na, cái hộp ở giữa có gì đặc biệt sao?"
"Có ạ." Đường Na chớp mắt mấy cái: "Đây là vị trí trung tâm."
Thạch Ý bên cạnh buồn cười, "phụt" một tiếng, các nhân viên tổ chế tác cũng không khỏi bật cười.
Tuyên Nhạc cười nói: "Vậy trước hết chúng ta xem trong cái hộp vị trí trung tâm có gì nào."
Một tay Ngu Trạch cầm miếng vải nhung trên hộp, Tuyên Nhạc nói: "Mở!"
Vải nhung bị kéo ra để lộ hộp thủy tinh phía dưới, Thạch Ý trông tùy tiện sau khi nhìn thấy đồ vật trong hòm thì hét lên một tiếng hoảng sợ, giật nảy mình chạy ra xa.
Trong cái hộp Đường Na chọn là nửa hộp côn trùng giáp xác đen sì.
Ngu Trạch: "..."
Đây chính là họ hàng nhà anh sao?
Khóe môi Bạch Á Lâm lặng yên nhướng lên, anh ta vừa mới âm thầm cười trên nỗi đau của người khác không đến hai giây, Tuyên Nhạc gọi tên anh ta: "Á Lâm, cậu xem hộp của cậu là cái gì."
Thạch Ý nhìn thấy trong hộp của Đường Na có gì, nói thế nào cũng không muốn nhích lại gần hộp của mình, Bạch Á Lâm chỉ có thể một mình vén vải nhung trên hộp thủy tinh.
Phía dưới là nửa hộp rắn nhỏ màu xanh lúc nha lúc nhúc.
Nụ cười của Bạch Á Lâm cứng đờ.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười giễu cợt, Bạch Á Lâm cứng đờ quay đầu nhìn lại, trông thấy Đường Na cười tươi roi rói nói với Ngu Trạch: "Lâu lắm rồi Na Na chưa thấy côn trùng nhỏ ngốc như thế!"
Mặc dù mắng côn trùng nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao, Bạch Á Lâm có cảm giác bị chỉ vào mũi mắng.
Còn lại đội của Tuyên Nhạc, Tuyên Nhạc và Trần Vinh Vinh trước tiên chắp tay trước ngực cầu trời khấn phật một lúc lâu, mới nơm nớp lo sợ cầm vải nhung màu lam.
"Anh kéo đi!" Trần Vinh Luân nói.
"Sao cậu không kéo?!" Tuyên Nhạc tức cười.
Hai kẻ hèn nhát anh giục tôi, tôi giục anh, qua một hồi lâu, rốt cuộc cùng nhau kéo vải nhung.
Trong hộp thủy tinh dưới vải nhung là nửa hộp nhện lông xù lớn.
Khách quan mà nói, côn trùng trong hộp của Ngu Trạch và Đường Na lại là hộp tốt nhất.
Ba cái hộp đều được mở ra, nhà sản xuất mở miệng nói: "Tiếp theo di chuyển cần dùng xe, chìa khóa xe ngay..."
"Không phải đâu!" Trần Vinh Luân kêu rên lên đầu tiên.
Nhà sản suất không nao núng: "...Trong hộp của mọi người."
Một nhân viên công tác chạy tới, đặt một đôi găng tay cao su mỏng trước bàn của mỗi đội.
"Mọi người cần tự tìm được chìa khóa xe trong hộp của mình, thuận lợi đi tới đích đến kế tiếp." Nhà sản xuất nói: "Đến sớm hay muộn có ảnh hưởng rất lớn đối với thắng thua trận tranh tài tiếp theo của mọi người."
Không đợi mấy vị khách quý kịp phản ứng, anh ta đã bấm đồng hồ bấm giây tính thời gian: "Bắt đầu tính giờ."