Chương : 3
“A…” Trong gian phòng rộng lớn, nữ nhân nằm trên giường gào thét chói tai, mái tóc nâu dài xõa tung rối bù nơi đầu giường, đôi mắt xanh biếc lộ ra sự đau đớn khó nhịn.
“Bích Ti tiểu thư, dùng sức đi, dùng thêm sức thì đứa bé sẽ ra nhanh thôi.” Nữ nhân trên giường vô cùng đau đớn, người phụ nữ bên cạnh cũng khẩn trương không kém, “Bích Ti tiểu thư, xin hãy cố chịu đựng, vì tộc trưởng và cũng vì đứa bé trong bụng người, cố dùng sức đi!”
“Đứa bé… con của ta và Lam Đức… không thể có việc gì… không thể… A…” Bích Ti lẩm bẩm, thân thể vốn dĩ kiệt sức lại vì nghe lời nói của người phụ nữ mà hồi phục sức lực, “Đứa bé… con của ta… A…” Bích Ti bởi vì sinh khó mà thống khổ, hoàn toàn không hề hay biết đứa bé trong bụng mình cũng vì đột nhiên chuyển dạ nên rơi vào nguy hiểm.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian nơi không gian mềm mại thoải mái, Tuyệt Sát phát hiện đây là một không gian dày đặc không có lối thoát. Lúc bắt đầu, y rất khó chịu, hơn nữa khi phát hiện nội lực của mình đã hoàn toàn biến mất, y càng lâm vào sự chán chường chưa từng có. Thế nhưng sau khi thời gian từng chút từng chút một trôi qua, tâm tình Tuyệt Sát dần dần bình phục.
Con người lạnh lùng như y vốn không phải loại đa sầu đa cảm, y nghĩ bản thân trúng kích độc lại không chết đã là điều vô cùng may mắn, nếu không lực không còn thì có thể tu luyện lại lần nữa. Không gian này tuy không có lối ra nhưng rất an toàn, cũng không cần lo chuyện ăn uống, rất thích hợp cho y luyện công. Nghĩ thông suốt rồi, Tuyệt Sát liền ngay tại nơi này yên tâm tu luyện.
“Ảnh táp thiên lam” do Tuyệt Sát tu luyện chính là nội công tâm pháp cao cấp nhất gồm chín tầng của Sát Thủ Môn, trước đây ngoại trừ Môn chủ cùng hai đại hộ pháp, chỉ có một mình Tuyệt Sát luyện được đến tầng thứ năm, bất quá khi xưa mặc kệ y cố gắng thế nào cũng không thể đột phá tầng thứ sáu. Hiện tại điều khiến Tuyệt Sát kinh hỉ chính là, y bất quá chỉ mới ở đây ngắn ngủi hai ba tháng, lại có thể đột phá tầng thứ nhất, và gần như sắp đạt ngưỡng tầng thứ hai.
Khi tu luyện “Ảnh táp thiên lam”, Tuyệt Sát cần sự yên tĩnh tuyệt đối, một khi bị quấy rầy tâm loạn sẽ trở nên kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nội lực sẵn có liền phản phệ, gây nên nội thương nghiêm trọng. Ngay trong thời khắc Tuyệt Sát chuẩn bị đột phá tầng thứ hai, vị trí của y trong không gian đột nhiên nảy sinh chấn động mãnh liệt, cả người bị một luồng sức mạnh ép buộc trượt ra bên ngoài. Nếu là bình thường, Tuyệt Sát chắc chắn sẽ vui mừng vì có thể thoát ra, nhưng hiện giờ là thời điểm mấu chốt khi y luyện công, nếu không cẩn thận sẽ…
“A… Đau quá… A…”
“Bích Ti tiểu thư, dùng sức thêm chút nữa đi, sẽ ra ngay.” Người phụ nữ khẩn trương nói. Thật ra bà không phải lo lắng cho sự an nguy của Bích Ti, bởi vì tộc trưởng vốn không để ý đến sự sống chết của nàng, thế nhưng nếu đứa con của tộc trưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tội của bà sẽ lớn vô cùng.
“A! Đứa bé ra rồi, ra rồi!” Người phụ nữ vui mừng kêu lên.
“Đứa bé… con của ta…” Bích Ti yếu ớt nằm mê man trên giường, khuôn mặt mang theo nụ cười, rõ ràng là khuôn mặt bởi vì sinh nở nên tái nhợt tiều tụy, lại đặc biệt trở nên sinh động.
Tuyệt Sát đêm nay rất may mắn, cố gắng của y không hề uổng phí, rốt cuộc đột phá thành công tầng thứ hai. Tuyệt Sát vừa mở miệng gọi thử xem Bạch y có ở bên cạnh hay không, lại nghe thấy từ trong miệng mình phát ra tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh. Sao lại thế này!? Tuyệt Sát kinh hãi, chợt nhận ra mình dĩ nhiên đang bị người ta ôm vào trong ngực, hơn nữa tay chân tựa hồ cũng không nghe y sai khiến.
Tuyệt Sát bình thường tuy lạnh lùng, nhưng đầu óc cũng tuyệt đối thông minh, sau khi liên kết lại tất cả những việc kì quái xảy ra trên người mình, y có thể xác định bản thân không hề được Bạch y cứu, và y cũng đã chết nhưng được đầu thai chuyển sang kiếp khác. Hiện tại, y bất quá chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Điều khiến Tuyệt Sát hoang mang chính là nếu y đã chuyển sang kiếp khác, tại sao y còn nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước? Chẳng lẽ khi y đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đã quên cho y uống chén canh Mạnh Bà sao?
“Đây là đứa bé do Bích Ti sinh ra sao?” Lam Đức không biết vào phòng từ khi nào, nhìn thấy Tuyệt Sát trong tay người phụ nữ thì tùy tiện hỏi, trước khi hắn hoàn toàn quên béng tên của nữ nhân.
Bọn họ không nói ngôn ngữ Trung Nguyên, là man di ư? Chính là, tại sao ta có thể nghe hiểu được? Tuyệt Sát nghi hoặc, nhưng nét lạnh lùng hiện đang ở trên gương mặt đứa trẻ sơ sinh, rất khó nhận ra.
“Đúng vậy, tộc trưởng. Đây là đứa con Bích Ti tiểu thư sinh cho ngài, là con trai.” Người phụ nữ vội nói.
Chủ nhân thanh âm kia là phụ thân kiếp này của ta. Tuyệt Sát thầm nghĩ, không biết hắn là nam nhân thế nào.
“Tóc đen mắt đen!” Thanh âm của Lam Đức có chút kinh ngạc, “Thật sự rất hiếm thấy!”
Sao hắn lại kinh ngạc như vậy? Tuyệt Sát khó hiểu, nghe cách hắn nói hình như nơi này có rất ít người tóc đen mắt đen, chẳng lẽ bọn họ không phải người man di? Nếu ta nhớ không lầm, rất nhiều người man di cũng có bộ dạng giống người Trung Nguyên.
“Song hắc cũng không tệ, nhưng không biết có bao nhiêu ma lực đây?” Lam Đức khẽ cười. Dáng vẻ bên ngoài kỳ lạ không gây cho hắn chút hứng thú nào, chỉ có ma lực cao hay thấp mới có thể quyết định y có bao nhiêu giá trị lợi dụng.
Ma lực? Đó là cái gì? Một danh từ chưa bao giờ nghe qua lọt vào tai Tuyệt Sát.
“A! Ta còn tưởng song hắc có gì khác biệt, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả chút dao động của ma lực cũng không có!” Lam Đức không vui, không có ma lực đồng nghĩa với việc không thể học ma pháp, cũng nói lên y không có giá trị lợi dụng, “Bích Ti thật đúng là khiến ta thất vọng.”
“Lam Đức!” Thanh âm kinh ngạc này là Bích Ti phát ra, nàng không nghĩ tới khi nàng vừa tỉnh lại liền nghe thấy thanh âm khiến nàng tan nát cõi lòng.
“Khả Lạp!” Lam Đức gọi người không biết đã đến từ khi nào.
“Tộc trưởng!” Khả Lạp bước lên.
“Đem tiểu quỷ này ném vào rừng rậm Bầu Trời.” Lam Đức vô tình ra lệnh.
“Tộc trưởng!” Khả Lạp kinh ngạc đến ngây người.
Rừng rậm Bầu Trời nghe qua là một cái tên rất đẹp, nhưng nó cũng là sào huyệt sinh sống của bọn ma thú. Đem một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt ném vào rừng rậm Bầu Trời, không thể nghi ngờ gì, nó chỉ có thể trở thức ăn cho bọn ma thú.
“Không! Lam Đức, chàng không thể làm như vậy, nó là con của chàng mà!” Bích Ti gào khóc, không để ý đến thân thể suy yếu vì mới sinh xong của mình, từ trên giường bò xuống nắm lấy vạt áo Lam Đức cầu xin.
“Con ta sao?” Lam Đức cúi người xuống, khẽ vuốt ve hai má Bích Ti, âu yếm rất dịu dàng rất ôn nhu như thế khiến người ta sinh ra ảo giác, “Bích Ti, nàng sai rồi! Nó không phải con ta, gia tộc Khải Tư Lan không cần thứ phế vật.” Lời nói ác ma từ trong đôi môi xinh đẹp của Lam Đức phun ra, hung hăng đập nát tia hi vọng cuối cùng của Bích Ti.
“Bất quá thấy nàng yêu thương con mình như thế, vậy nàng hãy theo nó cùng đi vào rừng rậm Bầu Trời đi.” Thanh âm dần biến mất theo bóng dáng khuất xa của Lam Đức. Bích Ti ngã ngồi dưới đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Bích Ti tiểu thư, trước bình minh ngày mai, xin người hãy đi vào rừng rậm Bầu Trời.” Khả Lạp nói. Không lập tức bắt bọn họ đi, đây đã là điều cuối cùng nàng có thể làm cho bọn họ.
“Ai…” Người phụ nữ thở dài một tiếng, đem Tuyệt Sát đặt lên giường. Bà rất tội nghiệp hai mẹ con này, nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối, ai cũng không thể trái lời.
Trong khi tất cả mọi người đều vì mẹ con Bích Ti mà cảm thấy thương xót, không ai chú ý tới bàn tay siết chặt của Tuyệt Sát. Ngay trong thời khắc Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan nói ra y là phế vật, biểu tình trên mặt Tuyệt Sát quyết không phải là nét phẫn hận cùng ngoan độc mà một đứa trẻ sơ sinh sẽ có.
“Bích Ti tiểu thư, dùng sức đi, dùng thêm sức thì đứa bé sẽ ra nhanh thôi.” Nữ nhân trên giường vô cùng đau đớn, người phụ nữ bên cạnh cũng khẩn trương không kém, “Bích Ti tiểu thư, xin hãy cố chịu đựng, vì tộc trưởng và cũng vì đứa bé trong bụng người, cố dùng sức đi!”
“Đứa bé… con của ta và Lam Đức… không thể có việc gì… không thể… A…” Bích Ti lẩm bẩm, thân thể vốn dĩ kiệt sức lại vì nghe lời nói của người phụ nữ mà hồi phục sức lực, “Đứa bé… con của ta… A…” Bích Ti bởi vì sinh khó mà thống khổ, hoàn toàn không hề hay biết đứa bé trong bụng mình cũng vì đột nhiên chuyển dạ nên rơi vào nguy hiểm.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian nơi không gian mềm mại thoải mái, Tuyệt Sát phát hiện đây là một không gian dày đặc không có lối thoát. Lúc bắt đầu, y rất khó chịu, hơn nữa khi phát hiện nội lực của mình đã hoàn toàn biến mất, y càng lâm vào sự chán chường chưa từng có. Thế nhưng sau khi thời gian từng chút từng chút một trôi qua, tâm tình Tuyệt Sát dần dần bình phục.
Con người lạnh lùng như y vốn không phải loại đa sầu đa cảm, y nghĩ bản thân trúng kích độc lại không chết đã là điều vô cùng may mắn, nếu không lực không còn thì có thể tu luyện lại lần nữa. Không gian này tuy không có lối ra nhưng rất an toàn, cũng không cần lo chuyện ăn uống, rất thích hợp cho y luyện công. Nghĩ thông suốt rồi, Tuyệt Sát liền ngay tại nơi này yên tâm tu luyện.
“Ảnh táp thiên lam” do Tuyệt Sát tu luyện chính là nội công tâm pháp cao cấp nhất gồm chín tầng của Sát Thủ Môn, trước đây ngoại trừ Môn chủ cùng hai đại hộ pháp, chỉ có một mình Tuyệt Sát luyện được đến tầng thứ năm, bất quá khi xưa mặc kệ y cố gắng thế nào cũng không thể đột phá tầng thứ sáu. Hiện tại điều khiến Tuyệt Sát kinh hỉ chính là, y bất quá chỉ mới ở đây ngắn ngủi hai ba tháng, lại có thể đột phá tầng thứ nhất, và gần như sắp đạt ngưỡng tầng thứ hai.
Khi tu luyện “Ảnh táp thiên lam”, Tuyệt Sát cần sự yên tĩnh tuyệt đối, một khi bị quấy rầy tâm loạn sẽ trở nên kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nội lực sẵn có liền phản phệ, gây nên nội thương nghiêm trọng. Ngay trong thời khắc Tuyệt Sát chuẩn bị đột phá tầng thứ hai, vị trí của y trong không gian đột nhiên nảy sinh chấn động mãnh liệt, cả người bị một luồng sức mạnh ép buộc trượt ra bên ngoài. Nếu là bình thường, Tuyệt Sát chắc chắn sẽ vui mừng vì có thể thoát ra, nhưng hiện giờ là thời điểm mấu chốt khi y luyện công, nếu không cẩn thận sẽ…
“A… Đau quá… A…”
“Bích Ti tiểu thư, dùng sức thêm chút nữa đi, sẽ ra ngay.” Người phụ nữ khẩn trương nói. Thật ra bà không phải lo lắng cho sự an nguy của Bích Ti, bởi vì tộc trưởng vốn không để ý đến sự sống chết của nàng, thế nhưng nếu đứa con của tộc trưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tội của bà sẽ lớn vô cùng.
“A! Đứa bé ra rồi, ra rồi!” Người phụ nữ vui mừng kêu lên.
“Đứa bé… con của ta…” Bích Ti yếu ớt nằm mê man trên giường, khuôn mặt mang theo nụ cười, rõ ràng là khuôn mặt bởi vì sinh nở nên tái nhợt tiều tụy, lại đặc biệt trở nên sinh động.
Tuyệt Sát đêm nay rất may mắn, cố gắng của y không hề uổng phí, rốt cuộc đột phá thành công tầng thứ hai. Tuyệt Sát vừa mở miệng gọi thử xem Bạch y có ở bên cạnh hay không, lại nghe thấy từ trong miệng mình phát ra tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh. Sao lại thế này!? Tuyệt Sát kinh hãi, chợt nhận ra mình dĩ nhiên đang bị người ta ôm vào trong ngực, hơn nữa tay chân tựa hồ cũng không nghe y sai khiến.
Tuyệt Sát bình thường tuy lạnh lùng, nhưng đầu óc cũng tuyệt đối thông minh, sau khi liên kết lại tất cả những việc kì quái xảy ra trên người mình, y có thể xác định bản thân không hề được Bạch y cứu, và y cũng đã chết nhưng được đầu thai chuyển sang kiếp khác. Hiện tại, y bất quá chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Điều khiến Tuyệt Sát hoang mang chính là nếu y đã chuyển sang kiếp khác, tại sao y còn nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước? Chẳng lẽ khi y đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đã quên cho y uống chén canh Mạnh Bà sao?
“Đây là đứa bé do Bích Ti sinh ra sao?” Lam Đức không biết vào phòng từ khi nào, nhìn thấy Tuyệt Sát trong tay người phụ nữ thì tùy tiện hỏi, trước khi hắn hoàn toàn quên béng tên của nữ nhân.
Bọn họ không nói ngôn ngữ Trung Nguyên, là man di ư? Chính là, tại sao ta có thể nghe hiểu được? Tuyệt Sát nghi hoặc, nhưng nét lạnh lùng hiện đang ở trên gương mặt đứa trẻ sơ sinh, rất khó nhận ra.
“Đúng vậy, tộc trưởng. Đây là đứa con Bích Ti tiểu thư sinh cho ngài, là con trai.” Người phụ nữ vội nói.
Chủ nhân thanh âm kia là phụ thân kiếp này của ta. Tuyệt Sát thầm nghĩ, không biết hắn là nam nhân thế nào.
“Tóc đen mắt đen!” Thanh âm của Lam Đức có chút kinh ngạc, “Thật sự rất hiếm thấy!”
Sao hắn lại kinh ngạc như vậy? Tuyệt Sát khó hiểu, nghe cách hắn nói hình như nơi này có rất ít người tóc đen mắt đen, chẳng lẽ bọn họ không phải người man di? Nếu ta nhớ không lầm, rất nhiều người man di cũng có bộ dạng giống người Trung Nguyên.
“Song hắc cũng không tệ, nhưng không biết có bao nhiêu ma lực đây?” Lam Đức khẽ cười. Dáng vẻ bên ngoài kỳ lạ không gây cho hắn chút hứng thú nào, chỉ có ma lực cao hay thấp mới có thể quyết định y có bao nhiêu giá trị lợi dụng.
Ma lực? Đó là cái gì? Một danh từ chưa bao giờ nghe qua lọt vào tai Tuyệt Sát.
“A! Ta còn tưởng song hắc có gì khác biệt, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả chút dao động của ma lực cũng không có!” Lam Đức không vui, không có ma lực đồng nghĩa với việc không thể học ma pháp, cũng nói lên y không có giá trị lợi dụng, “Bích Ti thật đúng là khiến ta thất vọng.”
“Lam Đức!” Thanh âm kinh ngạc này là Bích Ti phát ra, nàng không nghĩ tới khi nàng vừa tỉnh lại liền nghe thấy thanh âm khiến nàng tan nát cõi lòng.
“Khả Lạp!” Lam Đức gọi người không biết đã đến từ khi nào.
“Tộc trưởng!” Khả Lạp bước lên.
“Đem tiểu quỷ này ném vào rừng rậm Bầu Trời.” Lam Đức vô tình ra lệnh.
“Tộc trưởng!” Khả Lạp kinh ngạc đến ngây người.
Rừng rậm Bầu Trời nghe qua là một cái tên rất đẹp, nhưng nó cũng là sào huyệt sinh sống của bọn ma thú. Đem một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt ném vào rừng rậm Bầu Trời, không thể nghi ngờ gì, nó chỉ có thể trở thức ăn cho bọn ma thú.
“Không! Lam Đức, chàng không thể làm như vậy, nó là con của chàng mà!” Bích Ti gào khóc, không để ý đến thân thể suy yếu vì mới sinh xong của mình, từ trên giường bò xuống nắm lấy vạt áo Lam Đức cầu xin.
“Con ta sao?” Lam Đức cúi người xuống, khẽ vuốt ve hai má Bích Ti, âu yếm rất dịu dàng rất ôn nhu như thế khiến người ta sinh ra ảo giác, “Bích Ti, nàng sai rồi! Nó không phải con ta, gia tộc Khải Tư Lan không cần thứ phế vật.” Lời nói ác ma từ trong đôi môi xinh đẹp của Lam Đức phun ra, hung hăng đập nát tia hi vọng cuối cùng của Bích Ti.
“Bất quá thấy nàng yêu thương con mình như thế, vậy nàng hãy theo nó cùng đi vào rừng rậm Bầu Trời đi.” Thanh âm dần biến mất theo bóng dáng khuất xa của Lam Đức. Bích Ti ngã ngồi dưới đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Bích Ti tiểu thư, trước bình minh ngày mai, xin người hãy đi vào rừng rậm Bầu Trời.” Khả Lạp nói. Không lập tức bắt bọn họ đi, đây đã là điều cuối cùng nàng có thể làm cho bọn họ.
“Ai…” Người phụ nữ thở dài một tiếng, đem Tuyệt Sát đặt lên giường. Bà rất tội nghiệp hai mẹ con này, nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối, ai cũng không thể trái lời.
Trong khi tất cả mọi người đều vì mẹ con Bích Ti mà cảm thấy thương xót, không ai chú ý tới bàn tay siết chặt của Tuyệt Sát. Ngay trong thời khắc Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan nói ra y là phế vật, biểu tình trên mặt Tuyệt Sát quyết không phải là nét phẫn hận cùng ngoan độc mà một đứa trẻ sơ sinh sẽ có.