Chương : 14
Thật không biết tiểu tử này suy nghĩ kiểu gì mà lớn lên! Mấy tên nhóc kia mặt mũi trắng bệch, bộ dạng lo sợ bất an nhìn đáng thương như tiểu động vật, cậu trái ngược lại, táo bạo mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ lên. . . . .
Trước mắt là cửa sau biệt thự.
Nhưng mà. . . . . chết tiệt! Vốn lực lượng tiếp ứng một dấu hiệu cũng không thấy! Chỉ có mấy tên vệ sĩ của Thương Thiếu Hoa đang ráo riết dò xét.
Con mẹ nó, cái tên hỗn đản Cách Lạp Tư! Phỉ Ngâm Mặc vừa nghĩ liền minh bạch. Nhất định là hắn làm lỡ việc liên lạc của An Ấp. Cái ấy chỉ biết dùng để ***, thật giống heo. Phỉ Ngâm Mặc phát hiện, bản thân cùng tiểu dã miêu cùng một chỗ, số lần mắng chửi thô tục ngày càng nhiều! Bất quá chửi xong rất sảng.
” Trước tiên nằm úp sấp ở đây, đừng nhúc nhích!” Phỉ Ngâm Mặc tỉnh táo dặn dò mấy tiểu hài tử kia, sau đó nhanh chóng quay đầu lên quan sát.
Bọn họ chỉ có mấy người. Lấy một địch nhiều, hắn cũng không phải chưa từng đáng qua. Thế nhưng lần này tuyệt đối không thể khiến cho những người khác chú ý, bằng không chỉ cần một tên vệ sĩ bấm chuông báo động, sự việc sẽ khó giải quyết ra.
Phỉ Ngâm Mặc trầm mặc, lãnh đạm theo dõi chăm chú nhất cử nhất động của đám người kia, tính toán khoảng cách thời gian.
Đột nhiên, hắn nghĩ có chút không thích hợp. . . . .
Cửa sau cao chừng hai mét rưỡi, rộng khoảng ba thước, cửa cuốn inox tự động, to lớn xa hoa, tại trong đêm đen hiện ra ánh sáng ngân sắc đẹp đẽ. Thế nhưng chỉ có bốn người bảo vệ chấn thủ, có đúng hay không hơi ít?
” Sư, sư tử. . . . .” Phía sau Quý Lạc một thiếu niên sợ hãi run rẩy đứng lên, chỉ về phía cách đó không xa, thanh âm như muỗi kêu.
“Tên họ Thương mập mạp nhà rất có tiền đi, ngay cả sư tử cũng mua được!” Quý Lạc mở to mắt, hứng thú nhìn theo hướng đó.
Sư tử? Sư tử!
Khó trách hắn thấy không phải!
Biệt thự của mấy phú hào đều giống nhau ở chỗ ít nhều sẽ dưỡng vài con cẩu, thế nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, hắn ngay cả một con cũng không phát hiện! Không đúng. . . . .
“Chạy! Chạy mau!” Phỉ Ngâm Mặc cố sức đẩy bọn họ, “Đừng để chúng nó đuổi theo!”
Nếu như hắn đoán không nhầm, thứ kia căn bản không phải sư tử, mà là chó ngao Tây Tạng!
Được thế giới công nhận là loài ngao khuyển chi vương, ưu tú vượt trội!
Quả nhiên, mấy giây tiếp theo, hai con ngao hung dữ cùng hướng chỗ bọn họ đàn núp lao tới!
Vì là loại thuần chủng nên chúng lớn lên nhìn thật giống với sư tử, lông cổ màu nâu nhạt dài quấn thành vòng, thân hình tự hổ, so với chó ngao Tây Tạng bình thường cũng lớn gấp đôi! Đặc biệt hung tợn!
Phỉ Ngâm Mặc cầm súng ngắm bắn.
Loại khuyển đầu sư tử này rất khó đối phó. Bọn chúng tính cách cương liệt, chảy trong cơ thể là thứ máu tanh dã tính, phi thường am hiểu tấn công! Đồng thời với tất cả những ai xâm phạm đều tỏ rõ địch ý mãnh liệt!
Mà hiện tại, mấy người bọn họ chính là kẻ quấy rối trong mắt chúng.
Một con ngao dáng dấp to lớn nhào về phía Phỉ Ngâm Mặc, con ngươi hắc sắc tràn ngập dã tính, móng vuốt sắc bén trong bóng đêm phát ra tia sáng!
Phỉ Ngâm Mặc thuận thế cuộn người, ở trên bãi cỏ lăn vài vòng, tránh được đòn công kích đầu tiên của con vật.
Con mắt nó gần giống mắt sói, lãnh khốc mà hung ác.
Lúc này toàn bộ nộ khí đã bị nam nhân trước mặt khơi lên. Ngao kia toàn thân ép sát, sống lưng thẳng tắp như mũi đao trong trạng thái công kích!
Đột nhiên, con mắt hung tợn của nó lóe lên, lộ ra răng nanh sắc bén không gì sánh được, lao tới yết hầu Phỉ Ngâm Mặc, tốc độ như tia chớp.
Phỉ Ngâm Mặc nhãn thần trầm xuống, phần eo dùng sức. . . . .
. . . . . một phát ba trăm sau mươi độ xoay chân, dùng lực đạo mãnh liệt hướng đầu đối phương đá vào!
Là nhân tài tiềm năng của cục an ninh. Tiến nhập hoàn toàn là tinh anh của tinh anh, ngàn dặm mới tìm được một.
Tuy rằng Phỉ Ngâm Mặc bối cảnh thân phận đầy bí ẩn, khiến cho người trong cảnh cục muốn trọng dụng, lại không dám hoàn toàn trọng dụng! Nhưng ngoại trừ phá sập, lợi hại nhất của Phỉ Ngâm Mặc nhất định là thân thủ hắn! Ở những khóa huấn luyện đánh nhau, hắn vẫn luôn bảo trì thành tích đứng đầu! Chưa từng có ai đối với hắn khiêu chiến mà thành công!
Chân Phỉ Ngâm Mặc giống như thép cốt!
“Phịch!” một tiếng. Con chó bị lực mạnh đánh văng ra bãi cỏ, thê thảm kêu lên.
Nó thử dùng chân sau giữ trọng tâm, chân trước ghim xuống đất, nỗ lực đứng dậy.
Cùng lúc đó, Phỉ Ngâm Mặc cũng hừ một tiếng khó chịu.
Lúc cùng con ngao kia song song đối đầu, hắn cũng bị móng vuốt sắc bén của nó xẹt qua ngực. Mùi máu tươi lập tức phiêu tán trong không khí. . . . .
Nó đứng lên, vẫn dùng nhẫn thần hung tợn cúi đầu nhìn chằm chằm Phỉ Ngâm Mặc, trong cổ họng liên tục phát ra thanh âm uy hiếp!
Thế nhưng lần này, còn chưa kịp tiến đến nam nhân đang thụ thương. . . . .
Phỉ Ngâm Mặc đi trước một bước đánh về phía nó!
Cứng đối cứng.
Vô số đạo quyền ảnh hung hăng nện ở đầu nó, một quyền tiếp một quyền, nhanh như Lưu Tinh, lực đạo vạn quân!
Con ngao nhe nanh giơ vuốt, bộc lộ bộ mặt hung ác, muốn vồ đến. Thế nhưng dần dần, dần dần, nó phát hiện nam nhân trước mắt căn bản là không hề sợ hàm răng nhọn hay vuốt sắc! Như trước một quyền, một quyền, thiết chùy đánh lên. . . . .
Cho dù là chó ngao hung mãnh, cũng không chịu nổi lực đạo liên tục công kích trong thời gian dài, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn chịu đòn. . . . . Phỉ Ngâm Mặc thở hổn hển thu tay lại, mặc dù tay hắn tiên huyết chảy ròng, bất quá con vật cũng hai mắt trắng dã, hồng hộc thở.
“Hô. . . . .” Phỉ Ngâm Mặc chậm rãi hít khí, gian nan đứng lên. Trên người đều là máu, mu bàn tay còn bị răng ngao xé rách một mảng da, giống như anh hùng đẫm máu chiến đấu hăng hái không sợ kẻ thù!
Tiểu mèo hoang? Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt tìm kiếm thân ảnh Quý Lạc.
Vừa chuyên tâm đối đầu cùng thú dữ, Phỉ Ngâm Mặc không có chút nào phát hiện, tuy rằng hắn nghĩ thời gian hình như ngắn, nhưng trên thực tế đã qua gần mười phút. Mà thời gian đó, Quý Lạc bị một con ngao khác truy đuổi chạy loạn, oa oa kêu gào, giầy bị cắn rớt một chiếc, chân nhỏ thiếu chút nữa sẽ bị đối phương gặm trúng!
“Mẹ ơi, cứu mạng a, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo! Lão tử chạy đã muốn gãy chân a!” Quý Lạc bị chó ngao rượt đuổi khóc lóc. Cậu thực sự rất muốn dừng lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng hung ác của con vật, còn bỏ chạy nhanh hơn!
Con vật dường như cố ý khi dễ cậu, cũng theo cậu đuổi mau thêm. Cao gần một thước, cả người là bộ lông màu nâu, thoạt nhìn hung mãnh không gì sánh được.
Quý Lạc khóc không ra nước mắt, một đường từ hậu hoa viên chạy đến ao, lại từ ao chạy đến sân nhà. Rút cuộc ao, thang lầu hoàn toàn không ngăn được chó ngao, đối phương dường như là lên trời xuống đất không gì là không làm được.
Trên sân còn có một bàn nướng, chuyên dùng để Thương Thiếu Hoa chiêu đãi khách nhân.
“Trời ạ! Ngươi thẳng thắn biến thành người đi! Biến thành thứ dễ nhìn lão tử còn có thể tùy ngươi giảo a! Thế nhưng nhân thú, nhân thú. . . . . Lão tử thực sự không được. . . . .” Quý Lạc vẻ mặt như sắp chịu thống khổ chà đạp.
Phỉ Ngâm Mặc xử lý một ngao khuyển, quay đầu lại nghe được chính là câu này.
P/s: chương mới hơi lâu chút, để mn đợi ta áy náy a *cúi đầu*
Đây là vài hình ảnh về chó ngao Tây Tạng, thế này bảo sao không giống sư tử a. Giống khuyển này đang là thú chơi của các đại gia Trung Quốc, giá của nó tầm 1triệu NDT , tức khoảng hơn ba tỉ VND o.o
Trước mắt là cửa sau biệt thự.
Nhưng mà. . . . . chết tiệt! Vốn lực lượng tiếp ứng một dấu hiệu cũng không thấy! Chỉ có mấy tên vệ sĩ của Thương Thiếu Hoa đang ráo riết dò xét.
Con mẹ nó, cái tên hỗn đản Cách Lạp Tư! Phỉ Ngâm Mặc vừa nghĩ liền minh bạch. Nhất định là hắn làm lỡ việc liên lạc của An Ấp. Cái ấy chỉ biết dùng để ***, thật giống heo. Phỉ Ngâm Mặc phát hiện, bản thân cùng tiểu dã miêu cùng một chỗ, số lần mắng chửi thô tục ngày càng nhiều! Bất quá chửi xong rất sảng.
” Trước tiên nằm úp sấp ở đây, đừng nhúc nhích!” Phỉ Ngâm Mặc tỉnh táo dặn dò mấy tiểu hài tử kia, sau đó nhanh chóng quay đầu lên quan sát.
Bọn họ chỉ có mấy người. Lấy một địch nhiều, hắn cũng không phải chưa từng đáng qua. Thế nhưng lần này tuyệt đối không thể khiến cho những người khác chú ý, bằng không chỉ cần một tên vệ sĩ bấm chuông báo động, sự việc sẽ khó giải quyết ra.
Phỉ Ngâm Mặc trầm mặc, lãnh đạm theo dõi chăm chú nhất cử nhất động của đám người kia, tính toán khoảng cách thời gian.
Đột nhiên, hắn nghĩ có chút không thích hợp. . . . .
Cửa sau cao chừng hai mét rưỡi, rộng khoảng ba thước, cửa cuốn inox tự động, to lớn xa hoa, tại trong đêm đen hiện ra ánh sáng ngân sắc đẹp đẽ. Thế nhưng chỉ có bốn người bảo vệ chấn thủ, có đúng hay không hơi ít?
” Sư, sư tử. . . . .” Phía sau Quý Lạc một thiếu niên sợ hãi run rẩy đứng lên, chỉ về phía cách đó không xa, thanh âm như muỗi kêu.
“Tên họ Thương mập mạp nhà rất có tiền đi, ngay cả sư tử cũng mua được!” Quý Lạc mở to mắt, hứng thú nhìn theo hướng đó.
Sư tử? Sư tử!
Khó trách hắn thấy không phải!
Biệt thự của mấy phú hào đều giống nhau ở chỗ ít nhều sẽ dưỡng vài con cẩu, thế nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, hắn ngay cả một con cũng không phát hiện! Không đúng. . . . .
“Chạy! Chạy mau!” Phỉ Ngâm Mặc cố sức đẩy bọn họ, “Đừng để chúng nó đuổi theo!”
Nếu như hắn đoán không nhầm, thứ kia căn bản không phải sư tử, mà là chó ngao Tây Tạng!
Được thế giới công nhận là loài ngao khuyển chi vương, ưu tú vượt trội!
Quả nhiên, mấy giây tiếp theo, hai con ngao hung dữ cùng hướng chỗ bọn họ đàn núp lao tới!
Vì là loại thuần chủng nên chúng lớn lên nhìn thật giống với sư tử, lông cổ màu nâu nhạt dài quấn thành vòng, thân hình tự hổ, so với chó ngao Tây Tạng bình thường cũng lớn gấp đôi! Đặc biệt hung tợn!
Phỉ Ngâm Mặc cầm súng ngắm bắn.
Loại khuyển đầu sư tử này rất khó đối phó. Bọn chúng tính cách cương liệt, chảy trong cơ thể là thứ máu tanh dã tính, phi thường am hiểu tấn công! Đồng thời với tất cả những ai xâm phạm đều tỏ rõ địch ý mãnh liệt!
Mà hiện tại, mấy người bọn họ chính là kẻ quấy rối trong mắt chúng.
Một con ngao dáng dấp to lớn nhào về phía Phỉ Ngâm Mặc, con ngươi hắc sắc tràn ngập dã tính, móng vuốt sắc bén trong bóng đêm phát ra tia sáng!
Phỉ Ngâm Mặc thuận thế cuộn người, ở trên bãi cỏ lăn vài vòng, tránh được đòn công kích đầu tiên của con vật.
Con mắt nó gần giống mắt sói, lãnh khốc mà hung ác.
Lúc này toàn bộ nộ khí đã bị nam nhân trước mặt khơi lên. Ngao kia toàn thân ép sát, sống lưng thẳng tắp như mũi đao trong trạng thái công kích!
Đột nhiên, con mắt hung tợn của nó lóe lên, lộ ra răng nanh sắc bén không gì sánh được, lao tới yết hầu Phỉ Ngâm Mặc, tốc độ như tia chớp.
Phỉ Ngâm Mặc nhãn thần trầm xuống, phần eo dùng sức. . . . .
. . . . . một phát ba trăm sau mươi độ xoay chân, dùng lực đạo mãnh liệt hướng đầu đối phương đá vào!
Là nhân tài tiềm năng của cục an ninh. Tiến nhập hoàn toàn là tinh anh của tinh anh, ngàn dặm mới tìm được một.
Tuy rằng Phỉ Ngâm Mặc bối cảnh thân phận đầy bí ẩn, khiến cho người trong cảnh cục muốn trọng dụng, lại không dám hoàn toàn trọng dụng! Nhưng ngoại trừ phá sập, lợi hại nhất của Phỉ Ngâm Mặc nhất định là thân thủ hắn! Ở những khóa huấn luyện đánh nhau, hắn vẫn luôn bảo trì thành tích đứng đầu! Chưa từng có ai đối với hắn khiêu chiến mà thành công!
Chân Phỉ Ngâm Mặc giống như thép cốt!
“Phịch!” một tiếng. Con chó bị lực mạnh đánh văng ra bãi cỏ, thê thảm kêu lên.
Nó thử dùng chân sau giữ trọng tâm, chân trước ghim xuống đất, nỗ lực đứng dậy.
Cùng lúc đó, Phỉ Ngâm Mặc cũng hừ một tiếng khó chịu.
Lúc cùng con ngao kia song song đối đầu, hắn cũng bị móng vuốt sắc bén của nó xẹt qua ngực. Mùi máu tươi lập tức phiêu tán trong không khí. . . . .
Nó đứng lên, vẫn dùng nhẫn thần hung tợn cúi đầu nhìn chằm chằm Phỉ Ngâm Mặc, trong cổ họng liên tục phát ra thanh âm uy hiếp!
Thế nhưng lần này, còn chưa kịp tiến đến nam nhân đang thụ thương. . . . .
Phỉ Ngâm Mặc đi trước một bước đánh về phía nó!
Cứng đối cứng.
Vô số đạo quyền ảnh hung hăng nện ở đầu nó, một quyền tiếp một quyền, nhanh như Lưu Tinh, lực đạo vạn quân!
Con ngao nhe nanh giơ vuốt, bộc lộ bộ mặt hung ác, muốn vồ đến. Thế nhưng dần dần, dần dần, nó phát hiện nam nhân trước mắt căn bản là không hề sợ hàm răng nhọn hay vuốt sắc! Như trước một quyền, một quyền, thiết chùy đánh lên. . . . .
Cho dù là chó ngao hung mãnh, cũng không chịu nổi lực đạo liên tục công kích trong thời gian dài, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn chịu đòn. . . . . Phỉ Ngâm Mặc thở hổn hển thu tay lại, mặc dù tay hắn tiên huyết chảy ròng, bất quá con vật cũng hai mắt trắng dã, hồng hộc thở.
“Hô. . . . .” Phỉ Ngâm Mặc chậm rãi hít khí, gian nan đứng lên. Trên người đều là máu, mu bàn tay còn bị răng ngao xé rách một mảng da, giống như anh hùng đẫm máu chiến đấu hăng hái không sợ kẻ thù!
Tiểu mèo hoang? Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt tìm kiếm thân ảnh Quý Lạc.
Vừa chuyên tâm đối đầu cùng thú dữ, Phỉ Ngâm Mặc không có chút nào phát hiện, tuy rằng hắn nghĩ thời gian hình như ngắn, nhưng trên thực tế đã qua gần mười phút. Mà thời gian đó, Quý Lạc bị một con ngao khác truy đuổi chạy loạn, oa oa kêu gào, giầy bị cắn rớt một chiếc, chân nhỏ thiếu chút nữa sẽ bị đối phương gặm trúng!
“Mẹ ơi, cứu mạng a, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo! Lão tử chạy đã muốn gãy chân a!” Quý Lạc bị chó ngao rượt đuổi khóc lóc. Cậu thực sự rất muốn dừng lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng hung ác của con vật, còn bỏ chạy nhanh hơn!
Con vật dường như cố ý khi dễ cậu, cũng theo cậu đuổi mau thêm. Cao gần một thước, cả người là bộ lông màu nâu, thoạt nhìn hung mãnh không gì sánh được.
Quý Lạc khóc không ra nước mắt, một đường từ hậu hoa viên chạy đến ao, lại từ ao chạy đến sân nhà. Rút cuộc ao, thang lầu hoàn toàn không ngăn được chó ngao, đối phương dường như là lên trời xuống đất không gì là không làm được.
Trên sân còn có một bàn nướng, chuyên dùng để Thương Thiếu Hoa chiêu đãi khách nhân.
“Trời ạ! Ngươi thẳng thắn biến thành người đi! Biến thành thứ dễ nhìn lão tử còn có thể tùy ngươi giảo a! Thế nhưng nhân thú, nhân thú. . . . . Lão tử thực sự không được. . . . .” Quý Lạc vẻ mặt như sắp chịu thống khổ chà đạp.
Phỉ Ngâm Mặc xử lý một ngao khuyển, quay đầu lại nghe được chính là câu này.
P/s: chương mới hơi lâu chút, để mn đợi ta áy náy a *cúi đầu*
Đây là vài hình ảnh về chó ngao Tây Tạng, thế này bảo sao không giống sư tử a. Giống khuyển này đang là thú chơi của các đại gia Trung Quốc, giá của nó tầm 1triệu NDT , tức khoảng hơn ba tỉ VND o.o
Con nì là chó đắt nhất thế giới thì phải, giá khoảng 10triệu NDT, là ba mươi tỉ VND đó. Nhưng mà nó cũng đẹp a, ôm chó nì sướng phải bít, ta thích chó lắm á, lãp Phỉ dám đạp chó của ta *dẫm dẫm*