Chương : 27
Đêm nay, Quý Lạc quả thực ở giữa thiên đường và địa ngục không ngừng bồi hồi.
Khiến cho cậu đang ngủ cũng gặp phải ác mộng. Mộng thấy mình bị nam nhân tàn bạo quăng xuống đại dương mênh mông, cậu liên tục bơi a bơi a, cuối cùng một chút khí lực cũng không có, sặc nước đến liên tục ho khan. Ngay khi cậu cho rằng mình sắp phải chết, liền nhìn thấy rất rõ ràng có cá mập đang bơi về phía này, lộ ra hàm răng đầy hung tợn tàn ác muốn nuốt cậu vào bụng.
Quái, vì cái gì cậu thấy cái đầu cá mập trắng này rất giống Phỉ Ngâm Mặc.
Cư nhiên còn có vài phần cảm giác ưu nhã yêu nghiệt.
Kết quả, cá mập kia mặc kệ những bong bóng bọt khí xung quanh, một ngụm cắn lên mặt cậu.
“Mẹ ơi —–” thảm kêu một tiếng.
Quý Lạc đau muốn chết, mở mắt, lúc này mới phát hiện mình từ trên giường đã lăn xuống đất, mặt hung hăng đập xuống sàn. Bảo sao không đau như thế! Quý Lạc cắn răng chịu đựng xoa xoa nửa bên mặt.
Đợi bớt đau một chút, Quý Lạc đột nhiên phát hiện, lõa nam trên giường, không, là Phỉ Ngâm Mặc có thói quen ngủ trần không thấy đâu . . . . .
Tên gia khỏa này, đồ gia khỏa . . . . .
Sẽ không phải là bởi vì chán ghét đồng tính luyến ái, mà tối hôm qua mình cùng hắn làm ra loại chuyện này thế là liền ly khai chứ? !
Loại sự tình này, trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh qua . . . . .
Chính là vẫn có điểm thương tâm.
“A a a, đi chết đi, còn nói cái gì mà không ghét lão tử! Còn không giống đem lão tử vứt bỏ!” Quý Lạc tiện tay vớ lấy gối đầu, hung hăng đập mạnh xuống giường.
“Con mẹ nó, con mẹ nó, rõ ràng nói không ghét lão tử . . . . .” Cũng không biết tùy tiện đánh xuống ít nhiều, mắt mèo thật to tuy rằng như trước quật cường nhưng xẹt qua một tia thần sắc khổ sở, “. . . . . Làm hại lão tử như vậy, lão tử thích ngươi như vậy! Kiền! Kiền! Kiền! !”
“Ngươi phát điên cái gì đó . . . . .” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau Quý Lạc truyền đến.
“A . . . . . Sao vậy, sao lại là ngươi . . . . .” Quý Lạc quay đầu lại, sắc hổ phách tràn đầy kinh ngạc.
“Vừa thức dậy liền có sức đập gối, thể lực không tệ đi.” Phỉ Ngâm Mặc ngữ khí mang theo chút châm chọc, “Sớm biết như vậy, cũng sẽ không mua ít điểm tâm sáng cho ngươi. Xem ra vẫn là nên vứt vào thùng rác a.” Nói xong liền làm ra tư thế muốn ném đồ.
“Không phải không phải không phải! Đây là của lão tử!” Quý Lạc vàng dậy, lập tức xông lên đem đồ ăn ôm vào trong ngực, mừng rỡ cười đến không khép miệng được, “Nguyên lai là ngươi mua đồ cho ta a, hắc hắc.”
“Cũng đúng à nha, lão tử tuổi trẻ như thế, khuôn mặt đẹp, kỹ thuật cao siêu, cảnh quan, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng đi!” Quý Lạc vừa ăn vừa nói, còn tính toán ném cho một người ánh mắt mị hoặc.
“Gì cơ? Ta vậy mà nghe có ai đó vừa nói rất thích ta?”
“A . . . . . khụ . . . . .” Quý Lạc thoáng cái nghẹn họng, “Ngươi . . . . . ngươi . . . . . ngươi, ngươi rút cuộc nghe được bao nhiêu.”
“Từ lúc ngươi ngu ngốc hồ hồ dùng gối đầu đấm xuống giường thì ta vào.”
“Kia, đó không phải tất cả?” Quý Lạc kêu quái một tiếng, che mặt.
“Ân hanh.” Mang theo chút tiếu ý.
“Ta, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.” Quý Lạc nhăn nhó, lỗ tai hồng hồng, xấu hổ nhìn Phỉ Ngâm Mặc, “Ngươi sẽ không tin là thật chứ, hắc hắc.”
“Tùy tiện nói ư?” Phỉ Ngâm Mặc con mắt nheo lại, khẩu khí có chút lãnh.
“Đương nhiên tùy tiện thôi.” Quý Lạc gãi gãi sau gáy, “Lão tử ta thế nhưng cũng là ngưu lang nhân khí No.1, kiểu này mỗi ngày đều phải nói rất nhiều . . . . .”
“Phanh ———” Túi đồ trên tay bị Phỉ Ngâm Mặc không lưu tình chút nào lật úp xuống đất.
“Uy uy, Ngươi làm gì đó? ! Đó là điểm tâm ngươi mua cho ta!” Quý Lạc tiếc rẻ kêu lên.
“Hừ.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Không giẫm nát nó đã là ta quá nhân từ rồi.”
Khiến cho cậu đang ngủ cũng gặp phải ác mộng. Mộng thấy mình bị nam nhân tàn bạo quăng xuống đại dương mênh mông, cậu liên tục bơi a bơi a, cuối cùng một chút khí lực cũng không có, sặc nước đến liên tục ho khan. Ngay khi cậu cho rằng mình sắp phải chết, liền nhìn thấy rất rõ ràng có cá mập đang bơi về phía này, lộ ra hàm răng đầy hung tợn tàn ác muốn nuốt cậu vào bụng.
Quái, vì cái gì cậu thấy cái đầu cá mập trắng này rất giống Phỉ Ngâm Mặc.
Cư nhiên còn có vài phần cảm giác ưu nhã yêu nghiệt.
Kết quả, cá mập kia mặc kệ những bong bóng bọt khí xung quanh, một ngụm cắn lên mặt cậu.
“Mẹ ơi —–” thảm kêu một tiếng.
Quý Lạc đau muốn chết, mở mắt, lúc này mới phát hiện mình từ trên giường đã lăn xuống đất, mặt hung hăng đập xuống sàn. Bảo sao không đau như thế! Quý Lạc cắn răng chịu đựng xoa xoa nửa bên mặt.
Đợi bớt đau một chút, Quý Lạc đột nhiên phát hiện, lõa nam trên giường, không, là Phỉ Ngâm Mặc có thói quen ngủ trần không thấy đâu . . . . .
Tên gia khỏa này, đồ gia khỏa . . . . .
Sẽ không phải là bởi vì chán ghét đồng tính luyến ái, mà tối hôm qua mình cùng hắn làm ra loại chuyện này thế là liền ly khai chứ? !
Loại sự tình này, trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh qua . . . . .
Chính là vẫn có điểm thương tâm.
“A a a, đi chết đi, còn nói cái gì mà không ghét lão tử! Còn không giống đem lão tử vứt bỏ!” Quý Lạc tiện tay vớ lấy gối đầu, hung hăng đập mạnh xuống giường.
“Con mẹ nó, con mẹ nó, rõ ràng nói không ghét lão tử . . . . .” Cũng không biết tùy tiện đánh xuống ít nhiều, mắt mèo thật to tuy rằng như trước quật cường nhưng xẹt qua một tia thần sắc khổ sở, “. . . . . Làm hại lão tử như vậy, lão tử thích ngươi như vậy! Kiền! Kiền! Kiền! !”
“Ngươi phát điên cái gì đó . . . . .” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau Quý Lạc truyền đến.
“A . . . . . Sao vậy, sao lại là ngươi . . . . .” Quý Lạc quay đầu lại, sắc hổ phách tràn đầy kinh ngạc.
“Vừa thức dậy liền có sức đập gối, thể lực không tệ đi.” Phỉ Ngâm Mặc ngữ khí mang theo chút châm chọc, “Sớm biết như vậy, cũng sẽ không mua ít điểm tâm sáng cho ngươi. Xem ra vẫn là nên vứt vào thùng rác a.” Nói xong liền làm ra tư thế muốn ném đồ.
“Không phải không phải không phải! Đây là của lão tử!” Quý Lạc vàng dậy, lập tức xông lên đem đồ ăn ôm vào trong ngực, mừng rỡ cười đến không khép miệng được, “Nguyên lai là ngươi mua đồ cho ta a, hắc hắc.”
“Cũng đúng à nha, lão tử tuổi trẻ như thế, khuôn mặt đẹp, kỹ thuật cao siêu, cảnh quan, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng đi!” Quý Lạc vừa ăn vừa nói, còn tính toán ném cho một người ánh mắt mị hoặc.
“Gì cơ? Ta vậy mà nghe có ai đó vừa nói rất thích ta?”
“A . . . . . khụ . . . . .” Quý Lạc thoáng cái nghẹn họng, “Ngươi . . . . . ngươi . . . . . ngươi, ngươi rút cuộc nghe được bao nhiêu.”
“Từ lúc ngươi ngu ngốc hồ hồ dùng gối đầu đấm xuống giường thì ta vào.”
“Kia, đó không phải tất cả?” Quý Lạc kêu quái một tiếng, che mặt.
“Ân hanh.” Mang theo chút tiếu ý.
“Ta, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.” Quý Lạc nhăn nhó, lỗ tai hồng hồng, xấu hổ nhìn Phỉ Ngâm Mặc, “Ngươi sẽ không tin là thật chứ, hắc hắc.”
“Tùy tiện nói ư?” Phỉ Ngâm Mặc con mắt nheo lại, khẩu khí có chút lãnh.
“Đương nhiên tùy tiện thôi.” Quý Lạc gãi gãi sau gáy, “Lão tử ta thế nhưng cũng là ngưu lang nhân khí No.1, kiểu này mỗi ngày đều phải nói rất nhiều . . . . .”
“Phanh ———” Túi đồ trên tay bị Phỉ Ngâm Mặc không lưu tình chút nào lật úp xuống đất.
“Uy uy, Ngươi làm gì đó? ! Đó là điểm tâm ngươi mua cho ta!” Quý Lạc tiếc rẻ kêu lên.
“Hừ.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Không giẫm nát nó đã là ta quá nhân từ rồi.”