Chương : 42
Đại khái là Từ Trường Thanh đụng chạm, khiến ngân sói dần dần tỉnh lại, không khỏi hơi giật giật đuôi, khẽ quét mu bàn tay Từ Trường Thanh, mở ánh mắt lam nhạt nhìn hắn, nhưng lại như đau lắm có chút chết lặng chỉ lẳng lặng nằm ở trong tuyết, không liếm miệng vết thương cũng không kêu to, Từ Trường Thanh thấy không khỏi trong lòng càng đau, nhịn không được sờ sờ đầu ngân sói, ngân sói thấy hắn đưa bàn tay lại đây, liền vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn, liếm đến lòng bàn tay hắn ẩm ướt một mảnh, bị gió thổi qua có chút lương ý.
Mặc kệ thế nào, phải đem mũi tên lấy ra, mà lúc này thạch nhũ trên núi nhỏ vừa mới mới nhỏ một giọt lục dịch, đây là một giọt duy nhất hắn có trước mắt, trước đó đã cho Vân di toàn bộ dùng toàn bộ, nghĩ nghĩ, xoay người đi phòng bếp tìm chậu gỗ, sau đó múc chút nước trong không gian, lại nhỏ lục dịch vào bên trong, như vậy linh khí còn có thể nhiều chút, sau đó lại tìm một tiểu đao, dùng lửa hơ mấy lần.
Kiếp trước làm khất cái, bị người ẩu đả có ngoại thương không có tiền gặp lang trung, cho nên phần lớn đều là tự mình xử lý, hiện tại vẫn coi như thuần thục, lại cầm mấy cái khăn vải sạch sẽ, liền trở lại trong viện.
Ngân sói vẫn đang nằm trong tuyết, nhìn Từ Trường Thanh lấy gì đó, không giãy dụa cũng không sợ hãi, chỉ là tựa đầu ghé trên móng vuốt, mắt không chuyển tình nhìn hắn. Từ Trường Thanh đem đồ dọn xong, sau đó sờ sờ đầu ngân sói, xem như trấn an, sau đó giúp nó hơi dịch chân sau, hiển nhiên mũi tên bắn vào sâu, động một chút đều tác động đến miệng vết thương, nhìn như cực đau, ngân sói không khỏi rụt chân.
Rốt cục đem miệng vết thương chuyển qua chỗ sáng, Từ Trường Thanh trước dùng tuyết phủ lên miệng vết thương, rất ít người biết dùng tuyết kỳ thật có thể cầm máu giảm đau tiêu thũng, sau lau sạch tuyết, Từ Trường Thanh biểu tình thận trọng, hắn trước kéo xuống mấy sợi vải, bởi vì sợ một hồi khi rút tên ngân sói sẽ giãy dụa, cho nên đem chi trước chi sau của nó song song cột chắc.
Cuối cùng mới lấy đao đến, nhìn nửa ngày, ngoan quyết tâm, tay cầm ngân tên.
Ban đêm nhiệt độ không khí cực thấp, cơ hồ thở ra sương, không biết qua bao lâu, Từ Trường Thanh mới đầu đầy mồ hôi buông đao, sau đó đem ngân tên mang máu tùy tay ném sang một bên, miệng vết thương quả nhiên cực sâu, lúc này chỗ kia sớm đã huyết nhục mơ hồ, bất quá quá trình rút tên lại càng thêm hung hiểm, khiến hắn thiếu chút nữa đã buông tha .
Hắn thật sự không nghĩ tới thân thể ngân sói lại rắn chắc như vậy, nhất là da lông, cơ hồ là mất hết sức mới dùng đao hơi cắt một chữ thập, đao cắt qua cùng lăng trì cơ hồ không có gì khác nhau, may mắn ngân sói là thú không phải người, tức sẽ không nói cũng không khóc, nằm trên mặt đất lẳng lặng cũng không giãy dụa, nếu không hắn chỉ sợ thật muốn ném dao, lúc này cũng bất chấp trên tay có máu, vội vàng đem nước trong chậu cho ngân sói súc miệng vết thương, trừ bỏ chỗ trúng tên còn có còn lại mấy chỗ, đều nhất nhất rửa sạch sẽ, đến khi miệng vết thương không còn đổ máu mới thôi.
Khó có được là khi hắn đang khẩn trương vì nó rút ngân tên, ngân sói không kịch liệt giãy dụa, phảng phất biết hắn làm như vậy không phải ác ý, mà là muốn cứu nó, dù đau lợi hại cũng chỉ là miệng cơ thịt chung quanh vết thương giật giật, không có gây trở ngại đến Từ Trường Thanh xử lý miệng vết thương.
Đối với điểm này Từ Trường Thanh vừa khâm phục nó, vừa yêu thương nó, kỳ thật dã thú vòa thời điểm nào đó so với người càng thông tình lí, càng đáng kính trọng.
Da lông trên người ngân sói thật dày, cũng đủ ở trong tuyết chống lạnh, nhưng lúc này trên người có thương tích, hơn nữa có nhiều miệng vết thương, bộ lông bị nước lau qua đều có chút bết bát, một hồi vệt nước sẽ bị đông lạnh thành băng,
Ngay cả tay Từ Trường Thanh lúc này cũng đông lạnh đỏ bừng, cơ hồ chết lặng, huống chi là miệng vết thương, hắn nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức đứng dậy đi vào trong phòng cầm thảm lông đi ra, sau đó trải lên trên người ngân sói.
Lại sợ nó có thương tích không chịu nổi lạnh, liền xoay người về phòng bếp lấy bát đổ chút rượu quả ra, mang đi đổ vào miệng nó, trong rượu có linh khí có thể chống lạnh, chỉ là không biết sói có uống quen hay không.
Ngân sói nằm trên mặt đất vốn có chút ỉu xìu nửa cụp mắt, ngửi được rượu quả vị nhân mới có chút tinh thần, trợn mắt nhìn qua, sau đó đem miệng tiến đến bên bát, trước vươn đầu lưỡi thử liếm liếm, kế tiếp tựa như uống cam lộ mà liếm, thẳng đến một chén lớn toàn bộ uống xong mới đem vệt rượu bên miệng liếm sạch sẽ, sau đó lại về nằm trên tuyết, hình như uống không đủ, khát vọng nhìn Từ Trường Thanh.
Từ Trường Thanh không khỏi cười sờ sờ đầu sói nói:“Không thể tham nhiều, đủ chống lạnh là được .”
Ngân sói giật giật đầu, sau đó dùng cái mũi củng lòng bàn tay Từ Trường Thanh, đầu lưỡi liếm tay Từ Trường Thanh, phảng phất như là tiểu hài tử đùa giỡn, sinh bệnh liền đáng thương hề hề đến chỗ người tối thân cận cầu đường ngọt.
Từ Trường Thanh cuối cùng mềm lòng, trở lại tại trù phòng, từ trong núi nhỏ lấy thêm chút rượu quả đổ vào trong bát, lần này ngân sói uống xong rốt cục thỏa mãn, không đòi thêm, chỉ vươn móng vuốt ôm lấy góc áo Từ Trường Thanh, không để Từ Trường Thanh rời đi, nếu Từ Trường Thanh đứng dậy, móng vuốt bén nhọn chắc chắn sẽ làm quần áo của hắn bộ đồ xé ra sợi.
Từ Trường Thanh thấy thế không phiền lòng ngược lại đáy lòng thầm thở dài một tiếng, đại khái là không ai đối với nó tốt như vậy đi, bình thường không phải bị người đánh thì là dùng tên bắn, dù là dã thú, đáy lòng cũng khát vọng chút ấm áp .
Kỳ thật lúc này sắc mặt Từ Trường Thanh thật sự không thể nói là tốt, ban ngày vội vàng chăm sóc Vân di, hết sạch linh khí, buổi tối lại bị vết thương trên người ngân sói kinh ngạc một phen, xử lý miệng vết thương đến tận khuya còn không ngủ, trên mặt thần sắc mệt mỏi không thể giấu.
Nhưng vừa nghĩ đến muốn đem nó một mình để trong viện, chính mình đi ngủ lại cảm thấy không đành lòng, nhìn sắc trời do dự, liền đành phải ngồi xuống cẩn thận cầm lấy vuốt sói, kỳ thật là sợ chọc giận nó cố chấp đứng lên càng thêm không chịu buông móng vuốt ra, trấn an một câu, rốt cục thành công đem móng vuốt từ trên quần áo cầm xuống, miễn khiến quần áo mới trên người gặp tai hoạ.
Cuối cùng lại mất sức chín trâu hai hổ, mới đưa nó đến phòng ngủ của mình, trong quá trình miệng vết thương trên người nó chảy ra chút máu, bất quá cũng may trong phòng ngủ mỗi đêm đều đốt mấy bồn than, độ ấm thích hợp, đối với miệng vết thương khôi phục cũng tốt.
Ngân sói thân thể phi thường cường tráng, miệng vết thương bình thường đều khép lại cực nhanh, trước đó thụ thương, mỗi hai ngày lại nhìn nó lành lại rất tốt, cho nên rút ra ngân tên Từ Trường Thanh không còn lo lắng.
Hắn từ trên giường lấy đệm giường trải trên mặt đất, để ngân sói nằm ở mặt trên, trên người che lên thảm lông được lửa sưởi đến ấm nóng, lại đem hai bồn than đem tới cách đó không xa, một hồi công phu ngân sói trên người ấm lên, lông cũng khô lại.
Dàn xếp cho nó xong, Từ Trường Thanh mới lên giường, ngay cả tắm cũng không tắm, mơ mơ màng màng liền ngủ, không biết qua bao lâu, cảm giác giống như chỉ thoáng ngủ, bị tiếng đập cửa làm tỉnh.
Muộn như vậy, sẽ là ai ? Từ Trường Thanh nửa mở mắt sờ xuống giường, lại phát hiện chậu than bên cạnh ngân sói không biết khi nào rời đi, thảm còn lưu lại, nhưng lúc này không kịp tự hỏi, vội vàng tiến lên mở cửa ra, nhìn thấy người đến cư nhiên là dượng Vưu Hồi.
ý niệm thứ nhất trong đầu hắn chính là Vân di có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Vưu Hồi sắc mặt có chút nôn nóng, nhìn thấy Từ Trường Thanh, liền đem ý đồ đến vội vàng nói ra, Từ Trường Thanh nghe xong nhất thời hết sạch buồn ngủ.
“A di thân thể không phải không có việc gì sao ?” Sao đột nhiên trong lúc này nói muốn đi tìm danh y ? nói xong không khỏi hướng ngoài cửa nhìn, sắc trời còn tối om, ngay cả gà trống cũng chưa dậy.
Vưu Hồi giải thích :“Kinh thành lang băm rất nhiều, ngươi thái gia sợ a di của ngươi thân mình chịu không được, liền để người tìm một vị thần y hắn quen từ nhỏ, vừa được tin tức, cho nên mới muốn sớm đi đến trị liệu……”
Từ Trường Thanh vội vàng hỏi:“Trong kinh thành cũng không tất cả đều là lang băm, huống hồ dù biết được nơi của thần y, hừng đông lại đi cũng không muộn, làm gì cần vội vã đi như vậy? hơn nữa Vân di thân mình vốn suy yếu, lúc này thật sự không thích hợp ra khỏi cửa……”
Vưu Hồi không khỏi sửng sốt, trước kia nghĩ đứa nhỏ này ngày thường nói không nhiều lắm, sẽ dễ nói chuyện, cũng không nghĩ tâm tư kín đáo như thế, ngược lại nhất thời ứng đối không được.
“Có năm mươi hộ vệ Chiến gia đưa, công phu của bọn họ tuyệt không ảnh hưởng đến a di của ngươi, điểm ấy ngươi có thể yên tâm.”
Từ Trường Thanh sao có thể yên tâm, hơn nữa vừa rồi nghe hắn nói, người này đã ở cửa, tùy thời sẽ đi, không khỏi nóng vội, vội nói:“Dượng, một khi đã như vậy, vậy mang ta cùng đi, trên đường ta còn có thể chăm sóc Vân di.”
Vưu Hồi lại nói,“Ta cùng với a di của ngươi nói, nhưng nàng không đồng ý, nàng muốn ngươi an tâm đợi ở trong phủ, không cần bỏ lớp học của phu tử .”
Từ Trường Thanh nơi nào chịu nghe, vội đi theo ra cửa, thấy Vân di đang nằm bên trong kiệu, cỗ kiệu rắn chắc lê hoa mộc, hơn nữa còn thay đổi qua, có thể nằm, tám người nâng, Vân di dưới thân đệm hai chăn bông cực dày, cực kì bồng bềnh mềm mại, mặt trong phía trước phía sau đặt bốn lò sưởi, trên đường nếu không quá xóc nảy, cũng là sẽ không chịu tội gì, nhưng Từ Trường Thanh vẫn lo lắng, xem bọn hắn là lập tức muốn đi, nhất thời có chút hoảng hốt, vội cùng Vân di thương lượng dẫn hắn cùng đi.
Vân di lắc đầu, không nói đến dọc đường đi màn trời chiếu đất thập phần không tiện, mình một người đã đủ phiền toái, huống chi còn mang theo Thanh Nhi, vẫn là hài tử, thật sự không cần đi theo nàng chịu khổ, huống chi Thanh Nhi bây giờ còn đang học, vì thế giọng điệu thực kiên định, sao cũng không đồng ý Từ Trường Thanh đi theo, chỉ bảo hắn ở trong phủ đợi, nàng qua mấy ngày sẽ trở lại .
Trời lúc này cũng mau sáng, Vưu Hồi nhịn không được ở một bên thúc giục, thấy bọn họ thật muốn khởi hành, Từ Trường Thanh đành phải chạy tới trù phòng, từ trong núi nhỏ lấy ra ba vò hoa tương Tử Tử nhưỡng, một gói trà hoa, dùng đồ đựng lấy chạy đến đưa cho Vân di, muốn nàng mỗi ngày nhớ ăn hai ngụm.
Trong lòng Vân di cũng là cực không nỡ Thanh Nhi, đôi mắt rưng rưng hai mặt khó xử, cuối cùng vẫn nhận đồ, đồng dạng dặn hắn ở trong phủ nhớ ăn no, trời lạnh nhớ rõ mặc nhiều đồ chăm sóc bản thân.
Đợi đoàn người rời đi, trời đã hơi sáng, Từ Trường Thanh ở đại môn nhìn theo kiệu, nhìn bọn họ biến mất trong trời đêm, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt rầu rĩ khó chịu, lúc này môi khô nứt, đầu ẩn ẩn phát trướng, ánh mắt đau đớn.
Mặc kệ thế nào, phải đem mũi tên lấy ra, mà lúc này thạch nhũ trên núi nhỏ vừa mới mới nhỏ một giọt lục dịch, đây là một giọt duy nhất hắn có trước mắt, trước đó đã cho Vân di toàn bộ dùng toàn bộ, nghĩ nghĩ, xoay người đi phòng bếp tìm chậu gỗ, sau đó múc chút nước trong không gian, lại nhỏ lục dịch vào bên trong, như vậy linh khí còn có thể nhiều chút, sau đó lại tìm một tiểu đao, dùng lửa hơ mấy lần.
Kiếp trước làm khất cái, bị người ẩu đả có ngoại thương không có tiền gặp lang trung, cho nên phần lớn đều là tự mình xử lý, hiện tại vẫn coi như thuần thục, lại cầm mấy cái khăn vải sạch sẽ, liền trở lại trong viện.
Ngân sói vẫn đang nằm trong tuyết, nhìn Từ Trường Thanh lấy gì đó, không giãy dụa cũng không sợ hãi, chỉ là tựa đầu ghé trên móng vuốt, mắt không chuyển tình nhìn hắn. Từ Trường Thanh đem đồ dọn xong, sau đó sờ sờ đầu ngân sói, xem như trấn an, sau đó giúp nó hơi dịch chân sau, hiển nhiên mũi tên bắn vào sâu, động một chút đều tác động đến miệng vết thương, nhìn như cực đau, ngân sói không khỏi rụt chân.
Rốt cục đem miệng vết thương chuyển qua chỗ sáng, Từ Trường Thanh trước dùng tuyết phủ lên miệng vết thương, rất ít người biết dùng tuyết kỳ thật có thể cầm máu giảm đau tiêu thũng, sau lau sạch tuyết, Từ Trường Thanh biểu tình thận trọng, hắn trước kéo xuống mấy sợi vải, bởi vì sợ một hồi khi rút tên ngân sói sẽ giãy dụa, cho nên đem chi trước chi sau của nó song song cột chắc.
Cuối cùng mới lấy đao đến, nhìn nửa ngày, ngoan quyết tâm, tay cầm ngân tên.
Ban đêm nhiệt độ không khí cực thấp, cơ hồ thở ra sương, không biết qua bao lâu, Từ Trường Thanh mới đầu đầy mồ hôi buông đao, sau đó đem ngân tên mang máu tùy tay ném sang một bên, miệng vết thương quả nhiên cực sâu, lúc này chỗ kia sớm đã huyết nhục mơ hồ, bất quá quá trình rút tên lại càng thêm hung hiểm, khiến hắn thiếu chút nữa đã buông tha .
Hắn thật sự không nghĩ tới thân thể ngân sói lại rắn chắc như vậy, nhất là da lông, cơ hồ là mất hết sức mới dùng đao hơi cắt một chữ thập, đao cắt qua cùng lăng trì cơ hồ không có gì khác nhau, may mắn ngân sói là thú không phải người, tức sẽ không nói cũng không khóc, nằm trên mặt đất lẳng lặng cũng không giãy dụa, nếu không hắn chỉ sợ thật muốn ném dao, lúc này cũng bất chấp trên tay có máu, vội vàng đem nước trong chậu cho ngân sói súc miệng vết thương, trừ bỏ chỗ trúng tên còn có còn lại mấy chỗ, đều nhất nhất rửa sạch sẽ, đến khi miệng vết thương không còn đổ máu mới thôi.
Khó có được là khi hắn đang khẩn trương vì nó rút ngân tên, ngân sói không kịch liệt giãy dụa, phảng phất biết hắn làm như vậy không phải ác ý, mà là muốn cứu nó, dù đau lợi hại cũng chỉ là miệng cơ thịt chung quanh vết thương giật giật, không có gây trở ngại đến Từ Trường Thanh xử lý miệng vết thương.
Đối với điểm này Từ Trường Thanh vừa khâm phục nó, vừa yêu thương nó, kỳ thật dã thú vòa thời điểm nào đó so với người càng thông tình lí, càng đáng kính trọng.
Da lông trên người ngân sói thật dày, cũng đủ ở trong tuyết chống lạnh, nhưng lúc này trên người có thương tích, hơn nữa có nhiều miệng vết thương, bộ lông bị nước lau qua đều có chút bết bát, một hồi vệt nước sẽ bị đông lạnh thành băng,
Ngay cả tay Từ Trường Thanh lúc này cũng đông lạnh đỏ bừng, cơ hồ chết lặng, huống chi là miệng vết thương, hắn nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức đứng dậy đi vào trong phòng cầm thảm lông đi ra, sau đó trải lên trên người ngân sói.
Lại sợ nó có thương tích không chịu nổi lạnh, liền xoay người về phòng bếp lấy bát đổ chút rượu quả ra, mang đi đổ vào miệng nó, trong rượu có linh khí có thể chống lạnh, chỉ là không biết sói có uống quen hay không.
Ngân sói nằm trên mặt đất vốn có chút ỉu xìu nửa cụp mắt, ngửi được rượu quả vị nhân mới có chút tinh thần, trợn mắt nhìn qua, sau đó đem miệng tiến đến bên bát, trước vươn đầu lưỡi thử liếm liếm, kế tiếp tựa như uống cam lộ mà liếm, thẳng đến một chén lớn toàn bộ uống xong mới đem vệt rượu bên miệng liếm sạch sẽ, sau đó lại về nằm trên tuyết, hình như uống không đủ, khát vọng nhìn Từ Trường Thanh.
Từ Trường Thanh không khỏi cười sờ sờ đầu sói nói:“Không thể tham nhiều, đủ chống lạnh là được .”
Ngân sói giật giật đầu, sau đó dùng cái mũi củng lòng bàn tay Từ Trường Thanh, đầu lưỡi liếm tay Từ Trường Thanh, phảng phất như là tiểu hài tử đùa giỡn, sinh bệnh liền đáng thương hề hề đến chỗ người tối thân cận cầu đường ngọt.
Từ Trường Thanh cuối cùng mềm lòng, trở lại tại trù phòng, từ trong núi nhỏ lấy thêm chút rượu quả đổ vào trong bát, lần này ngân sói uống xong rốt cục thỏa mãn, không đòi thêm, chỉ vươn móng vuốt ôm lấy góc áo Từ Trường Thanh, không để Từ Trường Thanh rời đi, nếu Từ Trường Thanh đứng dậy, móng vuốt bén nhọn chắc chắn sẽ làm quần áo của hắn bộ đồ xé ra sợi.
Từ Trường Thanh thấy thế không phiền lòng ngược lại đáy lòng thầm thở dài một tiếng, đại khái là không ai đối với nó tốt như vậy đi, bình thường không phải bị người đánh thì là dùng tên bắn, dù là dã thú, đáy lòng cũng khát vọng chút ấm áp .
Kỳ thật lúc này sắc mặt Từ Trường Thanh thật sự không thể nói là tốt, ban ngày vội vàng chăm sóc Vân di, hết sạch linh khí, buổi tối lại bị vết thương trên người ngân sói kinh ngạc một phen, xử lý miệng vết thương đến tận khuya còn không ngủ, trên mặt thần sắc mệt mỏi không thể giấu.
Nhưng vừa nghĩ đến muốn đem nó một mình để trong viện, chính mình đi ngủ lại cảm thấy không đành lòng, nhìn sắc trời do dự, liền đành phải ngồi xuống cẩn thận cầm lấy vuốt sói, kỳ thật là sợ chọc giận nó cố chấp đứng lên càng thêm không chịu buông móng vuốt ra, trấn an một câu, rốt cục thành công đem móng vuốt từ trên quần áo cầm xuống, miễn khiến quần áo mới trên người gặp tai hoạ.
Cuối cùng lại mất sức chín trâu hai hổ, mới đưa nó đến phòng ngủ của mình, trong quá trình miệng vết thương trên người nó chảy ra chút máu, bất quá cũng may trong phòng ngủ mỗi đêm đều đốt mấy bồn than, độ ấm thích hợp, đối với miệng vết thương khôi phục cũng tốt.
Ngân sói thân thể phi thường cường tráng, miệng vết thương bình thường đều khép lại cực nhanh, trước đó thụ thương, mỗi hai ngày lại nhìn nó lành lại rất tốt, cho nên rút ra ngân tên Từ Trường Thanh không còn lo lắng.
Hắn từ trên giường lấy đệm giường trải trên mặt đất, để ngân sói nằm ở mặt trên, trên người che lên thảm lông được lửa sưởi đến ấm nóng, lại đem hai bồn than đem tới cách đó không xa, một hồi công phu ngân sói trên người ấm lên, lông cũng khô lại.
Dàn xếp cho nó xong, Từ Trường Thanh mới lên giường, ngay cả tắm cũng không tắm, mơ mơ màng màng liền ngủ, không biết qua bao lâu, cảm giác giống như chỉ thoáng ngủ, bị tiếng đập cửa làm tỉnh.
Muộn như vậy, sẽ là ai ? Từ Trường Thanh nửa mở mắt sờ xuống giường, lại phát hiện chậu than bên cạnh ngân sói không biết khi nào rời đi, thảm còn lưu lại, nhưng lúc này không kịp tự hỏi, vội vàng tiến lên mở cửa ra, nhìn thấy người đến cư nhiên là dượng Vưu Hồi.
ý niệm thứ nhất trong đầu hắn chính là Vân di có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Vưu Hồi sắc mặt có chút nôn nóng, nhìn thấy Từ Trường Thanh, liền đem ý đồ đến vội vàng nói ra, Từ Trường Thanh nghe xong nhất thời hết sạch buồn ngủ.
“A di thân thể không phải không có việc gì sao ?” Sao đột nhiên trong lúc này nói muốn đi tìm danh y ? nói xong không khỏi hướng ngoài cửa nhìn, sắc trời còn tối om, ngay cả gà trống cũng chưa dậy.
Vưu Hồi giải thích :“Kinh thành lang băm rất nhiều, ngươi thái gia sợ a di của ngươi thân mình chịu không được, liền để người tìm một vị thần y hắn quen từ nhỏ, vừa được tin tức, cho nên mới muốn sớm đi đến trị liệu……”
Từ Trường Thanh vội vàng hỏi:“Trong kinh thành cũng không tất cả đều là lang băm, huống hồ dù biết được nơi của thần y, hừng đông lại đi cũng không muộn, làm gì cần vội vã đi như vậy? hơn nữa Vân di thân mình vốn suy yếu, lúc này thật sự không thích hợp ra khỏi cửa……”
Vưu Hồi không khỏi sửng sốt, trước kia nghĩ đứa nhỏ này ngày thường nói không nhiều lắm, sẽ dễ nói chuyện, cũng không nghĩ tâm tư kín đáo như thế, ngược lại nhất thời ứng đối không được.
“Có năm mươi hộ vệ Chiến gia đưa, công phu của bọn họ tuyệt không ảnh hưởng đến a di của ngươi, điểm ấy ngươi có thể yên tâm.”
Từ Trường Thanh sao có thể yên tâm, hơn nữa vừa rồi nghe hắn nói, người này đã ở cửa, tùy thời sẽ đi, không khỏi nóng vội, vội nói:“Dượng, một khi đã như vậy, vậy mang ta cùng đi, trên đường ta còn có thể chăm sóc Vân di.”
Vưu Hồi lại nói,“Ta cùng với a di của ngươi nói, nhưng nàng không đồng ý, nàng muốn ngươi an tâm đợi ở trong phủ, không cần bỏ lớp học của phu tử .”
Từ Trường Thanh nơi nào chịu nghe, vội đi theo ra cửa, thấy Vân di đang nằm bên trong kiệu, cỗ kiệu rắn chắc lê hoa mộc, hơn nữa còn thay đổi qua, có thể nằm, tám người nâng, Vân di dưới thân đệm hai chăn bông cực dày, cực kì bồng bềnh mềm mại, mặt trong phía trước phía sau đặt bốn lò sưởi, trên đường nếu không quá xóc nảy, cũng là sẽ không chịu tội gì, nhưng Từ Trường Thanh vẫn lo lắng, xem bọn hắn là lập tức muốn đi, nhất thời có chút hoảng hốt, vội cùng Vân di thương lượng dẫn hắn cùng đi.
Vân di lắc đầu, không nói đến dọc đường đi màn trời chiếu đất thập phần không tiện, mình một người đã đủ phiền toái, huống chi còn mang theo Thanh Nhi, vẫn là hài tử, thật sự không cần đi theo nàng chịu khổ, huống chi Thanh Nhi bây giờ còn đang học, vì thế giọng điệu thực kiên định, sao cũng không đồng ý Từ Trường Thanh đi theo, chỉ bảo hắn ở trong phủ đợi, nàng qua mấy ngày sẽ trở lại .
Trời lúc này cũng mau sáng, Vưu Hồi nhịn không được ở một bên thúc giục, thấy bọn họ thật muốn khởi hành, Từ Trường Thanh đành phải chạy tới trù phòng, từ trong núi nhỏ lấy ra ba vò hoa tương Tử Tử nhưỡng, một gói trà hoa, dùng đồ đựng lấy chạy đến đưa cho Vân di, muốn nàng mỗi ngày nhớ ăn hai ngụm.
Trong lòng Vân di cũng là cực không nỡ Thanh Nhi, đôi mắt rưng rưng hai mặt khó xử, cuối cùng vẫn nhận đồ, đồng dạng dặn hắn ở trong phủ nhớ ăn no, trời lạnh nhớ rõ mặc nhiều đồ chăm sóc bản thân.
Đợi đoàn người rời đi, trời đã hơi sáng, Từ Trường Thanh ở đại môn nhìn theo kiệu, nhìn bọn họ biến mất trong trời đêm, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt rầu rĩ khó chịu, lúc này môi khô nứt, đầu ẩn ẩn phát trướng, ánh mắt đau đớn.