Chương : 71
Ngày nắng gắt, thời tiết phá lệ nóng bức, lấy Từ Trường Thanh thân mình tắc càng sâu, khiến hắn tâm tình cực không thư sướng, tâm không thư sướng sẽ thấy không thèm ăn , mấy ngày nay ăn không vô, chỉ uống chút trà hoa đỡ đói, hai ba ngày người liền gầy một vòng lớn, Chiến Vô Dã có khi trộm ôm một phen, liền cảm thấy người trong lòng nhẹ như một tờ giấy, tựa hồ tùy thời đều sẽ cách hắn mà đi.
Hắc ảnh thấy thiếu chủ đau lòng Từ thiếu gia, liền ra chủ ý nói:“Thuộc hạ nhớ bên cạnh chỗ thiếu chủ lấy băng kia có tiểu đảo, đảo kia có chút bí mật, hơn nữa trên đảo không có mãnh thú, nhiệt độ mát mẻ, không bằng chúng ta mang Từ thiếu gia qua bên kia tránh nóng, cũng có thể giúp hắn ít chịu thêm khổ.”
Chiến Vô Dã nghe xong giật mình, lập tức nhíu mày nói:“Hắn hiện tại thân mình không tiện, ăn mặc chi phí đều phải tinh tế, tiểu đảo kia là chỗ hoang dã, mà cách kinh thành xa ngàn dặm, không chỉ không tiện, dọc đường đi còn xóc nảy mệt nhọc, chỉ sợ hắn ăn không tiêu.”
Hắc ảnh nghĩ nghĩ nói:“Theo ý kiến của thuộc hạ, chúng ta có thể phái hơn hai mươi hắc y đi trước một bước, mang theo vật dụng đi lên tiểu đảo, thanh trừ hiểm thú nguy thạch trên đảo nhỏ, lúc chúng ta đi lại mang một ít vật phẩm, như vậy liền có thể giải quyết vấn đề vật tư trong thời gian ngắn, mà trên đảo nhỏ cũng có rau cùng thú ăn cỏ vô hại, rau thịt có thể cam đoan tươi mới , lấy băng cũng tiện…… Nếu muốn đi tiểu đảo tránh nóng, trên đường Từ thiếu gia khẳng định chịu chút mệt nhọc , nhưng chúng ta có thể cách hai canh giờ thay đổi người, tận lực đẩy nhanh tốc độ, nhiều nhất năm ngày liền có thể đến, có lẽ sẽ càng sớm……”
Vào lúc ban đêm, Từ Trường Thanh nóng đến ngủ không được, sắc mặt đỏ bừng ở trên giường lăn qua lộn lại, Chiến Vô Dã tỉnh lại, thấy hắn nóng đến khó chịu, cúi đầu thấy băng trong chậu đã tan thành nước, lúc này mặc xong quần áo tự mình cắt tới một chậu.
Thừa dịp này , liền thử thăm dò khơi mào câu chuyện :“Lúc trước ở Quỳnh đảo lấy băng thấy bên cạnh cách đó không xa có một tiểu đảo, trên đảo thanh trúc um tùm, cũng cực kì mát mẻ, so kinh thành không biết mát mẻ hơn bao nhiêu, chỉ là chênh lệch nhiệt độ không khí có hơi khác biệt, buổi tối so ban ngày hơi lạnh ……”
Từ Trường Thanh nghe hắn nói trên đảo nhỏ cực kì mát mẻ, đã bị quyến rũ tâm tư, không khỏi dò hỏi:“Thực sự có nơi như vậy ?”
Chiến Vô Dã cười:“Cần gì lừa ngươi ?” Sau thấy Từ Trường Thanh lấy mắt liếc hắn, không khỏi nhớ tới chuyện anh đan , đành phải khẽ khụ một tiếng nói sang chuyện khác :“Vì ở bên cạnh Quỳnh đảo, cho dù là giữa hè tiểu đảo kia cũng không nóng, lúc này còn có thể lấy được măng, ngươi không phải thích ăn măng nhất? đến lúc đó có thể săn gà rừng, sau đó để đầu bếp ngao cho ngươi một chén canh măng gà, còn có, ngươi thích ăn mứt quả nhất, tiểu đảo kia thường niên không người ở, cây ra trái đều đã ngoài trăm năm, dùng trái cây này làm mứt quả, tư vị tất nhiên sẽ rất ngon……”
Chiến Vô Dã không thích ăn mấy thứ này , nhưng biết Từ Trường Thanh thích ăn, cũng thường xuyên dùng chén nhỏ múc một chút, không có việc gì liền múc hai thìa vào miệng, cho nên liền cố ý nói đến thứ hắn thích , nghĩ đến gì đó còn bổ sung :“Trên núi hoa cỏ cực thịnh, cho nên ong rừng cũng không ít, có thể láy không ít mật rừng, lại quết lên trên thịt, dùng lửa từ từ nướng……”
Nói đến khi nước miếng Từ Trường Thanh tràn ra, không khỏi nói:“Nói tốt như vậy, chỉ không biết tiểu đảo kia cách kinh thành có xa lắm không, lại ở nơi nào ?”
Chiến Vô Dã đương nhiên sẽ không nói là xa ngàn dặm , làm Từ Trường Thanh sinh ra ý muốn lui, nhân tiện nói:“Chỉ có bốn năm ngày lộ trình, vừa lúc gần đây trong triều vô sự, ta ngày mai liền xin Thánh Thượng nghỉ mấy tháng, cùng ngươi đi tiểu đảo tránh nóng, ở bên kia một đoạn thời gian lại trở về……”
Từ Trường Thanh biết Chiến Vô Dã sẽ không để mình đi mạo hiểm, dù sao trong bụng hắn còn có cốt nhục của Chiến gia, nói như vậy là có vài phần nắm chắc.
Hơn nữa kinh thành lại thật sự là nóng kinh người, chờ một ngày chính là thêm một ngày chịu tội, nay có chỗ tốt, đương nhiên là có muốn đi, nhưng nghĩ đến cửa hàng ngọc lại có chút do dự.
Chiến Vô Dã luôn bàng quan sát sắc mặt hắn, thấy thế nhân tiện nói:“ chuyện ngọc điếm ngươi giao cho chưởng quầy xử lý, ta đương nhiên sẽ để người bên cạnh chiếu ứng nhiều hơn, không có chuyện gì.”
Có những lời này của Chiến Vô Dã, Từ Trường Thanh tự nhiên mày giãn ra, cửa hàng ngọc vài năm nay sinh ý sở dĩ phát triển không ngừng, không có chuyện phiền toái gì, trong đó có vài phần là uy danh Chiến gia , cho nên không có người dám trêu chọc.
Nghĩ đến gì đó lại không buông nói:“Ta nếu đi, ngân sói đến sẽ không thấy ta……” Hai năm trước hắn nói cùng Chiến Vô Dã chuyện ngân sói, dù sao hắn ở Chiến phủ, hơn nữa ngân sói đến thường xuyên, cho nên nghĩ kĩ mới mở miệng báo cho biết Chiến Vô Dã một phen, cũng nghĩ để Chiến Vô Dã nhìn xem ngân sói , dù sao ngân sói là thú người khác dưỡng , lấy lực lượng của mình muốn dưỡng nó bên người chỉ sợ không có khả năng, mà Chiến gia thì khác, nếu Chiến Vô Dã cảm thấy thích ngân sói, có lẽ có thể hỏi mua người ta, đến lúc đó nuôi ở Chiến phủ, hắn liền có thể quang minh chính đại chăm sóc nó, chỉ là trời không chiều lòng người, mỗi lần ngân sói đến , Chiến Vô Dã đều không ở, Chiến Vô Dã ở, ngân sói liền không đến, hơn hai năm không có một lần đụng mặt, mấy tháng gần đây tới càng ít, Từ Trường Thanh trong lòng cực kì lo lắng.
Chiến Vô Dã nghe vậy sắc mặt bị kiềm hãm, thuận miệng nói:“Không thấy được ngươi, thì nó sẽ rời đi, ngươi không cần vì nó lo lắng.” Lập tức nhìn thấy Từ Trường Thanh hạ mắt có chút bất an , nhất thời ánh mắt cũng trở nên nhu hòa , đưa tay vỗ về đầu đầy tóc đen của hắn nghĩ nghĩ nói:“Nó nếu đến đây, ta sẽ để người trong phủ chăm sóc một hai, sẽ không chậm trễ nó……”
Từ Trường Thanh trong miệng thì thào nói:“Nếu muốn đi tiểu đảo, ít nhất cũng muốn thấy nó, cùng nó trò chuyện rồi mới đi……”
Kết quả không quá hai ngày, ngân sói ở một buổi trưa từ cửa sổ nhảy vào bên giường Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh lúc ấy đang chợp mắt, nhìn thấy ngân sói không khỏi mừng rỡ, vội vàng ôm vào trong ngực trấn an một trận, thấy ngân sói toàn thân lông dày bao trùm, Từ Trường Thanh càng cảm thấy thương hại, mùa hè này chỉ sợ nó so với mình càng thêm không dễ sống , liền dính một ít nước băng, cẩn thận lau bộ lông cho ngân sói, ít nhất có thể mát mẻ một ít.
Ngân sói so với ba năm trước đây càng mạnh mẽ hơn, đã là một sói vương trưởng thành, hình thể cực lớn, lỗ tai dựng cao cao, vì các loại thanh âm thật nhỏ chung quanh mà không ngừng chuyển động, cực kì có tinh thần .
Từ Trường Thanh đứng dậy từ trong hồ đổ ra bát rượu quả, đặt tới bên miệng ngân sói, ngân sói ghé vào bên cạnh băng chậu có chút miễn cưỡng liếm liếm lòng bàn tay Từ Trường Thanh mới bắt đầu chậm rãi uống , Từ Trường Thanh ngồi ở bên cạnh nâng tay khẽ bóp lỗ tai nó, xem nó vừa uống rượu quả, lỗ tai vừa ở trong tay mình tránh tránh, không khỏi nở nụ cười , sau đó vuốt ve cái đuôi dài của nó vĩ mới nói ra chuyện ly biệt.
Ngân sói giống như nghe hiểu được, lắc lắc cái đuôi với hắn, đem đầu kề sát sàn, nức nở hai tiếng tỏ vẻ không nỡ, sau đó liền đứng dậy vòng quanh Từ Trường Thanh hai vòng, cuối cùng liếm liếm hai má hắn, Từ Trường Thanh trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nhân tiện nói:“Ta ở trong phòng đặt hai vò rượu quả, đến lúc đó đến đây nhớ uống hẵng đi.
Ngân sói liếm xong xoay người đi hai bước, quay đầu lại nhìn Từ Trường Thanh , thấy hắn trong mắt chảy lệ, không khỏi ngẩn ra tại chỗ, lập tức liền không quay đầu chỉ từ cửa sổ chạy ra.
Đại khái là vì trời nóng, Từ Trường Thanh gần đây cảm xúc rất không ổn, vừa rồi nhìn thấy ngân sói rời đi bất tri bất giác chảy lệ, thú vật so người khó sống hơn không biết bao nhiêu lần, buồn không thể nói, khổ không thể nói, chịu đánh chửi cũng chỉ có thể cắp đuôi chạy trốn, Từ Trường Thanh lau khô lệ yên lặng nghĩ, ngày sau nếu có thể cho ngân sói tự do, nhất định đem nó thả lại bên trong núi rừng, chỉ có nơi đó mới là nơi chúng nó vui vẻ .
Trước khi Từ Trường Thanh đáp ứng đi tiểu đảo , Chiến Vô Dã đã tay bắt đầu chuẩn bị. Đến khi hết thảy đều chuẩn bị tốt, tức khắc liền có thể lên đường, Từ Trường Thanh đem chuyện trong cửa hàng giao cho chưởng quầy , thay đổi quần áo sạch sẽ thượng cỗ kiệu, đi theo ngoài Chiến Vô Dã cùng bốn hắc y nhân nâng kiệu, còn có một vị trung niên tuổi chừng nửa trăm , mặt đen nhỏ gầy, Chiến Vô Dã nói cho hắn đó là Thắng Quý hậu nhân của Thắng Lan, vài thập niên nhậm chức Chiến gia thủ hạ, trước đó vài ngày vừa bị Chiến lão tướng quân chiêu trở về, lần này cùng đi là sợ hắn khi ở trên đảo có biến cố, có người hiểu được không đến mức rối loạn tay chân, Thắng Quý vừa thấy Từ Trường Thanh liền thi lễ, sau đó tinh tế coi Từ Trường Thanh nửa ngày, liên tục gật đầu :“ sinh đan Từ công tử tu luyện tuy là không giống sinh đan Thắng Lan, nhưng linh khí cũng là so bạch sắc sinh đan tốt hơn không chỉ mấy lần, cho nên anh thai này mới có thể hiếu động nháo người như thế, công tử nên thả lỏng tâm tình. Không có việc đi nên đi lại chung quanh hoạt động thân thể, tiểu gia hỏa ở trong bụng thỏa mãn, cũng sẽ thành thật, theo lão sinh thấy, anh thai này bộ dạng vô cùng tốt, hẳn là không có gì sai lầm.”
Từ Trường Thanh vốn đối với chuyện anh đan có chút xấu hổ , nhưng nghĩ đến đối phương là người Thắng Lan , đối loại sự tình này đã thấy nhưng không thể trách liền thồi, cảm tạ hắn sau đó liền bắt đầu lên đường.
ở trong kiệu tuy oi bức, nhưng không thể không biết có xóc nảy, hiển nhiên hắc y nhân đi đường cực ổn, không gian nan như trong tưởng tượng .
Mà trong Chiến phủ, chỗ Chiến lão tướng quân tu luyện, lúc này lão tướng quân toàn thân quanh quẩn sương trắng, nghe có người tiến vào liền thu công , đem sương mù hút vào trong cơ thể, hạ vận đan điền, lập tức mở mắt ra nhìn về phía quản gia, vuốt chòm râu nói:“Vô Dã cùng Trường Thanh đã rời phủ ?”
Lão quản gia lập tức nói:“Đúng vậy lão gia, thiếu chủ và Từ công tử vừa mới rời đi, lão nô đã phái người đi theo sau , vẫn chưa phát hiện người khả nghi , nghĩ lão tặc đạo quan kia còn chưa phát hiện sinh đan trong bụng Từ công tử.”
Chiến tướng quân gật gật đầu, sau đó từ trên ngọc tòa đứng dậy, một phen vuốt y bào ánh mắt lóe ra, sắc mặt bình tĩnh nói:“Lão phu qua ba tháng liền có thể luyện thành công pháp này , vì chắt trai của Chiến gia ta cùng hậu đại Chiến gia, ta Chiến Hạo Thiên chính là liều mạng một cái mạng già, cũng phải khiến lão đạo kia chết không có chỗ chôn.” Nói xong ánh mắt đốt đốt kiên định xoay người đi xuống ngọc thất, từ đó bế quan ba tháng, trong phủ việc vặt đều do lão quản gia xử lý.
Bên này Từ Trường Thanh ở trên đường đã được hai ngày, ngồi ở trong kiệu thân mình cực không được tự nhiên, Từ Trường Thanh xóc nảy trán đều là mồ hôi, vừa lúc phía trước có một thôn trang, liền ngừng kiệu dừng chân.
Hai ngày lộ trình đã rời xa kinh thành, nơi này đều là sơn dã ở nông thôn, cũng không có khách điếm, chỉ có thể liền đến ở nhà thôn dân , cũng may ở nông thôn mặc dù khốn cùng nhưng thu thập sạch sẽ, trong phòng ngủ là hố đất, mặt trên trải chiếu cỏ.
Từ Trường Thanh hạ kiệu liền thở ra một hơi, cảm thấy ở nông thôn so với kinh thành mát mẻ hơn nhiều, nhịn không được ở trước sau chung quanh phòng ốc đi lại, quá một hồi liền cảm thấy trong bụng đói khát, hương dã nhân gia đều là chút cơm rau dưa, không đồ ăn ngọn gì có thể chiêu đãi, Chiến Vô Dã lúc này để người đi hơn mười dặm săn dã vật về, lấy con thú trong đó non mịn nhất mang đến để đầu bếp thiêu chế.
Kết quả đêm đó Từ Trường Thanh liền ăn suốt một chén cơm, lại uống một chén canh thịt, cực kỳ rượu chân cơm ăn no, ăn no tâm tình liền tốt, có lẽ là ở nông thôn cây cối nhiều, không khốc nhiệt như kinh thành , có lẽ là lần này du lịch khiến anh thai trong bụng cảm thấy mới mẻ, một ngày cũng không ép buộc Từ Trường Thanh, vẫn im lặng, hơn nữa trên đường quả thật có một chút mệt mỏi, ăn cơm xong liền ở trong sân đi một hồi, sau đó lấy ôn thủy ở trong một phòng cỏ lau người, khi đi ra nổi lên khốn ý, vào phòng liền nhìn thấy trên chiếu có đã được người trải một tầng thật dày tàm ti nhục, Từ Trường Thanh biết chiếu hồi hương kia nếu mặc kệ táo, liền dễ dàng sinh côn trùng cắn người rất ngoan, mấy ngụm liền có thể cắn một mảnh hồng , cũng nghe nói đến tàm ti nhục, Chiến Vô Dã ngược lại không sao cả, chỉ trải cây lác mà nằm, tay cầm quạt xếp nhẹ lay động, canh cho Từ Trường Thanh.
Dựa vào bên người hắn, Từ Trường Thanh một hồi liền chìm vào mộng đẹp, ngủ cực trầm đến hừng đông.
Từ Trường Thanh rửa mặt xong, đẩy cửa đi ra, đầu bếp đã ở trong sân nấu cháo, thấy hắn liền lập tức dùng nước dập lửa, cháo đã nấu khá được, sợ làm Từ Trường Thanh nóng, vội vàng gọi người đến đem bàn đặt đến chỗ râm mát , sau đó đem đồ ăn bưng lên, Từ Trường Thanh một đêm ngủ ngon, khẩu vị không tệ, ăn non nửa chén cơm, lại ăn mấy khối thịt hầm, khi đang ăn liền nhìn thấy góc tường có tiểu hài tử năm sáu tuổi mặc quần áo đầy mụn vá đứng ở nơi đó, ngón tay ở miệng, nhìn nhìn bàn chằm chằm.
Tiểu hài tử này Từ Trường Thanh biết, là tiểu tôn tử nhà này, nhà này cuộc sống cũng không giàu có, nhìn bộ dáng hài tử chỉ sợ ngày thường khó ăn được một bữa thịt, dừng lại liền cười vẫy vẫy tay với hắn, tiểu hài tử hiển nhiên được người nhà dặn dò, không dám tới, nhưng cuối cùng không chịu nổi thức ăn dụ hoặc, từng bước một đi tới.
Khi Chiến Vô Dã trở lại sân liền nhìn thấy một tiểu hài tử ngồi ở trước bàn Từ Trường Thanh, đang lang thôn hổ yết cắn xương , trên mặt lập tức liền không vui , bất quá thấy Từ Trường Thanh tinh thần không tệ, còn cười tủm tỉm giúp tiểu hài tử lóc xương mới đè ép hỏa khí, lại nhìn hắn vẻ mặt tiếu ý, nghĩ đến gì đó cảm thấy lại mềm nhũn, không vui cũng liền tan thành mây khói.
Chạy, Từ Trường Thanh lấy chút bạc cho lão thái thái trong nhà xem như phí dừng chân , con mồi hôm qua không động tới cũng lưu cho người nhà này không lấy đi, người trong nhà đương nhiên thiên ân vạn tạ, có bạc này , bọn họ có thể mua bán cải thiện sinh hoạt, cũng có tiền để tôn nhi đi học đường trên trấn đọc sách.
Từ Trường Thanh lên cỗ kiệu không lâu, liền bị anh thai trong bụng ép buộc sắc mặt trắng bệch, Chiến Vô Dã sớm lưu ý lập tức vội vào kiệu, vì cỗ kiệu làm được hào phóng cho dù hai người ngồi cũng không chật .
Chiến Vô Dã đầu tiên đưa tay lau mồ hôi trên trán Từ Trường Thanh, lo lắng nói:“Hay là đồ ăn vừa rồi không có ăn được ? rõ ràng lúc trước không có việc gì, sao vừa lên kiệu liền đau dữ vậy ?” Lập tức lại nói:“Ta đi để Thắng Quý vào xem một phen.”
Từ Trường Thanh vội vàng kéo hắn, vừa rồi sắc mặt trắng bệch, lúc này đã có chút hồng nhuận, ánh mắt trốn tránh lại phiền não, chuyện linh khí trong bụng không đủ, gọi người đến xem có thể như thế nào ? còn không phải làm trò cười.
Thấy Từ Trường Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng dỗi liếc khai tầm mắt nằm xuống, Chiến Vô Dã mới hơi hiểu, ba ngày này luôn ở trên đường , lo Từ Trường Thanh thân mình mệt nhọc hao tổn, buổi tối căn bản không dám vượt qua, sợ hắn thân mình ở trên đường sẽ càng thêm không thích hợp.
Cho nên song tu chi pháp đã ba ngày chưa luyện, người lớn có thể nhẫn , nhưng thai nhi trong bụng không thể ba ngày không có nguyên khí tẩm bổ, mới làm ầm ĩ , Từ Trường Thanh đối với song tu công pháp vốn không tích cực lắm, chưa bao giờ chủ động yêu cầu Chiến Vô Dã song tu, lúc này thấy hắn để ý liền biết hắn nói không nên lời, nhất thời động tâm đưa tay ôm hắn mặt đối mặt khóa ngồi trên người mình.
Từ Trường Thanh thấy hắn làm vậy liền mặt đỏ tai hồng, hai người hoan ái thời gian đã không ngắn, sao không biết tâm tư của hắn, vội để hắn nói:“Đang ban ngày ban mặt, lại là ở trong kiệu , ngươi muốn cho thuộc hạ của ngươi mắng ngươi là tướng quân cuồng dâm sao ? việc này hiện tại vạn vạn không thể……”
Chiến Vô Dã gắt gao ôm eo hắn nói:“Nếu lúc này không làm, vậy anh thai chẳng phải sẽ ồn ào ngươi một ngày, vốn khí sắc ngươi vừa mới tốt, sao có thể chịu được nó ép buộc ? còn hai ngày mới đến tiểu đảo, nếu trên đường bị nó ép buộc bị bệnh lại làm thế nào cho phải ?” Lập tức thanh âm giảm thấp một ít, nằm ở bên tai hắn nói:“Huống hồ, cỗ kiệu này thiết kế cực kì giảm xóc, chỉ cần ta cẩn thận một ít, ngươi không phát ra âm thanh , bọn họ sẽ không phát hiện.”
Từ Trường Thanh nhất thời mở to hai mắt , nhưng trong bụng quả thật đã mất nguyên khí cung cấp nuôi dưỡng, anh thai sở dĩ làm ầm ĩ cũng là bởi vì đói bụng không có thức ăn, hỏi xin hắn , dù là người lớn đói bụng cũng biết xin đồ ăn, huống chi vẫn là anh thai trong bụng.
Không khỏi cảm thấy mềm nhũn, để Chiến Vô Dã cởi quần áo trên người , hai chân mở rộng bị hắn dùng hai cánh tay nâng đặt trong không trung, mặt đối mặt, Từ Trường Thanh sắc mặt thiêu hồng một mảnh, ánh mắt không dám nhìn Chiến Vô Dã, chỉ theo dõi cổ áo vạt áo hắn.
Chiến Vô Dã sớm mở rộng vạt áo , vì Từ Trường Thanh thân thể cực nhẹ, cho nên cánh tay thác tại giữa không trung cũng không cố sức chút nào, cỗ kiệu hiện tại đang đi sơn đạo không bằng phẳng, dù hắc y nhân đi đường ổn định, cũng vẫn sẽ có rung xóc, vừa khéo che dấu chuyện hai người sắp làm .
Từ Trường Thanh xấu hổ, hai chân mở to, khóa ngồi bên trong cánh tay Chiến Vô Dã, tuy nói trong lòng kinh hoảng, mặt sau đã hơi nhuận thấp, nhân hai người quần áo vẫn chưa cởi hết, Chiến Vô Dã vội vàng dưới chỉ thoát tiết khố Từ Trường Thanh, áo tán ở bên hông, cho nên liền che một chút cảnh xuân.
Từ Trường Thanh bị đặt tại giữa không trung, tay nắm áo Chiến Vô Dã, chịu hắn miệng lưỡi hấp hôn, có vài phần động tình, tay chân cũng trở nên mềm yếu, toàn thân căn bản không có chút sức nào, vốn thân mình còn có thể cử động, nay lại không nghe sai sử , cũng cảm giác cái thứ cứng rắn như sắt đang ở chung quanh chậm rãi tìm vị trí, biết ý của nó , chỗ dưới thân cũng không khỏi hơi rung động, đang để vào cỗ kiệu đột nhiên hụt xuống, vừa khéo đẩy vào một đoạn , không có phòng bị , Từ Trường Thanh nhịn không được “Ân” một tiếng, nhất thời che miệng, sắc mặt kinh hoảng, sợ bị thủ hạ của Chiến Vô Dã bên ngoài kiệu nghe được.
Chiến Vô Dã cong môi cười cười, sau đó điều chỉnh tư thế, đem hắn chậm rãi ngồi xuống , Từ Trường Thanh chỉ cảm thấy mình như bị một khối sắt đâm vào, mấy ngày không làm có chút không thể thích ứng, dưới thân trướng đắc có chút đau đớn, không khỏi khẽ hít vào một hơi, trong mắt ngập nước.
Chiến Vô Dã cũng mấy ngày chưa từng hoan hảo, nhẫn nhịn có chút vất vả, khi tiến vào thấp giọng thở hắt ra, sau đó ma động vài cái, liền bắt đầu vội vã, động tác thô lỗ dần lên .
Một lát sau, Từ Trường Thanh thân mình liền không ngừng cao thấp lên xuống, trong miệng lại không thể quát to ra tiếng, chỉ có thể cắn răng, cảm thấy nơi đó bị Chiến Vô Dã chọc vừa ma vừa đau vừa ngứa, ở chỗ sâu bị khuấy đảo như gặp lửa, nhất thời có chút khó có thể thừa nhận, vội vàng nắm vạt áo hắn thấp giọng cầu xin :“Nhẹ một ít, đừng vào sâu như vậy……”
Chiến Vô Dã nghe vậy đành phải hoãn lại động tác, sau đó bắt đầu chín nông một sâu nhưng điều này làm cho Từ Trường Thanh càng thêm khó chịu, cảm thấy mình ở giữa không trung không ở trên cũng không ở dưới, sau đó cả người bỗng nhiên lên bỗng nhiên xuống, chỗ giữa chỉ có một cây côn đang hung hăng khuấy đảo hắn, giống như muốn đem hắn phá tan, không khỏi hoảng sợ đưa tay vòng qua cổ Chiến Vô Dã, muốn ngăn cản động tác nhanh chóng lúc này hắn, Chiến Vô Dã cũng quả thật bởi vậy dừng lại, nhưng động tác của Từ Trường Thanh rõ ràng ám chỉ hắn điều khác, tiếp tục nắm thật chặt eo nhỏ của người trong lòng, càng thêm cao thấp lẩm nhẩm, vừa mau vừa sâu phía trước phía sau trái trái phải phải luận động .
Từ Trường Thanh hận không biết nên thế nào cho phải, cuối cùng một ngụm cắn vào trên cổ hắn, nhưng khoái cảm như đại hải đào lãng, từng đợt từng đợt chen chúc tới, chỉ ba hiệp sau, Chiến Vô Dã cuối cùng mới buông hắn, lúc này tuy uy no anh thai, Từ Trường Thanh lại toàn thân mệt mỏi, giữa hai chân càng trướng đau lợi hại, hai chân nhân mở thật rộng có chút không hợp lễ, bất quá hắn đã không cần hình tượng lúc này, mệt đến nhắm mắt là ngủ , ngay cả xoay người cũng không có khí lực.
Chiến Vô Dã bôi cao cho Từ Trường Thanh, sửa sang lại quần áo trên người , thấy một thân băng cơ ngọc cốt, lại tâm sanh dâm dục một trận, nhưng thấy Từ Trường Thanh mệt mỏi chỉ có thể cưỡng chế trở về, bình tĩnh ló mặt ra ngoài cỗ kiệu, bốn hắc y nhân nhất thời cảm thấy rùng mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thấy hắn rời đi mới đều tự nhẹ nhàng thở ra.
Ban đầu bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng về sau lại nghe được rành mạch, Từ thiếu gia không biết vì sao đột nhiên khẽ khóc, sau đó liền mắng tướng quân là cầm thú, tiếp đó cỗ kiệu liền có chút không ổn định, tần suất quá nhanh làm bọn họ không nghĩ đến việc kia, nhưng về sau Từ thiếu gia ý thức mơ hồ, thanh âm khi thì thấp giọng nức nở, khi thì cao giọng mắng chửi, khi thì vừa kiều vừa mị, mềm yếu cơ hồ làm cho bọn họ đi đường run lên, bước đi không nổi.
Cũng may bọn họ tố chất rất mạnh, không yếu đuối, không chỉ không thể yếu đuối, càng không thể hiện ra bất cứ điều gì không thích hợp , ánh mắt và đầu cũng không thể lộn xộn, sau lưng hắc y thấp lại làm, làm lại thấp, dù biết tình hình thực tế cũng chỉ có thể giả ngu không biết, lại càng không dám chỉ trích, chỉ có thể buồn đầu chạy đi.
Hắc ảnh thấy thiếu chủ đau lòng Từ thiếu gia, liền ra chủ ý nói:“Thuộc hạ nhớ bên cạnh chỗ thiếu chủ lấy băng kia có tiểu đảo, đảo kia có chút bí mật, hơn nữa trên đảo không có mãnh thú, nhiệt độ mát mẻ, không bằng chúng ta mang Từ thiếu gia qua bên kia tránh nóng, cũng có thể giúp hắn ít chịu thêm khổ.”
Chiến Vô Dã nghe xong giật mình, lập tức nhíu mày nói:“Hắn hiện tại thân mình không tiện, ăn mặc chi phí đều phải tinh tế, tiểu đảo kia là chỗ hoang dã, mà cách kinh thành xa ngàn dặm, không chỉ không tiện, dọc đường đi còn xóc nảy mệt nhọc, chỉ sợ hắn ăn không tiêu.”
Hắc ảnh nghĩ nghĩ nói:“Theo ý kiến của thuộc hạ, chúng ta có thể phái hơn hai mươi hắc y đi trước một bước, mang theo vật dụng đi lên tiểu đảo, thanh trừ hiểm thú nguy thạch trên đảo nhỏ, lúc chúng ta đi lại mang một ít vật phẩm, như vậy liền có thể giải quyết vấn đề vật tư trong thời gian ngắn, mà trên đảo nhỏ cũng có rau cùng thú ăn cỏ vô hại, rau thịt có thể cam đoan tươi mới , lấy băng cũng tiện…… Nếu muốn đi tiểu đảo tránh nóng, trên đường Từ thiếu gia khẳng định chịu chút mệt nhọc , nhưng chúng ta có thể cách hai canh giờ thay đổi người, tận lực đẩy nhanh tốc độ, nhiều nhất năm ngày liền có thể đến, có lẽ sẽ càng sớm……”
Vào lúc ban đêm, Từ Trường Thanh nóng đến ngủ không được, sắc mặt đỏ bừng ở trên giường lăn qua lộn lại, Chiến Vô Dã tỉnh lại, thấy hắn nóng đến khó chịu, cúi đầu thấy băng trong chậu đã tan thành nước, lúc này mặc xong quần áo tự mình cắt tới một chậu.
Thừa dịp này , liền thử thăm dò khơi mào câu chuyện :“Lúc trước ở Quỳnh đảo lấy băng thấy bên cạnh cách đó không xa có một tiểu đảo, trên đảo thanh trúc um tùm, cũng cực kì mát mẻ, so kinh thành không biết mát mẻ hơn bao nhiêu, chỉ là chênh lệch nhiệt độ không khí có hơi khác biệt, buổi tối so ban ngày hơi lạnh ……”
Từ Trường Thanh nghe hắn nói trên đảo nhỏ cực kì mát mẻ, đã bị quyến rũ tâm tư, không khỏi dò hỏi:“Thực sự có nơi như vậy ?”
Chiến Vô Dã cười:“Cần gì lừa ngươi ?” Sau thấy Từ Trường Thanh lấy mắt liếc hắn, không khỏi nhớ tới chuyện anh đan , đành phải khẽ khụ một tiếng nói sang chuyện khác :“Vì ở bên cạnh Quỳnh đảo, cho dù là giữa hè tiểu đảo kia cũng không nóng, lúc này còn có thể lấy được măng, ngươi không phải thích ăn măng nhất? đến lúc đó có thể săn gà rừng, sau đó để đầu bếp ngao cho ngươi một chén canh măng gà, còn có, ngươi thích ăn mứt quả nhất, tiểu đảo kia thường niên không người ở, cây ra trái đều đã ngoài trăm năm, dùng trái cây này làm mứt quả, tư vị tất nhiên sẽ rất ngon……”
Chiến Vô Dã không thích ăn mấy thứ này , nhưng biết Từ Trường Thanh thích ăn, cũng thường xuyên dùng chén nhỏ múc một chút, không có việc gì liền múc hai thìa vào miệng, cho nên liền cố ý nói đến thứ hắn thích , nghĩ đến gì đó còn bổ sung :“Trên núi hoa cỏ cực thịnh, cho nên ong rừng cũng không ít, có thể láy không ít mật rừng, lại quết lên trên thịt, dùng lửa từ từ nướng……”
Nói đến khi nước miếng Từ Trường Thanh tràn ra, không khỏi nói:“Nói tốt như vậy, chỉ không biết tiểu đảo kia cách kinh thành có xa lắm không, lại ở nơi nào ?”
Chiến Vô Dã đương nhiên sẽ không nói là xa ngàn dặm , làm Từ Trường Thanh sinh ra ý muốn lui, nhân tiện nói:“Chỉ có bốn năm ngày lộ trình, vừa lúc gần đây trong triều vô sự, ta ngày mai liền xin Thánh Thượng nghỉ mấy tháng, cùng ngươi đi tiểu đảo tránh nóng, ở bên kia một đoạn thời gian lại trở về……”
Từ Trường Thanh biết Chiến Vô Dã sẽ không để mình đi mạo hiểm, dù sao trong bụng hắn còn có cốt nhục của Chiến gia, nói như vậy là có vài phần nắm chắc.
Hơn nữa kinh thành lại thật sự là nóng kinh người, chờ một ngày chính là thêm một ngày chịu tội, nay có chỗ tốt, đương nhiên là có muốn đi, nhưng nghĩ đến cửa hàng ngọc lại có chút do dự.
Chiến Vô Dã luôn bàng quan sát sắc mặt hắn, thấy thế nhân tiện nói:“ chuyện ngọc điếm ngươi giao cho chưởng quầy xử lý, ta đương nhiên sẽ để người bên cạnh chiếu ứng nhiều hơn, không có chuyện gì.”
Có những lời này của Chiến Vô Dã, Từ Trường Thanh tự nhiên mày giãn ra, cửa hàng ngọc vài năm nay sinh ý sở dĩ phát triển không ngừng, không có chuyện phiền toái gì, trong đó có vài phần là uy danh Chiến gia , cho nên không có người dám trêu chọc.
Nghĩ đến gì đó lại không buông nói:“Ta nếu đi, ngân sói đến sẽ không thấy ta……” Hai năm trước hắn nói cùng Chiến Vô Dã chuyện ngân sói, dù sao hắn ở Chiến phủ, hơn nữa ngân sói đến thường xuyên, cho nên nghĩ kĩ mới mở miệng báo cho biết Chiến Vô Dã một phen, cũng nghĩ để Chiến Vô Dã nhìn xem ngân sói , dù sao ngân sói là thú người khác dưỡng , lấy lực lượng của mình muốn dưỡng nó bên người chỉ sợ không có khả năng, mà Chiến gia thì khác, nếu Chiến Vô Dã cảm thấy thích ngân sói, có lẽ có thể hỏi mua người ta, đến lúc đó nuôi ở Chiến phủ, hắn liền có thể quang minh chính đại chăm sóc nó, chỉ là trời không chiều lòng người, mỗi lần ngân sói đến , Chiến Vô Dã đều không ở, Chiến Vô Dã ở, ngân sói liền không đến, hơn hai năm không có một lần đụng mặt, mấy tháng gần đây tới càng ít, Từ Trường Thanh trong lòng cực kì lo lắng.
Chiến Vô Dã nghe vậy sắc mặt bị kiềm hãm, thuận miệng nói:“Không thấy được ngươi, thì nó sẽ rời đi, ngươi không cần vì nó lo lắng.” Lập tức nhìn thấy Từ Trường Thanh hạ mắt có chút bất an , nhất thời ánh mắt cũng trở nên nhu hòa , đưa tay vỗ về đầu đầy tóc đen của hắn nghĩ nghĩ nói:“Nó nếu đến đây, ta sẽ để người trong phủ chăm sóc một hai, sẽ không chậm trễ nó……”
Từ Trường Thanh trong miệng thì thào nói:“Nếu muốn đi tiểu đảo, ít nhất cũng muốn thấy nó, cùng nó trò chuyện rồi mới đi……”
Kết quả không quá hai ngày, ngân sói ở một buổi trưa từ cửa sổ nhảy vào bên giường Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh lúc ấy đang chợp mắt, nhìn thấy ngân sói không khỏi mừng rỡ, vội vàng ôm vào trong ngực trấn an một trận, thấy ngân sói toàn thân lông dày bao trùm, Từ Trường Thanh càng cảm thấy thương hại, mùa hè này chỉ sợ nó so với mình càng thêm không dễ sống , liền dính một ít nước băng, cẩn thận lau bộ lông cho ngân sói, ít nhất có thể mát mẻ một ít.
Ngân sói so với ba năm trước đây càng mạnh mẽ hơn, đã là một sói vương trưởng thành, hình thể cực lớn, lỗ tai dựng cao cao, vì các loại thanh âm thật nhỏ chung quanh mà không ngừng chuyển động, cực kì có tinh thần .
Từ Trường Thanh đứng dậy từ trong hồ đổ ra bát rượu quả, đặt tới bên miệng ngân sói, ngân sói ghé vào bên cạnh băng chậu có chút miễn cưỡng liếm liếm lòng bàn tay Từ Trường Thanh mới bắt đầu chậm rãi uống , Từ Trường Thanh ngồi ở bên cạnh nâng tay khẽ bóp lỗ tai nó, xem nó vừa uống rượu quả, lỗ tai vừa ở trong tay mình tránh tránh, không khỏi nở nụ cười , sau đó vuốt ve cái đuôi dài của nó vĩ mới nói ra chuyện ly biệt.
Ngân sói giống như nghe hiểu được, lắc lắc cái đuôi với hắn, đem đầu kề sát sàn, nức nở hai tiếng tỏ vẻ không nỡ, sau đó liền đứng dậy vòng quanh Từ Trường Thanh hai vòng, cuối cùng liếm liếm hai má hắn, Từ Trường Thanh trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nhân tiện nói:“Ta ở trong phòng đặt hai vò rượu quả, đến lúc đó đến đây nhớ uống hẵng đi.
Ngân sói liếm xong xoay người đi hai bước, quay đầu lại nhìn Từ Trường Thanh , thấy hắn trong mắt chảy lệ, không khỏi ngẩn ra tại chỗ, lập tức liền không quay đầu chỉ từ cửa sổ chạy ra.
Đại khái là vì trời nóng, Từ Trường Thanh gần đây cảm xúc rất không ổn, vừa rồi nhìn thấy ngân sói rời đi bất tri bất giác chảy lệ, thú vật so người khó sống hơn không biết bao nhiêu lần, buồn không thể nói, khổ không thể nói, chịu đánh chửi cũng chỉ có thể cắp đuôi chạy trốn, Từ Trường Thanh lau khô lệ yên lặng nghĩ, ngày sau nếu có thể cho ngân sói tự do, nhất định đem nó thả lại bên trong núi rừng, chỉ có nơi đó mới là nơi chúng nó vui vẻ .
Trước khi Từ Trường Thanh đáp ứng đi tiểu đảo , Chiến Vô Dã đã tay bắt đầu chuẩn bị. Đến khi hết thảy đều chuẩn bị tốt, tức khắc liền có thể lên đường, Từ Trường Thanh đem chuyện trong cửa hàng giao cho chưởng quầy , thay đổi quần áo sạch sẽ thượng cỗ kiệu, đi theo ngoài Chiến Vô Dã cùng bốn hắc y nhân nâng kiệu, còn có một vị trung niên tuổi chừng nửa trăm , mặt đen nhỏ gầy, Chiến Vô Dã nói cho hắn đó là Thắng Quý hậu nhân của Thắng Lan, vài thập niên nhậm chức Chiến gia thủ hạ, trước đó vài ngày vừa bị Chiến lão tướng quân chiêu trở về, lần này cùng đi là sợ hắn khi ở trên đảo có biến cố, có người hiểu được không đến mức rối loạn tay chân, Thắng Quý vừa thấy Từ Trường Thanh liền thi lễ, sau đó tinh tế coi Từ Trường Thanh nửa ngày, liên tục gật đầu :“ sinh đan Từ công tử tu luyện tuy là không giống sinh đan Thắng Lan, nhưng linh khí cũng là so bạch sắc sinh đan tốt hơn không chỉ mấy lần, cho nên anh thai này mới có thể hiếu động nháo người như thế, công tử nên thả lỏng tâm tình. Không có việc đi nên đi lại chung quanh hoạt động thân thể, tiểu gia hỏa ở trong bụng thỏa mãn, cũng sẽ thành thật, theo lão sinh thấy, anh thai này bộ dạng vô cùng tốt, hẳn là không có gì sai lầm.”
Từ Trường Thanh vốn đối với chuyện anh đan có chút xấu hổ , nhưng nghĩ đến đối phương là người Thắng Lan , đối loại sự tình này đã thấy nhưng không thể trách liền thồi, cảm tạ hắn sau đó liền bắt đầu lên đường.
ở trong kiệu tuy oi bức, nhưng không thể không biết có xóc nảy, hiển nhiên hắc y nhân đi đường cực ổn, không gian nan như trong tưởng tượng .
Mà trong Chiến phủ, chỗ Chiến lão tướng quân tu luyện, lúc này lão tướng quân toàn thân quanh quẩn sương trắng, nghe có người tiến vào liền thu công , đem sương mù hút vào trong cơ thể, hạ vận đan điền, lập tức mở mắt ra nhìn về phía quản gia, vuốt chòm râu nói:“Vô Dã cùng Trường Thanh đã rời phủ ?”
Lão quản gia lập tức nói:“Đúng vậy lão gia, thiếu chủ và Từ công tử vừa mới rời đi, lão nô đã phái người đi theo sau , vẫn chưa phát hiện người khả nghi , nghĩ lão tặc đạo quan kia còn chưa phát hiện sinh đan trong bụng Từ công tử.”
Chiến tướng quân gật gật đầu, sau đó từ trên ngọc tòa đứng dậy, một phen vuốt y bào ánh mắt lóe ra, sắc mặt bình tĩnh nói:“Lão phu qua ba tháng liền có thể luyện thành công pháp này , vì chắt trai của Chiến gia ta cùng hậu đại Chiến gia, ta Chiến Hạo Thiên chính là liều mạng một cái mạng già, cũng phải khiến lão đạo kia chết không có chỗ chôn.” Nói xong ánh mắt đốt đốt kiên định xoay người đi xuống ngọc thất, từ đó bế quan ba tháng, trong phủ việc vặt đều do lão quản gia xử lý.
Bên này Từ Trường Thanh ở trên đường đã được hai ngày, ngồi ở trong kiệu thân mình cực không được tự nhiên, Từ Trường Thanh xóc nảy trán đều là mồ hôi, vừa lúc phía trước có một thôn trang, liền ngừng kiệu dừng chân.
Hai ngày lộ trình đã rời xa kinh thành, nơi này đều là sơn dã ở nông thôn, cũng không có khách điếm, chỉ có thể liền đến ở nhà thôn dân , cũng may ở nông thôn mặc dù khốn cùng nhưng thu thập sạch sẽ, trong phòng ngủ là hố đất, mặt trên trải chiếu cỏ.
Từ Trường Thanh hạ kiệu liền thở ra một hơi, cảm thấy ở nông thôn so với kinh thành mát mẻ hơn nhiều, nhịn không được ở trước sau chung quanh phòng ốc đi lại, quá một hồi liền cảm thấy trong bụng đói khát, hương dã nhân gia đều là chút cơm rau dưa, không đồ ăn ngọn gì có thể chiêu đãi, Chiến Vô Dã lúc này để người đi hơn mười dặm săn dã vật về, lấy con thú trong đó non mịn nhất mang đến để đầu bếp thiêu chế.
Kết quả đêm đó Từ Trường Thanh liền ăn suốt một chén cơm, lại uống một chén canh thịt, cực kỳ rượu chân cơm ăn no, ăn no tâm tình liền tốt, có lẽ là ở nông thôn cây cối nhiều, không khốc nhiệt như kinh thành , có lẽ là lần này du lịch khiến anh thai trong bụng cảm thấy mới mẻ, một ngày cũng không ép buộc Từ Trường Thanh, vẫn im lặng, hơn nữa trên đường quả thật có một chút mệt mỏi, ăn cơm xong liền ở trong sân đi một hồi, sau đó lấy ôn thủy ở trong một phòng cỏ lau người, khi đi ra nổi lên khốn ý, vào phòng liền nhìn thấy trên chiếu có đã được người trải một tầng thật dày tàm ti nhục, Từ Trường Thanh biết chiếu hồi hương kia nếu mặc kệ táo, liền dễ dàng sinh côn trùng cắn người rất ngoan, mấy ngụm liền có thể cắn một mảnh hồng , cũng nghe nói đến tàm ti nhục, Chiến Vô Dã ngược lại không sao cả, chỉ trải cây lác mà nằm, tay cầm quạt xếp nhẹ lay động, canh cho Từ Trường Thanh.
Dựa vào bên người hắn, Từ Trường Thanh một hồi liền chìm vào mộng đẹp, ngủ cực trầm đến hừng đông.
Từ Trường Thanh rửa mặt xong, đẩy cửa đi ra, đầu bếp đã ở trong sân nấu cháo, thấy hắn liền lập tức dùng nước dập lửa, cháo đã nấu khá được, sợ làm Từ Trường Thanh nóng, vội vàng gọi người đến đem bàn đặt đến chỗ râm mát , sau đó đem đồ ăn bưng lên, Từ Trường Thanh một đêm ngủ ngon, khẩu vị không tệ, ăn non nửa chén cơm, lại ăn mấy khối thịt hầm, khi đang ăn liền nhìn thấy góc tường có tiểu hài tử năm sáu tuổi mặc quần áo đầy mụn vá đứng ở nơi đó, ngón tay ở miệng, nhìn nhìn bàn chằm chằm.
Tiểu hài tử này Từ Trường Thanh biết, là tiểu tôn tử nhà này, nhà này cuộc sống cũng không giàu có, nhìn bộ dáng hài tử chỉ sợ ngày thường khó ăn được một bữa thịt, dừng lại liền cười vẫy vẫy tay với hắn, tiểu hài tử hiển nhiên được người nhà dặn dò, không dám tới, nhưng cuối cùng không chịu nổi thức ăn dụ hoặc, từng bước một đi tới.
Khi Chiến Vô Dã trở lại sân liền nhìn thấy một tiểu hài tử ngồi ở trước bàn Từ Trường Thanh, đang lang thôn hổ yết cắn xương , trên mặt lập tức liền không vui , bất quá thấy Từ Trường Thanh tinh thần không tệ, còn cười tủm tỉm giúp tiểu hài tử lóc xương mới đè ép hỏa khí, lại nhìn hắn vẻ mặt tiếu ý, nghĩ đến gì đó cảm thấy lại mềm nhũn, không vui cũng liền tan thành mây khói.
Chạy, Từ Trường Thanh lấy chút bạc cho lão thái thái trong nhà xem như phí dừng chân , con mồi hôm qua không động tới cũng lưu cho người nhà này không lấy đi, người trong nhà đương nhiên thiên ân vạn tạ, có bạc này , bọn họ có thể mua bán cải thiện sinh hoạt, cũng có tiền để tôn nhi đi học đường trên trấn đọc sách.
Từ Trường Thanh lên cỗ kiệu không lâu, liền bị anh thai trong bụng ép buộc sắc mặt trắng bệch, Chiến Vô Dã sớm lưu ý lập tức vội vào kiệu, vì cỗ kiệu làm được hào phóng cho dù hai người ngồi cũng không chật .
Chiến Vô Dã đầu tiên đưa tay lau mồ hôi trên trán Từ Trường Thanh, lo lắng nói:“Hay là đồ ăn vừa rồi không có ăn được ? rõ ràng lúc trước không có việc gì, sao vừa lên kiệu liền đau dữ vậy ?” Lập tức lại nói:“Ta đi để Thắng Quý vào xem một phen.”
Từ Trường Thanh vội vàng kéo hắn, vừa rồi sắc mặt trắng bệch, lúc này đã có chút hồng nhuận, ánh mắt trốn tránh lại phiền não, chuyện linh khí trong bụng không đủ, gọi người đến xem có thể như thế nào ? còn không phải làm trò cười.
Thấy Từ Trường Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng dỗi liếc khai tầm mắt nằm xuống, Chiến Vô Dã mới hơi hiểu, ba ngày này luôn ở trên đường , lo Từ Trường Thanh thân mình mệt nhọc hao tổn, buổi tối căn bản không dám vượt qua, sợ hắn thân mình ở trên đường sẽ càng thêm không thích hợp.
Cho nên song tu chi pháp đã ba ngày chưa luyện, người lớn có thể nhẫn , nhưng thai nhi trong bụng không thể ba ngày không có nguyên khí tẩm bổ, mới làm ầm ĩ , Từ Trường Thanh đối với song tu công pháp vốn không tích cực lắm, chưa bao giờ chủ động yêu cầu Chiến Vô Dã song tu, lúc này thấy hắn để ý liền biết hắn nói không nên lời, nhất thời động tâm đưa tay ôm hắn mặt đối mặt khóa ngồi trên người mình.
Từ Trường Thanh thấy hắn làm vậy liền mặt đỏ tai hồng, hai người hoan ái thời gian đã không ngắn, sao không biết tâm tư của hắn, vội để hắn nói:“Đang ban ngày ban mặt, lại là ở trong kiệu , ngươi muốn cho thuộc hạ của ngươi mắng ngươi là tướng quân cuồng dâm sao ? việc này hiện tại vạn vạn không thể……”
Chiến Vô Dã gắt gao ôm eo hắn nói:“Nếu lúc này không làm, vậy anh thai chẳng phải sẽ ồn ào ngươi một ngày, vốn khí sắc ngươi vừa mới tốt, sao có thể chịu được nó ép buộc ? còn hai ngày mới đến tiểu đảo, nếu trên đường bị nó ép buộc bị bệnh lại làm thế nào cho phải ?” Lập tức thanh âm giảm thấp một ít, nằm ở bên tai hắn nói:“Huống hồ, cỗ kiệu này thiết kế cực kì giảm xóc, chỉ cần ta cẩn thận một ít, ngươi không phát ra âm thanh , bọn họ sẽ không phát hiện.”
Từ Trường Thanh nhất thời mở to hai mắt , nhưng trong bụng quả thật đã mất nguyên khí cung cấp nuôi dưỡng, anh thai sở dĩ làm ầm ĩ cũng là bởi vì đói bụng không có thức ăn, hỏi xin hắn , dù là người lớn đói bụng cũng biết xin đồ ăn, huống chi vẫn là anh thai trong bụng.
Không khỏi cảm thấy mềm nhũn, để Chiến Vô Dã cởi quần áo trên người , hai chân mở rộng bị hắn dùng hai cánh tay nâng đặt trong không trung, mặt đối mặt, Từ Trường Thanh sắc mặt thiêu hồng một mảnh, ánh mắt không dám nhìn Chiến Vô Dã, chỉ theo dõi cổ áo vạt áo hắn.
Chiến Vô Dã sớm mở rộng vạt áo , vì Từ Trường Thanh thân thể cực nhẹ, cho nên cánh tay thác tại giữa không trung cũng không cố sức chút nào, cỗ kiệu hiện tại đang đi sơn đạo không bằng phẳng, dù hắc y nhân đi đường ổn định, cũng vẫn sẽ có rung xóc, vừa khéo che dấu chuyện hai người sắp làm .
Từ Trường Thanh xấu hổ, hai chân mở to, khóa ngồi bên trong cánh tay Chiến Vô Dã, tuy nói trong lòng kinh hoảng, mặt sau đã hơi nhuận thấp, nhân hai người quần áo vẫn chưa cởi hết, Chiến Vô Dã vội vàng dưới chỉ thoát tiết khố Từ Trường Thanh, áo tán ở bên hông, cho nên liền che một chút cảnh xuân.
Từ Trường Thanh bị đặt tại giữa không trung, tay nắm áo Chiến Vô Dã, chịu hắn miệng lưỡi hấp hôn, có vài phần động tình, tay chân cũng trở nên mềm yếu, toàn thân căn bản không có chút sức nào, vốn thân mình còn có thể cử động, nay lại không nghe sai sử , cũng cảm giác cái thứ cứng rắn như sắt đang ở chung quanh chậm rãi tìm vị trí, biết ý của nó , chỗ dưới thân cũng không khỏi hơi rung động, đang để vào cỗ kiệu đột nhiên hụt xuống, vừa khéo đẩy vào một đoạn , không có phòng bị , Từ Trường Thanh nhịn không được “Ân” một tiếng, nhất thời che miệng, sắc mặt kinh hoảng, sợ bị thủ hạ của Chiến Vô Dã bên ngoài kiệu nghe được.
Chiến Vô Dã cong môi cười cười, sau đó điều chỉnh tư thế, đem hắn chậm rãi ngồi xuống , Từ Trường Thanh chỉ cảm thấy mình như bị một khối sắt đâm vào, mấy ngày không làm có chút không thể thích ứng, dưới thân trướng đắc có chút đau đớn, không khỏi khẽ hít vào một hơi, trong mắt ngập nước.
Chiến Vô Dã cũng mấy ngày chưa từng hoan hảo, nhẫn nhịn có chút vất vả, khi tiến vào thấp giọng thở hắt ra, sau đó ma động vài cái, liền bắt đầu vội vã, động tác thô lỗ dần lên .
Một lát sau, Từ Trường Thanh thân mình liền không ngừng cao thấp lên xuống, trong miệng lại không thể quát to ra tiếng, chỉ có thể cắn răng, cảm thấy nơi đó bị Chiến Vô Dã chọc vừa ma vừa đau vừa ngứa, ở chỗ sâu bị khuấy đảo như gặp lửa, nhất thời có chút khó có thể thừa nhận, vội vàng nắm vạt áo hắn thấp giọng cầu xin :“Nhẹ một ít, đừng vào sâu như vậy……”
Chiến Vô Dã nghe vậy đành phải hoãn lại động tác, sau đó bắt đầu chín nông một sâu nhưng điều này làm cho Từ Trường Thanh càng thêm khó chịu, cảm thấy mình ở giữa không trung không ở trên cũng không ở dưới, sau đó cả người bỗng nhiên lên bỗng nhiên xuống, chỗ giữa chỉ có một cây côn đang hung hăng khuấy đảo hắn, giống như muốn đem hắn phá tan, không khỏi hoảng sợ đưa tay vòng qua cổ Chiến Vô Dã, muốn ngăn cản động tác nhanh chóng lúc này hắn, Chiến Vô Dã cũng quả thật bởi vậy dừng lại, nhưng động tác của Từ Trường Thanh rõ ràng ám chỉ hắn điều khác, tiếp tục nắm thật chặt eo nhỏ của người trong lòng, càng thêm cao thấp lẩm nhẩm, vừa mau vừa sâu phía trước phía sau trái trái phải phải luận động .
Từ Trường Thanh hận không biết nên thế nào cho phải, cuối cùng một ngụm cắn vào trên cổ hắn, nhưng khoái cảm như đại hải đào lãng, từng đợt từng đợt chen chúc tới, chỉ ba hiệp sau, Chiến Vô Dã cuối cùng mới buông hắn, lúc này tuy uy no anh thai, Từ Trường Thanh lại toàn thân mệt mỏi, giữa hai chân càng trướng đau lợi hại, hai chân nhân mở thật rộng có chút không hợp lễ, bất quá hắn đã không cần hình tượng lúc này, mệt đến nhắm mắt là ngủ , ngay cả xoay người cũng không có khí lực.
Chiến Vô Dã bôi cao cho Từ Trường Thanh, sửa sang lại quần áo trên người , thấy một thân băng cơ ngọc cốt, lại tâm sanh dâm dục một trận, nhưng thấy Từ Trường Thanh mệt mỏi chỉ có thể cưỡng chế trở về, bình tĩnh ló mặt ra ngoài cỗ kiệu, bốn hắc y nhân nhất thời cảm thấy rùng mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thấy hắn rời đi mới đều tự nhẹ nhàng thở ra.
Ban đầu bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng về sau lại nghe được rành mạch, Từ thiếu gia không biết vì sao đột nhiên khẽ khóc, sau đó liền mắng tướng quân là cầm thú, tiếp đó cỗ kiệu liền có chút không ổn định, tần suất quá nhanh làm bọn họ không nghĩ đến việc kia, nhưng về sau Từ thiếu gia ý thức mơ hồ, thanh âm khi thì thấp giọng nức nở, khi thì cao giọng mắng chửi, khi thì vừa kiều vừa mị, mềm yếu cơ hồ làm cho bọn họ đi đường run lên, bước đi không nổi.
Cũng may bọn họ tố chất rất mạnh, không yếu đuối, không chỉ không thể yếu đuối, càng không thể hiện ra bất cứ điều gì không thích hợp , ánh mắt và đầu cũng không thể lộn xộn, sau lưng hắc y thấp lại làm, làm lại thấp, dù biết tình hình thực tế cũng chỉ có thể giả ngu không biết, lại càng không dám chỉ trích, chỉ có thể buồn đầu chạy đi.