Chương : 19
CHƯƠNG 19
“Ngươi đi theo ta.”
Tiết Lăng Phong tiếp nhận Song Phi từ tay thị vệ, đỡ hắn chậm rãi đi về phía Tây sương phòng. Thị vệ đều lưu lại phía sau không đi tiếp, bọn họ cũng không thể tùy tiện đi vào hậu viện này, liền đứng ở ngoài cửa.
Tây sương phòng là đình viện nằm tận cùng phía tây ở đây, ngoài phòng có một khóm trúc xanh nho nhỏ, lục ấm như họa, so với những sương phòng khác bên ngoài điểu ngữ hoa hương, thì nơi này có vẻ đặc biệt thanh nhã u tĩnh.
Tiết Lăng Phong nắm tay Song Phi đi một mạch vào trong phòng, theo vào còn có một quản sự hậu cung, ba người vào phòng liền khép cửa lại, những mỹ nhân vốn đang đứng thành tốp năm tốp ba liền lập tức líu ríu tụ lại cùng nhau nghị luận. Đây là lần đầu tiên các nàng ở Bàn Long sơn trang thấy một nam tử dung mạo có thể sánh với trang chủ.
Tham gia nghị luận còn có đám thị vệ đi theo Tiết Lăng Phong tới, chỉ có điều bọn họ đều có chút khinh thường loại nam nhân dựa vào mỹ sắc và cái mông mà chui được vào hậu cung này.
Sương phòng đã sớm được quét tước sạch sẽ, mấy bồn ngọc lan, mẫu đơn trong phòng cũng được đổi thủy thổ mới. Gian phòng một tầng không nhiễm, sạch sẽ tao nhã, mấy khóm hoa cỏ, một đài cổ cầm, cái bàn vô cùng giản đơn, chỉ có cái giường gỗ kim dữu vì kích cỡ quá lớn, chăn đệm quá xa hoa mà có chút không ăn nhập.
“Có thích nơi này không?”
Ấm trà trên bàn đã chuẩn bị tốt trà mới hãm vào nước, Tiết Lăng Phong thấy hai bên tóc mai của Song Phi đổ không ít mồ hôi, liền ra hiệu cho hắn tự rót nước uống.
Song Phi đi tới rót một chén, cũng đưa tới trước mặt Tiết Lăng Phong “Cảm tạ chủ nhân.”
Tiết Lăng Phong tiếp nhận trà uống một ngụm “Phía sau gian phòng này có suối nước nóng, sau này xong việc ngươi có thể đi thẳng vào đó tắm rửa, không cần chạy xa như vậy nữa.”
“Dạ.”
“Còn nữa, sau này ngươi phải làm quen với việc ngủ trên giường.” Y biết ảnh vệ mọi lúc đều hầu hạ bên người chủ nhân, không có quy luật nghỉ ngơi làm việc như người thường, giấc ngủ của họ thường ngắn mà không sâu, chỉ khi xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới chợp mắt một chút ở nơi họ ẩn thân.
Song Phi không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn cái giường lớn phía sau một chút, trên cây cột đầu giường có một cái lỗ có chút không phù hợp, vòng treo có lẽ là dùng để trói tay người được sủng ái, cũng có lẽ là để cố định thân thể họ. Tiết Lăng Phong lại quay đầu nói với quản sự đứng một bên “Vương Tam, đem đồ tới đây.”
Quản sự lập tức đưa tới một cái hộp nhỏ, Tiết Lăng Phong mở hộp ra, bên trong có một cái vòng vàng nhỏ, phía dưới vòng có một lỗ khóa.
Tiết Lăng Phong đem chìa khóa ở trong hộp cắm vào lỗ, cái vòng liền mở ra.
“Tới đây.” Tiết Lăng Phong chỉ chỉ sàn nhà trước mặt, Song Phi liền đi qua quỳ xuống.
“Ngươi cũng thấy rồi đó, những nữ nhân bên ngoài cảm thấy rất hứng thú với ngươi. Tâm yêu cái đẹp thì ai cũng có, các nàng thích ngươi cũng là bình thường, thế nhưng các nàng đều là nữ nhân của ta, ta cũng không muốn trong số các nàng có bất cứ ai làm ra một dã chủng.” (con hoang á)
Nhìn đi nhìn lại cái vòng nhỏ kia, Song Phi đại khái cũng minh bạch ý tứ của chủ nhân. Tiết Lăng Phong thấy hắn đã hiểu, liền cười rộ lên, y thích sủng vật thông minh, có thể suy đoán được tâm tư của y, để y bớt phí hơi sức: “Lại đây, tự đeo vào.”
Tiết Lăng Phong ném cái vòng tới trước mặt Song Phi, ảnh vệ của y đưa tay nhặt lên, kéo quần xuống, phân thân hình dạng xinh đẹp liền lộ ra.
Song Phi một tay nâng cái đó của mình lên, một tay đưa kim hoàn tới phần gốc, chiếc vòng đó kim sắc loang loáng, cầm cố nơi yếu ớt nhất của một nam nhân, như là một ký hiệu khiến người ta thấy nhục nhã.
Tiết Lăng Phong vẫn nhìn hắn cười, nhưng bởi vì hắn cúi đầu quá thấp, mi mắt buông xuống, không nhìn thấy được vẻ mặt. Có điều Tiết Lăng Phong cũng có thể nghĩ ra được, ảnh vệ của y dù cho không có biểu tình, thì vẫn như tất cả những nam nhân khác, cũng cảm thấy thẹn.
‘Lách cách’ một tiếng thanh thúy, kim hoàn bị cài lại, kẹp tại phần gốc của khí quan kia, cũng không quá chặt, thế nhưng một khi cương lên tuyệt đối sẽ không thoải mái, muốn bắn ra thì đúng là Thiên Phương dạ đàm. (Arabian Nights hay Nghìn lẻ một đêm, thành ngữ để ám chỉ chuyện hoang đường)
Đeo vòng xong, Song Phi gỡ chìa khóa xuống đưa đến tay Tiết Lăng Phong.
Tiết Lăng Phong tiếp nhận cái chìa khóa bỏ vào trong túi áo, khều cằm ảnh vệ của y, nhìn hắn cười nói “Sau này nếu như ngươi học tốt, ở trên giường làm cho ta thỏa mãn, ta sẽ mở cái vòng này ra, để ngươi cũng có thể khoái hoạt. Ha ha, lại đây, Vương Tam, chuyện còn lại ngươi dạy hắn.”
Tiết Lăng Phong uống một hơi hết trà trong tay, đặt chén xuống rồi đi ra ngoài tìm đám ái thiếp của y.
Sau đó, quản sự hậu cung tuổi đã quá năm mươi mang tới một cái hộp gỗ lớn, tay chân không linh hoạt, đưa tới trước mặt Song Phi “Cái gì nên học, nên dùng đều ở trong này, tự ngươi hảo hảo học hành. Ngươi là nam nhân, không so được với nữ tử, học tốt thì chính ngươi sẽ bớt thiệt thòi.”
Song Phi đứng lên, nhận lấy hộp gỗ, cũng không mở ra, chỉ nhìn thoáng qua Vương Tam.
“Được rồi được rồi, ta đi ra ngoài, nếu như ngươi không bỏ vào được thì tới tìm ta, ta ở căn phòng tận cùng phía đông.”
Vương Tam biết rõ ý tứ của hắn, thất tha thất thểu đóng cửa lại. Ông không biết lai lịch của nam nhân phiêu lượng nọ, chỉ là nghĩ một nam nhân rơi vào cảnh này cũng thật đáng buồn, nhưng hắn vẫn không muốn ông hỗ trợ, hiển nhiên là muốn chừa lại chút tôn nghiêm. Nhưng ở trước mặt Tiết Lăng Phong, bất kể hắn có nguyện ý hay không, cái gì cũng phải từ bỏ.
Sau khi mọi người đi rồi, Song Phi đặt cái hộp lên bàn, mở ra xem xong sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Ngoài cửa phòng, tiếng cười đùa của Tiết Lăng Phong và đám ái thiếp của y truyền tới, chạy chạy đuổi đuổi, náo nhiệt phi phàm.