Chương : 40
.
Kiều Sanh tới phòng huấn luyện, Kiều Mộ Đình cũng theo đuôi. Kiều Sanh vốn không thích người khác xen vào chuyện tập luyện của mình, nhưng giờ y thấy rất hứng thú với Kiều Mộ Đình, cho nên cũng không từ chối.
Kiều Sanh tới có hơi muộn, hai vị sư phụ đã đợi được một hồi.
“Sao hôm nay tới trễ vậy?” Người nói chuyện là Đỗ Nhất Sam, anh là một tay lính đánh thuê xuất ngũ. Anh ta ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt bình thường, thân hình cao to, khí chất mạnh mẽ. Dù đã từng vào sinh ra tử mười mấy năm, nhiều lần thiếu chút nữa là toi mạng, cả người đầy thương tích, nhưng anh lại là một người vui vẻ, hài hước, là một người rất được yêu mến, chủ yếu dạy Kiều Sanh thuật bắn súng và đánh gần người.
“Ngại quá, tôi bận việc nên tới hơi muộn!” Kiều Sanh cười đáp.
Đỗ Nhất Sam cười cười, không nói gì nữa. Lúc này, Kiều Sanh mới quay qua nhìn người đàn ông luôn im lặng không nói, đối phương cũng gật đầu với y một cái. Đây là huấn luyện viên dạy karate đứng Top ba ở Nhật Bản – Đằng Mộc Đạt Dã. Người này hơn ba mươi tuổi, hơi nhỏ hơn Đỗ Nhất Sam một chút, chủ yếu dạy Kiều Sanh món võ karate.
Kiều Mộ Đình giới thiệu ngắn gọn về mình với hai người nọ, “Tôi là Kiều Mộ Đình, là em trai của A Sanh!”
“Chào cậu!” Đỗ Nhất Sam thấy bất ngờ khi một người luôn độc lai độc vãng như Kiều Sanh lại dẫn theo người tới. Tuy nhiên, bề ngoài thì anh ta cũng không có biểu hiện gì, chỉ mỉm cười chào hỏi. Còn Đằng Mộc Đạt Dã thì vẫn tích chữ như tích vàng, gật đầu một cái.
Giới thiệu xong, Kiều Sanh thay đồ huấn luyện, bắt đầu luyện tập.
Đầu tiên là thuật bắn súng.
Dù rất có thiên phú về đánh đấm, nhưng Kiều Sanh vẫn luôn đặt khả năng dùng súng lên hàng đầu. Thuật bắn súng quan trọng hơn thân thủ, đó là những gì mà y nhận thấy trong khoảng thời gian vừa qua.
Nguyên do mà y luyện tập như thế, mục đích không phải chỉ vì bảo vệ mình, mà quan trọng hơn cả là báo thù.
Y muốn chính tay đưa gã tên Alex ấy xuống địa ngục.
Cách luyện tập thuật bắn súng của Kiều Sanh rất đơn giản, một khẩu súng và đủ các loại bia ngắm, có đôi khi lại là bình rượu, đó chính là toàn bộ công cụ của y. Nhãn lực của y rất tốt, tốc độ phản ứng cũng nhanh, sau mấy ngày luyện tập, y đã có thể dễ dàng bắn trúng các mục tiêu trong trạng thái tĩnh. Cho nên, hiện tại y đang tập luyện để bắn trúng các mục tiêu động một cách chính xác nhất.
Kiều Sanh cầm súng, đối diện là các bình thủy tinh đang treo, lay động giữa không trung.
Lên đạn, nhắm mục tiêu, bóp cò.
Kiều Sanh không hề lãng phí thời gian, toàn bộ các động tác diễn ra một cách liền mạch, lưu loát, tiêu sái, anh tuấn. Theo tiếng vỡ vụn của bình rượu, y dễ dàng bắn nát toàn bộ mục tiêu: Sáu bình rượu chỉ trong bốn phát súng, trong đó có một phát trúng ba.
“Khá lắm!” Đỗ Nhất Sam khen ngợi, “Kỹ thuật bắn súng của Kiều thiếu gia đúng là tiến bộ thần tốc!”
Kiều Sanh mỉm cười, không đáp.
Sau màn phấn khích vừa rồi, Kiều Mộ Đình vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cậu cứ nghĩ Kiều Sanh chỉ học chơi thôi, nhưng tiêu chuẩn vừa rồi, rõ ràng là người học mấy năm rồi cũng chưa làm được. Trong khi Kiều Sanh chỉ mới học hơn một tháng, không thể không nói, y là một thiên tài.
Kiều Mộ Đình nhìn về phía Kiều Sanh, cả người y tỏa ra thần thái tự tin, kiêu ngạo, lại không làm người ta thấy đó là ngang ngược, mà thưởng thức vô cùng.
Kiều Mộ Đình ngây ra. Tuy vẫn là gương mặt ấy, nhưng người thanh niên ôn hòa, nội liễm trong trí nhớ của cậu đã không còn tồn tại. Kiều Sanh của hiện giờ, chính là một đế vương tỏa sáng.
“Cậu có muốn thử một chút hay không?” Giọng nói của Kiều Sanh đã cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của Kiều Mộ Đình.
“Cũng được!” Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp, rồi cầm súng.
Bình rượu lại được treo lên, lần này là tám. Kỹ thuật bắn súng của Kiều Mộ Đình không hề kém hơn Kiều Sanh, tám bình chỉ giải quyết trong ba phát.
Kiều Mộ Đình thu súng lại, xoay qua nhìn Kiều Sanh. Kiều Sanh nheo mắt lại.
Kiều Mộ Đình đẩy gọng kính lên, thản nhiên nói, “Lúc còn ở Mỹ, mỗi ngày tôi đều tập bắn súng ba tiếng đồng hồ!”
Ý là, nếu so sánh giữa tôi và anh, anh còn chưa đủ kinh nghiệm đâu.
Kiều Sanh cầm lấy khẩu súng trong tay cậu, lên đạn, sau đó bảo Đỗ Nhất Sam treo bình rượu khác.
Kiều Sanh bắn tiếp, Kiều Mộ Đình lẳng lặng đứng một bên, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Cậu thích Kiều Sanh của hiện tại, tao nhã, tự tin, khiến người ta không làm chủ được bản thân mình, ngước nhìn y…
Có lẽ là Kiều Sanh đã bị Kiều Mộ Đình kích thích, kỹ thuật bắn súng của y lại tiến thêm một bậc. Cùng là tám bình rượu, y chỉ dùng ba phát súng. Chút sơ sót duy nhất là bình rượu ở cuối do bị lệch, chỉ vỡ được một nửa. Nhưng với một người mới bắt đầu tập luyện mà nói, đó đã là thần thoại. Đỗ Nhất Sam không kìm lòng được, vỗ hai tay, còn Kiều Mộ Đình thì câu khóe môi lên.
“A Sanh, anh đúng là khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa!” Kiều Mộ Đình nói.
“Vậy thì thế nào?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Vậy khi theo đuổi anh, mới có tính khiêu chiến!” Kiều Mộ Đình nhìn y, trong mắt là vẻ bá đạo và dục vọng độc chiếm, “A Sanh, mặc kệ anh có mạnh hơn bao nhiêu, anh cũng chỉ có thể là của tôi!”
“Vậy để xem cậu có khả năng đó hay không!” Kiều Sanh cười tà, “Tôi chỉ ở cùng những người đàn ông đủ mạnh!”
“Tôi sẽ là lựa chọn thích hợp nhất của anh!”
“Vậy à? Tôi cũng chờ xem!”
Đoạn đối thoại của hai người sặc mùi tuyên chiến, khiến Đỗ Nhất Sam ở cạnh bên lén lau mồ hôi trên trán, vì tới hiện tại anh ta mới biết tính hướng của Kiều Sanh. Anh ta không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng hai người này là anh em ruột nha, như vậy, thật sự là…quá kinh khủng. Tuy nhiên, Kiều Sanh luôn cho anh ấn tượng thần bí mà yêu nghiệt, không bị ràng buột bởi thế tục, cho nên nếu y có làm ra những chuyện này, thì cũng không có gì là lạ. Đỗ Nhất Sam chỉ kinh ngạc một lát đã bình tĩnh lại, còn tên Đằng Mộc kế bên thì vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào. -_-|||
Kiều Sanh vuốt vuốt khẩu súng trên tay mình, nhanh như chớp, chỉa thẳng vào ngực đối phương, nơi nhắm bắn là tim cậu. Có ánh sáng gì đó thoáng hiện trong mắt y, cứ như ngay sau đó y sẽ bóp cò.
Kiều Mộ Đình lại không hề có ý né tránh, cậu chỉ bình tĩnh nhìn Kiều Sanh.
Hai người đứng đối mặt một chốc, Kiều Sanh buông súng xuống, nhún vai, “Chán thật, một chút phản ứng cũng không có!”
Kiều Mộ Đình: “Anh sẽ không nổ súng!”
“Cậu khẳng định?” Kiều Sanh cười.
“Bởi vì…” Kiều Mộ Đình đưa tay câu lấy eo y, kéo y vào lòng, đôi mắt sâu thẳm, “Giết tôi, anh sẽ hối hận!”
“Cậu không thấy mình đã quá tự kỷ rồi sao?” Kiều Sanh giễu cợt.
Y thấy buồn cười. Kiều Mộ Đình không đơn giản như vẻ ngoài của cậu ta, trước khi biết tính cậu ta hay thay đổi, cậu ta cứ như một gã đàn ông si tình sắp tuyệt chủng, nhưng giờ còn cái vẻ si tình ấy sao? Đây rõ ràng là vừa bá đạo vừa tự phụ, giống y chang Liên Mặc Sinh, nhưng lại không ngu ngốc như Kiều Tử Việt.
“Đương nhiên là không rồi! Bởi vì tôi rất rõ khả năng của mình, cho nên sẽ không bao giờ đi quá hạn độ!” Kiều Mộ Đình đáp lại. Cậu nâng cằm Kiều Sanh lên, hôn y.
Kiều Sanh cũng không từ chối, mặc cho cậu ta mở khớp hàm mình ra.
Nụ hôn của hai người tuy không kịch liệt, nhưng lại chuyên tâm, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau.
Tình cảnh quá nóng cháy đó khiến Đỗ Nhất Sam đen mặt, quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn. Còn người luôn bình tĩnh như Đằng Mộc cũng không cách nào xem như không thấy nữa, anh nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi.
Phòng huấn luyện im ắng, chỉ có tiếng thở hào hển và tiếng nước mờ ám khẽ vang lên…
Kiều Mộ Đình hôn Kiều Sanh, tuy là cậu không định làm tiếp nữa, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy, lại còn là người mà mình ngày nhớ đêm mong, tất nhiên là khó tránh chuyện có phản ứng.
Cảm giác được thứ gì đó giữa hai chân mình, trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện ý tứ trêu chọc.
Bàn tay trượt xuống bụng dưới Kiều Mộ Đình, cách lớp quần áo, vuốt ve nhè nhẹ. Sau đó, y lần xuống đáy quần, bắt đầu vỗ về lên xuống.
Nơi đó, rất nóng…
Thân thể Kiều Mộ Đình căng thẳng, hơi thở vốn đang ổn định trở nên ồ ồ, phun vào bên mặt Kiều Sanh. Kiều Sanh cắn khẽ lên môi dưới cậu một chút, thành công khiến người cậu run lên, đôi mắt thâm trầm, u ám. Xuyên qua lớp thấu kính, y nhìn mắt hắn, ánh mắt nóng rực, giống như sắp không kìm chế được nữa.
Kiều Sanh cong khóe môi lên. Đúng là dễ trêu chọc nha, xem ra là đã cấm dục lâu lắm rồi?
Đúng thật là ngoài dự liệu…
Kiều Sanh nở nụ cười thú vị, giống như ác ma sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Kiều Sanh tới phòng huấn luyện, Kiều Mộ Đình cũng theo đuôi. Kiều Sanh vốn không thích người khác xen vào chuyện tập luyện của mình, nhưng giờ y thấy rất hứng thú với Kiều Mộ Đình, cho nên cũng không từ chối.
Kiều Sanh tới có hơi muộn, hai vị sư phụ đã đợi được một hồi.
“Sao hôm nay tới trễ vậy?” Người nói chuyện là Đỗ Nhất Sam, anh là một tay lính đánh thuê xuất ngũ. Anh ta ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt bình thường, thân hình cao to, khí chất mạnh mẽ. Dù đã từng vào sinh ra tử mười mấy năm, nhiều lần thiếu chút nữa là toi mạng, cả người đầy thương tích, nhưng anh lại là một người vui vẻ, hài hước, là một người rất được yêu mến, chủ yếu dạy Kiều Sanh thuật bắn súng và đánh gần người.
“Ngại quá, tôi bận việc nên tới hơi muộn!” Kiều Sanh cười đáp.
Đỗ Nhất Sam cười cười, không nói gì nữa. Lúc này, Kiều Sanh mới quay qua nhìn người đàn ông luôn im lặng không nói, đối phương cũng gật đầu với y một cái. Đây là huấn luyện viên dạy karate đứng Top ba ở Nhật Bản – Đằng Mộc Đạt Dã. Người này hơn ba mươi tuổi, hơi nhỏ hơn Đỗ Nhất Sam một chút, chủ yếu dạy Kiều Sanh món võ karate.
Kiều Mộ Đình giới thiệu ngắn gọn về mình với hai người nọ, “Tôi là Kiều Mộ Đình, là em trai của A Sanh!”
“Chào cậu!” Đỗ Nhất Sam thấy bất ngờ khi một người luôn độc lai độc vãng như Kiều Sanh lại dẫn theo người tới. Tuy nhiên, bề ngoài thì anh ta cũng không có biểu hiện gì, chỉ mỉm cười chào hỏi. Còn Đằng Mộc Đạt Dã thì vẫn tích chữ như tích vàng, gật đầu một cái.
Giới thiệu xong, Kiều Sanh thay đồ huấn luyện, bắt đầu luyện tập.
Đầu tiên là thuật bắn súng.
Dù rất có thiên phú về đánh đấm, nhưng Kiều Sanh vẫn luôn đặt khả năng dùng súng lên hàng đầu. Thuật bắn súng quan trọng hơn thân thủ, đó là những gì mà y nhận thấy trong khoảng thời gian vừa qua.
Nguyên do mà y luyện tập như thế, mục đích không phải chỉ vì bảo vệ mình, mà quan trọng hơn cả là báo thù.
Y muốn chính tay đưa gã tên Alex ấy xuống địa ngục.
Cách luyện tập thuật bắn súng của Kiều Sanh rất đơn giản, một khẩu súng và đủ các loại bia ngắm, có đôi khi lại là bình rượu, đó chính là toàn bộ công cụ của y. Nhãn lực của y rất tốt, tốc độ phản ứng cũng nhanh, sau mấy ngày luyện tập, y đã có thể dễ dàng bắn trúng các mục tiêu trong trạng thái tĩnh. Cho nên, hiện tại y đang tập luyện để bắn trúng các mục tiêu động một cách chính xác nhất.
Kiều Sanh cầm súng, đối diện là các bình thủy tinh đang treo, lay động giữa không trung.
Lên đạn, nhắm mục tiêu, bóp cò.
Kiều Sanh không hề lãng phí thời gian, toàn bộ các động tác diễn ra một cách liền mạch, lưu loát, tiêu sái, anh tuấn. Theo tiếng vỡ vụn của bình rượu, y dễ dàng bắn nát toàn bộ mục tiêu: Sáu bình rượu chỉ trong bốn phát súng, trong đó có một phát trúng ba.
“Khá lắm!” Đỗ Nhất Sam khen ngợi, “Kỹ thuật bắn súng của Kiều thiếu gia đúng là tiến bộ thần tốc!”
Kiều Sanh mỉm cười, không đáp.
Sau màn phấn khích vừa rồi, Kiều Mộ Đình vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cậu cứ nghĩ Kiều Sanh chỉ học chơi thôi, nhưng tiêu chuẩn vừa rồi, rõ ràng là người học mấy năm rồi cũng chưa làm được. Trong khi Kiều Sanh chỉ mới học hơn một tháng, không thể không nói, y là một thiên tài.
Kiều Mộ Đình nhìn về phía Kiều Sanh, cả người y tỏa ra thần thái tự tin, kiêu ngạo, lại không làm người ta thấy đó là ngang ngược, mà thưởng thức vô cùng.
Kiều Mộ Đình ngây ra. Tuy vẫn là gương mặt ấy, nhưng người thanh niên ôn hòa, nội liễm trong trí nhớ của cậu đã không còn tồn tại. Kiều Sanh của hiện giờ, chính là một đế vương tỏa sáng.
“Cậu có muốn thử một chút hay không?” Giọng nói của Kiều Sanh đã cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của Kiều Mộ Đình.
“Cũng được!” Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp, rồi cầm súng.
Bình rượu lại được treo lên, lần này là tám. Kỹ thuật bắn súng của Kiều Mộ Đình không hề kém hơn Kiều Sanh, tám bình chỉ giải quyết trong ba phát.
Kiều Mộ Đình thu súng lại, xoay qua nhìn Kiều Sanh. Kiều Sanh nheo mắt lại.
Kiều Mộ Đình đẩy gọng kính lên, thản nhiên nói, “Lúc còn ở Mỹ, mỗi ngày tôi đều tập bắn súng ba tiếng đồng hồ!”
Ý là, nếu so sánh giữa tôi và anh, anh còn chưa đủ kinh nghiệm đâu.
Kiều Sanh cầm lấy khẩu súng trong tay cậu, lên đạn, sau đó bảo Đỗ Nhất Sam treo bình rượu khác.
Kiều Sanh bắn tiếp, Kiều Mộ Đình lẳng lặng đứng một bên, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Cậu thích Kiều Sanh của hiện tại, tao nhã, tự tin, khiến người ta không làm chủ được bản thân mình, ngước nhìn y…
Có lẽ là Kiều Sanh đã bị Kiều Mộ Đình kích thích, kỹ thuật bắn súng của y lại tiến thêm một bậc. Cùng là tám bình rượu, y chỉ dùng ba phát súng. Chút sơ sót duy nhất là bình rượu ở cuối do bị lệch, chỉ vỡ được một nửa. Nhưng với một người mới bắt đầu tập luyện mà nói, đó đã là thần thoại. Đỗ Nhất Sam không kìm lòng được, vỗ hai tay, còn Kiều Mộ Đình thì câu khóe môi lên.
“A Sanh, anh đúng là khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa!” Kiều Mộ Đình nói.
“Vậy thì thế nào?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Vậy khi theo đuổi anh, mới có tính khiêu chiến!” Kiều Mộ Đình nhìn y, trong mắt là vẻ bá đạo và dục vọng độc chiếm, “A Sanh, mặc kệ anh có mạnh hơn bao nhiêu, anh cũng chỉ có thể là của tôi!”
“Vậy để xem cậu có khả năng đó hay không!” Kiều Sanh cười tà, “Tôi chỉ ở cùng những người đàn ông đủ mạnh!”
“Tôi sẽ là lựa chọn thích hợp nhất của anh!”
“Vậy à? Tôi cũng chờ xem!”
Đoạn đối thoại của hai người sặc mùi tuyên chiến, khiến Đỗ Nhất Sam ở cạnh bên lén lau mồ hôi trên trán, vì tới hiện tại anh ta mới biết tính hướng của Kiều Sanh. Anh ta không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng hai người này là anh em ruột nha, như vậy, thật sự là…quá kinh khủng. Tuy nhiên, Kiều Sanh luôn cho anh ấn tượng thần bí mà yêu nghiệt, không bị ràng buột bởi thế tục, cho nên nếu y có làm ra những chuyện này, thì cũng không có gì là lạ. Đỗ Nhất Sam chỉ kinh ngạc một lát đã bình tĩnh lại, còn tên Đằng Mộc kế bên thì vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào. -_-|||
Kiều Sanh vuốt vuốt khẩu súng trên tay mình, nhanh như chớp, chỉa thẳng vào ngực đối phương, nơi nhắm bắn là tim cậu. Có ánh sáng gì đó thoáng hiện trong mắt y, cứ như ngay sau đó y sẽ bóp cò.
Kiều Mộ Đình lại không hề có ý né tránh, cậu chỉ bình tĩnh nhìn Kiều Sanh.
Hai người đứng đối mặt một chốc, Kiều Sanh buông súng xuống, nhún vai, “Chán thật, một chút phản ứng cũng không có!”
Kiều Mộ Đình: “Anh sẽ không nổ súng!”
“Cậu khẳng định?” Kiều Sanh cười.
“Bởi vì…” Kiều Mộ Đình đưa tay câu lấy eo y, kéo y vào lòng, đôi mắt sâu thẳm, “Giết tôi, anh sẽ hối hận!”
“Cậu không thấy mình đã quá tự kỷ rồi sao?” Kiều Sanh giễu cợt.
Y thấy buồn cười. Kiều Mộ Đình không đơn giản như vẻ ngoài của cậu ta, trước khi biết tính cậu ta hay thay đổi, cậu ta cứ như một gã đàn ông si tình sắp tuyệt chủng, nhưng giờ còn cái vẻ si tình ấy sao? Đây rõ ràng là vừa bá đạo vừa tự phụ, giống y chang Liên Mặc Sinh, nhưng lại không ngu ngốc như Kiều Tử Việt.
“Đương nhiên là không rồi! Bởi vì tôi rất rõ khả năng của mình, cho nên sẽ không bao giờ đi quá hạn độ!” Kiều Mộ Đình đáp lại. Cậu nâng cằm Kiều Sanh lên, hôn y.
Kiều Sanh cũng không từ chối, mặc cho cậu ta mở khớp hàm mình ra.
Nụ hôn của hai người tuy không kịch liệt, nhưng lại chuyên tâm, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau.
Tình cảnh quá nóng cháy đó khiến Đỗ Nhất Sam đen mặt, quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn. Còn người luôn bình tĩnh như Đằng Mộc cũng không cách nào xem như không thấy nữa, anh nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi.
Phòng huấn luyện im ắng, chỉ có tiếng thở hào hển và tiếng nước mờ ám khẽ vang lên…
Kiều Mộ Đình hôn Kiều Sanh, tuy là cậu không định làm tiếp nữa, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy, lại còn là người mà mình ngày nhớ đêm mong, tất nhiên là khó tránh chuyện có phản ứng.
Cảm giác được thứ gì đó giữa hai chân mình, trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện ý tứ trêu chọc.
Bàn tay trượt xuống bụng dưới Kiều Mộ Đình, cách lớp quần áo, vuốt ve nhè nhẹ. Sau đó, y lần xuống đáy quần, bắt đầu vỗ về lên xuống.
Nơi đó, rất nóng…
Thân thể Kiều Mộ Đình căng thẳng, hơi thở vốn đang ổn định trở nên ồ ồ, phun vào bên mặt Kiều Sanh. Kiều Sanh cắn khẽ lên môi dưới cậu một chút, thành công khiến người cậu run lên, đôi mắt thâm trầm, u ám. Xuyên qua lớp thấu kính, y nhìn mắt hắn, ánh mắt nóng rực, giống như sắp không kìm chế được nữa.
Kiều Sanh cong khóe môi lên. Đúng là dễ trêu chọc nha, xem ra là đã cấm dục lâu lắm rồi?
Đúng thật là ngoài dự liệu…
Kiều Sanh nở nụ cười thú vị, giống như ác ma sợ thiên hạ chưa đủ loạn.