Chương : 8
.
Nghe Kiều Sanh nói vậy, Kiều Tử Việt nheo mắt, ra chiều nghiền ngẫm một hồi, rồi cười hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, sao vừa rồi tôi lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?”
Kiều Sanh hất cầm, hỏi lại: “Dường như đây là vấn đề mà tôi nên hỏi anh thì phải?”
Ý cười trên mặt Kiều Tử Việt lại càng sâu hơn, anh ta dùng một tay chống tại quầy bar, cúi người, như muốn đè y xuống.
Khoảng cách từ mặt tới mặt, ngày càng thu hẹp dần…
Kiều Sanh vẫn ngồi vững vàng trên ghế, y thản nhiên liếc Kiều Tử Việt đang nở nụ cười tà mị một chút, sau đó quay đầu, giục Lý Duy nãy giờ vẫn đang ngơ ra, cầm ly rượu đã pha chế xong đứng cạnh, “Rượu của tôi đã pha xong chưa?”
Lúc này, Lý Duy như bừng tỉnh, vội vàng đáp: “A! Ngại quá, đã pha xong rồi!”
Vừa nói, anh ta vừa nâng cốc rót rượu vào ly, đưa cho y.
Kiều Sanh cầm lấy, tao nhã hớp một ngụm, rồi mới nhìn Kiều Tử Việt nãy giờ vẫn bị y ‘bỏ quên’.
Kiều Tử Việt vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng sắc mặt anh ta đã bắt đầu tối lại, hai người cách nhau rất gần, khoảng cách từ chóp mũi này tới chóp mũi kia chỉ còn khoảng 10cm, gần tới nỗi có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông của đối phương…
Bấy giờ Kiều Sanh mới phát hiện ra một chuyện, đó là ánh mắt Kiều Tử Việt có màu xanh đậm, gương mặt cũng góc cạnh hơn đàn ông Châu Á rất nhiều.
Con lai?
Kiều Sanh vuốt vuốt ly rượu trong tay, nghiêng nghiêng thứ chất lỏng đỏ ngầu, thân ly lành lạnh, ánh mắt y tươi sáng, hoàn toàn trái ngược với ai kia. Kiều Tử Việt vươn tay, nắm cằm Kiều Sanh. Ngửi thấy thứ nước hoa nam tính rất nhẹ, nó khoan khoái dễ chịu khiến Kiều Sanh cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Kiều Tử Việt hơi mạnh tay một chút, khiến cằm Kiều Sanh đau ê ẩm.
Nhưng Kiều Sanh cũng không giãy ra, mà nhìn Kiều Tử Việt, mỉm cười, khẳng định: “Xem ra, chúng ta đúng là có quen biết rồi!”
“Chẳng những có quen biết, mà còn rất thân…”
“Chúng ta từng lên giường?” Nghe anh ta nói thế, Kiều Sanh cũng không đôi co lòng vòng nữa, đi thẳng vào đề.
Lúc y thốt ra câu ấy, vừa ngay âm nhạc ngừng lại, cả quán bar im ắng, vì thế, thật bất hạnh, những lời của Kiều Sanh đã bị mọi người nghe hết.
Trong nháy mắt, cơ hồ tầm mắt của mọi người đều quẳng về phía hai người họ, có kinh ngạc, có không tin, thậm chí là…cực kỳ hâm mộ.
Tuy nhiên, hai diễn viên đã trở thành tiêu điểm của mọi người lại không hề có chút tự giác, Kiều Tử Việt lại còn nhìn Kiều Sánh bằng ánh mắt nóng rực, trắng trợn, “Cậu thấy thế nào? Tôi biết XX của cậu có màu gì, biết điểm mẫn cảm, thậm chí cả tiếng rên rỉ của cậu tôi cũng biết. Mà quan trọng nhất chính là, khi bị trói, cậu sẽ nhanh chóng đạt tới cao trào!” Xong, anh ta lại bổ sung, “Nói cách khác, tôi biết tất cả những gì thuộc về cậu…”
“Hử?” Kiều Sanh nghiêng đầu sang chỗ khác, ung dung giãy cằm khỏi bàn tay giam cầm của đối phương, y nở nụ cười tao nhã mà bình tĩnh, “Tôi nghe nói, những người đàn ông thích SM thường là vì khả năng tính dục rất thấp, chỉ phải dựa vào cách ngược đãi người khác để thỏa mãn chính mình!”
Cuộc nói chuyện của hai người ngày càng được liệt vào danh sách hạn chế độ tuổi, khiến những người ở xung quanh nghe thấy phải trợn mắt há mồm. Lý Duy hoảng sợ, trừng to mắt, cơ hồ có thể nuốt cả hai cái nắm tay của mình, còn Bạch Phi Phi nãy giờ luôn ở cạnh Kiều Tử Việt thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nghe Kiều Sanh nói vậy, Kiều Tử Việt nheo mắt, ra chiều nghiền ngẫm một hồi, rồi cười hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, sao vừa rồi tôi lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?”
Kiều Sanh hất cầm, hỏi lại: “Dường như đây là vấn đề mà tôi nên hỏi anh thì phải?”
Ý cười trên mặt Kiều Tử Việt lại càng sâu hơn, anh ta dùng một tay chống tại quầy bar, cúi người, như muốn đè y xuống.
Khoảng cách từ mặt tới mặt, ngày càng thu hẹp dần…
Kiều Sanh vẫn ngồi vững vàng trên ghế, y thản nhiên liếc Kiều Tử Việt đang nở nụ cười tà mị một chút, sau đó quay đầu, giục Lý Duy nãy giờ vẫn đang ngơ ra, cầm ly rượu đã pha chế xong đứng cạnh, “Rượu của tôi đã pha xong chưa?”
Lúc này, Lý Duy như bừng tỉnh, vội vàng đáp: “A! Ngại quá, đã pha xong rồi!”
Vừa nói, anh ta vừa nâng cốc rót rượu vào ly, đưa cho y.
Kiều Sanh cầm lấy, tao nhã hớp một ngụm, rồi mới nhìn Kiều Tử Việt nãy giờ vẫn bị y ‘bỏ quên’.
Kiều Tử Việt vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng sắc mặt anh ta đã bắt đầu tối lại, hai người cách nhau rất gần, khoảng cách từ chóp mũi này tới chóp mũi kia chỉ còn khoảng 10cm, gần tới nỗi có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông của đối phương…
Bấy giờ Kiều Sanh mới phát hiện ra một chuyện, đó là ánh mắt Kiều Tử Việt có màu xanh đậm, gương mặt cũng góc cạnh hơn đàn ông Châu Á rất nhiều.
Con lai?
Kiều Sanh vuốt vuốt ly rượu trong tay, nghiêng nghiêng thứ chất lỏng đỏ ngầu, thân ly lành lạnh, ánh mắt y tươi sáng, hoàn toàn trái ngược với ai kia. Kiều Tử Việt vươn tay, nắm cằm Kiều Sanh. Ngửi thấy thứ nước hoa nam tính rất nhẹ, nó khoan khoái dễ chịu khiến Kiều Sanh cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Kiều Tử Việt hơi mạnh tay một chút, khiến cằm Kiều Sanh đau ê ẩm.
Nhưng Kiều Sanh cũng không giãy ra, mà nhìn Kiều Tử Việt, mỉm cười, khẳng định: “Xem ra, chúng ta đúng là có quen biết rồi!”
“Chẳng những có quen biết, mà còn rất thân…”
“Chúng ta từng lên giường?” Nghe anh ta nói thế, Kiều Sanh cũng không đôi co lòng vòng nữa, đi thẳng vào đề.
Lúc y thốt ra câu ấy, vừa ngay âm nhạc ngừng lại, cả quán bar im ắng, vì thế, thật bất hạnh, những lời của Kiều Sanh đã bị mọi người nghe hết.
Trong nháy mắt, cơ hồ tầm mắt của mọi người đều quẳng về phía hai người họ, có kinh ngạc, có không tin, thậm chí là…cực kỳ hâm mộ.
Tuy nhiên, hai diễn viên đã trở thành tiêu điểm của mọi người lại không hề có chút tự giác, Kiều Tử Việt lại còn nhìn Kiều Sánh bằng ánh mắt nóng rực, trắng trợn, “Cậu thấy thế nào? Tôi biết XX của cậu có màu gì, biết điểm mẫn cảm, thậm chí cả tiếng rên rỉ của cậu tôi cũng biết. Mà quan trọng nhất chính là, khi bị trói, cậu sẽ nhanh chóng đạt tới cao trào!” Xong, anh ta lại bổ sung, “Nói cách khác, tôi biết tất cả những gì thuộc về cậu…”
“Hử?” Kiều Sanh nghiêng đầu sang chỗ khác, ung dung giãy cằm khỏi bàn tay giam cầm của đối phương, y nở nụ cười tao nhã mà bình tĩnh, “Tôi nghe nói, những người đàn ông thích SM thường là vì khả năng tính dục rất thấp, chỉ phải dựa vào cách ngược đãi người khác để thỏa mãn chính mình!”
Cuộc nói chuyện của hai người ngày càng được liệt vào danh sách hạn chế độ tuổi, khiến những người ở xung quanh nghe thấy phải trợn mắt há mồm. Lý Duy hoảng sợ, trừng to mắt, cơ hồ có thể nuốt cả hai cái nắm tay của mình, còn Bạch Phi Phi nãy giờ luôn ở cạnh Kiều Tử Việt thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng.