Chương : 4
Sát thần Ảnh Phong không dùng súng, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu về súng ống. Khi chấp hành nhiệm vụ ám sát, Diệp Phong thích tiếp cận giết chết mục tiêu, phương thức này có thể ngửi được mùi máu tươi rõ ràng hơn, càng có thể kích thích cảm giác thần kinh của hắn, bồi dưỡng cho hắn có được trực giác mẫn tiệp.
Sóng to gió lớn đều đã gặp, không nghĩ tới lúc này lật thuyền trong rãnh.
Diệp Phong thật sự không rõ, khẩu Desert Eagle có họng súng to đen ngòm kia như thế nào lại nằm trong tay một nữ cảnh sát, cho dù là trong bộ đội đặc chủng, súng ngắn có hỏa lực mạnh như vậy được trang bị cũng rất hiếm, huống hồ loại súng ngắn này có lực giật rất mạnh, căn bản không thích hợp cho nữ nhân sử dụng. Chẳng hiểu làm sao, một cảnh sát chấp hành Tảo hoàng đả phi mà cũng sử dụng loại súng như thế này, hơn nữa theo hắn biết, hiện tại bộ công an trong nước đối với súng ống quản chế cực kỳ nghiêm khắc, những nhiệm vụ bình thường căn bản không cho phép cảnh sát mang theo súng lục, giống như cái loại hành động càn quét đồi trụy thế này, dù có quy mô đến đâu cũng chẳng thể xuất hiện tình huống cảnh sát giương súng trong tay để bắt khách làng chơi.
- Chị cả, không đến nỗi khoa trương như vậy chứ! Tôi có phải là người bị lệnh truy nã cấp A đâu, chị cầm súng thế kia thật chẳng phải quá mức doạ người sao?
Diệp Phong giơ cao hai tay, ở nước ngoài hắn có thể bất chấp hậu quả, thậm chí có thể chớp mắt đánh chết cảnh sát, tránh cho phiền toái không cần thiết. Nhưng bây giờ là đang ở trong nước, cho dù là đệ nhất sát thủ đã từng gây ra không biết bao nhiêu mưa máu gió tanh, cũng chỉ có thể ra vẻ dân lành.
- Ai là chị cả của anh, câm cái giọng nhận dây mơ dễ má với bà cô này đi, chứng minh đâu, lấy ra!
Nữ cảnh sát trong tay cầm khẩu súng vẫn giữ nguyên tư thế lúc nào cũng có thể nhả đạn, sắc mặt lạnh lẽo nói.
Bạo lực . . . . . Ánh đèn trong phòng có chút mờ ảo, nhưng đủ để Diệp Phong thấy rõ nữ cảnh sát trước mặt. Mặc dù luôn tiếp xúc với những thiếu phụ phong độ cùng với thiên kim thế gia, Diệp Phong cũng vẫn thoáng thất thần. Bất đồng lớn với những thành phần trí thức chốn đô thị, nữ nhân này trên người đặc biệt mang một khí chất già giặn, lại có vài điểm liều mạng bất chấp giống như đám nữ sát thủ. Đặc biệt bộ quần áo cảnh sát trên thân thể càng tô thêm dáng vóc đong đưa mê người của nàng, thân thể chỉ có hơn 1m7 một chút, không đến nỗi quá cao. Càng làm cho nam nhân gia tăng dục vọng chinh phục.
Đoạn Băng thấy Diệp Phong không một chút nào để ý tới mệnh lệnh của nàng, còn không kiêng nể gì đưa mắt đánh giá bông hoa quân cảnh của thành phố T, vốn tâm tình đang buồn bực. Lại chứng kiến cái ánh mắt đánh giá mỹ nữ của hắn, tức thì giận lại càng thêm giận.
Không đợi Diệp Phong kịp phản ứng, báng súng nặng trịch đã đập lên bờ vai của hắn. Bạo lực chấp pháp? Diệp Phong căn bản không muốn phản kháng, đòn nặng như vậy người bình thường có thể không chịu đựng được, nhưng đánh lên thân thể loại quái vật như hắn thì chẳng khác gì muỗi đốt, không có bất kỳ một chút thương tổn nào. Bất quá trong lòng hắn đối với thành phố T, thành phố vốn được xưng là khuôn mẫu trị an của cả nước, ấn tượng nhất thời giảm lớn. Ngay cả nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy không ngờ chẳng khác nào một nữ lưu manh, nói đánh là đánh, thật không biết những cảnh sát khác bộ dáng sẽ như thế nào.
- Trước khi ra khỏi cửa, cha mẹ của mày không dạy mày là không được nhìn mỹ nữ như vậy sao?
Đoạn Băng nổi giận nói, bản tính chán ghét cái kiểu yểu điệu thục nữ, nàng cho tới bây giờ chưa từng bận tâm đến hình tượng của mình.
Xem ra, tính tình của mỹ nữ đều chẳng có gì là tốt cả, còn là cảnh sát nữa, cho dù có bắt được khách làng chơi cùng kỹ nữ trần chuồng tại chỗ cũng đâu đến nỗi căm phẫn như vậy, lại còn trực tiếp dùng bạo lực. Diệp Phong thậm chí tà ác nghĩ, không biết có phải hôm nay là đến ngày mỗi tháng của cô nàng này hay không, hẳn thân mình khó chịu nên mới chạy đến đây xả hơi.
Nữ nhân mà thiếu nam nhân làm dịu, rất nhiều vấn đề đơn giản sẽ thành ra phức tạp, nữ cảnh sát này là một ví dụ. Đơn cử mỗi cái bộ mặt vừa rồi là có thể biết ngay cô nàng này chẳng có ai thèm cưới, nghĩ đến thì biết, làm gì có thằng đàn ông nào dám rước một cô gái ưa dùng bạo lực về nhà. Với cái tính cách hung hãn như vậy, một ngày nào đó nếu như sinh hoạt tình dục không hài hòa, cô nàng đôi khi dám rút khẩu Desert Eagle bắn rụng cột buồm của ông chồng ấy chứ.
Trong lòng tuy rằng nguyền rủa thậm tệ, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra, nhìn biểu hiện của cô nàng, không biết là đang ấm ức cái gì , hắn cũng không muốn trở thành đối tượng để cô ả phát tiết.
- Làm cảnh sát bây giờ thật là không an nhàn, quá nửa đêm rồi còn không được nghỉ ngơi, cô hút điếu thuốc cho nâng cao tinh thần nhé?
Diệp Phong ho khan hai tiếng, tràn đầy thân thiết dò hỏi. Trong tay không biết từ lúc nào đã rút ra bao thuốc Red Panda đắt đỏ. Nếu Tiêu Hiểu có mặt lúc này phỏng chừng muốn mắng vị đại thúc này không biết thưởng thức, bỏ 30 đồng để mua cái đồ bỏ di động, lại hút loại thuốc lá một bao đến mấy chục đồng, thật không biết người này trong đầu có phải trồng đậu hay không nữa .
- Bà cô này không hút thuốc lá, cấm hối lộ cảnh sát nhân dân. Loại người như mày bà cô đây gặp nhiều rồi, trở về bộ dáng thành thực đi , trước mặt bà cô này không có tác dụng gì đâu!
Đoạn Băng càng nhìn thanh niên trước mặt càng thấy không giống như người tốt, tuy rằng tướng mạo thì có vẻ không có gì, nhưng đôi ánh mắt luôn lơ đãng đảo trên mấy bộ vị mấu chốt trên người nàng, nhìn như thế nào cũng thấy giống một tên côn đồ dâm đãng.
- Thành thật chút đi! Hai tay đưa ra sau đầu, ngồi xổm xuống!
Nữ cảnh sát đã sớm cực độ nhẫn nại, khi ánh mắt của nàng chạm phải cái ánh mắt tà ác kia thì đúng không khác nào động vào kíp nổ, thật muốn đương trường xả cơn tức ngay lập tức, tên khách làng chơi này còn muốn giỡn mặt đặc công sao. Vốn đang ngon giấc, bất chợt chuông điện thoại vang lên, mệnh lệnh xuống phải lập tức "tảo hoàng". Đoạn Băng lúc ấy cảm giác thật muốn giết người, đặc công đi bắt kỹ nữ, không chỉ ... mà còn là ở ngay thành phố T , cho dù là cả nước, đó cũng là chẳng bao giờ thấy.
Nhưng mệnh lệnh là của cục trưởng công an thành phố T truyền xuống, chỉ có thể chấp hành mà thôi. Vội vàng, thân là đại đội trưởng, Đoạn Băng lập tức tập hợp cả trung đội, nhảy lên mấy chiếc Hummer phóng thẳng tới Loạn Thế Giai Nhân. Thậm chí ngay cả mấy khẩu Rocket Launcher còn chưa kịp bỏ vào kho. Loại vũ khí này vốn chỉ để dự bị cho mỗi lần chấp hành nhiệm vụ dạng chống khủng bố mà thôi.
Diệp Phong nhìn họng súng đen ngòm, uỷ khuất đến thiếu một chút là chảy nước mắt. Nếu là tại nước G, bị người cầm súng chỉ vào thì là việc chẳng có gì phải nghĩ ngợi, dù sao Ảnh Phong hắn đã từng giết người vô số, bắn chết mười lần trăm lần cũng còn không đủ, nhưng nơi này là nước cộng hoà TQ, ở trong nước Diệp Phong hắn có thể vỗ lồng ngực mà thề, một hành động phạm pháp nhỏ nhất hắn cũng chưa từng làm. Lại là bây giờ, vô duyên vô cớ bỗng dưng trở thành khách làng chơi , mà cho dù có thật đi chăng nữa bất quá cũng chỉ tạm giữ vài ngày cùng với phạt tiền là xong, so với việc pham tội hình sự căn bản là không có giống nhau một chút nào, bất kể ra sao cũng không đáng vung đao cầm súng mới đúng.
- Cảnh sát chị cả, cứ cho là bắt tôi đi nữa, cũng phải cho tôi cái lý do chứ! Tôi phạm tội gì, có bị chém đầu, cũng phải cho người ta hiểu là tại sao chứ!
- Mày .. mày, loại côn đồ!
Hôm nay vốn là vâng lệnh tới bắt người, nhưng lời vừa rồi buột miệng nói ra, Đoạn Băng mới phát hiện nữ nhân đang nằm ở trên giường cùng với nam nhân trước mặt này quần áo vẫn rất chỉnh tề, thậm chí ngay cả cà-vạt cũng không có chút xộc xệch.
Diệp Phong bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Chị cả, cô có phân biệt được không đó, tôi ăn mặc như thế này làm sao chơi gái đây, cô thử làm mẫu một lần cho tôi xem đi!
- Làm mẫu thì làm mẫu, ai sợ...
Đoạn Băng tính cách mạnh mẽ, trước nay không e ngại cái gì thời gian, địa điểm hay phương thức khiêu khích nào, nhưng nói vừa được nửa câu mới ý thức được là mình không có khả năng làm mẫu việc này. Vửa rồi trước khi xông vào, Đoạn Băng nghĩ là bên trong sẽ có cảnh tượng nam nữ triền miên, tuy dày dặn kinh nghiệm sa trường, nhưng đối với chuyện nam nữ, nàng lại biết rất ít, thậm chí ngay cả cầm tay một nam thanh niên còn chưa có, ở ngoài cửa tưởng tượng mà hai má ửng đỏ, sớm quyết định, vô luận thấy bất kỳ cảnh tượng như thế nào cũng coi như không thấy.
Không nghĩ ra, vừa mới xông vào thì phát hiện không giống như mình tưởng tượng, chỉ là gã nam nhân tuy không cởi quần áo nhưng cực độ ghê tởm. Đoạn Băng tức giận không nghĩ tới tên côn đồ này chết đến nơi rồi mà vẫn không quên đùa giỡn nữ nhân, thiếu chút nữa còn giỡn mặt cả mình.
Vận hết sức lực, cánh tay cầm khẩu súng xoay báng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rít gió đánh thẳng tới lồng ngực Diệp Phong.
"Bà nó, cô già này thật ác độc."
Diệp Phong trong lòng kinh hô, thực mà trúng phải cú này , không vào nghĩa trang liệt sĩ thì cũng chẳng cách bao xa.
Hơi hơi nghiêng người, báng súng liền đập khoảng không. Diệp Phong thuận thế bắt chặt cổ tay của nữ cảnh sát. Lực tay tăng mạnh một chút, Đoạn Băng đau đớn tê rần buông rơi khẩu súng trong tay. Bàn tay còn lại của Diệp Phong quỷ dị nhanh như chớp đã cầm được khẩu súng. Xoáy xoáy vài vòng trong tay, trông bộ dáng tiêu sái của hắn, cho dù là bao nhiêu năm tiếp xúc với súng ống, Đoạn Băng cũng thấy mặc cảm.
- Chị cả, không nên hơi một tí là lấy súng đập người, súng chỉ dùng để bắn người, đập như cô vậy rất nguy hiểm , vạn nhất cướp cò, bắn vào đúng ngực của mình, cái được không bù cho cái mất đâu, nguyên đã chẳng to chút gì, bỗng dưng bị cái họng súng to đùng của khẩu Desert Eagle bắn phải, còn không phải là biến thành cái "sân bay" sao?
Diệp Phong buông cổ tay nữ cảnh sát, cười dài nói.
- Bà cô liều mạng với mày, bà cô bây giờ muốn giết tên côn đồ này!
Đoạn Băng từ trước đến giờ đâu có phải chịu đựng uất khí như thế này, đôi mắt trợn trừng như muốn nứt ra, mạch máu li ti vằn lên trong mắt, không khỏi làm người liên tưởng đến con dã thú nổi điên. Giờ phút này cũng chẳng còn quan tâm đến chiêu thức kỹ xảo gì, giương nanh múa vuốt xông thẳng đến.
- Có súng mà cô còn chẳng làm được gì, tay không hẳn muốn chuốc khổ phải không?.
Diệp Phong thân mình chợt lóe, đã đứng cách nữ cảnh sát gần ba mét, động tác mau lẹ giống như con báo săn mồi.
Đoạn Băng vồ hụt, nhất thời bị những lời này nhắc nhở, động tác dừng lại, xoay người đi ra phía ngoài cửa.
Diệp Phong trợn tròn mắt, vốn thầm nghĩ muốn giỡn con bạo long mẹ này một chút, hắn xem ra, nữ nhân này tuyệt đối không chịu thiệt thòi, chờ cô nàng phát tiết hết mệt mỏi, trả lại khẩu súng, chịu nhận lỗi, hết thảy hẳn OK . Nhưng cô nàng nếu bỏ đi như vậy, tội danh đánh lại cảnh sát e là bị tố cáo rồi, tuy rằng cũng chẳng có chuyện gì, nhưng hắn lại không muốn công khai thân phận thật sự.
- Chị cả, đừng có đi! Tôi trả súng lại cho cô này!
Diệp Phong lo lắng hô.
- Dùng không được, bà cô đi lấy Rocket Launcher!