Chương : 124
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Đêm yên tĩnh, trong Lăng Yến Lý, ngoại trừ phòng bếp ra thì chỉ còn một gian giữa trong ba gian phòng nhỏ còn lại có ánh đèn.
Ăn xong bữa tối, Phong Linh đã sớm ngồi trước bàn sách bắt đầu nghiên cứu bài học mà Tu Bồ Đề giao hôm nay. Ngộ giả đạo khác với Hành giả đạo. Thời gian mà Ngộ giả đạo đả tọa hấp thụ linh khí rất ngắn, đa phần là bỏ nhiều công sức vào nghiên cứu các loại kinh văn án quyển.
Một lúc sau, rốt cuộc Phong Linh cũng cảm thấy mệt mỏi bèn buông thẻ tre, dụi dụi con mắt, vươn tay duỗi lưng, đứng lên nhảy nhảy giãn gân cốt.
Phong Linh đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ban đêm, trong núi có chút lành lạnh. Trên phiến lá ngoài cửa đã bắt đầu có sương đêm ngưng đọng. Còn có cả tiếng mấy con ếch xanh ộp ộp trong bụi cỏ.
Một cơn gió nhẹ xua tới, Phong Linh nhẹ nhàng hứng lấy một giọt sương vào lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn đám cành lá xao động trong gió bên ngoài một hồi lâu, ánh mắt màu hổ phách chớp chớp:
- Khỉ kia nhận được thư của ta chưa nhỉ?
Cứ lặng yên như thế một lúc lâu, nàng mới thì thào lẩm bẩm:
- Nhận được thư... Hắn có hồi âm cho ta không đây? Ta viết nhiều thư như vậy, hắn hồi âm được mấy lá?
Nghĩ đến đây, hàng mày của cô gái nhỏ nhăn lại, chu miệng có chút không vui, than thở một câu:
- Biết vậy đáng lẽ trong thư gửi lúc trước nhắc thêm hắn nhớ hồi âm lại.
Phong Linh u ám nghĩ ngợi một lúc rồi đi dạo, dạo rồi, quay trở về lại cầm lấy thẻ tre trên bàn sách, hít dài một hơi.
Chỉ là chẳng hiểu tại sao, đêm nay Phong Linh không thể nào tĩnh tâm được, như thể có chuyện gì đó sắp phát sinh khiến cho tim cô bé đập bịch bịch không thôi.
Phong Linh nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, vừa lúc trông thấy được bóng trăng tròn vành vạnh.
- Có khi nào bây giờ khỉ cũng đang cố gắng hết sức hay không? Nếu thế, hiện tại hắn cũng là đang ngồi dưới ánh trăng tu hành ha...
Trong bóng trăng tròn kia chậm rãi hiện lên một gương mặt đầy lông lá, đầy quật cường, như lúc hắn đang quỳ rạp trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Vành mắt Phong Linh dần ươn ướt.
...
Dưới ánh trăng, một giọt máu tươi vẩy lên trên má, ánh mắt Khỉ Đá hung ác lướt nhìn bốn phía. Bóng người kia vòng vèo bay nhanh, cuồng quét đánh ra Hành Vân côn, trùng trùng điệp điệp nện lên lưng một tên thiên binh.
Ngực giáp gã nhanh chóng vặn vẹo rạn nứt. Chớp mắt sau bóng người kia đã biến mất tại chỗ. Rồi một vệt màu đỏ lại nặng nề đập xuống trên boong thuyền, đánh cho hai tên thiên binh không kịp đề phòng chấn động, miệng phun máu tươi.
Nhìn tràng cảnh này, khóe mắt của Trác thiên tướng không khỏi giật giật.
- Rốt cuộc là từ nơi nào tới? Đầm Ác Long còn có nhân vật bậc này?
Vô số thiên binh trong tay cầm trường đao, khiên tròn, vung cánh vây lại như thể bầy chim giành ăn. Tích tắc sau, bọn chúng lại như pháo hoa bắn tung ra, xen lẫn với đó là máu tươi tứ tán.
Vào giờ phút này, một thanh Hành Vân côn trong tay Khỉ Đá đã bị múa đến nước chảy mây trôi, kín không kẽ hở, lực đạo lại to lớn đến không thể tưởng tượng được.
Hung thần như thế, làm sao Trác thiên tướng dám để hắn trèo lên được chiến hạm?
Tính luôn cả y, ba thiên tướng Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần đều đồng loạt tung toàn lực thi triển ra Cự Lưu trận chồng chất lên nhau, cứng rắn đẩy Khỉ Đá rời xa khỏi chiến hạm.
Cận chiến không được, đám thiên binh nhao nhao kéo căng cung tên, vô số mũi tên theo hướng chuyển động của Khỉ Đá mà ào ào bắn ra. Trong lúc hỗn loạn, không thiếu mũi tên ngộ thương cả vào người một nhà.
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Nhưng mà những chuyện này có đáng là gì. Hiện tại Trác thiên tướng chỉ thầm nghĩ làm sao nhanh chóng đuổi hung thần này đi, rút khỏi cái địa phương nguy hiểm này mà thôi.
Khỉ Đá đánh tan thiên binh, khống chế Cân Đẩu Vân vừa né tránh mũi tên đột kích đến, vừa bay vòng quanh chiến hạm. Bay qua bay lại hơn mười vòng nhưng hắn vẫn không tìm thấy cơ hội lên hạm đâu cả.
Đột nhiên, một cái bánh xe bán kính bảy thước xẹt ngang qua người hắn, phá vỡ giáp vai tạo thành vết thương đầm đìa máu tươi.
Hắn đưa mắt nhìn qua, có hơn ba mươi tên thiên tướng cảnh giới Luyện Thần từ các chiến hạm khác đã vọt tới. Đủ loại pháp khí phô thiên cái địa đánh tới Khỉ Đá.
Nơi đây không hỗn loạn như ở mặt đất. Dù sao cả chi quân đội vây công một người, dù là thiên binh cảnh giới Nạp Thần cũng có thừa thời gian đưa linh lực vào mũi tên của mình.
Tệ hơn là Khỉ Đá còn nhìn thấy có bảy tám tàu chiến hạm đang phi hành xung quanh tàu chiến chỉ huy, trên boong là những thiên binh đang giương căng hơn mười cung nỏ cực lớn.
Trong lúc hắn đang lưỡng lự, một chiếc chiến hạm hạng nhẹ lướt qua đỉnh đầu của hắn, phóng ra một tấm lưới lớn bao phủ lấy hắn.
- Phược Yêu võng!
- Thế này thì hắn có mọc cánh không cũng thoát được.
Thế nhưng đám thiên binh kia còn chưa kịp hoan hô, trước mắt bao nhiêu người, Khỉ Đá đã khống chế Cân Đẩu Vân nhanh chóng đột phá, kéo nghiêng cả chiếc hạm hạng nhẹ kia.
Sau tích tắc, hắn xoay tròn cực nhanh, xoắn đến mức khiến tấm lưới kia nát bấy!
Ba thiên tướng cảnh giới Luyện Thần cùng chung sức thao tác tấm lưới Phược Yêu võng này phun đầy máu tươi.
- Chuyện gì xảy ra...
Nhìn đám dây thừng đứt nhỏ tung bay đầy trời, Trác thiên tướng há to miệng:
- Không có yêu khí? Hắn... hắn tu hành đạo pháp tiên gia? Hắn là đồ đệ của ai?
Vấn đề này, không có được đáp án.
- Dùng Linh Lực tác!
Có Thiên tướng vung vẩy trường đao quát ầm lên.
Một thiên binh tung ra một sợi dây thừng lóe tia sáng trắng vọt về phía hắn.
Hắn né tránh, sợi dây thừng lại đuổi theo, dính trên cánh tay của hắn. Sau một khắc, lại có thêm một sợi dây thừng nữa bay vọt về phía hắn.
Trong nháy mắt có hơn mười sợi dây thừng màu bạc đã bao quanh trói hắn lại. Đang lúc hắn định giãy thoát ra thì đã có ba chiếc cung nỏ cực lớn bắn ra mũi tên dài cả một trượng về phía hắn.
Những mũi tên nỏ này còn mang theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt - là dấu hiệu có linh lực bao phủ.
Vô số thiên binh cũng toàn lực gia cố mũi tên của mình, kéo căng hết cỡ, rồi bắn về phía hắn.
Phi kiếm, bánh xe bảy thước, toàn bộ đều nhắm cả vào hắn.
Vô số ánh hào quang linh lực hội tụ về phía hắn, trở thành một hình ảnh đầy tráng lệ trên bầu trời.
Trúng một chiêu này, hẳn phải chết không nghi ngờ gì!
Hắn cắn chặt răng, trong nháy mắt quán chú tất cả linh lực lên tứ chi.
- Ta giết...
Một tiếng rống vang, lực lượng được dốc ra hết sức, kéo bay toàn bộ đám thiên binh đang níu căng sợi thừng lên không trung.
Ánh sáng lạnh lẽo đầy trời hiện lên. Toàn thân hắn đầm đìa máu tươi rơi xuống một chiếc chiến hạm. Hắn cắn răng, rút mũi tên đang cắm ở bụng mình từng chút một ra ngoài.
Mũi tên dính đầy máu tươi rơi xuống boong thuyền, máu tươi bắn tung tóe.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thiên binh thiên tướng đầy trời. Còn có một đôi mắt trợn trừng đang lẳng lặng nhìn hắn.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Bỗng nhiên hắn điên cuồng nở nụ cười, nhe răng ra, hít vào một hơi lạnh, tay nắm chặt Hành Vân côn dữ tợn nói:
- Lại đến a! Ha ha ha ha!
- Tên này... là quái vật gì hả...
Một tên thiên binh lạnh run lui về phía sau.
Tràng cảnh đầy kinh khủng.
Không ai biết hắn định làm gì. Hắn không trốn? Định dùng sức một người đánh bại cả chi quân đội sao? Hay vẫn còn mục đích gì khác?
- Lên! Còn chờ cái gì, làm thịt con hầu yêu này cho ta...
Trên tàu chiến chỉ huy xa xa, tiếng Trác thiên tướng gào thét đã đánh thức không ít thiên binh.
Lập tức có vô số vũ khí binh khí vọt tới Khỉ Đá. Thậm chí còn có không ít Linh Lực tác xen lẫn bên trong.
Khỉ Đá nghiêng người, nhanh chóng chui vào bên trong cửa khoang rồi khép cửa lại. Ngoài cửa truyền đến tiếng binh khí đập nện lên boong thuyền kim loại chát chúa.
Bên trong khoang thuyền, ba gã thiên binh run rẩy.
- Đừng... Đừng tới đây!
Một tên thiên binh hoảng sợ lui về phía sau.
- A? Còn có kẻ không đi ra ngoài?
Khóe miệng Khỉ Đá khẽ nhếch lên.
- Hắn ở bên trong! Nhanh!
Ngoài cửa truyền đến vô số tiếng giày chiến đạp lên boong tàu.
Hành Vân côn xoay nhanh, hắn nhếch môi đưa tay đánh ra ba côn, rồi bắt đầu guồng chân chạy nhanh vào bên trong chiến hạm.
Trên bầu trời, vô số thiên binh vây kín tàu chiến hạm này không có lấy một kẽ hở. Đám thiên binh đáp xuống trên boong thuyền, mở ra hầu như tất cả cửa khoang, dũng mãnh vọt vào.
Trên tàu chiến chỉ huy, Trác thiên tướng ngơ ngác nhìn tràng cảnh này. Y thở hổn hển, một lúc sau mới lùi khỏi mép tàu hai bước, cúi đầu đưa mắt nhìn về phía chiến trường vốn bị xem nhẹ phía dưới.
Lúc này trên boong ba tàu chiến hạm phía dưới đã đầy rẫy yêu quái, thân hạm bị kéo tụt cả xuống mặt đất. Trước đống yêu quái có thể nghiêng trời lật biển đó, mấy trăm thiên binh hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Yêu quái gào rú xen lẫn tiếng kêu rên của thiên binh xuyên thấu qua khoảng cách hai trăm trượng, truyền vào tai của Trác thiên tướng.
Đứng ở trên boong thuyền, nhờ có kính thiên lý cùng với cột ánh sáng từ hạm đội chiếu xuống, y có thể nhìn thấy rõ cảnh một thiên binh bị đám yêu quái hầu như bao trùm hoàn toàn boong thuyền chặt đứt mất một chân, thống khổ kêu rên.
Mà mười mấy tên yêu quái tướng mạo khác nhau đang cầm theo binh khí thuận tay vọt tới vây kín gã lại.
Buông kính thiên lý ra, y hít hai cái thật sâu, rồi nghiêng mắt nhìn qua tàu chiến hạm đang bị một đống thiên binh vây chật như nêm bên kia, lạnh lùng nói:
- Lần trước đạn Liệt Diễm bắn ra còn sót mấy viên trong khoang thuyền. Phóng hỏa, đốt chết bọn chúng!
- Phóng... phóng hỏa? Tướng quân, phía dưới còn có người của chúng ta a!
- Coi như chúng ta không phóng hỏa thì những người đó cũng không cách nào sống sót được.
Y nhét cái kính thiên lý vào trong tay viên phó tướng, mặt mày âm trầm nói:
- Bây giờ là cơ hội tốt! Để cho bọn chúng mở mang kiến thức về sự lợi hại của chúng ta!
Chỉ chốc lát, lính liên lạc trên mấy tàu chiến hạm bắt đầu vung vẩy lá cờ màu đỏ.
Gần mười quầng sáng màu đỏ từ dưới thân tàu phun ra, chậm rãi vọt xuống mặt đất.
Khi nhìn thấy quầng sáng này bắn ra, sắc mặt toàn bộ đám thiên binh còn sống trên mặt đất đều trở nên tái nhợt.
- Đạn Liệt Diễm... Sao có thể...
Một tên thiên binh run rẩy lui về phía sau, trường đao dính đầy máu tươi trong tay rơi ầm một tiếng xuống mặt đất.
Không để đám yêu quái có thể đọc hiểu điều gì xảy ra qua vẻ mặt sợ hãi của đám thiên binh này, thì mười quầng sáng bắn ra không trung đã bùng nổ, hóa thành một màn mưa lửa rơi xuống mặt đất!
Biên: Spring_Bird
Đêm yên tĩnh, trong Lăng Yến Lý, ngoại trừ phòng bếp ra thì chỉ còn một gian giữa trong ba gian phòng nhỏ còn lại có ánh đèn.
Ăn xong bữa tối, Phong Linh đã sớm ngồi trước bàn sách bắt đầu nghiên cứu bài học mà Tu Bồ Đề giao hôm nay. Ngộ giả đạo khác với Hành giả đạo. Thời gian mà Ngộ giả đạo đả tọa hấp thụ linh khí rất ngắn, đa phần là bỏ nhiều công sức vào nghiên cứu các loại kinh văn án quyển.
Một lúc sau, rốt cuộc Phong Linh cũng cảm thấy mệt mỏi bèn buông thẻ tre, dụi dụi con mắt, vươn tay duỗi lưng, đứng lên nhảy nhảy giãn gân cốt.
Phong Linh đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ban đêm, trong núi có chút lành lạnh. Trên phiến lá ngoài cửa đã bắt đầu có sương đêm ngưng đọng. Còn có cả tiếng mấy con ếch xanh ộp ộp trong bụi cỏ.
Một cơn gió nhẹ xua tới, Phong Linh nhẹ nhàng hứng lấy một giọt sương vào lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn đám cành lá xao động trong gió bên ngoài một hồi lâu, ánh mắt màu hổ phách chớp chớp:
- Khỉ kia nhận được thư của ta chưa nhỉ?
Cứ lặng yên như thế một lúc lâu, nàng mới thì thào lẩm bẩm:
- Nhận được thư... Hắn có hồi âm cho ta không đây? Ta viết nhiều thư như vậy, hắn hồi âm được mấy lá?
Nghĩ đến đây, hàng mày của cô gái nhỏ nhăn lại, chu miệng có chút không vui, than thở một câu:
- Biết vậy đáng lẽ trong thư gửi lúc trước nhắc thêm hắn nhớ hồi âm lại.
Phong Linh u ám nghĩ ngợi một lúc rồi đi dạo, dạo rồi, quay trở về lại cầm lấy thẻ tre trên bàn sách, hít dài một hơi.
Chỉ là chẳng hiểu tại sao, đêm nay Phong Linh không thể nào tĩnh tâm được, như thể có chuyện gì đó sắp phát sinh khiến cho tim cô bé đập bịch bịch không thôi.
Phong Linh nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, vừa lúc trông thấy được bóng trăng tròn vành vạnh.
- Có khi nào bây giờ khỉ cũng đang cố gắng hết sức hay không? Nếu thế, hiện tại hắn cũng là đang ngồi dưới ánh trăng tu hành ha...
Trong bóng trăng tròn kia chậm rãi hiện lên một gương mặt đầy lông lá, đầy quật cường, như lúc hắn đang quỳ rạp trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Vành mắt Phong Linh dần ươn ướt.
...
Dưới ánh trăng, một giọt máu tươi vẩy lên trên má, ánh mắt Khỉ Đá hung ác lướt nhìn bốn phía. Bóng người kia vòng vèo bay nhanh, cuồng quét đánh ra Hành Vân côn, trùng trùng điệp điệp nện lên lưng một tên thiên binh.
Ngực giáp gã nhanh chóng vặn vẹo rạn nứt. Chớp mắt sau bóng người kia đã biến mất tại chỗ. Rồi một vệt màu đỏ lại nặng nề đập xuống trên boong thuyền, đánh cho hai tên thiên binh không kịp đề phòng chấn động, miệng phun máu tươi.
Nhìn tràng cảnh này, khóe mắt của Trác thiên tướng không khỏi giật giật.
- Rốt cuộc là từ nơi nào tới? Đầm Ác Long còn có nhân vật bậc này?
Vô số thiên binh trong tay cầm trường đao, khiên tròn, vung cánh vây lại như thể bầy chim giành ăn. Tích tắc sau, bọn chúng lại như pháo hoa bắn tung ra, xen lẫn với đó là máu tươi tứ tán.
Vào giờ phút này, một thanh Hành Vân côn trong tay Khỉ Đá đã bị múa đến nước chảy mây trôi, kín không kẽ hở, lực đạo lại to lớn đến không thể tưởng tượng được.
Hung thần như thế, làm sao Trác thiên tướng dám để hắn trèo lên được chiến hạm?
Tính luôn cả y, ba thiên tướng Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần đều đồng loạt tung toàn lực thi triển ra Cự Lưu trận chồng chất lên nhau, cứng rắn đẩy Khỉ Đá rời xa khỏi chiến hạm.
Cận chiến không được, đám thiên binh nhao nhao kéo căng cung tên, vô số mũi tên theo hướng chuyển động của Khỉ Đá mà ào ào bắn ra. Trong lúc hỗn loạn, không thiếu mũi tên ngộ thương cả vào người một nhà.
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Nhưng mà những chuyện này có đáng là gì. Hiện tại Trác thiên tướng chỉ thầm nghĩ làm sao nhanh chóng đuổi hung thần này đi, rút khỏi cái địa phương nguy hiểm này mà thôi.
Khỉ Đá đánh tan thiên binh, khống chế Cân Đẩu Vân vừa né tránh mũi tên đột kích đến, vừa bay vòng quanh chiến hạm. Bay qua bay lại hơn mười vòng nhưng hắn vẫn không tìm thấy cơ hội lên hạm đâu cả.
Đột nhiên, một cái bánh xe bán kính bảy thước xẹt ngang qua người hắn, phá vỡ giáp vai tạo thành vết thương đầm đìa máu tươi.
Hắn đưa mắt nhìn qua, có hơn ba mươi tên thiên tướng cảnh giới Luyện Thần từ các chiến hạm khác đã vọt tới. Đủ loại pháp khí phô thiên cái địa đánh tới Khỉ Đá.
Nơi đây không hỗn loạn như ở mặt đất. Dù sao cả chi quân đội vây công một người, dù là thiên binh cảnh giới Nạp Thần cũng có thừa thời gian đưa linh lực vào mũi tên của mình.
Tệ hơn là Khỉ Đá còn nhìn thấy có bảy tám tàu chiến hạm đang phi hành xung quanh tàu chiến chỉ huy, trên boong là những thiên binh đang giương căng hơn mười cung nỏ cực lớn.
Trong lúc hắn đang lưỡng lự, một chiếc chiến hạm hạng nhẹ lướt qua đỉnh đầu của hắn, phóng ra một tấm lưới lớn bao phủ lấy hắn.
- Phược Yêu võng!
- Thế này thì hắn có mọc cánh không cũng thoát được.
Thế nhưng đám thiên binh kia còn chưa kịp hoan hô, trước mắt bao nhiêu người, Khỉ Đá đã khống chế Cân Đẩu Vân nhanh chóng đột phá, kéo nghiêng cả chiếc hạm hạng nhẹ kia.
Sau tích tắc, hắn xoay tròn cực nhanh, xoắn đến mức khiến tấm lưới kia nát bấy!
Ba thiên tướng cảnh giới Luyện Thần cùng chung sức thao tác tấm lưới Phược Yêu võng này phun đầy máu tươi.
- Chuyện gì xảy ra...
Nhìn đám dây thừng đứt nhỏ tung bay đầy trời, Trác thiên tướng há to miệng:
- Không có yêu khí? Hắn... hắn tu hành đạo pháp tiên gia? Hắn là đồ đệ của ai?
Vấn đề này, không có được đáp án.
- Dùng Linh Lực tác!
Có Thiên tướng vung vẩy trường đao quát ầm lên.
Một thiên binh tung ra một sợi dây thừng lóe tia sáng trắng vọt về phía hắn.
Hắn né tránh, sợi dây thừng lại đuổi theo, dính trên cánh tay của hắn. Sau một khắc, lại có thêm một sợi dây thừng nữa bay vọt về phía hắn.
Trong nháy mắt có hơn mười sợi dây thừng màu bạc đã bao quanh trói hắn lại. Đang lúc hắn định giãy thoát ra thì đã có ba chiếc cung nỏ cực lớn bắn ra mũi tên dài cả một trượng về phía hắn.
Những mũi tên nỏ này còn mang theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt - là dấu hiệu có linh lực bao phủ.
Vô số thiên binh cũng toàn lực gia cố mũi tên của mình, kéo căng hết cỡ, rồi bắn về phía hắn.
Phi kiếm, bánh xe bảy thước, toàn bộ đều nhắm cả vào hắn.
Vô số ánh hào quang linh lực hội tụ về phía hắn, trở thành một hình ảnh đầy tráng lệ trên bầu trời.
Trúng một chiêu này, hẳn phải chết không nghi ngờ gì!
Hắn cắn chặt răng, trong nháy mắt quán chú tất cả linh lực lên tứ chi.
- Ta giết...
Một tiếng rống vang, lực lượng được dốc ra hết sức, kéo bay toàn bộ đám thiên binh đang níu căng sợi thừng lên không trung.
Ánh sáng lạnh lẽo đầy trời hiện lên. Toàn thân hắn đầm đìa máu tươi rơi xuống một chiếc chiến hạm. Hắn cắn răng, rút mũi tên đang cắm ở bụng mình từng chút một ra ngoài.
Mũi tên dính đầy máu tươi rơi xuống boong thuyền, máu tươi bắn tung tóe.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thiên binh thiên tướng đầy trời. Còn có một đôi mắt trợn trừng đang lẳng lặng nhìn hắn.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Bỗng nhiên hắn điên cuồng nở nụ cười, nhe răng ra, hít vào một hơi lạnh, tay nắm chặt Hành Vân côn dữ tợn nói:
- Lại đến a! Ha ha ha ha!
- Tên này... là quái vật gì hả...
Một tên thiên binh lạnh run lui về phía sau.
Tràng cảnh đầy kinh khủng.
Không ai biết hắn định làm gì. Hắn không trốn? Định dùng sức một người đánh bại cả chi quân đội sao? Hay vẫn còn mục đích gì khác?
- Lên! Còn chờ cái gì, làm thịt con hầu yêu này cho ta...
Trên tàu chiến chỉ huy xa xa, tiếng Trác thiên tướng gào thét đã đánh thức không ít thiên binh.
Lập tức có vô số vũ khí binh khí vọt tới Khỉ Đá. Thậm chí còn có không ít Linh Lực tác xen lẫn bên trong.
Khỉ Đá nghiêng người, nhanh chóng chui vào bên trong cửa khoang rồi khép cửa lại. Ngoài cửa truyền đến tiếng binh khí đập nện lên boong thuyền kim loại chát chúa.
Bên trong khoang thuyền, ba gã thiên binh run rẩy.
- Đừng... Đừng tới đây!
Một tên thiên binh hoảng sợ lui về phía sau.
- A? Còn có kẻ không đi ra ngoài?
Khóe miệng Khỉ Đá khẽ nhếch lên.
- Hắn ở bên trong! Nhanh!
Ngoài cửa truyền đến vô số tiếng giày chiến đạp lên boong tàu.
Hành Vân côn xoay nhanh, hắn nhếch môi đưa tay đánh ra ba côn, rồi bắt đầu guồng chân chạy nhanh vào bên trong chiến hạm.
Trên bầu trời, vô số thiên binh vây kín tàu chiến hạm này không có lấy một kẽ hở. Đám thiên binh đáp xuống trên boong thuyền, mở ra hầu như tất cả cửa khoang, dũng mãnh vọt vào.
Trên tàu chiến chỉ huy, Trác thiên tướng ngơ ngác nhìn tràng cảnh này. Y thở hổn hển, một lúc sau mới lùi khỏi mép tàu hai bước, cúi đầu đưa mắt nhìn về phía chiến trường vốn bị xem nhẹ phía dưới.
Lúc này trên boong ba tàu chiến hạm phía dưới đã đầy rẫy yêu quái, thân hạm bị kéo tụt cả xuống mặt đất. Trước đống yêu quái có thể nghiêng trời lật biển đó, mấy trăm thiên binh hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Yêu quái gào rú xen lẫn tiếng kêu rên của thiên binh xuyên thấu qua khoảng cách hai trăm trượng, truyền vào tai của Trác thiên tướng.
Đứng ở trên boong thuyền, nhờ có kính thiên lý cùng với cột ánh sáng từ hạm đội chiếu xuống, y có thể nhìn thấy rõ cảnh một thiên binh bị đám yêu quái hầu như bao trùm hoàn toàn boong thuyền chặt đứt mất một chân, thống khổ kêu rên.
Mà mười mấy tên yêu quái tướng mạo khác nhau đang cầm theo binh khí thuận tay vọt tới vây kín gã lại.
Buông kính thiên lý ra, y hít hai cái thật sâu, rồi nghiêng mắt nhìn qua tàu chiến hạm đang bị một đống thiên binh vây chật như nêm bên kia, lạnh lùng nói:
- Lần trước đạn Liệt Diễm bắn ra còn sót mấy viên trong khoang thuyền. Phóng hỏa, đốt chết bọn chúng!
- Phóng... phóng hỏa? Tướng quân, phía dưới còn có người của chúng ta a!
- Coi như chúng ta không phóng hỏa thì những người đó cũng không cách nào sống sót được.
Y nhét cái kính thiên lý vào trong tay viên phó tướng, mặt mày âm trầm nói:
- Bây giờ là cơ hội tốt! Để cho bọn chúng mở mang kiến thức về sự lợi hại của chúng ta!
Chỉ chốc lát, lính liên lạc trên mấy tàu chiến hạm bắt đầu vung vẩy lá cờ màu đỏ.
Gần mười quầng sáng màu đỏ từ dưới thân tàu phun ra, chậm rãi vọt xuống mặt đất.
Khi nhìn thấy quầng sáng này bắn ra, sắc mặt toàn bộ đám thiên binh còn sống trên mặt đất đều trở nên tái nhợt.
- Đạn Liệt Diễm... Sao có thể...
Một tên thiên binh run rẩy lui về phía sau, trường đao dính đầy máu tươi trong tay rơi ầm một tiếng xuống mặt đất.
Không để đám yêu quái có thể đọc hiểu điều gì xảy ra qua vẻ mặt sợ hãi của đám thiên binh này, thì mười quầng sáng bắn ra không trung đã bùng nổ, hóa thành một màn mưa lửa rơi xuống mặt đất!