Chương : 135
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Tảng sáng, tia nắng đầu tiên xua tan sương sớm, những chú chim sẻ trên núi bắt đầu kiếm ăn. Giữa không gian xanh um tươi tốt, chuột tinh Hắc Tử cầm một thanh Tam Xoa kích thô ráp, mặc một bộ đồ vải bố, đang cẩn thận dè dặt núp trong một bụi cỏ cao cỡ nửa người.
Lúc này cách cuộc chạy trốn tuyệt mệnh lần trước đã hơn một tháng. Trong hành động lần đó, Hắc Tử may mắn trốn thoát được sự lùng bắt của tuần thiên tướng. Nhưng không như những đồng bọn khác chạy trốn về phía cách xa đầm Ác Long, nó lại mạo hiểm trở về khu biên giới phòng ngự mà tuần thiên tướng hay lượn vòng để ẩn núp.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú về con heo rừng đang núp chỗ đất trống gặm cỏ hồi lâu, nó vươn tay vẫy vẫy, ba con tiểu yêu có tướng mạo xấu xí cầm đủ các loại binh khí đằng sau lưng lập tức đi lặng lẽ tới.
"Nếu bắt được con lợn rừng này thì có thể giải quyết được vấn đề lương thực cho một khoảng thời gian dài rồi." Hắc Tử nghĩ.
Một con lợn rừng nặng bốn trăm cân không phải quá lớn, nhưng với một tiểu đội yêu quái chỉ có tu vi cao nhất là cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ, cũng là Hắc Tử mà nói, muốn săn được nó, không thể nghi ngờ có hơi khó khăn.
Nhưng Hắc Tử từng tận mắt chứng kiến hai nhân loại còn chưa đến cảnh giới Ngưng Thần liên thủ giải quyết một con lợn rừng nặng bốn trăm cân, cho nên nó tin tưởng mình cũng có thể.
Đợi cho ba tiểu yêu đều tiến vào vị trí, Hắc Tử mới giơ tay ra hiệu, ngay lập tức cộng thêm cả nó, bốn con tiểu yêu thoát khỏi chỗ ẩn thân, giơ vũ khí lần mò về phía con lợn rừng nọ.
Lợn rừng đang gặm cỏ cả kinh, ngẩng đầu lùi về phía sau hai bước, hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đã bị bốn con tiểu quái bao vây chặn đường.
- Lên!
Hắc Tử gào một tiếng, xông về phía lợn rừng.
Ba con tiểu yêu khác đều vung chân lao tới.
Sau cơn hoảng hốt, lợn rừng rít lên, xông về phía Hắc Tử.
Nếu bàn về thể trọng, con lợn rừng bốn trăm cân này gần bằng với bảy, tám Hắc Tử. Nhưng Hắc Tử gầy yếu lại không hề lùi bước, ngược lại cắn răng cầm Tam Xoa kích, xông lên càng thêm mãnh liệt.
Thấy một yêu một lợn sắp đâm vào nhau, mặt ba con tiểu yêu khác trắng bệch, vào thời khắc mấu chốt chân lại mềm nhũn.
Nếu thật sự bị một con lợn rừng cỡ đó toàn lực bổ nhào lên, nhân loại bình thường chắc chắn phải chết. Hắc Tử là yêu, hơn nữa là tiểu yêu cảnh giới Ngưng Thần, không đến mức sẽ chết nhưng bị thương là nhất định.
Còn về bị thương đến mức độ nào thì phải xem tạo hóa rồi.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lợn rừng lại khiếp đảm. Nó ghìm bước xông qua bên cạnh. Vào khoảnh khắc đó, Hắc Tử đâm một kích lên bụng nó.
Tiếng kêu rít cuồng loạn vang khắp cả sơn cốc, con lợn rừng bỏ chạy như điên.
Trong lúc hoản loạn Hắc Tử bị hất ngã trên đất.
- Lão đại! Ngươi không sao chứ?
Ba con tiểu yêu vây tới.
Hắc Tử ngồi tê liệt trên mặt đất nhìn bóng dáng của lợn rừng ở phía xa, lại cúi đầu nhìn vết xước trên cánh tay mình:
- Các ngươi vừa nãy làm gì vậy hả? Tại sao không cùng nhau xông lên? Vừa nãy rõ ràng có cơ hội.
Ba con tiểu yêu đều không nói lời nào.
Ba con tiểu yêu này, một con là chó tinh, một con là gà rừng tinh, một con là thỏ tinh. Nhìn mặt mũi chúng nó toàn bụi bặm, quần áo tả tơi, nhát gan chẳng có chút dáng vẻ nào của yêu quái.
Hắc Tử hít một hơi thật sâu, bò dậy khỏi mặt đất đi vài bước, sau đó nó ngồi xổm xuống vươn tay sờ vết máu dính trên phiến lá:
- Nó đã bị thương rồi, đi nào, chúng ta đuổi theo.
Nói xong, Hắc Tử tự mình cầm Tam Xoa kích tiến về phía trước.
Ba con tiểu yêu ngơ ngác nhìn nhau, đành phải đi theo.
Ba con tiểu yêu này hồi đó không cùng đội với Khỉ Đá. Trong lúc chạy trốn, vì để có thể tiếp tục sống sót, đám tiểu yêu đều tách nhau ra, cho nên vào lúc Hắc Tử phát hiện trốn thoát khỏi cuộc truy bắt, nó chỉ có một mình.
Sau đó nó mới gặp được ba con tiểu yêu vừa mới bước vào cảnh giới Ngưng Thần. Nởi vì mục đích giống nhau, bọn chúng lựa chọn đi cùng, mà Hắc Tử tu vi cao nhất cũng hợp lẽ trở thành lão đại.
Ở bên trong rừng cây truy theo dấu vết một đoạn đường ngắn, bọn chúng nhanh chóng phát hiện mình mất dấu.
- Hay là bỏ đi lão đại... chúng ta... chúng ta đi nhặt hạt cỏ ăn vậy.
Gà rừng tinh ngượng ngùng nói.
Hắc Tử trừng nó một cái:
- Yêu quái mà chẳng thể xử nổi một con lợn rừng thì còn gọi là yêu quái gì chứ?
Nó nói xong thì tự mình bắt đầu tìm kiếm, ba con tiểu yêu khác cũng bất đắc dĩ phải làm theo.
Chung sống với đám Khỉ Đá một khoảng thời gian, Hắc Tử phát hiện thực lực của mình chẳng có tiến bộ gì, ngược lại lá gan to thêm không ít.
Ít nhất nó vốn sợ đám tuần thiên tướng muốn chết, giờ nhìn cũng chẳng có gì đáng sợ lắm. Đặc biệt là sau cuộc chạy trốn sinh tử lần trước, nó càng lớn gan hơn.
Mà chuyện sau đó đã chứng minh, trong hoàn cảnh chúng yêu tuân theo luật rừng, lớn gan có ưu thế hơn so với nhát gan.
Đầm Ác Long nhất định phải đi, nhưng với tình hình trước mắt nên đi thế nào thì nó vẫn chưa biết. Đừng nói tuần thiên tướng có thể bay trên trời, cho dù người ta chịu hạ xuống đất, một tay là đã có thể giải quyết được bốn con tiểu yêu này.
Thế nên trước hết nó đặt ra cho mình một mục tiêu thấp nhất, đó chính là để các huynh đệ được ăn thịt.
Còn về thỏ tinh hoàn toàn ăn chay, vậy thì cắt thật nhiều da lông của lợn rừng cho nó là được.
Tìm cả nửa ngày trời vẫn không có thu hoạch, đến khi mặt trời lên cao ba sào, lúc Hắc Tử chuẩn bị từ bỏ thì gà rừng tinh vẻ mặt hoảng loạn chạy tới trước mặt Hắc Tử.
- Lão đại, ta phát hiện hai con yêu quái, một con còn sống, một con chết rồi.
- Ở đâu, dẫn ta đi xem.
Qua một lúc, hai con tiểu yêu đến một nơi đất trống, lúc đẩy tán lá xanh hai bên đi ra khỏi bụi cây, con ngươi Hắc Tử xuýt nữa thì rớt ra ngoài.
- Đây... đây là Khỉ ca! Còn có... còn có Lão Ngưu!
Hắc Tử cảm giác trong đầu mình như có thứ gì đó nổ tung trống rỗng.
Chờ lúc nó phục hồi tinh thần, Hắc Tử chạy tới áp tai lên lồng ngực Khỉ Đá nghe thử, tiếng tim đập yếu ớt khiến nó thở phào nhẹ nhõm.
- Chết là Lão Ngưu, không phải Khỉ ca, tốt quá, tốt quá.
Đối với Lão Ngưu, có thể nói Hắc Tử chẳng có hảo cảm gì. Trước không nói Lão Ngưu năm lần bảy lượt ồn ào muốn vứt bỏ các tiểu yêu, như buổi đêm trước cuộc chạy trốn tuyệt mệnh, Lão Ngưu còn cấu kết với Sài Lang chuẩn bị giết Bạch Viên và Đoản Chủy.
Nhưng không phải bọn họ đến đầm Ác Long sao? Tại sao toàn thân đầy máu hôn mê ở nơi này? Chẳng lẽ kế hoạch thất bại?
Nhìn mũi tên còn lưu lại trên lưng Lão Ngưu, đúng là mũi tên của thiên quân. Nhưng... phải bao nhiêu tuần thiên tướng mới có thể đánh Lão Ngưu thành thế này?
Vết thương trên người Khỉ Đá nhiều đến mức đếm không hết, điều này khiến trái tim Hắc Tử thấp thỏm không thôi.
- Nước...
Trong cơn mê, Khỉ Đá ú ớ nói.
- Ta đi lấy ngay đây, Khỉ ca chờ một chút.
Quay đầu, Hắc Tử hét với ba con tiểu yêu:
- Mau! Tìm quanh đây xem thử còn ai nữa không!
- Không tìm lợn rừng nữa?
- Tìm mẹ ngươi!
Ba con tiểu yêu trong sự quát tháo của Hắc Tử đã tản ra đi tìm, mà bản thân Hắc Tử lại chạy nhanh đến dòng suối nhỏ cách đó không xa lấy nước.
Đút mấy ngụm nước cho Khỉ Đá đang ở trạng thái nửa hôn mê, Hắc Tử đứng ngơ ngác, trong đầu hỗn loạn.
- Nếu Khỉ ca với Lão Ngưu đều xảy ra chuyện rồi, vậy Tiểu Hồng thì sao?
Đây là vấn đề đầu tiên nó nghĩ tới.
Nó rất hy vọng ba con tiểu yêu có thể nói cho nó rằng phát hiện một con hồ ly tinh màu đỏ, nhưng lại cũng rất sợ. Trong tình huống thế này nếu tìm được thì không có khả năng còn lành lặn.
Không tìm được, ít nhất còn có hy vọng.
- Tiểu Hồng... rốt cuộc thế nào rồi?
Nhìn rặng mây trôi đi giữa bầu trời, nó thở dài.
Ước chừng tìm mất hai giờ, cuối cùng bọn chúng chẳng tìm được gì cả.
Sau khi chôn cất hài cốt của Lão Ngưu, bọn chúng bèn trú đóng tại chỗ.
Ba con tiểu yêu đi xung quanh tìm kiếm thức ăn, Hắc Tử thì không dám rời khỏi bên người Khỉ Đá dù là một khắc.
Nó khác với Khỉ Đá, chẳng hề có kiến thức gì về thuốc trị thương, mà vết thương trên người Khỉ Đá đều đã đóng vảy, không cần nó phải xử lý. Cho nên thứ nó có thể làm được chính là canh giữ ở bên cạnh, đút nước cho Khỉ Đá, trông chờ Khỉ Đá có thể tỉnh lại.
Cứ kéo dài như vậy cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, Hắc Tử dùng lá cây trải một chiếc giường nhỏ khá thoải mái cho Khỉ Đá. Ba con tiểu yêu thì thu thập một ít gỗ xung quanh dựng một doanh trại tạm thời.
Dựa theo giải thích của Hắc Tử cho bọn chúng, trước khi vết thương của Khỉ Đá biến chuyển tốt, e rằng bọn chúng không thể rời khỏi nơi này.
Vì một con yêu quái lai lịch không rõ ở lại ngay cạnh khu vực phòng ngự của tuần thiên tướng, đây là chuyện cực kỳ không lý trí. Đối với chuyện này, ba con tiểu yêu có oán hận, nhưng ngại Hắc Tử nên không dám nói ra.
Đợi đến đêm khuya, lúc bốn con tiểu yêu đã ngủ mất ba con, chỉ còn lại Hắc Tử vẫn còn đang cố chống đỡ tinh thần canh giữ Khỉ Đá, một bóng dáng già nua lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh núi phía Đông.
Chỉ ở phía xa đưa mắt nhìn doanh trại đơn sơ của đám tiểu yêu giữa sơn cốc đen như mực, người tới vươn ra một ngón tay, kẻ thanh tỉnh duy nhất trong doanh trại là Hắc Tử lập tức bất tỉnh.
Biên: †Ares†
Tảng sáng, tia nắng đầu tiên xua tan sương sớm, những chú chim sẻ trên núi bắt đầu kiếm ăn. Giữa không gian xanh um tươi tốt, chuột tinh Hắc Tử cầm một thanh Tam Xoa kích thô ráp, mặc một bộ đồ vải bố, đang cẩn thận dè dặt núp trong một bụi cỏ cao cỡ nửa người.
Lúc này cách cuộc chạy trốn tuyệt mệnh lần trước đã hơn một tháng. Trong hành động lần đó, Hắc Tử may mắn trốn thoát được sự lùng bắt của tuần thiên tướng. Nhưng không như những đồng bọn khác chạy trốn về phía cách xa đầm Ác Long, nó lại mạo hiểm trở về khu biên giới phòng ngự mà tuần thiên tướng hay lượn vòng để ẩn núp.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú về con heo rừng đang núp chỗ đất trống gặm cỏ hồi lâu, nó vươn tay vẫy vẫy, ba con tiểu yêu có tướng mạo xấu xí cầm đủ các loại binh khí đằng sau lưng lập tức đi lặng lẽ tới.
"Nếu bắt được con lợn rừng này thì có thể giải quyết được vấn đề lương thực cho một khoảng thời gian dài rồi." Hắc Tử nghĩ.
Một con lợn rừng nặng bốn trăm cân không phải quá lớn, nhưng với một tiểu đội yêu quái chỉ có tu vi cao nhất là cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ, cũng là Hắc Tử mà nói, muốn săn được nó, không thể nghi ngờ có hơi khó khăn.
Nhưng Hắc Tử từng tận mắt chứng kiến hai nhân loại còn chưa đến cảnh giới Ngưng Thần liên thủ giải quyết một con lợn rừng nặng bốn trăm cân, cho nên nó tin tưởng mình cũng có thể.
Đợi cho ba tiểu yêu đều tiến vào vị trí, Hắc Tử mới giơ tay ra hiệu, ngay lập tức cộng thêm cả nó, bốn con tiểu yêu thoát khỏi chỗ ẩn thân, giơ vũ khí lần mò về phía con lợn rừng nọ.
Lợn rừng đang gặm cỏ cả kinh, ngẩng đầu lùi về phía sau hai bước, hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đã bị bốn con tiểu quái bao vây chặn đường.
- Lên!
Hắc Tử gào một tiếng, xông về phía lợn rừng.
Ba con tiểu yêu khác đều vung chân lao tới.
Sau cơn hoảng hốt, lợn rừng rít lên, xông về phía Hắc Tử.
Nếu bàn về thể trọng, con lợn rừng bốn trăm cân này gần bằng với bảy, tám Hắc Tử. Nhưng Hắc Tử gầy yếu lại không hề lùi bước, ngược lại cắn răng cầm Tam Xoa kích, xông lên càng thêm mãnh liệt.
Thấy một yêu một lợn sắp đâm vào nhau, mặt ba con tiểu yêu khác trắng bệch, vào thời khắc mấu chốt chân lại mềm nhũn.
Nếu thật sự bị một con lợn rừng cỡ đó toàn lực bổ nhào lên, nhân loại bình thường chắc chắn phải chết. Hắc Tử là yêu, hơn nữa là tiểu yêu cảnh giới Ngưng Thần, không đến mức sẽ chết nhưng bị thương là nhất định.
Còn về bị thương đến mức độ nào thì phải xem tạo hóa rồi.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lợn rừng lại khiếp đảm. Nó ghìm bước xông qua bên cạnh. Vào khoảnh khắc đó, Hắc Tử đâm một kích lên bụng nó.
Tiếng kêu rít cuồng loạn vang khắp cả sơn cốc, con lợn rừng bỏ chạy như điên.
Trong lúc hoản loạn Hắc Tử bị hất ngã trên đất.
- Lão đại! Ngươi không sao chứ?
Ba con tiểu yêu vây tới.
Hắc Tử ngồi tê liệt trên mặt đất nhìn bóng dáng của lợn rừng ở phía xa, lại cúi đầu nhìn vết xước trên cánh tay mình:
- Các ngươi vừa nãy làm gì vậy hả? Tại sao không cùng nhau xông lên? Vừa nãy rõ ràng có cơ hội.
Ba con tiểu yêu đều không nói lời nào.
Ba con tiểu yêu này, một con là chó tinh, một con là gà rừng tinh, một con là thỏ tinh. Nhìn mặt mũi chúng nó toàn bụi bặm, quần áo tả tơi, nhát gan chẳng có chút dáng vẻ nào của yêu quái.
Hắc Tử hít một hơi thật sâu, bò dậy khỏi mặt đất đi vài bước, sau đó nó ngồi xổm xuống vươn tay sờ vết máu dính trên phiến lá:
- Nó đã bị thương rồi, đi nào, chúng ta đuổi theo.
Nói xong, Hắc Tử tự mình cầm Tam Xoa kích tiến về phía trước.
Ba con tiểu yêu ngơ ngác nhìn nhau, đành phải đi theo.
Ba con tiểu yêu này hồi đó không cùng đội với Khỉ Đá. Trong lúc chạy trốn, vì để có thể tiếp tục sống sót, đám tiểu yêu đều tách nhau ra, cho nên vào lúc Hắc Tử phát hiện trốn thoát khỏi cuộc truy bắt, nó chỉ có một mình.
Sau đó nó mới gặp được ba con tiểu yêu vừa mới bước vào cảnh giới Ngưng Thần. Nởi vì mục đích giống nhau, bọn chúng lựa chọn đi cùng, mà Hắc Tử tu vi cao nhất cũng hợp lẽ trở thành lão đại.
Ở bên trong rừng cây truy theo dấu vết một đoạn đường ngắn, bọn chúng nhanh chóng phát hiện mình mất dấu.
- Hay là bỏ đi lão đại... chúng ta... chúng ta đi nhặt hạt cỏ ăn vậy.
Gà rừng tinh ngượng ngùng nói.
Hắc Tử trừng nó một cái:
- Yêu quái mà chẳng thể xử nổi một con lợn rừng thì còn gọi là yêu quái gì chứ?
Nó nói xong thì tự mình bắt đầu tìm kiếm, ba con tiểu yêu khác cũng bất đắc dĩ phải làm theo.
Chung sống với đám Khỉ Đá một khoảng thời gian, Hắc Tử phát hiện thực lực của mình chẳng có tiến bộ gì, ngược lại lá gan to thêm không ít.
Ít nhất nó vốn sợ đám tuần thiên tướng muốn chết, giờ nhìn cũng chẳng có gì đáng sợ lắm. Đặc biệt là sau cuộc chạy trốn sinh tử lần trước, nó càng lớn gan hơn.
Mà chuyện sau đó đã chứng minh, trong hoàn cảnh chúng yêu tuân theo luật rừng, lớn gan có ưu thế hơn so với nhát gan.
Đầm Ác Long nhất định phải đi, nhưng với tình hình trước mắt nên đi thế nào thì nó vẫn chưa biết. Đừng nói tuần thiên tướng có thể bay trên trời, cho dù người ta chịu hạ xuống đất, một tay là đã có thể giải quyết được bốn con tiểu yêu này.
Thế nên trước hết nó đặt ra cho mình một mục tiêu thấp nhất, đó chính là để các huynh đệ được ăn thịt.
Còn về thỏ tinh hoàn toàn ăn chay, vậy thì cắt thật nhiều da lông của lợn rừng cho nó là được.
Tìm cả nửa ngày trời vẫn không có thu hoạch, đến khi mặt trời lên cao ba sào, lúc Hắc Tử chuẩn bị từ bỏ thì gà rừng tinh vẻ mặt hoảng loạn chạy tới trước mặt Hắc Tử.
- Lão đại, ta phát hiện hai con yêu quái, một con còn sống, một con chết rồi.
- Ở đâu, dẫn ta đi xem.
Qua một lúc, hai con tiểu yêu đến một nơi đất trống, lúc đẩy tán lá xanh hai bên đi ra khỏi bụi cây, con ngươi Hắc Tử xuýt nữa thì rớt ra ngoài.
- Đây... đây là Khỉ ca! Còn có... còn có Lão Ngưu!
Hắc Tử cảm giác trong đầu mình như có thứ gì đó nổ tung trống rỗng.
Chờ lúc nó phục hồi tinh thần, Hắc Tử chạy tới áp tai lên lồng ngực Khỉ Đá nghe thử, tiếng tim đập yếu ớt khiến nó thở phào nhẹ nhõm.
- Chết là Lão Ngưu, không phải Khỉ ca, tốt quá, tốt quá.
Đối với Lão Ngưu, có thể nói Hắc Tử chẳng có hảo cảm gì. Trước không nói Lão Ngưu năm lần bảy lượt ồn ào muốn vứt bỏ các tiểu yêu, như buổi đêm trước cuộc chạy trốn tuyệt mệnh, Lão Ngưu còn cấu kết với Sài Lang chuẩn bị giết Bạch Viên và Đoản Chủy.
Nhưng không phải bọn họ đến đầm Ác Long sao? Tại sao toàn thân đầy máu hôn mê ở nơi này? Chẳng lẽ kế hoạch thất bại?
Nhìn mũi tên còn lưu lại trên lưng Lão Ngưu, đúng là mũi tên của thiên quân. Nhưng... phải bao nhiêu tuần thiên tướng mới có thể đánh Lão Ngưu thành thế này?
Vết thương trên người Khỉ Đá nhiều đến mức đếm không hết, điều này khiến trái tim Hắc Tử thấp thỏm không thôi.
- Nước...
Trong cơn mê, Khỉ Đá ú ớ nói.
- Ta đi lấy ngay đây, Khỉ ca chờ một chút.
Quay đầu, Hắc Tử hét với ba con tiểu yêu:
- Mau! Tìm quanh đây xem thử còn ai nữa không!
- Không tìm lợn rừng nữa?
- Tìm mẹ ngươi!
Ba con tiểu yêu trong sự quát tháo của Hắc Tử đã tản ra đi tìm, mà bản thân Hắc Tử lại chạy nhanh đến dòng suối nhỏ cách đó không xa lấy nước.
Đút mấy ngụm nước cho Khỉ Đá đang ở trạng thái nửa hôn mê, Hắc Tử đứng ngơ ngác, trong đầu hỗn loạn.
- Nếu Khỉ ca với Lão Ngưu đều xảy ra chuyện rồi, vậy Tiểu Hồng thì sao?
Đây là vấn đề đầu tiên nó nghĩ tới.
Nó rất hy vọng ba con tiểu yêu có thể nói cho nó rằng phát hiện một con hồ ly tinh màu đỏ, nhưng lại cũng rất sợ. Trong tình huống thế này nếu tìm được thì không có khả năng còn lành lặn.
Không tìm được, ít nhất còn có hy vọng.
- Tiểu Hồng... rốt cuộc thế nào rồi?
Nhìn rặng mây trôi đi giữa bầu trời, nó thở dài.
Ước chừng tìm mất hai giờ, cuối cùng bọn chúng chẳng tìm được gì cả.
Sau khi chôn cất hài cốt của Lão Ngưu, bọn chúng bèn trú đóng tại chỗ.
Ba con tiểu yêu đi xung quanh tìm kiếm thức ăn, Hắc Tử thì không dám rời khỏi bên người Khỉ Đá dù là một khắc.
Nó khác với Khỉ Đá, chẳng hề có kiến thức gì về thuốc trị thương, mà vết thương trên người Khỉ Đá đều đã đóng vảy, không cần nó phải xử lý. Cho nên thứ nó có thể làm được chính là canh giữ ở bên cạnh, đút nước cho Khỉ Đá, trông chờ Khỉ Đá có thể tỉnh lại.
Cứ kéo dài như vậy cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, Hắc Tử dùng lá cây trải một chiếc giường nhỏ khá thoải mái cho Khỉ Đá. Ba con tiểu yêu thì thu thập một ít gỗ xung quanh dựng một doanh trại tạm thời.
Dựa theo giải thích của Hắc Tử cho bọn chúng, trước khi vết thương của Khỉ Đá biến chuyển tốt, e rằng bọn chúng không thể rời khỏi nơi này.
Vì một con yêu quái lai lịch không rõ ở lại ngay cạnh khu vực phòng ngự của tuần thiên tướng, đây là chuyện cực kỳ không lý trí. Đối với chuyện này, ba con tiểu yêu có oán hận, nhưng ngại Hắc Tử nên không dám nói ra.
Đợi đến đêm khuya, lúc bốn con tiểu yêu đã ngủ mất ba con, chỉ còn lại Hắc Tử vẫn còn đang cố chống đỡ tinh thần canh giữ Khỉ Đá, một bóng dáng già nua lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh núi phía Đông.
Chỉ ở phía xa đưa mắt nhìn doanh trại đơn sơ của đám tiểu yêu giữa sơn cốc đen như mực, người tới vươn ra một ngón tay, kẻ thanh tỉnh duy nhất trong doanh trại là Hắc Tử lập tức bất tỉnh.