Chương : 143
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
U Tuyền cốc, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chỉ có một lối đi hẹp dài lui tới với bên ngoài.
Ở nơi này quanh năm không thấy được mặt trời. Thảm thực vật nhìn như xanh um tươi tốt, đa số là thực vật từ nơi địa phủ, trong rừng cây kia cũng có rất ít sinh linh thế gian.
Đó là một thế giới sống dưới bóng râm của những ngọn núi cao. Trong một ngày cũng chỉ có vài canh giờ ban ngày. Mà cho dù là ban ngày nhìn qua cũng chỉ như bình minh ở những nơi khác. Khác biệt duy nhất, có lẽ là màn trời phía bên trên luôn mang một màu xanh thẳm.
Khỉ Đá đang sống những ngày dưỡng thương. Hiện hắn đang thoải mái ngồi trong viện tử, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn khoảng không bên trên kia, nhìn thẳng lên đám mây cuồn cuộn phía trên.
Nghĩ lại, từ khi học xong Cân Đẩu Vân đến nay hắn còn chưa từng tự do bay lượn lần nào.
Tự do xuyên thẳng trong đám mây thì sẽ có cảm giác thế nào đây? Hắn nghĩ.
Đi vào U Tuyền cốc, đảo mắt đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, Lữ Lục Quải như thể một tên thanh niên rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà bùng phát mãnh liệt, đi sớm về trễ, vạch kế hoạch về một thị trấn thuộc về yêu quái trong mơ của mình. Nguyệt Triêu lại không có tâm tình thoải mái như vậy. Y cũng đi sớm về trễ nhưng đầy mệt mỏi vì phải trị liệu cho thương binh.
Trong U Tuyền cốc không thiếu các loại tài liệu, có điều không ai tự nhiên luyện đan dược chữa thương để sẵn làm gì. Nguyệt Triêu thân là đại đệ tử đời thứ hai của Tà Nguyệt Tam Tinh động, thuật luyện đan và y thuật tất nhiên không có gì phải nghi ngờ. Đáng tiếc, thuật luyện đan mạnh mẽ hay y thuật tốt cỡ nào cũng không có nghĩa là có tốc độ nhanh. Đối mặt với hơn bảy trăm thương binh, Nguyệt Triêu cũng run rẩy cả da đầu.
Cho nên chỉ qua ba ngày y đã đến tình trạng kiệt sức, xác xuất luyện đan thành công tụt dốc không phanh. Vì thế, Dương Thiền đang gánh vác công tác chăm sóc Khỉ Đá đành phải tham gia hỗ trợ.
Từ lần gia nhập này, Nguyệt Triêu mới phát hiện kiếp sống ngàn năm trong quân lữ qua của Dương Thiền quả thật không uổng phí. Tuy bàn về tay nghề luyện đan, nàng chưa hẳn so được với một kẻ ngâm mình trong đan phòng mỗi ngày như Nguyệt Triêu, nhưng bàn về luyện chế đan dược bình thường thì tốc độ của nàng không chỉ nhanh mà có xác xuất thành công cao nữa. Chưa kể đan dược nàng luyện ra cũng toàn phẩm chất thượng giai.
Cũng đến lúc này, Nguyệt Triêu cùng Khỉ Đá mới biết được trước khi bái nhập làm môn hạ Tà Nguyệt Tam Tinh động, Dương Thiền vốn thường ngày không đoái hoài tới chuyện gì lại chấp chưởng hậu cần của đại quân Quán Giang Khẩu dưới trướng Dương Tiễn. Dù là trong danh sách thiên quân thì nàng cũng được xếp vào hạng quân y thượng đẳng.
Vì việc này mà mỗi ngày Khỉ Đá nằm trên giường, không có việc gì làm bắt đầu tưởng tượng Dương Thiền xinh đẹp mặc chiến giáp sẽ có bộ dáng ra sao. Đáng tiếc hắn một mực không tưởng tượng ra được.
Bởi vì Dương Thiền gia nhập tiểu đội chữa bệnh mà Đại Giác cũng bị kéo đi phụ giúp, còn Đoản Chủy vẫn trầm mặc ít nói tránh trong phòng như trước. Khỉ Đá đang dần dần chuyển biến tốt đẹp trở nên vô cùng cô đơn. Mỗi ngày mở mắt ra, hắn chỉ nhìn thấy mỗi tiểu hồ yêu cùng Hắc Tử, còn không nữa thì là nhìn thấy Lữ Lục Quải đã chạy tới hắn chào hàng đủ loại tư tưởng chính trị không thể tưởng tượng được.
Ngày từng ngày trôi qua, khoảng thời gian này đơn giản không thú vị, nhưng cũng an nhàn hiếm có. Đến ngày thứ sáu, trong lúc Khỉ Đá rảnh rỗi ngồi trước sân thưởng thức khoảng thời gian ban ngày ngắn ngủi trong cốc, hắn chợt nghe thấy một khúc đàn tranh.
- Trong đám yêu quái chúng ta còn có kẻ nào biết đánh đàn tranh sao?
Khỉ Đá không khỏi bật cười.
Tính đi tính lại, trong cả một đám đông yêu quái, còn có thêm hai con người nữa, thì cũng chỉ có Dương Thiền và Nguyệt Triêu có thể đánh đàn tranh được mà thôi.
Nguyệt Triêu đoán chừng không rảnh rỗi như vậy. Y còn không tranh thủ kiếm một nơi nào đó ngủ vùi sao? Thậm chí lúc Khỉ Đá muốn đi gặp U Tuyền Tử, y cũng chỉ ném lại một câu:
- U Tuyền sư thúc nói, đến lúc nên gặp tự nhiên sẽ gặp.
Y chỉ nói vậy là chuồn, làm sao còn có chuyện đàn tranh đây?
Về phần Dương Thiền, nàng có đánh nhau tới đầm đìa máu tươi cũng không khiến Khỉ Đá cảm thấy kỳ quái, thế nhưng hắn thật sự không tưởng tượng nổi nàng đánh đàn tranh sẽ có bộ dáng thế nào?
Khỉ Đá nhắm mắt lại, thản nhiên nằm trên ghế, lẳng lặng lắng nghe.
Lúc mới nghe, Khỉ Đá một mực không nắm bắt được nhịp điệu trong đoạn âm thanh đó, thậm chí hắn còn cho rằng đó chỉ là đàn loạn mà thôi. Một lúc lâu sau, lắng nghe kỹ, hắn lại phát hiện tiếng đàn kia thanh tịnh như nước chảy, như gió nhẹ quất vào mặt khiến người ta vui vẻ thoải mái. Một tâm tình siêu thoát ngoại vật tự nhiên sinh ra.
Ngơ ngẩn lắng nghe hồi lâu, Khỉ Đá mở to mắt, chống gậy gỗ men theo âm thanh kia bước đi.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Khỉ Đá trông thấy vài con yêu quái đi tới đi lui chào hỏi hắn. Vốn hắn muốn hỏi rốt cuộc là ai đang đánh đàn, có điều hỏi rồi mới phát hiện căn bản là bọn chúng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì. Điều này khiến cho Khỉ Đá cảm thấy kinh dị một hồi.
- Chẳng lẽ là ta lên tới cảnh giới Luyện Thần, thính giác tăng vọt rồi sao?
Hắn nghĩ.
Một đường đi men theo âm thanh kia, hắn đi qua một trấn nhỏ, vượt qua đường nhỏ uốn lượn, đi qua một rừng cây nhỏ, rồi tới trước một rừng trúc.
Trong rừng trúc chập chờn theo gió có một cái ao nước trong veo. Bên cạnh ao có một gian phòng nhỏ làm bằng trúc. Trước phòng còn có một tòa lương đình.
Trong tòa lương đình có một ông lão tóc trắng đang nhắm mắt đánh đàn, quần áo màu trắng khẽ rung rung trong gió.
"Đây hẳn là nhị sư huynh U Tuyền Tử a." Khỉ Đá nghĩ.
Đến gần, hắn phát hiện đối phương đang nhắm chặt hai mắt, hết sức chăm chú đánh đàn, không có ý đứng lên chào đón khách.
Nếu như đã đến, không thể không lên tiếng mà bỏ đi được. Cắt ngang thì lại tựa hồ không hay ho lắm.
Khỉ Đá hít một hơi thật dài, ngồi xuống một tảng đá thò một nửa khỏi mặt đất cạnh mình. Hắn gác cây gậy chống trong tay qua một bên, cả người lom khom lặng yên lắng nghe.
Gió nhẹ hất vào mặt, lá trúc vang xào xạc, hồ nước gợn sóng lăn tăn. Trong tiếng đàn nhẹ như nước đó, dường như chim thú có trong rừng đều ngừng chân lắng nghe cả.
Trên bầu trời, mây chậm rãi bay qua.
Mọi thứ nơi nay đều đặc biệt yên tĩnh, đoạn tuyệt với nhân thế.
Cứ lẳng lặng lắng nghe như vậy, bất giác đã qua một canh giờ.
Đánh ra một tiếng đàn cuối cùng, U Tuyền Tử nhẹ nhàng đưa hai tay đặt lên đàn, vẻ mặt như thể vẫn còn dư vị vương lại.
Khỉ Đá chợt bừng tỉnh, vội vàng chắp tay nói:
- Ngộ Không bái kiến nhị sư huynh.
- Đã ngồi đây lâu rồi à?
U Tuyền Tử nhàn nhạt cười, rút ra một cuốn vải bố trong ống tay áo rộng thùng thình phủ lên cây đàn tranh, rồi mới phất tay áo đứng dậy. Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn không mở hai mắt lên.
Ông ta hít một hơi thật dài, thở dài nói:
- Các sư huynh đệ đều nói tính tình ngươi hoang dã, hôm nay vừa gặp, theo ta cũng chưa hẳn. Có thể lẳng lặng ngồi nghe ta đàn một khúc, đó là có dã nhưng cũng có mức độ. Ít nhất, tam sư đệ hắn sẽ không có tâm tính này.
- Sư huynh chê cười rồi.
Khỉ Đá cũng nhếch môi cười, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào hai mắt U Tuyền Tử.
Hắn hầu như không nghe thấy Phong Linh nhắc đến vị nhị sư huynh này qua, có vẻ như cô bé cũng chưa từng gặp ông ta. Cho nên Khỉ Đá biết rất ít về U Tuyền Tử.
U Tuyền Tử nhắm chặt hai mắt, tựa hồ như phát hiện ra chuyện, mím môi mỉm cười, từng bước một đi tới cạnh Khỉ Đá, chậm rãi ngồi xuống.
Khỉ Đá phát hiện, một đường U Tuyền Tử đi tới, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền nhưng lại chưa từng bước chệch qua.
U Tuyền Tử thò tay vỗ vỗ vai Khỉ Đá, nói:
- Lần đầu tiên tới U Tuyền cốc ta đây, qua mấy ngày rồi sư đệ đã quen chưa?
- Quen thì quen rồi, chỉ là đã quấy rầy sư huynh.
U Tuyền Tử khoát tay áo:
- Giữa sư huynh đệ đồng môn, nói mấy thứ này làm gì? U Tuyền cốc ta đây thường ngày cũng chỉ có ta và đồ đệ Tú Vân, các ngươi tới có thêm chút ít sinh khí cũng tốt.
Khỉ Đá lúng túng vò đầu.
Theo như lời của Nguyệt Triêu, vị nhị sư huynh này hẳn là ưa thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt mới đúng.
U Tuyền Tử vuốt vuốt ống tay áo, rút ra một cuốn thẻ tre giao cho Khỉ Đá, nói:
- Lần đầu gặp mặt, thân là sư huynh, vốn nên tặng ngươi một phần hậu lễ. Chỉ là ngươi tu Hành giả đạo, sư huynh ta tu Ngộ giả đạo, đan phương điển tịch, dược liệu quý trọng trong cốc có cho ngươi cũng không có chỗ dùng đến. Mà binh khí áo giáp thì chỗ ta lại không có. Càng nghĩ, chỉ thấy một phần "Các vị ti chức âm tào địa phủ" này là ngươi có lúc dùng tới, bèn tặng ngươi làm lễ gặp mặt.
Nắm thẻ tre trong tay, con ngươi Khỉ Đá hấp háy, không khỏi có chút bối rối.
Vị nhị sư huynh này cách xa dự liệu của hắn quá nhiều.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Ngộ Không tạ ơn nhị sư huynh.
Vỗ vỗ vai Khỉ Đá, U Tuyền Tử vuốt vuốt râu dài cười nói:
- Vừa rồi sư đệ ngươi nghe đàn đến nhập thần như vậy, không phải sư đệ cũng yêu thích âm luật chứ? Không biết, đệ sử dụng loại nhạc khí nào?
Nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ nhỏ khẽ đong đưa cạnh hồ nước, Khỉ Đá khẽ cười nói;
- Không tính là yêu thích, cũng không biết đánh đàn. Chỉ là trước kia thường xuyên nghe, thế nhưng đã rất nhiều năm chưa từng nghe qua rồi.
- Vì sao không nghe nữa?
- Không có điều kiện.
Khỉ Đá cúi đầu, ngậm miệng, vuốt vuốt thẻ tre trong tay.
Đó là chuyện trước khi đi tới thế giới này rồi. Đến thế giới này, dù lòng dạ có thanh thản thì cũng có ai diễn tấu đây?
- À.
U Tuyền Tử hiểu ý gật gật đầu.
- Sư huynh vẫn luôn nhắm mắt thế này, làm sao biết ta nghe đến nhập thần mà không phải đang ngủ gục hả?
U Tuyền Tử hít một hơi thật dài, ngẩng đầu lên đáp:
- Sư huynh ta tuy rằng không nhìn thấy mặt ngươi, nhưng nghe được lòng ngươi, tự nhiên biết rõ ngươi nghe đến nhập thần.
- Mắt của sư huynh... là thế nào hả?
- Bị mù từ nhỏ.
U Tuyền Tử bình thản đáp.
- Vậy...
Khỉ Đá do dự hỏi:
- Sư phụ không giúp huynh... chữa trị khỏi sao?
U Tuyền Tử bật cười một cái:
- Chữa trị mù lòa cần gì sư phụ ra tay? Trong đám sư huynh đệ, ngoại trừ ngươi và tam sư đệ Đan Đồng Tử tu Hành giả đạo ra, ai mà không chữa trị được?
- Vậy sao lại không chữa trị?
U Tuyền Tử cúi đầu, khẽ cười cười nói:
- Có mất tất có được. Nếu hai mắt ta sáng tỏ, mới vừa rồi lại khó phân biệt được ngươi ngủ hay đang nghe đàn. Huống hồ, trước kia nếu không nhờ hai mắt thế này, có khi ta cũng không thành sư huynh của ngươi.
Khỉ Đá khẽ nghiêng mặt qua đầy nghi hoặc:
- Xin chỉ giáo?
U Tuyền Tử hít một hơi thật dài, êm tai nói:
- Lúc ấy a, biết được sư phụ thu đồ đệ ở Linh Đài Phương Thốn sơn, người cầu đạo trong thiên hạ có mấy ai không hi vọng được bái nhập làm môn hạ? Vì vậy người đến bái sư như nước chảy. Chỉ là lúc ấy sư phụ cũng không muốn nhận nhiều đồ đệ như vậy, gặp người đến nếu cảm thấy tư chất không được đều sẽ bị đuổi đi cả. Dần dà, sư phụ cũng không muốn tiếp đãi từng người cầu đạo riêng lẻ nữa, mà thiết lập một mê trận dưới núi, nói là: "Nếu có thể bài trừ tâm ma lên được núi, thì sẽ thu làm đồ đệ."
U Tuyền Tử cúi đầu xuống, chậc chậc nở nụ cười, nếp nhăn nơi khoé mắt càng thêm rõ ràng:
- Thế nhưng sư phụ chưa từng nghĩ tới sẽ có người mù đến cầu đạo. Mê trận này vô dụng với người không nhìn thấy gì.
Nói đến đây, trên mặt U Tuyền Tử đã phủ đầy dáng tươi cười, như thể đắm chìm bên trong chuyện cũ:
- Sau khi gặp ta, sư phụ cũng nói ta tư chất không được, muốn đuổi ta đi. Vì vậy ta mới nói với sư phụ, nếu ông ấy đuổi ta đi, xuống núi ta sẽ nói với thế nhân: "Tu Bồ Đề tổ sư nói không giữ lời."
Khỉ Đá bật cười vang lên một tiếng:
- Vì vậy rốt cuộc sư phụ đành phải thu nhận huynh?
U Tuyền Tử cười hì hì gật đầu, cười như một lão ngoan đồng:
- Đây là cầu tiên nha, rốt cuộc cũng có được chút cơ duyên. Trời cao lấy đi đôi mắt của ta, rồi lại chỉ rõ đường đi cho ta, có gì không tốt?
Suy nghĩ một chút, Khỉ Đá lại hỏi:
- Thời gian U Tuyền sư huynh bái nhập làm môn hạ có cách xa thời gian Đan Đồng sư huynh bái nhập làm môn hạ không?
- Cách vài năm. Làm sao nào?
- Nếu như bái nhập môn hạ sư phụ phải thông qua mê trận kia, thì Đan Đồng sư huynh làm thế nào vượt qua kiểm tra?
Tâm tính của Đan Đồng Tử... Khỉ Đá thật không biết nói gì, so với hắn thì kẻ tám lạng, người nửa cân vậy.
- Hắn sao? Ha ha ha ha, ngươi cũng biết lúc trước hắn vào quán, là quấy đến quá mức hay sao?
- Nghe nói qua, là một vị tướng lãnh.
Khỉ Đá do dự đáp.
U Tuyền Tử chẹp miệng, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Những kẻ cầu đạo khác đều đi một mình, hắn thì không phải một mình đến cầu đạo, mà là mang theo đại quân đến. Cầu chính là phương pháp phá địch. Đến dưới núi, gặp mê trận mất một tháng không rời đi được, bèn dứt khoát phóng hỏa đốt núi.
- Phóng... phóng hỏa?
Khỉ Đá không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Trên thế giới này có kiểu cầu đạo như vậy hay sao?
- Ừ, phóng hỏa.
U Tuyền Tử ngậm miệng, nhẹ gật đầu nói tiếp:
- Hắn phóng hỏa đốt núi, tất nhiên là sư phụ không chịu, nên mới thi pháp làm ra mưa dầm liên miên. Mưa dầm này kéo dài một trận tới ba tháng. Dù hắn có đốt thế nào thì cũng không cháy lên được. Không đốt cháy hắn cũng không đi, còn mang binh đến vây kín đường đi bốn phía, nói hắn không bái sư được thì đừng ai mong được bái sư. Vì vậy, sư phụ lại thi pháp, một đám tướng sĩ kia đều không chịu nổi thời tiết, hắn đành bất đắc dĩ chỉ có thể nhổ trại vượt biển trở về. Nào biết đến nhà lại phát hiện thành trì đã bị công hãm, binh tướng bên người tan tác đi cả. Hắn cũng không nhà để về, đến bước đường cùng đành phải chạy về Linh Đài Phương Thốn sơn ăn vạ không đi. Sư phụ vẫn không để ý như trước, hắn đành ở lại nơi đó làm thợ săn, cứ thế kéo dài tới một năm. Thừa dịp một lần pháp trận Thiên Cẩu Thực Nhật suy bại linh lực, hắn bèn nhân cơ hội lên núi.
- Haha, còn có loại chuyện này nữa? Vậy mà huynh ấy và ngũ sư huynh nói ta bướng bỉnh, huynh ấy không tự thấy mình còn hơn thế hay sao?
- Ha ha ha ha, việc này cũng đừng nói là ta kể cho ngươi nghe đấy, hắn sẽ không vui. Đúng rồi, nghe nói lúc ở trong quán, ngươi có xung đột qua với hắn?
Khỉ Đá yên lặng nhẹ gật đầu, nói:
- Lúc sau, cũng coi như hòa hảo rồi.
U Tuyền Tử nhàn nhạt thở dài, nói:
- Sư đệ ngươi cũng đừng trách hắn. Tu Hành giả đạo hấp thụ thiên địa linh khí quá mức, khó tránh khỏi chuyện lệ khí lưu lại trong cơ thể. Hắn lại không thể so với ngươi, vừa tu tiên đã trải qua mấy trận đại chiến, lệ khí trong cơ thể tự nhiên bị tiêu trừ sạch không còn tí nào. Lệ khí lưu lại quá nhiều tất sẽ quấy nhiễu tâm tính. Lúc trước... hắn còn tính lên trời làm thiên tướng, chỉ là sư phụ từ trước đến nay không thích Thiên Đình, hắn sao dám làm trái? Cuối cùng là, Hành giả đạo từng bước khó khăn mà đi.
Khỉ Đá cười cười nói:
- Có cái gì lạ đâu? Đệ vào Tàng Kinh các ăn trộm, nói cho cùng thì là đệ không đúng.
U Tuyền Tử ha ha nở nụ cười:
- Tính khí tam sư đệ có bốc đồng nhưng không xấu. Năm đó lục sư đệ và thất sư muội gặp chuyện không may, người phản ứng đầu tiên chính là hắn. Về sau, vì chuyện đó mà hắn bị sư phụ bắt bế quan suy ngẫm trong ba năm đấy.
Lúc này, ánh sáng xuyên qua bốn đỉnh núi chiếu vào sơn cốc đã thưa thớt dần. Tuy nói vẫn còn ban ngày nhưng đã giống như ban đêm rồi.
Khỉ Đá cúi đầu, nhếch môi, nắm thẻ tre trong tay, hít một hơi thật dài, chậm rãi hỏi:
- Sư huynh đưa cho ta "Các vị ti chức âm tào địa phủ" là do nghe sư phụ hay bát sư huynh nói chuyện gì rồi a?
- Ừ, không nhiều, nghe được một ít. Tuy việc này là việc nhỏ nhưng lại liên quan đến rất rộng. Thái độ sư phụ không rõ ràng, sợ là cuối cùng chỉ có thể tự dựa vào chính ngươi. Chúng ta cũng không tiện trực tiếp xuất thủ tương trợ.
Biên: Spring_Bird
U Tuyền cốc, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chỉ có một lối đi hẹp dài lui tới với bên ngoài.
Ở nơi này quanh năm không thấy được mặt trời. Thảm thực vật nhìn như xanh um tươi tốt, đa số là thực vật từ nơi địa phủ, trong rừng cây kia cũng có rất ít sinh linh thế gian.
Đó là một thế giới sống dưới bóng râm của những ngọn núi cao. Trong một ngày cũng chỉ có vài canh giờ ban ngày. Mà cho dù là ban ngày nhìn qua cũng chỉ như bình minh ở những nơi khác. Khác biệt duy nhất, có lẽ là màn trời phía bên trên luôn mang một màu xanh thẳm.
Khỉ Đá đang sống những ngày dưỡng thương. Hiện hắn đang thoải mái ngồi trong viện tử, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn khoảng không bên trên kia, nhìn thẳng lên đám mây cuồn cuộn phía trên.
Nghĩ lại, từ khi học xong Cân Đẩu Vân đến nay hắn còn chưa từng tự do bay lượn lần nào.
Tự do xuyên thẳng trong đám mây thì sẽ có cảm giác thế nào đây? Hắn nghĩ.
Đi vào U Tuyền cốc, đảo mắt đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, Lữ Lục Quải như thể một tên thanh niên rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà bùng phát mãnh liệt, đi sớm về trễ, vạch kế hoạch về một thị trấn thuộc về yêu quái trong mơ của mình. Nguyệt Triêu lại không có tâm tình thoải mái như vậy. Y cũng đi sớm về trễ nhưng đầy mệt mỏi vì phải trị liệu cho thương binh.
Trong U Tuyền cốc không thiếu các loại tài liệu, có điều không ai tự nhiên luyện đan dược chữa thương để sẵn làm gì. Nguyệt Triêu thân là đại đệ tử đời thứ hai của Tà Nguyệt Tam Tinh động, thuật luyện đan và y thuật tất nhiên không có gì phải nghi ngờ. Đáng tiếc, thuật luyện đan mạnh mẽ hay y thuật tốt cỡ nào cũng không có nghĩa là có tốc độ nhanh. Đối mặt với hơn bảy trăm thương binh, Nguyệt Triêu cũng run rẩy cả da đầu.
Cho nên chỉ qua ba ngày y đã đến tình trạng kiệt sức, xác xuất luyện đan thành công tụt dốc không phanh. Vì thế, Dương Thiền đang gánh vác công tác chăm sóc Khỉ Đá đành phải tham gia hỗ trợ.
Từ lần gia nhập này, Nguyệt Triêu mới phát hiện kiếp sống ngàn năm trong quân lữ qua của Dương Thiền quả thật không uổng phí. Tuy bàn về tay nghề luyện đan, nàng chưa hẳn so được với một kẻ ngâm mình trong đan phòng mỗi ngày như Nguyệt Triêu, nhưng bàn về luyện chế đan dược bình thường thì tốc độ của nàng không chỉ nhanh mà có xác xuất thành công cao nữa. Chưa kể đan dược nàng luyện ra cũng toàn phẩm chất thượng giai.
Cũng đến lúc này, Nguyệt Triêu cùng Khỉ Đá mới biết được trước khi bái nhập làm môn hạ Tà Nguyệt Tam Tinh động, Dương Thiền vốn thường ngày không đoái hoài tới chuyện gì lại chấp chưởng hậu cần của đại quân Quán Giang Khẩu dưới trướng Dương Tiễn. Dù là trong danh sách thiên quân thì nàng cũng được xếp vào hạng quân y thượng đẳng.
Vì việc này mà mỗi ngày Khỉ Đá nằm trên giường, không có việc gì làm bắt đầu tưởng tượng Dương Thiền xinh đẹp mặc chiến giáp sẽ có bộ dáng ra sao. Đáng tiếc hắn một mực không tưởng tượng ra được.
Bởi vì Dương Thiền gia nhập tiểu đội chữa bệnh mà Đại Giác cũng bị kéo đi phụ giúp, còn Đoản Chủy vẫn trầm mặc ít nói tránh trong phòng như trước. Khỉ Đá đang dần dần chuyển biến tốt đẹp trở nên vô cùng cô đơn. Mỗi ngày mở mắt ra, hắn chỉ nhìn thấy mỗi tiểu hồ yêu cùng Hắc Tử, còn không nữa thì là nhìn thấy Lữ Lục Quải đã chạy tới hắn chào hàng đủ loại tư tưởng chính trị không thể tưởng tượng được.
Ngày từng ngày trôi qua, khoảng thời gian này đơn giản không thú vị, nhưng cũng an nhàn hiếm có. Đến ngày thứ sáu, trong lúc Khỉ Đá rảnh rỗi ngồi trước sân thưởng thức khoảng thời gian ban ngày ngắn ngủi trong cốc, hắn chợt nghe thấy một khúc đàn tranh.
- Trong đám yêu quái chúng ta còn có kẻ nào biết đánh đàn tranh sao?
Khỉ Đá không khỏi bật cười.
Tính đi tính lại, trong cả một đám đông yêu quái, còn có thêm hai con người nữa, thì cũng chỉ có Dương Thiền và Nguyệt Triêu có thể đánh đàn tranh được mà thôi.
Nguyệt Triêu đoán chừng không rảnh rỗi như vậy. Y còn không tranh thủ kiếm một nơi nào đó ngủ vùi sao? Thậm chí lúc Khỉ Đá muốn đi gặp U Tuyền Tử, y cũng chỉ ném lại một câu:
- U Tuyền sư thúc nói, đến lúc nên gặp tự nhiên sẽ gặp.
Y chỉ nói vậy là chuồn, làm sao còn có chuyện đàn tranh đây?
Về phần Dương Thiền, nàng có đánh nhau tới đầm đìa máu tươi cũng không khiến Khỉ Đá cảm thấy kỳ quái, thế nhưng hắn thật sự không tưởng tượng nổi nàng đánh đàn tranh sẽ có bộ dáng thế nào?
Khỉ Đá nhắm mắt lại, thản nhiên nằm trên ghế, lẳng lặng lắng nghe.
Lúc mới nghe, Khỉ Đá một mực không nắm bắt được nhịp điệu trong đoạn âm thanh đó, thậm chí hắn còn cho rằng đó chỉ là đàn loạn mà thôi. Một lúc lâu sau, lắng nghe kỹ, hắn lại phát hiện tiếng đàn kia thanh tịnh như nước chảy, như gió nhẹ quất vào mặt khiến người ta vui vẻ thoải mái. Một tâm tình siêu thoát ngoại vật tự nhiên sinh ra.
Ngơ ngẩn lắng nghe hồi lâu, Khỉ Đá mở to mắt, chống gậy gỗ men theo âm thanh kia bước đi.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Khỉ Đá trông thấy vài con yêu quái đi tới đi lui chào hỏi hắn. Vốn hắn muốn hỏi rốt cuộc là ai đang đánh đàn, có điều hỏi rồi mới phát hiện căn bản là bọn chúng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì. Điều này khiến cho Khỉ Đá cảm thấy kinh dị một hồi.
- Chẳng lẽ là ta lên tới cảnh giới Luyện Thần, thính giác tăng vọt rồi sao?
Hắn nghĩ.
Một đường đi men theo âm thanh kia, hắn đi qua một trấn nhỏ, vượt qua đường nhỏ uốn lượn, đi qua một rừng cây nhỏ, rồi tới trước một rừng trúc.
Trong rừng trúc chập chờn theo gió có một cái ao nước trong veo. Bên cạnh ao có một gian phòng nhỏ làm bằng trúc. Trước phòng còn có một tòa lương đình.
Trong tòa lương đình có một ông lão tóc trắng đang nhắm mắt đánh đàn, quần áo màu trắng khẽ rung rung trong gió.
"Đây hẳn là nhị sư huynh U Tuyền Tử a." Khỉ Đá nghĩ.
Đến gần, hắn phát hiện đối phương đang nhắm chặt hai mắt, hết sức chăm chú đánh đàn, không có ý đứng lên chào đón khách.
Nếu như đã đến, không thể không lên tiếng mà bỏ đi được. Cắt ngang thì lại tựa hồ không hay ho lắm.
Khỉ Đá hít một hơi thật dài, ngồi xuống một tảng đá thò một nửa khỏi mặt đất cạnh mình. Hắn gác cây gậy chống trong tay qua một bên, cả người lom khom lặng yên lắng nghe.
Gió nhẹ hất vào mặt, lá trúc vang xào xạc, hồ nước gợn sóng lăn tăn. Trong tiếng đàn nhẹ như nước đó, dường như chim thú có trong rừng đều ngừng chân lắng nghe cả.
Trên bầu trời, mây chậm rãi bay qua.
Mọi thứ nơi nay đều đặc biệt yên tĩnh, đoạn tuyệt với nhân thế.
Cứ lẳng lặng lắng nghe như vậy, bất giác đã qua một canh giờ.
Đánh ra một tiếng đàn cuối cùng, U Tuyền Tử nhẹ nhàng đưa hai tay đặt lên đàn, vẻ mặt như thể vẫn còn dư vị vương lại.
Khỉ Đá chợt bừng tỉnh, vội vàng chắp tay nói:
- Ngộ Không bái kiến nhị sư huynh.
- Đã ngồi đây lâu rồi à?
U Tuyền Tử nhàn nhạt cười, rút ra một cuốn vải bố trong ống tay áo rộng thùng thình phủ lên cây đàn tranh, rồi mới phất tay áo đứng dậy. Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn không mở hai mắt lên.
Ông ta hít một hơi thật dài, thở dài nói:
- Các sư huynh đệ đều nói tính tình ngươi hoang dã, hôm nay vừa gặp, theo ta cũng chưa hẳn. Có thể lẳng lặng ngồi nghe ta đàn một khúc, đó là có dã nhưng cũng có mức độ. Ít nhất, tam sư đệ hắn sẽ không có tâm tính này.
- Sư huynh chê cười rồi.
Khỉ Đá cũng nhếch môi cười, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào hai mắt U Tuyền Tử.
Hắn hầu như không nghe thấy Phong Linh nhắc đến vị nhị sư huynh này qua, có vẻ như cô bé cũng chưa từng gặp ông ta. Cho nên Khỉ Đá biết rất ít về U Tuyền Tử.
U Tuyền Tử nhắm chặt hai mắt, tựa hồ như phát hiện ra chuyện, mím môi mỉm cười, từng bước một đi tới cạnh Khỉ Đá, chậm rãi ngồi xuống.
Khỉ Đá phát hiện, một đường U Tuyền Tử đi tới, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền nhưng lại chưa từng bước chệch qua.
U Tuyền Tử thò tay vỗ vỗ vai Khỉ Đá, nói:
- Lần đầu tiên tới U Tuyền cốc ta đây, qua mấy ngày rồi sư đệ đã quen chưa?
- Quen thì quen rồi, chỉ là đã quấy rầy sư huynh.
U Tuyền Tử khoát tay áo:
- Giữa sư huynh đệ đồng môn, nói mấy thứ này làm gì? U Tuyền cốc ta đây thường ngày cũng chỉ có ta và đồ đệ Tú Vân, các ngươi tới có thêm chút ít sinh khí cũng tốt.
Khỉ Đá lúng túng vò đầu.
Theo như lời của Nguyệt Triêu, vị nhị sư huynh này hẳn là ưa thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt mới đúng.
U Tuyền Tử vuốt vuốt ống tay áo, rút ra một cuốn thẻ tre giao cho Khỉ Đá, nói:
- Lần đầu gặp mặt, thân là sư huynh, vốn nên tặng ngươi một phần hậu lễ. Chỉ là ngươi tu Hành giả đạo, sư huynh ta tu Ngộ giả đạo, đan phương điển tịch, dược liệu quý trọng trong cốc có cho ngươi cũng không có chỗ dùng đến. Mà binh khí áo giáp thì chỗ ta lại không có. Càng nghĩ, chỉ thấy một phần "Các vị ti chức âm tào địa phủ" này là ngươi có lúc dùng tới, bèn tặng ngươi làm lễ gặp mặt.
Nắm thẻ tre trong tay, con ngươi Khỉ Đá hấp háy, không khỏi có chút bối rối.
Vị nhị sư huynh này cách xa dự liệu của hắn quá nhiều.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Ngộ Không tạ ơn nhị sư huynh.
Vỗ vỗ vai Khỉ Đá, U Tuyền Tử vuốt vuốt râu dài cười nói:
- Vừa rồi sư đệ ngươi nghe đàn đến nhập thần như vậy, không phải sư đệ cũng yêu thích âm luật chứ? Không biết, đệ sử dụng loại nhạc khí nào?
Nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ nhỏ khẽ đong đưa cạnh hồ nước, Khỉ Đá khẽ cười nói;
- Không tính là yêu thích, cũng không biết đánh đàn. Chỉ là trước kia thường xuyên nghe, thế nhưng đã rất nhiều năm chưa từng nghe qua rồi.
- Vì sao không nghe nữa?
- Không có điều kiện.
Khỉ Đá cúi đầu, ngậm miệng, vuốt vuốt thẻ tre trong tay.
Đó là chuyện trước khi đi tới thế giới này rồi. Đến thế giới này, dù lòng dạ có thanh thản thì cũng có ai diễn tấu đây?
- À.
U Tuyền Tử hiểu ý gật gật đầu.
- Sư huynh vẫn luôn nhắm mắt thế này, làm sao biết ta nghe đến nhập thần mà không phải đang ngủ gục hả?
U Tuyền Tử hít một hơi thật dài, ngẩng đầu lên đáp:
- Sư huynh ta tuy rằng không nhìn thấy mặt ngươi, nhưng nghe được lòng ngươi, tự nhiên biết rõ ngươi nghe đến nhập thần.
- Mắt của sư huynh... là thế nào hả?
- Bị mù từ nhỏ.
U Tuyền Tử bình thản đáp.
- Vậy...
Khỉ Đá do dự hỏi:
- Sư phụ không giúp huynh... chữa trị khỏi sao?
U Tuyền Tử bật cười một cái:
- Chữa trị mù lòa cần gì sư phụ ra tay? Trong đám sư huynh đệ, ngoại trừ ngươi và tam sư đệ Đan Đồng Tử tu Hành giả đạo ra, ai mà không chữa trị được?
- Vậy sao lại không chữa trị?
U Tuyền Tử cúi đầu, khẽ cười cười nói:
- Có mất tất có được. Nếu hai mắt ta sáng tỏ, mới vừa rồi lại khó phân biệt được ngươi ngủ hay đang nghe đàn. Huống hồ, trước kia nếu không nhờ hai mắt thế này, có khi ta cũng không thành sư huynh của ngươi.
Khỉ Đá khẽ nghiêng mặt qua đầy nghi hoặc:
- Xin chỉ giáo?
U Tuyền Tử hít một hơi thật dài, êm tai nói:
- Lúc ấy a, biết được sư phụ thu đồ đệ ở Linh Đài Phương Thốn sơn, người cầu đạo trong thiên hạ có mấy ai không hi vọng được bái nhập làm môn hạ? Vì vậy người đến bái sư như nước chảy. Chỉ là lúc ấy sư phụ cũng không muốn nhận nhiều đồ đệ như vậy, gặp người đến nếu cảm thấy tư chất không được đều sẽ bị đuổi đi cả. Dần dà, sư phụ cũng không muốn tiếp đãi từng người cầu đạo riêng lẻ nữa, mà thiết lập một mê trận dưới núi, nói là: "Nếu có thể bài trừ tâm ma lên được núi, thì sẽ thu làm đồ đệ."
U Tuyền Tử cúi đầu xuống, chậc chậc nở nụ cười, nếp nhăn nơi khoé mắt càng thêm rõ ràng:
- Thế nhưng sư phụ chưa từng nghĩ tới sẽ có người mù đến cầu đạo. Mê trận này vô dụng với người không nhìn thấy gì.
Nói đến đây, trên mặt U Tuyền Tử đã phủ đầy dáng tươi cười, như thể đắm chìm bên trong chuyện cũ:
- Sau khi gặp ta, sư phụ cũng nói ta tư chất không được, muốn đuổi ta đi. Vì vậy ta mới nói với sư phụ, nếu ông ấy đuổi ta đi, xuống núi ta sẽ nói với thế nhân: "Tu Bồ Đề tổ sư nói không giữ lời."
Khỉ Đá bật cười vang lên một tiếng:
- Vì vậy rốt cuộc sư phụ đành phải thu nhận huynh?
U Tuyền Tử cười hì hì gật đầu, cười như một lão ngoan đồng:
- Đây là cầu tiên nha, rốt cuộc cũng có được chút cơ duyên. Trời cao lấy đi đôi mắt của ta, rồi lại chỉ rõ đường đi cho ta, có gì không tốt?
Suy nghĩ một chút, Khỉ Đá lại hỏi:
- Thời gian U Tuyền sư huynh bái nhập làm môn hạ có cách xa thời gian Đan Đồng sư huynh bái nhập làm môn hạ không?
- Cách vài năm. Làm sao nào?
- Nếu như bái nhập môn hạ sư phụ phải thông qua mê trận kia, thì Đan Đồng sư huynh làm thế nào vượt qua kiểm tra?
Tâm tính của Đan Đồng Tử... Khỉ Đá thật không biết nói gì, so với hắn thì kẻ tám lạng, người nửa cân vậy.
- Hắn sao? Ha ha ha ha, ngươi cũng biết lúc trước hắn vào quán, là quấy đến quá mức hay sao?
- Nghe nói qua, là một vị tướng lãnh.
Khỉ Đá do dự đáp.
U Tuyền Tử chẹp miệng, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Những kẻ cầu đạo khác đều đi một mình, hắn thì không phải một mình đến cầu đạo, mà là mang theo đại quân đến. Cầu chính là phương pháp phá địch. Đến dưới núi, gặp mê trận mất một tháng không rời đi được, bèn dứt khoát phóng hỏa đốt núi.
- Phóng... phóng hỏa?
Khỉ Đá không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Trên thế giới này có kiểu cầu đạo như vậy hay sao?
- Ừ, phóng hỏa.
U Tuyền Tử ngậm miệng, nhẹ gật đầu nói tiếp:
- Hắn phóng hỏa đốt núi, tất nhiên là sư phụ không chịu, nên mới thi pháp làm ra mưa dầm liên miên. Mưa dầm này kéo dài một trận tới ba tháng. Dù hắn có đốt thế nào thì cũng không cháy lên được. Không đốt cháy hắn cũng không đi, còn mang binh đến vây kín đường đi bốn phía, nói hắn không bái sư được thì đừng ai mong được bái sư. Vì vậy, sư phụ lại thi pháp, một đám tướng sĩ kia đều không chịu nổi thời tiết, hắn đành bất đắc dĩ chỉ có thể nhổ trại vượt biển trở về. Nào biết đến nhà lại phát hiện thành trì đã bị công hãm, binh tướng bên người tan tác đi cả. Hắn cũng không nhà để về, đến bước đường cùng đành phải chạy về Linh Đài Phương Thốn sơn ăn vạ không đi. Sư phụ vẫn không để ý như trước, hắn đành ở lại nơi đó làm thợ săn, cứ thế kéo dài tới một năm. Thừa dịp một lần pháp trận Thiên Cẩu Thực Nhật suy bại linh lực, hắn bèn nhân cơ hội lên núi.
- Haha, còn có loại chuyện này nữa? Vậy mà huynh ấy và ngũ sư huynh nói ta bướng bỉnh, huynh ấy không tự thấy mình còn hơn thế hay sao?
- Ha ha ha ha, việc này cũng đừng nói là ta kể cho ngươi nghe đấy, hắn sẽ không vui. Đúng rồi, nghe nói lúc ở trong quán, ngươi có xung đột qua với hắn?
Khỉ Đá yên lặng nhẹ gật đầu, nói:
- Lúc sau, cũng coi như hòa hảo rồi.
U Tuyền Tử nhàn nhạt thở dài, nói:
- Sư đệ ngươi cũng đừng trách hắn. Tu Hành giả đạo hấp thụ thiên địa linh khí quá mức, khó tránh khỏi chuyện lệ khí lưu lại trong cơ thể. Hắn lại không thể so với ngươi, vừa tu tiên đã trải qua mấy trận đại chiến, lệ khí trong cơ thể tự nhiên bị tiêu trừ sạch không còn tí nào. Lệ khí lưu lại quá nhiều tất sẽ quấy nhiễu tâm tính. Lúc trước... hắn còn tính lên trời làm thiên tướng, chỉ là sư phụ từ trước đến nay không thích Thiên Đình, hắn sao dám làm trái? Cuối cùng là, Hành giả đạo từng bước khó khăn mà đi.
Khỉ Đá cười cười nói:
- Có cái gì lạ đâu? Đệ vào Tàng Kinh các ăn trộm, nói cho cùng thì là đệ không đúng.
U Tuyền Tử ha ha nở nụ cười:
- Tính khí tam sư đệ có bốc đồng nhưng không xấu. Năm đó lục sư đệ và thất sư muội gặp chuyện không may, người phản ứng đầu tiên chính là hắn. Về sau, vì chuyện đó mà hắn bị sư phụ bắt bế quan suy ngẫm trong ba năm đấy.
Lúc này, ánh sáng xuyên qua bốn đỉnh núi chiếu vào sơn cốc đã thưa thớt dần. Tuy nói vẫn còn ban ngày nhưng đã giống như ban đêm rồi.
Khỉ Đá cúi đầu, nhếch môi, nắm thẻ tre trong tay, hít một hơi thật dài, chậm rãi hỏi:
- Sư huynh đưa cho ta "Các vị ti chức âm tào địa phủ" là do nghe sư phụ hay bát sư huynh nói chuyện gì rồi a?
- Ừ, không nhiều, nghe được một ít. Tuy việc này là việc nhỏ nhưng lại liên quan đến rất rộng. Thái độ sư phụ không rõ ràng, sợ là cuối cùng chỉ có thể tự dựa vào chính ngươi. Chúng ta cũng không tiện trực tiếp xuất thủ tương trợ.