Chương : 154
Dịch: gautruc01
Biên: †Ares†
Biện pháp đã có, U Tuyền Tử cũng tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng của Khỉ Đá lại rối như tơ vò.
Chẳng lẽ phải làm như vậy sao?
Nếu như tìm thấy được Tước Nhi kiếp này mà nàng không tu tiên, thì Khỉ Đá phải chờ cho đến khi nào nàng hết dương thọ rồi mới đem địa hồn của nàng nhập vào xác đó của nàng. Như thế tức là cần luôn ở cạnh bên. Mà đã sớm chiều ở chung, đến lúc kia có xuống tay được hay không, cũng là một vấn đề lớn.
Tiếp nữa, nếu kiếp này của Tước Nhi tu tiên, hơn nữa còn đạt được thành tựu thì phải làm sao đây? Lẽ nào cứ chờ đợi trong vô vàn năm tháng hay sao?
Tước Nhi kiếp này, Tước Nhi kiếp trước, hai khái niệm đó cứ luẩn quẩn trong đầu Khỉ Đá, nghĩ tới nghĩ lui không ra được kết quả.
Việc tới nước này, cũng chỉ biết hy vọng Tước Nhi được người khác hồi sinh, mà không phải đầu thai chuyển thế, nếu không thật sự không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hít một hơi thật sâu Khỉ Đá chắp tay nói:
- Sư huynh, đệ còn có thêm việc muốn nhờ.
U Tuyền Tử nhấp một ngụm trà rồi rót thêm chén khác, đổi chén trà cũ đã lạnh cho Khỉ Đá.
- Nói đi.
- Lần đi Hoa Quả Sơn đường xá xa xôi, kính xin sư huynh hỗ trợ nghĩ biện pháp. Bằng không, ven đường chỉ sợ cũng bị thiên quân phát hiện, đến lúc đó cho dù về được Hoa Quả Sơn, cũng không có ngày yên bình.
U Tuyền Tử bình tĩnh tay vân vê hoa văn trên chén trà, thản nhiên nói:
- Gần cả ngàn yêu quái, muốn vượt qua quãng đường mấy vạn dăm mà muốn không để Thiên Đình phát hiện thực rất khó. Tuy nhiên khi đệ nói vấn đề này lần trước, ta cũng nghĩ được cách rồi. Có điều đến Hoa Quả Sơn, nên tiếp tục thế nào, đệ đã nghĩ kỹ chưa?
- Đệ nghĩ kỹ rồi.
- Được rồi, vậy đi theo ta.
Nói xong U Tuyền Tử liền xoay người bay lên trời. Khỉ Đá cũng vội vàng thi triển Cân Đẩu Vân bay theo phía sau.
Trong nháy mắt hai người đã đến cạch một tảng đá lớn phía bên ngoài cốc.
- Nghe nói gần đây đệ bắt đầu tu tập thuật pháp, chọn bảy mươi hai biến làm chủ tu. Hai tháng rồi đúng không, dựa vào thiên tư của đệ hẳn được coi là nhập môn rồi, đến đây đệ có cảm nhận được gì đặc biệt không?
Khỉ Đá vội nhắm mắt bắt đầu cảm nhận một cách cẩn thận, một lúc sau chậm rãi mở mắt rồi lắc lắc đầu.
- Cảm giác linh lực không tệ, nhưng còn chưa đến mức cảm giác được linh lực dao động từ thuật pháp lưu lại. Hành giả đạo không quá coi trọng chuyện này, nhưng con đường sư đệ chọn quá hung hiểm.
Thở thật dài, U Tuyền Tử nói tiếp:
- Trên Thiên Đình đa số là Ngộ giả đạo, về mặt này đệ phải cố gắng nhiều hơn, nếu không chắc chắn sẽ lầm đại sự. Dù Thiên Đình hay Địa Tiên, thậm chí là yêu quái, quan hệ vô cùng rắc rối phức tạp. Chim bay ở đầu gió, cần biết khéo léo luồn lách, nhất định không thể tùy tiện.
- Cảm ơn sư huynh nhắc nhở.
Chỉ thấy U Tuyền Tử phất tay một cái, một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, tảng đá to lớn kia bỗng hóa thành một chiếc chiến hạm khổng lồ!
Trên đỉnh cột buồm của chiến thuyền là lá cờ Huyền Quy bộ tung bay phấp phới.
- Đây.... đây là...
- Đây là thủy quân Thiên Hà tạ lỗi với ta. Bảo thạch gắn pháp trận hạch tâm đã bị lấy đi, nhưng ta vừa vặn có một viên thay thế.
Nói xong, U Tuyền Tử mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một viên bảo thạch màu tím lớn cỡ trứng ngỗng, nhét vào tay của Khỉ Đá.
Khỉ Đá ngơ ngác nhìn chiến chiến hạm, rồi liếc xuống bảo thạch màu tím đang nằm trong tay, nói:
- Thủy quân Thiên Hà.... sao bọn chúng chịu điều kiện như vậy.
- Nếu là bình thường thì đúng là không thể nào đâu, chẳng qua lần này đặc thù. Chiếc chiến hạm này là một trong những chiếc bọn đệ đã dùng để thoát khỏi đầm Tử Vân Bích Ba, vì để tránh thiên quân vây bắt mà vứt qua một bên, sau bị thủy quân Thiên Hà thu lại. Nếu đòi quân hạm của thủy quân Thiên Hà thì khẳng định không được. Nhưng đòi chiến hạm của Huyền Quy bộ lại khác. Nói đến cùng, chiến hạm của Huyền Quy Bộ thuộc quân bạn, dù coi như chiến lợi phẩm mang về Vân Vực thiên cảng, sau cũng phải trả lại cho Nam Thiên Môn.
- Thế nhưng dùng chiến hạm của quân đội bạn để làm vật bồi thường, chuyện này...
Khỉ Đá thắc mắc.
- Đương nhiên có lí do thoái thác hợp lý rồi. Bọn họ đã lấy bảo thạch ở pháp trận hạch tâm ra, rồi báo cáo với thống quân Thiên Hành là pháp trận hạch tâm đã bị phá hư, sau đó hạ lệnh không để ý tới việc này nữa là ổn. Đây là hiệp nghị giữa ta với thiên tướng tới hôm đó, cũng là cái giá để bọn họ cứu lại đồng liêu.
Nói tới đây, U Tuyền Tử dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Kẻ địch cũng có nhiều loại. Trong một quần thể kẻ địch cũng chia thành đủ dạng người. Cần biết phân biệt đối đãi, chớ vơ đũa cả nắm. Nhất là khi mà đối phó với quái vật lớn như Thiên Đình càng phải như vậy. Sư huynh biết đệ tu theo con đường Hành giả đạo, tôn sùng võ lực. Nhưng đệ hãy xem xem, trong trời đất này đại đa số đều là Ngộ giả đạo. Có thể thấy được, đại đa số sự việc cần phải dùng dùng tới trí. Đường lần này còn dài, đệ phải nhớ lấy.
Khỉ Đá cảm động, cúi đầu chắp tay nói:
- Sư đệ thụ giáo.
Sau khi nói xong, Khỉ Đá liền nhảy lên trên boong của chiến hạm, đi tới đi lui kiểm tra từng chỗ một.
Chiến hạm này, ngoại trừ có chút dấu tích trầy xước do chiến đấu, cùng với những vết máu loang lổ, thì vẫn không hư hỏng gì cả.
Thật là một niềm vui bất ngờ.
- Cảm ơn sư huynh, Ngộ Khộng thật không biết phải đền đáp như thế nào.
...
Ba ngày sau, tất cả yêu quái cộng thêm một đại đội đồ ăn thức uống tiến vào chiến hạm. Tuy có hơi chen chúc, nhưng vẫn chứa đủ đám yêu. U Tuyền Tử liền làm phép khiến cả chiến hạm được bao phủ trong mây, từ xa nhìn lại, trông tổng thể giống hệt như mây trời.
Thuận tiện, ông cũng che đi yêu khí của đám yêu quái.
Cách Hoa Quả Sơn hai vạn dặm, quân đoàn yêu quái có U Tuyền Từ cùng đi, bắt đầu xuất phát.
Trên đường đi, không giống như mọi khi sẽ phái ra thám báo, lần này Khỉ Đá đảm nhận nhiệm vụ điều tra. Nhiệm vụ này rất phù hợp với hắn.
Đến lúc này Khỉ Đá mới phát hiện ra thực sự rất yêu thích cái cảm giác được bay lượn tự do tự tại này.
Điều khiển Cân Đẩu Vân, hắn thỏa sức thét dài, bay lên cao trên vạn trượng rồi đột ngột ngưng làm phép, để mây tán đi, mặc thân thể rơi tự do, lúc thì ngửa mặt lim dim, lúc lại quay đầu nhìn xuống mặt đất dần gần lại, lúc lại dang rộng tay chân đón gió.
Cho đến lúc gần chạm mặt đất, hắn mới lại làm phép bay lên.
Gió vù vù gào thét bên cạnh, tim đập thình thịch khi sắp rơi chạm đất, cảnh sắc thế gian... tất cả đều khiến hắn hưng phấn không thôi, vì thế mỗi ngày lui tới vài trăm dặm cũng không hề mệt mỏi.
Nhìn con khỉ như phát cuồng đang đuổi theo một con chim nhạn, dọa cho nó sợ vỡ mật rồi cười ha hả, Dương Thiền cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, cảm thấy hắn rất khác với biệt với thường ngày.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy chuyện này lại bình thường vô cùng.
Khỉ Đá vốn là một con khỉ, không phải nên vui đùa ầm ĩ đấy sao? Có lẽ đây mới là bản tính chân thật của hắn.
Nghĩ đến đây, nàng bất chợt bật cười.
Phong cảnh dọc theo đường đi cũng khiến bầy yêu quái hưng phấn không thôi. Bọn chúng đứng bên mép thuyền hú hét, đưa tay luồng qua các đám mây bay ngang, đứng trên boong chiến hạm để đón gió lạnh gào thét bay qua. Cảm xúc ũ rũ khi phải rời xa chốn yên bình nay đã tiêu tan như sương sớm dưới ánh mặt trời.
Nếu cố gắng tìm ra một cá thể không giống như vậy, ngoại trừ Đoản Chủy thì còn có thể là ai.
Tổn thương trên người đã đỡ hơn nhiều, nhưng Đoản Chủy như ôm tâm sự nặng nề không muốn nói chuyện với bất cứ ai, mấy ngày đầu thì trốn biệt tăm một mình trong phòng, sau thì leo lên trên tháp cao ngây ngốc ngồi một mình trên đấy.
Có đôi khi mọi người thấy gã ngây ngô cười cười, vành mắt lại tràn lệ, nhưng chỉ nghĩ rằng là do gã có một tình yêu cuồng nhiệt với bầu trời.
Nghe đồn Đoản Chủy chưa từng bay cao đến như vậy.
Rời U Tuyền Cốc được hai mươi ngày, chiếc chiếm hạm ẩn nấp trong mây mù từ từ ló dạng ở chân trời phía Đông của Hoa Quả sơn.
Từ biệt mười ba năm, mười ba năm đi tìm tiên cầu đạo, Khỉ Đá cuối cùng lại trở về nơi khởi điểm.
...
Tầng trời ba mươi ba, Đâu Suất Cung.
Thái Thượng Lão Quân chìa tay thả một thứ gì đó vào chiếc đỉnh lớn chứa đầy chất lỏng màu bạc. Chất lỏng trong đỉnh lập tức sôi ùng ục lên.
Sương khói bốc lên ngùn ngụt, che lấp cả Thái Thượng, nhưng mặt ông ta không hề biến hóa.
Cái đỉnh lớn này đường kính hơn cả trượng, rất nặng, trên thân đỉnh có khắc đủ loại hoa văn trận pháp, đang lấp lóe hào quang.
Lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu cho đến khi thấp thoáng thấy được một cái bóng mờ nho nhỏ ở trong đỉnh bắt đầu thay đổi, Thái Thượng mới thở một hơi thật dài, quay người nói với đồng tử đang chờ ở một bên:
- Thứ này cực kì quan trọng, cần phải ngày đem trông chừng, nếu thiếu linh thủy phải thêm vào ngay, không được sai sót. Nếu xảy ra chuyện, hỏi tội người!
Một tay cầm phất trần, đạo đồng cung kính chắp tay nói:
- Đệ tử lĩnh mệnh.
Thái Thượng hài lòng gật gật đầu, phẩy tay áo đi ra khỏi điện phủ
- Cung tiễn sư phụ!
Đồng tử quỳ rạp dưới đất ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái bóng mơ hồ trong đỉnh lớn, không dám chớp mắt lấy một cái.
Đến tột cùng là thứ gì nằm ở trong đỉnh, nó cũng chẳng biết.
Nhưng nó biết rằng đây là lần đầu tiên sử dụng một lượng linh thủy lớn như thế. Thứ này so với kim tinh còn quý giá hơn, đủ thấy được sự coi trọng của Thái Thượng, bất kể như thế nào không cũng không thể lơ là.
Biên: †Ares†
Biện pháp đã có, U Tuyền Tử cũng tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng của Khỉ Đá lại rối như tơ vò.
Chẳng lẽ phải làm như vậy sao?
Nếu như tìm thấy được Tước Nhi kiếp này mà nàng không tu tiên, thì Khỉ Đá phải chờ cho đến khi nào nàng hết dương thọ rồi mới đem địa hồn của nàng nhập vào xác đó của nàng. Như thế tức là cần luôn ở cạnh bên. Mà đã sớm chiều ở chung, đến lúc kia có xuống tay được hay không, cũng là một vấn đề lớn.
Tiếp nữa, nếu kiếp này của Tước Nhi tu tiên, hơn nữa còn đạt được thành tựu thì phải làm sao đây? Lẽ nào cứ chờ đợi trong vô vàn năm tháng hay sao?
Tước Nhi kiếp này, Tước Nhi kiếp trước, hai khái niệm đó cứ luẩn quẩn trong đầu Khỉ Đá, nghĩ tới nghĩ lui không ra được kết quả.
Việc tới nước này, cũng chỉ biết hy vọng Tước Nhi được người khác hồi sinh, mà không phải đầu thai chuyển thế, nếu không thật sự không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hít một hơi thật sâu Khỉ Đá chắp tay nói:
- Sư huynh, đệ còn có thêm việc muốn nhờ.
U Tuyền Tử nhấp một ngụm trà rồi rót thêm chén khác, đổi chén trà cũ đã lạnh cho Khỉ Đá.
- Nói đi.
- Lần đi Hoa Quả Sơn đường xá xa xôi, kính xin sư huynh hỗ trợ nghĩ biện pháp. Bằng không, ven đường chỉ sợ cũng bị thiên quân phát hiện, đến lúc đó cho dù về được Hoa Quả Sơn, cũng không có ngày yên bình.
U Tuyền Tử bình tĩnh tay vân vê hoa văn trên chén trà, thản nhiên nói:
- Gần cả ngàn yêu quái, muốn vượt qua quãng đường mấy vạn dăm mà muốn không để Thiên Đình phát hiện thực rất khó. Tuy nhiên khi đệ nói vấn đề này lần trước, ta cũng nghĩ được cách rồi. Có điều đến Hoa Quả Sơn, nên tiếp tục thế nào, đệ đã nghĩ kỹ chưa?
- Đệ nghĩ kỹ rồi.
- Được rồi, vậy đi theo ta.
Nói xong U Tuyền Tử liền xoay người bay lên trời. Khỉ Đá cũng vội vàng thi triển Cân Đẩu Vân bay theo phía sau.
Trong nháy mắt hai người đã đến cạch một tảng đá lớn phía bên ngoài cốc.
- Nghe nói gần đây đệ bắt đầu tu tập thuật pháp, chọn bảy mươi hai biến làm chủ tu. Hai tháng rồi đúng không, dựa vào thiên tư của đệ hẳn được coi là nhập môn rồi, đến đây đệ có cảm nhận được gì đặc biệt không?
Khỉ Đá vội nhắm mắt bắt đầu cảm nhận một cách cẩn thận, một lúc sau chậm rãi mở mắt rồi lắc lắc đầu.
- Cảm giác linh lực không tệ, nhưng còn chưa đến mức cảm giác được linh lực dao động từ thuật pháp lưu lại. Hành giả đạo không quá coi trọng chuyện này, nhưng con đường sư đệ chọn quá hung hiểm.
Thở thật dài, U Tuyền Tử nói tiếp:
- Trên Thiên Đình đa số là Ngộ giả đạo, về mặt này đệ phải cố gắng nhiều hơn, nếu không chắc chắn sẽ lầm đại sự. Dù Thiên Đình hay Địa Tiên, thậm chí là yêu quái, quan hệ vô cùng rắc rối phức tạp. Chim bay ở đầu gió, cần biết khéo léo luồn lách, nhất định không thể tùy tiện.
- Cảm ơn sư huynh nhắc nhở.
Chỉ thấy U Tuyền Tử phất tay một cái, một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, tảng đá to lớn kia bỗng hóa thành một chiếc chiến hạm khổng lồ!
Trên đỉnh cột buồm của chiến thuyền là lá cờ Huyền Quy bộ tung bay phấp phới.
- Đây.... đây là...
- Đây là thủy quân Thiên Hà tạ lỗi với ta. Bảo thạch gắn pháp trận hạch tâm đã bị lấy đi, nhưng ta vừa vặn có một viên thay thế.
Nói xong, U Tuyền Tử mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một viên bảo thạch màu tím lớn cỡ trứng ngỗng, nhét vào tay của Khỉ Đá.
Khỉ Đá ngơ ngác nhìn chiến chiến hạm, rồi liếc xuống bảo thạch màu tím đang nằm trong tay, nói:
- Thủy quân Thiên Hà.... sao bọn chúng chịu điều kiện như vậy.
- Nếu là bình thường thì đúng là không thể nào đâu, chẳng qua lần này đặc thù. Chiếc chiến hạm này là một trong những chiếc bọn đệ đã dùng để thoát khỏi đầm Tử Vân Bích Ba, vì để tránh thiên quân vây bắt mà vứt qua một bên, sau bị thủy quân Thiên Hà thu lại. Nếu đòi quân hạm của thủy quân Thiên Hà thì khẳng định không được. Nhưng đòi chiến hạm của Huyền Quy bộ lại khác. Nói đến cùng, chiến hạm của Huyền Quy Bộ thuộc quân bạn, dù coi như chiến lợi phẩm mang về Vân Vực thiên cảng, sau cũng phải trả lại cho Nam Thiên Môn.
- Thế nhưng dùng chiến hạm của quân đội bạn để làm vật bồi thường, chuyện này...
Khỉ Đá thắc mắc.
- Đương nhiên có lí do thoái thác hợp lý rồi. Bọn họ đã lấy bảo thạch ở pháp trận hạch tâm ra, rồi báo cáo với thống quân Thiên Hành là pháp trận hạch tâm đã bị phá hư, sau đó hạ lệnh không để ý tới việc này nữa là ổn. Đây là hiệp nghị giữa ta với thiên tướng tới hôm đó, cũng là cái giá để bọn họ cứu lại đồng liêu.
Nói tới đây, U Tuyền Tử dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Kẻ địch cũng có nhiều loại. Trong một quần thể kẻ địch cũng chia thành đủ dạng người. Cần biết phân biệt đối đãi, chớ vơ đũa cả nắm. Nhất là khi mà đối phó với quái vật lớn như Thiên Đình càng phải như vậy. Sư huynh biết đệ tu theo con đường Hành giả đạo, tôn sùng võ lực. Nhưng đệ hãy xem xem, trong trời đất này đại đa số đều là Ngộ giả đạo. Có thể thấy được, đại đa số sự việc cần phải dùng dùng tới trí. Đường lần này còn dài, đệ phải nhớ lấy.
Khỉ Đá cảm động, cúi đầu chắp tay nói:
- Sư đệ thụ giáo.
Sau khi nói xong, Khỉ Đá liền nhảy lên trên boong của chiến hạm, đi tới đi lui kiểm tra từng chỗ một.
Chiến hạm này, ngoại trừ có chút dấu tích trầy xước do chiến đấu, cùng với những vết máu loang lổ, thì vẫn không hư hỏng gì cả.
Thật là một niềm vui bất ngờ.
- Cảm ơn sư huynh, Ngộ Khộng thật không biết phải đền đáp như thế nào.
...
Ba ngày sau, tất cả yêu quái cộng thêm một đại đội đồ ăn thức uống tiến vào chiến hạm. Tuy có hơi chen chúc, nhưng vẫn chứa đủ đám yêu. U Tuyền Tử liền làm phép khiến cả chiến hạm được bao phủ trong mây, từ xa nhìn lại, trông tổng thể giống hệt như mây trời.
Thuận tiện, ông cũng che đi yêu khí của đám yêu quái.
Cách Hoa Quả Sơn hai vạn dặm, quân đoàn yêu quái có U Tuyền Từ cùng đi, bắt đầu xuất phát.
Trên đường đi, không giống như mọi khi sẽ phái ra thám báo, lần này Khỉ Đá đảm nhận nhiệm vụ điều tra. Nhiệm vụ này rất phù hợp với hắn.
Đến lúc này Khỉ Đá mới phát hiện ra thực sự rất yêu thích cái cảm giác được bay lượn tự do tự tại này.
Điều khiển Cân Đẩu Vân, hắn thỏa sức thét dài, bay lên cao trên vạn trượng rồi đột ngột ngưng làm phép, để mây tán đi, mặc thân thể rơi tự do, lúc thì ngửa mặt lim dim, lúc lại quay đầu nhìn xuống mặt đất dần gần lại, lúc lại dang rộng tay chân đón gió.
Cho đến lúc gần chạm mặt đất, hắn mới lại làm phép bay lên.
Gió vù vù gào thét bên cạnh, tim đập thình thịch khi sắp rơi chạm đất, cảnh sắc thế gian... tất cả đều khiến hắn hưng phấn không thôi, vì thế mỗi ngày lui tới vài trăm dặm cũng không hề mệt mỏi.
Nhìn con khỉ như phát cuồng đang đuổi theo một con chim nhạn, dọa cho nó sợ vỡ mật rồi cười ha hả, Dương Thiền cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, cảm thấy hắn rất khác với biệt với thường ngày.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy chuyện này lại bình thường vô cùng.
Khỉ Đá vốn là một con khỉ, không phải nên vui đùa ầm ĩ đấy sao? Có lẽ đây mới là bản tính chân thật của hắn.
Nghĩ đến đây, nàng bất chợt bật cười.
Phong cảnh dọc theo đường đi cũng khiến bầy yêu quái hưng phấn không thôi. Bọn chúng đứng bên mép thuyền hú hét, đưa tay luồng qua các đám mây bay ngang, đứng trên boong chiến hạm để đón gió lạnh gào thét bay qua. Cảm xúc ũ rũ khi phải rời xa chốn yên bình nay đã tiêu tan như sương sớm dưới ánh mặt trời.
Nếu cố gắng tìm ra một cá thể không giống như vậy, ngoại trừ Đoản Chủy thì còn có thể là ai.
Tổn thương trên người đã đỡ hơn nhiều, nhưng Đoản Chủy như ôm tâm sự nặng nề không muốn nói chuyện với bất cứ ai, mấy ngày đầu thì trốn biệt tăm một mình trong phòng, sau thì leo lên trên tháp cao ngây ngốc ngồi một mình trên đấy.
Có đôi khi mọi người thấy gã ngây ngô cười cười, vành mắt lại tràn lệ, nhưng chỉ nghĩ rằng là do gã có một tình yêu cuồng nhiệt với bầu trời.
Nghe đồn Đoản Chủy chưa từng bay cao đến như vậy.
Rời U Tuyền Cốc được hai mươi ngày, chiếc chiếm hạm ẩn nấp trong mây mù từ từ ló dạng ở chân trời phía Đông của Hoa Quả sơn.
Từ biệt mười ba năm, mười ba năm đi tìm tiên cầu đạo, Khỉ Đá cuối cùng lại trở về nơi khởi điểm.
...
Tầng trời ba mươi ba, Đâu Suất Cung.
Thái Thượng Lão Quân chìa tay thả một thứ gì đó vào chiếc đỉnh lớn chứa đầy chất lỏng màu bạc. Chất lỏng trong đỉnh lập tức sôi ùng ục lên.
Sương khói bốc lên ngùn ngụt, che lấp cả Thái Thượng, nhưng mặt ông ta không hề biến hóa.
Cái đỉnh lớn này đường kính hơn cả trượng, rất nặng, trên thân đỉnh có khắc đủ loại hoa văn trận pháp, đang lấp lóe hào quang.
Lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu cho đến khi thấp thoáng thấy được một cái bóng mờ nho nhỏ ở trong đỉnh bắt đầu thay đổi, Thái Thượng mới thở một hơi thật dài, quay người nói với đồng tử đang chờ ở một bên:
- Thứ này cực kì quan trọng, cần phải ngày đem trông chừng, nếu thiếu linh thủy phải thêm vào ngay, không được sai sót. Nếu xảy ra chuyện, hỏi tội người!
Một tay cầm phất trần, đạo đồng cung kính chắp tay nói:
- Đệ tử lĩnh mệnh.
Thái Thượng hài lòng gật gật đầu, phẩy tay áo đi ra khỏi điện phủ
- Cung tiễn sư phụ!
Đồng tử quỳ rạp dưới đất ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái bóng mơ hồ trong đỉnh lớn, không dám chớp mắt lấy một cái.
Đến tột cùng là thứ gì nằm ở trong đỉnh, nó cũng chẳng biết.
Nhưng nó biết rằng đây là lần đầu tiên sử dụng một lượng linh thủy lớn như thế. Thứ này so với kim tinh còn quý giá hơn, đủ thấy được sự coi trọng của Thái Thượng, bất kể như thế nào không cũng không thể lơ là.