Chương : 171
Dịch & Biên: †Ares†
***
Dương Thiền đỡ lấy Ngao Thốn Tâm đã hôn mê về trong thạch thất của mình, mất một lúc mới khiến nàng ta tỉnh lại. Kết quả là vừa tỉnh, nhìn thấy Khỉ Đá cùng một đám yêu quái, Ngao Thốn Tâm lại bắt đầu khóc, nói gì cũng không được.
Dương Thiền nghe khóc tới tâm phiền ý loạn, cố an ủi thế nào cũng không có tác dụng. Cuối cùng Dương Thiền đành phải đuổi hết toàn bộ yêu quái, gồm cả Khỉ Đá ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Ngao Thốn Tâm mới tốt hơn một chút. Dương Thiền cũng hơi được thư thái.
Nhưng cũng chỉ là "hơi". Ngơ ngác ngồi Dương Thiền ngồi cạnh mình một lúc lâu, Ngao Thốn Tâm lại ôm mặt nức nở.
- Tẩu tử, sao tẩu tử lại khóc nữa rồi...
Ngao Thốn Tâm nắm tay Dương Thiền, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
- Muội tử, muội phải giúp tẩu tử a. Ca của muội là đồ không có lương tâm. Lúc trước đã nói là viết từ hôn giả, ta ở Quán Giang Khẩu đợi tới nửa tháng, hắn lại không hề gặp ta. Ta biết ngay, hắn căn bản không thương ta! Lúc trước lấy ta là bởi vì Thiên Đình phán nạn hạn hán cho Quán Giang Khẩu, muốn ta hỗ trợ làm mưa xuống. Đúng là đồ bạc tình lang! Vọng ân phụ nghĩa!
Vừa nói, nàng ta còn vừa xé chăn, vừa vùng vằng giãy nảy, khiến cái giường phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Dương Thiền không biết nên nói cái gì, lau mồ hôi lạnh, thở dài:
- Trước khi ca của ta cưới tẩu, tẩu vẫn giúp hắn làm mưa mà?
- Cái đó không tính!
Ngao Thốn Tâm hét lên:
- Hắn nhất định là sợ hắn không cưới ta, về sau ta sẽ không làm mưa giúp hắn nữa. Trong nhà nuôi một con rồng, khẳng định không lo mưa xuống. Nhất định là như vậy. Giờ không có hạn hán nữa, hắn bèn vứt bỏ ta! Hu hu hu hu... Bội tình bạc nghĩa, có mới nới cũ!
- Ca của ta hẳn là không có "mới" gì đâu!
- Sao lại không có? Chẳng qua chưa phát hiện, không có nghĩa là không có. Nói không chừng chính là bị con hồ ly tinh ấy làm mê mẩn, nên mới thành bạc tình phụ nghĩa như vậy. Trước kia hắn không phải thế này. Đồ phụ bạc! Khốn khiếp! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp! Đời này ta không gặp hắn nữa! Kiếp sau cũng không muốn nhìn thấy hắn!
Dương Thiền không phản bác được, chỉ có thể ngơ ngác ngồi bên cạnh nhìn Ngao Thốn Tâm nức nở, khăn tay sũng nước vẫn còn tiếp tục. Mãi tới khi nàng ta khóc đến mệt mới dừng lại.
Khó khăn lắm mới an tĩnh, nhưng cũng chẳng được bao lâu.
Thoáng an tĩnh đi qua, Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thiền với ánh mắt tha thiết mong chờ, kéo tay nàng, nhỏ giọng hỏi:
- Muội tử chừng nào thì về Quán Giang Khẩu?
- Tại sao?
- Ta muốn cùng về với muội. Hắn bỏ ta, lại không có đoạn tuyệt quan hệ huynh muội với muội, chắc chắc sẽ không thể không gặp muội...
- Không phải tẩu vừa nói đời này không muốn gặp lại hắn sao?
Ngao Thốn Tâm bĩu môi, nhăn mày lại, mắt lại như sắp khóc.
Dương Thiền vội vàng hét lên:
- Được rồi, được rồi, ta lỡ lời.
Ngao Thốn Tâm nghe vậy mới thôi rưng rưng nước mắt.
- Vậy chừng nào muội tử định trở về... Người ta nhớ ca của muội rồi, đã lâu không gặp hắn...
- Trước chúng ta không nhắc đến hắn được không?
Dương Thiền thở dài.
- Vậy nhắc ai?
- Nói cái khác, miễn không phải hắn là được.
Ngao Thốn Tâm hít thật sâu hai cái, vỗ vỗ ngực cho bình tâm lại, u oán nói:
- Cũng tốt, không nói tới hắn nữa. Vừa nhắc tới hắn là tim ta sẽ đau, lại muốn khóc... Hu hu hu... Không nói cũng tốt. Không nói cũng tốt... Hu hu...
Cúi đầu, hơi trầm mặc, Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, vành mắt vẫn nguyên nước mắt.
- Tẩu tử, tẩu đừng như vậy nữa được không?
Dương Thiền muốn điên rồi.
Ngao Thốn Tâm lại nhích sát thêm vào người Dương Thiền, dựa đầu vào vai nàng, nói khẽ:
- Muội tử sống cũng thật khổ, giờ còn phải ở sơn động nữa. Chỗ này là chỗ cho người ở sao? Tẩu tử nhìn mà lòng đau xót... Nếu không, tới Tây Hải Long cung với tẩu tử đi? Tây Hải Long cung rộng lớn, hơn cả phủ Nhị Lang chân quân ở Quán Giang Khẩu nữa. Sau đó chúng ta có thể về Quán Giang Khẩu cùng nhau luôn.
- Tẩu tử, bọn muội đang tổ chức nghĩa quân, muốn phản Thiên Đình, lý nào lại chọn sống ở trong thành trì? Ngại chết không đủ nhanh sao?
- Muội đang tổ chức nghĩa quân ở đây?
Ngao Thốn Tâm ngồi thẳng lên, ngơ ngác nhìn Dương Thiền.
- Đúng vậy.
Nhăn mày nghĩ nghĩ một thoáng, Ngao Thốn Tâm nhìn chằm chằm Dương Thiền, hỏi:
- Con khỉ ban nãy không phải là thủ lĩnh đấy chứ?
Dương Thiền gật gật đầu:
- Hắn chính là thủ lĩnh ở đây, tên là Tôn Ngộ Không.
Vừa nghe vậy, Ngao Thốn Tâm lập tức nắm tay Dương Thiền, nghiêm túc nói:
- Muội tử à, đừng ngốc như vậy chứ. Coi như ca của muội không chịu phản Thiên, muội cũng đừng tùy tiện kéo một đám yêu quái phản Thiên. Chuyện phản Thiên, không phải ai cũng có thể làm, nhất định phải là nhân tài như ca của muội mới có khả năng. Muội xem con khỉ kia, nghèo kiết xác, lông lá rối tung, mặc bộ giáp da rách nát chưa tính, chắp vá lại còn xấu, tay nghề kém kinh khủng, vết vá rõ mồn một.
Ngao Thốn Tâm khoa tay múa chân:
- Tẩu tử của muội tuy rằng ít làm nữ công gia chánh, nhưng khẳng định vá tốt hơn gấp trăm lần.
Dương Thiền mặt hơi đỏ lên.
Chú ý biến hóa của Dương Thiền, Ngao Thốn Tâm ngơ ngác một chút, hỏi:
- Muội tử... Không phải là muội vá đấy chứ?
Mặt Dương Thiền đã đỏ như quả táo chính, cúi đầu làm bộ ho hai tiếng, nói:
- Tẩu tử, tẩu không biết là từ nhỏ ta chưa từng học nữ công... cho nên...
Ngao Thốn Tâm nhăn mày, nhìn chằm chằm Dương Thiền, nghiêm túc hỏi:
- Ca của muội đã biết muội phu của hắn là một con khỉ chưa? Chuyện này truyền ra, về sau hắn làm sao đi ra ngoài đây?
Dương Thiền đứng phắt dậy:
- Tẩu tử! Ngươi! Tẩu tử của ta là một con rồng thì thế nào... Không đúng, ý ta là ta cùng con khỉ kia không phải loại quan hệ này!
Nhìn Dương Thiền thất kinh, Ngao Thốn Tâm càng nhíu mày sâu hơn, bĩu miệng nhìn chằm chằm Dương Thiền, nặng nề gật đầu:
- Ta đã nhìn ra, chính là loại quan hệ như vậy!
- Không phải!
- Đúng rồi!
- Ta nói không phải ~!
Dương Thiền hét lên.
- Coi như bây giờ không phải, về sau cũng sẽ thành phải!
Hai người ngơ ngơ ngẩn ngẩn địa đối diện, một hồi lâu, Dương Thiền thở dài:
- Chúng ta lại nói về ca của ta đi.
- Nhưng mà...
Ngao Thốn Tâm nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Tẩu tử cảm thấy chuyện này cũng rất quan trọng. Phu quân của ngươi là một con khỉ lông lá, sau này về nhà gái làm sao có thể ngẩng đầu? Muội tử mệnh thật khổ a, tẩu tử nghĩ cũng cảm thấy chua xót.
Nói xong, nàng ta lại chảy nước mắt:
- Trưởng tẩu thay mẫu, chuyện này tẩu tử không thể không quản!
Một tiếng thét chói tai!
"Ầm" một tiếng thật lớn. Dương Thiền đi nhanh ra cửa, thuận tay đóng sập cửa thật mạnh.
Bóp bóp cái trán, nàng không khỏi rùng mình, thở hồng hộc:
- Dương Thiền ta, tại sao lại có một tẩu tử như vậy chứ?
Tay nàng nắm thật chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Hắc Tử dẫn theo một đám yêu quái, đang đứng thành vòng ở cửa, há to miệng ngơ ngác nhìn nàng.
- Dương Thiền tỷ... Hôm nay đệ không biết cho nên mới... Nhưng đệ cam đoan chỉ trói nàng ta lại, chưa hề...
- Cút ~!
Dương Thiền thét lên.
Một đám yêu quái sợ tới mức chạy té sấp mặt.
Xuyên thấu qua khe cửa, Ngao Thốn Tâm hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn quanh bên ngoài:
- Muội tử, ta đói bụng. Nơi này có gì ăn không? Ta muốn ăn cá. Còn chuyện kia ta sẽ tạm thời giúp muội gạt ca của muội. Cho nên, khi nào thì chúng ta trở về Quán Giang Khẩu?
- Hao Thiên Khuyển! Để cho ta bắt được, ngươi nhất định phải chết!
...
Quán Giang Khẩu, phủ Nhị Lang chân quân.
- Hắt xì!
Một con chó đen thành tinh hắt xì một cái, lau cái mũi nói:
- Ai nhắc ta? Quên đi, mặc kệ. Phu nhân cuối cùng đi rồi, cuộc sống thư thái làm sao.
Nói xong, nó khẽ xê dịch thân mình, tiếp tục ngủ dưới một gốc đại thụ trong sân.
...
Sớm hôm sau, Khỉ Đá ở trong phòng ăn. Có thêm hai người cũng ngồi cùng bàn dùng bữa với hắn.
Đây là một thạch thất rộng bốn trượng, dài sáu trượng. Khác với Thủy Liêm động, nơi đây dùng chậu than treo trên vách đá để chiếu sáng. Bốn phía là những cái chạn đựng các dụng cụ đơn giản. Ở giữa có một chiếc bàn dài hình trứng.
Thường ngày, chỉ có Khỉ Đá và Dương Thiền dùng cơm ở đây.
Hôm nay, Khỉ Đá và Dương Thiền mỗi người một đầu bàn, Ngao Thốn Tâm ngồi ở giữa.
Lúc này, Ngao Thốn Tâm đã khôi phục nữ trang thường ngày, một thân y phục đỏ thêu tơ vàng, nhìn cực kỳ hoa lệ.
Chỉ xét bên ngoài, Ngao Thốn Tâm này xứng với bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành", không hề thua kém Dương Thiền.
Thực đơn của ba người khác hẳn nhau. Khỉ Đá ăn chay, trước mặt đặt hoa quả. Dương Thiền không kén, rau xanh, thịt, cơm đều có. Còn Ngao Thốn Tâm thì chỉ ăn thịt, trước mặt bày hai con cá to.
Cuộc sống ở Hoa Quả Sơn tuy còn túng thiếu, nhưng dù sao cũng là thế lực yêu quái chiếm núi xưng vương, phái người xuống biển bắt hai con cá cho Ngao Thốn Tâm không thành vấn đề.
Chẳng qua Ngao Thốn Tâm còn chưa quá hài lòng, nhìn hai con cá hấp to bằng vẻ mặt ghét bỏ, rồi lại đảo mắt nhìn hết Dương Thiền tới Khỉ Đá, tựa như cảnh giác.
- Tẩu tử à.
Khỉ Đá ho khan hai tiếng, khách sáo hỏi:
- Tối qua tẩu tử ngủ ngon không?
Ngao Thốn Tâm nhíu mày, nói:
- Ngươi bảo bổn công chúa nên nói gì?
Dương Thiền ngay lập tức trừng mắt liếc Ngao Thốn Tâm một cái.
Khỉ Đá xấu hổ nở nụ cười:
- Lát nữa ta sẽ biến ra một tòa nhà trên đỉnh núi hoặc bờ biển cho tẩu tử.
- Như vậy là tốt nhất.
Ngao Thốn Tâm gật gật đầu.
Dương Thiền lén lắc đầu ra hiệu cho Khỉ Đá.
Một bữa cơm đơn giản, giống như mọi ngày với Dương Thiền và Khỉ Đá, nhưng lại không giống với Ngao Thốn Tâm.
Nàng nhíu mày, mãi không động đũa.
- Tẩu tử làm sao vậy?
Khỉ Đá hỏi.
- Chỗ các ngươi không có gia vị sao? Hạt tiêu chẳng hạn? Chẳng có mùi vị gì cả, làm sao mà ăn?
Ngao Thốn Tâm oán hận hỏi.
Dương Thiền nghe mà bất lực.
Khỉ Đá cũng không nói gì, dựa theo trí nhớ kiếp trước của mình, điểm tay một cái, hai con cá kia lập tức biến hóa, mùi thơm xông vào mũi.
Ngao Thốn Tâm mặt mày hớn hở, vừa ăn vừa khen:
- Bổn công chúa còn chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy, so với đầu bếp Long cung làm còn ngon hơn, ngươi làm thế nào thế?
Ăn xong một bữa cơm, trước khi rời đi, Dương Thiền đi tới cạnh Khỉ Đá, nói thầm:
- Ngươi mời nàng ta ở lại thư thái quá, nhỡ không muốn đi thì làm sao?
- Đã tới cửa thì đều là khách, huống hồ tốt xấu gì cũng là tẩu tử của cô.
Dương Thiền liếc Khỉ Đá một cái, nói:
- Ngươi sẽ phải hối hận.
***
Dương Thiền đỡ lấy Ngao Thốn Tâm đã hôn mê về trong thạch thất của mình, mất một lúc mới khiến nàng ta tỉnh lại. Kết quả là vừa tỉnh, nhìn thấy Khỉ Đá cùng một đám yêu quái, Ngao Thốn Tâm lại bắt đầu khóc, nói gì cũng không được.
Dương Thiền nghe khóc tới tâm phiền ý loạn, cố an ủi thế nào cũng không có tác dụng. Cuối cùng Dương Thiền đành phải đuổi hết toàn bộ yêu quái, gồm cả Khỉ Đá ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Ngao Thốn Tâm mới tốt hơn một chút. Dương Thiền cũng hơi được thư thái.
Nhưng cũng chỉ là "hơi". Ngơ ngác ngồi Dương Thiền ngồi cạnh mình một lúc lâu, Ngao Thốn Tâm lại ôm mặt nức nở.
- Tẩu tử, sao tẩu tử lại khóc nữa rồi...
Ngao Thốn Tâm nắm tay Dương Thiền, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
- Muội tử, muội phải giúp tẩu tử a. Ca của muội là đồ không có lương tâm. Lúc trước đã nói là viết từ hôn giả, ta ở Quán Giang Khẩu đợi tới nửa tháng, hắn lại không hề gặp ta. Ta biết ngay, hắn căn bản không thương ta! Lúc trước lấy ta là bởi vì Thiên Đình phán nạn hạn hán cho Quán Giang Khẩu, muốn ta hỗ trợ làm mưa xuống. Đúng là đồ bạc tình lang! Vọng ân phụ nghĩa!
Vừa nói, nàng ta còn vừa xé chăn, vừa vùng vằng giãy nảy, khiến cái giường phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Dương Thiền không biết nên nói cái gì, lau mồ hôi lạnh, thở dài:
- Trước khi ca của ta cưới tẩu, tẩu vẫn giúp hắn làm mưa mà?
- Cái đó không tính!
Ngao Thốn Tâm hét lên:
- Hắn nhất định là sợ hắn không cưới ta, về sau ta sẽ không làm mưa giúp hắn nữa. Trong nhà nuôi một con rồng, khẳng định không lo mưa xuống. Nhất định là như vậy. Giờ không có hạn hán nữa, hắn bèn vứt bỏ ta! Hu hu hu hu... Bội tình bạc nghĩa, có mới nới cũ!
- Ca của ta hẳn là không có "mới" gì đâu!
- Sao lại không có? Chẳng qua chưa phát hiện, không có nghĩa là không có. Nói không chừng chính là bị con hồ ly tinh ấy làm mê mẩn, nên mới thành bạc tình phụ nghĩa như vậy. Trước kia hắn không phải thế này. Đồ phụ bạc! Khốn khiếp! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp! Đời này ta không gặp hắn nữa! Kiếp sau cũng không muốn nhìn thấy hắn!
Dương Thiền không phản bác được, chỉ có thể ngơ ngác ngồi bên cạnh nhìn Ngao Thốn Tâm nức nở, khăn tay sũng nước vẫn còn tiếp tục. Mãi tới khi nàng ta khóc đến mệt mới dừng lại.
Khó khăn lắm mới an tĩnh, nhưng cũng chẳng được bao lâu.
Thoáng an tĩnh đi qua, Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thiền với ánh mắt tha thiết mong chờ, kéo tay nàng, nhỏ giọng hỏi:
- Muội tử chừng nào thì về Quán Giang Khẩu?
- Tại sao?
- Ta muốn cùng về với muội. Hắn bỏ ta, lại không có đoạn tuyệt quan hệ huynh muội với muội, chắc chắc sẽ không thể không gặp muội...
- Không phải tẩu vừa nói đời này không muốn gặp lại hắn sao?
Ngao Thốn Tâm bĩu môi, nhăn mày lại, mắt lại như sắp khóc.
Dương Thiền vội vàng hét lên:
- Được rồi, được rồi, ta lỡ lời.
Ngao Thốn Tâm nghe vậy mới thôi rưng rưng nước mắt.
- Vậy chừng nào muội tử định trở về... Người ta nhớ ca của muội rồi, đã lâu không gặp hắn...
- Trước chúng ta không nhắc đến hắn được không?
Dương Thiền thở dài.
- Vậy nhắc ai?
- Nói cái khác, miễn không phải hắn là được.
Ngao Thốn Tâm hít thật sâu hai cái, vỗ vỗ ngực cho bình tâm lại, u oán nói:
- Cũng tốt, không nói tới hắn nữa. Vừa nhắc tới hắn là tim ta sẽ đau, lại muốn khóc... Hu hu hu... Không nói cũng tốt. Không nói cũng tốt... Hu hu...
Cúi đầu, hơi trầm mặc, Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, vành mắt vẫn nguyên nước mắt.
- Tẩu tử, tẩu đừng như vậy nữa được không?
Dương Thiền muốn điên rồi.
Ngao Thốn Tâm lại nhích sát thêm vào người Dương Thiền, dựa đầu vào vai nàng, nói khẽ:
- Muội tử sống cũng thật khổ, giờ còn phải ở sơn động nữa. Chỗ này là chỗ cho người ở sao? Tẩu tử nhìn mà lòng đau xót... Nếu không, tới Tây Hải Long cung với tẩu tử đi? Tây Hải Long cung rộng lớn, hơn cả phủ Nhị Lang chân quân ở Quán Giang Khẩu nữa. Sau đó chúng ta có thể về Quán Giang Khẩu cùng nhau luôn.
- Tẩu tử, bọn muội đang tổ chức nghĩa quân, muốn phản Thiên Đình, lý nào lại chọn sống ở trong thành trì? Ngại chết không đủ nhanh sao?
- Muội đang tổ chức nghĩa quân ở đây?
Ngao Thốn Tâm ngồi thẳng lên, ngơ ngác nhìn Dương Thiền.
- Đúng vậy.
Nhăn mày nghĩ nghĩ một thoáng, Ngao Thốn Tâm nhìn chằm chằm Dương Thiền, hỏi:
- Con khỉ ban nãy không phải là thủ lĩnh đấy chứ?
Dương Thiền gật gật đầu:
- Hắn chính là thủ lĩnh ở đây, tên là Tôn Ngộ Không.
Vừa nghe vậy, Ngao Thốn Tâm lập tức nắm tay Dương Thiền, nghiêm túc nói:
- Muội tử à, đừng ngốc như vậy chứ. Coi như ca của muội không chịu phản Thiên, muội cũng đừng tùy tiện kéo một đám yêu quái phản Thiên. Chuyện phản Thiên, không phải ai cũng có thể làm, nhất định phải là nhân tài như ca của muội mới có khả năng. Muội xem con khỉ kia, nghèo kiết xác, lông lá rối tung, mặc bộ giáp da rách nát chưa tính, chắp vá lại còn xấu, tay nghề kém kinh khủng, vết vá rõ mồn một.
Ngao Thốn Tâm khoa tay múa chân:
- Tẩu tử của muội tuy rằng ít làm nữ công gia chánh, nhưng khẳng định vá tốt hơn gấp trăm lần.
Dương Thiền mặt hơi đỏ lên.
Chú ý biến hóa của Dương Thiền, Ngao Thốn Tâm ngơ ngác một chút, hỏi:
- Muội tử... Không phải là muội vá đấy chứ?
Mặt Dương Thiền đã đỏ như quả táo chính, cúi đầu làm bộ ho hai tiếng, nói:
- Tẩu tử, tẩu không biết là từ nhỏ ta chưa từng học nữ công... cho nên...
Ngao Thốn Tâm nhăn mày, nhìn chằm chằm Dương Thiền, nghiêm túc hỏi:
- Ca của muội đã biết muội phu của hắn là một con khỉ chưa? Chuyện này truyền ra, về sau hắn làm sao đi ra ngoài đây?
Dương Thiền đứng phắt dậy:
- Tẩu tử! Ngươi! Tẩu tử của ta là một con rồng thì thế nào... Không đúng, ý ta là ta cùng con khỉ kia không phải loại quan hệ này!
Nhìn Dương Thiền thất kinh, Ngao Thốn Tâm càng nhíu mày sâu hơn, bĩu miệng nhìn chằm chằm Dương Thiền, nặng nề gật đầu:
- Ta đã nhìn ra, chính là loại quan hệ như vậy!
- Không phải!
- Đúng rồi!
- Ta nói không phải ~!
Dương Thiền hét lên.
- Coi như bây giờ không phải, về sau cũng sẽ thành phải!
Hai người ngơ ngơ ngẩn ngẩn địa đối diện, một hồi lâu, Dương Thiền thở dài:
- Chúng ta lại nói về ca của ta đi.
- Nhưng mà...
Ngao Thốn Tâm nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Tẩu tử cảm thấy chuyện này cũng rất quan trọng. Phu quân của ngươi là một con khỉ lông lá, sau này về nhà gái làm sao có thể ngẩng đầu? Muội tử mệnh thật khổ a, tẩu tử nghĩ cũng cảm thấy chua xót.
Nói xong, nàng ta lại chảy nước mắt:
- Trưởng tẩu thay mẫu, chuyện này tẩu tử không thể không quản!
Một tiếng thét chói tai!
"Ầm" một tiếng thật lớn. Dương Thiền đi nhanh ra cửa, thuận tay đóng sập cửa thật mạnh.
Bóp bóp cái trán, nàng không khỏi rùng mình, thở hồng hộc:
- Dương Thiền ta, tại sao lại có một tẩu tử như vậy chứ?
Tay nàng nắm thật chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Hắc Tử dẫn theo một đám yêu quái, đang đứng thành vòng ở cửa, há to miệng ngơ ngác nhìn nàng.
- Dương Thiền tỷ... Hôm nay đệ không biết cho nên mới... Nhưng đệ cam đoan chỉ trói nàng ta lại, chưa hề...
- Cút ~!
Dương Thiền thét lên.
Một đám yêu quái sợ tới mức chạy té sấp mặt.
Xuyên thấu qua khe cửa, Ngao Thốn Tâm hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn quanh bên ngoài:
- Muội tử, ta đói bụng. Nơi này có gì ăn không? Ta muốn ăn cá. Còn chuyện kia ta sẽ tạm thời giúp muội gạt ca của muội. Cho nên, khi nào thì chúng ta trở về Quán Giang Khẩu?
- Hao Thiên Khuyển! Để cho ta bắt được, ngươi nhất định phải chết!
...
Quán Giang Khẩu, phủ Nhị Lang chân quân.
- Hắt xì!
Một con chó đen thành tinh hắt xì một cái, lau cái mũi nói:
- Ai nhắc ta? Quên đi, mặc kệ. Phu nhân cuối cùng đi rồi, cuộc sống thư thái làm sao.
Nói xong, nó khẽ xê dịch thân mình, tiếp tục ngủ dưới một gốc đại thụ trong sân.
...
Sớm hôm sau, Khỉ Đá ở trong phòng ăn. Có thêm hai người cũng ngồi cùng bàn dùng bữa với hắn.
Đây là một thạch thất rộng bốn trượng, dài sáu trượng. Khác với Thủy Liêm động, nơi đây dùng chậu than treo trên vách đá để chiếu sáng. Bốn phía là những cái chạn đựng các dụng cụ đơn giản. Ở giữa có một chiếc bàn dài hình trứng.
Thường ngày, chỉ có Khỉ Đá và Dương Thiền dùng cơm ở đây.
Hôm nay, Khỉ Đá và Dương Thiền mỗi người một đầu bàn, Ngao Thốn Tâm ngồi ở giữa.
Lúc này, Ngao Thốn Tâm đã khôi phục nữ trang thường ngày, một thân y phục đỏ thêu tơ vàng, nhìn cực kỳ hoa lệ.
Chỉ xét bên ngoài, Ngao Thốn Tâm này xứng với bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành", không hề thua kém Dương Thiền.
Thực đơn của ba người khác hẳn nhau. Khỉ Đá ăn chay, trước mặt đặt hoa quả. Dương Thiền không kén, rau xanh, thịt, cơm đều có. Còn Ngao Thốn Tâm thì chỉ ăn thịt, trước mặt bày hai con cá to.
Cuộc sống ở Hoa Quả Sơn tuy còn túng thiếu, nhưng dù sao cũng là thế lực yêu quái chiếm núi xưng vương, phái người xuống biển bắt hai con cá cho Ngao Thốn Tâm không thành vấn đề.
Chẳng qua Ngao Thốn Tâm còn chưa quá hài lòng, nhìn hai con cá hấp to bằng vẻ mặt ghét bỏ, rồi lại đảo mắt nhìn hết Dương Thiền tới Khỉ Đá, tựa như cảnh giác.
- Tẩu tử à.
Khỉ Đá ho khan hai tiếng, khách sáo hỏi:
- Tối qua tẩu tử ngủ ngon không?
Ngao Thốn Tâm nhíu mày, nói:
- Ngươi bảo bổn công chúa nên nói gì?
Dương Thiền ngay lập tức trừng mắt liếc Ngao Thốn Tâm một cái.
Khỉ Đá xấu hổ nở nụ cười:
- Lát nữa ta sẽ biến ra một tòa nhà trên đỉnh núi hoặc bờ biển cho tẩu tử.
- Như vậy là tốt nhất.
Ngao Thốn Tâm gật gật đầu.
Dương Thiền lén lắc đầu ra hiệu cho Khỉ Đá.
Một bữa cơm đơn giản, giống như mọi ngày với Dương Thiền và Khỉ Đá, nhưng lại không giống với Ngao Thốn Tâm.
Nàng nhíu mày, mãi không động đũa.
- Tẩu tử làm sao vậy?
Khỉ Đá hỏi.
- Chỗ các ngươi không có gia vị sao? Hạt tiêu chẳng hạn? Chẳng có mùi vị gì cả, làm sao mà ăn?
Ngao Thốn Tâm oán hận hỏi.
Dương Thiền nghe mà bất lực.
Khỉ Đá cũng không nói gì, dựa theo trí nhớ kiếp trước của mình, điểm tay một cái, hai con cá kia lập tức biến hóa, mùi thơm xông vào mũi.
Ngao Thốn Tâm mặt mày hớn hở, vừa ăn vừa khen:
- Bổn công chúa còn chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy, so với đầu bếp Long cung làm còn ngon hơn, ngươi làm thế nào thế?
Ăn xong một bữa cơm, trước khi rời đi, Dương Thiền đi tới cạnh Khỉ Đá, nói thầm:
- Ngươi mời nàng ta ở lại thư thái quá, nhỡ không muốn đi thì làm sao?
- Đã tới cửa thì đều là khách, huống hồ tốt xấu gì cũng là tẩu tử của cô.
Dương Thiền liếc Khỉ Đá một cái, nói:
- Ngươi sẽ phải hối hận.