Chương : 213
Dịch: Thiên Tình
Biên: †Ares†
Sáng sớm, biển rộng mênh mông vô tận, gió biển ào ạt.
Phong Linh chớp đôi mắt màu xanh biếc, quấn chặt quần áo chậm rãi bay về phía trước, dáng vẻ có chút chống đỡ không nổi nữa.
Bay suốt một ngày đêm, vẫn chưa nhìn thấy đất liền, linh lực thấy đáy, tốc độ tự nhiên chậm lại, nàng dựa vào ý chí mạnh mẽ mới không rơi xuống biển.
Lúc này, nàng chỉ còn dư lại một chút kiên trì.
- Không thể từ bỏ, không thể từ bỏ. Tuyệt không thể ngã xuống nơi này.
Nàng lặp đi lặp lại nói với chính mình.
Hồi lâu, ngay lúc thần trí trở nên mơ hồ, nàng nhìn thấy trên bầu trời có chim muông lượn quanh.
Điều này khiến nàng không khỏi phấn chấn.
Có chim, nghĩa là có đất liền, có lẽ sắp tới Hoa Quả Sơn rồi!
Nàng cố giữ tỉnh táo, thúc giục một ít linh lực còn sót lại, chậm rãi lướt trên mặt biển.
Hồi lâu, nàng rốt cuộc lảo đảo đi đến nơi chim muông bay vòng...
- Đây là cái gì?
Nàng bất lực mở to hai mắt, muốn khóc.
Xem ra là lạc đường.
Đây không phải đất liền, thậm chí còn không phải hòn đảo hay đá ngầm. Đây là một con cá voi lạc đàn, bị thương nổi trên mặt biển, đang không ngừng than khóc, mắt thấy sắp chết.
Máu đỏ lênh láng khắp mặt biển.
- Ít nhất có chỗ đặt chân không phải sao?
Nàng hít thật sâu, lặng lẽ cổ vũ chính mình, thật cẩn thận rơi xuống người con cá voi, nhưng vẫn thiếu chút nữa rớt xuống biển.
Đám chim biển đang đáp trên cơ thể cá voi đều hoảng hốt bay mất.
Vất vả lắm mới đứng vững gót chân, nàng từng bước đi đến phần mắt của cá voi.
Cặp mắt giống hệt nhân loại kia đang bất lực nhìn nàng.
- Thực xin lỗi, ta cũng không cứu được ngươi.
Phong Linh mím môi, cũng bất lực nhìn cá voi.
Con cá voi này dường như nghe hiểu, phun ra cột nước, khuếch tán thành những hạt nước lóng lánh.
Bất đắc dĩ nhìn nước biển bay lả tả giống như mưa phùn, nàng ngơ ngác nhìn hồi lâu, vành mắt hơi ửng đỏ.
Phong Linh cúi đầu nhìn cá voi, thở dài:
- Ta cứu không được ngươi, nhưng ngươi lại cứu ta rồi.
Lấy thực lực của nàng, bất kể thế nào cũng cứu không được con cá voi này. Chuyến đi này tuy rằng không gặp hung hiểm, nhưng Phong Linh đã học được rất nhiều. Đối với chuyện mình không giúp được gì, biện pháp giải quyết duy nhất chính là tìm cách làm cho mình không nghĩ nữa.
Lấy la bàn ra, nàng một lần nữa tìm kiếm phương hướng.
Ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng học được cách xem sao, đáng tiếc mấy ngày nay trên biển mưa dầm kéo dài, căn bản nhìn không thấy ngôi sao, cho nên không thể xác định vị trí của mình.
Xoay la bàn một hồi, Phong Linh rốt cuộc tìm ra được phương hướng đại khái. Nhưng lúc này linh lực của nàng đã khô kiệt, muốn hoàn toàn khôi phục chỉ sợ không có năm ba ngày là không được. Nếu chỉ khôi phục để đủ thi triển thuật ngự phong, tối thiểu cũng cần một ngày một đêm.
Lênh đênh trên biển thế này, nàng dám chỉ hơi chút khôi phục liền xuất phát sao?
Cất la bàn, nàng cúi đầu, thì thầm như là an ủi cá voi, lại như đang nói với mình. Lời nói tràn ngập bàng hoàng và bất lực, mang theo một chút kiên trì còn sót lại.
Thời gian dần trôi, mỏi mệt kéo đến, nàng mê man thiếp đi.
Tiết trời trong xanh, biển rộng mênh mông vô tận, một cô gái ngả vào một con cá voi sắp chết, lẳng lặng ở đó.
Mùi máu tươi lan tràn dọc theo dòng hải lưu, chẳng mấy chốc đã dẫn tới một đám cá mập.
Nhưng không biết tại sao đám cá mập này lại không dám tiến vào phạm vi cách cá voi trăm trượng, chỉ không cam lòng bơi lội xung quanh.
Trong lúc Phong Linh đang ngủ say, bộ áo lụa màu tím nhạt trên người phát tán ánh sáng dịu nhẹ, từ nơi tay nàng đặt lên người cá voi mà lưu động vào trong cơ thể nó.
Cặp mắt đờ đẫn kia dần dần có thần thái.
...
Na Tra đi rồi, Khỉ Đá nán lại chỗ Dương Thiền một lát liền chạy về Thủy Liêm động. Nhưng lần này trở về, hắn không thể tập trung đọc sách được, mở mắt nhắm mắt đều là đống pháp bảo của Na Tra, nếu không thì là cây Định Hải Thần Châm từng gặp một lần kia.
Trạng thái này liên tục kéo dài đến xế chiều mới chấm dứt, nguyên nhân chấm dứt không phải bởi vì hắn rốt cuộc buông xuống, mà là hắn rốt cuộc quyết định đi Đông Hải Long cung.
- Mẹ kiếp, không có binh khí là không được. Gạt cũng được, lừa cũng thế, tóm lại phải lấy tới tay rồi tính tiếp!
Hắn nói như thế.
Thế là, Khỉ Đá cũng không nói cho Dương Thiền, mà sai một đám tiểu yêu dọn sạch đống kim tinh trong rương chứa đồ ra ngoài.
Mấy vạn kim tinh nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, đặt vào một cái rương gỗ cũng là khá nặng. Về phần rương kim tinh này cụ thể có mấy vạn, không ai đếm, hiển nhiên không có người biết.
Hắn lén kêu một Giác Xà giỏi bơi cùng với con cá mập tinh thân tín của nó, mang theo mấy vạn kim tinh liền xuất phát, đảo mắt đã tới cửa Đông Hải long cung.
Lần này không người ngăn cản, kẻ tiếp đón vẫn là con cá heo tinh lần trước.
- Ngươi tên gì? Ta nhớ ngươi từng tự giới thiệu...
Khỉ Đá gãi gãi đầu, nhất thời nghĩ không ra.
Cá heo tinh vội chắp tay nói:
- Tiểu nhân Lam Kỳ, Mỹ Hầu Vương quý nhân hay quên sự, tiện danh của tiểu nhân không nói cũng thế, về sau kêu tiểu nhân là cá heo cũng được, dễ nhớ.
- À, đúng đúng, Lam Kỳ. Ta tìm Long Vương nhà ngươi.
- Chẳng hay có hẹn với Long Vương nhà ta không?
- Chưa, bây giờ hẹn không được sao?
Khỉ Đá hỏi.
- Được! Được! Mỹ Hầu Vương hẹn tự nhiên là được. Chỉ là ngài tìm Long Vương nhà ta có chuyện gì, có thể báo cho một tiếng không, để khi Long Vương nhà ta hỏi, tiểu nhân cũng dễ đáp.
- Cái kia, cứ nói với hắn là ta muốn mua đồ của hắn. Nhớ kỹ, phải nói là ""mua"".
Nói xong, Khỉ Đá vỗ vỗ cái rương dưới mông, ngẫm một lát lại mở rương làm cho cá heo tinh nhìn thoáng qua kim tinh bên trong, tựa hồ đang cố ý chứng minh điều gì.
Không mang đủ tiền mua đồ, quả nhiên có chút chột dạ.
An bài Khỉ Đá đến Thiên điện, cá heo tinh liền đi bẩm báo.
Hồi lâu, cá heo kia mặt mũi áy náy trở về, chắp tay nói:
- Mỹ Hầu Vương, thật có lỗi, Long Vương nhà ta lên trời thăm bạn bè rồi... Đến nay chưa về.
- Lên trời?
Khỉ Đá "ồ" một tiếng, híp mắt xem gã, làm cá heo tinh cúi đầu càng thấp.
Nếu là ở mặt đất, chắc đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi? À, nếu như cá heo có tuyến mồ hôi.
- Long Vương nhà ngươi có ở nhà hay không, ngươi không biết sao?
- Hành tung của Long Vương há là hạ nhân chúng ta có thể quản.
Cá heo tinh cười gượng hai tiếng, ánh mắt hơi lập lòe.
Đây là ý gì? Không muốn gặp phải không? Hay là đoán được ta tới làm gì?
Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải lấy bằng được Kim Cô bổng!
Hạ quyết tâm, Khỉ Đá lập tức thu hồi ánh mắt. Tư thế ngồi vốn dĩ đoan chính cũng trở nên xiêu vẹo, hắn nhíu mày gãi mũi, chậm rì rì nói:
- Đi bẩm báo lần nữa.
- Hả?
- Ta nói, đi bẩm báo lần nữa.
Khỉ Đá hơi trợn mắt, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Cá heo tinh sợ tới mức nuốt ngụm nước bọt, rụt đầu, vội vàng chắp tay nói:
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Dứt lời, gã nhanh chóng xoay người đi mất.
Lại đợi chốc lát, rốt cuộc có người đến. Bất quá không phải cá heo tinh, lần này đổi thành Quy thừa tướng.
- Chào Mỹ Hầu Vương, chào Mỹ Hầu Vương, Mỹ Hầu Vương biệt lai vô dạng.
(Biệt lai vô dạng: ý nghĩa lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ, hoặc đơn giản là đã lâu không gặp).
Từ rất xa, lão đã khom người chắp tay, cười tươi như hoa.
- Long Vương các ngươi đi vắng?
Quy thừa tướng cười híp mắt lắc đầu:
- Đi vắng.
Khỉ Đá cũng cười híp mắt nhìn lão:
- Long Vương đi vắng, trong Long cung này ngươi có thể làm chủ hay không?
- "Tiểu chủ" có thể.
- Thế nào gọi là "tiểu chủ"?
- Ví dụ hiện tại Mỹ Hầu Vương muốn ăn cái gì, tại hạ có thể làm chủ thu xếp ngay lập tức.
- Còn đại chủ?
Quy thừa tướng hớn hở đáp:
- Hầu Vương nói đùa, tại hạ chỉ là một thần tử, sao có thể làm đại chủ.
- Được!
Khỉ Đá đập tay xuống bàn trà bên cạnh, túm lấy triều phục của Quy thừa tướng, trợn mắt nói:
- Vậy, đã kêu người có thể làm chủ đi ra. Nghe rõ chưa?
Chỉ một giây, Khỉ Đá nói trở mặt liền trở mặt. Quy thừa tướng tức khắc bị dọa run.
- Nghe, nghe rõ...
- Nghe rõ thì tốt, đừng qua loa lấy lệ ta.
Buông tay, Khỉ Đá vừa giúp Quy thừa tướng sửa sang quần áo, vừa khẽ thở dài:
- Thời gian của lão tử không nhiều, không rảnh pha trò. Hiểu chưa?
- Hiểu!
- Hiểu thì đi nhanh lên!
Quy thừa tướng vội vã gật đầu, thất kinh chạy ra ngoài cửa.
Một đường bước nhanh qua hành lang, xuyên qua đình viện, cuối cùng Quy thừa tướng đi vào một tòa lầu nhỏ ở hậu đình.
Trong đại sảnh của tòa lầu, Đông Hải Long Vương ngồi ngay ngắn, Ngao Thính Tâm đứng bên cạnh, cá heo tinh Lam Kỳ lúc nãy cũng có mặt.
- Thế nào?
Thấy Quy thừa tướng tiến vào, Ngao Thính Tâm hỏi.
Quy thừa tướng lắc đầu nói:
- Đuổi không được. Hắn nói nếu Long Vương bệ hạ đi vắng, thì bảo một người có thể làm chủ đi ra.
Ngao Thính Tâm chớp chớp mắt, thần sắc có phần nghiêm nghị. Yên lặng suy tư một hồi, nàng xoay người vái lão Long Vương:
- Xin để nữ nhi đi gặp hắn. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng dễ bề xoay xở.
- Cũng tốt.
Lão Long Vương gật đầu.
Mang theo cá heo tinh, tứ công chúa Ngao Thính Tâm đi ra lầu các.
Cá heo tinh thấp giọng hỏi:
- Tứ công chúa, con hầu tinh kia cũng có mang theo kim tinh, chắc không phải muốn đòi không. Vì sao bệ hạ không muốn gặp?
- Hắn chắc chắn mang không đủ, đoán cũng không cần đoán. Huống hồ đây không phải trọng điểm, Đông Hải Long cung ta hàng năm hành tẩu khắp nơi, đưa tặng lễ vật cũng không ít. Hắn vốn là yêu vương ở Hoa Quả Sơn, nếu vì duy trì mối quan hệ, chúng ta đưa vài món đồ cũng không có gì đáng ngại.
- Vậy... Công chúa là sợ Hầu Vương lòng tham không đáy, muốn này đòi kia?
Ngao Thính Tâm chậm rãi lắc đầu:
- Tên Hầu Vương này còn mang theo kim tinh, chứng tỏ hắn có thành ý đến "mua". Chỉ là thứ mà hắn muốn, chúng ta không tiện đưa.
- Hắn muốn cái gì?
- Sợ là, Định Hải Thần Châm.
Cá heo tinh có chút không hiểu.
- Còn nhớ ta từng hỏi ngươi, từng cử chỉ lời nói của hắn lúc hắn lần đầu tới Long cung không?
- A! Đúng rồi, lần trước hắn đến, riêng nói rõ muốn xem Định Hải Thần Châm!
Cá heo tinh tỉnh ngộ.
- Người dùng côn, vừa ý thứ kia cũng không kỳ quái. Chỉ là thứ này, thật sự không thể cho hắn.
Trong nháy mắt, hai người đã tới Thiên điện.
Xa xa vừa thấy Khỉ Đá, Ngao Thính Tâm liền treo lên nụ cười tao nhã, vái chào nói:
- Ngao Thính Tâm ra mắt Mỹ Hầu Vương, biệt lai vô dạng.
Biên: †Ares†
Sáng sớm, biển rộng mênh mông vô tận, gió biển ào ạt.
Phong Linh chớp đôi mắt màu xanh biếc, quấn chặt quần áo chậm rãi bay về phía trước, dáng vẻ có chút chống đỡ không nổi nữa.
Bay suốt một ngày đêm, vẫn chưa nhìn thấy đất liền, linh lực thấy đáy, tốc độ tự nhiên chậm lại, nàng dựa vào ý chí mạnh mẽ mới không rơi xuống biển.
Lúc này, nàng chỉ còn dư lại một chút kiên trì.
- Không thể từ bỏ, không thể từ bỏ. Tuyệt không thể ngã xuống nơi này.
Nàng lặp đi lặp lại nói với chính mình.
Hồi lâu, ngay lúc thần trí trở nên mơ hồ, nàng nhìn thấy trên bầu trời có chim muông lượn quanh.
Điều này khiến nàng không khỏi phấn chấn.
Có chim, nghĩa là có đất liền, có lẽ sắp tới Hoa Quả Sơn rồi!
Nàng cố giữ tỉnh táo, thúc giục một ít linh lực còn sót lại, chậm rãi lướt trên mặt biển.
Hồi lâu, nàng rốt cuộc lảo đảo đi đến nơi chim muông bay vòng...
- Đây là cái gì?
Nàng bất lực mở to hai mắt, muốn khóc.
Xem ra là lạc đường.
Đây không phải đất liền, thậm chí còn không phải hòn đảo hay đá ngầm. Đây là một con cá voi lạc đàn, bị thương nổi trên mặt biển, đang không ngừng than khóc, mắt thấy sắp chết.
Máu đỏ lênh láng khắp mặt biển.
- Ít nhất có chỗ đặt chân không phải sao?
Nàng hít thật sâu, lặng lẽ cổ vũ chính mình, thật cẩn thận rơi xuống người con cá voi, nhưng vẫn thiếu chút nữa rớt xuống biển.
Đám chim biển đang đáp trên cơ thể cá voi đều hoảng hốt bay mất.
Vất vả lắm mới đứng vững gót chân, nàng từng bước đi đến phần mắt của cá voi.
Cặp mắt giống hệt nhân loại kia đang bất lực nhìn nàng.
- Thực xin lỗi, ta cũng không cứu được ngươi.
Phong Linh mím môi, cũng bất lực nhìn cá voi.
Con cá voi này dường như nghe hiểu, phun ra cột nước, khuếch tán thành những hạt nước lóng lánh.
Bất đắc dĩ nhìn nước biển bay lả tả giống như mưa phùn, nàng ngơ ngác nhìn hồi lâu, vành mắt hơi ửng đỏ.
Phong Linh cúi đầu nhìn cá voi, thở dài:
- Ta cứu không được ngươi, nhưng ngươi lại cứu ta rồi.
Lấy thực lực của nàng, bất kể thế nào cũng cứu không được con cá voi này. Chuyến đi này tuy rằng không gặp hung hiểm, nhưng Phong Linh đã học được rất nhiều. Đối với chuyện mình không giúp được gì, biện pháp giải quyết duy nhất chính là tìm cách làm cho mình không nghĩ nữa.
Lấy la bàn ra, nàng một lần nữa tìm kiếm phương hướng.
Ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng học được cách xem sao, đáng tiếc mấy ngày nay trên biển mưa dầm kéo dài, căn bản nhìn không thấy ngôi sao, cho nên không thể xác định vị trí của mình.
Xoay la bàn một hồi, Phong Linh rốt cuộc tìm ra được phương hướng đại khái. Nhưng lúc này linh lực của nàng đã khô kiệt, muốn hoàn toàn khôi phục chỉ sợ không có năm ba ngày là không được. Nếu chỉ khôi phục để đủ thi triển thuật ngự phong, tối thiểu cũng cần một ngày một đêm.
Lênh đênh trên biển thế này, nàng dám chỉ hơi chút khôi phục liền xuất phát sao?
Cất la bàn, nàng cúi đầu, thì thầm như là an ủi cá voi, lại như đang nói với mình. Lời nói tràn ngập bàng hoàng và bất lực, mang theo một chút kiên trì còn sót lại.
Thời gian dần trôi, mỏi mệt kéo đến, nàng mê man thiếp đi.
Tiết trời trong xanh, biển rộng mênh mông vô tận, một cô gái ngả vào một con cá voi sắp chết, lẳng lặng ở đó.
Mùi máu tươi lan tràn dọc theo dòng hải lưu, chẳng mấy chốc đã dẫn tới một đám cá mập.
Nhưng không biết tại sao đám cá mập này lại không dám tiến vào phạm vi cách cá voi trăm trượng, chỉ không cam lòng bơi lội xung quanh.
Trong lúc Phong Linh đang ngủ say, bộ áo lụa màu tím nhạt trên người phát tán ánh sáng dịu nhẹ, từ nơi tay nàng đặt lên người cá voi mà lưu động vào trong cơ thể nó.
Cặp mắt đờ đẫn kia dần dần có thần thái.
...
Na Tra đi rồi, Khỉ Đá nán lại chỗ Dương Thiền một lát liền chạy về Thủy Liêm động. Nhưng lần này trở về, hắn không thể tập trung đọc sách được, mở mắt nhắm mắt đều là đống pháp bảo của Na Tra, nếu không thì là cây Định Hải Thần Châm từng gặp một lần kia.
Trạng thái này liên tục kéo dài đến xế chiều mới chấm dứt, nguyên nhân chấm dứt không phải bởi vì hắn rốt cuộc buông xuống, mà là hắn rốt cuộc quyết định đi Đông Hải Long cung.
- Mẹ kiếp, không có binh khí là không được. Gạt cũng được, lừa cũng thế, tóm lại phải lấy tới tay rồi tính tiếp!
Hắn nói như thế.
Thế là, Khỉ Đá cũng không nói cho Dương Thiền, mà sai một đám tiểu yêu dọn sạch đống kim tinh trong rương chứa đồ ra ngoài.
Mấy vạn kim tinh nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, đặt vào một cái rương gỗ cũng là khá nặng. Về phần rương kim tinh này cụ thể có mấy vạn, không ai đếm, hiển nhiên không có người biết.
Hắn lén kêu một Giác Xà giỏi bơi cùng với con cá mập tinh thân tín của nó, mang theo mấy vạn kim tinh liền xuất phát, đảo mắt đã tới cửa Đông Hải long cung.
Lần này không người ngăn cản, kẻ tiếp đón vẫn là con cá heo tinh lần trước.
- Ngươi tên gì? Ta nhớ ngươi từng tự giới thiệu...
Khỉ Đá gãi gãi đầu, nhất thời nghĩ không ra.
Cá heo tinh vội chắp tay nói:
- Tiểu nhân Lam Kỳ, Mỹ Hầu Vương quý nhân hay quên sự, tiện danh của tiểu nhân không nói cũng thế, về sau kêu tiểu nhân là cá heo cũng được, dễ nhớ.
- À, đúng đúng, Lam Kỳ. Ta tìm Long Vương nhà ngươi.
- Chẳng hay có hẹn với Long Vương nhà ta không?
- Chưa, bây giờ hẹn không được sao?
Khỉ Đá hỏi.
- Được! Được! Mỹ Hầu Vương hẹn tự nhiên là được. Chỉ là ngài tìm Long Vương nhà ta có chuyện gì, có thể báo cho một tiếng không, để khi Long Vương nhà ta hỏi, tiểu nhân cũng dễ đáp.
- Cái kia, cứ nói với hắn là ta muốn mua đồ của hắn. Nhớ kỹ, phải nói là ""mua"".
Nói xong, Khỉ Đá vỗ vỗ cái rương dưới mông, ngẫm một lát lại mở rương làm cho cá heo tinh nhìn thoáng qua kim tinh bên trong, tựa hồ đang cố ý chứng minh điều gì.
Không mang đủ tiền mua đồ, quả nhiên có chút chột dạ.
An bài Khỉ Đá đến Thiên điện, cá heo tinh liền đi bẩm báo.
Hồi lâu, cá heo kia mặt mũi áy náy trở về, chắp tay nói:
- Mỹ Hầu Vương, thật có lỗi, Long Vương nhà ta lên trời thăm bạn bè rồi... Đến nay chưa về.
- Lên trời?
Khỉ Đá "ồ" một tiếng, híp mắt xem gã, làm cá heo tinh cúi đầu càng thấp.
Nếu là ở mặt đất, chắc đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi? À, nếu như cá heo có tuyến mồ hôi.
- Long Vương nhà ngươi có ở nhà hay không, ngươi không biết sao?
- Hành tung của Long Vương há là hạ nhân chúng ta có thể quản.
Cá heo tinh cười gượng hai tiếng, ánh mắt hơi lập lòe.
Đây là ý gì? Không muốn gặp phải không? Hay là đoán được ta tới làm gì?
Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải lấy bằng được Kim Cô bổng!
Hạ quyết tâm, Khỉ Đá lập tức thu hồi ánh mắt. Tư thế ngồi vốn dĩ đoan chính cũng trở nên xiêu vẹo, hắn nhíu mày gãi mũi, chậm rì rì nói:
- Đi bẩm báo lần nữa.
- Hả?
- Ta nói, đi bẩm báo lần nữa.
Khỉ Đá hơi trợn mắt, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Cá heo tinh sợ tới mức nuốt ngụm nước bọt, rụt đầu, vội vàng chắp tay nói:
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Dứt lời, gã nhanh chóng xoay người đi mất.
Lại đợi chốc lát, rốt cuộc có người đến. Bất quá không phải cá heo tinh, lần này đổi thành Quy thừa tướng.
- Chào Mỹ Hầu Vương, chào Mỹ Hầu Vương, Mỹ Hầu Vương biệt lai vô dạng.
(Biệt lai vô dạng: ý nghĩa lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ, hoặc đơn giản là đã lâu không gặp).
Từ rất xa, lão đã khom người chắp tay, cười tươi như hoa.
- Long Vương các ngươi đi vắng?
Quy thừa tướng cười híp mắt lắc đầu:
- Đi vắng.
Khỉ Đá cũng cười híp mắt nhìn lão:
- Long Vương đi vắng, trong Long cung này ngươi có thể làm chủ hay không?
- "Tiểu chủ" có thể.
- Thế nào gọi là "tiểu chủ"?
- Ví dụ hiện tại Mỹ Hầu Vương muốn ăn cái gì, tại hạ có thể làm chủ thu xếp ngay lập tức.
- Còn đại chủ?
Quy thừa tướng hớn hở đáp:
- Hầu Vương nói đùa, tại hạ chỉ là một thần tử, sao có thể làm đại chủ.
- Được!
Khỉ Đá đập tay xuống bàn trà bên cạnh, túm lấy triều phục của Quy thừa tướng, trợn mắt nói:
- Vậy, đã kêu người có thể làm chủ đi ra. Nghe rõ chưa?
Chỉ một giây, Khỉ Đá nói trở mặt liền trở mặt. Quy thừa tướng tức khắc bị dọa run.
- Nghe, nghe rõ...
- Nghe rõ thì tốt, đừng qua loa lấy lệ ta.
Buông tay, Khỉ Đá vừa giúp Quy thừa tướng sửa sang quần áo, vừa khẽ thở dài:
- Thời gian của lão tử không nhiều, không rảnh pha trò. Hiểu chưa?
- Hiểu!
- Hiểu thì đi nhanh lên!
Quy thừa tướng vội vã gật đầu, thất kinh chạy ra ngoài cửa.
Một đường bước nhanh qua hành lang, xuyên qua đình viện, cuối cùng Quy thừa tướng đi vào một tòa lầu nhỏ ở hậu đình.
Trong đại sảnh của tòa lầu, Đông Hải Long Vương ngồi ngay ngắn, Ngao Thính Tâm đứng bên cạnh, cá heo tinh Lam Kỳ lúc nãy cũng có mặt.
- Thế nào?
Thấy Quy thừa tướng tiến vào, Ngao Thính Tâm hỏi.
Quy thừa tướng lắc đầu nói:
- Đuổi không được. Hắn nói nếu Long Vương bệ hạ đi vắng, thì bảo một người có thể làm chủ đi ra.
Ngao Thính Tâm chớp chớp mắt, thần sắc có phần nghiêm nghị. Yên lặng suy tư một hồi, nàng xoay người vái lão Long Vương:
- Xin để nữ nhi đi gặp hắn. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng dễ bề xoay xở.
- Cũng tốt.
Lão Long Vương gật đầu.
Mang theo cá heo tinh, tứ công chúa Ngao Thính Tâm đi ra lầu các.
Cá heo tinh thấp giọng hỏi:
- Tứ công chúa, con hầu tinh kia cũng có mang theo kim tinh, chắc không phải muốn đòi không. Vì sao bệ hạ không muốn gặp?
- Hắn chắc chắn mang không đủ, đoán cũng không cần đoán. Huống hồ đây không phải trọng điểm, Đông Hải Long cung ta hàng năm hành tẩu khắp nơi, đưa tặng lễ vật cũng không ít. Hắn vốn là yêu vương ở Hoa Quả Sơn, nếu vì duy trì mối quan hệ, chúng ta đưa vài món đồ cũng không có gì đáng ngại.
- Vậy... Công chúa là sợ Hầu Vương lòng tham không đáy, muốn này đòi kia?
Ngao Thính Tâm chậm rãi lắc đầu:
- Tên Hầu Vương này còn mang theo kim tinh, chứng tỏ hắn có thành ý đến "mua". Chỉ là thứ mà hắn muốn, chúng ta không tiện đưa.
- Hắn muốn cái gì?
- Sợ là, Định Hải Thần Châm.
Cá heo tinh có chút không hiểu.
- Còn nhớ ta từng hỏi ngươi, từng cử chỉ lời nói của hắn lúc hắn lần đầu tới Long cung không?
- A! Đúng rồi, lần trước hắn đến, riêng nói rõ muốn xem Định Hải Thần Châm!
Cá heo tinh tỉnh ngộ.
- Người dùng côn, vừa ý thứ kia cũng không kỳ quái. Chỉ là thứ này, thật sự không thể cho hắn.
Trong nháy mắt, hai người đã tới Thiên điện.
Xa xa vừa thấy Khỉ Đá, Ngao Thính Tâm liền treo lên nụ cười tao nhã, vái chào nói:
- Ngao Thính Tâm ra mắt Mỹ Hầu Vương, biệt lai vô dạng.