Chương : 253
Dịch & Biên: †Ares†
Tuy Hoa Quả Sơn trên danh nghĩa vẫn còn trong trạng thái chiến tranh, nhưng tổ đội hạch tâm của Hoa Quả Sơn đều ngầm hiểu rằng hiệp nghị với Nam Thiên Môn đã đảm bảo Hoa Quả Sơn tạm thời an toàn. Nhưng cứ tiếp tục bảo trì trạng thái chiến tranh thế này, sẽ khiến Hoa Quả Sơn không thể có sản xuất.
Mà như vậy, thời gian vất vả tranh thủ được cũng trở nên không còn ý nghĩa rồi.
Trời sáng dần. Dựa theo lệnh của Khỉ Đá, bốn cửa thành đã mở ra như dĩ vãng. Rất nhiều yêu quái cũng theo thường lệ, mang công cụ lao động ra khỏi thành.
Nhưng không người nào dám đi cửa Nam có Cửu Đầu Trùng.
Một đại yêu như Cửu Đầu Trùng, đừng nói Khỉ Đá, dù Thiên Đình cũng phải kiêng kị. Khỉ Đá cũng đã thông báo thực lực của Cửu Đầu Trùng sau khi gã rời đi. Hiện tại toàn bộ Hoa Quả Sơn đều biết ở cửa Nam có một đại yêu thực lực ngang ngửa với đại vương nhà mình.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần có chút đầu óc, đều thà chọn đường xa hơn một chút, còn hơn là từ cửa Nam ra khỏi thành. Việc này khiến khu cửa Nam vốn vô cùng náo nhiệt, giờ phút này tuy rộng mở, nhưng hoang vắng tiêu điều, chỉ còn có yêu binh thủ vệ vì công tác mà không thể không xuất hiện, ai nấy nơm nớp lo sợ đứng thẳng.
Yêu thành Hoa Quả Sơn và thành trì của con người có rất nhiều điểm bất đồng. Một trong số đó là cửa thành có lượng ra vào cực lớn.
Điều này chủ yếu bởi vì thành trì của con người thì người trong thành cùng với người lao động ngoài thành là hai nhóm hoàn toàn khác nhau. Người ngoài thành vào thành, phần lớn là vì đi chợ. Nhưng ở yêu thành lại không như vậy.
Nếu là bình minh hoặc hoàng hôn lúc bình thường, yêu binh thủ vệ cửa Nam hẳn phải kiểm tra tới hàng nghìn yêu bài. Song hôm nay bọn họ lại rảnh rỗi đến muốn khùng.
Kỳ thật, bọn họ chỉ muốn được bận rộn. Nếu bận rộn, sẽ có thể quên đi cách đó không xa còn một đại yêu đang ngồi lỳ, không đến mức sợ hãi trong lòng.
Có điều, nguyện vọng này hiển nhiên không thể thực hiện. Theo thời gian trôi qua, tin tức Cửu Đầu Trùng đang "canh" ngoài cửa Nam ngày càng lan rộng. Từ lúc bắt đầu mở cửa, nơi này ngẫu nhiên có thể thấy vài ba yêu quái kết bạn đi qua, mà đến giờ một cái bóng cũng không gặp.
Điều này làm cho một đám yêu binh phải đứng đối diện với Cửu Đầu Trùng càng bồn chồn, chỉ biết âm thầm khẩn cầu thời gian qua nhanh một chút để được đổi ca trực, tránh xa cái nơi khiến toàn thân không thoải mái này.
Về phần Cửu Đầu Trùng, thì vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Nhìn qua có vẻ gã đang nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng ánh mắt không ra sao cũng nhận thấy được gã đang tâm hoảng ý loạn.
Miễn bàn sắc mặt kia khó coi tới đâu, chỉ riêng trong cái mùa se lạnh này mà trên trán gã lại chảy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đã đủ chứng minh hết thảy.
Đến sau giờ Ngọ, một cơn gió nhẹ thổi qua, Khỉ Đá lại lần nữa xuất hiện trên tường thành cửa Nam.
Đây đã là lần thứ ba hắn xuất hiện tại đây kể từ lúc nói chuyện với Cửu Đầu Trùng tối qua. Không hề nghi ngờ, Cửu Đầu Trùng xuất hiện đã tạo thành quấy nhiễu nhất định, khiến hắn không thể không chú ý nơi này.
Còn làm thế nào ứng đối yêu cầu của Cửu Đầu Trùng, tới giờ hắn vẫn chưa có đáp án.
Nếu là trước kia, đại khái hắn sẽ bỏ mặc chuyện này, cũng có thể tâm tính tốt thì sẽ đưa một quả Bàn đào cho xong chuyện. Nhưng bây giờ không được.
HIện tại hắn là vương của Hoa Quả Sơn, nhất cử nhất động của hắn đều có người nhìn. Hắn cần bận tâm mỗi ảnh hưởng từ mỗi hành động của mình.
Không đưa, hắn lo Cửu Đầu Trùng đường cùng sẽ làm chuyện điên rồ. Mình thì không sao, nhưng các tiểu yêu ở Hoa Quả Sơn sẽ chịu không nổi. Đưa, nếu không có điều kiện thì có vẻ yếu thế, về sau đối nội đối ngoại cũng không dễ dàng. Còn nếu có điều kiện, ví dụ thu Cửu Đầu Trùng vào dưới trướng, lại lo cõng rắn cắn gà nhà.
Đương nhiên, vẫn có biện pháp cuối cùng, đó là trực tiếp làm thịt Cửu Đầu Trùng, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng Cửu Đầu Trùng dễ giết vậy sao? Đối phó đại yêu như vậy cần tự hắn ra tay, mang theo chiến tướng Hoa Quả Sơn, tiếp đến kéo cả Nam Thiên Môn. Như vậy muốn bắt Cửu Đầu Trùng không thành vấn đề, nhưng sẽ tạo thành phá hư...
Đừng quên kẻ này nguyên dạng là gì, nếu hóa ra yêu thân, trong khoảnh khắc có thể đốt trụi cả yêu thành.
Chưa kể làm ầm ĩ còn lãng phí thời gian quý báu vất vả lắm mới tranh thủ được. Nếu có thể, bất kể thế nào Khỉ Đá cũng không muốn đi một bước này.
Nghĩ tới đây, Khỉ Đá không khỏi thở dài.
Hắn đột nhiên cảm giác Cửu Đầu Trùng ở trước cửa lúc này sao mà giống khi mình quỳ gối trước Tà Nguyệt Tam Tinh động đến thế. Chỉ là hiện giờ mình đã đứng ở vị trí của Tu Bồ Đề.
- Đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Hắn không khỏi bật cười.
Không ngờ người đứng bên trong cửa, so với ngoài cửa càng rối rắm.
Lúc trước Tu Bồ Đề có phiền não như mình bây giờ không đây?
Danh vọng, địa vị và trách nhiệm đan xen, rõ ràng không phải hoàn toàn là thứ tốt a. Có càng nhiều, kỳ thật ràng buộc càng nhiều, mất đi càng nhiều.
Hai tiếng "đại vương" kia đúng là không phải nhận không.
Vì kiếm một không gian cho yêu sinh tồn, vì một ngày kia xuống xuống Địa phủ tra sổ Sinh Tử hồi sinh Tước Nhi, vì đấu tranh cùng đại năng ở sau lưng đùa bỡn vận mạng mình, chính mình thật vất vả đi tới một bước này. Thế nhưng thật sự mình muốn như vậy sao?
Có lẽ chờ thế gian thay đổi, chính mình sẽ mang theo Tước Nhi quy ẩn.
Nếu quả thật có một ngày thế gian thay đổi như thế...
Nghiêng mặt qua, hắn nhìn thấy Ngao Thính Tâm đang đứng ở cách đó không xa, xuyên qua rào chắn lén quan sát Cửu Đầu Trùng.
Khỉ Đá thoáng cao giọng hô:
- Cô biết hắn à?
Ngao Thính Tâm giật mình, vội túm váy bước nhanh đến bên cạnh Khỉ Đá:
- Suỵt! Ta còn không muốn cho hắn biết ta ở trong này!
Khỉ Đá nhìn Cửu Đầu Trùng nhắm nghiền hai mắt ngoài thành, lại nhìn Ngao Thính Tâm đang khẩn trương, cười hỏi:
- Cô biết hắn thật à?
- Gặp một lần.
Ngao Thính Tâm thuận miệng đáp một câu, rồi lại tiếp tục nhìn lén Cửu Đầu Trùng qua rào chắn.
Bộ dáng nghiêm túc kia làm Khỉ Đá cũng phải có chút kinh ngạc.
Ngao Thính Tâm mà cũng có lúc thế này sao?
Lúc mới gặp ở Đông Hải Long cung, cô nàng này nhìn qua là một thục nữ tao nhã, hơn nữa giỏi về tâm kế. Vốn là muốn bắt nàng ta về Hoa Quả Sơn làm quân sư, kết quả về tới đây lại trở nên không kiêng nể gì, suốt ngày đùa giỡn ác ý với Khỉ Đá.
Đương nhiên, cũng may nàng ta không chạm tới điểm mấu chốt của Khỉ Đá, nếu không sớm đã bị giam lại. Từ điểm này mà nói, Ngao Thính Tâm là người thông minh, vô cùng hiểu cái gì là đúng mực.
Có điều bộ dáng nghiêm túc này là chuyện gì xảy ra đây? Lại nói, cũng đã lâu không thấy nàng ta nghiêm túc như vậy.
Ngao Thính Tâm rất nhanh phát hiện Khỉ Đá một mực nhìn chăm chú vào chính mình, nghiêng đầu lại tùy miệng hỏi:
- Làm sao?
Nhìn chằm chằm Ngao Thính Tâm, Khỉ Đá hỏi nửa đùa nửa thật:
- Kẻ này dụ dỗ thiếu nữ vô tri khắp nơi, cô... không phải là cũng từng bị dụ dỗ đấy chứ?
Tuy Hoa Quả Sơn trên danh nghĩa vẫn còn trong trạng thái chiến tranh, nhưng tổ đội hạch tâm của Hoa Quả Sơn đều ngầm hiểu rằng hiệp nghị với Nam Thiên Môn đã đảm bảo Hoa Quả Sơn tạm thời an toàn. Nhưng cứ tiếp tục bảo trì trạng thái chiến tranh thế này, sẽ khiến Hoa Quả Sơn không thể có sản xuất.
Mà như vậy, thời gian vất vả tranh thủ được cũng trở nên không còn ý nghĩa rồi.
Trời sáng dần. Dựa theo lệnh của Khỉ Đá, bốn cửa thành đã mở ra như dĩ vãng. Rất nhiều yêu quái cũng theo thường lệ, mang công cụ lao động ra khỏi thành.
Nhưng không người nào dám đi cửa Nam có Cửu Đầu Trùng.
Một đại yêu như Cửu Đầu Trùng, đừng nói Khỉ Đá, dù Thiên Đình cũng phải kiêng kị. Khỉ Đá cũng đã thông báo thực lực của Cửu Đầu Trùng sau khi gã rời đi. Hiện tại toàn bộ Hoa Quả Sơn đều biết ở cửa Nam có một đại yêu thực lực ngang ngửa với đại vương nhà mình.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần có chút đầu óc, đều thà chọn đường xa hơn một chút, còn hơn là từ cửa Nam ra khỏi thành. Việc này khiến khu cửa Nam vốn vô cùng náo nhiệt, giờ phút này tuy rộng mở, nhưng hoang vắng tiêu điều, chỉ còn có yêu binh thủ vệ vì công tác mà không thể không xuất hiện, ai nấy nơm nớp lo sợ đứng thẳng.
Yêu thành Hoa Quả Sơn và thành trì của con người có rất nhiều điểm bất đồng. Một trong số đó là cửa thành có lượng ra vào cực lớn.
Điều này chủ yếu bởi vì thành trì của con người thì người trong thành cùng với người lao động ngoài thành là hai nhóm hoàn toàn khác nhau. Người ngoài thành vào thành, phần lớn là vì đi chợ. Nhưng ở yêu thành lại không như vậy.
Nếu là bình minh hoặc hoàng hôn lúc bình thường, yêu binh thủ vệ cửa Nam hẳn phải kiểm tra tới hàng nghìn yêu bài. Song hôm nay bọn họ lại rảnh rỗi đến muốn khùng.
Kỳ thật, bọn họ chỉ muốn được bận rộn. Nếu bận rộn, sẽ có thể quên đi cách đó không xa còn một đại yêu đang ngồi lỳ, không đến mức sợ hãi trong lòng.
Có điều, nguyện vọng này hiển nhiên không thể thực hiện. Theo thời gian trôi qua, tin tức Cửu Đầu Trùng đang "canh" ngoài cửa Nam ngày càng lan rộng. Từ lúc bắt đầu mở cửa, nơi này ngẫu nhiên có thể thấy vài ba yêu quái kết bạn đi qua, mà đến giờ một cái bóng cũng không gặp.
Điều này làm cho một đám yêu binh phải đứng đối diện với Cửu Đầu Trùng càng bồn chồn, chỉ biết âm thầm khẩn cầu thời gian qua nhanh một chút để được đổi ca trực, tránh xa cái nơi khiến toàn thân không thoải mái này.
Về phần Cửu Đầu Trùng, thì vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Nhìn qua có vẻ gã đang nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng ánh mắt không ra sao cũng nhận thấy được gã đang tâm hoảng ý loạn.
Miễn bàn sắc mặt kia khó coi tới đâu, chỉ riêng trong cái mùa se lạnh này mà trên trán gã lại chảy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đã đủ chứng minh hết thảy.
Đến sau giờ Ngọ, một cơn gió nhẹ thổi qua, Khỉ Đá lại lần nữa xuất hiện trên tường thành cửa Nam.
Đây đã là lần thứ ba hắn xuất hiện tại đây kể từ lúc nói chuyện với Cửu Đầu Trùng tối qua. Không hề nghi ngờ, Cửu Đầu Trùng xuất hiện đã tạo thành quấy nhiễu nhất định, khiến hắn không thể không chú ý nơi này.
Còn làm thế nào ứng đối yêu cầu của Cửu Đầu Trùng, tới giờ hắn vẫn chưa có đáp án.
Nếu là trước kia, đại khái hắn sẽ bỏ mặc chuyện này, cũng có thể tâm tính tốt thì sẽ đưa một quả Bàn đào cho xong chuyện. Nhưng bây giờ không được.
HIện tại hắn là vương của Hoa Quả Sơn, nhất cử nhất động của hắn đều có người nhìn. Hắn cần bận tâm mỗi ảnh hưởng từ mỗi hành động của mình.
Không đưa, hắn lo Cửu Đầu Trùng đường cùng sẽ làm chuyện điên rồ. Mình thì không sao, nhưng các tiểu yêu ở Hoa Quả Sơn sẽ chịu không nổi. Đưa, nếu không có điều kiện thì có vẻ yếu thế, về sau đối nội đối ngoại cũng không dễ dàng. Còn nếu có điều kiện, ví dụ thu Cửu Đầu Trùng vào dưới trướng, lại lo cõng rắn cắn gà nhà.
Đương nhiên, vẫn có biện pháp cuối cùng, đó là trực tiếp làm thịt Cửu Đầu Trùng, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng Cửu Đầu Trùng dễ giết vậy sao? Đối phó đại yêu như vậy cần tự hắn ra tay, mang theo chiến tướng Hoa Quả Sơn, tiếp đến kéo cả Nam Thiên Môn. Như vậy muốn bắt Cửu Đầu Trùng không thành vấn đề, nhưng sẽ tạo thành phá hư...
Đừng quên kẻ này nguyên dạng là gì, nếu hóa ra yêu thân, trong khoảnh khắc có thể đốt trụi cả yêu thành.
Chưa kể làm ầm ĩ còn lãng phí thời gian quý báu vất vả lắm mới tranh thủ được. Nếu có thể, bất kể thế nào Khỉ Đá cũng không muốn đi một bước này.
Nghĩ tới đây, Khỉ Đá không khỏi thở dài.
Hắn đột nhiên cảm giác Cửu Đầu Trùng ở trước cửa lúc này sao mà giống khi mình quỳ gối trước Tà Nguyệt Tam Tinh động đến thế. Chỉ là hiện giờ mình đã đứng ở vị trí của Tu Bồ Đề.
- Đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Hắn không khỏi bật cười.
Không ngờ người đứng bên trong cửa, so với ngoài cửa càng rối rắm.
Lúc trước Tu Bồ Đề có phiền não như mình bây giờ không đây?
Danh vọng, địa vị và trách nhiệm đan xen, rõ ràng không phải hoàn toàn là thứ tốt a. Có càng nhiều, kỳ thật ràng buộc càng nhiều, mất đi càng nhiều.
Hai tiếng "đại vương" kia đúng là không phải nhận không.
Vì kiếm một không gian cho yêu sinh tồn, vì một ngày kia xuống xuống Địa phủ tra sổ Sinh Tử hồi sinh Tước Nhi, vì đấu tranh cùng đại năng ở sau lưng đùa bỡn vận mạng mình, chính mình thật vất vả đi tới một bước này. Thế nhưng thật sự mình muốn như vậy sao?
Có lẽ chờ thế gian thay đổi, chính mình sẽ mang theo Tước Nhi quy ẩn.
Nếu quả thật có một ngày thế gian thay đổi như thế...
Nghiêng mặt qua, hắn nhìn thấy Ngao Thính Tâm đang đứng ở cách đó không xa, xuyên qua rào chắn lén quan sát Cửu Đầu Trùng.
Khỉ Đá thoáng cao giọng hô:
- Cô biết hắn à?
Ngao Thính Tâm giật mình, vội túm váy bước nhanh đến bên cạnh Khỉ Đá:
- Suỵt! Ta còn không muốn cho hắn biết ta ở trong này!
Khỉ Đá nhìn Cửu Đầu Trùng nhắm nghiền hai mắt ngoài thành, lại nhìn Ngao Thính Tâm đang khẩn trương, cười hỏi:
- Cô biết hắn thật à?
- Gặp một lần.
Ngao Thính Tâm thuận miệng đáp một câu, rồi lại tiếp tục nhìn lén Cửu Đầu Trùng qua rào chắn.
Bộ dáng nghiêm túc kia làm Khỉ Đá cũng phải có chút kinh ngạc.
Ngao Thính Tâm mà cũng có lúc thế này sao?
Lúc mới gặp ở Đông Hải Long cung, cô nàng này nhìn qua là một thục nữ tao nhã, hơn nữa giỏi về tâm kế. Vốn là muốn bắt nàng ta về Hoa Quả Sơn làm quân sư, kết quả về tới đây lại trở nên không kiêng nể gì, suốt ngày đùa giỡn ác ý với Khỉ Đá.
Đương nhiên, cũng may nàng ta không chạm tới điểm mấu chốt của Khỉ Đá, nếu không sớm đã bị giam lại. Từ điểm này mà nói, Ngao Thính Tâm là người thông minh, vô cùng hiểu cái gì là đúng mực.
Có điều bộ dáng nghiêm túc này là chuyện gì xảy ra đây? Lại nói, cũng đã lâu không thấy nàng ta nghiêm túc như vậy.
Ngao Thính Tâm rất nhanh phát hiện Khỉ Đá một mực nhìn chăm chú vào chính mình, nghiêng đầu lại tùy miệng hỏi:
- Làm sao?
Nhìn chằm chằm Ngao Thính Tâm, Khỉ Đá hỏi nửa đùa nửa thật:
- Kẻ này dụ dỗ thiếu nữ vô tri khắp nơi, cô... không phải là cũng từng bị dụ dỗ đấy chứ?