Chương : 257
Dịch & Biên: †Ares†
Cáo biệt Cửu Đầu Trùng, Khỉ Đá bay thẳng về Hoa Quả Sơn. Một nhà Vạn Thánh Long Vương thì còn chút việc riêng tư cần giải quyết, phải hai ngày nữa mới có thể tới trình diện.
Việc riêng tư này đương nhiên Khỉ Đá cũng biết, chính là chuyện hôn ước với Tây Hải Long cung. Tuy việc trọng đại như từ hôn không phải trả lại sính lễ là có thể bù được, nhưng trên tình cảm vẫn phải làm.
Xem chừng ăn xong Bàn đào, đợi linh lực hồi phục một ít, Vạn Thánh Long Vương sẽ dẫn theo Vạn Thánh công chúa và Cửu Đầu Trùng, mang quả Bàn đào còn dư kia đến bái phỏng Tây Hải Long cung.
Chuyện này Khỉ Đá không tiện hỏi, nhưng có Cửu Đầu Trùng, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hắn chỉ cần trở về Hoa Quả Sơn đợi bọn họ tới là được.
Lại một đêm trôi qua.
Sớm hôm sau, Hoa Quả Sơn là một ngày trời trong nắng ấm.
Ngoại trừ yêu quân vẫn còn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu trên danh nghĩa, các hạng mục sản xuất đã dần dần khôi phục bình thường.
Bốn cửa thành cũng đã mở ra như dĩ vãng, các yêu quái ra vào như nước chảy. Thật giống như là hạm đội thiên quân ở chân trời không tồn tại.
Thậm chí có thời điểm trên đỉnh đầu là chiến hạm Nam Thiên Môn lơ lửng, dưới đất là yêu quái vừa cày cấy vừa nơm nớp lo sợ. Không thể không nói, cảnh tượng này nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Điều này đối với yêu quái ở Hoa Quả Sơn vẫn là không tệ. Dù sao bên trên nói thế nào thì bọn họ làm thế đó. Mà làm người có quyền lực cao nhất ở Hoa Quả Sơn, Khỉ Đá làm việc chưa bao giờ cần giải thích với ai.
Dần dần thành quen, sau khi tin tưởng thiên quân không ra tay với mình, cũng có một bộ phận yêu quái gan lớn làm mặt quỷ, vỗ vỗ mông với hạm đội thiên quân.
Còn với hạm đội Nam Thiên Môn thì tình trạng này có vẻ cực kỳ không xong.
Yêu quái và thiên quân cùng tồn tại? Đây tính là chuyện gì xảy ra?
Trên chiến hạm, thiên binh thiên tướng đỏ bừng hết mặt mày.
Nếu cảnh tượng này bị Ngọc Đế thấy được, phỏng chừng toàn bộ thiên tướng Nam Thiên Môn đều không chịu nổi.
Vì thế, trên chiến hạm, thiên binh thiên tướng thi nhau lấy đủ loại phương thức báo cáo lên để thể hiện bất mãn của mình. Có điều những quân tình tín hàm này toàn bộ thành đá chìm đáy biển, không hề nhận được hồi âm.
Lúc này, ba người cầm quyền của hạm đội Nam Thiên Môn còn đang để tâm tư ở chuyện khác, căn bản không có lòng dạ để ý việc nhỏ này.
Ngay trong tiếng oán hận của một đám tướng sĩ, một chiến hạm loại nhẹ kéo căng buồm lặng lẽ rời hạm đội, bay về hướng Bắc.
Tuy hiện tại trên danh nghĩa là hạm đội này đang vây công Hoa Quả Sơn, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn là ở Nam Thiên Môn. Trong ngày thường chiến hạm khứ hồi cũng không ít.
Có lúc là vì vận chuyển vật tư chiến tranh, cũng có lúc là vận chuyển lính.
Đối với dạng thuyền nhỏ có đích đến có thể là một chỗ nào đó cách xa vạn dặm, thậm chí tít tận Nam Thiên Môn trên Thiên Đình, tự nhiên là không khiến đám yêu quái Hoa Quả Sơn chú ý.
Nhưng hôm nay chiếc chiến hạm này lại khác. Nó chở bên trong là những nhân vật trọng yếu của hạm đội Nam Thiên Môn. Có điều vì mục đích nào đó, toàn bộ bọn họ đều tránh ở trong khoang thuyền nhỏ hẹp, ngay cả người mình cũng không thông báo.
- Cái gã Trư Bồng kia muốn gặp ta, ngươi nói hắn muốn làm gì?
Na Tra có chút không yên ngồi trước bàn trà hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giờ trông rõ vẻ lo âu.
- Cũng chưa rõ ràng, nhưng vẫn nên gặp thì hơn. Nam Thiên Môn chịu không nổi giằng co.
Ngồi đối diện Na Tra, Trì Quốc Thiên Vương đáp.
Đa Văn Thiên Vương không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm qua khe hở trên cửa sổ về phía Hoa Quả Sơn, tay nắm thật chặt ô báu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Tịnh xảy ra sự cố, Nam Thiên Môn bây giờ có thể nói là chênh vênh trước vực.
Nếu là bình thường, Thiên Bồng muốn gặp ai, dù là một tên lính quèn ở Nam Thiên Môn cũng có thể tùy tiện từ chối. Dù sao mọi người thuộc phe cánh bất đồng, không ai cần nể mặt ai. Hơn nữa, nhân mạch quan hệ của Thiên Bồng trên Thiên Đình rất bình thường, muốn thông qua thủ đoạn để làm khó dễ thiên binh thiên tướng của quân đoàn khác là khó có thể thực hiện.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ, Nam Thiên Môn cái gì cũng sợ.
Bọn họ sợ con khỉ ở Hoa Quả Sơn kia. Nếu hắn áp dụng biện pháp lý trí còn tốt, chứ nếu xuất ám chiêu, gây chuyện không tốt thì tất cả bọn họ đều sẽ bị kéo cùng chết.
Bọn họ sợ đặc sứ Thiên Đình. Nếu có thể tốn chút kim tinh mà qua được thì tốt, chứ nếu khăng khăng muốn gặp Lý Tịnh thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui.
Bọn họ còn sợ Thiên Bồng, sợ bị vị đối thủ lâu năm của Lý Tịnh này làm khó dễ vào lúc này, càng sợ y đã biết cái gì đó.
Lần này Thiên Bồng đến cùng là có mục đích gì, kỳ thật bất kể là Na Tra hay là Trì Quốc Thiên Vương đều không hiểu.
Nếu Thiên Bồng không biết Lý Tịnh đã bị bắt, vì sao lại bỗng nhiên có lời mời đây?
Phải biết rằng Na Tra và Thiên Bồng xưa nay không lui tới. Nếu là thường ngày qua lại, thì đã không cần qua con đường thư tín mời Na Tra rồi, mà sẽ trực tiếp dùng ngọc giản để liên hệ.
Nếu Thiên Bồng biết Lý Tịnh bị bắt, chẳng lẽ y định lợi dụng cơ hội này bắt chẹt Nam Thiên Môn sao?
Dựa theo cách nhìn của mọi người, Thiên Bồng hẳn sẽ báo cáo thẳng lên Linh Tiêu bảo điện, sau đó khai đao với Nam Thiên Môn, chứ không bàn điều kiện.
Tóm lại, một chuyến này, ba người không hề đoán được chuyện gì, lại không thể không đi.
Thẳng tới giữa trưa, chiếc chiến hạm nhỏ này đã bay gần năm nghìn dặm, sớm cách xa phạm vi Hoa Quả Sơn, tới một vùng núi hoang vu.
Nơi đây núi đá trụi lủi, ngẫu nhiên trông thấy vài gốc không một chiếc lá đung đưa theo gió như sắp đổ, rõ ràng là đã chết héo.
Một trận gió nhẹ thổi qua bốc lên cát bụi mùi trời. Hiển nhiên, nơi này không có người ở.
Nghe nói đây là kết quả của việc cư dân địa phương bất kính với thần linh. Thiên Đình ngầm ban lệnh cấm mưa ở đây đã mấy trăm năm, đến giờ vẫn chưa giải trừ.
Tại một nơi không có đến nửa giọt nước thế này, đừng nói con người, ngay cả yêu quái cũng sẽ không có.
Chiến hạm chậm rãi hạ xuống, đến gần mặt đất, thiên binh trên boong thấy được Thiên Bồng và Thiên Phụ đang đứng trên một gò núi nhỏ.
Không lâu sau, Na Tra và hai vị Thiên Vương xuất hiện ở trên boong, thi triển thuật ngự phong hạ xuống trước mặt Thiên Bồng.
- Tam thái tử, đã lâu không gặp.
Thiên Bồng chắp tay nói.
Gương mặt kia lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc biến hóa.
Đứng phía sau Thiên Bồng, Thiên Phụ cũng chắp tay hành lễ.
Na Tra chỉ hơi chắp tay đáp lễ, còn hai vị Thiên Vương thì chắp tay theo chào theo lệ Thiên Đình, nhưng vẻ mặt cũng lạnh như băng.
Sau màn chào hỏi, Thiên Bồng mở miệng nói:
- Lần này mời tam thái tử tới, chủ yếu là có chút việc muốn hỏi trực tiếp cho rõ ràng.
- Có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi đi. Nếu không phải đề cập việc quân cơ yếu vụ, có thể đáp, bản thái tử tất nhiên sẽ đáp.
Na Tra thuận miệng nói.
Im lặng thoáng chốc, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Nghe nói, Lý Tịnh Lý Thiên Vương đã bị Hoa Quả Sơn bắt làm tù binh, không biết có việc này không?
Cáo biệt Cửu Đầu Trùng, Khỉ Đá bay thẳng về Hoa Quả Sơn. Một nhà Vạn Thánh Long Vương thì còn chút việc riêng tư cần giải quyết, phải hai ngày nữa mới có thể tới trình diện.
Việc riêng tư này đương nhiên Khỉ Đá cũng biết, chính là chuyện hôn ước với Tây Hải Long cung. Tuy việc trọng đại như từ hôn không phải trả lại sính lễ là có thể bù được, nhưng trên tình cảm vẫn phải làm.
Xem chừng ăn xong Bàn đào, đợi linh lực hồi phục một ít, Vạn Thánh Long Vương sẽ dẫn theo Vạn Thánh công chúa và Cửu Đầu Trùng, mang quả Bàn đào còn dư kia đến bái phỏng Tây Hải Long cung.
Chuyện này Khỉ Đá không tiện hỏi, nhưng có Cửu Đầu Trùng, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hắn chỉ cần trở về Hoa Quả Sơn đợi bọn họ tới là được.
Lại một đêm trôi qua.
Sớm hôm sau, Hoa Quả Sơn là một ngày trời trong nắng ấm.
Ngoại trừ yêu quân vẫn còn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu trên danh nghĩa, các hạng mục sản xuất đã dần dần khôi phục bình thường.
Bốn cửa thành cũng đã mở ra như dĩ vãng, các yêu quái ra vào như nước chảy. Thật giống như là hạm đội thiên quân ở chân trời không tồn tại.
Thậm chí có thời điểm trên đỉnh đầu là chiến hạm Nam Thiên Môn lơ lửng, dưới đất là yêu quái vừa cày cấy vừa nơm nớp lo sợ. Không thể không nói, cảnh tượng này nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Điều này đối với yêu quái ở Hoa Quả Sơn vẫn là không tệ. Dù sao bên trên nói thế nào thì bọn họ làm thế đó. Mà làm người có quyền lực cao nhất ở Hoa Quả Sơn, Khỉ Đá làm việc chưa bao giờ cần giải thích với ai.
Dần dần thành quen, sau khi tin tưởng thiên quân không ra tay với mình, cũng có một bộ phận yêu quái gan lớn làm mặt quỷ, vỗ vỗ mông với hạm đội thiên quân.
Còn với hạm đội Nam Thiên Môn thì tình trạng này có vẻ cực kỳ không xong.
Yêu quái và thiên quân cùng tồn tại? Đây tính là chuyện gì xảy ra?
Trên chiến hạm, thiên binh thiên tướng đỏ bừng hết mặt mày.
Nếu cảnh tượng này bị Ngọc Đế thấy được, phỏng chừng toàn bộ thiên tướng Nam Thiên Môn đều không chịu nổi.
Vì thế, trên chiến hạm, thiên binh thiên tướng thi nhau lấy đủ loại phương thức báo cáo lên để thể hiện bất mãn của mình. Có điều những quân tình tín hàm này toàn bộ thành đá chìm đáy biển, không hề nhận được hồi âm.
Lúc này, ba người cầm quyền của hạm đội Nam Thiên Môn còn đang để tâm tư ở chuyện khác, căn bản không có lòng dạ để ý việc nhỏ này.
Ngay trong tiếng oán hận của một đám tướng sĩ, một chiến hạm loại nhẹ kéo căng buồm lặng lẽ rời hạm đội, bay về hướng Bắc.
Tuy hiện tại trên danh nghĩa là hạm đội này đang vây công Hoa Quả Sơn, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn là ở Nam Thiên Môn. Trong ngày thường chiến hạm khứ hồi cũng không ít.
Có lúc là vì vận chuyển vật tư chiến tranh, cũng có lúc là vận chuyển lính.
Đối với dạng thuyền nhỏ có đích đến có thể là một chỗ nào đó cách xa vạn dặm, thậm chí tít tận Nam Thiên Môn trên Thiên Đình, tự nhiên là không khiến đám yêu quái Hoa Quả Sơn chú ý.
Nhưng hôm nay chiếc chiến hạm này lại khác. Nó chở bên trong là những nhân vật trọng yếu của hạm đội Nam Thiên Môn. Có điều vì mục đích nào đó, toàn bộ bọn họ đều tránh ở trong khoang thuyền nhỏ hẹp, ngay cả người mình cũng không thông báo.
- Cái gã Trư Bồng kia muốn gặp ta, ngươi nói hắn muốn làm gì?
Na Tra có chút không yên ngồi trước bàn trà hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giờ trông rõ vẻ lo âu.
- Cũng chưa rõ ràng, nhưng vẫn nên gặp thì hơn. Nam Thiên Môn chịu không nổi giằng co.
Ngồi đối diện Na Tra, Trì Quốc Thiên Vương đáp.
Đa Văn Thiên Vương không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm qua khe hở trên cửa sổ về phía Hoa Quả Sơn, tay nắm thật chặt ô báu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Tịnh xảy ra sự cố, Nam Thiên Môn bây giờ có thể nói là chênh vênh trước vực.
Nếu là bình thường, Thiên Bồng muốn gặp ai, dù là một tên lính quèn ở Nam Thiên Môn cũng có thể tùy tiện từ chối. Dù sao mọi người thuộc phe cánh bất đồng, không ai cần nể mặt ai. Hơn nữa, nhân mạch quan hệ của Thiên Bồng trên Thiên Đình rất bình thường, muốn thông qua thủ đoạn để làm khó dễ thiên binh thiên tướng của quân đoàn khác là khó có thể thực hiện.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ, Nam Thiên Môn cái gì cũng sợ.
Bọn họ sợ con khỉ ở Hoa Quả Sơn kia. Nếu hắn áp dụng biện pháp lý trí còn tốt, chứ nếu xuất ám chiêu, gây chuyện không tốt thì tất cả bọn họ đều sẽ bị kéo cùng chết.
Bọn họ sợ đặc sứ Thiên Đình. Nếu có thể tốn chút kim tinh mà qua được thì tốt, chứ nếu khăng khăng muốn gặp Lý Tịnh thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui.
Bọn họ còn sợ Thiên Bồng, sợ bị vị đối thủ lâu năm của Lý Tịnh này làm khó dễ vào lúc này, càng sợ y đã biết cái gì đó.
Lần này Thiên Bồng đến cùng là có mục đích gì, kỳ thật bất kể là Na Tra hay là Trì Quốc Thiên Vương đều không hiểu.
Nếu Thiên Bồng không biết Lý Tịnh đã bị bắt, vì sao lại bỗng nhiên có lời mời đây?
Phải biết rằng Na Tra và Thiên Bồng xưa nay không lui tới. Nếu là thường ngày qua lại, thì đã không cần qua con đường thư tín mời Na Tra rồi, mà sẽ trực tiếp dùng ngọc giản để liên hệ.
Nếu Thiên Bồng biết Lý Tịnh bị bắt, chẳng lẽ y định lợi dụng cơ hội này bắt chẹt Nam Thiên Môn sao?
Dựa theo cách nhìn của mọi người, Thiên Bồng hẳn sẽ báo cáo thẳng lên Linh Tiêu bảo điện, sau đó khai đao với Nam Thiên Môn, chứ không bàn điều kiện.
Tóm lại, một chuyến này, ba người không hề đoán được chuyện gì, lại không thể không đi.
Thẳng tới giữa trưa, chiếc chiến hạm nhỏ này đã bay gần năm nghìn dặm, sớm cách xa phạm vi Hoa Quả Sơn, tới một vùng núi hoang vu.
Nơi đây núi đá trụi lủi, ngẫu nhiên trông thấy vài gốc không một chiếc lá đung đưa theo gió như sắp đổ, rõ ràng là đã chết héo.
Một trận gió nhẹ thổi qua bốc lên cát bụi mùi trời. Hiển nhiên, nơi này không có người ở.
Nghe nói đây là kết quả của việc cư dân địa phương bất kính với thần linh. Thiên Đình ngầm ban lệnh cấm mưa ở đây đã mấy trăm năm, đến giờ vẫn chưa giải trừ.
Tại một nơi không có đến nửa giọt nước thế này, đừng nói con người, ngay cả yêu quái cũng sẽ không có.
Chiến hạm chậm rãi hạ xuống, đến gần mặt đất, thiên binh trên boong thấy được Thiên Bồng và Thiên Phụ đang đứng trên một gò núi nhỏ.
Không lâu sau, Na Tra và hai vị Thiên Vương xuất hiện ở trên boong, thi triển thuật ngự phong hạ xuống trước mặt Thiên Bồng.
- Tam thái tử, đã lâu không gặp.
Thiên Bồng chắp tay nói.
Gương mặt kia lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc biến hóa.
Đứng phía sau Thiên Bồng, Thiên Phụ cũng chắp tay hành lễ.
Na Tra chỉ hơi chắp tay đáp lễ, còn hai vị Thiên Vương thì chắp tay theo chào theo lệ Thiên Đình, nhưng vẻ mặt cũng lạnh như băng.
Sau màn chào hỏi, Thiên Bồng mở miệng nói:
- Lần này mời tam thái tử tới, chủ yếu là có chút việc muốn hỏi trực tiếp cho rõ ràng.
- Có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi đi. Nếu không phải đề cập việc quân cơ yếu vụ, có thể đáp, bản thái tử tất nhiên sẽ đáp.
Na Tra thuận miệng nói.
Im lặng thoáng chốc, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Nghe nói, Lý Tịnh Lý Thiên Vương đã bị Hoa Quả Sơn bắt làm tù binh, không biết có việc này không?