Chương : 2
Từ sau hôm đó nó tự nhốt mình trong phòng, cả ngày chỉ ngồi một chỗ tay cầm chiếc đồng hồ hết khóc rồi lại cười....
nó thật ngu ngốc, suốt bao nhiêu năm chỉ yêu một người con trai, người chưa bao giờ để ý đến nó từ đầu tới giờ là mình tự đa tình mình,,, cảm giác này đau lắm
Nó túm chặt cổ áo trước ngực, môi mím chặt đến nỗi miệng còn nguyên vết máu, nước mắt rơi lã chã trên sàn,,
Nó hít một hơi sâu rồi lấy tay lau hết nước mắt
Vịn tay vào thành giường cố gắng đứng dậy, nó lê từng bước chân vào nhà tắm, nhìn mình trong gương ngay cả nó cũng không nhận ra chính mình... Nó tạt nước vào mặt cố lấy lại tinh thần " cô khóc vậy là qúa đủ rồi,, từ giờ cái tên Lâm Phong coi như chưa bao giờ tồn tại "
- bước xuống phòng, thấy ba đang,ngồi uống trà nó gượng cười chạy đến ôm cổ ông..cười híp mắt,,
- Ba! Con muốn đi pháp
- Có chuyện gì sao???
"Không có gì ba,, tại con muốn thay đổi không khí..."
Ông xoa đầu nó,, "ba sẽ thu xếp cho con"
- Ba...aa, con gái lớn rồi ba đừng xoa đầu con thế chứ
- haha,, ba quên con gái ba lớn rồi..
- nó liếc ông rồi hửm một cái
_______________________________
5 năm sau
" người đàn ông em yêu giờ anh thế nào rồi "
Tại sân bay quốc tế
Một trợ lí hớt hải,, sốt ruột nhìn đồng hồ tay cầm tấm biển
Một cô gái xinh đẹp đến quăng cho anh đống đồ
Đơ 3 giây... anh chưa hiểu chuyện gì.. ( đúng là đồ chậm hiểu)
Cô vỗ vai anh ta..." Uầy! Anh còn đứng đó làm gì,, anh mà không đi nhanh tôi kêu ba đuổi việc anh giờ "
- anh ta hốt hoảng vâng vâng dạ dạ trán rịn mồ hôi,,
Bọn họ đi đến đâu ánh mắt dồn về phía họ đến đó,, càng lớn trông cô càng xinh và lạnh lùng hơn trước,,,
Vừa nhìn thấy ba cô chạy nhanh đến ôm ông nũng nịu
- con gái nhớ ba chết đi được
- ông vỗ vai cô,, con bé này vẫn còn nhớ tới người ba này sao,,
- cô liếc ông,, con không nhớ ba thì nhớ ai..( hehe điêu quá)
- Tim cô bỗng đập nhanh một nhịp,,, cảm giác này
-Là anh sao?
nó thật ngu ngốc, suốt bao nhiêu năm chỉ yêu một người con trai, người chưa bao giờ để ý đến nó từ đầu tới giờ là mình tự đa tình mình,,, cảm giác này đau lắm
Nó túm chặt cổ áo trước ngực, môi mím chặt đến nỗi miệng còn nguyên vết máu, nước mắt rơi lã chã trên sàn,,
Nó hít một hơi sâu rồi lấy tay lau hết nước mắt
Vịn tay vào thành giường cố gắng đứng dậy, nó lê từng bước chân vào nhà tắm, nhìn mình trong gương ngay cả nó cũng không nhận ra chính mình... Nó tạt nước vào mặt cố lấy lại tinh thần " cô khóc vậy là qúa đủ rồi,, từ giờ cái tên Lâm Phong coi như chưa bao giờ tồn tại "
- bước xuống phòng, thấy ba đang,ngồi uống trà nó gượng cười chạy đến ôm cổ ông..cười híp mắt,,
- Ba! Con muốn đi pháp
- Có chuyện gì sao???
"Không có gì ba,, tại con muốn thay đổi không khí..."
Ông xoa đầu nó,, "ba sẽ thu xếp cho con"
- Ba...aa, con gái lớn rồi ba đừng xoa đầu con thế chứ
- haha,, ba quên con gái ba lớn rồi..
- nó liếc ông rồi hửm một cái
_______________________________
5 năm sau
" người đàn ông em yêu giờ anh thế nào rồi "
Tại sân bay quốc tế
Một trợ lí hớt hải,, sốt ruột nhìn đồng hồ tay cầm tấm biển
Một cô gái xinh đẹp đến quăng cho anh đống đồ
Đơ 3 giây... anh chưa hiểu chuyện gì.. ( đúng là đồ chậm hiểu)
Cô vỗ vai anh ta..." Uầy! Anh còn đứng đó làm gì,, anh mà không đi nhanh tôi kêu ba đuổi việc anh giờ "
- anh ta hốt hoảng vâng vâng dạ dạ trán rịn mồ hôi,,
Bọn họ đi đến đâu ánh mắt dồn về phía họ đến đó,, càng lớn trông cô càng xinh và lạnh lùng hơn trước,,,
Vừa nhìn thấy ba cô chạy nhanh đến ôm ông nũng nịu
- con gái nhớ ba chết đi được
- ông vỗ vai cô,, con bé này vẫn còn nhớ tới người ba này sao,,
- cô liếc ông,, con không nhớ ba thì nhớ ai..( hehe điêu quá)
- Tim cô bỗng đập nhanh một nhịp,,, cảm giác này
-Là anh sao?