CHƯƠNG 5: TRONG VÒNG BA NGÀY, CHÁU MANG CÔ ẤY VỀ
CHƯƠNG 5: TRONG VÒNG BA NGÀY, CHÁU MANG CÔ ẤY VỀ
Nhà họ Lý.
Rạng sáng Lý Thế Nhiên mới từ bệnh viện trở về, ông cụ Lý, Lý Thành còn chưa nghỉ ngơi.
“Đi hẹn hò sao?” Lý Thành nhìn thấy cháu trai, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người hắn, xem ra lại ở bệnh viện tăng ca.
“Có cuộc phẫu thuật.” Lý Thế Nhiên lãnh đạm nói.
“Cháu dâu của ông đâu?” Lý Thành truy hỏi, ông đã hạ lệnh, Lý Thế Nhiên phải mang được bạn gái về trong vòng một tháng!
Nghe vậy, người đàn ông dừng bước một chút, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Hứa Như, đáy mắt hiện lên chút ý tứ hàm xúc không rõ.
“Trong vòng ba ngày, cháu mang cô ấy về.”
“Thật sao?” Lý Thành vốn cũng không ôm hy vọng, lại nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.
“Vâng.” Lý Thế Nhiên trả lời rồi đi lên phòng.
Lý Thành vuốt râu, lại vỗ đùi, đây là lần đầu tiên cháu trai ông mang bạn gái về nhà!
Xem ra thật sự là thành rồi!
Hôm sau, Hứa Như tỉnh dậy sớm, gối đầu bên cạnh đặt danh thiếp của Lý Thế Nhiên, cô liên tục xác nhận, hóa ra hắn là...bác sĩ chủ nhiệm của khoa thần kinh?
Cô còn tưởng hắn là phú nhị đại không làm việc đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, lại thêm việc trước đó hắn chủ động đưa cô về, hình như nhân phẩm cũng rất tốt?
Lúc phục hồi tinh thần lại, Hứa Như đã đi tới bệnh viện Nhân Dân.
Chỗ này là bệnh viện tốt nhất Nam Thành, có thể làm việc ở đây, tài năng đều rất xuất sắc, tỷ lệ phát sinh sự cố gần như bằng không.
Cô nhìn giới thiệu phòng ban bác sĩ trên tường, rất nhanh tìm được tên của Lý Thế Nhiên.
Hắn lại là chủ nhiệm khoa...hội trưởng Hiệp hội bệnh Parkinson thế giới và bệnh chướng ngại vận động...hội trưởng Hiệp hội điều tiết khống chế thần kinh thế giới... sở trưởng Sở nghiên cứu y dược quốc tế...
Rất nhiều danh từ Hứa Như cũng không hiểu, trong đầu chỉ có một nhận thức mơ hồ-- Lý Thế Nhiên rất tài giỏi!
“Trời ạ, tôi lại không đăng ký được số của Lý Thế Nhiên rồi!”
“Cái gì? Bác sĩ Lý hết số rồi? Sao lại vậy, không phải là đúng tám giờ phát số sao?”
“Đúng vậy, nhưng thẻ của tôi bị ngừng rồi, không trả được phụ phí! Khóc, Bác sĩ Lý một tuần mới khám một buổi sáng, lại phải đợi đến tuần sau rồi.”
Hứa Như nhíu mày, quay đầu thấy không ít người đang tụ tập ở chỗ đăng ký.
“Anh ta được hoan nghênh như vậy?” Hứa Như hoài nghi.
Có vẻ như hôm nay hắn rất bận, cô tới không đúng lúc rồi.
Xoay người muốn đi, lúc này cửa thang máy trước mặt mở ra, Hứa Như còn chưa phản ứng lại đã bị người ta chen lấn đẩy vào thang máy, mà không khéo, Lý Thế Nhiên lại ngay bên cạnh cô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Như thấy hắn mặc áo dài trắng, khí tràng lạnh lùng quanh người giảm đi không ít, khuôn mặt anh tuấn rất nổi bật, nhưng có vẻ như hắn rất mỏi mệt, giữa hàng lông mày có chút xanh.
Hứa Như muốn mở miệng, nhưng những người chen lấn đã vây quanh Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý, có thể phát thêm mấy số được không? Đã một tháng tôi không đăng ký số được!”
“Tránh ra, tôi đã nửa năm không đăng ký được đây, Bác sĩ Lý, cho tôi một số đi!”
“Bác sĩ Lý, má phải tôi đã cứng ngắc, xem giúp tôi...”
“...”
Hứa Như lại đóng băng lần nữa, cũng không biết từ khi nào thang máy đã mở ra, đám người cũng tự động đi theo Lý Thế Nhiên ra ngoài.
Lúc nãy Lý Thế Nhiên có thấy cô không?
Cô ở trong góc, mà hắn bị mọi người vây quanh ở giữa, chắc là không nhìn thấy cô.
Lúc này, một y tá đi tới: “Là cô Hứa phải không?”
“Là tôi.” Hứa Như nghi ngờ nhìn cô ấy.
“Là Bác sĩ Lý bảo tôi tới đây, hiện tại anh ấy đang bận, tôi mang cô đến phòng nghỉ của anh ấy, cô chờ anh ấy một lúc nhé.”
Nhà họ Lý.
Rạng sáng Lý Thế Nhiên mới từ bệnh viện trở về, ông cụ Lý, Lý Thành còn chưa nghỉ ngơi.
“Đi hẹn hò sao?” Lý Thành nhìn thấy cháu trai, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người hắn, xem ra lại ở bệnh viện tăng ca.
“Có cuộc phẫu thuật.” Lý Thế Nhiên lãnh đạm nói.
“Cháu dâu của ông đâu?” Lý Thành truy hỏi, ông đã hạ lệnh, Lý Thế Nhiên phải mang được bạn gái về trong vòng một tháng!
Nghe vậy, người đàn ông dừng bước một chút, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Hứa Như, đáy mắt hiện lên chút ý tứ hàm xúc không rõ.
“Trong vòng ba ngày, cháu mang cô ấy về.”
“Thật sao?” Lý Thành vốn cũng không ôm hy vọng, lại nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.
“Vâng.” Lý Thế Nhiên trả lời rồi đi lên phòng.
Lý Thành vuốt râu, lại vỗ đùi, đây là lần đầu tiên cháu trai ông mang bạn gái về nhà!
Xem ra thật sự là thành rồi!
Hôm sau, Hứa Như tỉnh dậy sớm, gối đầu bên cạnh đặt danh thiếp của Lý Thế Nhiên, cô liên tục xác nhận, hóa ra hắn là...bác sĩ chủ nhiệm của khoa thần kinh?
Cô còn tưởng hắn là phú nhị đại không làm việc đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, lại thêm việc trước đó hắn chủ động đưa cô về, hình như nhân phẩm cũng rất tốt?
Lúc phục hồi tinh thần lại, Hứa Như đã đi tới bệnh viện Nhân Dân.
Chỗ này là bệnh viện tốt nhất Nam Thành, có thể làm việc ở đây, tài năng đều rất xuất sắc, tỷ lệ phát sinh sự cố gần như bằng không.
Cô nhìn giới thiệu phòng ban bác sĩ trên tường, rất nhanh tìm được tên của Lý Thế Nhiên.
Hắn lại là chủ nhiệm khoa...hội trưởng Hiệp hội bệnh Parkinson thế giới và bệnh chướng ngại vận động...hội trưởng Hiệp hội điều tiết khống chế thần kinh thế giới... sở trưởng Sở nghiên cứu y dược quốc tế...
Rất nhiều danh từ Hứa Như cũng không hiểu, trong đầu chỉ có một nhận thức mơ hồ-- Lý Thế Nhiên rất tài giỏi!
“Trời ạ, tôi lại không đăng ký được số của Lý Thế Nhiên rồi!”
“Cái gì? Bác sĩ Lý hết số rồi? Sao lại vậy, không phải là đúng tám giờ phát số sao?”
“Đúng vậy, nhưng thẻ của tôi bị ngừng rồi, không trả được phụ phí! Khóc, Bác sĩ Lý một tuần mới khám một buổi sáng, lại phải đợi đến tuần sau rồi.”
Hứa Như nhíu mày, quay đầu thấy không ít người đang tụ tập ở chỗ đăng ký.
“Anh ta được hoan nghênh như vậy?” Hứa Như hoài nghi.
Có vẻ như hôm nay hắn rất bận, cô tới không đúng lúc rồi.
Xoay người muốn đi, lúc này cửa thang máy trước mặt mở ra, Hứa Như còn chưa phản ứng lại đã bị người ta chen lấn đẩy vào thang máy, mà không khéo, Lý Thế Nhiên lại ngay bên cạnh cô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Như thấy hắn mặc áo dài trắng, khí tràng lạnh lùng quanh người giảm đi không ít, khuôn mặt anh tuấn rất nổi bật, nhưng có vẻ như hắn rất mỏi mệt, giữa hàng lông mày có chút xanh.
Hứa Như muốn mở miệng, nhưng những người chen lấn đã vây quanh Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý, có thể phát thêm mấy số được không? Đã một tháng tôi không đăng ký số được!”
“Tránh ra, tôi đã nửa năm không đăng ký được đây, Bác sĩ Lý, cho tôi một số đi!”
“Bác sĩ Lý, má phải tôi đã cứng ngắc, xem giúp tôi...”
“...”
Hứa Như lại đóng băng lần nữa, cũng không biết từ khi nào thang máy đã mở ra, đám người cũng tự động đi theo Lý Thế Nhiên ra ngoài.
Lúc nãy Lý Thế Nhiên có thấy cô không?
Cô ở trong góc, mà hắn bị mọi người vây quanh ở giữa, chắc là không nhìn thấy cô.
Lúc này, một y tá đi tới: “Là cô Hứa phải không?”
“Là tôi.” Hứa Như nghi ngờ nhìn cô ấy.
“Là Bác sĩ Lý bảo tôi tới đây, hiện tại anh ấy đang bận, tôi mang cô đến phòng nghỉ của anh ấy, cô chờ anh ấy một lúc nhé.”