Chương 8
Thật sự không ngờ Hoắc tổng còn có chiêu này, nhưng đúng là nó rất hợp với hắn, hợp với người mang dòng màu hắc đạo từ thời khai thiên lập địa đến giờ."Anh là thổ phỉ cướp người cướp sắc sao mà muốn tôi kí là kí?"Đặng Gia An tiến sát về phía hắn ta, một chân đi giày cao gót giẫm lên ghế.Cô đưa tay tóm lấy cổ áo hắn ta, ép người đàn ông mang khuôn mặt tuấn tú đó phải ngẩng đầu lên đối diện với mình. "Tôi nói lại lần nữa cho anh hay, tôi không đồng ý kết hôn với anh, anh nghe không hiểu tiếng người à?" Đại ca hắc đạo thì có làm sao? Xưa nay Đặng tiểu thư là người chẳng biết khuất phục, thà gãy chú không chịu cong, nào sợ hãi trước cường quyền của người đàn ông chết dẫm này. "Vậy sao?" Giọng Hoắc Thiếu Huyền tràn đầy nghiền ngẫm, đối với hắn ta, một con mồi quá ngoan ngoãn cũng rất nhàm chán. Hắn chán ghét người nhà họ Đặng, nhưng hắn lại thích một thế thân như Đặng tiểu thư đây. Vì sao ư? Vì người trong trí nhớ của hắn cũng chẳng phải là một cô gái ngoan ngoãn chịu sự sắp đặt của người khác. Chỉ có điều, càng như vậy sẽ càng kích phát bản tính điên cuồng đã nhấm trong máu của hắn mà thôi. Hoắc Thiếu Huyền bóp eo cô, sau đó kéo cô ngồi lên lòng hắn, một tay hắn vòng ra phía trước, cầm lấy bàn tay non mịn chỉ thuộc về người con gái. Mấy cô gái trong cục dân chính suýt thì không nhịn nổi mà hét ầm lên, mỹ nam mỹ nữ bày trò này ở trước mặt mấy người mê trai mê gái như họ thì có ai mà không đổ chứ. Chỉ thấy người đàn ông họ Hoắc nọ ép cô cầm lấy bút được để sẵn trên bàn, sau đó lại ép cô phải ký xuống tờ giấy trói buộc kia. Đặng Gia An thấy bản thân quá ngu ngốc khi đánh giá thấp Hoắc thiếu gia rồi, trong lúc đó, cô có muốn giãy ra cũng không được. Bởi vì ở chỗ người khác không nhìn thấy, Hoắc Thiếu Huyền đã dí một chiếc súng ngắn ở sau lưng cô tự bao giờ. Giống như ngày đầu tiên hắn ta hỏi cô. "Lấy tôi hoặc là chết." Cô sẽ không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn ta, dù sao thì mạng người trên tay Hoắc Thiếu Huyền cũng đâu có ít, thêm cô cũng chẳng bao nhiêu. Đặng Gia An không còn cách nào khác ngoài ngậm đắng nuốt cay kí xuống tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Trong lúc đó, Hoắc Thiếu Huyền còn không quên trêu chọc cô, bờ môi lạnh kia như cố ý mà cũng như vô tình lướt qua vành tai của cô, Hắn ta thở khẽ từng hơi, giọng người đàn ông trầm khàn, thi thoảng lại như thở dốc khiến cho người ta không thoát khỏi cảnh phải suy nghĩ linh tinh một phen. Hoắc Thiếu Huyền còn khẽ cắn lấy vành tai cô khiến cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng hắn ta phải cứng người lại. Vành tai... là nơi mẫn cảm. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai tai của vị tiểu thư nọ đỏ lên như sắp chín, cô đưa tay đẩy hắn ta ra xa. "Hoắc tổng nên tự trọng một chút đi." Nhưng Hoắc thiếu gia sẽ nghe lời cô nói à? Đương nhiên là không, thậm chí hắn ta còn càng được nước làm tới. Hắn ôm ghì cô vào lòng, thổi khí bên tai cô. "Không phải cô đã là vợ của tôi rồi sao? Giữa vợ chồng với nhau cần gì nói mấy lời đó." Đặng Gia An không phản bác, cô lười phải nói chuyện với hắn ta rồi, dù có nói gì thì Hoắc Thiếu Huyền vẫn bắt bẻ lại cô thôi, khi ấy cô lại tự rước bực vào người. Trên đường về, Đặng Gia An ngồi chung một xe với Hoắc thiếu gia, nhưng để tránh cho người đàn ông này bày trò sờ mó lung tung, cô chỉ đành ngồi sát vào một bên. Cảnh tượng hai bên đường vẫn vậy, trời đã bắt đầu tắt nắng rồi, không biết là cha mẹ và chị gái đã biết cô bị tên này bắt cóc tới đây để kí giấy kết hôn chưa. Nếu biết, cha cô sẽ lại nổi đóa lên cho xem. Ông vẫn giữ nguyên quan niệm nhà họ Đặng và nhà họ Hoắc xưa nay không đội trời chung, thế nên không có chuyện ông gả con gái của ông qua đó để làm tình làm tội. Đặng Gia An tựa đầu vào kính xe, cô chỉ mong xe đi nhanh một chút để cô có thể về nhà. Nhưng đúng lúc này, cô lại nhìn thấy ở bên ngoài có vật gì đó lóe sáng, cô ngồi phắt dậy, muốn xem xem có thứ gì khả nghi ở bên ngoài thì... "Pằng!" Tiếng đạn phát ra từ nòng súng ống khiến Đặng Gia An sửng sốt không thôi, cô ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nghe thấy vài tiếng súng nữa. "Pằng! Pằng!" Theo đó, chiếc xe đang chở cô và Hoắc Thiếu Huyền nghiêng sang một bên và bắt đầu trượt dài trên con đường nhựa thành phố. "Sát... Xoẹt... Xoẹt..." Dù ngồi trong xe nhưng tiếng kim loại ma sát vẫn là cô nghe đến ghê người, tiếng động ngoài kia truyền vào khiến Hoắc Thiếu Huyền cũng phải đanh mặt. Rõ ràng là thứ cô nhìn thấy ban nãy là súng, và có người đang nhắm vào Hoắc Thiếu Huyền, cùng với đó là chiếc xe này đã bị bắn cho nổ lốp và không thể di chuyển được nữa.