Chương : 8
Tiếp Thái hậu dùng qua bữa tối, đang lúc dùng bữa lại nghe Thục phi vòng vo tự nói chính mình thật tinh thông trù nghệ, Long Ngự Thiên rốt cuộc mang một chút không kiên nhẫn mà bái biệt Thái hậu, không thèm nhìn đến đôi mị nhãn(1) mang theo ám hiệu của Thục phi.
Kia giọng nói khàn khàn không nhu cũng không mị, lại gọi người nghe một hồi khoan khoái; kia khuôn mặt bình thường không nửa điểm đặc sắc, lại khiến đủ loại diễn cảm đáng yêu biểu lộ; kia đôi con mắt không lớn, thường xuyên để lộ cảm xúc trong lòng; kia đôi môi mỏng khẽ hé là nơi đẹp nhất trên gương mặt y, mềm mại không gì sánh được, làm cho người ta không nhịn nổi lại muốn vuốt ve.
Càng nghĩ, Long Ngự Thiên không khỏi sờ sờ làn môi mình, nụ hôn hôm nay tựa như làm hỏng y rồi, càng về sau hắn cùng y nói chuyện y cũng không nghe vào được nửa phần, hãy còn là một kẻ si ngốc tụt lại.
Bất giác, Long Ngự Thiên nhếch khóe miệng, cũng tăng nhanh nhịp độ bước chân, tuy rằng rất muốn ngay lập tức nhìn thấy y, nhưng do buổi chiều tiếp Thái hậu ngắm hoa, có nhiều tấu chương vẫn chưa xem.
Nhưng mà, tâm tình thật tốt của Long Ngự Thiên không duy trì được bao lâu liền bị một cung nữ canh cửa ngự thư phòng đập nát bét.
Cung nữ ấy không phải người nào khác, chính là một trong những nha hoàn thiếp thân của Lí Tĩnh Lam – Ngọc Hoàn.
Ngọc Hoàn trông thấy Long Ngự Thiên thì run lẩy bẩy quỳ xuống, “Nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
Long Ngự Thiên đối với nàng đương nhiên đã không còn ấn tượng, còn tưởng nàng là người của Quỳnh Ngọc công chúa, liền mở miệng nói thẳng: “Đứng lên đi, trở về nói cho chủ nhân ngươi biết, trẫm đêm nay không đi Quỳnh Ngọc trai.”
Ngọc Hoàn đứng dậy, vẫn cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, nô tì không phải người của Quỳnh Ngọc trai, nô tì là người của Nghi Lan viện, chủ nhân bảo nô tì chuyển lời đến Hoàng thượng, chủ nhân hôm nay thân thể không khỏe, không thể hầu hạ Hoàng thượng, mong rằng Hoàng thượng di giá đến chỗ các phi tử khác.”
Nụ cười của Long Ngự Thiên tức thì cứng lại ở khóe miệng, cơ thịt trên mặt run run.
Được, tốt lắm, y này phi tử mà dám trong một ngày cự tuyệt hắn hai lần!
Bàn tay vung mạnh lên đuổi Ngọc Hoàn lui ra, Long Ngự Thiên một cước đá văng cánh cửa ngự thư phòng, Phúc Thọ phía sau toàn thân rùng một cái, cúi đầu ở ngoài cửa hậu, không dám theo vào phòng. Trong lòng than thở: Lan phi này thật là bản lãnh, Hoàng thượng từ khi đăng cơ đến nay vẫn chưa bao giờ nổi giận à!
Long Ngự Thiên ngồi xem một quyển lại một quyển tấu chương, nhưng một chữ cũng không thấy vào trong.
Này thực sự là quá lớn mật, vậy mà lại nhiều lần cự tuyệt trẫm! Thật sự là không đem trẫm để vào mắt! Phóng nhãn toàn bộ hoàng cung có ai dám đối với hắn như vậy? Không nửa điểm tư sắc, trong cung tùy tiện kéo một người cung nữ so với y còn tốt hơn, thậm chí ngay cả Cổ Nguyệt thân là nam tử cũng so với y xinh đẹp hơn. Trẫm sủng ái y là vinh hạnh của y! Vậy mà… vậy mà…
Được! Được! Nếu y đã như thế không cần hầu hạ trẫm nữa, trẫm sẽ khiến y vĩnh viễn không thể hầu hạ trẫm!
“Phúc Thọ!”
“Có nô tài.”
“Tiến đến Nghĩ chỉ!”
Phúc Thọ đề bút ở một bên chờ đợi, Long Ngự Thiên lại lâm vào trầm tư. Nếu trẫm đày y vào lãnh cũng, y không phải sẽ bắn pháo ăn mừng sao? Y vì cái gì lại chán ghét trẫm hả? Trẫm nói như thế nào cũng là vua của một nước, là thiên tử, chẳng lẽ không có cả nửa điểm thu hút ở y? Này Lí Tĩnh Lam rốt cuộc là một người như thế nào?
Long Ngự Thiên nói đúng một điểm, nếu đày Lí Tĩnh Lam vào lãnh cung, y tuy không có bắn pháo, nhưng ăn mừng thì nhất định là có rồi.
“Hoàng thượng?” Hoàng thượng này rốt cuộc muốn bảo nô tài nghĩ thánh chỉ gì thế a?
“Quên đi, ngươi lui ra đi! Đêm nay không cần ở đây hầu hạ!”
“Tuân mệnh, lão nô xin cáo lui.”
Ở trong phòng vòng vo ba vòng, hoàng đế trẻ tuổi của chúng ta rốt cuộc đã đưa ra một quyết định – núi không theo ta, ta phải theo núi, núi càng không cho ta theo, ta càng muốn theo!
.
Lí Tĩnh Lam ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một quyển sách, vừa tắm rửa gội đầu qua, trên khuôn mặt ửng lên màu đỏ phơn phớt, tóc dài sắp khô thả ở sau người, nhuốm ướt một mảnh váy xanh.
Nghe tiếng đập cửa, Lí Tĩnh Lam cũng không ngước lên mà gọi vào, tiếp đó phân phó nói: “Đem điểm tâm xuống đi! Ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi.”
Đợi hồi lâu không thấy phía sau có động tĩnh, Lí Tĩnh Lam quay đầu lại, nhất thời cơ thể không yên thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống đất.
“Hoàng… Hoàng thượng!”
Long Ngự Thiên kéo ghế ngồi xuống, Lí Tĩnh Lam lúc này mới hoàn hồn, vội vã đứng lên quỳ bái. May mắn y thường vì để phòng ngừa những cung nữ khác xông vào, cho nên vừa tắm rửa xong cũng vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Nàng hình như không thích được người hầu hạ! Trẫm nhớ lần trước tập thể Nhi Lan viện lần lượt bị ăn roi chính là bởi vì nàng không mang theo nô tài ra ngoài thì phải? Khiến trẫm ngẫm lại… Xế chiều hôm nay ở ngự hoa viên nàng hình như cũng không mang theo một nô tài nào sao?”
Lí Tĩnh Lam không khỏi mà sờ sờ mông vừa mới dưỡng tốt, động tác khe khẽ này không tránh được ánh mắt của Long Ngự Thiên – thực sự là rất đáng yêu mà! Nhịn cười, Long Ngự Thiên nghiêm trang mà nói: “Xem ra năm mươi đại bản không đủ để nàng nhớ lâu, khiến trẫm ngẫm lại… Lần này nên như thế nào trừng phạt nàng?”
“Hoàng thượng!” Lí Tĩnh Lam cắt lời hắn, “Hoàng thượng lần này hình như cũng không mang theo tùy tùng? Kia Hoàng thượng ắt hẳn là phải ít nhiều bị ăn thước vào người chứ?”
Khó trách hắn bất tri bất giác mà vào phòng của y, nguyên lai lần này Hoàng thượng đúng là một mình đến Nghi Lan viện.
Long Ngự Thiên đi đến bên cạnh y, khều cằm của y, nheo mắt nguy hiểm nói: “Nàng thật to gan.”
Lí Tĩnh Lam lại quỳ xuống, “Thần thiếp nói đúng sự thật, nếu thân là Hoàng thượng lại có thể không mang theo tùy tùng, phi tử kia sao nhất định phải mang? Chẳng lẽ nói mệnh của các phi tử so với Hoàng thượng còn trọng yếu hơn sao?”
Long Ngự Thiên rốt cuộc nhịn không được mà nở nụ cười, “Nàng thật rất thú vị a! Được rồi, đứng lên đi.” Long Ngự Thiên lần nữa ngồi lên ghế, “Trẫm nghe nói nàng thân thể không khỏe, hôm nay không cần nàng thị tẩm, trẫm tới thuần túy là muốn uống trà nàng pha.”
“Thần thiếp thật sự sẽ không pha, Hoàng thượng nếu muốn uống trà có thể đến nơi của Thục phi a!”
Nàng lại đuổi trẫm đi? Long Ngự Thiên cảm thấy cơn giận vừa bình ổn mới nãy lại từ ***g ngực dâng lên.
“Trẫm cứ như vậy khiến nàng chán ghét sao?” Nghĩ như vậy, bất giác lại hỏi lên.
“Thần thiếp sợ, thần thiếp chỉ là sợ hầu hạ Hoàng thượng không chu đáo, khiến Hoàng thượng tức giận.” Tuy nói là sợ, nhưng Lí Tĩnh Lam trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, không thấy mảy may hoảng hốt.
Long Ngự Thiên khoát tay, “Thôi, nàng đã kiên quyết chính mình sẽ không pha trà, trẫm cũng không miễn cưỡng, nàng không phải đối với kỳ nghệ lược(2) tinh thông một phần sao? Chúng ta chơi đánh cờ đi.”
Lí Tĩnh Lam hiểu rõ, Hoàng thượng này hôm nay là quyết tâm không đi. Bất đắc dĩ đành phải mang bàn cờ lên, xuất ra quân cờ bằng gỗ đồng mình mang theo.