Chương 395 : Q4 - Đệ nhất luyện khí (Hạ)
Quyển 4: Nộ phạm thiên điều
Chương 42: Đệ nhất luyện khí (Hạ)
Tu vi thâm sâu khó lường, Luyện khí chi thuật không dừng lại ở chức Luyện khí tông sư, mà đối với trận pháp cũng lĩnh ngộ nhất định, tuyệt thế thiên tài như thế này, chỉ sợ ngay cả những vị Thái tử đế quốc, thiếu chủ thần điện cũng không thể bì được. Người này nếu có thể chiêu mộ trở thành một phần tử Vô thượng thiên cung, nhất định cung chủ sẽ ban thưởng cho lão thật lớn.
Vì vậy trong lòng thầm quyết định, sau khi Luyện khí đại hội này vừa kết thúc, lão sẽ đích thân nói chuyện với Tinh Hồn một lần. Tứ Hải vương triều quốc chủ Diệp Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt hơi liếc qua nhìn, nhận thấy gương mặt lão có chút động dung, trong lòng liền biết được lão đang nghĩ gì rồi. Tốn công mời lão ta đến đây, muốn đề cử một số lực lượng thiên tài trẻ tuổi hy vọng lão có thể thu nhận, chẳng ngờ cuối cùng lại bị hấp dẫn bởi một kẻ khác. Chỉ đành thở dài một tiếng phân ưu mà thôi.
Lại nói, lão cao thủ này vẫn chưa biết được tin tức, một cao thủ khác của Vô thượng thiên cung trước đây chính miệng trục xuất Tinh Hồn, chỉ cần ai giết được Tinh Hồn sẽ được thiên cung ban thưởng hậu hĩnh. Kẻ đó chính là một trong số những cường giả cường đại nhất Vô thượng thiên cung – Mặc Tử Hiên. Luận tu vi, lão không thể sánh được với Mặc Tử Hiện, còn luận địa vị thì Mặc Tử Hiên càng lớn hơn lão không biết bao nhiêu lần. Thế nên, ý định của lẽo đã bị đổ bể ngay từ khi còn trong trứng rồi.
Trở lại với thánh khí đại long thương, tuy rằng lôi khiếp đã vơi đi, nhưng uy áp tản ra từ đại long thương vẫn còn đó, nếu như không phải cường giả có tu vị Thần đế cảnh trở lên, tuyệt đối không thể tiếp cận được đại long thương.
Lập tức Luyện khí công hội cử ra một vị giám định sư có tu vi thâm hậu, vừa đủ để có thể tiếp nhận đại long thương. Vị giám định sư này vừa cầm đại long thương, cảm giác như có một đầu chân long đang ẩn mình trong thanh đại long thương này đang sắp trỗi dậy. Chưa hề trải qua chém giết, nhưng luồng sát khí cuồng bạo vẫn mạnh mẽ hư thoát, khiến cho lão một phen rùng mình.
Tinh Hồn sở dĩ không loại bỏ độc tính ăn mòn của Hóa hắc ra là vì muốn giữa lại nó. Cảm giác ma huyết mà vị giám định sư cảm nhận được chính là từ độc tính này. Phải biết rằng, độc Hóa hắc sa có tính ăn mòn cực mạnh, trải qua tinh luyện và độ kiếp càng trở nên bá đạo. Nếu chạm vào địch nhân, cho dù là cường giả Đấu thần kỳ Chủ thần cảnh không bế quan trị thương mười năm thì đừng hòng mà phục nguyên.
Đại long thương đã là một kiện thánh khí, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được. Cử giám định sư chỉ là để hoàn thành thủ tục mà thôi. Vị giám định sư này kiểm tra xong, liền mở miệng tuyên bố:
- Thánh khí sơ giai, thông qua!
Dù đã biết, nhưng khi nghe lão tuyên bố thì càng khiếp sợ hơn. Luyện khí tông sư chưa đầy hai mươi tuổi, có lẽ Tinh Hồn là người trẻ tuổi nhất tiếp cận cấp độ này. Những thiên tài kia, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tinh Hồn. Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc là bản thân mình thua kém hắn xa đến mức nào? Họ đứng như trời trồng, nhìn đại long thương được vị giám định sư kia trao trả cho Tinh Hồn.
Cầm đại long thương trên tay, một kiện thánh khí như thế này, trừ phi là cường giả Đấu thần kỳ trong truyền thuyết ra thì ai cũng mong muốn sỡ hữu. Nhưng đối với Tinh Hồn thì chỉ là một vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn là một luyện khí sư tồn tại trong truyền thuyết Huyền thiên giới, thánh khí hay thần khí, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đương nhiên với điều kiện tài liệu đầy đủ.
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tinh Hồn luyện thành một pháp khí thánh cấp, thế nên nội tâm cũng có chút vui mừng: “Đây là thánh khí đầu tiên mà ta luyện thành, gọi là Độc long thương đi. Trong Huyền tiên các có không ít tài liệu, sau này có thời gian thì sẽ nâng cấp nó thành một kiện thần khí cũng không tồi!”
Thu Độc long thương vào không gian Huyền tiên các, ở lại cũng không có kết quả gì, Tinh Hồn liền xoay người rời đi. Trong ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, bóng lưng Tinh Hồn cùng với ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An khuất dần. Có người cả kinh, có người ngưỡng mộ, và đương nhiên có người ganh ghét.
Mục quang của Lôi Di Tắc bao phủ một tầng âm lệ dõi theo Tinh Hồn, trong lòng dường như đang có suy tính âm hiểm nào đó.
Luyện khí đại hội vòng thứ ba kết thúc sớm hơn dự kiến. Thế nên mọi người được nghỉ ngơi gần một ngày. Hai ngày sau chính là chung kết Luyện khí đại hội kỳ này. Tinh Hồn, Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm, Lôi Di Tắc, Xích Đông Đình, Thiết Lưu Đông Thành, Vi Nguyên, Tàng Minh Ngọc, Cừu Nhân Cửu, Long tộc Ngao Tuyết và Hỏa loan tộc Khắc Ly Tư, mười một người sẽ tranh tài trong trận chung kết. Nếu như không có gì bất ngờ thì Tinh Hồn sẽ trở thành quán quân, còn á quân sẽ là do mười người còn lại cùng nhau tranh đoạt.
Khi Tinh Hồn trở về khách điếm của mình nghỉ ngơi, thì bỗng có người đột nhiên tìm tới. Không chỉ có một, mà là rất nhiều người. Chứng kiến Tinh Hồn đại triển thần uy, bất kỳ thế lực nào cũng muốn kết thân với Tinh Hồn cả, muốn hắn trở thành trưởng lão của tông môn đại phái.
Tinh Hồn viện cớ tiêu hao sức lực, hiện tại vô cùng mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, nhờ vậy mới có thể đuổi đi hết đám người này. Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An sau khi trở về khách điếm, ngoại trừ Phượng Cửu đi vào phòng Tinh Hồn thì hai người kia mỗi người một chỗ, tùy ý đi lại.
Phượng Cửu nhẹ nhàng ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà nóng, bàn tay trắng như bạch ngọc nâng lên, uống một hơi cạn. Sau đó ánh mắt kiều mị nhìn Tinh Hồn đối diện, thanh âm thánh thót khẽ vang lên, tựa hồ như tiếng ngâm ca của phượng hoàng chốn cửu thiên:
- Ngươi rốt cuộc là gì vậy?
Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, đầu hơi nghiêng lại, khiến cho mái tóc trắng xóa khẽ lay động, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, dường như không hiểu ý tứ của Phượng Cửu là gì. Chỉ thấy Phượng Cửu trên đôi môi đỏ hồng nở một nụ cười mị hoặc, thân thể khẽ động, tiến sát lại gần Tinh Hồn, vẫn cái thanh âm trong trẻo mê người ấy vang lên bên tai hắn:
- Kẻ biến thái như ngươi, trong ký ức của ta thì chính là kẻ đầu tiên, trước giờ không ai sánh được.
- Đương nhiên. Ta không phải là người thường, vì vậy mới có thể giúp tứ linh các ngươi phá được thượng cổ trận pháp.
Thanh âm lãnh đạm, không buồn không vui đáp lại.
- Cũng phải. Không hiểu tại sao, trên người ngươi có một khí tức rất kỳ lạ. Tuy ngươi là nhân loại, nhưng lại có khí tức của yêu tộc, đặc biệt là long tộc. Trong ký ức của ta chưa từng thấy qua, cũng không hề thấy sách nào ghi chép lại cả.
- Việc này… tùy duyên cả thôi. Ngoại trừ cái Hắc đề tràng này ra thì ta không còn có manh mối nào về thân phận của ta cả. Đành trông chờ vào tương lai cả.
- Ngươi nói phải. Trận chung kết hai ngày nữa, ngươi có dự định gì chưa?
- Quán quân đã về tay, ngươi nói xem ta có dự định gì?
Tinh Hồn khóe môi nở nụ cười bí ẩn, đứng thẳng người dậy hướng ra cửa sổ, huyết nhãn chi quang nhìn về phương xa. Sau đó lại nói tiếp:
- Đêm nay sẽ rất thú vị đây. Ngươi nếu nghe được bất cứ thứ gì cũng đừng manh động, để ta tự mình giải quyết. Luôn tiện truyền lại ý của ta với Cơ Dung và Kiều An luôn. Bây giờ ta sẽ nghỉ ngơi, ngươi trở về phòng đi!
Phượng Cửu gật đầu, sau đó liền rời khỏi gian phòng của Tinh Hồn, trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Tuy rằng không hiểu ẩn ý trong lời Tinh Hồn là gì, nhưng hắn đã nói như vậy thì nàng đành phải nghe theo.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trời đã về đêm, trên trời nguyệt quang giáng lâm, bao phủ toàn bộ nhân gian. Kiếm Nam thành ánh đèn hầu như đã tắt, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài chỗ là còn ánh đèn hay âm thanh trò chuyện. Những tưởng nơi xa hoa này, đêm cũng giống như ngày, nhưng không ngờ ban đêm lại êm dịu như vậy, hoàn toàn khác xa với những thành trì lớn ở đại lục.
Không gian nguyên bản tĩnh lặng như vậy cũng rất thích hợp với một số người, tỷ như Tinh Hồn, hoặc là… một số vị khách không mời mà đến. Cách trời sáng còn khoảng năm canh giờ, hiện tại chính là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất trong ngày.
Căn phong ánh đèn đã tắt, ngồi bên khung cửa sổ, một nam tử toàn thân diện hắc bào, nổi bật mái tóc trắng khẽ lay động mỗi khi gió nhẹ thổi qua. Gương mặt phi thường tuấn mỹ, thế gian ít người có thể bì được, ánh mắt huyết quang trầm lặng, ẩn chứa một chút bi thương ngắm nhìn ánh trăng trên trời. Là đang hồi tưởng về quá khứ xa xăm, đồng thời cũng đang chờ đợi một số vị khách đang tiến vào đây.
Một âm thanh xẹt qua như tiếng gió xé rách không gian, mấy cánh cửa sổ trong gian phòng mở ra rồi đóng lại một cách nhẹ nhàng, tựa hồ như quỷ bị vừa mới đột nhập vào gian phòng. Nhìn kỹ lại thì có mười hắc y nhân, từ trên xuống dưới một màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt thiết huyết mà thôi.
Mấy người này chắc chắn là một sát thủ đã được đào tạo bài bản, khinh công đều thuộc hàng thượng thừa, di chuyển không chút tiếng động, ngay cả khi tiến vào gian phòng cũng không phát ra chút âm thanh nào. Nếu như gặp phải sát thủ này mà mất cảnh giác dù chỉ một giây thôi thì cũng đủ bị bọn chúng tiễn một đường về chốn cực lạc.
**********
Các bạn giúp tác đánh giá lên 7 điểm nhé. Cảm ơn! /thodai
Chương 42: Đệ nhất luyện khí (Hạ)
Tu vi thâm sâu khó lường, Luyện khí chi thuật không dừng lại ở chức Luyện khí tông sư, mà đối với trận pháp cũng lĩnh ngộ nhất định, tuyệt thế thiên tài như thế này, chỉ sợ ngay cả những vị Thái tử đế quốc, thiếu chủ thần điện cũng không thể bì được. Người này nếu có thể chiêu mộ trở thành một phần tử Vô thượng thiên cung, nhất định cung chủ sẽ ban thưởng cho lão thật lớn.
Vì vậy trong lòng thầm quyết định, sau khi Luyện khí đại hội này vừa kết thúc, lão sẽ đích thân nói chuyện với Tinh Hồn một lần. Tứ Hải vương triều quốc chủ Diệp Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt hơi liếc qua nhìn, nhận thấy gương mặt lão có chút động dung, trong lòng liền biết được lão đang nghĩ gì rồi. Tốn công mời lão ta đến đây, muốn đề cử một số lực lượng thiên tài trẻ tuổi hy vọng lão có thể thu nhận, chẳng ngờ cuối cùng lại bị hấp dẫn bởi một kẻ khác. Chỉ đành thở dài một tiếng phân ưu mà thôi.
Lại nói, lão cao thủ này vẫn chưa biết được tin tức, một cao thủ khác của Vô thượng thiên cung trước đây chính miệng trục xuất Tinh Hồn, chỉ cần ai giết được Tinh Hồn sẽ được thiên cung ban thưởng hậu hĩnh. Kẻ đó chính là một trong số những cường giả cường đại nhất Vô thượng thiên cung – Mặc Tử Hiên. Luận tu vi, lão không thể sánh được với Mặc Tử Hiện, còn luận địa vị thì Mặc Tử Hiên càng lớn hơn lão không biết bao nhiêu lần. Thế nên, ý định của lẽo đã bị đổ bể ngay từ khi còn trong trứng rồi.
Trở lại với thánh khí đại long thương, tuy rằng lôi khiếp đã vơi đi, nhưng uy áp tản ra từ đại long thương vẫn còn đó, nếu như không phải cường giả có tu vị Thần đế cảnh trở lên, tuyệt đối không thể tiếp cận được đại long thương.
Lập tức Luyện khí công hội cử ra một vị giám định sư có tu vi thâm hậu, vừa đủ để có thể tiếp nhận đại long thương. Vị giám định sư này vừa cầm đại long thương, cảm giác như có một đầu chân long đang ẩn mình trong thanh đại long thương này đang sắp trỗi dậy. Chưa hề trải qua chém giết, nhưng luồng sát khí cuồng bạo vẫn mạnh mẽ hư thoát, khiến cho lão một phen rùng mình.
Tinh Hồn sở dĩ không loại bỏ độc tính ăn mòn của Hóa hắc ra là vì muốn giữa lại nó. Cảm giác ma huyết mà vị giám định sư cảm nhận được chính là từ độc tính này. Phải biết rằng, độc Hóa hắc sa có tính ăn mòn cực mạnh, trải qua tinh luyện và độ kiếp càng trở nên bá đạo. Nếu chạm vào địch nhân, cho dù là cường giả Đấu thần kỳ Chủ thần cảnh không bế quan trị thương mười năm thì đừng hòng mà phục nguyên.
Đại long thương đã là một kiện thánh khí, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được. Cử giám định sư chỉ là để hoàn thành thủ tục mà thôi. Vị giám định sư này kiểm tra xong, liền mở miệng tuyên bố:
- Thánh khí sơ giai, thông qua!
Dù đã biết, nhưng khi nghe lão tuyên bố thì càng khiếp sợ hơn. Luyện khí tông sư chưa đầy hai mươi tuổi, có lẽ Tinh Hồn là người trẻ tuổi nhất tiếp cận cấp độ này. Những thiên tài kia, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tinh Hồn. Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc là bản thân mình thua kém hắn xa đến mức nào? Họ đứng như trời trồng, nhìn đại long thương được vị giám định sư kia trao trả cho Tinh Hồn.
Cầm đại long thương trên tay, một kiện thánh khí như thế này, trừ phi là cường giả Đấu thần kỳ trong truyền thuyết ra thì ai cũng mong muốn sỡ hữu. Nhưng đối với Tinh Hồn thì chỉ là một vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn là một luyện khí sư tồn tại trong truyền thuyết Huyền thiên giới, thánh khí hay thần khí, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đương nhiên với điều kiện tài liệu đầy đủ.
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tinh Hồn luyện thành một pháp khí thánh cấp, thế nên nội tâm cũng có chút vui mừng: “Đây là thánh khí đầu tiên mà ta luyện thành, gọi là Độc long thương đi. Trong Huyền tiên các có không ít tài liệu, sau này có thời gian thì sẽ nâng cấp nó thành một kiện thần khí cũng không tồi!”
Thu Độc long thương vào không gian Huyền tiên các, ở lại cũng không có kết quả gì, Tinh Hồn liền xoay người rời đi. Trong ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, bóng lưng Tinh Hồn cùng với ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An khuất dần. Có người cả kinh, có người ngưỡng mộ, và đương nhiên có người ganh ghét.
Mục quang của Lôi Di Tắc bao phủ một tầng âm lệ dõi theo Tinh Hồn, trong lòng dường như đang có suy tính âm hiểm nào đó.
Luyện khí đại hội vòng thứ ba kết thúc sớm hơn dự kiến. Thế nên mọi người được nghỉ ngơi gần một ngày. Hai ngày sau chính là chung kết Luyện khí đại hội kỳ này. Tinh Hồn, Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm, Lôi Di Tắc, Xích Đông Đình, Thiết Lưu Đông Thành, Vi Nguyên, Tàng Minh Ngọc, Cừu Nhân Cửu, Long tộc Ngao Tuyết và Hỏa loan tộc Khắc Ly Tư, mười một người sẽ tranh tài trong trận chung kết. Nếu như không có gì bất ngờ thì Tinh Hồn sẽ trở thành quán quân, còn á quân sẽ là do mười người còn lại cùng nhau tranh đoạt.
Khi Tinh Hồn trở về khách điếm của mình nghỉ ngơi, thì bỗng có người đột nhiên tìm tới. Không chỉ có một, mà là rất nhiều người. Chứng kiến Tinh Hồn đại triển thần uy, bất kỳ thế lực nào cũng muốn kết thân với Tinh Hồn cả, muốn hắn trở thành trưởng lão của tông môn đại phái.
Tinh Hồn viện cớ tiêu hao sức lực, hiện tại vô cùng mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, nhờ vậy mới có thể đuổi đi hết đám người này. Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An sau khi trở về khách điếm, ngoại trừ Phượng Cửu đi vào phòng Tinh Hồn thì hai người kia mỗi người một chỗ, tùy ý đi lại.
Phượng Cửu nhẹ nhàng ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà nóng, bàn tay trắng như bạch ngọc nâng lên, uống một hơi cạn. Sau đó ánh mắt kiều mị nhìn Tinh Hồn đối diện, thanh âm thánh thót khẽ vang lên, tựa hồ như tiếng ngâm ca của phượng hoàng chốn cửu thiên:
- Ngươi rốt cuộc là gì vậy?
Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, đầu hơi nghiêng lại, khiến cho mái tóc trắng xóa khẽ lay động, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, dường như không hiểu ý tứ của Phượng Cửu là gì. Chỉ thấy Phượng Cửu trên đôi môi đỏ hồng nở một nụ cười mị hoặc, thân thể khẽ động, tiến sát lại gần Tinh Hồn, vẫn cái thanh âm trong trẻo mê người ấy vang lên bên tai hắn:
- Kẻ biến thái như ngươi, trong ký ức của ta thì chính là kẻ đầu tiên, trước giờ không ai sánh được.
- Đương nhiên. Ta không phải là người thường, vì vậy mới có thể giúp tứ linh các ngươi phá được thượng cổ trận pháp.
Thanh âm lãnh đạm, không buồn không vui đáp lại.
- Cũng phải. Không hiểu tại sao, trên người ngươi có một khí tức rất kỳ lạ. Tuy ngươi là nhân loại, nhưng lại có khí tức của yêu tộc, đặc biệt là long tộc. Trong ký ức của ta chưa từng thấy qua, cũng không hề thấy sách nào ghi chép lại cả.
- Việc này… tùy duyên cả thôi. Ngoại trừ cái Hắc đề tràng này ra thì ta không còn có manh mối nào về thân phận của ta cả. Đành trông chờ vào tương lai cả.
- Ngươi nói phải. Trận chung kết hai ngày nữa, ngươi có dự định gì chưa?
- Quán quân đã về tay, ngươi nói xem ta có dự định gì?
Tinh Hồn khóe môi nở nụ cười bí ẩn, đứng thẳng người dậy hướng ra cửa sổ, huyết nhãn chi quang nhìn về phương xa. Sau đó lại nói tiếp:
- Đêm nay sẽ rất thú vị đây. Ngươi nếu nghe được bất cứ thứ gì cũng đừng manh động, để ta tự mình giải quyết. Luôn tiện truyền lại ý của ta với Cơ Dung và Kiều An luôn. Bây giờ ta sẽ nghỉ ngơi, ngươi trở về phòng đi!
Phượng Cửu gật đầu, sau đó liền rời khỏi gian phòng của Tinh Hồn, trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Tuy rằng không hiểu ẩn ý trong lời Tinh Hồn là gì, nhưng hắn đã nói như vậy thì nàng đành phải nghe theo.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trời đã về đêm, trên trời nguyệt quang giáng lâm, bao phủ toàn bộ nhân gian. Kiếm Nam thành ánh đèn hầu như đã tắt, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài chỗ là còn ánh đèn hay âm thanh trò chuyện. Những tưởng nơi xa hoa này, đêm cũng giống như ngày, nhưng không ngờ ban đêm lại êm dịu như vậy, hoàn toàn khác xa với những thành trì lớn ở đại lục.
Không gian nguyên bản tĩnh lặng như vậy cũng rất thích hợp với một số người, tỷ như Tinh Hồn, hoặc là… một số vị khách không mời mà đến. Cách trời sáng còn khoảng năm canh giờ, hiện tại chính là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất trong ngày.
Căn phong ánh đèn đã tắt, ngồi bên khung cửa sổ, một nam tử toàn thân diện hắc bào, nổi bật mái tóc trắng khẽ lay động mỗi khi gió nhẹ thổi qua. Gương mặt phi thường tuấn mỹ, thế gian ít người có thể bì được, ánh mắt huyết quang trầm lặng, ẩn chứa một chút bi thương ngắm nhìn ánh trăng trên trời. Là đang hồi tưởng về quá khứ xa xăm, đồng thời cũng đang chờ đợi một số vị khách đang tiến vào đây.
Một âm thanh xẹt qua như tiếng gió xé rách không gian, mấy cánh cửa sổ trong gian phòng mở ra rồi đóng lại một cách nhẹ nhàng, tựa hồ như quỷ bị vừa mới đột nhập vào gian phòng. Nhìn kỹ lại thì có mười hắc y nhân, từ trên xuống dưới một màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt thiết huyết mà thôi.
Mấy người này chắc chắn là một sát thủ đã được đào tạo bài bản, khinh công đều thuộc hàng thượng thừa, di chuyển không chút tiếng động, ngay cả khi tiến vào gian phòng cũng không phát ra chút âm thanh nào. Nếu như gặp phải sát thủ này mà mất cảnh giác dù chỉ một giây thôi thì cũng đủ bị bọn chúng tiễn một đường về chốn cực lạc.
**********
Các bạn giúp tác đánh giá lên 7 điểm nhé. Cảm ơn! /thodai