Chương : 3
Tạ Trường Bình đương nhiên không thật sự đi tìm Quách Chí Cường cùng Tạ Trường Du, chỉ là bày tỏ nỗi bất mãn về sự đeo bám của em trai mình mà thôi. Đeo bám thì cũng không sao, quan trọng nhất là người ta căn bản không bận tâm về sự đeo bám của bạn, thế không phải không biết xấu hổ thì là gì?
Nói thực lòng, cảm giác của Tạ Trường Bình với Lâm Tố Mỹ cũng bình thường, không có thiện cảm cũng không có ác cảm. Tuy trong thôn Lâm Tố Mỹ tỏ ra hơi kiêu ngạo, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được. Điều kiện của gia đình lão tam nhà họ Lâm không tệ, hơn nữa ở trong nhà Lâm Tố Mỹ lại được yêu chiều, của ăn của mặc cũng là tốt nhất, lại có gương mặt ấy, người như thế cao ngạo một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng từ sau khi chuyện về Lâm Tố Mỹ và tên trí thức La Chí Phàm truyền ra, thái độ của Tạ Trường Bình với Lâm Tố Mỹ không còn hòa hảo như vậy nữa. Chị chỉ cảm thấy đôi mắt Lâm Tố Mỹ đẹp như thế cũng uổng, con bé đó đúng là mắt mù, vậy mà phải lòng La Chí Phàm.
Không phải Tạ Trường Bình tự khoe khoang, nhưng mà em trai mình so với La Chí Phàm đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa. Tạ Trường Du cũng chỉ làm việc bình thường da hơi đen sạm mà thôi, khuôn mặt thì đẹp trai ngời ngời, hoàn toàn di truyền được những nét đẹp của Trần Tư Tuyết, đưa mắt nhìn khắp cả đội sản xuất, còn có ai điển trai hơn em trai mình nữa? Càng đừng nhắc tới chuyện Tạ Trường Du còn có thể tự kiếm tiền, cũng hiếu thảo với bố mẹ, chiều cao cũng vừa đẹp, điều kiện trong đội sản xuất nói là xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất. Kết quả là Lâm Tố Mỹ lại ưng La Chí Phàm. La Chí Phàm đó có gì chứ, cần tiền không có tiền cần nhà không có nhà, diện mạo thì cũng coi như tạm, cả người trông đều là vẻ thư sinh mọt sách, vừa nhìn đã thấy không thể làm việc được, Lâm Tố Mỹ không mắt mù thì là gì?
Trần Tư Tuyết lấy bát múc nước, uống mấy ngụm rồi mới nhìn con gái nhỏ của mình, thở dài một hơi. “Mày cũng đừng nói Trường Du như thế, trong lòng nó cũng không dễ chịu gì.”
“Ai bảo nó nông cạn chỉ thích những thứ đẹp chứ? Đáng đời nó.” Tạ Trường Bình khoanh hai tay trước ngực, cũng không phải là thật sự không quan tâm, nhưng mà người ta không ưng nó, lẽ nào còn có thể miễn cưỡng hay sao? Hơn nữa nếu thật sự gây ra chút chuyện gì, tin đồn trong thôn kéo đến ầm ầm, không cần tưởng tượng thì đã biết những lời đó sẽ khó nghe đến nhường nào.
Trần Tư Tuyết đặt bát xuống, không nhịn được mà lại thở dài.
Tạ Trường Bình vội ngồi sán qua. “Mẹ, mẹ cũng đừng lo, dựa vào điều kiện nhà mình, Trường Du chắc chắn sẽ đưa được cô con dâu vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo về cho mẹ. Con nói thật đấy. Cứ thế này cũng tốt, nếu Trường Du và Lâm Tố Mỹ thật sự phải lòng nhau, nói không chừng sẽ rất phiền phức.”
Trần Tư Tuyết đương nhiên hiểu đạo lý này. Trong nhà họ Lâm, Lâm Tố Mỹ được yêu chiều hết mực, làm việc gì cũng không tránh khỏi chỉ biết đến mình, không phải đối tượng lựa chọn làm con dâu tốt. Huống hồ trong cả đội sản xuất, những người họ Lâm rất nhiều, phần lớn đều là họ hàng, sống cùng nhau thì quả thực chính là đón một cô công chúa về, bản thân dì đương nhiên cũng không thích có một cô con dâu như vậy.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, dù sao con trai cũng thật lòng thích. Hơn nữa bản thân Trần Tư Tuyết cũng hiểu sở dĩ Lâm Tố Mỹ có thái độ đó với con trai mình, nói không chừng còn là do bị mình ảnh hưởng. Trước khi đi lấy chồng, Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai sống trong cùng một thôn, cả hai đều là người đẹp có tiếng trong thôn. Nhưng mà con người ấy à, đều có tâm tư so bì, tiếng tăm của Trần Tư Tuyết vẫn luôn xếp trước Trần Đông Mai, điều đó khiến Trần Đông Mai vẫn luôn không vui. Sau đó Trần Đông Mai lấy Lâm Kiến Nghiệp có điều kiện không tệ, còn Trần Tư Tuyết thì vì ông nội mà lấy Tạ Minh có điền kiện chẳng ra sao, chuyện này khiến Trần Đông Mai cảm thấy mình đã thắng lại một ván. Kết quả là nhờ việc Tạ Minh học săn bắn, cuộc sống của nhà họ Tạ ngày một tốt, chuyện này lại khiến Trần Đông Mai có tâm trạng khó tả, bao nhiêu năm nay hai người không ít lần móc mỉa nhau.
Trước đây Trần Tư Tuyết không ít lần tranh cãi ầm ĩ không vui với Trần Đông Mai. Nhưng từ sau khi phát hiện tâm tư của Trường Du, dì bèn nhịn nhường. Song không có một chút tác dụng nào, quan hệ giữa hai nhà vẫn chẳng ra sao.
Trần Tư Tuyết cảm thấy vì mình mà hại Trường Du không lọt được vào mắt của Lâm Tố Mỹ, bởi thế dì đương nhiên áy náy với con trai. Trần Tư Tuyết nghĩ vậy thì cũng có thể hiểu được. Dẫu sao điều kiện của Tạ Trường Du cũng sờ sờ ra đấy, biết bao nhiêu người đều nhờ người đến nghe ngóng về tâm tư của Tạ Trường Du. Thậm chí còn có cô bé bạo gan chạy đến nhìn thằng bé. Vì thế có thể thấy thằng bé được các cô gái yêu thích như thế nào.
Tạ Trường Du đương nhiên không biết mẹ mình đang ở nhà thở than vì chuyện của mình, anh đến thẳng nhà họ Quách. Anh và Quách Chí Cường cùng lớn lên từ bé. Hồi nhỏ lúc cùng đi làm chuyện xấu thì luôn là một người làm một người canh gác, phối hợp vô cùng ăn ý. Bao nhiêu năm nay tình bạn giữa hai người không phai nhạt chút nào, thậm chí càng thăng hoa theo thời gian. Đối với Quách Chí Cường, Tạ Trường Du không chỉ đơn giản là một người bạn tốt. Sau khi bố của Quách Chí Cường bất ngờ gặp sự cố rồi qua đời, mẹ anh chàng lén lút chạy mất, kể từ đó Quách Chí Cường và bà nội tuổi tác đã cao sống nương tựa vào nhau. Khi đó rất nghèo, Quách Chí Cường lại chỉ là một đứa trẻ, nếu không có Tạ Trường Du vụng trộm mang đồ ăn tới, Quách Chí Cường cảm thấy có lẽ mình không sống tiếp được nữa.
Đối với hai chàng thiếu niên này, đối phương cũng như anh em ruột thịt của mình vậy.
Quách Chí Cường cũng mới đi họp về, vừa nhìn thấy Tạ Trường Du thì đã không nhịn được mà cười. “Sao qua đây?”
Sắc mặt Tạ Trường Du không tốt lắm, anh cũng không biết nên mở miệng thế nào, bèn dứt khoát yên lặng.
Quách Chí Cường nhìn anh hồi lâu. “Được rồi, tao biết rồi, giúp mày đi xem Lâm Tố Mỹ rốt cuộc bị làm sao chứ gì. Mày cũng đừng lo, đâu có dễ ngã thành ngốc như thế đâu chứ, có vài người cứ hay thổi phồng thôi.”
Tạ Trường Du nghe vậy, hồi lâu cũng không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. “Thôi vậy.”
Quách Chí Cường ngạc nhiên nhìn Tạ Trường Du.
Khóe miệng Tạ Trường Du nhếch lên. Nghe ngóng thì sao, tự mình đi xem cô thì thế nào, người mà cô muốn thấy lại chẳng phải anh.
Anh nhớ tới cảnh tượng Lâm Tố Mỹ và La Chí Phàm lén lút ngồi bên bờ con lạch nhỏ mà anh tình cờ bắt gặp. Cô cười ngượng ngùng, cười ngọt ngào xinh đẹp như thế, nhưng chỉ là vì một người đàn ông khác.
Chị hai mắng anh không biết xấu hổ, cũng không mắng sai.
Quách Chí Cường nhướng mày. “Ầy, tao nói này mày chết não như thế mà để làm gì, Lâm Tố Mỹ đó ngoại trừ khuôn mặt nhìn được thì còn có ưu điểm gì nữa? Tìm vợ thì phải tìm người dịu dàng, hiểu chuyện, hiền thục, con bé đó không hợp với những người như bọn mình đâu.”
Tạ Trường Du không muốn nghe mấy lời này, dứt khoát đứng dậy định rời đi. “Tao về đây.”
“Ây, mày…” Quách Chí Cường không thể gọi Tạ Trường Du lại được.
Quách Chí Cường suy tư một lượt. Lâm Tố Mỹ đó mặc dù diện mạo xinh đẹp, nhưng anh chàng không vừa mắt, cũng cảm thấy con bé đó không xứng với người anh em của mình, Trường Du hoàn toàn có thể tìm được một cô gái tốt hơn. Nhưng chuyện này cũng không thể nói như vậy, dựa theo điều kiện của nhà họ Tạ thì vẫn có thể thật sự mua được bức tượng đại Phật tôn quý Lâm Tố Mỹ này, tiền đề là Lâm Tố Mỹ đừng tác oai tác quái.
Quách Chí Cường đứng dậy, dứt khoát ra khỏi nhà, ai bảo hai người là anh em chứ, nên nghe ngóng thì vẫn phải nghe ngóng.
Tống San được đưa đến trạm y tế, bác sĩ kiểm tra qua một lượt, ngay cả thuốc cũng không kê, bảo họ đưa người về.
Mặt Lâm An nghệt ra. “Em gái cháu làm sao vậy ạ?”
“Không có vết thương, không trầy trật gì, có lẽ là sợ thôi.”
“Vậy tại sao con bé không nói chuyện?”
“Không phải đã nói là sợ rồi sao?” Bác sĩ ngước mắt nhìn Lâm An, đầy vẻ phiền chán.
Lâm An: “Không cần uống thuốc ư?”
“Không có chuyện gì thì uống thuốc cái gì?”
……
Vì thế Lâm An cõng Tống San về nhà với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
Còn Trần Đông Mai thì vỗ ngực, không sao là tốt không sao là tốt. Nhưng dì lại hoài nghi bác sĩ ở trạm y tế có y thuật không cao, nghĩ xem liệu có cần đưa Tiểu Mỹ vào bệnh viện trên huyện khám hay không.
Khi họ đi được nửa đường thì gặp cả đám người cùng đến xem họ. Người nhà họ Lâm thật sự nhiều, tổng cộng có bốn hộ gia đình: lão đại Lâm Kiến Quốc và vợ là Dịch Phương sinh được hai con trai một con gái; lão nhị Lâm Kiến Đảng và vợ là Trần Hà sinh được ba cậu con trai; lão tam Lâm Kiến Nghiệp và vợ là Trần Đông Mai sinh được hai con trai một con gái; lão tứ Lâm Kiến Dân và vợ là Lưu Vân sinh được ba cậu con trai. Nhiều người cùng đến như thế, rất huyên náo.
Ngày trước bốn nhà vẫn còn có chút mâu thuẫn, vì vài chuyện nhỏ mà so bì tị nạnh. Từ sau khi cụ ông cụ bà qua đời, ngược lại quan hệ giữa bốn nhà trở nên thân thiết. Các cụ đã đi cả rồi, mấy anh em chỉ có thể nương tựa vào nhau, có chuyện tốt thì mọi người cùng chung vui, gặp chuyện gì thì mọi người có tiền góp tiền, có sức góp sức, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Lần này người gặp chuyện là cô con gái bảo bối nhất nhà Lâm Tố Mỹ, mọi người có thể không bận lòng hay sao?
Lâm Kiến Nghiệp lo sốt vó. Nhà họ Lâm nhiều con trai, không có vận sinh con gái, có thể có con gái thì vô cùng hiếm, vì thế con gái rất quý giá, vậy nên mọi người đương nhiên yêu chiều bảo bọc.
Lâm Kiến Nghiệp xem con gái trước, gọi Tiểu Mỹ mấy tiếng, phát hiện con bé thật sự không nói chuyện như lời mọi người nói, ông nhất thời cuống lên, lập tức hỏi vợ đã xảy ra chuyện gì.
Trước tiên Trần Đông Mai nói lại lời bác sĩ, rồi dì lại kể chuyện con gái bị ngã từ trên cây dâu xuống. “Nếu Tiểu Mỹ có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho Tưởng Xuân Diệp, ham ăn thì thôi đi, vậy mà còn bảo Tiểu Mỹ trèo lên cây hái dâu cho nó…”
Trần Đông Mai nhìn con gái, càng nói càng tức.
Sau khi chọc Tống San một lát, mọi người đều cảm thấy bất thường. Thoáng chốc, không ai nói chuyện.
Mãi tới khi về đến nhà họ Lâm, không ai rời đi, dường như đều muốn nhân dịp mọi người đều có mặt để đưa ra dự định xem nên đến bệnh viện khám hay gì. Nếu đến bệnh viện thì phải tốn tiền, còn cần cả thư giới thiệu. Hai thứ này đều không thành vấn đề. Lâm Kiến Quốc vốn là đội trưởng, viết thư giới thiệu rất đơn giản. Mà nhà Lâm Kiến Nghiệp cũng được coi như giàu có, đương nhiên sẵn sàng bỏ tiền.
Tống San bị giày vò một trận, lúc này tim cô đập rất nhanh, dường như sắp vọt hẳn ra ngoài.
Những người ở trước mặt chân thực đến thế, những lời họ nói chân thực đến thế, cảnh trong mơ thật sự chân thực được đến thế sao?
Cô dùng móng tay khẽ bấm vào da mình, cơn đau truyền tới, khiến não cô thoáng cái trống rỗng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô đã làm sao vậy?
Cô nhìn thấy những người xung quanh, nhìn thấy ánh mắt họ, cũng nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt họ. Đó không phải là cô, mà là một khuôn mặt quen thuộc.
“Cháu… Con cần gương.” Đây là câu đầu tiên cô nói. Trần Đông Mai nghe vậy thì vui mừng, lập tức đi cầm gương tới. Dì cũng vô cùng thỏa mãn, đây mới là con gái mình - thích chưng diện, thích soi gương.
Trong não Tống San đột nhiên xuất hiện một vài kí ức, dường như những kí ức này vốn thuộc về bản thân cô, chỉ là phải đến khi nhớ lại chuyện cụ thể thì những kí ức đó mới hiện ra. Lâm Tố Mỹ có một chiếc gương trang điểm nho nhỏ, đó là chiếc gương Lâm Hải Yến nhờ riêng người mang từ tỉnh khác về, là quà sinh nhật tuổi mười lăm của Lâm Tố Mỹ.
Trần Đông Mai cầm gương đến, quả nhiên là chiếc gương trong kí ức của cô.
Cô cầm gương qua.
Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế. Khuôn mặt này thuộc về Lâm Tố Mỹ, nói chuẩn xác là Lâm Tố Mỹ của tuổi mười sáu, đang thời thanh xuân tươi đẹp, dù chưa toát ra khí chất tuyệt sắc đẹp hơn vạn vật, song đã có dáng dấp của một đại mỹ nhân, như đóa hồng ngậm nụ muốn bung mình nở rộ, sương trong nhuốm sắc, đẹp đoạt hồn người.
Nói thực lòng, cảm giác của Tạ Trường Bình với Lâm Tố Mỹ cũng bình thường, không có thiện cảm cũng không có ác cảm. Tuy trong thôn Lâm Tố Mỹ tỏ ra hơi kiêu ngạo, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được. Điều kiện của gia đình lão tam nhà họ Lâm không tệ, hơn nữa ở trong nhà Lâm Tố Mỹ lại được yêu chiều, của ăn của mặc cũng là tốt nhất, lại có gương mặt ấy, người như thế cao ngạo một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng từ sau khi chuyện về Lâm Tố Mỹ và tên trí thức La Chí Phàm truyền ra, thái độ của Tạ Trường Bình với Lâm Tố Mỹ không còn hòa hảo như vậy nữa. Chị chỉ cảm thấy đôi mắt Lâm Tố Mỹ đẹp như thế cũng uổng, con bé đó đúng là mắt mù, vậy mà phải lòng La Chí Phàm.
Không phải Tạ Trường Bình tự khoe khoang, nhưng mà em trai mình so với La Chí Phàm đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa. Tạ Trường Du cũng chỉ làm việc bình thường da hơi đen sạm mà thôi, khuôn mặt thì đẹp trai ngời ngời, hoàn toàn di truyền được những nét đẹp của Trần Tư Tuyết, đưa mắt nhìn khắp cả đội sản xuất, còn có ai điển trai hơn em trai mình nữa? Càng đừng nhắc tới chuyện Tạ Trường Du còn có thể tự kiếm tiền, cũng hiếu thảo với bố mẹ, chiều cao cũng vừa đẹp, điều kiện trong đội sản xuất nói là xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất. Kết quả là Lâm Tố Mỹ lại ưng La Chí Phàm. La Chí Phàm đó có gì chứ, cần tiền không có tiền cần nhà không có nhà, diện mạo thì cũng coi như tạm, cả người trông đều là vẻ thư sinh mọt sách, vừa nhìn đã thấy không thể làm việc được, Lâm Tố Mỹ không mắt mù thì là gì?
Trần Tư Tuyết lấy bát múc nước, uống mấy ngụm rồi mới nhìn con gái nhỏ của mình, thở dài một hơi. “Mày cũng đừng nói Trường Du như thế, trong lòng nó cũng không dễ chịu gì.”
“Ai bảo nó nông cạn chỉ thích những thứ đẹp chứ? Đáng đời nó.” Tạ Trường Bình khoanh hai tay trước ngực, cũng không phải là thật sự không quan tâm, nhưng mà người ta không ưng nó, lẽ nào còn có thể miễn cưỡng hay sao? Hơn nữa nếu thật sự gây ra chút chuyện gì, tin đồn trong thôn kéo đến ầm ầm, không cần tưởng tượng thì đã biết những lời đó sẽ khó nghe đến nhường nào.
Trần Tư Tuyết đặt bát xuống, không nhịn được mà lại thở dài.
Tạ Trường Bình vội ngồi sán qua. “Mẹ, mẹ cũng đừng lo, dựa vào điều kiện nhà mình, Trường Du chắc chắn sẽ đưa được cô con dâu vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo về cho mẹ. Con nói thật đấy. Cứ thế này cũng tốt, nếu Trường Du và Lâm Tố Mỹ thật sự phải lòng nhau, nói không chừng sẽ rất phiền phức.”
Trần Tư Tuyết đương nhiên hiểu đạo lý này. Trong nhà họ Lâm, Lâm Tố Mỹ được yêu chiều hết mực, làm việc gì cũng không tránh khỏi chỉ biết đến mình, không phải đối tượng lựa chọn làm con dâu tốt. Huống hồ trong cả đội sản xuất, những người họ Lâm rất nhiều, phần lớn đều là họ hàng, sống cùng nhau thì quả thực chính là đón một cô công chúa về, bản thân dì đương nhiên cũng không thích có một cô con dâu như vậy.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, dù sao con trai cũng thật lòng thích. Hơn nữa bản thân Trần Tư Tuyết cũng hiểu sở dĩ Lâm Tố Mỹ có thái độ đó với con trai mình, nói không chừng còn là do bị mình ảnh hưởng. Trước khi đi lấy chồng, Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai sống trong cùng một thôn, cả hai đều là người đẹp có tiếng trong thôn. Nhưng mà con người ấy à, đều có tâm tư so bì, tiếng tăm của Trần Tư Tuyết vẫn luôn xếp trước Trần Đông Mai, điều đó khiến Trần Đông Mai vẫn luôn không vui. Sau đó Trần Đông Mai lấy Lâm Kiến Nghiệp có điều kiện không tệ, còn Trần Tư Tuyết thì vì ông nội mà lấy Tạ Minh có điền kiện chẳng ra sao, chuyện này khiến Trần Đông Mai cảm thấy mình đã thắng lại một ván. Kết quả là nhờ việc Tạ Minh học săn bắn, cuộc sống của nhà họ Tạ ngày một tốt, chuyện này lại khiến Trần Đông Mai có tâm trạng khó tả, bao nhiêu năm nay hai người không ít lần móc mỉa nhau.
Trước đây Trần Tư Tuyết không ít lần tranh cãi ầm ĩ không vui với Trần Đông Mai. Nhưng từ sau khi phát hiện tâm tư của Trường Du, dì bèn nhịn nhường. Song không có một chút tác dụng nào, quan hệ giữa hai nhà vẫn chẳng ra sao.
Trần Tư Tuyết cảm thấy vì mình mà hại Trường Du không lọt được vào mắt của Lâm Tố Mỹ, bởi thế dì đương nhiên áy náy với con trai. Trần Tư Tuyết nghĩ vậy thì cũng có thể hiểu được. Dẫu sao điều kiện của Tạ Trường Du cũng sờ sờ ra đấy, biết bao nhiêu người đều nhờ người đến nghe ngóng về tâm tư của Tạ Trường Du. Thậm chí còn có cô bé bạo gan chạy đến nhìn thằng bé. Vì thế có thể thấy thằng bé được các cô gái yêu thích như thế nào.
Tạ Trường Du đương nhiên không biết mẹ mình đang ở nhà thở than vì chuyện của mình, anh đến thẳng nhà họ Quách. Anh và Quách Chí Cường cùng lớn lên từ bé. Hồi nhỏ lúc cùng đi làm chuyện xấu thì luôn là một người làm một người canh gác, phối hợp vô cùng ăn ý. Bao nhiêu năm nay tình bạn giữa hai người không phai nhạt chút nào, thậm chí càng thăng hoa theo thời gian. Đối với Quách Chí Cường, Tạ Trường Du không chỉ đơn giản là một người bạn tốt. Sau khi bố của Quách Chí Cường bất ngờ gặp sự cố rồi qua đời, mẹ anh chàng lén lút chạy mất, kể từ đó Quách Chí Cường và bà nội tuổi tác đã cao sống nương tựa vào nhau. Khi đó rất nghèo, Quách Chí Cường lại chỉ là một đứa trẻ, nếu không có Tạ Trường Du vụng trộm mang đồ ăn tới, Quách Chí Cường cảm thấy có lẽ mình không sống tiếp được nữa.
Đối với hai chàng thiếu niên này, đối phương cũng như anh em ruột thịt của mình vậy.
Quách Chí Cường cũng mới đi họp về, vừa nhìn thấy Tạ Trường Du thì đã không nhịn được mà cười. “Sao qua đây?”
Sắc mặt Tạ Trường Du không tốt lắm, anh cũng không biết nên mở miệng thế nào, bèn dứt khoát yên lặng.
Quách Chí Cường nhìn anh hồi lâu. “Được rồi, tao biết rồi, giúp mày đi xem Lâm Tố Mỹ rốt cuộc bị làm sao chứ gì. Mày cũng đừng lo, đâu có dễ ngã thành ngốc như thế đâu chứ, có vài người cứ hay thổi phồng thôi.”
Tạ Trường Du nghe vậy, hồi lâu cũng không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. “Thôi vậy.”
Quách Chí Cường ngạc nhiên nhìn Tạ Trường Du.
Khóe miệng Tạ Trường Du nhếch lên. Nghe ngóng thì sao, tự mình đi xem cô thì thế nào, người mà cô muốn thấy lại chẳng phải anh.
Anh nhớ tới cảnh tượng Lâm Tố Mỹ và La Chí Phàm lén lút ngồi bên bờ con lạch nhỏ mà anh tình cờ bắt gặp. Cô cười ngượng ngùng, cười ngọt ngào xinh đẹp như thế, nhưng chỉ là vì một người đàn ông khác.
Chị hai mắng anh không biết xấu hổ, cũng không mắng sai.
Quách Chí Cường nhướng mày. “Ầy, tao nói này mày chết não như thế mà để làm gì, Lâm Tố Mỹ đó ngoại trừ khuôn mặt nhìn được thì còn có ưu điểm gì nữa? Tìm vợ thì phải tìm người dịu dàng, hiểu chuyện, hiền thục, con bé đó không hợp với những người như bọn mình đâu.”
Tạ Trường Du không muốn nghe mấy lời này, dứt khoát đứng dậy định rời đi. “Tao về đây.”
“Ây, mày…” Quách Chí Cường không thể gọi Tạ Trường Du lại được.
Quách Chí Cường suy tư một lượt. Lâm Tố Mỹ đó mặc dù diện mạo xinh đẹp, nhưng anh chàng không vừa mắt, cũng cảm thấy con bé đó không xứng với người anh em của mình, Trường Du hoàn toàn có thể tìm được một cô gái tốt hơn. Nhưng chuyện này cũng không thể nói như vậy, dựa theo điều kiện của nhà họ Tạ thì vẫn có thể thật sự mua được bức tượng đại Phật tôn quý Lâm Tố Mỹ này, tiền đề là Lâm Tố Mỹ đừng tác oai tác quái.
Quách Chí Cường đứng dậy, dứt khoát ra khỏi nhà, ai bảo hai người là anh em chứ, nên nghe ngóng thì vẫn phải nghe ngóng.
Tống San được đưa đến trạm y tế, bác sĩ kiểm tra qua một lượt, ngay cả thuốc cũng không kê, bảo họ đưa người về.
Mặt Lâm An nghệt ra. “Em gái cháu làm sao vậy ạ?”
“Không có vết thương, không trầy trật gì, có lẽ là sợ thôi.”
“Vậy tại sao con bé không nói chuyện?”
“Không phải đã nói là sợ rồi sao?” Bác sĩ ngước mắt nhìn Lâm An, đầy vẻ phiền chán.
Lâm An: “Không cần uống thuốc ư?”
“Không có chuyện gì thì uống thuốc cái gì?”
……
Vì thế Lâm An cõng Tống San về nhà với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
Còn Trần Đông Mai thì vỗ ngực, không sao là tốt không sao là tốt. Nhưng dì lại hoài nghi bác sĩ ở trạm y tế có y thuật không cao, nghĩ xem liệu có cần đưa Tiểu Mỹ vào bệnh viện trên huyện khám hay không.
Khi họ đi được nửa đường thì gặp cả đám người cùng đến xem họ. Người nhà họ Lâm thật sự nhiều, tổng cộng có bốn hộ gia đình: lão đại Lâm Kiến Quốc và vợ là Dịch Phương sinh được hai con trai một con gái; lão nhị Lâm Kiến Đảng và vợ là Trần Hà sinh được ba cậu con trai; lão tam Lâm Kiến Nghiệp và vợ là Trần Đông Mai sinh được hai con trai một con gái; lão tứ Lâm Kiến Dân và vợ là Lưu Vân sinh được ba cậu con trai. Nhiều người cùng đến như thế, rất huyên náo.
Ngày trước bốn nhà vẫn còn có chút mâu thuẫn, vì vài chuyện nhỏ mà so bì tị nạnh. Từ sau khi cụ ông cụ bà qua đời, ngược lại quan hệ giữa bốn nhà trở nên thân thiết. Các cụ đã đi cả rồi, mấy anh em chỉ có thể nương tựa vào nhau, có chuyện tốt thì mọi người cùng chung vui, gặp chuyện gì thì mọi người có tiền góp tiền, có sức góp sức, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Lần này người gặp chuyện là cô con gái bảo bối nhất nhà Lâm Tố Mỹ, mọi người có thể không bận lòng hay sao?
Lâm Kiến Nghiệp lo sốt vó. Nhà họ Lâm nhiều con trai, không có vận sinh con gái, có thể có con gái thì vô cùng hiếm, vì thế con gái rất quý giá, vậy nên mọi người đương nhiên yêu chiều bảo bọc.
Lâm Kiến Nghiệp xem con gái trước, gọi Tiểu Mỹ mấy tiếng, phát hiện con bé thật sự không nói chuyện như lời mọi người nói, ông nhất thời cuống lên, lập tức hỏi vợ đã xảy ra chuyện gì.
Trước tiên Trần Đông Mai nói lại lời bác sĩ, rồi dì lại kể chuyện con gái bị ngã từ trên cây dâu xuống. “Nếu Tiểu Mỹ có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho Tưởng Xuân Diệp, ham ăn thì thôi đi, vậy mà còn bảo Tiểu Mỹ trèo lên cây hái dâu cho nó…”
Trần Đông Mai nhìn con gái, càng nói càng tức.
Sau khi chọc Tống San một lát, mọi người đều cảm thấy bất thường. Thoáng chốc, không ai nói chuyện.
Mãi tới khi về đến nhà họ Lâm, không ai rời đi, dường như đều muốn nhân dịp mọi người đều có mặt để đưa ra dự định xem nên đến bệnh viện khám hay gì. Nếu đến bệnh viện thì phải tốn tiền, còn cần cả thư giới thiệu. Hai thứ này đều không thành vấn đề. Lâm Kiến Quốc vốn là đội trưởng, viết thư giới thiệu rất đơn giản. Mà nhà Lâm Kiến Nghiệp cũng được coi như giàu có, đương nhiên sẵn sàng bỏ tiền.
Tống San bị giày vò một trận, lúc này tim cô đập rất nhanh, dường như sắp vọt hẳn ra ngoài.
Những người ở trước mặt chân thực đến thế, những lời họ nói chân thực đến thế, cảnh trong mơ thật sự chân thực được đến thế sao?
Cô dùng móng tay khẽ bấm vào da mình, cơn đau truyền tới, khiến não cô thoáng cái trống rỗng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô đã làm sao vậy?
Cô nhìn thấy những người xung quanh, nhìn thấy ánh mắt họ, cũng nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt họ. Đó không phải là cô, mà là một khuôn mặt quen thuộc.
“Cháu… Con cần gương.” Đây là câu đầu tiên cô nói. Trần Đông Mai nghe vậy thì vui mừng, lập tức đi cầm gương tới. Dì cũng vô cùng thỏa mãn, đây mới là con gái mình - thích chưng diện, thích soi gương.
Trong não Tống San đột nhiên xuất hiện một vài kí ức, dường như những kí ức này vốn thuộc về bản thân cô, chỉ là phải đến khi nhớ lại chuyện cụ thể thì những kí ức đó mới hiện ra. Lâm Tố Mỹ có một chiếc gương trang điểm nho nhỏ, đó là chiếc gương Lâm Hải Yến nhờ riêng người mang từ tỉnh khác về, là quà sinh nhật tuổi mười lăm của Lâm Tố Mỹ.
Trần Đông Mai cầm gương đến, quả nhiên là chiếc gương trong kí ức của cô.
Cô cầm gương qua.
Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế. Khuôn mặt này thuộc về Lâm Tố Mỹ, nói chuẩn xác là Lâm Tố Mỹ của tuổi mười sáu, đang thời thanh xuân tươi đẹp, dù chưa toát ra khí chất tuyệt sắc đẹp hơn vạn vật, song đã có dáng dấp của một đại mỹ nhân, như đóa hồng ngậm nụ muốn bung mình nở rộ, sương trong nhuốm sắc, đẹp đoạt hồn người.