Chương : 12
Tình hình nhìn sơ qua thì hết sức căng thẳng, mưa tuy rằng đã nhỏ, nhưng trong phạm vi năm mét mới thấy được, ngoài phạm vi đó, thì phải cố hết sức mới nhìn được một vài thứ. Tuy nhiên, trong chiến đấu, không ai phân tâm ra được phạm vi năm mét đó cả.
Song Joong-ki sử dụng Cuồng Khí, các giác quan được cường hóa rất nhiều, ngay cả cơ bắp cũng so với người lớn cứng chắc hơn khá nhiều. Nếu như đối thủ của Song Joong-ki là năm tên học sinh kia, thì không sử dụng Cuồng Khí, chỉ thuần dựa vào kĩ năng chiến đấu và hiệu quả cơ bản của Cuồng Khí thì có thể dễ dàng nghiền ép lên. Tuy nhiên, đối mặt với Song Joong-ki là sáu người trưởng thành cộng với một tên đã từng giết người, hắn không thể chủ quan.
Hắn nhìn qua vây quanh thân hắn năm người, quyết định nhảy qua tường, chạy về một hướng có một tòa nhà bỏ hoang mà hắn đã chú ý khi trên đường đến đây. Tuy nhiên hắn có thể giải quyết năm người này, cộng với người phía sau kia, nhưng bản thân hắn tất nhiên khó mà tránh khỏi có chút tổn thương, cộng với một số nguy cơ nho nhỏ. Bản năng làm sát thủ hắn không chấp nhận điều đó, hắn phải lựa chọn lợi thế địa hình, thông qua đó triệt tiêu lần lượt đối thủ, sau đó thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều so với một chọi sáu.
Còn về đám người kia, khi thấy một đứa trẻ nhảy lên, nhẹ nhàng leo qua một bức tường hơn hai mét thì ngây người, không ngờ một đứa trẻ có thể nhảy qua một bức tường cao như vậy. Còn về Kang ca kia, dự cảm trong lòng hắn càng tăng lên, hắn không do dự, hét lớn một tiếng:
“Không được chủ quan, đuổi theo!”
Mấy người còn lại cũng ý thức có gì đó không ổn, nhưng trong lòng phần nhiều vẫn cho rằng chỉ là một đứa trẻ, không lật nổi sóng gió gì. Tuy vậy, vẫn nghe theo lời Kang-ca leo qua tường đuổi theo.
Khi đuổi tới trước một căn nhà bỏ hoang, thì Kang-ca trầm mặc một chút, sau đó nói với năm tên kia:
“Các ngươi chú ý đi chung, tránh tách đoàn.”
Sau đó dẫn đầu lao vào tìm kiếm, năm người kia cũng cùng nhau tiến lên, tạm thời chia ra làm hai nhóm. Một nhóm là Kang ca một thân một mình, nhóm thứ hai là năm người bọn họ.
Song Joong-ki từ trên cao nhìn xuống hai nhóm người, cười lạnh, sau đó thoắt ẩn thoắt hiện, chui vào một đường hầm tối.
Việc đầu tiên Song Joong-ki làm là khám phá kiến trúc của tòa nhà, sau khi khám phá xong, hắn đã biết được cấu trúc sơ bộ. Song Joong-ki ẩn nấp trong bóng tối, đợi lấy đội ngũ tìm hắn tiến đến. Song Joong-ki nắm chặt trong tay vôi phấn, thầm nghĩ may mắn khi trong nhà hoang thế này còn một bãi vôi, nếu tận dụng thứ này, xử lý tình hình trong nháy mắt thì dễ dàng nhiều.
Nhóm năm người nhanh chóng tiến vào trong nhà, lên cầu thang, hoàn toàn một bộ ta đây muốn tìm người, nhanh chóng ra nhận cái chết bộ dáng. Dù sao trong đầu bọn hắn nghĩ chỉ là một đứa con nít, tìm thấy thì chết chắc.
Song Joong-ki trong bóng tối sau khi xác định được bọn hắn, chờ bọn hắn tiến đến hành lang, từ một bên đột nhiên xông ra chặn đường, cười lạnh nhìn bọn hắn nói:
“Các ngươi làm sao đến trễ như vậy đâu, đối phó một đứa con nít, cần phải lâu như vậy sao, một đám phế vật?”
Năm người kia nghe hắn nói vậy thì tức muốn hộc máu, lửa giận xông lên não, không suy nghĩ chút nào thì lao lên, nhắm ngay hướng Song Joong-ki, mặt mũi tràn đầy tức giận, trong đầu mường tượng thế nào tra tấn thằng nhóc này.
Song Joong-ki cũng nhanh chóng lao vào, trong tay đột nhiên ném ra một đám vôi phấn, trong nháy mắt bụi phấn ném vào phía năm người.
Đối với năm người lao tới, trong nháy mắt trời sập tối, bỗng nhiên lao ra một đoàn bụi trắng, bụi tiến vào mắt cay xè, không xác định được phương hướng. Ta đụng ngươi ngươi đụng ta rối loạn thành một đoàn.
Song Joong-ki nhanh chóng tiến đến, vận dụng Cuồng Khí như một con trâu lao vào một bầy kiến, tùy ý dẫm đạp, rất nhanh, năm người nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, mặt mũi thành đầu heo.
Sau khi bụi mù tan đi, hiện ra năm tên lúc nãy, mặt mũi bầm dập, nằm dài trên mặt đất. Song Joong-ki nhìn lấy năm tên này, thầm lắc đầu, vẫn là quá kém.
Đúng lúc này, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân. Song Joong-ki không cần nhìn cũng biết được đó là Kang ca, ngay từ đầu Song Joong-ki đã cảm giác được hắn muốn lấy năm người này làm mồi nhử, nhử hắn ra tay, nhưng tên Kang ca này cũng không lường được mình mạnh như vậy đi. Song Joong-ki nhìn Kang ca bước đi tới, nhếch mép nói:
“Bất ngờ sao, câu cá không được còn mất cả mồi. Nhưng bất ngờ không chỉ có vậy, cuộc đấu này sẽ nhanh kết thúc thôi.”
Kang ca nhìn trên mặt hắn phách lối thì cười lạnh:
“Tuy rằng vẫn là đánh giá thấp thực lực cùng sự xảo quyệt của ngươi. Nhưng là, ngươi muốn đánh thắng ta, còn không phải dễ dàng như vây.”
Song Joong-ki lắc đầu, bỗng nhiên làm một tư thế ngoắc ngoắc tay, cười tí tửng nói:
“Nhanh tiến lên đi, giờ cơm sắp đến, ta cảm thấy đói bụng.”
Tuy nhiên tự nhận mình có độ khống chế cảm xúc cao đại danh đỉnh đỉnh xã hội đen Kang ca, trong nháy mắt lửa giận chiếm toàn bộ đầu óc, mặt lạnh lao lên. Trong lúc lao lên hắn thế mà tạo nên tiếng gió xẹt qua.
Song Joong-ki nhìn hắn tiến đến, trong đầu đánh giá vẫn là quá cấp thấp. Hoặc là, chính mình vào thế này, thì vô địch. Thật ra, hắn vô địch như vậy cũng không có điều gì quá kỳ lạ, thân nắm giữ dị năng, là một ứu thế quá lớn, lại là một trong những dị năng mạnh nhất. Người bình thường nắm giữ dị năng cũng không phải đối thủ của hắn. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thời gian tập luyện, nồng độ Cuồng Khí cũng không thua kiếp trước bao nhiêu. Huống chi, đối diện hắn chỉ là một người trưởng thành hơi có kĩ năng mà thôi.
Kang ca tiến đến, lại nhìn trong nháy mắt như là mất hồn Song Joong-ki, hắn cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng. Tới a, sao không tới a, chẳng lẽ bị sợ ngốc. Cũng đúng, khi một tay xã hội đen chính hiệu như ta mà ra tay, người bình thường sợ mất mật, cuồng phục dưới dâm uy của ta cũng là bình thường. Tên nhóc ngươi lúc nãy không phải rất phách lối sao? Chờ xem ta hành hạ ngươi thế nào.
Hắn lao tới, nắm đấm tiếp cận gần tới mặt của Song Joong-ki, chỉ thấy Song Joong-ki từ có vẻ ngơ ngác khóe miệng trong nháy mắt vạch ra một đường cong. Kang ca thầm cảm thấy không ổn, nhưng không còn cách, đòn đã ra, chỉ có dồn sức vào nắm đấm, tiến tới mặt Song Joong-ki.
Chỉ thấy, nguyên là Song Joong-ki đứng trước mặt hắn, nhưng hắn chỉ đấm vào không khí, hình ảnh Song Joong-ki trước mặt hắn từ từ tan ra, hóa thành không khí.
Hắn giật mình quay người lại chỉ lấy một cánh tay nhỏ bé hóa thành tàn ảnh, đấm vào bụng hắn.
Hắn cảm thấy ngũ tạng lệch vị trí, một ngụm máu trong nháy mắt không ức chế được phun ra, sau đó liên tục phun bốn năm ngụm, bay ngược lại đụng vào một bức tường, khiến bức tường kia lõm vào, tạo ra lít nha lít nhít hình mạng nhện.
Hắn cảm thấy thế giới quan của hắn như sụp đổ, một đứa trẻ, làm sao thực lực lại mạnh như vậy?
Song Joong-ki nhìn cũng không nhìn đến hắn, quay người bước đi, trong khi quay người nhàn nhạt nói:
“ Quay về nói cho chủ của các ngươi. Biết Song gia sao? Các ngươi nếu như không muốn biến mất cứ tìm ta mà báo thù.”
Kang ca cảm thấy nghi hoặc, cố gắng tìm trong đầu cái tên Song gia, sau đó hắn ngây người, mồ hôi lạnh chảy xuống, đầu như búa bổ. Hắn lẩm bẩm:
“Song gia, Song gia, sẽ không phải là Song gia đó a.” Sau đó hắn cố nén đau đớn, mò vào túi quần lấy ra một cái điện thoại, bấm một dãy số và gọi đi.
Song Joong-ki sử dụng Cuồng Khí, các giác quan được cường hóa rất nhiều, ngay cả cơ bắp cũng so với người lớn cứng chắc hơn khá nhiều. Nếu như đối thủ của Song Joong-ki là năm tên học sinh kia, thì không sử dụng Cuồng Khí, chỉ thuần dựa vào kĩ năng chiến đấu và hiệu quả cơ bản của Cuồng Khí thì có thể dễ dàng nghiền ép lên. Tuy nhiên, đối mặt với Song Joong-ki là sáu người trưởng thành cộng với một tên đã từng giết người, hắn không thể chủ quan.
Hắn nhìn qua vây quanh thân hắn năm người, quyết định nhảy qua tường, chạy về một hướng có một tòa nhà bỏ hoang mà hắn đã chú ý khi trên đường đến đây. Tuy nhiên hắn có thể giải quyết năm người này, cộng với người phía sau kia, nhưng bản thân hắn tất nhiên khó mà tránh khỏi có chút tổn thương, cộng với một số nguy cơ nho nhỏ. Bản năng làm sát thủ hắn không chấp nhận điều đó, hắn phải lựa chọn lợi thế địa hình, thông qua đó triệt tiêu lần lượt đối thủ, sau đó thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều so với một chọi sáu.
Còn về đám người kia, khi thấy một đứa trẻ nhảy lên, nhẹ nhàng leo qua một bức tường hơn hai mét thì ngây người, không ngờ một đứa trẻ có thể nhảy qua một bức tường cao như vậy. Còn về Kang ca kia, dự cảm trong lòng hắn càng tăng lên, hắn không do dự, hét lớn một tiếng:
“Không được chủ quan, đuổi theo!”
Mấy người còn lại cũng ý thức có gì đó không ổn, nhưng trong lòng phần nhiều vẫn cho rằng chỉ là một đứa trẻ, không lật nổi sóng gió gì. Tuy vậy, vẫn nghe theo lời Kang-ca leo qua tường đuổi theo.
Khi đuổi tới trước một căn nhà bỏ hoang, thì Kang-ca trầm mặc một chút, sau đó nói với năm tên kia:
“Các ngươi chú ý đi chung, tránh tách đoàn.”
Sau đó dẫn đầu lao vào tìm kiếm, năm người kia cũng cùng nhau tiến lên, tạm thời chia ra làm hai nhóm. Một nhóm là Kang ca một thân một mình, nhóm thứ hai là năm người bọn họ.
Song Joong-ki từ trên cao nhìn xuống hai nhóm người, cười lạnh, sau đó thoắt ẩn thoắt hiện, chui vào một đường hầm tối.
Việc đầu tiên Song Joong-ki làm là khám phá kiến trúc của tòa nhà, sau khi khám phá xong, hắn đã biết được cấu trúc sơ bộ. Song Joong-ki ẩn nấp trong bóng tối, đợi lấy đội ngũ tìm hắn tiến đến. Song Joong-ki nắm chặt trong tay vôi phấn, thầm nghĩ may mắn khi trong nhà hoang thế này còn một bãi vôi, nếu tận dụng thứ này, xử lý tình hình trong nháy mắt thì dễ dàng nhiều.
Nhóm năm người nhanh chóng tiến vào trong nhà, lên cầu thang, hoàn toàn một bộ ta đây muốn tìm người, nhanh chóng ra nhận cái chết bộ dáng. Dù sao trong đầu bọn hắn nghĩ chỉ là một đứa con nít, tìm thấy thì chết chắc.
Song Joong-ki trong bóng tối sau khi xác định được bọn hắn, chờ bọn hắn tiến đến hành lang, từ một bên đột nhiên xông ra chặn đường, cười lạnh nhìn bọn hắn nói:
“Các ngươi làm sao đến trễ như vậy đâu, đối phó một đứa con nít, cần phải lâu như vậy sao, một đám phế vật?”
Năm người kia nghe hắn nói vậy thì tức muốn hộc máu, lửa giận xông lên não, không suy nghĩ chút nào thì lao lên, nhắm ngay hướng Song Joong-ki, mặt mũi tràn đầy tức giận, trong đầu mường tượng thế nào tra tấn thằng nhóc này.
Song Joong-ki cũng nhanh chóng lao vào, trong tay đột nhiên ném ra một đám vôi phấn, trong nháy mắt bụi phấn ném vào phía năm người.
Đối với năm người lao tới, trong nháy mắt trời sập tối, bỗng nhiên lao ra một đoàn bụi trắng, bụi tiến vào mắt cay xè, không xác định được phương hướng. Ta đụng ngươi ngươi đụng ta rối loạn thành một đoàn.
Song Joong-ki nhanh chóng tiến đến, vận dụng Cuồng Khí như một con trâu lao vào một bầy kiến, tùy ý dẫm đạp, rất nhanh, năm người nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, mặt mũi thành đầu heo.
Sau khi bụi mù tan đi, hiện ra năm tên lúc nãy, mặt mũi bầm dập, nằm dài trên mặt đất. Song Joong-ki nhìn lấy năm tên này, thầm lắc đầu, vẫn là quá kém.
Đúng lúc này, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân. Song Joong-ki không cần nhìn cũng biết được đó là Kang ca, ngay từ đầu Song Joong-ki đã cảm giác được hắn muốn lấy năm người này làm mồi nhử, nhử hắn ra tay, nhưng tên Kang ca này cũng không lường được mình mạnh như vậy đi. Song Joong-ki nhìn Kang ca bước đi tới, nhếch mép nói:
“Bất ngờ sao, câu cá không được còn mất cả mồi. Nhưng bất ngờ không chỉ có vậy, cuộc đấu này sẽ nhanh kết thúc thôi.”
Kang ca nhìn trên mặt hắn phách lối thì cười lạnh:
“Tuy rằng vẫn là đánh giá thấp thực lực cùng sự xảo quyệt của ngươi. Nhưng là, ngươi muốn đánh thắng ta, còn không phải dễ dàng như vây.”
Song Joong-ki lắc đầu, bỗng nhiên làm một tư thế ngoắc ngoắc tay, cười tí tửng nói:
“Nhanh tiến lên đi, giờ cơm sắp đến, ta cảm thấy đói bụng.”
Tuy nhiên tự nhận mình có độ khống chế cảm xúc cao đại danh đỉnh đỉnh xã hội đen Kang ca, trong nháy mắt lửa giận chiếm toàn bộ đầu óc, mặt lạnh lao lên. Trong lúc lao lên hắn thế mà tạo nên tiếng gió xẹt qua.
Song Joong-ki nhìn hắn tiến đến, trong đầu đánh giá vẫn là quá cấp thấp. Hoặc là, chính mình vào thế này, thì vô địch. Thật ra, hắn vô địch như vậy cũng không có điều gì quá kỳ lạ, thân nắm giữ dị năng, là một ứu thế quá lớn, lại là một trong những dị năng mạnh nhất. Người bình thường nắm giữ dị năng cũng không phải đối thủ của hắn. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thời gian tập luyện, nồng độ Cuồng Khí cũng không thua kiếp trước bao nhiêu. Huống chi, đối diện hắn chỉ là một người trưởng thành hơi có kĩ năng mà thôi.
Kang ca tiến đến, lại nhìn trong nháy mắt như là mất hồn Song Joong-ki, hắn cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng. Tới a, sao không tới a, chẳng lẽ bị sợ ngốc. Cũng đúng, khi một tay xã hội đen chính hiệu như ta mà ra tay, người bình thường sợ mất mật, cuồng phục dưới dâm uy của ta cũng là bình thường. Tên nhóc ngươi lúc nãy không phải rất phách lối sao? Chờ xem ta hành hạ ngươi thế nào.
Hắn lao tới, nắm đấm tiếp cận gần tới mặt của Song Joong-ki, chỉ thấy Song Joong-ki từ có vẻ ngơ ngác khóe miệng trong nháy mắt vạch ra một đường cong. Kang ca thầm cảm thấy không ổn, nhưng không còn cách, đòn đã ra, chỉ có dồn sức vào nắm đấm, tiến tới mặt Song Joong-ki.
Chỉ thấy, nguyên là Song Joong-ki đứng trước mặt hắn, nhưng hắn chỉ đấm vào không khí, hình ảnh Song Joong-ki trước mặt hắn từ từ tan ra, hóa thành không khí.
Hắn giật mình quay người lại chỉ lấy một cánh tay nhỏ bé hóa thành tàn ảnh, đấm vào bụng hắn.
Hắn cảm thấy ngũ tạng lệch vị trí, một ngụm máu trong nháy mắt không ức chế được phun ra, sau đó liên tục phun bốn năm ngụm, bay ngược lại đụng vào một bức tường, khiến bức tường kia lõm vào, tạo ra lít nha lít nhít hình mạng nhện.
Hắn cảm thấy thế giới quan của hắn như sụp đổ, một đứa trẻ, làm sao thực lực lại mạnh như vậy?
Song Joong-ki nhìn cũng không nhìn đến hắn, quay người bước đi, trong khi quay người nhàn nhạt nói:
“ Quay về nói cho chủ của các ngươi. Biết Song gia sao? Các ngươi nếu như không muốn biến mất cứ tìm ta mà báo thù.”
Kang ca cảm thấy nghi hoặc, cố gắng tìm trong đầu cái tên Song gia, sau đó hắn ngây người, mồ hôi lạnh chảy xuống, đầu như búa bổ. Hắn lẩm bẩm:
“Song gia, Song gia, sẽ không phải là Song gia đó a.” Sau đó hắn cố nén đau đớn, mò vào túi quần lấy ra một cái điện thoại, bấm một dãy số và gọi đi.