Chương : 2
Gã Vương là một đàn em của Văn Khải, tuy vậy nhưng hắn luôn xem gã là người thân nhất của hắn, vốn dĩ dạo này dạ dày của Văn Khải không tốt, lại còn chưa có gì trong bụng để ăn, gã không nỡ để hắn uống rượu bia nhiều, đành lén lút gọi một phần cơm bên ngoài cho hắn. Không ngờ lại gặp tình cảnh trước mắt này đây.
– Anh Khải, có chuyện gì vậy?
– Còn hỏi? Thằng ranh kia, cậu là ai mà dám tùy tiện vào đây? Hả?!! – Văn Khải tức tối phanh áo ra trước mặt gã Vương xem, rồi nổi điên túm lấy áo Hạ Nghiệt kéo lên, hung tợn quát.
– Tôi đến giao thức ăn. – Cậu thản nhiên trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
– Anh Khải bình tĩnh, là em gọi thức ăn đến. – Gã Vương nghe đến đây mới sực nhớ ra, liền tiến tới giải thích cho Văn Khải.
– Cái gì? Ban ngày ban mặc gọi thức ăn tới làm cái thá gì?!! – Văn Khải nổi điên trừng mắt quay sang gã.
– Tại dạ dày anh không tốt, sợ anh lại tái bị tiêu chảy tiếp, nên em mới gọi thức ăn bên ngoài cho anh a. – Gã nhỏ giọng nói.
Nghe đến hai chữ “tiêu chảy” kia mọi người không khỏi bụm miệng cười ríu rít, đương nhiên lúc này lại khiến Văn Khải tối sầm mặt lại, nhưng vẫn là tức giận chuyện của Hạ Nghiệt hơn, liền hung hăng ném cậu ngã xuống đất, trừng mắt tuyên bố.
– Nếu cậu là mang thức ăn đến cho tôi, hiện tại tôi không những không được ăn, lại còn làm áo bẩn thế này. Khôn hồn thì đền cho tôi!!
Hạ Nghiệt ban đầu có chút sửng sốt, nhưng sau đó vẫn suy nghĩ kĩ lại từ đầu đến cuối đều là do lỗi của cậu, liền chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng hỏi.
– Bao nhiêu?
– Hai trăm ngàn. – Văn Khải cười nhếch miệng, khoanh tay nói.
Cái gì? Hai trăm ngàn? Hắn là đang đùa cậu sao? Ngay cả tiền lương một năm của cậu còn chưa đến hai chục ngàn nói chi là hai trăm ngàn.
– Tôi không có số tiền nhiều như thế. – Hạ Nghiệt lập tức thu ánh mắt lại, bình tĩnh trả lời.
– Không có cũng phải trả. Còn không tôi đem cậu cho cảnh sát, hoặc là gọi ông chủ cậu đuổi việc cậu! Thế nào? – Văn Khải bước tới chế trụ cằm Hạ Nghiệt, cười gian tuyên bố.
– Cho tôi một tháng, tôi lập tức trả.
– Cái gì? Haha! Cậu nghĩ tôi ngu ngốc sao? – Văn Khải đột nhiên cười lớn châm chọc.
– Nửa tháng. – Hạ Nghiệt khẽ hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ nói.
Văn Khải lúc này tựa hồ muốn chém chết tên ranh con đáng ghét này đây, đã quê mùa lại còn dám trưng bộ mặt cứng ngắc kia mà thách thức hắn, hảo to gan đi.
– Anh Khải, dài dòng với cậu ta làm gì? Cứ thử đợi một tháng đi, nếu như cậu ta không trả, chúng ta sẽ “chơi” cậu ta. – Gã Vương ghé sát tai Văn Khải thì thầm.
Hắn do dự một hồi lâu, rồi chậm rãi đưa mắt quan sát Hạ Nghiệt từ dưới lên trên, cậu tuy là thấp hơn hắn một chút đỉnh, bất quá thân hình là gầy như vậy, chắc hẳn là rất yếu đuối rồi đây.
Nghĩ đến đây Văn Khải bất giác cong khóe miệng, buông cằm Hạ Nghiệt ra, cười gian nói.
– Thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu nửa tháng, ngày đó cậu cứ đến đây, nếu không có tôi thì hỏi quản lý. Bất quá…
Văn Khải đột nhiên tiến gần Hạ Nghiệt, khiến cậu bất giác mà đưa chân lui về phía sau. Một lát, hắn liền ghé sát tai cậu, khẽ đưa lưỡi liếm lên vành tai cậu, thều thào nói.
– Nếu không trả, cậu biết tôi sẽ làm gì cậu rồi đấy.
Hạ Nghiệt một phen đưa tay đẩy Văn Khải ra, cúi xuống nhặt thức ăn rớt trên sàn lên, rồi đứng dậy lạnh lùng trả lời.
– Tôi nói thì sẽ trả. – Nói xong cậu liền ngoảnh mặt rời đi, sau đó như sực nhớ ra điều gì, Hạ Nghiệt liền quay đầu lại, hướng Văn Khải nói.
– Còn nữa, tôi đã 22 tuổi rồi, không phải ranh con mà cậu nói đâu, cậu học sinh. – Lúc này Hạ Nghiệt mới quyết định rời đi, mặc cho Văn Khải vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu rời đi.
– Hmm…. xem ra chúng ta có trò vui rồi đây. – Văn Khải bất giác đưa tay lên cằm, ánh mắt lộ ra ý cười ác đầy quỷ dị.
=================
Tối hôm đó, Hạ Nghiệt trong đầu không ngừng suy nghĩ làm thế nào để kiếm được số tiền lớn như thế để đền cho Văn Khải, kì thực càng suy nghĩ càng khiến cậu cảm thấy đau đầu.
– Hạ Nghiệt, cậu đứng ngây người làm gì?!! Mau làm việc đi!! – Bị ông chủ đột nhiên mắng, Hạ Nghiệt lập tức tỉnh lại, khẩn trương cúi đầu xin lỗi ông, rồi bước đến xe của khách hàng bắt đầu đổ xăng.
– Cảm ơn quý khách. Lần sau hãy tới.
Phát hiện đã không còn khách, Hạ Nghiệt mệt mỏi ngồi xuống ghế, đưa tay ra sau vỗ vỗ lưng mình. Một lát, Mễ nhi đột nhiên chạy đến ngồi bên cạnh, vẻ mặt hớn hở như thường ngày.
– Dạo này tôi may mắn thật đó a, toàn được khách hàng poa tiền không nha.
Hạ Nghiệt không nói gì, chỉ im lặng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời.
– Hạ Nghiệt, tôi biết cậu là người tốt, không ai biết được điều đó ngoài tôi đâu a. Bất quá cậu phải cười thường xuyên lên, giống tôi đây này, như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, và còn được khách hàng poa tiền cho nữa, không phải tốt hơn sao? – Mễ Nhi thở dài nhìn cậu.
– Không phải chuyện của cô. – Hạ Nghiệt liếc mắt nhìn cô, rồi đứng dậy bước vào trong.
– Gì chứ? Người ta quan tâm vậy mà… – Mễ nhi ủy khuất nhìn tấm lưng gầy Hạ Nghiệt ly khai, cảm thấy trong lòng có chút thương xót cho cậu đi.
Một lát, một xe hơi BMW chạy vào, Mễ Nhi không khỏi trố mắt mà ngây người ngắm ngía nó một hồi lâu, hãng xe này không phải từ công ty X sao a.
– Cho tôi 3 lít. – Một nam nhân tuấn tú bước ra, dáng người vừa cao ráo lại còn mang trên mình bộ vest thật sang trọng, khiến Mễ Nhi nhìn qua chỉ muốn chảy khẩu thủy.
– A.. à vâng. – Cô cố gắng tỉnh táo lại, cười cười gật đầu, rồi bước tới đổ xăng cho y.
– Sở Mặc, một lát anh có thời gian không? Ghé qua nhà em ăn cơm. – Một nữ nhân xinh đẹp ngồi ở ghế lái phó đột nhiên kéo cửa kính xuống, hướng nam nhân kia hỏi.
– Anh còn nhiều văn kiện ở công ty chưa làm xong, để khi khác cũng được. – Sở Mặc cười nhẹ trả lời cô.
– Dạo này anh cứ chăm lo công việc hoài a, thỉnh thoảng nên thư giãn một chút chứ. Còn nữa, chẳng lẽ khi em cưới anh rồi, anh vẫn bỏ mặc em mà chăm lo công việc có phải không? – Dư Thiên Mỹ ủy khuất nhìn y.
– Đương nhiên không, vợ anh phải quan trọng hơn công việc chứ. – Sở Mặc đưa tay xoa đầu cô, gượng cười trấn an.
– Nói là phải giữ lời đấy. Haizz… thật muốn ngày cưới của chúng ta nhanh nhanh đến đi, để anh không còn phải chui đầu vào công việc nữa. – Dư Thiên Mỹ chống tay lên cằm thở dài.
– Hảo a hảo a, nếu em muốn, anh sẽ dời ngày cưới sớm hơn dự định. – Y nhìn bộ dạng đáng yêu kia của cô không khỏi bật cười, bất đắc dĩ phải làm cô vui lòng.
– Thật không? – Cô hớn hở mà quay đầu hỏi y.
– Thật. – Sở Mặc gật nhẹ đầu, rồi ghé lên trán Dư Thiên Mỹ hôn một cái.
Dư Thiên Mỹ lập tức bị nụ hôn kia mà gương mặt đỏ ửng, khẽ đưa tay đánh nhẹ lên ngực Sở Mặc, thẹn thùng nói.
– Người ta sẽ thấy đấy.
– Thì đã sao? Thôi được rồi, anh đi vệ sinh một chút, ở đây chờ anh. – Sở Mặc một lần nữa xoa đầu cô, nói xong liền quay sang Mễ Nhi hỏi.
– Nhà vệ sinh ở đâu vậy?
Mễ Nhi cư nhiên từ nãy đến giờ mãi quan sát những cử chỉ thân mật của Sở Mặc và Dư Thiên Mỹ không khỏi ghen tị, đột ngột bị y hỏi vậy mà có chút giật mình, lúng túng mở miệng trả lời y.
– À… quý khách cứ đi thẳng… rồi rẽ trái.
– Cảm ơn. – Sở Mặc gật nhẹ đầu cảm ơn, lạnh lùng bước đi.
– Gì vậy a? Ban nãy còn cười rất dễ thương lắm mà, như thế nào nhìn tôi lại lạnh lùng thế chứ. Cô ta hảo may mắn đi. – Mễ Nhi bị thái độ lạnh lùng kia của Sở Mặc lập tức bĩu môi thất vọng, xong liền quay sang nhìn Dư Thiên Mỹ, cảm thấy vô cùng ganh tị với cô, vừa xinh đẹp lại còn có phúc lấy được người chồng hảo soái như y.
Bởi vì mấy ngày nay bận rộn công việc, cho nên bữa ăn bữa uống của Hạ Nghiệt không được đều đặn, lại còn tối nào cũng bị ông cha ruột Hạ Gia hành hạ, khiến cậu cảm thấy cơ thể không được tốt lắm, mà ruột lại cứ kêu lên những tiếng”ong ong” cực kì khó chịu, rốt cuộc không nhịn được liền chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bất quá lại chưa kịp đến toilet, Hạ Nghiệt nhất thời ngã bệt trên nền đất nôn khan.
– Ụa…. khụ khụ… ụa…
“Cạch” một tiếng, nghe thấy tiếng cửa phòng toilet phía trước mở ra, lại còn bước ra là một nam nhân ăn vận sang trọng, Hạ Nghiệt liền khẩn trương đứng dậy, nhỏ giọng giải thích.
– Thực xin lỗi quý khách, tôi sẽ dọn ngay… – Rốt cuộc vẫn là không kiềm được liền bất lực ngã trên nền đất, trước mắt lập tức tối sầm.
Lưu Sở Mặc thất kinh mà chạy đến đỡ Hạ Nghiệt lên, vỗ vỗ má cậu.
– Là cậu ta. – Cư nhiên gương mặt này của cậu lập tức làm Sở Mặc nhận ra ngay, chính là người giao thức ăn cho y hồi trưa đây mà.
Không suy nghĩ nhiều, Sở Mặc liền luồn tay bế Hạ Nghiệt lên, khẩn trương chạy ra ngoài.
– Thiên Mỹ, mau mở cửa xe! – Y một bên vừa bế Hạ Nghiệt vừa hướng Thiên Mỹ đang ngồi trên xe nói.
– A? Có chuyện gì? Cậu… cậu ta là ai? – Dư Thiên Mỹ có chút kinh ngạc nhìn Hạ Nghiệt đang bất tỉnh trong ngực Sở Mặc, nhưng cũng nhanh chóng mở cửa xe sau cùng y đỡ cậu lên xe.
– Hạ Nghiệt! Cậu làm sao vậy a? – Mễ Nhi cũng hốt hoảng không ít.
Bất quá chưa kịp biết nguyên nhân, chiếc xe của Sở Mặc đã chạy đi mất, Mễ Nhi liền vội vã chạy vào trong báo cáo cho ông chủ.
Lúc Hạ Nghiệt tỉnh dậy thì trời cũng đã khuya, cậu khẽ hé mở mi mắt ra nhìn xung quanh, chỉ phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, không suy nghĩ nhiều cậu liền loạng choạng ngồi dậy, rời khỏi giường.
Sở Mặc và Dư Thiên Mỹ đang cùng bác sĩ nói về tình trạng sức khỏe của Hạ Nghiệt, cư nhiên một lát cửa phòng mở ra, nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Hạ Nghiệt chập chững bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
– A? Cậu gì ơi, hiện tại sức khỏe cậu không tốt. Tại sao lại ra đây? – Dư Thiên Mỹ vội vã bước tới nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt hỏi.
Hạ Nghiệt lập tức dừng lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, một phen gạt bỏ tay cô ra, rồi nhìn Sở Mặc cùng vị bác sĩ đứng đằng sau, một hồi lâu mới mở miệng.
– Các người là ai?
– Chúng tôi phát hiện cậu ngất xỉu trong phòng vệ sinh ở trạm xăng, cho nên mới đưa cậu đến đây. – Dư Thiên Mỹ bối rối quay đầu nhìn Lưu Sở Mặc, rồi gượng cười trả lời cậu.
– Cảm ơn. – Hạ Nghiệt nghe đến đây mới biết sự tình, nhanh gọn cúi đầu cảm ơn Thiên Mỹ rồi xoay người bước đi.
– Anh? Cậu ấy? – Cô cau mày quay sang nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quan sát Hạ Nghiệt đang loạng choạng đi về phía trước.
– Mặc kệ cậu ta. Chúng ta về.
– Nhưng mà… nhìn cậu ấy yếu ớt như vậy? – Thiên Mỹ có chút không nỡ để mặc Hạ Nghiệt như vậy, liền khẩn cầu nhìn Sở Mặc.
Y không nói gì, quay sang nhìn vị bác sĩ cảm ơn, rồi ôm lấy bả vai Dư Thiên Mỹ cùng cô rời đi.
Nhấc tấm thân về lại trạm xăng, Hạ Nghiệt liền cúi đầu xin lỗi ông chủ, cũng may ban nãy có Mễ Nhi nói thay, ông cũng thông cảm một chút, nhưng vẫn là hướng cậu mắng.
– Lần sau tự lo sức khỏe, để khách hàng phải đưa cậu đến bệnh viện, cậu không thấy phiền họ sao?!
– Thực xin lỗi. – Hạ Nghiệt tiếp tục cúi đầu xin lỗi, bất quá đến ngay cả việc này mà cậu cẫn cứ trưng bộ mặc cứng ngắc đó, không khỏi khiến ông cảm thấy thập phần chán ghét, liền ngoảnh mặt ly khai.
Hạ Nghiệt vẫn đứng lì ở đó cúi đầu một hồi lâu, đến khi trạm xăng rốt cuộc đã tối om, cậu mới chịu xoay lưng rời khỏi, về nhà của mình.
Vừa bước vào căn nhà “dẻ rách” kia, Hạ Nghiệt như thường lệ chứng kiến bộ dạng say xỉn của Hạ Gia, cậu im lặng đi một mạch vào phòng của mình, cởi y phục ra chuẩn bị tắm rửa.
“Bính” một tiếng, cửa phòng vốn dĩ đã gần muốn gãy nay lại bị Hạ Gia đột ngột đá văng, Hạ Nghiệt cũng chẳng mấy ngạc nhiên gì, tiếp tục cởi quần của mình xuống, sau đó lại là quần lót.
– Haha! Hôm nay thực ngoan ngoãn a… biết tự giác cởi đồ sao… ực… – Hạ Gia loạng choạng bước tới cười sảng, đưa tay vuốt ve hai cánh mông nhỏ của Hạ Nghiệt.
Cậu thu ánh mắt lại, đứng yên mặc cho ông xoa nắn mông mình. “Chát” một tiếng, một cái tát đột nhiên giáng xuống má Hạ Nghiệt, cậu theo thói quen mỗi lần bị đánh liền ngã nhào trên mặt đất.
– Thằng mất dạy!! Mau đứng dậy, ngậm vào cho tao!! – Hạ Gia tức tối hung hăng kéo lấy cổ tay Hạ Nghiệt, bắt cậu quỳ xuống giữa khố hạ ông, quát lớn ra lệnh.
Hạ Nghiệt chậm rãi đưa tay kéo khóa quần ông xuống, hạ thân vốn dĩ đã cương cứng đập vào mắt, mùi tanh quen thuộc lập tức xông vào mũi cậu.
– Mau lên!! – Hạ Gia nổi điên trước sự chần chừ của Hạ Nghiệt, một phen lấy tay bốp mạnh vào đầu cậu, ra lệnh.
Hạ Nghiệt im lặng không nói gì, cầm lấy hạ thân cương cứng kia, há miệng ngậm vào.
– Ư…ha… – Ông sung sướng mà ngửa đầu rên rỉ một tiếng, một lúc sau không nhịn được mà một phen ném Hạ Nghiệt lên giường, hung hăng đưa hạ thân đâm vào hậu huyệt cậu, điên cuồng đưa đẩy.
Hạ Nghiệt vẫn như thường lệ mà đưa mắt nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng ngày mai cậu nên kiếm việc gì mà lương cao một chút, để có thể trả tiền đền cái áo cho Văn Khải. Bất quá bị Hạ Gia không ngừng tra tấn bên trong cơ thể mình, Hạ Nghiệt có chút đau đớn mà nhắm nghiền hai mắt lại, cắn chặt môi dưới mà nhẫn nhịn.
Chờ đến khi ông đem toàn bộ tinh dịch dơ bẩn phóng thích bên trong thân thể cậu, mệt mỏi mà ngã trên người cậu thiếp đi, Hạ Nghiệt lúc này môi đã xuất huyết, một phen đẩy Hạ Gia ra, hôm nay vì sức khỏe không tốt nên cậu bất đắc dĩ mới nhắm hai mắt lại, nước mắt bất giác rơi trên gò má cậu, cứ thế mà đi vào giấc ngủ.
HẾT CHƯƠNG 2
– Anh Khải, có chuyện gì vậy?
– Còn hỏi? Thằng ranh kia, cậu là ai mà dám tùy tiện vào đây? Hả?!! – Văn Khải tức tối phanh áo ra trước mặt gã Vương xem, rồi nổi điên túm lấy áo Hạ Nghiệt kéo lên, hung tợn quát.
– Tôi đến giao thức ăn. – Cậu thản nhiên trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
– Anh Khải bình tĩnh, là em gọi thức ăn đến. – Gã Vương nghe đến đây mới sực nhớ ra, liền tiến tới giải thích cho Văn Khải.
– Cái gì? Ban ngày ban mặc gọi thức ăn tới làm cái thá gì?!! – Văn Khải nổi điên trừng mắt quay sang gã.
– Tại dạ dày anh không tốt, sợ anh lại tái bị tiêu chảy tiếp, nên em mới gọi thức ăn bên ngoài cho anh a. – Gã nhỏ giọng nói.
Nghe đến hai chữ “tiêu chảy” kia mọi người không khỏi bụm miệng cười ríu rít, đương nhiên lúc này lại khiến Văn Khải tối sầm mặt lại, nhưng vẫn là tức giận chuyện của Hạ Nghiệt hơn, liền hung hăng ném cậu ngã xuống đất, trừng mắt tuyên bố.
– Nếu cậu là mang thức ăn đến cho tôi, hiện tại tôi không những không được ăn, lại còn làm áo bẩn thế này. Khôn hồn thì đền cho tôi!!
Hạ Nghiệt ban đầu có chút sửng sốt, nhưng sau đó vẫn suy nghĩ kĩ lại từ đầu đến cuối đều là do lỗi của cậu, liền chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng hỏi.
– Bao nhiêu?
– Hai trăm ngàn. – Văn Khải cười nhếch miệng, khoanh tay nói.
Cái gì? Hai trăm ngàn? Hắn là đang đùa cậu sao? Ngay cả tiền lương một năm của cậu còn chưa đến hai chục ngàn nói chi là hai trăm ngàn.
– Tôi không có số tiền nhiều như thế. – Hạ Nghiệt lập tức thu ánh mắt lại, bình tĩnh trả lời.
– Không có cũng phải trả. Còn không tôi đem cậu cho cảnh sát, hoặc là gọi ông chủ cậu đuổi việc cậu! Thế nào? – Văn Khải bước tới chế trụ cằm Hạ Nghiệt, cười gian tuyên bố.
– Cho tôi một tháng, tôi lập tức trả.
– Cái gì? Haha! Cậu nghĩ tôi ngu ngốc sao? – Văn Khải đột nhiên cười lớn châm chọc.
– Nửa tháng. – Hạ Nghiệt khẽ hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ nói.
Văn Khải lúc này tựa hồ muốn chém chết tên ranh con đáng ghét này đây, đã quê mùa lại còn dám trưng bộ mặt cứng ngắc kia mà thách thức hắn, hảo to gan đi.
– Anh Khải, dài dòng với cậu ta làm gì? Cứ thử đợi một tháng đi, nếu như cậu ta không trả, chúng ta sẽ “chơi” cậu ta. – Gã Vương ghé sát tai Văn Khải thì thầm.
Hắn do dự một hồi lâu, rồi chậm rãi đưa mắt quan sát Hạ Nghiệt từ dưới lên trên, cậu tuy là thấp hơn hắn một chút đỉnh, bất quá thân hình là gầy như vậy, chắc hẳn là rất yếu đuối rồi đây.
Nghĩ đến đây Văn Khải bất giác cong khóe miệng, buông cằm Hạ Nghiệt ra, cười gian nói.
– Thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu nửa tháng, ngày đó cậu cứ đến đây, nếu không có tôi thì hỏi quản lý. Bất quá…
Văn Khải đột nhiên tiến gần Hạ Nghiệt, khiến cậu bất giác mà đưa chân lui về phía sau. Một lát, hắn liền ghé sát tai cậu, khẽ đưa lưỡi liếm lên vành tai cậu, thều thào nói.
– Nếu không trả, cậu biết tôi sẽ làm gì cậu rồi đấy.
Hạ Nghiệt một phen đưa tay đẩy Văn Khải ra, cúi xuống nhặt thức ăn rớt trên sàn lên, rồi đứng dậy lạnh lùng trả lời.
– Tôi nói thì sẽ trả. – Nói xong cậu liền ngoảnh mặt rời đi, sau đó như sực nhớ ra điều gì, Hạ Nghiệt liền quay đầu lại, hướng Văn Khải nói.
– Còn nữa, tôi đã 22 tuổi rồi, không phải ranh con mà cậu nói đâu, cậu học sinh. – Lúc này Hạ Nghiệt mới quyết định rời đi, mặc cho Văn Khải vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu rời đi.
– Hmm…. xem ra chúng ta có trò vui rồi đây. – Văn Khải bất giác đưa tay lên cằm, ánh mắt lộ ra ý cười ác đầy quỷ dị.
=================
Tối hôm đó, Hạ Nghiệt trong đầu không ngừng suy nghĩ làm thế nào để kiếm được số tiền lớn như thế để đền cho Văn Khải, kì thực càng suy nghĩ càng khiến cậu cảm thấy đau đầu.
– Hạ Nghiệt, cậu đứng ngây người làm gì?!! Mau làm việc đi!! – Bị ông chủ đột nhiên mắng, Hạ Nghiệt lập tức tỉnh lại, khẩn trương cúi đầu xin lỗi ông, rồi bước đến xe của khách hàng bắt đầu đổ xăng.
– Cảm ơn quý khách. Lần sau hãy tới.
Phát hiện đã không còn khách, Hạ Nghiệt mệt mỏi ngồi xuống ghế, đưa tay ra sau vỗ vỗ lưng mình. Một lát, Mễ nhi đột nhiên chạy đến ngồi bên cạnh, vẻ mặt hớn hở như thường ngày.
– Dạo này tôi may mắn thật đó a, toàn được khách hàng poa tiền không nha.
Hạ Nghiệt không nói gì, chỉ im lặng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời.
– Hạ Nghiệt, tôi biết cậu là người tốt, không ai biết được điều đó ngoài tôi đâu a. Bất quá cậu phải cười thường xuyên lên, giống tôi đây này, như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, và còn được khách hàng poa tiền cho nữa, không phải tốt hơn sao? – Mễ Nhi thở dài nhìn cậu.
– Không phải chuyện của cô. – Hạ Nghiệt liếc mắt nhìn cô, rồi đứng dậy bước vào trong.
– Gì chứ? Người ta quan tâm vậy mà… – Mễ nhi ủy khuất nhìn tấm lưng gầy Hạ Nghiệt ly khai, cảm thấy trong lòng có chút thương xót cho cậu đi.
Một lát, một xe hơi BMW chạy vào, Mễ Nhi không khỏi trố mắt mà ngây người ngắm ngía nó một hồi lâu, hãng xe này không phải từ công ty X sao a.
– Cho tôi 3 lít. – Một nam nhân tuấn tú bước ra, dáng người vừa cao ráo lại còn mang trên mình bộ vest thật sang trọng, khiến Mễ Nhi nhìn qua chỉ muốn chảy khẩu thủy.
– A.. à vâng. – Cô cố gắng tỉnh táo lại, cười cười gật đầu, rồi bước tới đổ xăng cho y.
– Sở Mặc, một lát anh có thời gian không? Ghé qua nhà em ăn cơm. – Một nữ nhân xinh đẹp ngồi ở ghế lái phó đột nhiên kéo cửa kính xuống, hướng nam nhân kia hỏi.
– Anh còn nhiều văn kiện ở công ty chưa làm xong, để khi khác cũng được. – Sở Mặc cười nhẹ trả lời cô.
– Dạo này anh cứ chăm lo công việc hoài a, thỉnh thoảng nên thư giãn một chút chứ. Còn nữa, chẳng lẽ khi em cưới anh rồi, anh vẫn bỏ mặc em mà chăm lo công việc có phải không? – Dư Thiên Mỹ ủy khuất nhìn y.
– Đương nhiên không, vợ anh phải quan trọng hơn công việc chứ. – Sở Mặc đưa tay xoa đầu cô, gượng cười trấn an.
– Nói là phải giữ lời đấy. Haizz… thật muốn ngày cưới của chúng ta nhanh nhanh đến đi, để anh không còn phải chui đầu vào công việc nữa. – Dư Thiên Mỹ chống tay lên cằm thở dài.
– Hảo a hảo a, nếu em muốn, anh sẽ dời ngày cưới sớm hơn dự định. – Y nhìn bộ dạng đáng yêu kia của cô không khỏi bật cười, bất đắc dĩ phải làm cô vui lòng.
– Thật không? – Cô hớn hở mà quay đầu hỏi y.
– Thật. – Sở Mặc gật nhẹ đầu, rồi ghé lên trán Dư Thiên Mỹ hôn một cái.
Dư Thiên Mỹ lập tức bị nụ hôn kia mà gương mặt đỏ ửng, khẽ đưa tay đánh nhẹ lên ngực Sở Mặc, thẹn thùng nói.
– Người ta sẽ thấy đấy.
– Thì đã sao? Thôi được rồi, anh đi vệ sinh một chút, ở đây chờ anh. – Sở Mặc một lần nữa xoa đầu cô, nói xong liền quay sang Mễ Nhi hỏi.
– Nhà vệ sinh ở đâu vậy?
Mễ Nhi cư nhiên từ nãy đến giờ mãi quan sát những cử chỉ thân mật của Sở Mặc và Dư Thiên Mỹ không khỏi ghen tị, đột ngột bị y hỏi vậy mà có chút giật mình, lúng túng mở miệng trả lời y.
– À… quý khách cứ đi thẳng… rồi rẽ trái.
– Cảm ơn. – Sở Mặc gật nhẹ đầu cảm ơn, lạnh lùng bước đi.
– Gì vậy a? Ban nãy còn cười rất dễ thương lắm mà, như thế nào nhìn tôi lại lạnh lùng thế chứ. Cô ta hảo may mắn đi. – Mễ Nhi bị thái độ lạnh lùng kia của Sở Mặc lập tức bĩu môi thất vọng, xong liền quay sang nhìn Dư Thiên Mỹ, cảm thấy vô cùng ganh tị với cô, vừa xinh đẹp lại còn có phúc lấy được người chồng hảo soái như y.
Bởi vì mấy ngày nay bận rộn công việc, cho nên bữa ăn bữa uống của Hạ Nghiệt không được đều đặn, lại còn tối nào cũng bị ông cha ruột Hạ Gia hành hạ, khiến cậu cảm thấy cơ thể không được tốt lắm, mà ruột lại cứ kêu lên những tiếng”ong ong” cực kì khó chịu, rốt cuộc không nhịn được liền chạy thẳng vào phòng vệ sinh, bất quá lại chưa kịp đến toilet, Hạ Nghiệt nhất thời ngã bệt trên nền đất nôn khan.
– Ụa…. khụ khụ… ụa…
“Cạch” một tiếng, nghe thấy tiếng cửa phòng toilet phía trước mở ra, lại còn bước ra là một nam nhân ăn vận sang trọng, Hạ Nghiệt liền khẩn trương đứng dậy, nhỏ giọng giải thích.
– Thực xin lỗi quý khách, tôi sẽ dọn ngay… – Rốt cuộc vẫn là không kiềm được liền bất lực ngã trên nền đất, trước mắt lập tức tối sầm.
Lưu Sở Mặc thất kinh mà chạy đến đỡ Hạ Nghiệt lên, vỗ vỗ má cậu.
– Là cậu ta. – Cư nhiên gương mặt này của cậu lập tức làm Sở Mặc nhận ra ngay, chính là người giao thức ăn cho y hồi trưa đây mà.
Không suy nghĩ nhiều, Sở Mặc liền luồn tay bế Hạ Nghiệt lên, khẩn trương chạy ra ngoài.
– Thiên Mỹ, mau mở cửa xe! – Y một bên vừa bế Hạ Nghiệt vừa hướng Thiên Mỹ đang ngồi trên xe nói.
– A? Có chuyện gì? Cậu… cậu ta là ai? – Dư Thiên Mỹ có chút kinh ngạc nhìn Hạ Nghiệt đang bất tỉnh trong ngực Sở Mặc, nhưng cũng nhanh chóng mở cửa xe sau cùng y đỡ cậu lên xe.
– Hạ Nghiệt! Cậu làm sao vậy a? – Mễ Nhi cũng hốt hoảng không ít.
Bất quá chưa kịp biết nguyên nhân, chiếc xe của Sở Mặc đã chạy đi mất, Mễ Nhi liền vội vã chạy vào trong báo cáo cho ông chủ.
Lúc Hạ Nghiệt tỉnh dậy thì trời cũng đã khuya, cậu khẽ hé mở mi mắt ra nhìn xung quanh, chỉ phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, không suy nghĩ nhiều cậu liền loạng choạng ngồi dậy, rời khỏi giường.
Sở Mặc và Dư Thiên Mỹ đang cùng bác sĩ nói về tình trạng sức khỏe của Hạ Nghiệt, cư nhiên một lát cửa phòng mở ra, nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Hạ Nghiệt chập chững bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
– A? Cậu gì ơi, hiện tại sức khỏe cậu không tốt. Tại sao lại ra đây? – Dư Thiên Mỹ vội vã bước tới nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt hỏi.
Hạ Nghiệt lập tức dừng lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, một phen gạt bỏ tay cô ra, rồi nhìn Sở Mặc cùng vị bác sĩ đứng đằng sau, một hồi lâu mới mở miệng.
– Các người là ai?
– Chúng tôi phát hiện cậu ngất xỉu trong phòng vệ sinh ở trạm xăng, cho nên mới đưa cậu đến đây. – Dư Thiên Mỹ bối rối quay đầu nhìn Lưu Sở Mặc, rồi gượng cười trả lời cậu.
– Cảm ơn. – Hạ Nghiệt nghe đến đây mới biết sự tình, nhanh gọn cúi đầu cảm ơn Thiên Mỹ rồi xoay người bước đi.
– Anh? Cậu ấy? – Cô cau mày quay sang nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quan sát Hạ Nghiệt đang loạng choạng đi về phía trước.
– Mặc kệ cậu ta. Chúng ta về.
– Nhưng mà… nhìn cậu ấy yếu ớt như vậy? – Thiên Mỹ có chút không nỡ để mặc Hạ Nghiệt như vậy, liền khẩn cầu nhìn Sở Mặc.
Y không nói gì, quay sang nhìn vị bác sĩ cảm ơn, rồi ôm lấy bả vai Dư Thiên Mỹ cùng cô rời đi.
Nhấc tấm thân về lại trạm xăng, Hạ Nghiệt liền cúi đầu xin lỗi ông chủ, cũng may ban nãy có Mễ Nhi nói thay, ông cũng thông cảm một chút, nhưng vẫn là hướng cậu mắng.
– Lần sau tự lo sức khỏe, để khách hàng phải đưa cậu đến bệnh viện, cậu không thấy phiền họ sao?!
– Thực xin lỗi. – Hạ Nghiệt tiếp tục cúi đầu xin lỗi, bất quá đến ngay cả việc này mà cậu cẫn cứ trưng bộ mặc cứng ngắc đó, không khỏi khiến ông cảm thấy thập phần chán ghét, liền ngoảnh mặt ly khai.
Hạ Nghiệt vẫn đứng lì ở đó cúi đầu một hồi lâu, đến khi trạm xăng rốt cuộc đã tối om, cậu mới chịu xoay lưng rời khỏi, về nhà của mình.
Vừa bước vào căn nhà “dẻ rách” kia, Hạ Nghiệt như thường lệ chứng kiến bộ dạng say xỉn của Hạ Gia, cậu im lặng đi một mạch vào phòng của mình, cởi y phục ra chuẩn bị tắm rửa.
“Bính” một tiếng, cửa phòng vốn dĩ đã gần muốn gãy nay lại bị Hạ Gia đột ngột đá văng, Hạ Nghiệt cũng chẳng mấy ngạc nhiên gì, tiếp tục cởi quần của mình xuống, sau đó lại là quần lót.
– Haha! Hôm nay thực ngoan ngoãn a… biết tự giác cởi đồ sao… ực… – Hạ Gia loạng choạng bước tới cười sảng, đưa tay vuốt ve hai cánh mông nhỏ của Hạ Nghiệt.
Cậu thu ánh mắt lại, đứng yên mặc cho ông xoa nắn mông mình. “Chát” một tiếng, một cái tát đột nhiên giáng xuống má Hạ Nghiệt, cậu theo thói quen mỗi lần bị đánh liền ngã nhào trên mặt đất.
– Thằng mất dạy!! Mau đứng dậy, ngậm vào cho tao!! – Hạ Gia tức tối hung hăng kéo lấy cổ tay Hạ Nghiệt, bắt cậu quỳ xuống giữa khố hạ ông, quát lớn ra lệnh.
Hạ Nghiệt chậm rãi đưa tay kéo khóa quần ông xuống, hạ thân vốn dĩ đã cương cứng đập vào mắt, mùi tanh quen thuộc lập tức xông vào mũi cậu.
– Mau lên!! – Hạ Gia nổi điên trước sự chần chừ của Hạ Nghiệt, một phen lấy tay bốp mạnh vào đầu cậu, ra lệnh.
Hạ Nghiệt im lặng không nói gì, cầm lấy hạ thân cương cứng kia, há miệng ngậm vào.
– Ư…ha… – Ông sung sướng mà ngửa đầu rên rỉ một tiếng, một lúc sau không nhịn được mà một phen ném Hạ Nghiệt lên giường, hung hăng đưa hạ thân đâm vào hậu huyệt cậu, điên cuồng đưa đẩy.
Hạ Nghiệt vẫn như thường lệ mà đưa mắt nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng ngày mai cậu nên kiếm việc gì mà lương cao một chút, để có thể trả tiền đền cái áo cho Văn Khải. Bất quá bị Hạ Gia không ngừng tra tấn bên trong cơ thể mình, Hạ Nghiệt có chút đau đớn mà nhắm nghiền hai mắt lại, cắn chặt môi dưới mà nhẫn nhịn.
Chờ đến khi ông đem toàn bộ tinh dịch dơ bẩn phóng thích bên trong thân thể cậu, mệt mỏi mà ngã trên người cậu thiếp đi, Hạ Nghiệt lúc này môi đã xuất huyết, một phen đẩy Hạ Gia ra, hôm nay vì sức khỏe không tốt nên cậu bất đắc dĩ mới nhắm hai mắt lại, nước mắt bất giác rơi trên gò má cậu, cứ thế mà đi vào giấc ngủ.
HẾT CHƯƠNG 2