Chương 19
Đài Bắc, về đêm thật mộng ảo.
Giờ thứ bảy xe cộ thưa thớt, trên đường cao tốc Kinh Thông, xe Lâm Mặc Cảnh chạy vừa nhanh vừa ổn. Người dựa ở trong lòng anh như con mèo nhỏ ngủ say, lúc anh vừa mới bế cô lên xe, điện thoại của cô liền đổ chuông.
Anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Lô Na gửi cho anh.
"Chú, đã mang được người về nhà chưa?"
Anh trầm mặt, nhưng vẫn soạn tin trả lời.
"Đã mang được một cô gái say bí tỉ về nhà!"
"Cái gì? Thiên Thiên dám uống rượu sao? Chú Lâm... Chú cẩn thận đấy, lúc nó say nó rất hay làm loạn!"
Lô Na, phía bên kia sốt sắn căn dặn. Khiến anh cũng có chút hoang man.
"Chú sẽ đưa con bé về Châu gia!"
Lô Na, căng thẳng ngăn cản.
"Không được, chú Châu mà biết cậu ấy say xỉn lại càng nổi giận hơn. Tạm thời chú cứ đưa Thiên Thiên về nhà chú đi, sáng ngày mai cháu cùng Trịnh Sở sẽ qua nhà chú nói chuyện một chút!"
Lâm Mặc Cảnh, không nói gì thêm liền bắt đầu cho xe di chuyển. Châu Thiên Thiên ngoan ngoãn dựa người vào ghế phụ lái, trên người là áo khoác của anh. Thấy đầu cô gần như dán vào cửa kính, Lâm Mặc Cảnh giảm tốc độ xe rồi dừng lại, đưa tay ôm lấy cô điều chỉnh vị trí một chút, ngã lên vai anh.
"Ưm…"
Châu Thiên Thiên, phát ra tiếng yếu ớt, đầu mày hơi nhíu lại.
"Con bé này, không biết uống tại sao cứ thích uống vậy?"
Lâm Mặc Cảnh, vốn muốn rút tay lại lái xe, nhưng lúc nhìn vào đôi má cô, ánh mắt hơi tối lại.
Đèn đường xuyên qua kính xe lọt vào trong, gương mặt mộc trắng nõn của cô được bao phủ trong một lớp màu vàng nhạt mỏng, lọn tóc xoan nhẹ có vài sợi rớt xuống, nhìn cảnh này, tim anh có chút chấn động khe khẽ.
Ngón tay thon dài nâng lên, chạm vào má cô, mùi bia tinh khiết pha lẫn mùi hương tươi mát trên người cô làm cho tinh thần của anh ít nhiều dao động. Lâm Mặc Cảnh, hơi nheo mắt, nhớ tới đêm đó, cô chủ động hôn anh, môi cô mềm mại mang theo hương dịu nhẹ chạm vào từng mạch máu anh.
Lưu luyến, nhớ nhung, chính là cảm xúc hiện tại.
Lâm Mặc Cảnh, vô thức áp sát mặt xuống giống như bị khống chế thần trí từ từ kề sát lại, đôi môi hạ xuống, càng lúc càng gần với hơi thở của cô…
Khoảnh khắc môi sắp chạm môi, Châu Thiên Thiên ưm một tiếng, vô thức xoay mặt sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, làn mi dài được ánh đèn đường trải lên một lớp vàng nhạt.
Khiến anh cũng giật mình, tỉnh táo trở lại. Anh vỗ tay lên vô lăng, từ trách chính mình.
Lâm Mặc Cảnh, mầy điên rồi!
Anh nhóng chóng khởi động xe, xe chạy thật nhanh trên đường lớn. Rất nhanh sau đó đã đến nhà, người bên ghế lái phụ cũng không tỉnh, anh đành bế Châu Thiên Thiên mang vào bên trong nhà.
Vừa vào phòng, anh cẩn thận đặt cô trên giường định xoay đi, thì Châu Thiên Thiên đột nhiên bậc người dậy, hai mắt chớp chớp, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Lâm Mặc Cảnh, không ngờ cô sẽ đột nhiên khóc, đưa tay mở nút áo, vén tay áo lên, vội vàng chạy đến vừa giúp cô lau mặt, vừa nhẹ giọng dỗ dành cô.
"Thiên Thiên, khó chịu sao? Ngoan... Đừng khóc, nằm xuống ngủ nào!"
Có lẽ chỉ khi ở trước cô anh mới để lộ ra dáng vẻ dịu dàng đến như vậy, chính anh cũng không nhận ra bản thân đã kiên nhẫn khi ở cạnh cô đến mức nào.
Châu Thiên Thiên, nức nở, mắt lờ đờ ngước lên nhìn anh, rồi liều mạng lắc đầu.
"Em không kết hôn... Em nhất định không kết hôn, vì người em yêu là Mặc Cảnh!"
Cô vừa nấc nghẹn, vừa nói.
Anh trầm mặt, ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng, anh đưa tay đến giúp cô lau đi nước mắt trên mặt.
"Được rồi... Ngoan nào, không kết hôn thì thôi không ai ép cháu cả."
Châu Thiên Thiên, hất tay anh.
"Nói xạo, nói xạo... Anh gạt em, anh giỏi nhất là gạt em, em không tin đâu!"
"Không, chú không gạt cháu. Chú hứa đấy!"
Châu Thiên Thiên, thút thít khó lớn kéo anh lại đầu tựa vào lòng ngực anh.
"Mặc Cảnh... Em yêu anh từ lúc em mười bốn tuổi. Mỗi một năm em đều gửi hình cho anh, không phải là vì để cho anh biết cuộc sống của em ở bên Pháp như thế nào? Mà là muốn để anh biết em ngày càng lớn hơn một chút, em muốn anh nhìn thấy sự trưởng thành của em, nhưng anh cứ xem em là trẻ con... Lâm Mặc Cảnh, ngày ngày em nhắn wechat thổ lộ bao nhiêu tâm tư anh nghe tất cả nhưng vẫn không chịu để ở trong lòng. Em bảo anh đợi em trở về nhưng anh là muốn kết hôn cùng Trịnh Minh Minh, em đau lòng đến cỡ nào anh biết không? Đáng ghét nhất chính là lúc em đứng ở trước mặt anh thổ lổ ba chữ"Em yêu anh" thì anh lại cho rằng em là đứa trẻ thích nói đùa, từng câu từng chữ của em đều là thật tại sao anh không tin hả?"
Người ở trong lòng anh mềm mỏng, khóc thút thít thổ lộ ra bao nhiêu nỗi lòng. Người say là người nói thật, thì ra sự tổn thương của cô chỉ có mình cô chịu đựng, đột nhiên khoé mắt anh có chút cay xoè. Tay đặt lên vai cô siết chặt, sau đó vỗ nhẹ lên vai.
"Thiên Thiên... Xin lỗi!"
Châu Thiên Thiên, làm loạn đánh vào người anh.
"Anh xấu xa... Anh chính là đồ xấu xa... Vì anh mà bố em bắt em kết hôn, tất cả là vì anh đấy!"
Hức... Hức
"Được rồi... Được rồi... Sẽ không kết hôn nữa!"
Châu Thiên Thiên, ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Mặc Cảnh mắt tròn xoe khẽ chớp chớp.
"Thật không? Đừng gạt em đó..."
"Thật. Chú không gạt cháu, ngoan... Ngủ đi, dù có chuyện gì chú cũng thay cháu giải quyết!"
Châu Thiên Thiên, an tâm gật đầu sau đó nằm xuống giường hai mắt nhắm nghiền ngủ say, anh đắp chăn giúp cô sau đó mới đứng lên, muốn rời khỏi phòng.
Giờ thứ bảy xe cộ thưa thớt, trên đường cao tốc Kinh Thông, xe Lâm Mặc Cảnh chạy vừa nhanh vừa ổn. Người dựa ở trong lòng anh như con mèo nhỏ ngủ say, lúc anh vừa mới bế cô lên xe, điện thoại của cô liền đổ chuông.
Anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Lô Na gửi cho anh.
"Chú, đã mang được người về nhà chưa?"
Anh trầm mặt, nhưng vẫn soạn tin trả lời.
"Đã mang được một cô gái say bí tỉ về nhà!"
"Cái gì? Thiên Thiên dám uống rượu sao? Chú Lâm... Chú cẩn thận đấy, lúc nó say nó rất hay làm loạn!"
Lô Na, phía bên kia sốt sắn căn dặn. Khiến anh cũng có chút hoang man.
"Chú sẽ đưa con bé về Châu gia!"
Lô Na, căng thẳng ngăn cản.
"Không được, chú Châu mà biết cậu ấy say xỉn lại càng nổi giận hơn. Tạm thời chú cứ đưa Thiên Thiên về nhà chú đi, sáng ngày mai cháu cùng Trịnh Sở sẽ qua nhà chú nói chuyện một chút!"
Lâm Mặc Cảnh, không nói gì thêm liền bắt đầu cho xe di chuyển. Châu Thiên Thiên ngoan ngoãn dựa người vào ghế phụ lái, trên người là áo khoác của anh. Thấy đầu cô gần như dán vào cửa kính, Lâm Mặc Cảnh giảm tốc độ xe rồi dừng lại, đưa tay ôm lấy cô điều chỉnh vị trí một chút, ngã lên vai anh.
"Ưm…"
Châu Thiên Thiên, phát ra tiếng yếu ớt, đầu mày hơi nhíu lại.
"Con bé này, không biết uống tại sao cứ thích uống vậy?"
Lâm Mặc Cảnh, vốn muốn rút tay lại lái xe, nhưng lúc nhìn vào đôi má cô, ánh mắt hơi tối lại.
Đèn đường xuyên qua kính xe lọt vào trong, gương mặt mộc trắng nõn của cô được bao phủ trong một lớp màu vàng nhạt mỏng, lọn tóc xoan nhẹ có vài sợi rớt xuống, nhìn cảnh này, tim anh có chút chấn động khe khẽ.
Ngón tay thon dài nâng lên, chạm vào má cô, mùi bia tinh khiết pha lẫn mùi hương tươi mát trên người cô làm cho tinh thần của anh ít nhiều dao động. Lâm Mặc Cảnh, hơi nheo mắt, nhớ tới đêm đó, cô chủ động hôn anh, môi cô mềm mại mang theo hương dịu nhẹ chạm vào từng mạch máu anh.
Lưu luyến, nhớ nhung, chính là cảm xúc hiện tại.
Lâm Mặc Cảnh, vô thức áp sát mặt xuống giống như bị khống chế thần trí từ từ kề sát lại, đôi môi hạ xuống, càng lúc càng gần với hơi thở của cô…
Khoảnh khắc môi sắp chạm môi, Châu Thiên Thiên ưm một tiếng, vô thức xoay mặt sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, làn mi dài được ánh đèn đường trải lên một lớp vàng nhạt.
Khiến anh cũng giật mình, tỉnh táo trở lại. Anh vỗ tay lên vô lăng, từ trách chính mình.
Lâm Mặc Cảnh, mầy điên rồi!
Anh nhóng chóng khởi động xe, xe chạy thật nhanh trên đường lớn. Rất nhanh sau đó đã đến nhà, người bên ghế lái phụ cũng không tỉnh, anh đành bế Châu Thiên Thiên mang vào bên trong nhà.
Vừa vào phòng, anh cẩn thận đặt cô trên giường định xoay đi, thì Châu Thiên Thiên đột nhiên bậc người dậy, hai mắt chớp chớp, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Lâm Mặc Cảnh, không ngờ cô sẽ đột nhiên khóc, đưa tay mở nút áo, vén tay áo lên, vội vàng chạy đến vừa giúp cô lau mặt, vừa nhẹ giọng dỗ dành cô.
"Thiên Thiên, khó chịu sao? Ngoan... Đừng khóc, nằm xuống ngủ nào!"
Có lẽ chỉ khi ở trước cô anh mới để lộ ra dáng vẻ dịu dàng đến như vậy, chính anh cũng không nhận ra bản thân đã kiên nhẫn khi ở cạnh cô đến mức nào.
Châu Thiên Thiên, nức nở, mắt lờ đờ ngước lên nhìn anh, rồi liều mạng lắc đầu.
"Em không kết hôn... Em nhất định không kết hôn, vì người em yêu là Mặc Cảnh!"
Cô vừa nấc nghẹn, vừa nói.
Anh trầm mặt, ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng, anh đưa tay đến giúp cô lau đi nước mắt trên mặt.
"Được rồi... Ngoan nào, không kết hôn thì thôi không ai ép cháu cả."
Châu Thiên Thiên, hất tay anh.
"Nói xạo, nói xạo... Anh gạt em, anh giỏi nhất là gạt em, em không tin đâu!"
"Không, chú không gạt cháu. Chú hứa đấy!"
Châu Thiên Thiên, thút thít khó lớn kéo anh lại đầu tựa vào lòng ngực anh.
"Mặc Cảnh... Em yêu anh từ lúc em mười bốn tuổi. Mỗi một năm em đều gửi hình cho anh, không phải là vì để cho anh biết cuộc sống của em ở bên Pháp như thế nào? Mà là muốn để anh biết em ngày càng lớn hơn một chút, em muốn anh nhìn thấy sự trưởng thành của em, nhưng anh cứ xem em là trẻ con... Lâm Mặc Cảnh, ngày ngày em nhắn wechat thổ lộ bao nhiêu tâm tư anh nghe tất cả nhưng vẫn không chịu để ở trong lòng. Em bảo anh đợi em trở về nhưng anh là muốn kết hôn cùng Trịnh Minh Minh, em đau lòng đến cỡ nào anh biết không? Đáng ghét nhất chính là lúc em đứng ở trước mặt anh thổ lổ ba chữ"Em yêu anh" thì anh lại cho rằng em là đứa trẻ thích nói đùa, từng câu từng chữ của em đều là thật tại sao anh không tin hả?"
Người ở trong lòng anh mềm mỏng, khóc thút thít thổ lộ ra bao nhiêu nỗi lòng. Người say là người nói thật, thì ra sự tổn thương của cô chỉ có mình cô chịu đựng, đột nhiên khoé mắt anh có chút cay xoè. Tay đặt lên vai cô siết chặt, sau đó vỗ nhẹ lên vai.
"Thiên Thiên... Xin lỗi!"
Châu Thiên Thiên, làm loạn đánh vào người anh.
"Anh xấu xa... Anh chính là đồ xấu xa... Vì anh mà bố em bắt em kết hôn, tất cả là vì anh đấy!"
Hức... Hức
"Được rồi... Được rồi... Sẽ không kết hôn nữa!"
Châu Thiên Thiên, ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Mặc Cảnh mắt tròn xoe khẽ chớp chớp.
"Thật không? Đừng gạt em đó..."
"Thật. Chú không gạt cháu, ngoan... Ngủ đi, dù có chuyện gì chú cũng thay cháu giải quyết!"
Châu Thiên Thiên, an tâm gật đầu sau đó nằm xuống giường hai mắt nhắm nghiền ngủ say, anh đắp chăn giúp cô sau đó mới đứng lên, muốn rời khỏi phòng.