Chương 12: Bước qua cổng trạm cứu hỏa
Chị! Sao hai vợ chồng anh chị cứ thi nhau đến phá bữa sáng của bọn em thế?
- Ồ thế à? Ai bảo em 5 giờ dậy sớm nhất nhà mà vẫn không chịu ăn với gia đình, cứ đòi ăn chung với Khánh Hạ. Đây là cái giá phải trả đó!
Lục Đại Úy xấu hổ quay mặt đi:
- Chị đừng nói bậy! Ra ngoài cho bọn em yên ổn đi!
Chị dâu cười ra vẻ đắc ý lắm, trước khi rời đi còn nói với Khánh Hạ:
- Em gái ăn ngon nhé! Thằng Lục Tôn mà bắt nạt em thì cứ báo cáo với anh chị!
Khánh Hạ ngồi nghe mà trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Hóa ra Lục gia không kinh khủng như những gì cô nghĩ. Tất cả những nghiêm khắc, khó tính khi đứng trên sân khấu chỉ là vẻ bề ngoài.
Cho dù cô ngồi ở đây hôm nay là do "chọn bừa", nhưng cũng coi như là một phần của may mắn đi.
- Đ-Đại Úy!
Khánh Hạ bẽn lẽn gọi chồng, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lục Tôn vừa nhai vừa nhướn mày:
- Hửm?
- Sáng nay quản gia có đưa cho em cái điện thoại...
Không đợi cô gái nói hết câu, Lục Tôn đã hiểu ý, tỉnh bơ đáp:
- À, tặng em đó. Dùng đi.
- Nhưng... món quà này đắt tiền quá...
- Không sao, sau này em đừng lo về tiền bạc nữa. Nghĩ cách tiêu tiền hộ tôi là được.
Khánh Hạ nghe xong thì hai mắt đen láy tròn xoe. Đối với người có đầu óc đơn giản như cô, tình huống này thật sự quá khó để xử lí.
Có lẽ Khánh Hạ chưa quen với mấy câu sến súa kiểu này, Lục Tôn dặn lòng là phải cố gắng chậm lại. Anh mỉm cười để cô thấy thoải mái hơn:
- Mà hôm nay em đi cùng tôi đến trạm cứu hỏa nhé. Có Thượng tướng đích thân đến trạm để gặp mặt em.
- Vâng ạ.
Khánh Hạ ngạc nhiên và có chút sợ, nhưng cô không từ chối, đúng ra là không dám từ chối. "Xuất giá tòng phu" mà. Chồng nói gì mình nghe đó, chẳng dám cãi dù chỉ là nửa lời.
...----------------...
Sau khi xong bữa sáng, Lục Tôn kiên nhẫn đứng ở cửa đợi vợ. Đây là lần đầu tiên đưa Khánh Hạ đi ra ngoài cùng mình nên anh đã nhờ người làm trong nhà tút tát lại cho cô, không thể để Đại Úy phu nhân ăn mặc giản dị mãi được.
Vũ Khánh Hạ bước xuống cầu thang. Mái tóc đen óng mượt của cô được thắt bím gọn ra sau như một tấm lụa mềm mại. Bộ đầm được người làm chọn lựa kĩ càng, tôn lên vòng eo và cơ thể thon thả của Khánh Hạ.
Trong phút chốc, Lục Tôn bị nét đẹp của cô hớp hồn. Mới chỉ trang điểm nhẹ mà đã khiến trái tim lạnh lẽo của người con trai đập loạn. Sự đơn giản trong cách ăn mặc bấy lâu đã che lấp đi đáng vẻ kiều diễm của cô gái nhỏ.
Thấy Lục Tôn bị khựng lại, Khánh Hạ vẫy nhẹ tay trước mặt làm anh giật mình:
- A, xong rồi hả?
- Vâng ạ.
- Mình đi thôi.
...----------------...
Lần đầu tiên Khánh Hạ bước qua cổng trạm cứu hỏa. Ấn tượng của cô là một nhà xe siêu rộng cùng vài ba chiếc xe lớn màu đỏ chói. Trong góc tường có một vài vật dụng cùng dây rựa cứu hỏa, trông vừa lạ vừa quen mắt.
Khi hai vợ chồng đi vào phòng tiếp dân của trạm, các "đệ tử" hào hứng ùa ra. Họ chỉ mặc quần đồng phục cùng áo phông trắng:
- A! Chị dâu đến rồiii!
- Chào Đại Úy phu nhân của bọn emmm!
- Trời! Hôm nay chị xinh quá!
- Hôm qua đi đám cưới đã bất ngờ vì chị xinh vãi. Không ngờ bây giờ trang điểm nhẹ còn xinh hơn nữa!
Lục Tôn điềm đạm cho tay vào túi quần. Anh nhớ đến lễ cưới. Lúc đó còn đang hiểu lầm và giận cô nên không có ấn tượng tốt. Nhưng lỗi là do anh bất cẩn để cô nghe được câu "chọn bừa". Đến tận bây giờ vẫn chưa biết nên giải thích như thế nào.
Lục Tôn nhìn cấp dưới, giọng nói nghiêm nghị, khác hẳn khi ở nhà:
- Mấy đứa, Thượng tướng đã đến chưa?
Bốn người đàn ông không để tâm đến câu hỏi của Lục Tôn mà chỉ chăm chăm bâu vào Khánh Hạ:
- Chị đẹp gái thật á, em ngắm hoài không chán!
- Chị dâu, bí kíp chăm sóc da là gì? Em mê da chị quá!
- Đại Úy ở nhà có bắt nạt chị không? Chứ ở đây ảnh dữ lắm!
Nhìn thấy Khánh Hạ bị đám cấp dưới chú ý, còn khen tới tấp như vậy, Lục Tôn thấy hơi khó chịu trong người. Anh nghiêm giọng, âm thanh có hơi lớn:
- Tiểu đội A thành một hàng ngang! Tập hợp!
Bốn người còn lại giống như rô bốt đã được cài đặt sẵn, ngay lập tức im bặt đi vào vị trí khi nghe hiệu lệnh. Mặt người nào người nấy tái mét.
Lục Tôn dùng đôi mắt sắc lạnh đi ngang qua từng người một:
- Tại sao tôi hỏi mà không một ai trả lời?
Cậu thanh niên lớn nhất cũng là người đứng đầu hàng, lập tức đưa tay lên trán, dáng nghiêm nghị như đang chào cờ:
- Báo cáo thủ trưởng! Thượng tướng chưa đến ạ!
Lục Tôn gằn giọng:
- Còn biết tôi muốn hỏi gì cơ à?
- Tôi sai rồi thưa thủ trưởng!
Đột nhiên anh lớn giọng:
- Tất cả nghe đây! Bất kì ai đứng gần Khánh Hạ quá 2 mét sẽ bị phạt chạy 10 vòng khu phố! Nghe rõ chưa?
Tất cả ngoan ngoãn đồng thanh:
- Rõ!
Lục Tôn quay sang nhìn Khánh Hạ:
- Phải rồi, để tôi giới thiệu cho em.
Bàn tay anh xòe ra hướng về từng người. Hàng ngang có 4 người, vừa vặn từ lớn đến bé.
- Đồng chí lớn nhất trong tiểu đội là "Công", kế bên là "Thành" rồi đến "Danh".
Đến lượt cậu bé trẻ nhất đội, gọi là trẻ nhưng chắc cũng lớn tuổi hơn Khánh Hạ, ánh mắt Lục Tôn nhìn em út có chút đặc biệt:
- Đồng chí này là họ hàng xa của tôi, có tên khác nhưng tôi đặt biệt danh là "Toại". Bốn người chính là "Công Thành Danh Toại".
- Ồ thế à? Ai bảo em 5 giờ dậy sớm nhất nhà mà vẫn không chịu ăn với gia đình, cứ đòi ăn chung với Khánh Hạ. Đây là cái giá phải trả đó!
Lục Đại Úy xấu hổ quay mặt đi:
- Chị đừng nói bậy! Ra ngoài cho bọn em yên ổn đi!
Chị dâu cười ra vẻ đắc ý lắm, trước khi rời đi còn nói với Khánh Hạ:
- Em gái ăn ngon nhé! Thằng Lục Tôn mà bắt nạt em thì cứ báo cáo với anh chị!
Khánh Hạ ngồi nghe mà trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Hóa ra Lục gia không kinh khủng như những gì cô nghĩ. Tất cả những nghiêm khắc, khó tính khi đứng trên sân khấu chỉ là vẻ bề ngoài.
Cho dù cô ngồi ở đây hôm nay là do "chọn bừa", nhưng cũng coi như là một phần của may mắn đi.
- Đ-Đại Úy!
Khánh Hạ bẽn lẽn gọi chồng, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lục Tôn vừa nhai vừa nhướn mày:
- Hửm?
- Sáng nay quản gia có đưa cho em cái điện thoại...
Không đợi cô gái nói hết câu, Lục Tôn đã hiểu ý, tỉnh bơ đáp:
- À, tặng em đó. Dùng đi.
- Nhưng... món quà này đắt tiền quá...
- Không sao, sau này em đừng lo về tiền bạc nữa. Nghĩ cách tiêu tiền hộ tôi là được.
Khánh Hạ nghe xong thì hai mắt đen láy tròn xoe. Đối với người có đầu óc đơn giản như cô, tình huống này thật sự quá khó để xử lí.
Có lẽ Khánh Hạ chưa quen với mấy câu sến súa kiểu này, Lục Tôn dặn lòng là phải cố gắng chậm lại. Anh mỉm cười để cô thấy thoải mái hơn:
- Mà hôm nay em đi cùng tôi đến trạm cứu hỏa nhé. Có Thượng tướng đích thân đến trạm để gặp mặt em.
- Vâng ạ.
Khánh Hạ ngạc nhiên và có chút sợ, nhưng cô không từ chối, đúng ra là không dám từ chối. "Xuất giá tòng phu" mà. Chồng nói gì mình nghe đó, chẳng dám cãi dù chỉ là nửa lời.
...----------------...
Sau khi xong bữa sáng, Lục Tôn kiên nhẫn đứng ở cửa đợi vợ. Đây là lần đầu tiên đưa Khánh Hạ đi ra ngoài cùng mình nên anh đã nhờ người làm trong nhà tút tát lại cho cô, không thể để Đại Úy phu nhân ăn mặc giản dị mãi được.
Vũ Khánh Hạ bước xuống cầu thang. Mái tóc đen óng mượt của cô được thắt bím gọn ra sau như một tấm lụa mềm mại. Bộ đầm được người làm chọn lựa kĩ càng, tôn lên vòng eo và cơ thể thon thả của Khánh Hạ.
Trong phút chốc, Lục Tôn bị nét đẹp của cô hớp hồn. Mới chỉ trang điểm nhẹ mà đã khiến trái tim lạnh lẽo của người con trai đập loạn. Sự đơn giản trong cách ăn mặc bấy lâu đã che lấp đi đáng vẻ kiều diễm của cô gái nhỏ.
Thấy Lục Tôn bị khựng lại, Khánh Hạ vẫy nhẹ tay trước mặt làm anh giật mình:
- A, xong rồi hả?
- Vâng ạ.
- Mình đi thôi.
...----------------...
Lần đầu tiên Khánh Hạ bước qua cổng trạm cứu hỏa. Ấn tượng của cô là một nhà xe siêu rộng cùng vài ba chiếc xe lớn màu đỏ chói. Trong góc tường có một vài vật dụng cùng dây rựa cứu hỏa, trông vừa lạ vừa quen mắt.
Khi hai vợ chồng đi vào phòng tiếp dân của trạm, các "đệ tử" hào hứng ùa ra. Họ chỉ mặc quần đồng phục cùng áo phông trắng:
- A! Chị dâu đến rồiii!
- Chào Đại Úy phu nhân của bọn emmm!
- Trời! Hôm nay chị xinh quá!
- Hôm qua đi đám cưới đã bất ngờ vì chị xinh vãi. Không ngờ bây giờ trang điểm nhẹ còn xinh hơn nữa!
Lục Tôn điềm đạm cho tay vào túi quần. Anh nhớ đến lễ cưới. Lúc đó còn đang hiểu lầm và giận cô nên không có ấn tượng tốt. Nhưng lỗi là do anh bất cẩn để cô nghe được câu "chọn bừa". Đến tận bây giờ vẫn chưa biết nên giải thích như thế nào.
Lục Tôn nhìn cấp dưới, giọng nói nghiêm nghị, khác hẳn khi ở nhà:
- Mấy đứa, Thượng tướng đã đến chưa?
Bốn người đàn ông không để tâm đến câu hỏi của Lục Tôn mà chỉ chăm chăm bâu vào Khánh Hạ:
- Chị đẹp gái thật á, em ngắm hoài không chán!
- Chị dâu, bí kíp chăm sóc da là gì? Em mê da chị quá!
- Đại Úy ở nhà có bắt nạt chị không? Chứ ở đây ảnh dữ lắm!
Nhìn thấy Khánh Hạ bị đám cấp dưới chú ý, còn khen tới tấp như vậy, Lục Tôn thấy hơi khó chịu trong người. Anh nghiêm giọng, âm thanh có hơi lớn:
- Tiểu đội A thành một hàng ngang! Tập hợp!
Bốn người còn lại giống như rô bốt đã được cài đặt sẵn, ngay lập tức im bặt đi vào vị trí khi nghe hiệu lệnh. Mặt người nào người nấy tái mét.
Lục Tôn dùng đôi mắt sắc lạnh đi ngang qua từng người một:
- Tại sao tôi hỏi mà không một ai trả lời?
Cậu thanh niên lớn nhất cũng là người đứng đầu hàng, lập tức đưa tay lên trán, dáng nghiêm nghị như đang chào cờ:
- Báo cáo thủ trưởng! Thượng tướng chưa đến ạ!
Lục Tôn gằn giọng:
- Còn biết tôi muốn hỏi gì cơ à?
- Tôi sai rồi thưa thủ trưởng!
Đột nhiên anh lớn giọng:
- Tất cả nghe đây! Bất kì ai đứng gần Khánh Hạ quá 2 mét sẽ bị phạt chạy 10 vòng khu phố! Nghe rõ chưa?
Tất cả ngoan ngoãn đồng thanh:
- Rõ!
Lục Tôn quay sang nhìn Khánh Hạ:
- Phải rồi, để tôi giới thiệu cho em.
Bàn tay anh xòe ra hướng về từng người. Hàng ngang có 4 người, vừa vặn từ lớn đến bé.
- Đồng chí lớn nhất trong tiểu đội là "Công", kế bên là "Thành" rồi đến "Danh".
Đến lượt cậu bé trẻ nhất đội, gọi là trẻ nhưng chắc cũng lớn tuổi hơn Khánh Hạ, ánh mắt Lục Tôn nhìn em út có chút đặc biệt:
- Đồng chí này là họ hàng xa của tôi, có tên khác nhưng tôi đặt biệt danh là "Toại". Bốn người chính là "Công Thành Danh Toại".