Chương 35: Lẫn trong màn khói xám xịt là màu cam của ánh lửa
Lục Tôn lắc đầu:
- Em biết là không được rồi mà.
Khánh Hạ ngước mắt lên nhìn, đôi lông mày cau lại trông rất đáng thương:
- Nhưng nghề này nó nguy hiểm… anh không thể chọn việc gì an toàn nhẹ nhàng mà làm hay sao?
- Ai cũng chọn việc nhẹ thì phần khó dành cho ai đây?
Khánh Hạ vừa buồn vừa lo lắng cho tương lai của hai đứa. Cô thở dài:
- Anh có biết… nếu anh có mệnh hệ gì… con của chúng ta sẽ mồ côi cha…
Ngay lập tức, Lục Tôn quay sang, mặt đối mặt với vợ. Anh nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc:
- Em đừng nghĩ bậy! Trạm cứu hỏa của anh là tuyến đầu trong thành phố, được đào tạo chuyên sâu và nắm vững rất nhiều kiến thức sinh tồn! Nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Thấy Khánh Hạ chưa yên tâm, Lục Tôn nói thêm:
- Hơn nữa, hiện nay người dân đã được trang bị kiến thức về cháy nổ. Các trung tâm và địa điểm lớn đều phải thông qua đợt kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy. Đa số các vụ gần đây đều liên quan đến cứu hộ hoặc các đám lửa nhỏ do nấu nướng. Tuyệt đối không có chuyện cháy lớn như…
Đang nói thì Lục Tôn ngập ngừng. Khánh Hạ tiếp lời bằng một âm thanh lí nhí:
- Như vụ cháy trung tâm thương mại mười lăm năm trước.
Nghe chuyện cũ, Lục Tôn lại toát mồ hôi. Tưởng cô còn giận nên lắp bắp giải thích:
- E-Em… Haizz… Khánh Hạ… Thật ra em hiểu lầm rồi. Quả thật là lúc đó anh đã có mặt, nhưng chuyện hút thuốc gì đó, tuyệt đối không phải!
- Vậy thì bây giờ anh kể đi. Rốt cuộc là sao? Em muốn nghe chính miệng anh nói ra tất cả.
- Bảo bối… em thật sự muốn nghe ư?
Có lẽ Lục Tôn còn sợ Khánh Hạ buồn khi nhắc đến bố mẹ, đặc biệt là phải nghe xem họ đã ra đi như thế nào. Nhưng so với việc hiểu lầm rồi trách móc chồng mình, cô lại muốn biết sự thật hơn:
- Ừm, anh kể đi.
- Được rồi… khi đó anh vừa nhập học cấp 3 nên cần phải chuẩn bị đồ dùng học tập. Hiệu sách trong đó khá lớn nên khi bị bén lửa là cháy nhanh lắm. Anh đang đi vệ sinh thì nghe tiếng chuông báo cháy. Lúc chạy ra ngoài thì mọi người đã sơ tán hết, xung quanh toàn khói là khói…
Cậu trai trẻ Lục Tôn hoảng hốt nhìn quanh. Lẫn trong màn khói xám xịt là màu cam của ánh lửa. Nhìn không thấy đường để chạy, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà mò mẫm.
- Khánh Hạ ơi! Anh ơi!
Bỗng Lục Tôn nghe một giọng phụ nữ ở đằng xa. Cậu vội cúi thấp người, chạy về phía có âm thanh:
- Cô gì ơi! Ra khỏi chỗ này thôi! Nguy hiểm lắm!
Hai người lờ mờ nhìn thấy nhau. Người phụ nữ một tay che mũi, một tay bật đèn điện thoại để soi đường:
- Không được! Cô bị lạc chồng con, phải tìm được họ đã!
Lục Tôn kéo áo lên che mũi, cố gắng hạ thấp người để không hít quá nhiều khói độc:
- Nếu còn không mau đi, cả hai chúng ta đều sẽ chết ngạt ở đây đó! Cô có biết lối thoát hiểm nào gần đây không?
- Để cô cố gắng nhớ lại xem!
Hai người một lớn một nhỏ, vừa hoảng vừa sợ, cứ thế chạy trong vô định. Mặc dù chưa tìm được lối ra nhưng làn khói đã mỏng dần, có lẽ đã đi ra xa khỏi nguồn lửa. Không khí có vẻ dễ thở hơn một chút vì lửa chưa bén tới phía này của tòa nhà. Nhưng vẫn còn một lớp khói mỏng rất khó chịu.
Cả hai quyết định chạy vào nhà vệ sinh, nhúng nước cho ướt cổ áo rồi dùng nó để bịt mũi. Đây là cách giúp lọc khí độc rất hữu hiệu.
Vài phút sau, Lục Tôn nghe được một giọng ồm ồm. Người đàn ông từ xa chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi:
- Em đây rồi! Tìm thấy em rồi!
Người phụ nữ lập tức bám lấy hai cánh tay của đối phương, sợ hãi hỏi dồn:
- Anh ơi con đâu? Khánh Hạ đâu?
- Yên tâm! Anh đưa con bé ra ngoài rồi!
Nghe đến đây, Lục Tôn giật mình quay sang:
- Chú! Chú ra được rồi còn chạy vào là sao!? Nguy hiểm lắm đó!
- Không có thời gian đâu, bây giờ phải ra ngay!
Cả ba lập tức chạy ngược theo con đường mà người đàn ông đã đi qua.
Đi một lúc, nhìn thấy tấm bảng có chữ “exit” phát sáng sau làn khói, Lục Tôn không nghĩ nhiều, lập tức lao tới mở cửa. Nhưng vừa chạm vào tay cầm bằng kim loại, cậu giật bắn người rút tay về vì quá nóng. Chưa đến vài giây mà lòng bàn tay phải đã bỏng rát.
Cậu quay ra sau nói với hai người lớn:
- Cửa nóng lắm cô chú! Không mở được!
- Vậy là lửa đã lan đến đằng sau cánh cửa rồi! Chúng ta tìm đường khác thôi!
Cả ba chỉ còn cách chạy ngược vào trong, cố gắng tránh càng xa nguồn lửa càng tốt. Tay của Lục Tôn càng ngày càng đau rát, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đến khi thoát ra khỏi đây.
- Em biết là không được rồi mà.
Khánh Hạ ngước mắt lên nhìn, đôi lông mày cau lại trông rất đáng thương:
- Nhưng nghề này nó nguy hiểm… anh không thể chọn việc gì an toàn nhẹ nhàng mà làm hay sao?
- Ai cũng chọn việc nhẹ thì phần khó dành cho ai đây?
Khánh Hạ vừa buồn vừa lo lắng cho tương lai của hai đứa. Cô thở dài:
- Anh có biết… nếu anh có mệnh hệ gì… con của chúng ta sẽ mồ côi cha…
Ngay lập tức, Lục Tôn quay sang, mặt đối mặt với vợ. Anh nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc:
- Em đừng nghĩ bậy! Trạm cứu hỏa của anh là tuyến đầu trong thành phố, được đào tạo chuyên sâu và nắm vững rất nhiều kiến thức sinh tồn! Nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Thấy Khánh Hạ chưa yên tâm, Lục Tôn nói thêm:
- Hơn nữa, hiện nay người dân đã được trang bị kiến thức về cháy nổ. Các trung tâm và địa điểm lớn đều phải thông qua đợt kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy. Đa số các vụ gần đây đều liên quan đến cứu hộ hoặc các đám lửa nhỏ do nấu nướng. Tuyệt đối không có chuyện cháy lớn như…
Đang nói thì Lục Tôn ngập ngừng. Khánh Hạ tiếp lời bằng một âm thanh lí nhí:
- Như vụ cháy trung tâm thương mại mười lăm năm trước.
Nghe chuyện cũ, Lục Tôn lại toát mồ hôi. Tưởng cô còn giận nên lắp bắp giải thích:
- E-Em… Haizz… Khánh Hạ… Thật ra em hiểu lầm rồi. Quả thật là lúc đó anh đã có mặt, nhưng chuyện hút thuốc gì đó, tuyệt đối không phải!
- Vậy thì bây giờ anh kể đi. Rốt cuộc là sao? Em muốn nghe chính miệng anh nói ra tất cả.
- Bảo bối… em thật sự muốn nghe ư?
Có lẽ Lục Tôn còn sợ Khánh Hạ buồn khi nhắc đến bố mẹ, đặc biệt là phải nghe xem họ đã ra đi như thế nào. Nhưng so với việc hiểu lầm rồi trách móc chồng mình, cô lại muốn biết sự thật hơn:
- Ừm, anh kể đi.
- Được rồi… khi đó anh vừa nhập học cấp 3 nên cần phải chuẩn bị đồ dùng học tập. Hiệu sách trong đó khá lớn nên khi bị bén lửa là cháy nhanh lắm. Anh đang đi vệ sinh thì nghe tiếng chuông báo cháy. Lúc chạy ra ngoài thì mọi người đã sơ tán hết, xung quanh toàn khói là khói…
Cậu trai trẻ Lục Tôn hoảng hốt nhìn quanh. Lẫn trong màn khói xám xịt là màu cam của ánh lửa. Nhìn không thấy đường để chạy, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà mò mẫm.
- Khánh Hạ ơi! Anh ơi!
Bỗng Lục Tôn nghe một giọng phụ nữ ở đằng xa. Cậu vội cúi thấp người, chạy về phía có âm thanh:
- Cô gì ơi! Ra khỏi chỗ này thôi! Nguy hiểm lắm!
Hai người lờ mờ nhìn thấy nhau. Người phụ nữ một tay che mũi, một tay bật đèn điện thoại để soi đường:
- Không được! Cô bị lạc chồng con, phải tìm được họ đã!
Lục Tôn kéo áo lên che mũi, cố gắng hạ thấp người để không hít quá nhiều khói độc:
- Nếu còn không mau đi, cả hai chúng ta đều sẽ chết ngạt ở đây đó! Cô có biết lối thoát hiểm nào gần đây không?
- Để cô cố gắng nhớ lại xem!
Hai người một lớn một nhỏ, vừa hoảng vừa sợ, cứ thế chạy trong vô định. Mặc dù chưa tìm được lối ra nhưng làn khói đã mỏng dần, có lẽ đã đi ra xa khỏi nguồn lửa. Không khí có vẻ dễ thở hơn một chút vì lửa chưa bén tới phía này của tòa nhà. Nhưng vẫn còn một lớp khói mỏng rất khó chịu.
Cả hai quyết định chạy vào nhà vệ sinh, nhúng nước cho ướt cổ áo rồi dùng nó để bịt mũi. Đây là cách giúp lọc khí độc rất hữu hiệu.
Vài phút sau, Lục Tôn nghe được một giọng ồm ồm. Người đàn ông từ xa chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi:
- Em đây rồi! Tìm thấy em rồi!
Người phụ nữ lập tức bám lấy hai cánh tay của đối phương, sợ hãi hỏi dồn:
- Anh ơi con đâu? Khánh Hạ đâu?
- Yên tâm! Anh đưa con bé ra ngoài rồi!
Nghe đến đây, Lục Tôn giật mình quay sang:
- Chú! Chú ra được rồi còn chạy vào là sao!? Nguy hiểm lắm đó!
- Không có thời gian đâu, bây giờ phải ra ngay!
Cả ba lập tức chạy ngược theo con đường mà người đàn ông đã đi qua.
Đi một lúc, nhìn thấy tấm bảng có chữ “exit” phát sáng sau làn khói, Lục Tôn không nghĩ nhiều, lập tức lao tới mở cửa. Nhưng vừa chạm vào tay cầm bằng kim loại, cậu giật bắn người rút tay về vì quá nóng. Chưa đến vài giây mà lòng bàn tay phải đã bỏng rát.
Cậu quay ra sau nói với hai người lớn:
- Cửa nóng lắm cô chú! Không mở được!
- Vậy là lửa đã lan đến đằng sau cánh cửa rồi! Chúng ta tìm đường khác thôi!
Cả ba chỉ còn cách chạy ngược vào trong, cố gắng tránh càng xa nguồn lửa càng tốt. Tay của Lục Tôn càng ngày càng đau rát, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đến khi thoát ra khỏi đây.