Chương 37: Đụng độ
Sau khi tất cả mọi hiểu lầm và khúc mắc về quá khứ được giải quyết xong xuôi, Lục Tôn và Khánh Hạ đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Đôi lúc, phụ nữ mang thai tính tình hơi khó chịu, nhưng Lục Tôn luôn kiên nhẫn và dịu dàng khiến Khánh Hạ có cảm giác mình là người may mắn nhất thế giới.
Thời gian yên bình trôi đi. Lúc đứa trẻ thứ hai của chị dâu ra đời, cũng là lúc đứa con đầu lòng đang lớn dần trong bụng Khánh Hạ. Cô nói với bác sĩ không được tiết lộ giới tính của em bé trước khi sinh, vì đối với cô, trai hay gái cũng đều quan trọng như nhau. Nhưng nhà họ Lục thì khác. Lỡ như họ biết trước giới tính thai nhi không như mong đợi, có thể sẽ hụt hẫng và không chào đón đứa con này. Vậy nên Khánh Hạ muốn giữ thông tin này cho đến phút chót.
Do quá trình sinh hoạt chung khá bất tiện nên Lục Tôn ngỏ ý muốn chuyển ra ở riêng. Dù sao Khánh Hạ cũng sắp sinh em bé rồi, sẽ có rất nhiều thứ phải chú ý và chuẩn bị. Căn nhà mới của đôi vợ chồng trẻ không nguy nga và tráng lệ như “toà lâu đài” của Lục gia, tuy vậy, nó vẫn là một căn biệt thự cỡ vừa, hiện đại và thoáng đãng.
…----------------…
Bầu trời tối sầm, căn nhà trống vắng. Vũ Khánh Hạ đang mang thai tuần thứ 37, tháng sau là có thể chào đón thành viên mới được rồi. Cô ngồi một mình trong phòng khách, tay xoa chiếc bụng tròn, tay còn lại xem điện thoại.
Người làm trong nhà chỉ đến theo giờ chứ không ăn ở nguyên ngày. Bố mẹ ruột đã mất, bố mẹ chồng thì còn chuyện công ty và đứa cháu trai mới ra đời không lâu nên rất bận. Chính vì thế, tất cả đều là một tay chồng cô chăm sóc.
Khánh Hạ đã ngồi như thế này được vài tiếng. Vì sau khi ăn tối, Lục Tôn đã phải lên ủy ban họp đột xuất. Nghe nói có bọn tội phạm phóng hỏa bị truy nã đang ở trung tâm thành phố.
Ngồi hướng mắt ra cửa đợi mãi chẳng thấy chồng về, Khánh Hạ lại có cảm giác buồn mồm. Cô đứng dậy đi vào trong bếp tìm đồ ăn. Ngó tới ngó lui thì chỉ toàn là rau củ, trái cây rồi tổ yến bồi bổ. Ngày nào cũng ăn mấy cái này cô sắp ngán rồi.
Khánh Hạ cầm máy nhắn cho chồng.
[Lúc nào về anh mua ít sô cô la hoặc bánh kem được không? Em muốn ăn]
Lục Tôn đang bận nên phải 15 phút sau mới có hồi âm.
[Anh về khá trễ đó bảo bối, lúc đó chắc họ đóng cửa hết rồi]
Khánh Hạ thở dài. Mang thai khổ thật, cứ thèm ăn cái này cái kia. Lâu lâu lại khó chịu trong người không muốn ăn gì cả. Đúng là lúc nắng lúc mưa mà!
Đợi đến khi Lục Tôn về, có khi phải đến nửa đêm. Khánh Hạ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình đi mua đồ ăn vặt. Lần này mua nhiều một chút để dành đến lúc đi sinh luôn.
[Vậy em ra cửa hàng gần nhà nha. Anh muốn ăn gì không em mua luôn?]
[Không cần đâu, em mua đồ em thích đi. Đi cẩn thận chút]
Sau khi nhắn cho Lục Tôn, Khánh Hạ cất điện thoại vào túi áo khoác rồi khóa cửa nhà. Cô định bụng mua thật nhiều đồ ăn cho đã cơn thèm nhưng mới đi vài vòng trong cửa hàng tiện lợi đã thấy mệt mỏi. Cái bụng to này làm cô đau lưng, mỏi gối. Vậy mới thấy những người mẹ thật vĩ đại. Bốn chữ “mang nặng đẻ đau” bây giờ Vũ Khánh Hạ này mới thấu.
Mua đồ xong, cô gái bước ra khỏi cửa hàng. Tay cô xách 1 bịch đựng mấy cái bánh nhỏ, đi về phía nhà mình. Chỉ cách có 500 mét thôi mà đôi chân muốn rụng rời.
Khi đi ngang qua một con hẻm, Khánh Hạ dừng chân nghỉ một chút bên mép tường phía ngoài. Tưởng chừng như mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy. Nhưng chẳng may, những âm thanh trò chuyện ồm ồm của một đám đàn ông trong hẻm lại lọt vào tai cô:
- Vậy chốt kế hoạch như thế đi.
- Được. Nhưng nhớ kĩ là khi bọn chúng hoảng loạn, ta phải bẻ khóa thật nhanh!
- Ok! Lần này phải nhanh tay châm lửa, đừng chậm rãi như trước, suýt thì bị bắt!
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng Khánh Hạ nghe chẳng xót chữ nào. Đây chẳng phải là bọn phóng hỏa mà Lục Tôn đã nhắc hay sao? Chúng đến thành phố này để tiếp tục thực hiện việc trộm cắp, không ngờ là lại lảng vảng khu mình sống.
Khánh Hạ không dám manh động, chỉ đứng tựa lưng vào mép tường rồi nhắn tin cho chồng, báo cáo hết những gì mình đã nghe thấy. Nhưng Lục Tôn đang trong cuộc họp, chưa thể xem tin nhắn ngay.
Bỗng dưng Khánh Hạ cảm thấy lạ, từ nãy đến giờ sao không nghe bọn chúng nói chuyện nữa? Cô tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi đựng bánh rồi hé mắt qua mép tường.
Vừa ngoảnh ra phía sau, Khánh Hạ đã chạm phải bốn ánh mắt lạnh ngắt đang nhìn về phía này. Bị phát hiện, cô giật mình vội vàng quay đi.
Nhưng chỉ với vài giây, bọn chúng đã vụt lên chặn trước mặt Khánh Hạ khiến cô phải khựng lại. Bọn chúng dùng chất giọng ồm ồm của mình để mỉa mai:
- Chị bầu. Nãy giờ đứng ở đây hơi lâu rồi thì phải?
- Chị đang nghe lén chúng tôi à?
Khánh Hạ hoảng hốt lắc đầu:
- T-Tôi chỉ đi ngang…
Thời gian yên bình trôi đi. Lúc đứa trẻ thứ hai của chị dâu ra đời, cũng là lúc đứa con đầu lòng đang lớn dần trong bụng Khánh Hạ. Cô nói với bác sĩ không được tiết lộ giới tính của em bé trước khi sinh, vì đối với cô, trai hay gái cũng đều quan trọng như nhau. Nhưng nhà họ Lục thì khác. Lỡ như họ biết trước giới tính thai nhi không như mong đợi, có thể sẽ hụt hẫng và không chào đón đứa con này. Vậy nên Khánh Hạ muốn giữ thông tin này cho đến phút chót.
Do quá trình sinh hoạt chung khá bất tiện nên Lục Tôn ngỏ ý muốn chuyển ra ở riêng. Dù sao Khánh Hạ cũng sắp sinh em bé rồi, sẽ có rất nhiều thứ phải chú ý và chuẩn bị. Căn nhà mới của đôi vợ chồng trẻ không nguy nga và tráng lệ như “toà lâu đài” của Lục gia, tuy vậy, nó vẫn là một căn biệt thự cỡ vừa, hiện đại và thoáng đãng.
…----------------…
Bầu trời tối sầm, căn nhà trống vắng. Vũ Khánh Hạ đang mang thai tuần thứ 37, tháng sau là có thể chào đón thành viên mới được rồi. Cô ngồi một mình trong phòng khách, tay xoa chiếc bụng tròn, tay còn lại xem điện thoại.
Người làm trong nhà chỉ đến theo giờ chứ không ăn ở nguyên ngày. Bố mẹ ruột đã mất, bố mẹ chồng thì còn chuyện công ty và đứa cháu trai mới ra đời không lâu nên rất bận. Chính vì thế, tất cả đều là một tay chồng cô chăm sóc.
Khánh Hạ đã ngồi như thế này được vài tiếng. Vì sau khi ăn tối, Lục Tôn đã phải lên ủy ban họp đột xuất. Nghe nói có bọn tội phạm phóng hỏa bị truy nã đang ở trung tâm thành phố.
Ngồi hướng mắt ra cửa đợi mãi chẳng thấy chồng về, Khánh Hạ lại có cảm giác buồn mồm. Cô đứng dậy đi vào trong bếp tìm đồ ăn. Ngó tới ngó lui thì chỉ toàn là rau củ, trái cây rồi tổ yến bồi bổ. Ngày nào cũng ăn mấy cái này cô sắp ngán rồi.
Khánh Hạ cầm máy nhắn cho chồng.
[Lúc nào về anh mua ít sô cô la hoặc bánh kem được không? Em muốn ăn]
Lục Tôn đang bận nên phải 15 phút sau mới có hồi âm.
[Anh về khá trễ đó bảo bối, lúc đó chắc họ đóng cửa hết rồi]
Khánh Hạ thở dài. Mang thai khổ thật, cứ thèm ăn cái này cái kia. Lâu lâu lại khó chịu trong người không muốn ăn gì cả. Đúng là lúc nắng lúc mưa mà!
Đợi đến khi Lục Tôn về, có khi phải đến nửa đêm. Khánh Hạ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình đi mua đồ ăn vặt. Lần này mua nhiều một chút để dành đến lúc đi sinh luôn.
[Vậy em ra cửa hàng gần nhà nha. Anh muốn ăn gì không em mua luôn?]
[Không cần đâu, em mua đồ em thích đi. Đi cẩn thận chút]
Sau khi nhắn cho Lục Tôn, Khánh Hạ cất điện thoại vào túi áo khoác rồi khóa cửa nhà. Cô định bụng mua thật nhiều đồ ăn cho đã cơn thèm nhưng mới đi vài vòng trong cửa hàng tiện lợi đã thấy mệt mỏi. Cái bụng to này làm cô đau lưng, mỏi gối. Vậy mới thấy những người mẹ thật vĩ đại. Bốn chữ “mang nặng đẻ đau” bây giờ Vũ Khánh Hạ này mới thấu.
Mua đồ xong, cô gái bước ra khỏi cửa hàng. Tay cô xách 1 bịch đựng mấy cái bánh nhỏ, đi về phía nhà mình. Chỉ cách có 500 mét thôi mà đôi chân muốn rụng rời.
Khi đi ngang qua một con hẻm, Khánh Hạ dừng chân nghỉ một chút bên mép tường phía ngoài. Tưởng chừng như mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy. Nhưng chẳng may, những âm thanh trò chuyện ồm ồm của một đám đàn ông trong hẻm lại lọt vào tai cô:
- Vậy chốt kế hoạch như thế đi.
- Được. Nhưng nhớ kĩ là khi bọn chúng hoảng loạn, ta phải bẻ khóa thật nhanh!
- Ok! Lần này phải nhanh tay châm lửa, đừng chậm rãi như trước, suýt thì bị bắt!
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng Khánh Hạ nghe chẳng xót chữ nào. Đây chẳng phải là bọn phóng hỏa mà Lục Tôn đã nhắc hay sao? Chúng đến thành phố này để tiếp tục thực hiện việc trộm cắp, không ngờ là lại lảng vảng khu mình sống.
Khánh Hạ không dám manh động, chỉ đứng tựa lưng vào mép tường rồi nhắn tin cho chồng, báo cáo hết những gì mình đã nghe thấy. Nhưng Lục Tôn đang trong cuộc họp, chưa thể xem tin nhắn ngay.
Bỗng dưng Khánh Hạ cảm thấy lạ, từ nãy đến giờ sao không nghe bọn chúng nói chuyện nữa? Cô tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi đựng bánh rồi hé mắt qua mép tường.
Vừa ngoảnh ra phía sau, Khánh Hạ đã chạm phải bốn ánh mắt lạnh ngắt đang nhìn về phía này. Bị phát hiện, cô giật mình vội vàng quay đi.
Nhưng chỉ với vài giây, bọn chúng đã vụt lên chặn trước mặt Khánh Hạ khiến cô phải khựng lại. Bọn chúng dùng chất giọng ồm ồm của mình để mỉa mai:
- Chị bầu. Nãy giờ đứng ở đây hơi lâu rồi thì phải?
- Chị đang nghe lén chúng tôi à?
Khánh Hạ hoảng hốt lắc đầu:
- T-Tôi chỉ đi ngang…