Chương 7: Một Lời Tâm Tình Nhỏ
Lạc Hằng có một khuôn mặt “Quý ông xa nhà bếp”, nhưng lúc bắt tay vào việc trông khác hoàn toàn: Xắt rau rất điêu luyện, đổ dầu vào chảo lưu loát, thậm chí còn lật thìa.[Anh còn biết nấu cơm sao? Bình thường anh đều tự mình nấu ăn à?] Vân Xuyên bận rộn bên cạnh anh.Lạc Hằng nói: “Cậu nhìn tôi giống người có thời gian tự mình nấu ăn sao? Ngày thường tôi đều ăn trong nhà ăn của công ty.”[Cũng đúng, phòng bếp của anh rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết không được sử dụng thường xuyên.]Lạc Hằng đặt nồi lên bàn, quay đầu lại nói: “Vậy mà cậu còn không cảm ơn tôi? Lâu rồi tôi mới vào bếp mà lại là nấu cho cậu ăn.”Vân Xuyên đắc ý cười.Đồ ăn cho hai người không cần quá phong phú, bốn món giản dị, thêm một nồi cháo gà nấu lửa nhỏ. Suy xét đến Vân Xuyên mới vừa khỏi bệnh, cố ý làm đồ ăn thật thanh đạm.Lạc Hằng cởi tạp dề ngồi vào bàn, thoải mái hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Vân Xuyên.[Vừa nãy tôi có ăn vụng một chút,] Vân Xuyên cắn đũa, cho anh xem màn hình di động, [Vị rất ngon. Tuyệt ghê, không giống tôi, tôi không biết nấu cơm.]Lạc Hằng kinh ngạc: “Cậu không biết nấu cơm? Bánh quy cậu nướng khá ngon mà.”[Bánh quy không cần học hỏi nhiều, chỉ cần lò nướng, cho nguyên liệu theo tỉ lệ chắc chắn sẽ không thất bại.] Cậu vừa gõ chữ vừa gắp một miếng cá bỏ vào miệng, híp mắt khen ngợi, [Ngon quá ngon quá, món này ăn ngon nhất!]“Cái này ngon nhất à?” Lạc Hằng nghe vậy lại gắp một miếng từ bụng cá vào chén của Vân Xuyên, nói, “Món này cũng giống nướng bánh quy, nêm gia vị vừa đủ rồi hấp chín là xong.”Dứt lời, anh chỉ chỉ cái máy lớn trong phòng bếp, “Chính là cái kia, chưng nướng đều có thể, bỏ vào là được.”Vân Xuyên nhìn vào đó theo Lạc Hằng— cậu vừa thấy lập tức nóng lòng muốn dùng thử cái máy đa năng đó.[Dùng tốt thật không? Trong tiệm tôi có một cái lò nướng, khi trước còn muốn mua một cái để ở nhà.]“Dùng ổn lắm, nhưng tôi không thường dùng, vẫn luôn để ở đó hứng bụi.”Vân Xuyên trông mong nhìn chằm chằm phòng bếp, dáng vẻ cực kỳ muốn dùng thử.Cậu bày tỏ: [Tôi cũng muốn mua một cái, nhưng có vấn đề… đặt nó trong phòng bếp, tôi lại không nghe được âm thanh, làm sao biết được lúc nào nó nướng xong? Trong tiệm luôn để ý nên mới không quên, nhưng nếu đặt trong nhà, tôi sợ sẽ quên mất đồ đang nướng.]Nói là đã quen sống như vậy, nói là không có quá nhiều điều bất tiện, trên thực tế vẫn không thể không bị ảnh hưởng.Vân Xuyên gõ xong, rất nhanh lại bị đồ ăn hấp dẫn. Cậu khen tay nghề của Lạc Hằng không dứt, còn bảo muốn vẽ gói nhãn dán thứ chín là đám mây đang nấu ăn.Khi vùi đầu ăn cơm cậu vẫn có thể nhanh nhẹn gõ chữ, tay trái như nhảy múa trên màn hình di động, cứ cách vài giây lại cho Lạc Hằng xem mình hiểu gì về mấy loại đồ ăn khác.Lạc Hằng cười nhìn cậu, chỉ là những chữ đó làm thế nào cũng không vào đầu được.Anh vẫn luôn suy nghĩ, làm cách nào mới có thể để Vân Xuyên dùng lò nướng an toàn.*Có thể là do trong đầu có suy nghĩ, Lạc Hằng ăn rất chậm, vậy mà Vân Xuyên vẫn luôn bắt chuyện với anh.[Thật đúng là biết nấu đồ ăn nè, bộ dáng của anh chứng tỏ anh rất quen thuộc.] đánh chữ không cản trở việc ăn cơm, cậu nhanh chóng ăn sạch đồ trong chén mình, rồi quấy rối Lạc Hằng.“Lúc trước ở nước ngoài ăn không quen, chỉ có thể tự làm.” Lạc Hằng nói, “Sau đó trở về thì bận làm việc, hầu như không nấu nữa, ngượng tay không ít.”Vân Xuyên: [Tôi còn tưởng rằng trưa hôm nay sẽ ăn lẩu đó! Ha ha, trông anh cứ như người chỉ biết nấu lẩu ấy.]Lạc Hằng liếc cậu, tặng cậu một ánh mắt cảnh cáo, không trả lời.Vân Xuyên nhàm chán nhìn di động một chút, lại tiếp tục quấy rầy Lạc Hằng.[Àiii, thật tiếc quá, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng đi máy bay.] Vân Xuyên buồn rầu mà chống đầu, viết, [Tôi chưa bao giờ đi tàu cao tốc hay tàu hoả, chưa từng rời khỏi thành phố luôn!]Cậu buông di động ghé vào mặt bàn mà mếu máo.Ngẫm lại cũng đúng, lấy tình huống đặc biệt của Vân Xuyên, dù là một mình ra ngoài hay đi cùng mẹ đều không dễ dàng gì.Lạc Hằng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ấn ấn đỉnh đầu cậu, hỏi: “Cậu rất muốn ra ngoài sao?”Vân Xuyên gật đầu.Lạc Hằng nghĩ một lát, lấy di động ra nhìn xem lịch, “Nếu cậu muốn— chi bằng hè năm nay chúng ta cùng nhau đi chơi nhé.”Anh lắc lắc di động với Vân Xuyên, nói: “Tháng tám tôi có kỳ nghỉ, có thể ra ngoài dạo chơi, cậu muốn đi cùng không?”Dùng mắt thường có thể thấy vẻ mặt Vân Xuyên trở nên rạng rỡ hơn, cậu còn hít sâu một hơi.Cậu kéo ghế dựa ra ngồi vào bên cạnh Lạc Hằng, kinh ngạc hỏi: [Có thể sao? Thật sự có thể à? Như vậy có làm phiền anh không? Dẫn tôi theo có phải sẽ mang đến nhiều điều không tiện cho anh không?]“Có cái gì mà tiện với không tiện— nè nè, tránh ra một chút, đừng có cản tôi ăn canh.” Lạc Hằng nói, “‘Cuộc sống hằng ngày không có gì không tiện’, câu đó không phải do cậu nói sao?”Vân Xuyên ngại ngùng sờ mũi, [Tôi sợ gây phiền phức cho anh… tóm lại tôi không giống với người khác, mọi mặt luôn… Cho nên…]Lạc Hằng đè tay cậu lại, không cho cậu gõ tiếp phần sau, thậm chí còn khoá máy đặt qua một bên, không để cậu tiếp tục nói gì về chuyện đó.Anh nói trong ánh mắt vừa bất an vừa chờ mong của Vân Xuyên: “Cậu chỉ cần nghĩ xem nên đi đâu chơi, việc khác tôi sẽ lo liệu.”Vân Xuyên cười cong đôi mắt, ngoan ngoãn làm động tác cảm ơn.Lát sau, Lạc Hằng sai Vân Xuyên đi rửa chén.Vân Xuyên không có ý kiến— dù sao mình cũng ăn của người ta.Tới phòng bếp rồi mới phát hiện, Lạc Hằng vậy mà còn có máy rửa chén.Vân Xuyên bất mãn nhìn Lạc Hằng, ở trong lòng lên án mạnh mẽ nhà tư bản thật xa xỉ.Cầm chén đĩa bỏ vào máy rửa chén xong, Vân Xuyên cộp cộp cộp quay lại phòng ăn tìm di động của mình. Cậu nhìn lướt qua Lạc Hằng đang ngồi trên sô pha như đại gia, muốn dùng ánh mắt đe doạ anh.Cuối cùng không dùng được, còn phải nhã nhặn khép nép hỏi anh giấu điện thoại mình đi đâu rồi.Lạc Hằng nhìn cậu một cái, móc di động ra khỏi khe nứt của sô pha đưa cho cậu.Người này ác thật đó… Vân Xuyên nghĩ, lại giấu di động của mình vào khe nứt sô pha.Cậu mở di động, đang muốn gõ ra oán hận, lại nhìn thấy trên ghi chú nhiều thêm một hàng chữ.Trong lúc cậu rửa chén, Lạc Hằng lặng lẽ viết một câu.Anh viết: Cậu không có gì không giống những người khác, sẽ không gây phiền phức cho tôi.