Chương 17: Khúc nhạc dạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Raine Wu
-----------
Bạn học trong lớp cũng dần quen với việc bọn ba người Cận Sầm đến tìm Nghiêm Diệc Sơ ăn cơm mấy ngày nay.
Nhưng quen có nghĩa là bọn họ không còn quá kinh ngạc khi thấy ba người kia chờ Nghiêm Diệc Sơ ở cửa lớp, bọn họ vẫn bàn tán rôm rả không lúc nào ngơi.
Làm thế nào một tên mọt sách vừa mới chuyển vào, không chỗ dựa ở Bắc Thành, không gốc gác, lúc nào cũng lủi thủi một mình lại có thể chơi với nhóm mà rất nhiều người muốn xây dựng quan hệ nhưng bất thành như bọn ba người Cận Sầm như vậy?
Có phải vì hạng nhất và hạng nhì nên hiểu nhau không?
Ngoài ra, Nghiêm Diệc Sơ vốn có cũng có một ít độ tin tức, nay thêm chuyện này nên trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất lớp mười trung học số một Bắc Thành.
Bạn học lớp thi đua vật lý rất may mắn khi thấy cảnh tượng hai người ngồi cùng bàn với nhau giữa tâm chủ đề hot.
Lớp thi đua vật lý mở vào tiết cuối cùng của thứ năm, tiết này vốn là tiết hoạt động cho lớp mười, học sinh có thể lựa chọn theo sở thích như âm nhạc, mỹ thuật, đánh giá văn học qua các khía cạnh, nhưng hầu hết hơn phân nửa lớp A, B, C đều đổ vào lớp thi đua.
Phòng học lớp thi đua vật lý là phòng thí nghiệm vật lý, phòng rất to chật ních người.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ ngồi kế Cận Sầm thì nhận được rất nhiều ánh mắt. Nghiêm Diệc Sơ ăn chung với Cận Sầm mấy hôm nên không thể nói mình không quen người kia được, vì vậy mặc kệ mà ngồi chung với cậu ta.
May mắn là trong giờ học, thầy giảng khá nhanh nên tất cả đều hết sức tập trung nghe giảng, Nghiêm Diệc Sơ cũng giả vờ nghiêm túc lắng nghe, cứ như thể xung quanh mình là cà rốt bắp cải.
"Được biết vận tốc ban đầu của ô tô là X... sau khi vượt... hỏi..."
Thẩm Việt đứng trên bục giảng, nhanh chóng viết đề bài lên bảng.
Khi nét phấn cuối cùng vừa dứt, ông xoay người tuần sát bốn mươi học sinh phía dưới, rồi mỉm cười chỉ ra hai cái tên.
"Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ, hai em lên giải đi."
Ngay lập tức, mọi người quay lại nhìn Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ cúi đầu xuống thấp, tay nắm chặt bút.
Cậu nghe thấy tiếng đẩy ghế bên cạnh của Cận Sầm, thấy bóng kia đứng lên nên cậu cũng phải đứng dậy theo.
Tiếng rì rầm của mấy bạn nữ vang lên từ phía sau.
"Đó là Nghiêm Diệc Sơ á..."
"Chưa thấy mặt, nghe nói cũng được lắm..."
Cậu chỉnh lại mắt kính của mình rồi cúi người bước lên bục giảng.
Một người một bảng, Nghiêm Diệc Sơ cầm phấn lên bắt đầu giải đề.
Trước đến nay, cậu đều viết các bước rất rõ ràng, nét chữ ngay ngắn, trình bày trên bảng cũng rất chặt chẽ cẩn thận, rất đẹp. Thẩm Việt cầm giáo án đứng bên cạnh gật gù liên tục.
Là một nhà giáo nhân dân tận chức tận trách nên ông mặc định rằng Nghiêm Diệc Sơ gì cũng tốt nhưng thói quen khom lưng này không tốt lắm, nó làm cho cả người trông không có tinh thần.
Thẩm Việt nhắc nhở cậu: "Diệc Sơ, còn trẻ, thẳng lưng lên chút đi chứ!"
......
Nghiêm Diệc Sơ đành phải thẳng lưng lên.
Chênh lệch chiều cao giữa hai nam sinh đang đứng trên bục giảng đã không còn nhiều nữa. Sau khi thẳng lưng lên, nhìn từ phía sau Nghiêm Diệc Sơ không quá gầy, vai rộng, thân hình cũng rất đẹp.
Khung xương nhỏ hơn Cận Sầm nhưng lại mang vẻ đẹp mỏng manh, thanh tú.
Tiếng phấn cọ vào bảng đen liên tục vang lên, nhưng Cận Sầm đã kết thúc trước.
Không giống như trình tự từng bước rõ ràng như Nghiêm Diệc Sơ, Cận Sầm lược bỏ, nhảy bước rất nhiều.
Thẩm Việt cũng đã dạy Cận Sầm nửa học kỳ, sửa không ít bài thi của Cận Sầm nên hiểu thói quen giải bài của Cận Sầm.
Nếu không phải cho mình chút mặt mũi hoặc không muốn so sánh rõ với Nghiêm Diệc Sơ thì có thể Cận Sầm đã viết luôn đáp án cuối cùng.
Cận Sầm viết xong đáp án cũng không vội mà khoanh tay đứng trên bục xem Nghiêm Diệc Sơ giải đề.
Nam sinh khẽ nhếch môi, vén tóc mái ra sau, đưng lưng về phía bạn học mà chăm chú nhìn bảng đen, thế nhưng dáng vẻ có chút buồn cười này lại lọt vào mắt Cận Sầm.
Bốn lọn tóc mái trên mặt Nghiêm Diệc Sơ tạo nên hai chữ 'Người' (人), nhưng cũng không quá khó coi là nhờ vào ngũ quan của Nghiêm Diệc Sơ đỡ lại.
Tự nhiên Cận Sầm có chút thấy buồn cười.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ tập trung giải bài, cậu rất chăm chú, hoàn toàn không để ý thấy người bên cạnh đang nhìn mình.
Đặt phấn viết xuống đáp án cuối cùng, quá trình giải một bài có thể dùng làm mẫu được hoàn thành như vậy.
Nghiêm Diệc Sơ hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, sau đó vô thức muốn nhìn sang xem tiến độ của Cận Sầm đến đâu, vừa quay đầu đã đụng phải ánh mắt cười của Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng giơ tay vuốt lại tóc mái cho ngay ngắn.
"Tốt lắm, đáp áp của hai em đều rất chính xác."
Thẩm Việt dùng phấn đỏ đánh dấu tick vào hai bài trên bảng.
Những đứa bên dưới làm đúng thì vẻ mặt kiêu ngạo, còn những đứa làm sai thì nhăn mặt lại rồi lấy bài mình đối chiếu với bài của Nghiêm Diệc Sơ, phần của Cận Sầm không thể tham khảo được.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm trở về chỗ ngồi, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Việt đến chỗ bài của Cận Sầm phết một nét phẩy đỏ lên.
"Nhưng bước này của bạn Cận Sầm có lẽ phải trừ đi một chút."
......
Nghiêm Diệc Sơ liếc nhìn Cận Sầm, phát hiện rằng vẻ mặt cậu ta hết sức thờ ơ.
Thẩm Việt nhân cơ hội này nói luôn Cận Sầm, giọng rất nghiêm túc: "Nhiều học sinh thích nhảy bước, thích tính nhẩm, cảm thấy làm như vậy mình rất giỏi, nhưng khi đi thi không phải cứ viết đáp án cuối cùng là sẽ có điểm."
"Ở lần thi thứ hai này, vì bạn Cận Sầm trong bài thi đã nhảy bước nên mất rất nhiều điểm không đáng, hy vọng các em sẽ lấy đó làm gương."
"Hãy nhìn các bước giải đề của bạn Nghiêm Diệc Sơ, tư duy rõ ràng rành mạch, đơn giản dễ hiểu, đây là bài mà thầy thích nhất, các em phải học theo đấy nhé. Đây cũng là một phần quan trọng trong việc giải bài tập."
......
Nghiêm Diệc Sơ được khen đến mức có chút lo lắng, trong lòng đang khóc thét, đây không phải là kéo thêm hận thù cho cậu sao?
Không tính ánh nhìn chăm chú của cả lớp, ngay cả Cận Sầm cũng quay đầu sang nhìn cậu.
Vẻ mặt Cận Sầm không có vẻ gì khó chịu, ngược lại rất bình tĩnh dùng ánh mắt đánh giá cậu.
Tóc mái của Nghiêm Diệc Sơ càng ngày càng dài, che luôn mắt của cậu, qua khẽ hở của những sợi tóc có thể nhìn thấy sống mũi cao cùng đôi môi mỏng của Cận Sầm. Đỉnh môi hình chữ 'm', môi châu* không quá rõ nhưng vẫn có nét cong cong, thoạt nhìn vừa lãnh tình vừa gợi cảm.
*Môi châu - 唇珠: điểm chính giữa của môi trên, các bạn coi hình đối chiếu với chữ tiếng trung để rõ hơn nha.
Lúc này, đôi môi mỏng của Cận Sầm hé mở, một giọng nói trầm thấp cố ý truyền vào tai cậu.
"Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn..."
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng trầm thấp này nên không khỏi chớp chớp mắt.
Giọng Cận Sầm đầy chế giễu.
"Tại sao Thượng Đế treo rèm trước mắt mà vẫn còn chưa chịu vén ra?"
......
Nghiêm Diệc Sơ theo thói quen sờ tóc mái mình rồi nhìn nhìn Cận Sầm, mới ý thức rằng Cận Sầm đang ám chỉ tóc mái mình quá dài nên che đi đôi mắt.
Một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Nghiêm Diệc Sơ, bộ não của cậu không có cách nào đối phó với câu đùa bất thình lình từ miệng Cận Sầm nên làm cậu có chút bị đơ.
Cận Sầm nhìn vẻ mặt của nam sinh kia hiện rõ lên nét thất thần, cậu ta không quan tâm mà ngược lại còn gõ gõ bàn.
"Bạn Diệc Sơ, tóc mái dài như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thị lực đấy."
Nghiêm Diệc Sơ xấu hổ ơ một tiếng.
Cậu lí nhí nói: "Tôi về sẽ cắt."
Cận Sầm ý vị sâu xa nhìn cậu.
Sau đó cậu ta xoay người lấy tập tài liệu ra, không nói chuyện với Nghiêm Diệc Sơ nữa.
Nghiêm Diệc Sơ nắm tóc mái của mình mà trong lòng rớt nước mắt.
Không phải chỉ là tóc mái thôi sao mà phiền phức như vậy chứ?
Cậu vừa tự hỏi làm thế nào để cắt tấm rèm này ngắn một chút, vừa nhớ đến khi còn nhỏ xem truyện dành cho thiếu nhi do Dương Hồng Anh hay ai đó viết, truyện kể về một nữ sinh vì tự ti nên lúc nào cũng để mái dài che khuất cả mặt, suýt chút nữa thì thành bộ dạng ma quái.
Nếu như mình để tóc mái che khuất mắt rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Cận Sầm sẽ dọa cậu ta giật mình mất.
Hình ảnh ngớ ngẩn đó chợt lóe lên trong đầu Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ thổi thổi để phần tóc mái bay lên rồi rũ xuống.
Dường như khí âm của Cận Sầm vẫn còn phảng phất bên tai cậu.
Tê tê phê phê.
Ôi.
Nghiêm Diệc Sơ khẽ liếc sang Cận Sầm.
Không biết đến khi nào có thể xuất hiện trước mặt Cận Sầm mà không cần che rèm nhỉ?
Thời gian học hành nói chậm không chậm, tới tới lui lui cũng hết một tuần.
Trưa thứ sáu, Nghiêm Diệc Sơ đã quen với việc cùng ba người Cận Sầm ăn cơm.
Căn cứ nhỏ đã dọn dẹp xong, bây giờ bọn họ đem đồ ăn về đó ăn.
Nghiêm Diệc Sơ là người ngoài lại gia nhập không lâu nên trong nhà ba bọn họ có chút gò bó, đành phải ngồi dính bên bàn ăn cơm. Tránh cho Cận Sầm lại kêu thứ bảy đi thư viện gì gì đó nên cậu đánh tiếng trước với mọi người rằng mình bận việc nhà cuối tuần nên không thể cùng bọn họ đi thư viện được.
Thực tế, không ai trong số họ muốn đến thư viện học cả, lúc ấy Cận Sầm cũng chỉ kiếm cơ hội để thử Nghiêm Diệc Sơ một chút, đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội để thực hiện.
Cận Sầm đã có kết quả phán đoán sơ lược về thử thách của mình, cậu ta nhìn nam sinh đang ngồi co cụm bên bàn ăn mà không nói gì.
Tuy Nghiêm Diệc Sơ diễn rất tốt, làm cho cậu ta trong thoáng chốc tin rằng cậu là một học sinh ngoan, chỉ đơn thuần yêu thích học tập, thế nhưng những biểu cảm cùng với những động tác nhỏ mà Nghiêm Diệc Sơ vô thức thể hiện ra đã bán đứng cậu.
Ví dụ như...
Động tác đỡ mắt kính.
Không phải để cho thấy rõ mà để chỉnh tròng kính cho che đi khóe mắt.
Còn nữa, hành động khéo léo che đi màn hình khi đang nghịch điện thoại, hành động vắt chân ngả về sau theo quán tính lúc chơi điện thoại đều lọt vào mắt Cận Sầm.
Càng nghi ngờ, trong lòng Cận Sầm càng nổi lên một suy nghĩ ấu trĩ muốn trêu chọc cậu nam sinh này.
Cậu ta cụp mắt rồi đột nhiên nói: "Không đi thư viện thì chủ nhật tới có rảnh, đến làm bài tập với tụi này đi. Trần Nghị làm xong bài cũng có nhiều chỗ thắc mắc muốn nhờ anh giải đáp lắm ấy."
......
Trần Nghị đột nhiên nghe thấy tên mình, không quan tâm ừ một tiếng, tỏ ý không có ý kiến.
Kỳ Dương có chút khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Hắn nhìn Cận Sầm rồi lại nhìn Nghiêm Diệc Sơ.
Hình như có cảm giác Cận Sầm đang cố ý thì phải?
Đương nhiên Nghiêm Diệc Sơ cũng cảm thấy Cận Sầm đang cố tình nhưng cậu đang thể hiện hình tượng của mình nên không thể từ chối, nên chỉ có thể đồng ý qua loa, nói rằng có thời gian sẽ đến.
Cuối cùng cũng vượt qua được chiều thứ sáu, học sinh hết sức phấn khích lao đến vòng tay của ngày cuối tuần hệt như phạm nhân được mãn hạn tù.
Chia tay ba người Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng đạp xe về nhà.
Cậu với Từ Dịch Bình đã sớm hẹn nhau hôm nay sẽ đến một hộp đêm mới mở.
Mà bọn ba người Cận Sầm đang chầm chậm về nhà.
Kỳ Dương chờ đến lúc Nghiêm Diệc Sơ không có ở đây mới có cơ hội mở miệng hỏi.
"Sầm ca, sao tao cảm thấy mày đối với thầy tiểu Nghiêm... rất kỳ lạ nha?"
......
Trần Nghị đang cắn xiên nướng, lẩm bẩm: "Kỳ kỳ sao ấy."
Kỳ Dương nhíu mày: "Từ bao giờ mà Sầm ca lại trở nên yêu thích học hành đến như vậy nhở, lại còn muốn thầy tiểu Nghiêm đến chỗ mình làm bài tập nữa chứ."
Hắn hỏi: "Sầm ca, mày đang dò xét gì người ta phải không?"
"Dò xét gì chứ, tao thấy thầy tiểu Nghiêm cũng được lắm mà!" Trần Nghị nuốt xiên thịt rồi đáp lại.
"Dù gì tuần này cũng tiếp xúc với nhau rồi, tuy cậu ta hơi hướng nội nhưng cũng OK, dễ thương hơn thằng Tống Úc nhiều, hơn nữa dì Cốc Vũ cũng bảo phải giúp đỡ thầy tiểu Nghiêm mà mày dám không nghe à?"
"Sầm ca, mày đừng làm khó dễ thầy tiểu Nghiêm chứ?" Trần Nghị nói to lên.
......
Cận Sầm đứng lại.
Cậu ta lườm nguýt Trần Nghị với Kỳ Dương.
"Tao đã bảo không thích học tập khi nào?"
Giọng cậu thản nhiên nhưng có phần uy nghiêm.
"......"
Kỳ Dương chỉ có thể gật đầu.
"Phải phải phải, Sầm ca, mày thích nhất là học."
"Tụi tao tin rằng hành động này xuất phát từ trong tim của mày."
Hắn nhanh chóng đổi chủ đề: "Nghe nói đêm nay có club mới khai trương thì phải?"
Trần Nghị nghe đến mấy chữ này liền cảm thấy hứng thú, mắt sáng rỡ ngẩng đầu lên.
"Đúng đúng, đêm nay NIGHT khai trương đó! Tụi mình đi không?"
"Sàn nhảy của NIGHT là loại tự động á, nghe nói đã lắm luôn."
"Sầm ca Sầm ca, lâu rồi không đi, tụi mình đi quẩy đi nhá!"
......
Trần Nghị gào khóc níu lấy Cận Sầm.
Cận Sầm không biết đang suy nghĩ gì, nét mặt thay đổi, trên mặt nở một nụ cười khẽ.
"Đi thì đi."
"Được, vậy tao đi tìm người yêu cầu ghế dài." Kỳ Dương gật đầu, cảm thấy may mắn khi mình có thể được chuyển đề tài.
Tám giờ tối, đến giờ hoạt động của những con cú đêm trẻ tuổi ở Bắc Thành.
Gió mùa thu lạnh lẽo phả vào mặt, Nghiêm Diệc Sơ mặc áo khoác kỹ càng ra khỏi cửa. Khoác ngoài chiếc áo sơ mi đen chính là áo khoác ngoài dài màu xám, làm tôn lên dáng người thanh tuấn, trông trưởng thành hơn.
Nghiêm Diệc Sơ đã đi tỉa lại tóc mái, còn đặc biệt kêu thợ tóc uốn phần mái cho cậu hình chữ 'M' bốn sáu phân*, làm lộ ra lông mày anh khí cùng đôi mắt phượng dài và hẹp.
Kiểu này nè
Bây giờ vẫn còn sớm, Nghiêm Diệc Sơ đi đến cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc lá nhét vào túi, rồi thuận tay lấy ra vẫn chiếc bật lửa bạc kia.
Từ Dịch Bình và cậu kiếm gì đó ăn trước khi vào NIGHT.
Hôm nay khai trương nên club rất nhộn nhịp, Nghiêm Diệc Sơ với Từ Dịch Bình không đặt ghế dài, họ đặt hai chỗ ngay quầy bar, sau khi bước vào nhiệt độ trở nên nóng dần lên, áo khoác không mặc được nữa nên Nghiêm Diệc Sơ cởi ra bỏ vào trong tủ, rồi mở hai chiếc cúc trên áo sơ mi để lộ xương quai xanh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, luồng ánh sáng chớp tắt chuyển động làm cho khuôn mặt từng người trở nên ám muội không rõ.
Nghiêm Diệc Sơ châm điếu thuốc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Người pha chế đưa hai ly rượu mà họ yêu cầu, Nghiêm Diệc Sơ nhấp một ngụm, rượu thơm nồng hòa cùng nước trái cây chua chua, thêm đá lạnh, uống rất ngon.
Đám con gái bàn bên xì xào một hồi rồi cử một người đi hỏi Wechat của Nghiêm Diệc Sơ.
"Anh đẹp trai, đi một mình à?"
Cô gái đại diện có một đôi mắt to rũ xuống, trông rất đáng yêu, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn thoáng qua, đó là món ăn mà cậu rất thích.
Không ngờ lại có thể gặp được gái đẹp chất lượng như vậy nên Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy rất vui.
Cậu ấn điếu thiếu rồi mỉm cười với cô gái.
Dung mạo Nghiêm Diệc Sơ như khổng tước xòe đuôi, kiêu căng ngạo mạn, hào hoa phú quý, lại có chút xa lạ khó nắm bắt, áo sơ mi đen càng tôn lên nước da trắng của cậu, hệt như quý tộc thời Trung cổ.
Cô gái bị nụ cười tươi kia làm cho choáng váng.
Cô nàng hào hứng dựa vào quầy bar bên cạnh trò chuyện với Nghiêm Diệc Sơ.
Từ Dịch Bình lập tức bị cho ăn bơ, nhìn Nghiêm Diệc Sơ không ngừng rắc thính mà thở dài.
Thằng nhóc này lúc ở Xuyên Thành đã lập kỷ lục mười mấy người muốn Wechat trong một đêm, giờ xem ra mị lực chỉ tăng mà không giảm.
Hắn cô đơn rồi.
Từ Dịch Bình nhấp một ngụm rượu, hết sức đau khổ, ủ rũ.
Tuy nhiên, Nghiêm Diệc Sơ cũng chỉ muốn trò chuyện chứ chưa thực sự hẹn hò với ai, mỗi khi ra ngoài, cậu rất thích tận hưởng cảm giác thích thú khi được người khác theo đuổi, thích cậu, hỏi Wechat của cậu.
Như Hứa Thanh đã từng nói, Nghiêm Diệc Sơ là một cái rương tiền* không dám tìm bạn trai, sớm muộn gì cũng bị quằn xuống thôi.
*Mình nghĩ ở đây ý nói Nghiêm Diệc Sơ thích cảm giác được theo đuổi, gom lại lại giống như thành tích vậy đó, giống cái rương tiền cứ bỏ tiền vàng vào từ từ thì sẽ có rương tiền.
Cho nên Từ Dịch Bình cũng không quá ghen tị.
Cũng không biết tên Nghiêm Diệc Sơ này... thích con trai thì sẽ là kiểu người gì?
Hắn vô thức giật giật vai.
Dù sao, điều đó chắc hẳn không liên quan gì đến hắn—Nghiêm Diệc Sơ đã từng hùng hổ nói sẽ không bao giờ kiếm người xấu hơn mình.
Từ Dịch Bình là trai thẳng như sắt thép, thật khó để hình dung một thằng con trai đẹp hơn Nghiêm Diệc Sơ là như thế nào.
Hắn nhíu mày hồi lâu, chỉ biết đem mặt của Băng Băng lên mặt của người nam kia, thật là chẳng ra cái gì cả nên quyết định từ bỏ.
Nghiêm Diệc Sơ nói chuyện vui vẻ với cô gái kia một lúc lâu, cho đến lúc khi người ta muốn thêm Wechat của cậu thì lại khéo léo từ chối người ta.
Nghe Nghiêm Diệc Sơ bên kia từ tốn, lịch từ chối khéo làm cho Từ Dịch Bình chỉ biết thở dài. Hắn liền xoay mặt lại muốn để thu hút sự chú ý của cô gái xinh đẹp kia, kết quả người ta bị thất vọng đến mức không thèm quay mặt lại nhìn, cứ thế mà bỏ đi.
"Gì vậy chứ, gái đẹp là tài nguyên chung, bộ mày không muốn giới cho tao hả?"
Nghiêm Diệc Sơ liếc mặt hắn rồi giễu cợt: "Mặt mày bự như vậy mà, nếu có chút hấp dẫn nào thì không lẽ người ta không nhìn thấy sao?"
......
Cậu vui vẻ nhấp một ngụm rượu.
Âm thanh chói tai của tiếng nhạc DJ như cuốn trôi đi mọi phiền muộn ngày qua ngày đang tràn ngập trong tâm trí, giờ khắc này chỉ còn lại sự hưởng lạc cuồng hoan, phóng đãng.
Áp lực trên người lúc này đã trở nên nhẹ nhõm, bốc hơi đi theo men rượu.
Sắp đến 0h.
Ánh đèn tối dần.
"Tao lên sàn đây, mày làm gì thì làm đi." Nghiêm Diệc Sơ uống hết ly rượu, cầm điện thoại lên rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Sàn nhảy vốn đã chật cứng người, mọi người uốn mình nhẹ nhàng theo điệu nhạc, chờ đợi sự cao trào lúc 0h đến.
Nghiêm Diệc Sơ như cá gặp nước lách vào, người chạm người, mùi nước hoa khác nhau trộn lẫn vào. Không ai biết ai, cũng không ai để ý đến ai.
Thời gian đếm ngược bắt đầu.
Sàn nhảy trên mặt nền cũng rung chuyển.
0h đã điểm, đèn vụt tắt.
Tiếng nhạc đột nhiên tạm ngưng.
Sau một giây im lặng, đèn DJ led chiếu vào chỗ DJ, DJ duỗi tay và bắt đầu đánh nhạc.
Đêm cuồng hoan quả nhiên đến thật đúng hẹn.
- ------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Chờ chương sau nha hehe.
Edited by Raine Wu
-----------
Bạn học trong lớp cũng dần quen với việc bọn ba người Cận Sầm đến tìm Nghiêm Diệc Sơ ăn cơm mấy ngày nay.
Nhưng quen có nghĩa là bọn họ không còn quá kinh ngạc khi thấy ba người kia chờ Nghiêm Diệc Sơ ở cửa lớp, bọn họ vẫn bàn tán rôm rả không lúc nào ngơi.
Làm thế nào một tên mọt sách vừa mới chuyển vào, không chỗ dựa ở Bắc Thành, không gốc gác, lúc nào cũng lủi thủi một mình lại có thể chơi với nhóm mà rất nhiều người muốn xây dựng quan hệ nhưng bất thành như bọn ba người Cận Sầm như vậy?
Có phải vì hạng nhất và hạng nhì nên hiểu nhau không?
Ngoài ra, Nghiêm Diệc Sơ vốn có cũng có một ít độ tin tức, nay thêm chuyện này nên trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất lớp mười trung học số một Bắc Thành.
Bạn học lớp thi đua vật lý rất may mắn khi thấy cảnh tượng hai người ngồi cùng bàn với nhau giữa tâm chủ đề hot.
Lớp thi đua vật lý mở vào tiết cuối cùng của thứ năm, tiết này vốn là tiết hoạt động cho lớp mười, học sinh có thể lựa chọn theo sở thích như âm nhạc, mỹ thuật, đánh giá văn học qua các khía cạnh, nhưng hầu hết hơn phân nửa lớp A, B, C đều đổ vào lớp thi đua.
Phòng học lớp thi đua vật lý là phòng thí nghiệm vật lý, phòng rất to chật ních người.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ ngồi kế Cận Sầm thì nhận được rất nhiều ánh mắt. Nghiêm Diệc Sơ ăn chung với Cận Sầm mấy hôm nên không thể nói mình không quen người kia được, vì vậy mặc kệ mà ngồi chung với cậu ta.
May mắn là trong giờ học, thầy giảng khá nhanh nên tất cả đều hết sức tập trung nghe giảng, Nghiêm Diệc Sơ cũng giả vờ nghiêm túc lắng nghe, cứ như thể xung quanh mình là cà rốt bắp cải.
"Được biết vận tốc ban đầu của ô tô là X... sau khi vượt... hỏi..."
Thẩm Việt đứng trên bục giảng, nhanh chóng viết đề bài lên bảng.
Khi nét phấn cuối cùng vừa dứt, ông xoay người tuần sát bốn mươi học sinh phía dưới, rồi mỉm cười chỉ ra hai cái tên.
"Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ, hai em lên giải đi."
Ngay lập tức, mọi người quay lại nhìn Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ cúi đầu xuống thấp, tay nắm chặt bút.
Cậu nghe thấy tiếng đẩy ghế bên cạnh của Cận Sầm, thấy bóng kia đứng lên nên cậu cũng phải đứng dậy theo.
Tiếng rì rầm của mấy bạn nữ vang lên từ phía sau.
"Đó là Nghiêm Diệc Sơ á..."
"Chưa thấy mặt, nghe nói cũng được lắm..."
Cậu chỉnh lại mắt kính của mình rồi cúi người bước lên bục giảng.
Một người một bảng, Nghiêm Diệc Sơ cầm phấn lên bắt đầu giải đề.
Trước đến nay, cậu đều viết các bước rất rõ ràng, nét chữ ngay ngắn, trình bày trên bảng cũng rất chặt chẽ cẩn thận, rất đẹp. Thẩm Việt cầm giáo án đứng bên cạnh gật gù liên tục.
Là một nhà giáo nhân dân tận chức tận trách nên ông mặc định rằng Nghiêm Diệc Sơ gì cũng tốt nhưng thói quen khom lưng này không tốt lắm, nó làm cho cả người trông không có tinh thần.
Thẩm Việt nhắc nhở cậu: "Diệc Sơ, còn trẻ, thẳng lưng lên chút đi chứ!"
......
Nghiêm Diệc Sơ đành phải thẳng lưng lên.
Chênh lệch chiều cao giữa hai nam sinh đang đứng trên bục giảng đã không còn nhiều nữa. Sau khi thẳng lưng lên, nhìn từ phía sau Nghiêm Diệc Sơ không quá gầy, vai rộng, thân hình cũng rất đẹp.
Khung xương nhỏ hơn Cận Sầm nhưng lại mang vẻ đẹp mỏng manh, thanh tú.
Tiếng phấn cọ vào bảng đen liên tục vang lên, nhưng Cận Sầm đã kết thúc trước.
Không giống như trình tự từng bước rõ ràng như Nghiêm Diệc Sơ, Cận Sầm lược bỏ, nhảy bước rất nhiều.
Thẩm Việt cũng đã dạy Cận Sầm nửa học kỳ, sửa không ít bài thi của Cận Sầm nên hiểu thói quen giải bài của Cận Sầm.
Nếu không phải cho mình chút mặt mũi hoặc không muốn so sánh rõ với Nghiêm Diệc Sơ thì có thể Cận Sầm đã viết luôn đáp án cuối cùng.
Cận Sầm viết xong đáp án cũng không vội mà khoanh tay đứng trên bục xem Nghiêm Diệc Sơ giải đề.
Nam sinh khẽ nhếch môi, vén tóc mái ra sau, đưng lưng về phía bạn học mà chăm chú nhìn bảng đen, thế nhưng dáng vẻ có chút buồn cười này lại lọt vào mắt Cận Sầm.
Bốn lọn tóc mái trên mặt Nghiêm Diệc Sơ tạo nên hai chữ 'Người' (人), nhưng cũng không quá khó coi là nhờ vào ngũ quan của Nghiêm Diệc Sơ đỡ lại.
Tự nhiên Cận Sầm có chút thấy buồn cười.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ tập trung giải bài, cậu rất chăm chú, hoàn toàn không để ý thấy người bên cạnh đang nhìn mình.
Đặt phấn viết xuống đáp án cuối cùng, quá trình giải một bài có thể dùng làm mẫu được hoàn thành như vậy.
Nghiêm Diệc Sơ hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, sau đó vô thức muốn nhìn sang xem tiến độ của Cận Sầm đến đâu, vừa quay đầu đã đụng phải ánh mắt cười của Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng giơ tay vuốt lại tóc mái cho ngay ngắn.
"Tốt lắm, đáp áp của hai em đều rất chính xác."
Thẩm Việt dùng phấn đỏ đánh dấu tick vào hai bài trên bảng.
Những đứa bên dưới làm đúng thì vẻ mặt kiêu ngạo, còn những đứa làm sai thì nhăn mặt lại rồi lấy bài mình đối chiếu với bài của Nghiêm Diệc Sơ, phần của Cận Sầm không thể tham khảo được.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm trở về chỗ ngồi, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Việt đến chỗ bài của Cận Sầm phết một nét phẩy đỏ lên.
"Nhưng bước này của bạn Cận Sầm có lẽ phải trừ đi một chút."
......
Nghiêm Diệc Sơ liếc nhìn Cận Sầm, phát hiện rằng vẻ mặt cậu ta hết sức thờ ơ.
Thẩm Việt nhân cơ hội này nói luôn Cận Sầm, giọng rất nghiêm túc: "Nhiều học sinh thích nhảy bước, thích tính nhẩm, cảm thấy làm như vậy mình rất giỏi, nhưng khi đi thi không phải cứ viết đáp án cuối cùng là sẽ có điểm."
"Ở lần thi thứ hai này, vì bạn Cận Sầm trong bài thi đã nhảy bước nên mất rất nhiều điểm không đáng, hy vọng các em sẽ lấy đó làm gương."
"Hãy nhìn các bước giải đề của bạn Nghiêm Diệc Sơ, tư duy rõ ràng rành mạch, đơn giản dễ hiểu, đây là bài mà thầy thích nhất, các em phải học theo đấy nhé. Đây cũng là một phần quan trọng trong việc giải bài tập."
......
Nghiêm Diệc Sơ được khen đến mức có chút lo lắng, trong lòng đang khóc thét, đây không phải là kéo thêm hận thù cho cậu sao?
Không tính ánh nhìn chăm chú của cả lớp, ngay cả Cận Sầm cũng quay đầu sang nhìn cậu.
Vẻ mặt Cận Sầm không có vẻ gì khó chịu, ngược lại rất bình tĩnh dùng ánh mắt đánh giá cậu.
Tóc mái của Nghiêm Diệc Sơ càng ngày càng dài, che luôn mắt của cậu, qua khẽ hở của những sợi tóc có thể nhìn thấy sống mũi cao cùng đôi môi mỏng của Cận Sầm. Đỉnh môi hình chữ 'm', môi châu* không quá rõ nhưng vẫn có nét cong cong, thoạt nhìn vừa lãnh tình vừa gợi cảm.
*Môi châu - 唇珠: điểm chính giữa của môi trên, các bạn coi hình đối chiếu với chữ tiếng trung để rõ hơn nha.
Lúc này, đôi môi mỏng của Cận Sầm hé mở, một giọng nói trầm thấp cố ý truyền vào tai cậu.
"Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn..."
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng trầm thấp này nên không khỏi chớp chớp mắt.
Giọng Cận Sầm đầy chế giễu.
"Tại sao Thượng Đế treo rèm trước mắt mà vẫn còn chưa chịu vén ra?"
......
Nghiêm Diệc Sơ theo thói quen sờ tóc mái mình rồi nhìn nhìn Cận Sầm, mới ý thức rằng Cận Sầm đang ám chỉ tóc mái mình quá dài nên che đi đôi mắt.
Một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Nghiêm Diệc Sơ, bộ não của cậu không có cách nào đối phó với câu đùa bất thình lình từ miệng Cận Sầm nên làm cậu có chút bị đơ.
Cận Sầm nhìn vẻ mặt của nam sinh kia hiện rõ lên nét thất thần, cậu ta không quan tâm mà ngược lại còn gõ gõ bàn.
"Bạn Diệc Sơ, tóc mái dài như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thị lực đấy."
Nghiêm Diệc Sơ xấu hổ ơ một tiếng.
Cậu lí nhí nói: "Tôi về sẽ cắt."
Cận Sầm ý vị sâu xa nhìn cậu.
Sau đó cậu ta xoay người lấy tập tài liệu ra, không nói chuyện với Nghiêm Diệc Sơ nữa.
Nghiêm Diệc Sơ nắm tóc mái của mình mà trong lòng rớt nước mắt.
Không phải chỉ là tóc mái thôi sao mà phiền phức như vậy chứ?
Cậu vừa tự hỏi làm thế nào để cắt tấm rèm này ngắn một chút, vừa nhớ đến khi còn nhỏ xem truyện dành cho thiếu nhi do Dương Hồng Anh hay ai đó viết, truyện kể về một nữ sinh vì tự ti nên lúc nào cũng để mái dài che khuất cả mặt, suýt chút nữa thì thành bộ dạng ma quái.
Nếu như mình để tóc mái che khuất mắt rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Cận Sầm sẽ dọa cậu ta giật mình mất.
Hình ảnh ngớ ngẩn đó chợt lóe lên trong đầu Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ thổi thổi để phần tóc mái bay lên rồi rũ xuống.
Dường như khí âm của Cận Sầm vẫn còn phảng phất bên tai cậu.
Tê tê phê phê.
Ôi.
Nghiêm Diệc Sơ khẽ liếc sang Cận Sầm.
Không biết đến khi nào có thể xuất hiện trước mặt Cận Sầm mà không cần che rèm nhỉ?
Thời gian học hành nói chậm không chậm, tới tới lui lui cũng hết một tuần.
Trưa thứ sáu, Nghiêm Diệc Sơ đã quen với việc cùng ba người Cận Sầm ăn cơm.
Căn cứ nhỏ đã dọn dẹp xong, bây giờ bọn họ đem đồ ăn về đó ăn.
Nghiêm Diệc Sơ là người ngoài lại gia nhập không lâu nên trong nhà ba bọn họ có chút gò bó, đành phải ngồi dính bên bàn ăn cơm. Tránh cho Cận Sầm lại kêu thứ bảy đi thư viện gì gì đó nên cậu đánh tiếng trước với mọi người rằng mình bận việc nhà cuối tuần nên không thể cùng bọn họ đi thư viện được.
Thực tế, không ai trong số họ muốn đến thư viện học cả, lúc ấy Cận Sầm cũng chỉ kiếm cơ hội để thử Nghiêm Diệc Sơ một chút, đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội để thực hiện.
Cận Sầm đã có kết quả phán đoán sơ lược về thử thách của mình, cậu ta nhìn nam sinh đang ngồi co cụm bên bàn ăn mà không nói gì.
Tuy Nghiêm Diệc Sơ diễn rất tốt, làm cho cậu ta trong thoáng chốc tin rằng cậu là một học sinh ngoan, chỉ đơn thuần yêu thích học tập, thế nhưng những biểu cảm cùng với những động tác nhỏ mà Nghiêm Diệc Sơ vô thức thể hiện ra đã bán đứng cậu.
Ví dụ như...
Động tác đỡ mắt kính.
Không phải để cho thấy rõ mà để chỉnh tròng kính cho che đi khóe mắt.
Còn nữa, hành động khéo léo che đi màn hình khi đang nghịch điện thoại, hành động vắt chân ngả về sau theo quán tính lúc chơi điện thoại đều lọt vào mắt Cận Sầm.
Càng nghi ngờ, trong lòng Cận Sầm càng nổi lên một suy nghĩ ấu trĩ muốn trêu chọc cậu nam sinh này.
Cậu ta cụp mắt rồi đột nhiên nói: "Không đi thư viện thì chủ nhật tới có rảnh, đến làm bài tập với tụi này đi. Trần Nghị làm xong bài cũng có nhiều chỗ thắc mắc muốn nhờ anh giải đáp lắm ấy."
......
Trần Nghị đột nhiên nghe thấy tên mình, không quan tâm ừ một tiếng, tỏ ý không có ý kiến.
Kỳ Dương có chút khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Hắn nhìn Cận Sầm rồi lại nhìn Nghiêm Diệc Sơ.
Hình như có cảm giác Cận Sầm đang cố ý thì phải?
Đương nhiên Nghiêm Diệc Sơ cũng cảm thấy Cận Sầm đang cố tình nhưng cậu đang thể hiện hình tượng của mình nên không thể từ chối, nên chỉ có thể đồng ý qua loa, nói rằng có thời gian sẽ đến.
Cuối cùng cũng vượt qua được chiều thứ sáu, học sinh hết sức phấn khích lao đến vòng tay của ngày cuối tuần hệt như phạm nhân được mãn hạn tù.
Chia tay ba người Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng đạp xe về nhà.
Cậu với Từ Dịch Bình đã sớm hẹn nhau hôm nay sẽ đến một hộp đêm mới mở.
Mà bọn ba người Cận Sầm đang chầm chậm về nhà.
Kỳ Dương chờ đến lúc Nghiêm Diệc Sơ không có ở đây mới có cơ hội mở miệng hỏi.
"Sầm ca, sao tao cảm thấy mày đối với thầy tiểu Nghiêm... rất kỳ lạ nha?"
......
Trần Nghị đang cắn xiên nướng, lẩm bẩm: "Kỳ kỳ sao ấy."
Kỳ Dương nhíu mày: "Từ bao giờ mà Sầm ca lại trở nên yêu thích học hành đến như vậy nhở, lại còn muốn thầy tiểu Nghiêm đến chỗ mình làm bài tập nữa chứ."
Hắn hỏi: "Sầm ca, mày đang dò xét gì người ta phải không?"
"Dò xét gì chứ, tao thấy thầy tiểu Nghiêm cũng được lắm mà!" Trần Nghị nuốt xiên thịt rồi đáp lại.
"Dù gì tuần này cũng tiếp xúc với nhau rồi, tuy cậu ta hơi hướng nội nhưng cũng OK, dễ thương hơn thằng Tống Úc nhiều, hơn nữa dì Cốc Vũ cũng bảo phải giúp đỡ thầy tiểu Nghiêm mà mày dám không nghe à?"
"Sầm ca, mày đừng làm khó dễ thầy tiểu Nghiêm chứ?" Trần Nghị nói to lên.
......
Cận Sầm đứng lại.
Cậu ta lườm nguýt Trần Nghị với Kỳ Dương.
"Tao đã bảo không thích học tập khi nào?"
Giọng cậu thản nhiên nhưng có phần uy nghiêm.
"......"
Kỳ Dương chỉ có thể gật đầu.
"Phải phải phải, Sầm ca, mày thích nhất là học."
"Tụi tao tin rằng hành động này xuất phát từ trong tim của mày."
Hắn nhanh chóng đổi chủ đề: "Nghe nói đêm nay có club mới khai trương thì phải?"
Trần Nghị nghe đến mấy chữ này liền cảm thấy hứng thú, mắt sáng rỡ ngẩng đầu lên.
"Đúng đúng, đêm nay NIGHT khai trương đó! Tụi mình đi không?"
"Sàn nhảy của NIGHT là loại tự động á, nghe nói đã lắm luôn."
"Sầm ca Sầm ca, lâu rồi không đi, tụi mình đi quẩy đi nhá!"
......
Trần Nghị gào khóc níu lấy Cận Sầm.
Cận Sầm không biết đang suy nghĩ gì, nét mặt thay đổi, trên mặt nở một nụ cười khẽ.
"Đi thì đi."
"Được, vậy tao đi tìm người yêu cầu ghế dài." Kỳ Dương gật đầu, cảm thấy may mắn khi mình có thể được chuyển đề tài.
Tám giờ tối, đến giờ hoạt động của những con cú đêm trẻ tuổi ở Bắc Thành.
Gió mùa thu lạnh lẽo phả vào mặt, Nghiêm Diệc Sơ mặc áo khoác kỹ càng ra khỏi cửa. Khoác ngoài chiếc áo sơ mi đen chính là áo khoác ngoài dài màu xám, làm tôn lên dáng người thanh tuấn, trông trưởng thành hơn.
Nghiêm Diệc Sơ đã đi tỉa lại tóc mái, còn đặc biệt kêu thợ tóc uốn phần mái cho cậu hình chữ 'M' bốn sáu phân*, làm lộ ra lông mày anh khí cùng đôi mắt phượng dài và hẹp.
Kiểu này nè
Bây giờ vẫn còn sớm, Nghiêm Diệc Sơ đi đến cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc lá nhét vào túi, rồi thuận tay lấy ra vẫn chiếc bật lửa bạc kia.
Từ Dịch Bình và cậu kiếm gì đó ăn trước khi vào NIGHT.
Hôm nay khai trương nên club rất nhộn nhịp, Nghiêm Diệc Sơ với Từ Dịch Bình không đặt ghế dài, họ đặt hai chỗ ngay quầy bar, sau khi bước vào nhiệt độ trở nên nóng dần lên, áo khoác không mặc được nữa nên Nghiêm Diệc Sơ cởi ra bỏ vào trong tủ, rồi mở hai chiếc cúc trên áo sơ mi để lộ xương quai xanh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, luồng ánh sáng chớp tắt chuyển động làm cho khuôn mặt từng người trở nên ám muội không rõ.
Nghiêm Diệc Sơ châm điếu thuốc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Người pha chế đưa hai ly rượu mà họ yêu cầu, Nghiêm Diệc Sơ nhấp một ngụm, rượu thơm nồng hòa cùng nước trái cây chua chua, thêm đá lạnh, uống rất ngon.
Đám con gái bàn bên xì xào một hồi rồi cử một người đi hỏi Wechat của Nghiêm Diệc Sơ.
"Anh đẹp trai, đi một mình à?"
Cô gái đại diện có một đôi mắt to rũ xuống, trông rất đáng yêu, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn thoáng qua, đó là món ăn mà cậu rất thích.
Không ngờ lại có thể gặp được gái đẹp chất lượng như vậy nên Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy rất vui.
Cậu ấn điếu thiếu rồi mỉm cười với cô gái.
Dung mạo Nghiêm Diệc Sơ như khổng tước xòe đuôi, kiêu căng ngạo mạn, hào hoa phú quý, lại có chút xa lạ khó nắm bắt, áo sơ mi đen càng tôn lên nước da trắng của cậu, hệt như quý tộc thời Trung cổ.
Cô gái bị nụ cười tươi kia làm cho choáng váng.
Cô nàng hào hứng dựa vào quầy bar bên cạnh trò chuyện với Nghiêm Diệc Sơ.
Từ Dịch Bình lập tức bị cho ăn bơ, nhìn Nghiêm Diệc Sơ không ngừng rắc thính mà thở dài.
Thằng nhóc này lúc ở Xuyên Thành đã lập kỷ lục mười mấy người muốn Wechat trong một đêm, giờ xem ra mị lực chỉ tăng mà không giảm.
Hắn cô đơn rồi.
Từ Dịch Bình nhấp một ngụm rượu, hết sức đau khổ, ủ rũ.
Tuy nhiên, Nghiêm Diệc Sơ cũng chỉ muốn trò chuyện chứ chưa thực sự hẹn hò với ai, mỗi khi ra ngoài, cậu rất thích tận hưởng cảm giác thích thú khi được người khác theo đuổi, thích cậu, hỏi Wechat của cậu.
Như Hứa Thanh đã từng nói, Nghiêm Diệc Sơ là một cái rương tiền* không dám tìm bạn trai, sớm muộn gì cũng bị quằn xuống thôi.
*Mình nghĩ ở đây ý nói Nghiêm Diệc Sơ thích cảm giác được theo đuổi, gom lại lại giống như thành tích vậy đó, giống cái rương tiền cứ bỏ tiền vàng vào từ từ thì sẽ có rương tiền.
Cho nên Từ Dịch Bình cũng không quá ghen tị.
Cũng không biết tên Nghiêm Diệc Sơ này... thích con trai thì sẽ là kiểu người gì?
Hắn vô thức giật giật vai.
Dù sao, điều đó chắc hẳn không liên quan gì đến hắn—Nghiêm Diệc Sơ đã từng hùng hổ nói sẽ không bao giờ kiếm người xấu hơn mình.
Từ Dịch Bình là trai thẳng như sắt thép, thật khó để hình dung một thằng con trai đẹp hơn Nghiêm Diệc Sơ là như thế nào.
Hắn nhíu mày hồi lâu, chỉ biết đem mặt của Băng Băng lên mặt của người nam kia, thật là chẳng ra cái gì cả nên quyết định từ bỏ.
Nghiêm Diệc Sơ nói chuyện vui vẻ với cô gái kia một lúc lâu, cho đến lúc khi người ta muốn thêm Wechat của cậu thì lại khéo léo từ chối người ta.
Nghe Nghiêm Diệc Sơ bên kia từ tốn, lịch từ chối khéo làm cho Từ Dịch Bình chỉ biết thở dài. Hắn liền xoay mặt lại muốn để thu hút sự chú ý của cô gái xinh đẹp kia, kết quả người ta bị thất vọng đến mức không thèm quay mặt lại nhìn, cứ thế mà bỏ đi.
"Gì vậy chứ, gái đẹp là tài nguyên chung, bộ mày không muốn giới cho tao hả?"
Nghiêm Diệc Sơ liếc mặt hắn rồi giễu cợt: "Mặt mày bự như vậy mà, nếu có chút hấp dẫn nào thì không lẽ người ta không nhìn thấy sao?"
......
Cậu vui vẻ nhấp một ngụm rượu.
Âm thanh chói tai của tiếng nhạc DJ như cuốn trôi đi mọi phiền muộn ngày qua ngày đang tràn ngập trong tâm trí, giờ khắc này chỉ còn lại sự hưởng lạc cuồng hoan, phóng đãng.
Áp lực trên người lúc này đã trở nên nhẹ nhõm, bốc hơi đi theo men rượu.
Sắp đến 0h.
Ánh đèn tối dần.
"Tao lên sàn đây, mày làm gì thì làm đi." Nghiêm Diệc Sơ uống hết ly rượu, cầm điện thoại lên rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Sàn nhảy vốn đã chật cứng người, mọi người uốn mình nhẹ nhàng theo điệu nhạc, chờ đợi sự cao trào lúc 0h đến.
Nghiêm Diệc Sơ như cá gặp nước lách vào, người chạm người, mùi nước hoa khác nhau trộn lẫn vào. Không ai biết ai, cũng không ai để ý đến ai.
Thời gian đếm ngược bắt đầu.
Sàn nhảy trên mặt nền cũng rung chuyển.
0h đã điểm, đèn vụt tắt.
Tiếng nhạc đột nhiên tạm ngưng.
Sau một giây im lặng, đèn DJ led chiếu vào chỗ DJ, DJ duỗi tay và bắt đầu đánh nhạc.
Đêm cuồng hoan quả nhiên đến thật đúng hẹn.
- ------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Chờ chương sau nha hehe.