Chương 22: Bớt làm những chuyện không liên quan đến việc học
Edit: OhHarry
Mễ Đại Hữu gọi điện tới, nói rằng chưa đưa tiền thì đã có người chi tiền ra trước ông ấy rồi.
"Thầy hiệu trưởng trường mấy đứa chuyến này coi như tự làm tự chịu rồi..." Ông thuật lại tin đồn mình nghe được cho tôi, "Cha mẹ mấy thằng báo con này ở địa phương nói dễ nghe thì là dạng có cơ, quan hệ rộng, khó nghe thì là loại báo to đầu lớn xác. Thầy hiệu trưởng trường các con sợ bọn chúng gây sự nên tính túm đầu một đứa đưa ra để xoa dịu cơn giận của họ. Ai ngờ cậu ruột người ta không phải dạng vừa, dẫn thẳng cả lãnh đạo thành phố đến, lão già sợ không dám ho he câu nào."
(*) Báo con (gốc 小混混), báo to đầu lớn xác (大混子), ở đây chơi chữ.
Thố Nham Tung thi hành quyền tự trị khu vực, chính phủ không can thiệp vào việc quản lý nội bộ cũng như văn hóa tín ngưỡng của họ. Trước khi cậu của Hạ Nam Diên trở thành ngôn quan, Tằng Lộc là ngôi làng còn hẻo lánh và lạc hậu hơn so với bây giờ. Cả kinh tế lẫn giáo dục đều tụt hậu.
Tuy chính phủ vẫn luôn thực hiện các dự án xóa đói giảm nghèo ở đó nhưng mức độ hợp tác của người dân Tằng Lộc rất thấp. Trẻ con học mỗi văn hóa Tằng Lộc, lớn lên cũng sẽ chỉ trở thành những người Tằng Lộc bảo thủ giống như bậc cha chú của chúng. Mọi người đều biết sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy mãi.
"Lúc này, một vị lãnh đạo nào đó đã nảy ra một cách, nhân dịp ngày lành, khắp chốn mừng vui như khi cả làng được cấp điện, ông đã đề xuất với lão ngôn quan xem có thể đưa tiểu ngôn quan vào thành phố học không."
Tôi quấn chặt áo khoác, ngồi trượt xuống theo bức tường, nghe vậy thì sụt sịt nói: "Tiểu ngôn quan là cậu của Hạ Nam Diên ạ?"
"Ừ, hai mươi năm trước rồi." Mễ Đại Hữu đáp.
Hai mươi năm trước tôi vẫn chưa được sinh ra, nhưng có thể khẳng định rằng lúc đó nhà tôi đã đổi không biết bao nhiêu cái TV rồi chứ đừng nói là điện. Nghe vậy, đúng là Tằng Lộc rất lạc hậu.
"Tuy có rất nhiều lời phản đối, nhưng sau khi suy đi tính lại, lão ngôn quan vẫn đồng ý với đề xuất của lãnh đạo. Cứ thế, tiểu ngôn quan trở thành ngôn quan đầu tiên học về văn hóa của người Hạ..."
Sau khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài và được nền giáo dục bậc cao đẳng hun đúc, điều đầu tiên cậu làm khi kế nhiệm chức vụ ngôn quan chính là nối mạng Internet cho Thố Nham Tung, phát triển kinh tế, và đây chính là điều mà chính phủ mong đợi. Suốt những năm qua, chỉ cần cậu mở miệng, chính phủ đều sẽ hỗ trợ hết sức, bao gồm cả việc đoàn năm mươi người Hạ Nam Diên được xếp lớp vào Nhất Trung học tập lần này.
Tôi sực hiểu ra: "Thảo nào ổng nói tiếng phổ thông giỏi thế, hóa ra là được đi học."
Hạ Nam Diên nói chuyện vẫn dính giọng địa phương, còn cậu thì hoàn toàn không bị như vậy, thế mà tôi còn tưởng môn học bắt buộc của tất cả các ngôn quan là nói sõi tiếng phổ thông cơ đấy.
"Thầy hiệu trưởng trường các con bảo, tuy bản thân ngôn quan không có tiền, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng chi tiền ra cho cậu ấy, con không phải lo chuyện tiền nong, không đến lượt con xòe ra đâu." Tiếng bật lửa vang lên đánh "tách" một tiếng ở phía đầu máy bên kia, hẳn là Mễ Đại Hữu vừa châm thuốc.
"Thế bố cất tiền lại cho con đi, bố đừng chôm chỉa đấy." Tôi rét run cả người, miệng cứng đơ đơ, "Với cả, đây là hành vi tự phát của con, bố... bố đừng nói với chú Lưu, không thì chuyện chưa ra đâu vào đâu, tiền cũng chưa phải bỏ mà đã để người ta biết chuyện, đến lúc đó sẽ nghĩ là con cố tình tranh công."
Mễ Đại Hữu cười mắng: "Ối xời ông nỡm nhà anh, ai báu gì tí tiền đấy của anh hả? Không ngờ anh cũng đối xử với bạn bè nhiệt tình ra phết, sao ngày thường chẳng thấy anh nhiệt tình với bố ruột anh như thế nhỉ?"
"Ai tốt với con thì con tốt lại với họ, người ta quan tâm con nên con tốt với người ta thôi."
Lúc trước tôi bị ốm, Hạ Nam Diên chăm sóc tôi những mấy ngày liền, đã vậy còn bôi thuốc vào chỗ kia giúp tôi nữa chứ. Tuy tôi toàn bảo mình bị cậu ta giật chăn nên mới cảm lạnh, nhưng nói cho cùng, cậu ta có thể cho tôi ngủ chung đã là tốt lắm rồi, tôi bị bệnh, muốn trách thì phải trách chủ quầy căng tin lòng dạ hiểm ác chứ sao đổ lên đầu cậu ta được.
"Bố đối xử với con tệ đến mức nào mà con lại thù hằn bố như thế?"
Tôi nghe ra chút ngậm ngùi trong giọng ông ấy, sợ cãi nhau ông lại không cho tôi về Hải thành nên tôi cố tình kết thúc cuộc điện thoại, mà đúng lúc này, có tiếng động truyền đến từ cửa ban công ở xéo phía sau, có người bước ra.
"Không nói nữa không nói nữa, con vào phòng đây." Không đợi Mễ Đại Hữu nói thêm, tôi đã mau lẹ cúp máy. Tôi ngoái đầu lại thì thấy Hạ Nam Diên đang nắm tay cầm cửa, hé nhẹ cửa ra, tầm mắt vừa hay dừng trên người tôi.
"Tìm tao à?" Tôi ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Mày không lạnh à?" Cậu ta khẽ cau mày, "Vào đi."
"Ừa." Tôi hà hơi vào tay, đứng dậy vào phòng cùng cậu.
"Sau này muốn gọi điện thì mày cứ bảo với tao một tiếng, tao sẽ tránh đi." Cậu đi vào trong góc xó, xách phích nước ra bàn tôi, rót cho tôi một cốc nước nóng rồi đẩy nó đến trước mặt tôi.
Tôi bưng cốc nước nóng lên, thở hắt ra một hơi dài, như thể được tái sinh.
"Không, tao nói chuyện điện thoại với bố tao thôi. Không phải chuyện gì không nghe được, chẳng qua tao sợ bố con tao cãi nhau làm ảnh hưởng đến chúng mày..." Liếc đến cái giường trống không của Quách Gia Hiên, tôi kịp thời sửa lại lời nói, "Ảnh hưởng đến việc học của mày."
Chẳng biết có phải do lúc ban ngày thằng nhóc Quách Gia Hiên bị Lý Ngô Tứ áp bức trên lớp lâu quá không mà dạo này buổi tối nó cứ lê la trong kí túc xá nam suốt, chưa đến giờ tắt đèn thì chưa chịu về, buông thả lắm.
"Thành tích của tao đâu dễ bị ảnh hưởng như thế." Hạ Nam Diên nói rồi quay về bàn mình ngồi, lại cầm sách tiếng Anh lên ôn tập.
Chậc chậc chậc, ngầu quá mà, tự tin quá mà, khi nào tôi mới có thể thốt ra những lời oách xà lách một cách tự nhiên như thế nhỉ?
Tôi ngồi xuống ghế: "Sắp thi cuối kỳ rồi, mày nói coi đợt này tao có thể lọt vào top 200 của khối không?"
Tôi không nghi ngờ về thành tích của Hạ Nam Diên, nhưng thành thích của tôi thì tôi rất không chắc chắn.
Khối 11 tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm người, "lọt top 200" nghe có vẻ không khó, nhưng phải biết rằng trước kia tôi là cục tạ vạn năm, lọt vào top 200 tương đương với việc đội tuyển bóng đá nam cuối cùng cũng nở mày nở mặt bước vào World Cup. Đây là gì, đây là phép màu đó!
(*) Cục tạ, gốc吊车尾, nghĩa gốc là vật trang trí treo ở đuôi xe ngựa, nghĩa chuyển chỉ những người năng lực kém, tụt ở phía sau. Nghĩa chuyển được sử dụng lần đầu trong Naruto cho các nhân vật Naruto, Jiraiya, Rock Lee, Gai, Obito, Ashura.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." Hạ Nam Diên lật trang sách, trông tương đối bình thản, "Dạo này mày vẫn khá nỗ lực, chỉ cần tiếp tục phát huy, bớt làm mấy chuyện không liên quan đến việc học thì cho dù kì này không lọt được vào top 200, thể nào sang kì sau mày cũng sẽ vào được thôi."
Gần đây tôi cũng chỉ làm một việc không liên quan đến việc học.
"Tao là vì ai hở?" Tôi uống hụm nước, nhỏ giọng lầm bầm, "Mày có biết tao cố gắng thế nào không? Mày đâu có biết. Mày chỉ thấy tao làm chuyện không liên quan đến việc học thôi, lại còn bảo tao là thằng mít đặc nữa chứ!"
"Nói gì đấy?" Hạ Nam Diên ngẩng đầu khỏi sách vở.
"Nói mày vô ơn đấy." Tôi cầm cục tẩy trên bàn ném qua, Hạ Nam Diên vô thức giơ tay lên chắn, không ngờ lại bắt được, "Đù, thị lực gì vậy?"
Tôi không tin nên ném tiếp một cây bút qua, cậu ta vẫn bắt được một cách nhẹ nhàng.
"Chưa nghe người ta bảo chim diều hâu có thị giác năng động à?" Nét cười hiện lên trong ánh mắt Hạ Nam Diên, nom kiêu căng vô cùng.
"Tao không tin, mày cho tao thử lại vài lần coi." Tôi lại lôi bút xóa kéo, thước, com-pa các thứ ra khỏi hộp bút.
Hạ Nam Diên đặt hai món đồ trước lên bàn rồi móc tay khiêu chiến với tôi mà chẳng mảy may sợ hãi.
"Mày tên Hạ Nam Diên là vì vết bớt trên lưng mày trông giống diều hâu đúng không?" Vừa nói, tôi vừa ném bút xóa kéo của mình đi.
Tôi cố tình không ném vào người cậu ta mà ném chếch lên trên, Hạ Nam Diên như có thị giác năng động thật, cậu vươn tay, dễ dàng bắt được cái bút xóa kéo.
"Ừ, má tao đặt đó. Bà bảo đây là đặc ân của Sơn Thần..." Cậu ta kênh nhẹ chân ghế, vươn tay sang phải, bắt chặt chiếc thước êke vào trong tay, "Sơn Thần mong tao trở thành một con diều hâu, một con chim diều hâu Sơn Nam tự do tự tại."
Với tài năng này, cậu ta mà không đi làm cầu thủ bóng chày thì đúng là đáng tiếc. Tôi cầm com-pa lên, thấy hơi quá đáng nên lại đặt xuống.
"Không phải kì vọng của Sơn Thần đâu." Tôi đứng dậy, đi tới chỗ Hạ Nam Diên, lấy lại chiếc thước của mình từ trong tay cậu cùng với đống đồ dùng học tập nằm trên bàn, "Đó là kì vọng của má mày đấy. Giống như mẹ tao mong tao sẽ mãi là mùa hè rực rỡ nhất, nhất định má mày cũng mong mày mãi mãi được tự do tự tại."
Ánh mắt cậu nhìn tôi có chút sững sờ, dường như đây là lần đầu tiên cậu ta nhận ra được là có khả năng như vậy.
Còn mười phút nữa là đến giờ tắt đèn, tôi trèo lên thang, toan ngả lưng xuống giường đánh một giấc, nhưng vừa nằm xuống, bên dưới đã truyền lên giọng của Hạ Nam Diên.
"Nếu đợt này mày thi được vào top 200, tao sẽ cho mày cái này."
Có quà á?
Vừa nghe thế, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.
"Cái gì đấy?" Tôi nhổm lên, nhòm xuống dưới.
Hạ Nam Diên ngồi ở chỗ mình, từ góc nhìn này, tôi chỉ thấy được mỗi lưng của cậu ta.
"Bí mật."
Hứ, giấu giấu diếm diếm.
Tôi hỏi thêm hai lần, cậu ta đều không chịu nói, sau đó Quách Gia Hiên về nên tôi không hỏi nữa.
Nếu nói trước kia tôi chỉ dùng một nửa công suất, vậy thì từ ngày hôm nay, tôi đã tung ra toàn bộ sức lực, chuyên tâm lao vào học hành, ngay cả số lần đi vệ sinh trong ngày cũng được khống chế chặt chẽ, không để lãng phí một khoảnh khắc nào.
Không phải tôi ham quà của Hạ Nam Diên, nhưng vì cậu ta đã chuẩn bị cho tôi rồi nên dù thế nào tôi cũng phải thể hiện ra là mình nỗ lực chăm chỉ vì nó.
Thế nhưng, điều khiến tôi không ngờ được là ngay trước kì thi cuối kì một ngày, tôi lại được tỏ tình.
Không phải Hạ Nam Diên, không phải Mạc Nhã, và cũng không phải Liêu Diệp Xuyên sống nơi tha hương dị quốc mà là một em nữ sinh khối 10. Ẻm bảo thích tôi từ hồi khai giảng, biết tôi chưa có bạn gái nên muốn hỏi xem có thể hẹn hò với tôi không.
Trước tiết tự học buổi tối, người có mặt trên sân thể dục không hẳn nhiều nhưng cũng chẳng phải ít. Nghe em khối dưới nói xong, tôi ngó nghiêng xung quanh một lượt xem có ai trốn gần đó hay không, chỉ cần tôi lơ ngơ đồng ý, đối phương sẽ lập tức nhảy ra nói rằng đây chỉ là trò chơi khăm được chăm chút chuẩn bị cho tôi thôi.
"Em, em thích anh ở điểm nào?" Tôi vừa tò mò, lại vừa lấy làm ngạc nhiên mừng rỡ trước sự xuất hiện bất ngờ của đóa hoa đào nhỏ này.
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi đến rồi ư? Mặc dù cho đến nay, chỉ cần không thành đôi với Hạ Nam Diên là tương lai tôi sẽ rất thê thảm, nhưng đã làm người thì phải có dũng khí trải nghiệm thử chứ.
Trai thẳng không bao giờ chơi gay!
"Anh trắng trẻo với đáng yêu lắm á." Em khối dưới chắp tay sau lưng, cười hì hì đáp.
Tôi gãi đầu xấu hổ: "Thế á, anh cũng thấy mình rất đẹp trai... Hả? Đáng yêu?"
Gì cơ! Tôi như bị sét đánh. Cho dù tôi trắng và có hơi lùn thì cũng không đến mức bị nhận xét là "đáng yêu" đâu nhỉ?
"À, lần trước anh chỉ huy học sinh khối 11 trông rất đẹp trai..." Có lẽ em khối dưới cũng thấy mình dùng từ chưa thích hợp nên vội vàng bổ sung thêm.
Tôi lại dần sa đà: "Đúng là lúc đấy anh rất đẹp trai..." Chỉ có Hạ Nam Diên là nghĩ tôi đang quậy.
"Thế..." Hai mắt em khối dưới sáng quắc lên, nghiêng người về phía tôi.
Tim tôi đập như trống làng trước ánh mắt mong đợi của em ấy. Tuy em ấy không phải gu tôi, nhưng hai đứa có thể tiếp xúc với nhau trước xem thế nào, nói không chừng về lâu về dài sẽ nhận ra được tình cảm...
Vừa nghĩ vậy, một cơn gió thổi xé qua mặt tôi và em khối dưới, đập vào bức tường cạnh chúng tôi đánh cái "sầm".
Cả tôi lẫn em khối dưới đều giật thót tim, tôi nhìn theo hướng "gió" vụt qua, phát hiện ra đó là một quả bóng đá.
"Giật hết cả mình, suýt nữa thì đá trúng vào tụi tôi rồi!" Em khối dưới trách móc người đến nhặt bóng.
"Xin lỗi." Đối phương đi lướt qua giữa tôi và em khối dưới, nhặt quả bóng lên rồi dừng trước mặt tôi, "Mày còn ở đây làm gì? Chẳng phải tao đã nói là bớt làm những chuyện không liên quan đến việc học đi rồi ư."
Tôi run lên, đối diện với khuôn mặt của Hạ Nam Diên mà không khỏi chột dạ trong lòng.
"À, thì..." Tôi vắt óc tìm lí do tại sao mình lại ở đây với em khối dưới, "Ẻm thích Quách Gia Hiên, hỏi xem tao có chuyển lời giùm được không."
Không riêng gì em khối dưới, ngay đến Hạ Nam Diên cũng hơi bất ngờ.
"Mày biết đấy, mấy bản thích tìm tao trao đổi mà." Tôi đẩy Hạ Nam Diên về sân bóng, "Yên tâm, tao về ngay đây."
Đúng lúc đồng đội của Hạ Nam Diên cũng đang thúc giục cậu ta, Hạ Nam Diên nghe thế thì liếc tôi một cái sắc lẹm, cậu ta đặt bóng xuống, làm một cú sút xa, ung dung đá quả bóng sang phần sân của đối phương.
Tôi ôm chặt trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp, quay lại nhìn em khối dưới, quan điểm vừa dao động trở nên rất vững vàng.
"... Quách Gia Hiên là ai thế ạ?" Em khối dưới khó hiểu.
"Không quan trọng." Tôi nắm hai tay ẻm, trịnh trọng nói: "Quan trọng là bây giờ chúng mình phải học tập chăm chỉ."
"Hả?"
Không rõ vì sao mà tôi cứ có cảm giác Hạ Nam Diên đang theo dõi mình.
"Gạt chuyện yêu đương sang một bên đi, việc quan trọng nhật đối với học sinh chính là học tập. Thật xin lỗi, anh không thể hẹn hò với em được, anh phải đi học đây." Nói xong, tôi bước đi một cách kiên định, mắt nhìn thẳng, bỏ lại em khối dưới đang ngẩn tò te, đi một mình về phía lớp học.
Tối đó, dường như biết tôi đang đâm đầu vào chỗ chết, siêu năng lực vốn đang lặn mất hút trước kia đột nhiên phát huy sức mạnh, nhắc lại một lần nữa tính nghiêm trọng của việc không "chơi gay" với Hạ Nam Diên.
Tôi bị xe tông chết.
Tôi với em khối dưới thành một cặp, chẳng cần chờ vào đại học, năm sau tôi đã bị một chiếc xe tải mất lái đâm chết khi đang nói chuyện điện thoại với em ấy.
Tiểu Siêu, nghe tao nói này, cảm ơn mày, để tao có thể sống sót, mày cũng hao tâm tổn sức quá mất thôi.
Mễ Đại Hữu gọi điện tới, nói rằng chưa đưa tiền thì đã có người chi tiền ra trước ông ấy rồi.
"Thầy hiệu trưởng trường mấy đứa chuyến này coi như tự làm tự chịu rồi..." Ông thuật lại tin đồn mình nghe được cho tôi, "Cha mẹ mấy thằng báo con này ở địa phương nói dễ nghe thì là dạng có cơ, quan hệ rộng, khó nghe thì là loại báo to đầu lớn xác. Thầy hiệu trưởng trường các con sợ bọn chúng gây sự nên tính túm đầu một đứa đưa ra để xoa dịu cơn giận của họ. Ai ngờ cậu ruột người ta không phải dạng vừa, dẫn thẳng cả lãnh đạo thành phố đến, lão già sợ không dám ho he câu nào."
(*) Báo con (gốc 小混混), báo to đầu lớn xác (大混子), ở đây chơi chữ.
Thố Nham Tung thi hành quyền tự trị khu vực, chính phủ không can thiệp vào việc quản lý nội bộ cũng như văn hóa tín ngưỡng của họ. Trước khi cậu của Hạ Nam Diên trở thành ngôn quan, Tằng Lộc là ngôi làng còn hẻo lánh và lạc hậu hơn so với bây giờ. Cả kinh tế lẫn giáo dục đều tụt hậu.
Tuy chính phủ vẫn luôn thực hiện các dự án xóa đói giảm nghèo ở đó nhưng mức độ hợp tác của người dân Tằng Lộc rất thấp. Trẻ con học mỗi văn hóa Tằng Lộc, lớn lên cũng sẽ chỉ trở thành những người Tằng Lộc bảo thủ giống như bậc cha chú của chúng. Mọi người đều biết sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy mãi.
"Lúc này, một vị lãnh đạo nào đó đã nảy ra một cách, nhân dịp ngày lành, khắp chốn mừng vui như khi cả làng được cấp điện, ông đã đề xuất với lão ngôn quan xem có thể đưa tiểu ngôn quan vào thành phố học không."
Tôi quấn chặt áo khoác, ngồi trượt xuống theo bức tường, nghe vậy thì sụt sịt nói: "Tiểu ngôn quan là cậu của Hạ Nam Diên ạ?"
"Ừ, hai mươi năm trước rồi." Mễ Đại Hữu đáp.
Hai mươi năm trước tôi vẫn chưa được sinh ra, nhưng có thể khẳng định rằng lúc đó nhà tôi đã đổi không biết bao nhiêu cái TV rồi chứ đừng nói là điện. Nghe vậy, đúng là Tằng Lộc rất lạc hậu.
"Tuy có rất nhiều lời phản đối, nhưng sau khi suy đi tính lại, lão ngôn quan vẫn đồng ý với đề xuất của lãnh đạo. Cứ thế, tiểu ngôn quan trở thành ngôn quan đầu tiên học về văn hóa của người Hạ..."
Sau khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài và được nền giáo dục bậc cao đẳng hun đúc, điều đầu tiên cậu làm khi kế nhiệm chức vụ ngôn quan chính là nối mạng Internet cho Thố Nham Tung, phát triển kinh tế, và đây chính là điều mà chính phủ mong đợi. Suốt những năm qua, chỉ cần cậu mở miệng, chính phủ đều sẽ hỗ trợ hết sức, bao gồm cả việc đoàn năm mươi người Hạ Nam Diên được xếp lớp vào Nhất Trung học tập lần này.
Tôi sực hiểu ra: "Thảo nào ổng nói tiếng phổ thông giỏi thế, hóa ra là được đi học."
Hạ Nam Diên nói chuyện vẫn dính giọng địa phương, còn cậu thì hoàn toàn không bị như vậy, thế mà tôi còn tưởng môn học bắt buộc của tất cả các ngôn quan là nói sõi tiếng phổ thông cơ đấy.
"Thầy hiệu trưởng trường các con bảo, tuy bản thân ngôn quan không có tiền, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng chi tiền ra cho cậu ấy, con không phải lo chuyện tiền nong, không đến lượt con xòe ra đâu." Tiếng bật lửa vang lên đánh "tách" một tiếng ở phía đầu máy bên kia, hẳn là Mễ Đại Hữu vừa châm thuốc.
"Thế bố cất tiền lại cho con đi, bố đừng chôm chỉa đấy." Tôi rét run cả người, miệng cứng đơ đơ, "Với cả, đây là hành vi tự phát của con, bố... bố đừng nói với chú Lưu, không thì chuyện chưa ra đâu vào đâu, tiền cũng chưa phải bỏ mà đã để người ta biết chuyện, đến lúc đó sẽ nghĩ là con cố tình tranh công."
Mễ Đại Hữu cười mắng: "Ối xời ông nỡm nhà anh, ai báu gì tí tiền đấy của anh hả? Không ngờ anh cũng đối xử với bạn bè nhiệt tình ra phết, sao ngày thường chẳng thấy anh nhiệt tình với bố ruột anh như thế nhỉ?"
"Ai tốt với con thì con tốt lại với họ, người ta quan tâm con nên con tốt với người ta thôi."
Lúc trước tôi bị ốm, Hạ Nam Diên chăm sóc tôi những mấy ngày liền, đã vậy còn bôi thuốc vào chỗ kia giúp tôi nữa chứ. Tuy tôi toàn bảo mình bị cậu ta giật chăn nên mới cảm lạnh, nhưng nói cho cùng, cậu ta có thể cho tôi ngủ chung đã là tốt lắm rồi, tôi bị bệnh, muốn trách thì phải trách chủ quầy căng tin lòng dạ hiểm ác chứ sao đổ lên đầu cậu ta được.
"Bố đối xử với con tệ đến mức nào mà con lại thù hằn bố như thế?"
Tôi nghe ra chút ngậm ngùi trong giọng ông ấy, sợ cãi nhau ông lại không cho tôi về Hải thành nên tôi cố tình kết thúc cuộc điện thoại, mà đúng lúc này, có tiếng động truyền đến từ cửa ban công ở xéo phía sau, có người bước ra.
"Không nói nữa không nói nữa, con vào phòng đây." Không đợi Mễ Đại Hữu nói thêm, tôi đã mau lẹ cúp máy. Tôi ngoái đầu lại thì thấy Hạ Nam Diên đang nắm tay cầm cửa, hé nhẹ cửa ra, tầm mắt vừa hay dừng trên người tôi.
"Tìm tao à?" Tôi ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Mày không lạnh à?" Cậu ta khẽ cau mày, "Vào đi."
"Ừa." Tôi hà hơi vào tay, đứng dậy vào phòng cùng cậu.
"Sau này muốn gọi điện thì mày cứ bảo với tao một tiếng, tao sẽ tránh đi." Cậu đi vào trong góc xó, xách phích nước ra bàn tôi, rót cho tôi một cốc nước nóng rồi đẩy nó đến trước mặt tôi.
Tôi bưng cốc nước nóng lên, thở hắt ra một hơi dài, như thể được tái sinh.
"Không, tao nói chuyện điện thoại với bố tao thôi. Không phải chuyện gì không nghe được, chẳng qua tao sợ bố con tao cãi nhau làm ảnh hưởng đến chúng mày..." Liếc đến cái giường trống không của Quách Gia Hiên, tôi kịp thời sửa lại lời nói, "Ảnh hưởng đến việc học của mày."
Chẳng biết có phải do lúc ban ngày thằng nhóc Quách Gia Hiên bị Lý Ngô Tứ áp bức trên lớp lâu quá không mà dạo này buổi tối nó cứ lê la trong kí túc xá nam suốt, chưa đến giờ tắt đèn thì chưa chịu về, buông thả lắm.
"Thành tích của tao đâu dễ bị ảnh hưởng như thế." Hạ Nam Diên nói rồi quay về bàn mình ngồi, lại cầm sách tiếng Anh lên ôn tập.
Chậc chậc chậc, ngầu quá mà, tự tin quá mà, khi nào tôi mới có thể thốt ra những lời oách xà lách một cách tự nhiên như thế nhỉ?
Tôi ngồi xuống ghế: "Sắp thi cuối kỳ rồi, mày nói coi đợt này tao có thể lọt vào top 200 của khối không?"
Tôi không nghi ngờ về thành tích của Hạ Nam Diên, nhưng thành thích của tôi thì tôi rất không chắc chắn.
Khối 11 tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm người, "lọt top 200" nghe có vẻ không khó, nhưng phải biết rằng trước kia tôi là cục tạ vạn năm, lọt vào top 200 tương đương với việc đội tuyển bóng đá nam cuối cùng cũng nở mày nở mặt bước vào World Cup. Đây là gì, đây là phép màu đó!
(*) Cục tạ, gốc吊车尾, nghĩa gốc là vật trang trí treo ở đuôi xe ngựa, nghĩa chuyển chỉ những người năng lực kém, tụt ở phía sau. Nghĩa chuyển được sử dụng lần đầu trong Naruto cho các nhân vật Naruto, Jiraiya, Rock Lee, Gai, Obito, Ashura.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." Hạ Nam Diên lật trang sách, trông tương đối bình thản, "Dạo này mày vẫn khá nỗ lực, chỉ cần tiếp tục phát huy, bớt làm mấy chuyện không liên quan đến việc học thì cho dù kì này không lọt được vào top 200, thể nào sang kì sau mày cũng sẽ vào được thôi."
Gần đây tôi cũng chỉ làm một việc không liên quan đến việc học.
"Tao là vì ai hở?" Tôi uống hụm nước, nhỏ giọng lầm bầm, "Mày có biết tao cố gắng thế nào không? Mày đâu có biết. Mày chỉ thấy tao làm chuyện không liên quan đến việc học thôi, lại còn bảo tao là thằng mít đặc nữa chứ!"
"Nói gì đấy?" Hạ Nam Diên ngẩng đầu khỏi sách vở.
"Nói mày vô ơn đấy." Tôi cầm cục tẩy trên bàn ném qua, Hạ Nam Diên vô thức giơ tay lên chắn, không ngờ lại bắt được, "Đù, thị lực gì vậy?"
Tôi không tin nên ném tiếp một cây bút qua, cậu ta vẫn bắt được một cách nhẹ nhàng.
"Chưa nghe người ta bảo chim diều hâu có thị giác năng động à?" Nét cười hiện lên trong ánh mắt Hạ Nam Diên, nom kiêu căng vô cùng.
"Tao không tin, mày cho tao thử lại vài lần coi." Tôi lại lôi bút xóa kéo, thước, com-pa các thứ ra khỏi hộp bút.
Hạ Nam Diên đặt hai món đồ trước lên bàn rồi móc tay khiêu chiến với tôi mà chẳng mảy may sợ hãi.
"Mày tên Hạ Nam Diên là vì vết bớt trên lưng mày trông giống diều hâu đúng không?" Vừa nói, tôi vừa ném bút xóa kéo của mình đi.
Tôi cố tình không ném vào người cậu ta mà ném chếch lên trên, Hạ Nam Diên như có thị giác năng động thật, cậu vươn tay, dễ dàng bắt được cái bút xóa kéo.
"Ừ, má tao đặt đó. Bà bảo đây là đặc ân của Sơn Thần..." Cậu ta kênh nhẹ chân ghế, vươn tay sang phải, bắt chặt chiếc thước êke vào trong tay, "Sơn Thần mong tao trở thành một con diều hâu, một con chim diều hâu Sơn Nam tự do tự tại."
Với tài năng này, cậu ta mà không đi làm cầu thủ bóng chày thì đúng là đáng tiếc. Tôi cầm com-pa lên, thấy hơi quá đáng nên lại đặt xuống.
"Không phải kì vọng của Sơn Thần đâu." Tôi đứng dậy, đi tới chỗ Hạ Nam Diên, lấy lại chiếc thước của mình từ trong tay cậu cùng với đống đồ dùng học tập nằm trên bàn, "Đó là kì vọng của má mày đấy. Giống như mẹ tao mong tao sẽ mãi là mùa hè rực rỡ nhất, nhất định má mày cũng mong mày mãi mãi được tự do tự tại."
Ánh mắt cậu nhìn tôi có chút sững sờ, dường như đây là lần đầu tiên cậu ta nhận ra được là có khả năng như vậy.
Còn mười phút nữa là đến giờ tắt đèn, tôi trèo lên thang, toan ngả lưng xuống giường đánh một giấc, nhưng vừa nằm xuống, bên dưới đã truyền lên giọng của Hạ Nam Diên.
"Nếu đợt này mày thi được vào top 200, tao sẽ cho mày cái này."
Có quà á?
Vừa nghe thế, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.
"Cái gì đấy?" Tôi nhổm lên, nhòm xuống dưới.
Hạ Nam Diên ngồi ở chỗ mình, từ góc nhìn này, tôi chỉ thấy được mỗi lưng của cậu ta.
"Bí mật."
Hứ, giấu giấu diếm diếm.
Tôi hỏi thêm hai lần, cậu ta đều không chịu nói, sau đó Quách Gia Hiên về nên tôi không hỏi nữa.
Nếu nói trước kia tôi chỉ dùng một nửa công suất, vậy thì từ ngày hôm nay, tôi đã tung ra toàn bộ sức lực, chuyên tâm lao vào học hành, ngay cả số lần đi vệ sinh trong ngày cũng được khống chế chặt chẽ, không để lãng phí một khoảnh khắc nào.
Không phải tôi ham quà của Hạ Nam Diên, nhưng vì cậu ta đã chuẩn bị cho tôi rồi nên dù thế nào tôi cũng phải thể hiện ra là mình nỗ lực chăm chỉ vì nó.
Thế nhưng, điều khiến tôi không ngờ được là ngay trước kì thi cuối kì một ngày, tôi lại được tỏ tình.
Không phải Hạ Nam Diên, không phải Mạc Nhã, và cũng không phải Liêu Diệp Xuyên sống nơi tha hương dị quốc mà là một em nữ sinh khối 10. Ẻm bảo thích tôi từ hồi khai giảng, biết tôi chưa có bạn gái nên muốn hỏi xem có thể hẹn hò với tôi không.
Trước tiết tự học buổi tối, người có mặt trên sân thể dục không hẳn nhiều nhưng cũng chẳng phải ít. Nghe em khối dưới nói xong, tôi ngó nghiêng xung quanh một lượt xem có ai trốn gần đó hay không, chỉ cần tôi lơ ngơ đồng ý, đối phương sẽ lập tức nhảy ra nói rằng đây chỉ là trò chơi khăm được chăm chút chuẩn bị cho tôi thôi.
"Em, em thích anh ở điểm nào?" Tôi vừa tò mò, lại vừa lấy làm ngạc nhiên mừng rỡ trước sự xuất hiện bất ngờ của đóa hoa đào nhỏ này.
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi đến rồi ư? Mặc dù cho đến nay, chỉ cần không thành đôi với Hạ Nam Diên là tương lai tôi sẽ rất thê thảm, nhưng đã làm người thì phải có dũng khí trải nghiệm thử chứ.
Trai thẳng không bao giờ chơi gay!
"Anh trắng trẻo với đáng yêu lắm á." Em khối dưới chắp tay sau lưng, cười hì hì đáp.
Tôi gãi đầu xấu hổ: "Thế á, anh cũng thấy mình rất đẹp trai... Hả? Đáng yêu?"
Gì cơ! Tôi như bị sét đánh. Cho dù tôi trắng và có hơi lùn thì cũng không đến mức bị nhận xét là "đáng yêu" đâu nhỉ?
"À, lần trước anh chỉ huy học sinh khối 11 trông rất đẹp trai..." Có lẽ em khối dưới cũng thấy mình dùng từ chưa thích hợp nên vội vàng bổ sung thêm.
Tôi lại dần sa đà: "Đúng là lúc đấy anh rất đẹp trai..." Chỉ có Hạ Nam Diên là nghĩ tôi đang quậy.
"Thế..." Hai mắt em khối dưới sáng quắc lên, nghiêng người về phía tôi.
Tim tôi đập như trống làng trước ánh mắt mong đợi của em ấy. Tuy em ấy không phải gu tôi, nhưng hai đứa có thể tiếp xúc với nhau trước xem thế nào, nói không chừng về lâu về dài sẽ nhận ra được tình cảm...
Vừa nghĩ vậy, một cơn gió thổi xé qua mặt tôi và em khối dưới, đập vào bức tường cạnh chúng tôi đánh cái "sầm".
Cả tôi lẫn em khối dưới đều giật thót tim, tôi nhìn theo hướng "gió" vụt qua, phát hiện ra đó là một quả bóng đá.
"Giật hết cả mình, suýt nữa thì đá trúng vào tụi tôi rồi!" Em khối dưới trách móc người đến nhặt bóng.
"Xin lỗi." Đối phương đi lướt qua giữa tôi và em khối dưới, nhặt quả bóng lên rồi dừng trước mặt tôi, "Mày còn ở đây làm gì? Chẳng phải tao đã nói là bớt làm những chuyện không liên quan đến việc học đi rồi ư."
Tôi run lên, đối diện với khuôn mặt của Hạ Nam Diên mà không khỏi chột dạ trong lòng.
"À, thì..." Tôi vắt óc tìm lí do tại sao mình lại ở đây với em khối dưới, "Ẻm thích Quách Gia Hiên, hỏi xem tao có chuyển lời giùm được không."
Không riêng gì em khối dưới, ngay đến Hạ Nam Diên cũng hơi bất ngờ.
"Mày biết đấy, mấy bản thích tìm tao trao đổi mà." Tôi đẩy Hạ Nam Diên về sân bóng, "Yên tâm, tao về ngay đây."
Đúng lúc đồng đội của Hạ Nam Diên cũng đang thúc giục cậu ta, Hạ Nam Diên nghe thế thì liếc tôi một cái sắc lẹm, cậu ta đặt bóng xuống, làm một cú sút xa, ung dung đá quả bóng sang phần sân của đối phương.
Tôi ôm chặt trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp, quay lại nhìn em khối dưới, quan điểm vừa dao động trở nên rất vững vàng.
"... Quách Gia Hiên là ai thế ạ?" Em khối dưới khó hiểu.
"Không quan trọng." Tôi nắm hai tay ẻm, trịnh trọng nói: "Quan trọng là bây giờ chúng mình phải học tập chăm chỉ."
"Hả?"
Không rõ vì sao mà tôi cứ có cảm giác Hạ Nam Diên đang theo dõi mình.
"Gạt chuyện yêu đương sang một bên đi, việc quan trọng nhật đối với học sinh chính là học tập. Thật xin lỗi, anh không thể hẹn hò với em được, anh phải đi học đây." Nói xong, tôi bước đi một cách kiên định, mắt nhìn thẳng, bỏ lại em khối dưới đang ngẩn tò te, đi một mình về phía lớp học.
Tối đó, dường như biết tôi đang đâm đầu vào chỗ chết, siêu năng lực vốn đang lặn mất hút trước kia đột nhiên phát huy sức mạnh, nhắc lại một lần nữa tính nghiêm trọng của việc không "chơi gay" với Hạ Nam Diên.
Tôi bị xe tông chết.
Tôi với em khối dưới thành một cặp, chẳng cần chờ vào đại học, năm sau tôi đã bị một chiếc xe tải mất lái đâm chết khi đang nói chuyện điện thoại với em ấy.
Tiểu Siêu, nghe tao nói này, cảm ơn mày, để tao có thể sống sót, mày cũng hao tâm tổn sức quá mất thôi.