Chương 3: "Chúa trời yêu thương trần thế."
"Mày!" Tôi nổi cáu quay ngoắt người lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của người kia.
Mặc dù thuộc diện được "hỗ trợ" nhưng những người Tằng Lộc chuyển đến trường Nhất Trung đều đạt thành tích xuất sắc, riêng Hạ Nam Diên chưa bao giờ rớt khỏi top 10 trong mọi kỳ thi, chẳng hiểu muốn giúp họ cái gì nữa. So với họ, tôi với Quách Gia Hiên còn giống đối tượng cần được "hỗ trợ" hơn.
Ngoài Quách Gia Hiên và tôi, hạng bét lớp hàng năm còn có một bạn nữ tên Lâm Khả. Quách Gia Hiên muôn đời đội sổ là điều chắc chắn rồi, việc tôi đứng thứ hai hay thứ ba đếm ngược từ dưới lên còn phụ thuộc vào phong độ của Lâm Khả. Phong độ cậu ấy mà tốt thì tôi xếp thứ nhì, còn nếu phong độ kém thì tôi xếp thứ ba.
Khối 11 vừa khai giảng được một tuần thì tự dưng hôm qua nhà trường lên cơn dở hơi, đi tổ chức thi khảo sát chất lượng cho cả khối, trông dáng vẻ đầy tự tin của Lâm Khả là tôi biết khả năng cao lần này mình lại đứng hạng áp chót rồi.
Thành tích xuất sắc quá chứ gì? Tôi lộn tiết, đóng sầm cửa tủ. Thế đã ở khách sạn năm sao chưa? Ăn ở nhà hàng Michelin chưa? Đến công viên giải trí vui nhất thế giới, mặc quần áo có giá trị bốn con số trở lên chưa? Thiếu gia tao vừa sinh ra đã đè đầu cưỡi cổ mày rồi, kể cả mày có thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước đi chăng nữa thì cả đời cũng đừng mơ tới chuyện đuổi kịp thiếu gia!!
"Thiếu gia!" Bỗng một tiếng gào kêu vang dội, Quách Gia Hiên "trượt cỏ", ôm lấy đùi tôi với vẻ nhanh nhẹn khác hoàn toàn so với thân hình đồ sộ của nó.
"Thiếu gia, tiểu nhân không cố ý đâu, ngài tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân trung thành hết mực với ngài, dù thế nào đi nữa thì ngài cũng đừng ghét bỏ tiểu nhân! Quan trọng nhất là đừng nói cho mẹ tao chuyện tao làm mày nhập viện, nếu không chắc chắn mẹ sẽ lột da tao mất!"
"Coi gan mày kìa." Tôi hẩy chân, ghét bỏ nói, "Không bị sao thì tao nói chuyện này cho mẹ mày làm gì? Mày với bố mày đừng buột miệng nói ra là được. Được rồi, mày đừng bám lấy tao nữa, gớm chết đi được."
Mặc dù Quách Gia Hiên là anh em tốt của tôi thật, nhưng lúc này đây tôi đang dị ứng với tất cả các sinh vật giống đực, anh em ruột cũng không được.
Quách Gia Hiên đứng dậy, như trút được gánh nặng: "Chuyện chiều này làm tao hãi kinh, mày còn sùi bọt mép cơ, tí nữa thì tao tưởng đời này của tao tàn rồi."
Nghĩ tới cảnh bộ dáng lúc mình sùi bọt mép, ngã vật xuống đất không đứng dậy được bị Mạc Nhã nhìn thấy, tôi căm quá, dẫn tới việc giọng điệu khi nói chuyện với Quách Gia Hiện cũng cấm cảu theo.
"Lần sau mày đừng chuyền bóng cho tao nữa, tao không nhận nổi đâu, mày chuyền bóng cho Hạ Nam Diên ấy, tao muốn thấy nó sùi bọt mép."
Quách Gia Hiên nghe vậy thì nhăn mặt, nó tạo dáng "hoa lan chỉ", ngón trỏ đặt dưới mũi, làm bộ như đang gạt lệ, khóc thổn thức.
"Tao biết ngay mà, mày vẫn còn trách tao..."
"Tao về trước đây, mày cứ thong thả mà tắm." Chẳng buồn nghe nó nói hết, tôi lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi quay về phòng kí túc một mình.
Bình thường sau khi tắt đèn, tôi phải nghịch điện thoại thêm lúc nữa thì mới ngủ được, nhưng do hôm nay có bệnh trong người nên mười rưỡi tôi đã nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thế nhưng giấc ngủ này lại chẳng hề bình yên.
【Khi Mễ Hạ mở mắt ra, Hạ Nam Diên đã không còn ở trên giường. Cậu vươn vai, mặc quần áo xong thì đẩy cửa bước ra, cậu bám vào lan can tầng hai, ngó xuống, sau đó dễ dàng bắt được bóng dáng của Hạ Nam Diên ở dưới sân.
Chủ homestay nuôi một con chó to lông trắng, chẳng biết thuộc giống nào, mặt trông giống Golden nhưng lông lại ngắn hơn, thấy người thì vẫy đuôi.
Trong khoảnh sân trồng ngập hoa cỏ, chú chó lớn há mõm thở phì phò, được Hạ Nam Diên xoa bụng thì nằm chổng vó cả lên.
Mễ Hạ chống cằm, lẳng lặng quan sát môt lúc, khóe môi bất giác cong lên.
Đột nhiên, con chó to lông trắng còn đang an tâm hưởng thụ bài mát xa của Hạ Nam Diên vào một giây trước bỗng đơ mình ra khi tia thấy bóng người ở sau lưng anh, nó nhanh chóng trở mình, hạ cơ thể xuống sát đất, dõi mắt chằm chặp vào cậu, nhe nanh gầm ghè, và làm thế tiến công.
Mễ Hạ đứng thẳng dậy, không hiểu ra sao.
Hai hôm trước gặp cậu, rõ ràng con chó này vẫn nhiệt tình lắm mà, sao hôm nay đã trở mặt rồi?
Hạ Nam Diên nhìn về phía tầng hai, anh thấy cậu tỉnh rồi thì quay đầu lại, vuốt ve chú chó to lông trắng như thể để trấn an. Nhưng con chó to lông trắng vẫn nhe răng trợn mắt, nó phòng bị vô cùng, và không có ý định sẽ buông lỏng cảnh giác. Bất đắc dĩ, Hạ Nam Diên đứng dậy, ngửa đầu lên hỏi: "Em làm gì nó rồi? Chiến nhau với nó đấy à?"
Mễ Hạ cười khẩy một tiếng: "Cả đời bố mày chỉ đánh nhau với một con chó thôi, hôm qua mới bị nó táp hai phát đấy, vẫn còn dấu răng đây này."
Nếu không phải do không được phép tụt quần ở chốn đông người, cậu đã định để phơi mấy vết dấu răng xanh tím ở bẹn kia ra trước mặt Hạ Nam Diên rồi.
Hạ Nam Diên cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi một lát rồi anh mang bữa sáng lên."
Hai người ăn sáng với nhau trong phòng, tiết trời đã quang đãng, Hạ Nam Diên hỏi Mễ Hạ muốn đi đâu không, Mễ Hạ nghĩ ngợi, cậu khuấy cháo trong bát, đáp: "Đợt trước Quách Gia Hiên bảo với em rằng cuối cùng Nhất Trung cũng được trùng tu, còn thay cả bàn ghế mới nữa. Đáng nhẽ lần này về em định quay lại thăm chốn cũ cùng anh, ai ngờ lại dính ngay phải dịp không may thế này..."
"Sao ngày xưa không nhận ra em yêu trường như vậy nhỉ?" Hạ Nam Diên xé chiếc bánh trong tay thành miếng nhỏ, sau đó nhúng vào bát súp thịt cừu trước mặt, "Bọn mình tốt nghiệp được bảy, tám năm rồi phải không? Nhất Trung chống đỡ được đến bây giờ mới sửa sang lại cũng là mạnh mẽ lắm, mái chuồng bò của người Tằng Lộc bọn anh... còn chắc chắn hơn cái mái nhà kia nữa kìa."
Mễ Hạ nhướn mày: "Anh khỏi phải nói, nếu trần nhà phòng các anh mà không bị sập thì sao anh có thể chuyển vào chung kí túc xá với em? Đây gọi là gì hả, là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đấy, hời cho anh quá mà."
"Nói vậy là trong cái rủi anh lại gặp cái may đúng không?"
"Đương nhiên rồi, số anh phúc lắm mới có được em." Mễ Hạ chẳng hề khiêm tốn.
Hạ Nam Diên cúi đầu ăn súp, không công nhận cũng không phản đối.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu: "Vậy em muốn đi đâu?"
Lại quay về vấn đề ban đầu.
Động tác khuấy cháo của Mễ Hạ chậm lại, giọng điệu cũng trở nên dấp dính: "Thực ra chỉ cần ở trong phòng thôi là được rồi. Chúng mình đừng đi đâu cả, cứ nằm trên giường tâm sự, mặc sức tưởng tượng về tương lai... cũng khá tốt."
"Em muốn nói chuyện thật, hay là muốn làm chuyện khác dưới danh nghĩa nói chuyện?" Hạ Nam Diên bóc mẽ cậu một cách không thương tiếc.
Mễ Hạ liếm thìa, chân đặt dưới gầm bàn trực tiếp cọ vào bắp chân của người đối diện: "Chẳng thà, vừa làm vừa nói chuyện?" 】
Làm cái đầu mày! Làm người giùm cái đi!
Tôi mở choàng mắt ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đối diện với bóng tối trước mắt, cơn giận trào dâng đầy ắp trong lòng nhưng không có chỗ trút ra.
Cái quái gì vậy, vậy mà lần này mơ ở bên nhau luôn rồi ư, ai muốn tưởng tượng về tương lai với nó chứ, nó mà có tuổi á?
Aiss, khó chịu vãi. Tôi còn là trẻ con mà, sao lại bắt tôi mơ thấy mấy giấc mơ đen tối như thế chứ? Nếu tôi có tội tình gì thì làm ơn hãy để các chú cảnh sát đến trừng trị tôi đi, đừng bắt tôi mơ thấy cảnh mình và Hạ Nam Diên ve vãn nhau vào buổi tối và phải chịu đựng hai tầng giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần nữa.
Tôi cuộn tròn mình lại, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực và sợ hãi.
Mà trong khi tôi đang ôm mình run bần bật, một tiếng động mạnh bỗng vang lên từ đằng rất xa bên ngoài cửa phòng kí túc. Chẳng mấy lâu sau khi tiếng vang này nổ ra, khu hành lang vốn tối tăm im lìm bắt đầu rộn lên tiếng người lao nhao.
"Trần nhà... Trời ơi..."
"Người không sao chứ?"
"Oái, nó sập rồi..."
Quách Gia Hiên vẫn ngáy rung trời, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó bật đèn pin, trèo xuống giường rồi ra khỏi phòng để đi hóng hớt với mọi người.
"Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi Cao Diểu ở phòng đối diện.
Cao Diểu mở cửa trước tôi nên đã đại khái nắm được tình hình chung, cậu ta hất cằm về phía đám đông đang tụ tập ở cuối hành lang, đáp: "Hình như tự dưng trần phòng kí túc của đám Hạ Nam Diên bị sập, trên mái có một lỗ thủng to đùng, giờ đang đi gọi cô quản lí kí túc, chả biết định giải quyết kiểu gì. Trần phòng bọn tao cũng cũ với bị bong vữa rồi, chẳng biết có sập không, sợ vãi ra. Cũng may là không rơi vào người, nếu người Tằng Lộc mà bị thương thì chẳng phải sẽ gây ra xung đột sắc tộc ư."
Trần nhà mà còn sập được thì số Hạ Nam Diên cũng chẳng ra làm sao..
"Lãnh đạo trường mà có tầm nhìn của mày thì hay rồi." Nếu người ngợm không sao thì vụ huyên náo này chẳng liên quan gì đến tôi nữa, tôi ngáp dài một cái, định về phòng ngủ tiếp.
Trong chỗ thuốc bác sĩ kê có thuốc an thần không nhỉ, tốt nhất là loại thuốc mà uống vào thì xỉn luôn ấy, vì tôi chẳng muốn nằm mơ nữa đâu...
Chân tôi khựng lại, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ dưới lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, tôi đứng chôn chặt ngoài hành lang như thể bị tê cóng, da gà da vịt nổi chi chít toàn thân.
Gượm đã... Trần phòng Hạ Nam Diên bị sập ư? Có phải điều này đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi không?
Tôi hồi tưởng lại giấc mơ tối nay một cách cẩn thận. Trong mơ "tôi" nói, vì trần nhà phòng kí túc xá của bọn Hạ Nam Diên bị sập nên cậu ta chỉ đành chuyển đến ở chung phòng với "tôi".
Phòng kí túc của tôi và Quách Gia Hiên nằm ở đầu bên kia của hàng lang, so vị trí với phòng của Hạ Nam Diên thì là một phòng ở phía Đông, một phòng ở phía Tây. Ngay từ hồi lớp 10, phòng bọn tôi đã chỉ có hai người là tôi với Quách Gia Hiên ở, do là phòng cuối cùng, hạ tầng còn không bằng phẳng, chỉ kê được ba giường, vậy nên... đúng thật là có thể ở thêm một người nữa.
Tôi hoảng sợ chạy trối chết về phòng, đóng sầm cửa lại rồi áp mạnh lưng lên ván cửa, tôi bấu chặt quần áo trên người mình, bối rối, hô hấp dồn dập như vai nữ chính trong mấy bộ phim kinh dị kiểu mẫu.
"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" Quách Gia Hiện bị đánh thức bởi tiếng sập cửa của tôi, nó ngồi dậy trong bóng tối, "Động đất à?" Hiển nhiên nó đã nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người ngoài hành lang.
"Sập rồi..." Tôi đi thất thểu về bàn như một linh hồn lang thang rồi ngồi thụp xuống.
Quách Gia Hiên đợi một hồi, thấy tôi chẳng ừ hử gì thì lại hỏi: "Sập ở đâu cơ?"
"Phòng kí túc của bọn Hạ Nam Diên bị sập."
Quách Gia Hiên kêu "haizz" một tiếng, "Thế không sao." Nói rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Sao lại thế được nhở?
Nỗi sợ dần lắng xuống, tôi co hai chân lên, ngồi co quắp trên ghế, não bộ hoạt động ở tốc độ cao, cả đời chưa bao giờ suy nghĩ cật sức thế này.
Như đã biết, tôi có hai giấc mơ, cả hai đều ứng với hiện thực, một giấc mơ là về vết bớt trên eo Hạ Nam Diên, giấc mơ còn lại là vụ trần nhà phòng kí túc của tụi Hạ Nam Diên.
Xin hãy lí giải cho, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?
Cách giải thích đầu tiên, đó là do trùng hợp, tuy xác suất nhỏ nhưng cũng không phải là không thể tình cờ mơ thấy.
Cách giải thích thứ hai, siêu năng lực được sinh ra sau khi tôi bị Quách Gia Hiên sút trúng bóng, cả hai giấc mơ kia đều là những giấc mơ tiên đoán, tôi có thể biết trước tương lai thông qua các giấc mơ, đẳng cấp quá xá.
Cách giải thích thứ ba, tôi là người được chọn, tôi sắp đi giải cứu thế giới, tôi đỉnh hết sảy.
Bây giờ chỉ có một cách để chứng minh xem tôi có đỉnh thật hay không thôi, đó là diễn biến tiếp theo trong thực tại khớp với lời tiên đoán — Hạ Nam Diên dọn vào phòng kí túc của tôi và Quách Gia Hiên.
Tôi nhìn chăm chăm ra phía cửa phòng ngủ, chờ đợi trong bóng tối. Âm thanh bên ngoài bị tôi bỏ ngoài tai, từng giây từng phút trôi qua, tôi chỉ chuyên tâm dán chặt mắt vào cánh cửa đó, trong lòng tuy thấy sốt ruột nhưng vẫn có chút lâm râm mong đợi.
"Cốc cốc cốc!"
Chẳng rõ qua bao lâu, ba tiếng gõ cửa vang lên một cách rõ ràng, ngay sau đó, cửa phòng kí túc được mở ra.
Tôi bật dậy khỏi ghế, chân ghế trượt dài trên mặt sàn tạo ra thứ âm thanh chát chúa, vang lên cùng lúc với tiếng bật công tắc.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu sáng cả căn phòng, Quách Gia Hiên cựa quậy, ngồi dậy từ trên giường, mắt mở nhập nhèm: "Lại sao nữa?"
Tôi nhìn đăm đăm vào cô quản lí kí túc cùng Hạ Nam Diên đang ôm chăn gối ở đằng sau, tim đập một cách cuồng loạn, phấn khích đến nỗi thiếu điều nhảy cẫng lên tại chỗ.
Quả nhiên mình là đẳng cấp nhất!
"Ôi chao, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?" Cô quản lí kí túc nói, "Nào, về giường ngủ đi. Không có chuyện gì hệ trọng cả, chỉ là phòng 602 bị thủng một lỗ lớn ở trên trần, không ở được, không an toàn. Mà vừa khéo phòng hai đứa còn thừa một giường trống, hai đứa cho bạn Hạ ở chung một thời gian nhé, bao giờ sửa xong phòng bạn lại chuyển về."
"***..." Quách Gia Hiên buột miệng chửi thề.
Hạ Nam Diên ngẩng đầu nhìn nó, tuy không nói tiếng nào nhưng sát khí của cậu ta rất mạnh, thằng nhát cáy Quách Gia Hiên không dám ho he gì, nó nằm sụp ngay xuống, kéo chăn trùm kín qua đầu.
Hạ Nam Diên cũng chẳng buồn nhìn tôi, cậu ta bước đến chỗ giường trống, lẳng chăn đệm của mình lên trên, sau đó nắm lấy thang kim loại bằng hai tay rồi mượn lực đu lên trên giường một cách dứt khoát.
"Được rồi, cô đi đây, mấy đứa ngủ sớm đi." Giờ đã hơn nửa đêm rồi nên cô quản lí kí túc cũng không ở lại lâu, sau khi mọi việc xong xuôi thì đóng cửa lại rời đi.
Hạ Nam Diên dọn dẹp giường chiếu của mình, cậu ta hơi cau mày lại rồi đột nhiên nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu, sau đó quay qua chỗ tôi.
"Mày nhìn tao chằm chằm xong cười ngờ nghệch như thế làm gì?"
Nét mặt tôi nghiêm lại: "Đâu? Mày nhìn nhầm rồi."
Trong anime, truyện tranh và tiểu thuyết, những người đánh thức được khả năng siêu nhiên như tôi thường là các "nhân vật chính" có số mệnh cứu giúp dân thường và trở thành người hùng vĩ đại. Người như vậy không thể chấp nhặt với dân thường không có siêu năng lực được.
Vừa sinh ra tôi đã mạnh mẽ hơn họ, tôi muốn yêu thương họ giống như cách các vị thần yêu thương thế nhân, tôi sẽ giúp đỡ cho họ, quan tâm đến họ, ngay cả khi họ là những kẻ đại ngốc giống Hạ Nam Diên.
"Bạn Hạ, bạn trải xong chưa? Xong rồi thì mình tắt đèn nhé." Tôi bước tới chỗ công tắc, mặt trưng ra nụ cười bác ái.
Hạ Nam Diên đáp "ừm" rồi nằm xuống.
"Tách!" Phòng kí túc lại tối hù.
Cùng với tiếng vang này, một tia sáng chợt lóe lên trong cơn giật thót của đại não tôi, làm bật lên một trọng điểm khác.
Không đúng.
Nếu như tôi có khả năng dự đoán tương lai, vậy thì chẳng phải sau này tôi với Hạ Nam Diên... Tôi không chỉ để nó ¥*# mình, mà tôi còn "mời" nó %&¥ bản thân ư??
Bởi phải nhận sự kích thích quá độ do những hình ảnh ấy mà giờ tâm trí tôi chỉ tồn tại dạng ảnh mosaic.
(*) Mosaic: hiệu ứng khảm trong pts, thường được sử dụng trong bản tin để che mặt người.
"Tách!" Đèn phòng ngủ lại sáng bừng lên.
"***, mày đéo được ở đây!"
Quách Gia Hiên ló nửa đầu ra, vui vẻ nói: "Thiếu gia, cuối cùng mày cũng hoàn hồn rồi ư?"
Nhanh như chớp, tôi leo lên giường của Hạ Nam Diên, hất tung chăn cậu ta ra.
Bố mày có thể giải cứu thế giới, có thể làm việc thiện mà không để lại tên, mình mẩy bị thương không cho ai biết, trơ mắt nhìn người con gái mình yêu cưới thằng khác, nhưng bố mày đéo thể cong được!! Đã thế còn cong vì Hạ Nam Diên nữa!
"Chúa trời yêu thương trần thế" cái con khỉ, hôm nay bố phải chơi chết thằng Hạ Nam Diên!
28/12/2022
Mặc dù thuộc diện được "hỗ trợ" nhưng những người Tằng Lộc chuyển đến trường Nhất Trung đều đạt thành tích xuất sắc, riêng Hạ Nam Diên chưa bao giờ rớt khỏi top 10 trong mọi kỳ thi, chẳng hiểu muốn giúp họ cái gì nữa. So với họ, tôi với Quách Gia Hiên còn giống đối tượng cần được "hỗ trợ" hơn.
Ngoài Quách Gia Hiên và tôi, hạng bét lớp hàng năm còn có một bạn nữ tên Lâm Khả. Quách Gia Hiên muôn đời đội sổ là điều chắc chắn rồi, việc tôi đứng thứ hai hay thứ ba đếm ngược từ dưới lên còn phụ thuộc vào phong độ của Lâm Khả. Phong độ cậu ấy mà tốt thì tôi xếp thứ nhì, còn nếu phong độ kém thì tôi xếp thứ ba.
Khối 11 vừa khai giảng được một tuần thì tự dưng hôm qua nhà trường lên cơn dở hơi, đi tổ chức thi khảo sát chất lượng cho cả khối, trông dáng vẻ đầy tự tin của Lâm Khả là tôi biết khả năng cao lần này mình lại đứng hạng áp chót rồi.
Thành tích xuất sắc quá chứ gì? Tôi lộn tiết, đóng sầm cửa tủ. Thế đã ở khách sạn năm sao chưa? Ăn ở nhà hàng Michelin chưa? Đến công viên giải trí vui nhất thế giới, mặc quần áo có giá trị bốn con số trở lên chưa? Thiếu gia tao vừa sinh ra đã đè đầu cưỡi cổ mày rồi, kể cả mày có thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước đi chăng nữa thì cả đời cũng đừng mơ tới chuyện đuổi kịp thiếu gia!!
"Thiếu gia!" Bỗng một tiếng gào kêu vang dội, Quách Gia Hiên "trượt cỏ", ôm lấy đùi tôi với vẻ nhanh nhẹn khác hoàn toàn so với thân hình đồ sộ của nó.
"Thiếu gia, tiểu nhân không cố ý đâu, ngài tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân trung thành hết mực với ngài, dù thế nào đi nữa thì ngài cũng đừng ghét bỏ tiểu nhân! Quan trọng nhất là đừng nói cho mẹ tao chuyện tao làm mày nhập viện, nếu không chắc chắn mẹ sẽ lột da tao mất!"
"Coi gan mày kìa." Tôi hẩy chân, ghét bỏ nói, "Không bị sao thì tao nói chuyện này cho mẹ mày làm gì? Mày với bố mày đừng buột miệng nói ra là được. Được rồi, mày đừng bám lấy tao nữa, gớm chết đi được."
Mặc dù Quách Gia Hiên là anh em tốt của tôi thật, nhưng lúc này đây tôi đang dị ứng với tất cả các sinh vật giống đực, anh em ruột cũng không được.
Quách Gia Hiên đứng dậy, như trút được gánh nặng: "Chuyện chiều này làm tao hãi kinh, mày còn sùi bọt mép cơ, tí nữa thì tao tưởng đời này của tao tàn rồi."
Nghĩ tới cảnh bộ dáng lúc mình sùi bọt mép, ngã vật xuống đất không đứng dậy được bị Mạc Nhã nhìn thấy, tôi căm quá, dẫn tới việc giọng điệu khi nói chuyện với Quách Gia Hiện cũng cấm cảu theo.
"Lần sau mày đừng chuyền bóng cho tao nữa, tao không nhận nổi đâu, mày chuyền bóng cho Hạ Nam Diên ấy, tao muốn thấy nó sùi bọt mép."
Quách Gia Hiên nghe vậy thì nhăn mặt, nó tạo dáng "hoa lan chỉ", ngón trỏ đặt dưới mũi, làm bộ như đang gạt lệ, khóc thổn thức.
"Tao biết ngay mà, mày vẫn còn trách tao..."
"Tao về trước đây, mày cứ thong thả mà tắm." Chẳng buồn nghe nó nói hết, tôi lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi quay về phòng kí túc một mình.
Bình thường sau khi tắt đèn, tôi phải nghịch điện thoại thêm lúc nữa thì mới ngủ được, nhưng do hôm nay có bệnh trong người nên mười rưỡi tôi đã nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thế nhưng giấc ngủ này lại chẳng hề bình yên.
【Khi Mễ Hạ mở mắt ra, Hạ Nam Diên đã không còn ở trên giường. Cậu vươn vai, mặc quần áo xong thì đẩy cửa bước ra, cậu bám vào lan can tầng hai, ngó xuống, sau đó dễ dàng bắt được bóng dáng của Hạ Nam Diên ở dưới sân.
Chủ homestay nuôi một con chó to lông trắng, chẳng biết thuộc giống nào, mặt trông giống Golden nhưng lông lại ngắn hơn, thấy người thì vẫy đuôi.
Trong khoảnh sân trồng ngập hoa cỏ, chú chó lớn há mõm thở phì phò, được Hạ Nam Diên xoa bụng thì nằm chổng vó cả lên.
Mễ Hạ chống cằm, lẳng lặng quan sát môt lúc, khóe môi bất giác cong lên.
Đột nhiên, con chó to lông trắng còn đang an tâm hưởng thụ bài mát xa của Hạ Nam Diên vào một giây trước bỗng đơ mình ra khi tia thấy bóng người ở sau lưng anh, nó nhanh chóng trở mình, hạ cơ thể xuống sát đất, dõi mắt chằm chặp vào cậu, nhe nanh gầm ghè, và làm thế tiến công.
Mễ Hạ đứng thẳng dậy, không hiểu ra sao.
Hai hôm trước gặp cậu, rõ ràng con chó này vẫn nhiệt tình lắm mà, sao hôm nay đã trở mặt rồi?
Hạ Nam Diên nhìn về phía tầng hai, anh thấy cậu tỉnh rồi thì quay đầu lại, vuốt ve chú chó to lông trắng như thể để trấn an. Nhưng con chó to lông trắng vẫn nhe răng trợn mắt, nó phòng bị vô cùng, và không có ý định sẽ buông lỏng cảnh giác. Bất đắc dĩ, Hạ Nam Diên đứng dậy, ngửa đầu lên hỏi: "Em làm gì nó rồi? Chiến nhau với nó đấy à?"
Mễ Hạ cười khẩy một tiếng: "Cả đời bố mày chỉ đánh nhau với một con chó thôi, hôm qua mới bị nó táp hai phát đấy, vẫn còn dấu răng đây này."
Nếu không phải do không được phép tụt quần ở chốn đông người, cậu đã định để phơi mấy vết dấu răng xanh tím ở bẹn kia ra trước mặt Hạ Nam Diên rồi.
Hạ Nam Diên cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi một lát rồi anh mang bữa sáng lên."
Hai người ăn sáng với nhau trong phòng, tiết trời đã quang đãng, Hạ Nam Diên hỏi Mễ Hạ muốn đi đâu không, Mễ Hạ nghĩ ngợi, cậu khuấy cháo trong bát, đáp: "Đợt trước Quách Gia Hiên bảo với em rằng cuối cùng Nhất Trung cũng được trùng tu, còn thay cả bàn ghế mới nữa. Đáng nhẽ lần này về em định quay lại thăm chốn cũ cùng anh, ai ngờ lại dính ngay phải dịp không may thế này..."
"Sao ngày xưa không nhận ra em yêu trường như vậy nhỉ?" Hạ Nam Diên xé chiếc bánh trong tay thành miếng nhỏ, sau đó nhúng vào bát súp thịt cừu trước mặt, "Bọn mình tốt nghiệp được bảy, tám năm rồi phải không? Nhất Trung chống đỡ được đến bây giờ mới sửa sang lại cũng là mạnh mẽ lắm, mái chuồng bò của người Tằng Lộc bọn anh... còn chắc chắn hơn cái mái nhà kia nữa kìa."
Mễ Hạ nhướn mày: "Anh khỏi phải nói, nếu trần nhà phòng các anh mà không bị sập thì sao anh có thể chuyển vào chung kí túc xá với em? Đây gọi là gì hả, là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đấy, hời cho anh quá mà."
"Nói vậy là trong cái rủi anh lại gặp cái may đúng không?"
"Đương nhiên rồi, số anh phúc lắm mới có được em." Mễ Hạ chẳng hề khiêm tốn.
Hạ Nam Diên cúi đầu ăn súp, không công nhận cũng không phản đối.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu: "Vậy em muốn đi đâu?"
Lại quay về vấn đề ban đầu.
Động tác khuấy cháo của Mễ Hạ chậm lại, giọng điệu cũng trở nên dấp dính: "Thực ra chỉ cần ở trong phòng thôi là được rồi. Chúng mình đừng đi đâu cả, cứ nằm trên giường tâm sự, mặc sức tưởng tượng về tương lai... cũng khá tốt."
"Em muốn nói chuyện thật, hay là muốn làm chuyện khác dưới danh nghĩa nói chuyện?" Hạ Nam Diên bóc mẽ cậu một cách không thương tiếc.
Mễ Hạ liếm thìa, chân đặt dưới gầm bàn trực tiếp cọ vào bắp chân của người đối diện: "Chẳng thà, vừa làm vừa nói chuyện?" 】
Làm cái đầu mày! Làm người giùm cái đi!
Tôi mở choàng mắt ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đối diện với bóng tối trước mắt, cơn giận trào dâng đầy ắp trong lòng nhưng không có chỗ trút ra.
Cái quái gì vậy, vậy mà lần này mơ ở bên nhau luôn rồi ư, ai muốn tưởng tượng về tương lai với nó chứ, nó mà có tuổi á?
Aiss, khó chịu vãi. Tôi còn là trẻ con mà, sao lại bắt tôi mơ thấy mấy giấc mơ đen tối như thế chứ? Nếu tôi có tội tình gì thì làm ơn hãy để các chú cảnh sát đến trừng trị tôi đi, đừng bắt tôi mơ thấy cảnh mình và Hạ Nam Diên ve vãn nhau vào buổi tối và phải chịu đựng hai tầng giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần nữa.
Tôi cuộn tròn mình lại, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực và sợ hãi.
Mà trong khi tôi đang ôm mình run bần bật, một tiếng động mạnh bỗng vang lên từ đằng rất xa bên ngoài cửa phòng kí túc. Chẳng mấy lâu sau khi tiếng vang này nổ ra, khu hành lang vốn tối tăm im lìm bắt đầu rộn lên tiếng người lao nhao.
"Trần nhà... Trời ơi..."
"Người không sao chứ?"
"Oái, nó sập rồi..."
Quách Gia Hiên vẫn ngáy rung trời, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó bật đèn pin, trèo xuống giường rồi ra khỏi phòng để đi hóng hớt với mọi người.
"Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi Cao Diểu ở phòng đối diện.
Cao Diểu mở cửa trước tôi nên đã đại khái nắm được tình hình chung, cậu ta hất cằm về phía đám đông đang tụ tập ở cuối hành lang, đáp: "Hình như tự dưng trần phòng kí túc của đám Hạ Nam Diên bị sập, trên mái có một lỗ thủng to đùng, giờ đang đi gọi cô quản lí kí túc, chả biết định giải quyết kiểu gì. Trần phòng bọn tao cũng cũ với bị bong vữa rồi, chẳng biết có sập không, sợ vãi ra. Cũng may là không rơi vào người, nếu người Tằng Lộc mà bị thương thì chẳng phải sẽ gây ra xung đột sắc tộc ư."
Trần nhà mà còn sập được thì số Hạ Nam Diên cũng chẳng ra làm sao..
"Lãnh đạo trường mà có tầm nhìn của mày thì hay rồi." Nếu người ngợm không sao thì vụ huyên náo này chẳng liên quan gì đến tôi nữa, tôi ngáp dài một cái, định về phòng ngủ tiếp.
Trong chỗ thuốc bác sĩ kê có thuốc an thần không nhỉ, tốt nhất là loại thuốc mà uống vào thì xỉn luôn ấy, vì tôi chẳng muốn nằm mơ nữa đâu...
Chân tôi khựng lại, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ dưới lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, tôi đứng chôn chặt ngoài hành lang như thể bị tê cóng, da gà da vịt nổi chi chít toàn thân.
Gượm đã... Trần phòng Hạ Nam Diên bị sập ư? Có phải điều này đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi không?
Tôi hồi tưởng lại giấc mơ tối nay một cách cẩn thận. Trong mơ "tôi" nói, vì trần nhà phòng kí túc xá của bọn Hạ Nam Diên bị sập nên cậu ta chỉ đành chuyển đến ở chung phòng với "tôi".
Phòng kí túc của tôi và Quách Gia Hiên nằm ở đầu bên kia của hàng lang, so vị trí với phòng của Hạ Nam Diên thì là một phòng ở phía Đông, một phòng ở phía Tây. Ngay từ hồi lớp 10, phòng bọn tôi đã chỉ có hai người là tôi với Quách Gia Hiên ở, do là phòng cuối cùng, hạ tầng còn không bằng phẳng, chỉ kê được ba giường, vậy nên... đúng thật là có thể ở thêm một người nữa.
Tôi hoảng sợ chạy trối chết về phòng, đóng sầm cửa lại rồi áp mạnh lưng lên ván cửa, tôi bấu chặt quần áo trên người mình, bối rối, hô hấp dồn dập như vai nữ chính trong mấy bộ phim kinh dị kiểu mẫu.
"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" Quách Gia Hiện bị đánh thức bởi tiếng sập cửa của tôi, nó ngồi dậy trong bóng tối, "Động đất à?" Hiển nhiên nó đã nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người ngoài hành lang.
"Sập rồi..." Tôi đi thất thểu về bàn như một linh hồn lang thang rồi ngồi thụp xuống.
Quách Gia Hiên đợi một hồi, thấy tôi chẳng ừ hử gì thì lại hỏi: "Sập ở đâu cơ?"
"Phòng kí túc của bọn Hạ Nam Diên bị sập."
Quách Gia Hiên kêu "haizz" một tiếng, "Thế không sao." Nói rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Sao lại thế được nhở?
Nỗi sợ dần lắng xuống, tôi co hai chân lên, ngồi co quắp trên ghế, não bộ hoạt động ở tốc độ cao, cả đời chưa bao giờ suy nghĩ cật sức thế này.
Như đã biết, tôi có hai giấc mơ, cả hai đều ứng với hiện thực, một giấc mơ là về vết bớt trên eo Hạ Nam Diên, giấc mơ còn lại là vụ trần nhà phòng kí túc của tụi Hạ Nam Diên.
Xin hãy lí giải cho, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?
Cách giải thích đầu tiên, đó là do trùng hợp, tuy xác suất nhỏ nhưng cũng không phải là không thể tình cờ mơ thấy.
Cách giải thích thứ hai, siêu năng lực được sinh ra sau khi tôi bị Quách Gia Hiên sút trúng bóng, cả hai giấc mơ kia đều là những giấc mơ tiên đoán, tôi có thể biết trước tương lai thông qua các giấc mơ, đẳng cấp quá xá.
Cách giải thích thứ ba, tôi là người được chọn, tôi sắp đi giải cứu thế giới, tôi đỉnh hết sảy.
Bây giờ chỉ có một cách để chứng minh xem tôi có đỉnh thật hay không thôi, đó là diễn biến tiếp theo trong thực tại khớp với lời tiên đoán — Hạ Nam Diên dọn vào phòng kí túc của tôi và Quách Gia Hiên.
Tôi nhìn chăm chăm ra phía cửa phòng ngủ, chờ đợi trong bóng tối. Âm thanh bên ngoài bị tôi bỏ ngoài tai, từng giây từng phút trôi qua, tôi chỉ chuyên tâm dán chặt mắt vào cánh cửa đó, trong lòng tuy thấy sốt ruột nhưng vẫn có chút lâm râm mong đợi.
"Cốc cốc cốc!"
Chẳng rõ qua bao lâu, ba tiếng gõ cửa vang lên một cách rõ ràng, ngay sau đó, cửa phòng kí túc được mở ra.
Tôi bật dậy khỏi ghế, chân ghế trượt dài trên mặt sàn tạo ra thứ âm thanh chát chúa, vang lên cùng lúc với tiếng bật công tắc.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu sáng cả căn phòng, Quách Gia Hiên cựa quậy, ngồi dậy từ trên giường, mắt mở nhập nhèm: "Lại sao nữa?"
Tôi nhìn đăm đăm vào cô quản lí kí túc cùng Hạ Nam Diên đang ôm chăn gối ở đằng sau, tim đập một cách cuồng loạn, phấn khích đến nỗi thiếu điều nhảy cẫng lên tại chỗ.
Quả nhiên mình là đẳng cấp nhất!
"Ôi chao, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?" Cô quản lí kí túc nói, "Nào, về giường ngủ đi. Không có chuyện gì hệ trọng cả, chỉ là phòng 602 bị thủng một lỗ lớn ở trên trần, không ở được, không an toàn. Mà vừa khéo phòng hai đứa còn thừa một giường trống, hai đứa cho bạn Hạ ở chung một thời gian nhé, bao giờ sửa xong phòng bạn lại chuyển về."
"***..." Quách Gia Hiên buột miệng chửi thề.
Hạ Nam Diên ngẩng đầu nhìn nó, tuy không nói tiếng nào nhưng sát khí của cậu ta rất mạnh, thằng nhát cáy Quách Gia Hiên không dám ho he gì, nó nằm sụp ngay xuống, kéo chăn trùm kín qua đầu.
Hạ Nam Diên cũng chẳng buồn nhìn tôi, cậu ta bước đến chỗ giường trống, lẳng chăn đệm của mình lên trên, sau đó nắm lấy thang kim loại bằng hai tay rồi mượn lực đu lên trên giường một cách dứt khoát.
"Được rồi, cô đi đây, mấy đứa ngủ sớm đi." Giờ đã hơn nửa đêm rồi nên cô quản lí kí túc cũng không ở lại lâu, sau khi mọi việc xong xuôi thì đóng cửa lại rời đi.
Hạ Nam Diên dọn dẹp giường chiếu của mình, cậu ta hơi cau mày lại rồi đột nhiên nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu, sau đó quay qua chỗ tôi.
"Mày nhìn tao chằm chằm xong cười ngờ nghệch như thế làm gì?"
Nét mặt tôi nghiêm lại: "Đâu? Mày nhìn nhầm rồi."
Trong anime, truyện tranh và tiểu thuyết, những người đánh thức được khả năng siêu nhiên như tôi thường là các "nhân vật chính" có số mệnh cứu giúp dân thường và trở thành người hùng vĩ đại. Người như vậy không thể chấp nhặt với dân thường không có siêu năng lực được.
Vừa sinh ra tôi đã mạnh mẽ hơn họ, tôi muốn yêu thương họ giống như cách các vị thần yêu thương thế nhân, tôi sẽ giúp đỡ cho họ, quan tâm đến họ, ngay cả khi họ là những kẻ đại ngốc giống Hạ Nam Diên.
"Bạn Hạ, bạn trải xong chưa? Xong rồi thì mình tắt đèn nhé." Tôi bước tới chỗ công tắc, mặt trưng ra nụ cười bác ái.
Hạ Nam Diên đáp "ừm" rồi nằm xuống.
"Tách!" Phòng kí túc lại tối hù.
Cùng với tiếng vang này, một tia sáng chợt lóe lên trong cơn giật thót của đại não tôi, làm bật lên một trọng điểm khác.
Không đúng.
Nếu như tôi có khả năng dự đoán tương lai, vậy thì chẳng phải sau này tôi với Hạ Nam Diên... Tôi không chỉ để nó ¥*# mình, mà tôi còn "mời" nó %&¥ bản thân ư??
Bởi phải nhận sự kích thích quá độ do những hình ảnh ấy mà giờ tâm trí tôi chỉ tồn tại dạng ảnh mosaic.
(*) Mosaic: hiệu ứng khảm trong pts, thường được sử dụng trong bản tin để che mặt người.
"Tách!" Đèn phòng ngủ lại sáng bừng lên.
"***, mày đéo được ở đây!"
Quách Gia Hiên ló nửa đầu ra, vui vẻ nói: "Thiếu gia, cuối cùng mày cũng hoàn hồn rồi ư?"
Nhanh như chớp, tôi leo lên giường của Hạ Nam Diên, hất tung chăn cậu ta ra.
Bố mày có thể giải cứu thế giới, có thể làm việc thiện mà không để lại tên, mình mẩy bị thương không cho ai biết, trơ mắt nhìn người con gái mình yêu cưới thằng khác, nhưng bố mày đéo thể cong được!! Đã thế còn cong vì Hạ Nam Diên nữa!
"Chúa trời yêu thương trần thế" cái con khỉ, hôm nay bố phải chơi chết thằng Hạ Nam Diên!
28/12/2022