Chương 14: Chó con
...Sau khi ăn xong...
Lạc Anh thỏa mãn với một cái bụng no căng, ăn nhiều quá không thở nổi, phải ngồi xoa bụng cho xuôi đi.
Đang ngồi thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa từ đâu, quay qua đã thấy một con chó ba đầu màu trắng nhảy ập lên người mình rồi.
Vì bị giật mình nên đã không giữ vững được, cả người ngửa ra sau, đám ma lại thấy vậy hốt hoảng chạy ra đỡ lấy, may mà đỡ kịp nên cả Lạc Anh và cả con chó trắng kia vẫn không sao cả.
Lạc Anh bây giờ mới bình tĩnh lại để nhìn con chó đang ngồi trên người mình, nó là một con chó màu trắng với ba cái đầu, chân nó nhỏ nhỏ xinh xinh, tưởng to ai ngờ là chó con nên rất bé, lông vừa trắng lại còn vừa mềm mại, hai mắt với sáu màu: một xanh dương, một đỏ, một xanh lá, một đen, một vàng, một xám; to tròn đang nhìn chằm chằm vào Lạc Anh.
Nó biết Lạc Anh là chủ nhân của nó nên liên tục dụi dụi vào người Lạc Anh để lấy lòng, đuôi quẫy liên tục.
Lạc Anh thấy nó khá là dễ thương đó chứ, ngoại hình hơi khác sợ với trần thế nhưng chung quy lại nó vẫn giống một cục bông bé bé xinh xinh.
Đám ma lại đã mua một con chó con về để chó nhỏ thích nghi với xung quanh đã, phải rèn luyện từ nhỏ đến lớn nó mới nghe mình được, chưa kể nhỏ nhỏ này đã nguy hiểm hơn, chó lớn sợ tấn công phu nhân bọn chúng thì chết.
- “Phu nhân thấy như thế nào ạ? Có vừa ý không ạ? Nếu không để đám nô tài đi đổi”
- “À, không cần đâu. Con chó ba đầu này đáng yêu lắm.”
- “Phu nhân thích là tốt rồi ạ.”
- “GÂU GÂU!!”_Con chó con nghe hiểu được tiếng của Lạc Anh nên vui mừng, chồm lên liếm mặt Lạc Anh, đám ma lai thấy vậy liền hoàng hốt chạy vào, định bế ra thì Lạc Anh ngăn lại
- “Phu nhân!!”
- “Không sao không sao. Ta ổn”
- “GÂU GÂU!!”
- “Hmmm, ta nên đặt tên cho ngươi là gì đây ta~ Tiểu Mỹ có được không?”
- “GÂU!!”
- “Vậy từ giờ ngươi sẽ là một chú chó trung thành bên ta nhé?”
- “GÂU GÂU!!”
Lạc Anh nói câu nào, Tiểu Mỹ đều sủa lên coi như là đồng ý vậy, cái đuôi nó cứ vẫy liên tục thôi.
Điều này khiến Lạc Anh vô cùng vui vẻ, được nuôi thú cưng là ước muốn từ lâu lắm rồi, giờ mới có thể thực hiện được.
Có Tiểu Mỹ ở đây, chắc chắn Lạc Anh sẽ bớt cô đơn hơn nhiều. Tiểu Mỹ cũng vui vẻ không kém, nó được có chủ nhân mới rồi, nó không phải sống trong lo sợ nữa, không lo bị bỏ đói, không lo bị đánh đập nữa rồi.
Đám ma lai cũng chừa cho Lạc Anh không gian để một chủ một chó có thể chơi với nhau, lúc đi còn không quên để một vài đồ chơi cho Tiểu Mỹ nô đùa.
- “Thưa lão gia, đám ma lại đã mua thú cưng về cho phu nhân rồi ạ. Phu nhân rất vui khi nhận được con chó con”
- “Vậy phu nhân đã đặt tên cho nó chưa hay để nó như vậy?”
- “Dạ, phu nhân đặt tên là Tiểu Mỹ ạ.”
- “Ừm, tên hay lắm”
- “Lão gia, tối nay ngài có đi ăn tối với phu nhân hay không ạ? Tại sáng nay nô tài thấy phu nhân mong chờ ngài đến lắm”
- “Ta...Ta không đi! Ngươi cứ chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối đi rồi ta xuống ta nấu cho”
- “Vâng thưa lão gia”
Phó Đình Tôn ngồi nhìn lại bức vẽ mà mình vừa hoàn thành xong, đó không ai khác chính là Lạc Anh trong bộ y phục đỏ thẫm, Phó Đình Tôn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo của tủ rồi đi ra bên chỗ cửa sổ, nhìn từ trên cao nhìn xuống chỗ Lạc Anh với con chó mới tên Tiểu Mỹ vui đùa với nhau, trong lòng cũng an tâm được phần nào rồi.
Phó Đình Tôn dừng lại công việc đang dang dở ấy, đi ra xem xem Lạc Anh nô đùa với con chó con, có vẻ một chủ một chó rất hòa thuận với nhau, thật ra cái này do Phó Đình Tôn chọn cho vì con đó là con bình thường và hiền nhất rồi, mục đích cho Lạc Anh thuận mắt.
Còn đâu toàn những con chó hoặc mèo tinh hung dữ với những hình thù kỳ lạ. Ở dưới địa ngục này, thời gian sẽ trôi chậm hơn ở trên trần thế, nếu ở trên trần thế đã qua nửa tháng thì ở đây chỉ mới qua 1-2 ngày mà thôi.
Căn bản thời gian nó dài hơn là vì cả bầu trời chỉ toàn một màu đỏ, nếu tối sẽ chuyển đen nhưng buổi tối rất ngắn mà ban ngày thì lại dài, thiết lập thời gian ở đây cũng khác trần thế nữa.
Lạc Anh ở đây mới gần 1 ngày mà ở trên kia đã hơn nửa tháng rồi, và đương nhiên trong nửa tháng đó, cả Lạc gia bị giết sạch, những người từng bắt nạt Lạc Anh đều phải chết thảm.
Sở dĩ Phó Đình Tôn không sợ Diêm Vương phạt bởi vì Phó Đình Tôn là đại tướng quân ở đây, ngoài ra còn là do bọn họ lừa dối người âm, đảo người khiến người khác phải chịu thay – đó là cái cớ chính để Phó Đình Tôn hoành hành mà không sợ gì cả.
- “Lão gia, phu nhân nói phu nhân muốn nấu ăn cho ngài. Ý ngài như thế nào ạ?”_Đám ma lai đứng từ bên ngoài nói vọng vào
- “Nấu ăn cho ta ư? Ở đây sợ phu nhân không quen cách chế biến, với lại cho phu nhân nghỉ ngơi đi. Bảo phu nhân ở đây chỉ việc ăn với chơi thôi, còn lại cứ để ta lo cho”
- “Dạ vâng, nô tài hiểu rồi ạ.”
- “Đưa cái hộp kẹo này cho phu nhân, bảo phu nhân muốn ăn thêm thì cứ nói với ta”
- “Vâng ạ”
Phó Đình Tôn đưa cho đám ma lai hộp kẹo đá quý vô cùng hiếm, đó cũng là loại mà Lạc Anh thích ăn nhất nhưng chỉ mới được thử một lần, cái này ở trong cung có nhiều lắm, khi nào đi tới cung thì Phó Đình Tôn xin nhiều nhiều một chút.
Dù gì Phó Đình Tôn với ngự trù trong cũng gọi là thân thiết với nhau, từng giúp đỡ nhau nên cho bao nhiêu cũng được. Miễn là Lạc Anh vui, có lên trời xuống biển, vượt qua ngàn trùng khó khăn cũng được...
Lạc Anh thỏa mãn với một cái bụng no căng, ăn nhiều quá không thở nổi, phải ngồi xoa bụng cho xuôi đi.
Đang ngồi thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa từ đâu, quay qua đã thấy một con chó ba đầu màu trắng nhảy ập lên người mình rồi.
Vì bị giật mình nên đã không giữ vững được, cả người ngửa ra sau, đám ma lại thấy vậy hốt hoảng chạy ra đỡ lấy, may mà đỡ kịp nên cả Lạc Anh và cả con chó trắng kia vẫn không sao cả.
Lạc Anh bây giờ mới bình tĩnh lại để nhìn con chó đang ngồi trên người mình, nó là một con chó màu trắng với ba cái đầu, chân nó nhỏ nhỏ xinh xinh, tưởng to ai ngờ là chó con nên rất bé, lông vừa trắng lại còn vừa mềm mại, hai mắt với sáu màu: một xanh dương, một đỏ, một xanh lá, một đen, một vàng, một xám; to tròn đang nhìn chằm chằm vào Lạc Anh.
Nó biết Lạc Anh là chủ nhân của nó nên liên tục dụi dụi vào người Lạc Anh để lấy lòng, đuôi quẫy liên tục.
Lạc Anh thấy nó khá là dễ thương đó chứ, ngoại hình hơi khác sợ với trần thế nhưng chung quy lại nó vẫn giống một cục bông bé bé xinh xinh.
Đám ma lại đã mua một con chó con về để chó nhỏ thích nghi với xung quanh đã, phải rèn luyện từ nhỏ đến lớn nó mới nghe mình được, chưa kể nhỏ nhỏ này đã nguy hiểm hơn, chó lớn sợ tấn công phu nhân bọn chúng thì chết.
- “Phu nhân thấy như thế nào ạ? Có vừa ý không ạ? Nếu không để đám nô tài đi đổi”
- “À, không cần đâu. Con chó ba đầu này đáng yêu lắm.”
- “Phu nhân thích là tốt rồi ạ.”
- “GÂU GÂU!!”_Con chó con nghe hiểu được tiếng của Lạc Anh nên vui mừng, chồm lên liếm mặt Lạc Anh, đám ma lai thấy vậy liền hoàng hốt chạy vào, định bế ra thì Lạc Anh ngăn lại
- “Phu nhân!!”
- “Không sao không sao. Ta ổn”
- “GÂU GÂU!!”
- “Hmmm, ta nên đặt tên cho ngươi là gì đây ta~ Tiểu Mỹ có được không?”
- “GÂU!!”
- “Vậy từ giờ ngươi sẽ là một chú chó trung thành bên ta nhé?”
- “GÂU GÂU!!”
Lạc Anh nói câu nào, Tiểu Mỹ đều sủa lên coi như là đồng ý vậy, cái đuôi nó cứ vẫy liên tục thôi.
Điều này khiến Lạc Anh vô cùng vui vẻ, được nuôi thú cưng là ước muốn từ lâu lắm rồi, giờ mới có thể thực hiện được.
Có Tiểu Mỹ ở đây, chắc chắn Lạc Anh sẽ bớt cô đơn hơn nhiều. Tiểu Mỹ cũng vui vẻ không kém, nó được có chủ nhân mới rồi, nó không phải sống trong lo sợ nữa, không lo bị bỏ đói, không lo bị đánh đập nữa rồi.
Đám ma lai cũng chừa cho Lạc Anh không gian để một chủ một chó có thể chơi với nhau, lúc đi còn không quên để một vài đồ chơi cho Tiểu Mỹ nô đùa.
- “Thưa lão gia, đám ma lại đã mua thú cưng về cho phu nhân rồi ạ. Phu nhân rất vui khi nhận được con chó con”
- “Vậy phu nhân đã đặt tên cho nó chưa hay để nó như vậy?”
- “Dạ, phu nhân đặt tên là Tiểu Mỹ ạ.”
- “Ừm, tên hay lắm”
- “Lão gia, tối nay ngài có đi ăn tối với phu nhân hay không ạ? Tại sáng nay nô tài thấy phu nhân mong chờ ngài đến lắm”
- “Ta...Ta không đi! Ngươi cứ chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối đi rồi ta xuống ta nấu cho”
- “Vâng thưa lão gia”
Phó Đình Tôn ngồi nhìn lại bức vẽ mà mình vừa hoàn thành xong, đó không ai khác chính là Lạc Anh trong bộ y phục đỏ thẫm, Phó Đình Tôn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo của tủ rồi đi ra bên chỗ cửa sổ, nhìn từ trên cao nhìn xuống chỗ Lạc Anh với con chó mới tên Tiểu Mỹ vui đùa với nhau, trong lòng cũng an tâm được phần nào rồi.
Phó Đình Tôn dừng lại công việc đang dang dở ấy, đi ra xem xem Lạc Anh nô đùa với con chó con, có vẻ một chủ một chó rất hòa thuận với nhau, thật ra cái này do Phó Đình Tôn chọn cho vì con đó là con bình thường và hiền nhất rồi, mục đích cho Lạc Anh thuận mắt.
Còn đâu toàn những con chó hoặc mèo tinh hung dữ với những hình thù kỳ lạ. Ở dưới địa ngục này, thời gian sẽ trôi chậm hơn ở trên trần thế, nếu ở trên trần thế đã qua nửa tháng thì ở đây chỉ mới qua 1-2 ngày mà thôi.
Căn bản thời gian nó dài hơn là vì cả bầu trời chỉ toàn một màu đỏ, nếu tối sẽ chuyển đen nhưng buổi tối rất ngắn mà ban ngày thì lại dài, thiết lập thời gian ở đây cũng khác trần thế nữa.
Lạc Anh ở đây mới gần 1 ngày mà ở trên kia đã hơn nửa tháng rồi, và đương nhiên trong nửa tháng đó, cả Lạc gia bị giết sạch, những người từng bắt nạt Lạc Anh đều phải chết thảm.
Sở dĩ Phó Đình Tôn không sợ Diêm Vương phạt bởi vì Phó Đình Tôn là đại tướng quân ở đây, ngoài ra còn là do bọn họ lừa dối người âm, đảo người khiến người khác phải chịu thay – đó là cái cớ chính để Phó Đình Tôn hoành hành mà không sợ gì cả.
- “Lão gia, phu nhân nói phu nhân muốn nấu ăn cho ngài. Ý ngài như thế nào ạ?”_Đám ma lai đứng từ bên ngoài nói vọng vào
- “Nấu ăn cho ta ư? Ở đây sợ phu nhân không quen cách chế biến, với lại cho phu nhân nghỉ ngơi đi. Bảo phu nhân ở đây chỉ việc ăn với chơi thôi, còn lại cứ để ta lo cho”
- “Dạ vâng, nô tài hiểu rồi ạ.”
- “Đưa cái hộp kẹo này cho phu nhân, bảo phu nhân muốn ăn thêm thì cứ nói với ta”
- “Vâng ạ”
Phó Đình Tôn đưa cho đám ma lai hộp kẹo đá quý vô cùng hiếm, đó cũng là loại mà Lạc Anh thích ăn nhất nhưng chỉ mới được thử một lần, cái này ở trong cung có nhiều lắm, khi nào đi tới cung thì Phó Đình Tôn xin nhiều nhiều một chút.
Dù gì Phó Đình Tôn với ngự trù trong cũng gọi là thân thiết với nhau, từng giúp đỡ nhau nên cho bao nhiêu cũng được. Miễn là Lạc Anh vui, có lên trời xuống biển, vượt qua ngàn trùng khó khăn cũng được...